Truyện gay: Giấc mơ có thật – Chap 6C: Chuyến đi thú vị
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Không em không chịu ở nhà đâu , anh định lấy cớ đi đưa hoa cùng Tiển rồi 2 người đi chơi riêng chứ gì đừng hòng . Tôi bắt đầu nổi giận .
– Đi đưa hoa chứ đi đâu đâu mà nhóc hăng hái vậy anh nói rồi không được đi . Hùng bắt đàu hơi to tiếng .
– Hùng sao cháu nổi nóng vậy Trang nó muôn thì để cho em nó đi sao cháu cấm em . Ông lên tiếng .
– Nhưng mà ông ơi … HÙng đang định nói thì bị ông cắt ngang .
– Đây là lần đầu Trang về đây thì cháu cũng phải để em nó đi thăm thú nơi đây chứ . Mai cháu cứ đi đưa hoa đi ông quay sang tôi nói .
– Dạ cháu cám ơn ông . Rồi tôi quay sang Hùng rồi tỏ vẻ vui mừng đẻ Hùng tức cho bõ ghét .
– Thôi muộn rồi về chúng ta về nhà thôi
Tắm xong thật thoải mái ngay hôm nay quả là mộ ngày mệt mỏi , tôi từ phòng tắm bước ra và nằm ngay xuống giờng . Ôi cái giường mới êm ái và đễ chịu làm sao
– Ôi hôm thật là một ngày mệt mỏi .
Bỗng Hùng đẩy cửa bước vào từ lúc ở nhà kính về mỗi lần nhìn thấy tôi Hùng đều tỏ một vẻ gì đó làm tôi vô cùng khó hiểu .
– Nhóc cũng biết mệt sao . Hùng nói và tỏ vẻ giận dỗi chắc tại hôm nay tôi không nghe lời Hùng đấy mà .
– Vậy anh tưởng em là siêu nhân sao mà không biết mệt . Tôi trả lời .
– Mệt vậy thì sao còn đòi đi đưa hoa . Hùng vẫn tỏ vẻ bực bội .
– Hóa ra anh vẫn giận chuyện đó hả , em chỉ đi 1 lần này cho biết với lại thăm quan nơi này thôi mà . Tôi đành phải chiụ thua Hùng thôi chứ cứ cãi Hùng thế này không thành người yêu lại không thành anh em được nữa thì chết .
– Một lần cũng không được .
– Thôi mà 1 lần thôi , làm gì mà anh khó tính thế . Không hiểu sao tôi lại xuống giọng đến vậy mọi lần là Hùng cơ mà nhỉ .
– Được rồi nhớ đấy 1 lần thôi đấy biết chưa , không có lần sau đâu đấy .
– Biết rồi . Cuối cùng thì Hùng cũng đồng ý vậy là tốt quá rồi còn gì .
Bỗng nhiên Hùng liền nàm xuống giường tôi .
– Hôm nay mệt thât bây giờ phải đi ngủ để lấy sức thôi .
– Muốn ngủ thì xuông dươi mà ngủ nha , đây là giường của em đừng có mơ mà được ngủ ở đây . Hùng định ngủ ở đây sao đừng có mơ .
– Không , anh thích ngủ ở đây hơn , ngủ ở trên đây thích hơn có . Hùng ngoan cố .
– Anh có xuống không , nếu không là em đạp xuống đấy nha . Có xuống không . Anh đinh nuốt lời hả . Tôi bắt đầu đảy Hùng xuống dưới .
– U’h anh nuốt lơi đó thì sao nào … Nhóc làm gì được anh . Hùng khỏe quá tôi không thể đẩy được mà đạp lại càng không .
– Anh … anh nuôt lời nè … em cho anh chết thì thôi .
Không đánh được thì tôi cù hùng may quá hùng cũng có máu buồn nên Hùng phải tránh . Nhưng Hùng cũng không vừa cũng phải công lại và vô tình chúng tôi đều lao xuống đất … Và … và Hùng đang đè lên tôi …. kinh khủng hơn nữa môi tôi và môi Hùng đang chạm vào nhau . Mắt tôi và mắt Hùng đang nhìn chằm chằm vào nhau . Bây giờ tôi cảm nhận hơi thở hổn hẻn , nóng ấm của hùng đang phả vào mặt tôi . Còn các mặch máu của tôi thì đang căng phông mà đang chày ào ào mạnh mẽ tới các nơi trên cơ thể . Tim khôing thể xác định được nhịp của nó nữa mỗi lúc một kiểu . Tôi …. tôi không làm chủ được bản thân mình nữa mọi hoạt động của cơ thể không nghe theo lời của tôi nữa và tôi cảm thấy hơi khó thở và tôi cố hết sức mới đẩy đươc Hùng ra . Bây giờ cơ thể tôi mới đần đần trở lại trạng thái bình thường . Mặt tôi bắt đầu nóng nên và tôi không dám ngẩng lên nhìn Hùng nữa và tôi liền chạy vào nhà tắm đóng chặt cửa lại . Mặt tôi bây giờ đã nóng bừng nên như quả gấc còn nhịp tim thì vẫn đập nhanh liên hòi không kìm chế lại được . Tôi vội tạt nước vô mặt để cho tình táo. Khi cơ thể đã hoàn toàn tỉnh táo tôi mới nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra và tôi vôi bịp miệng lại vì … vì …. Vừa nãy tôi đã hôn Hùng . Nó thật khác nụ hôn của Tuấn trước kai đã dành cho tôi . Nhưng tại sao tôi lại vui đến vậy . Tôi đã cố gắng không được cho mình thích Hùng rồi mà sao cái cảm giác đó lại càng lớn lên trong tôi như vậy . Tôi không thể thích Hùng được … không thể . Hùng hiện đang rất hạnh phúc bên gia đình và hơn nữa Hùng đã có người yêu rồi cơ mà tôi không thể phá vỡ những thứ đó của Hùng được … không thể . Tôi không thể yêu Hùng được nhưng nghĩ đến chuyện xa Hùng tôi lạ sợ vậy nhưng cảm giác hạnh phúc khi được ở bên hùng lại hiện về ám ảnh tôi vậy . Không được cho dù đau khổ đến mấy mình cũng phải xa Hùng mình đã quên được Tuấn thì nhất dịnh sẽ quên được Hùng nhất định thế . Rồi tôi lấy hết can đảm tôi bước ra ngoài vì tôi biết Hùng đang ở ngoài kia vì vậy phải chuẩn bị thật tốt coi mọi việc như bình thường .
Nhưng khi tôi vừa bước ra thì căn phòng đã khôn còn ai nữa chắc Hùng biết là tôi ngại nên đã tạm lánh đic hỗ khác rồi . Thôi hôm nay nhiều chuyện như vậy là quá đủ rồi mình đi ngủ thôi chác khi mình ngủ rồi thì Hùng sẽ đỡ ngại và mới dám vào phòng đi ngủ . Nhĩ vậy nên tôi leo lên giường và bắt đàu chìm vào giấc ngủ của mình … Good night
– Nhóc … đậy mau … Có tiếng ai đó gọi tôi mà giọng thì cực kì ngái ngủ .
– Ghì thế … hãng sớm mà…. cho ngủ chút nữa coi . Tôi cũng buồn ngủ không kém . Hôm qua thao thức mãi mà không ngủ được . Cứ nhắm mắt vòa là cảnh giữa tôi và Hùng lại hiện lên trước mắt , rồi tim lại đập thình thịch mặt cứ nóng bừng nên nữa chứ . Mãi mới chợp măt được một tý thì đã bị gọi dậy .
– Nhóc kìa … bà gọi dậy đi đưa hoa rùi ….. đấy . Tuy giọng nói cứ càng ngày càng bé đi do buồn ngủ nhưng tôi cũng đủ nghe được nội dung câu nói mà bửng tỉnh dậy .
Trời mới nhắm mắt được một chút mà đã 4h rồi cớ àh . Tôi dụi mắt cho tỉnh hẳn rồi bước vào nhà tắm đánh răng rửa mặt đẻ chuẩn bị đi đưa hoa . Tôi bước ra thì đã thấy Hùng chui vào trong chăn ngủ từ bao giờ , không biết hôm qua mấy giờ thì Hùng mơi về phòng chắc cũng muộn lắm vì cho đến lúc tôpi ngủ thì vẫn chưa thấy Hùng về . Rồi tôi chợt nhớ ra việc cần làm là đi xuống nhà ngay không bà chờ lâu lại bào Tiến đi một mình thì toi mất công thuyết phục mọi người mất . Rồi tôi lao ra khỏi phòng .
– Làm gì mà vội vàng thế nhóc . Nghe thấy từ “nhóc ” tôi giật cả mình vì tưởng đó là Hùng nhưng không phải . Tiến tiến gần tới tôi với bộ mặt vẫn còn lộ rõ nét buồn ngủ . Không phải vộ thế đâu nhóc àh .
– Cái anh gọi em là gì ? Tôi thắc mắc vì từ trước đến nay chỉ có Hùng mới gọi tôi như vậy mà thôi .
– Là nhóc chứ cong là gì lạ lắm sao hay là anh không được gọi như vậy .
– Không . Vì từ lâu nay chỉ có Hùng gọi tôi như vậy nên tôi đã coi đó là tên gọi thân mật giữa tôi và Hùng rồi nên khi có người khác gọi tôi như vậy tôi có cảm giác sao sao ấy .
– Sao Hùng gọi được mà anh lại không gọi được ? Tiến hỏi lại tôi .
– Đấy là vì …. là vì . Tôi lúng túng .
– Sao mặt lại đỏ lên thế kia . Mặt Tiến kề gần sát mặt tôi làm tôi ngại nên vội quay đi chỗ khác . tuy quay đi nhưng tôi biết Tiến đang tủm tỉm cười rồi Tiến đặt tay lên vai tôi rồi nói . Thôi đi xuống nhà đi kẻo bà đợi
– Các cháu nhớ những địa chỉ cần đưa hoa đến chưa . Bà hỏi chúng tôi
– Dạ cháu nhớ rồi . Từ nãy đến giờ tôi nóng lòng muốn chết muốn được đi đưa hoa ngay nhưng không được . Vi khi xuống tôi và Tiến phải xếp hoa lên xe đạp để chở đi nhưng bà không cho tôi động tay vào tôi phải năn nỉ mãi bà mới cho tôi làm, khi làm xong tôi lại phải đọc qua một lượt những địa chỉ phải đưa hoa đi . Bây giờ chúng cháu có thể đi được chưa bà .
– Được rồi nhưng 2 đứa phải nhớ cẩn thấn đấy nha . Bà lại dặn lại một lần nữa .
– Dạ chúng cháu biết rồi mà . Tôi trả lời .
– Bà ơi bây giờ bà mà không cho chúng cháu đi có người chết vì nóng lòng đó bà . Tiến nói . thôi chúng cháu đi đây .
Sau câu nói của Tiến rồi tôi chà bà rồi cùng Tiến leo lên xe cùng Tiến bắt dầu công việc của mình . Không khí sáng sớm của vùng thôn quê thật tuyệt khác hẳn với không khí của thành phố . Không khí trong lành hơn , thỉnh thoảng ngoài tiếng chim hót véo von ra còn có tiếng gà gáy sớm nữa chứ , nhưng con đường tuy cũng được dải bằng bê tông nhưng vẫn có cái ghì đó đặc biệt của vùng quê . Ỏ đằng xa mặt trời cũng đã bắt đầu có những tia sáng đầu tiên của ngày mới .
– Nhóc này . Đang đi tiến dột ngột hỏi tôi .
– Gì vậy . Không biết sao tôi lại có cảm giác hơi khó chịu với tiến hay tại Tiến gọi tôi bằng cái tên mà thường ngày chỉ có Hùng mới gọi tôi nên tôi mới như vậy .
– Hôm qua em với Hùng cãi nhau vì chuyện nhóc đòi đi đưa hoa hả ?
– Đâu có . Không hiểu sao Tiến lại thắc mắc chuyện này nhỉ .
– Vậy sao hôm qua anh thấy hùng ngồi ngoài vườn tôi muộn mới đi ngủ đã thế sáng nay khi đi qua phòng của 2 đứa anh thấy Hùng nhủ ở dưới sàn ?
– Chuyện đó là …. là vì ….. Tôi lại lúng túng rồi sao cứ mỗi khi nói đến chuyện giữa tôi và Hùng tôi lại lúng túng vậy thế không biết .
– Là sao ? Tiến hỏi dồn .
– Hùng ngủ dưới đất là do chúng em không muốn ngủ chung thế thôi . Tôi trả lời Tiến .
– Vậy còn chuyện Hùng ngồi ngoài vườn thì sao ? Tiế tiếp tục hỏi .
– Chuyện đó … chuyện đó thì anh … anh phải hỏi Hùng chứ em biết sao được . Tôi bắt đầu làm tôi bực mình vì tôi không thể nói chuyện tối qua ra được . Mình chuyển đề tài được không vậy ?
– Ok ! Chắc Tiến nhận ra vẻ bối rối của tôi nên đồng ý . Vậy sao em thích đi đưa hoa vậy nhóc ?
-Àh ! Chuyện đó đơn giản thôi . Trước đây em có xem phim “tình yêu từ những bông hoa ” nhân vật chính là một cô gái nhà nghèo làm nghề trồng hoa mà em rất thích . Sáng nào cô cũng phải đạp xe đi đưa hoa rất vất vả và trong một lần đi đưa hoa cô đã bị tai nạn . Và người gây tai nạn đó là một chàng trai nhà giàu vô cùng lạnh giá nhưng từ sau vụ tai nạn đó do chàng trai phải chăm sóc cô anh chàng đã dần dần thay đổi . Cuối cùng thì họ đã yêu nhau và cùng nhau chăm sóc những bông hoa nhờ tình yêu của họ mà ngọn đồi cô giái ở chỉ có một mảnh vườn trồng hoa sau đã trở thành một đồi hoa .
– Vậy nhóc muốn đi đưa hoa là muốn được một lần như cô ấy hả ? Tiến hỏi và quay sang nhìn tôi trong khi tôi đang nhớ lại cảm giác khi xem bộ phim đó .
– Đúng vậy , bây giờ em mơi thấy được cảm giác đó thật tuyệt . Tôi bắt đầu mơ mộng .
– Anh cũng có xem phim đó nhưng mà kết thúc phim đó thật buồn cô gái chết vì bệnh ung thư máu và chàng trai cũng tự tử theo . Mộ của họ được đặt ngọn đồi hoa mà 2 người đã trồng . bộ phim đó thật buồn đúng không ?
– Đúng vậy . Tiến nói đến làm tôi thật buồn . Nhưng chuyện tình của họ thật đẹp làm ai cũng phải ngưỡng mộ . Ước gì em cũng có một chuyện tình như vậy .
– Vậy em chưa có người yên sao . Tiên ngạc nhiên quay sang hỏi tôi và có vẻ gì đó hơi mừng thì phải .
– Chưa . Tôi thành thật trả lời . Còn anh thì sao , đẹp trai thế kai chắc anh có nhiều người thích lắm đúng không ?
– Anh cũng chưa có mà , vô duyên như anh ai mà người ta thích chứ . Tôi thấy Tiến hơi đỏ mặt . Thực ra gần đây anh cũng có để ý một người nhưng có vẻ người đó không thích anh thì phải .Lúc này tôi để ý Tiên đang nhìn mình khi tôi quay sang thì Tiến lại quay mặt đi và hơi đỏ mặt .
Không biết sao Tiến lại có những biểu hiện lạ vậy nhưng tôi mặc kệ và tiếp tục nói đến những chuyện khác .
– Nhóc …. anh Tiến chờ em với ….!
Có tiếng người gọi đằng sau tôi và Tiến đi chậm lạ và quay lại xem ai đằng sau . Mãi khi người đó đến gần tôi mới nhận ra đó là Hùng .
– Anh đi đâu vậy . Tôi vừa thắc mắc vừa ngạc nhiên vì sự suất hiện của Hùng .
– Đi đưa hoa chứ đi đâu . Hùng vừa tra lời vừa thở hổn hển vì mệt .
– Đi đưa hoa . Tôi và Tiến đồng thanh .
– Làm gì mà ngạc nhiên vậy . Hai người vửa đi thì bà nhớ còn sót một đơn đặt hàng nữa nên bắt em phải đi .
– Ra vậy . Tôi nói .
– Sao anh không đi đưa hoa được hả nhóc . Hùng nói và gõ nhẹ vào đầu tôi một cái .
– Không vì lúc đầu em thấy lạ khi anh đi đưa hoa vì anh đâu có thích chuyện này đâu hôm qua còn phản đói dữ lắm cơ mà .
Nhắc đến hôm qua thì chuyện tối qua lại hiện lên tâm trí tôi làm tôi thấy hơi ngại và quay đi và tôi cảm thấy Hùng cũng vẫn còn ngại vì chuyện hôm qua thì phải .
– Hai đứa sao vậy . Tiến hỏi .
– Không có gì . Tôi và Hùng đồng thanh . Điều này làm tôi lại càng ngại thêm . Thoii mình đi thôi không muộn bây giờ . Tôi nói đẻ giải cứu tình hình và 3 chúng tôi tiếp tục công việc của mình
– Cuối cùng cũng xong , mệt thật . Tiến hét lên khi chũng tôi đi ngang qua cây cầu trên đường về nhà .
– Mình nghỉ tý đi anh Tiến . Hùng đề nghị .
– Thôi mình về nhà đi nghỉ làm gì , mà sao em chả thấy mệt gì cả mà hai anh kêu quá trời vậy đúng là đồ làm biếng . Tôi nói
– Cái gì bọn anh mà làm biếng ! Hùng quay ngát sang tôi nhìn chàm chàm . Co nhóc làm biếng thì có đòi đi đưa hoa bằng được còn khi cho đi thì làm biếng . Nhóc chỉ biết biết chở hoa thôi còn nhũng lúc mang hoa cho người at thì lại rùa cho anh và anh Tiến thử hỏi sao không mệt cho được .
– Đấy là tại bọn anh cứ đòi làm đó chứ . Tôi ngụy biện chứ . Mà anh suốt ngày ngủ nướng phải vận động chút đi chớ .
– Thôi không cãi nhau với nhóc nữa . Anh Tiến này nước trong quá hay mình xuống bơi đi lâu lắm em không được bơi ở đây rồi .
– Ý kiến hay đó . Tiến ngó xung quanh một lúc rồi nói tiếp . Mình ra chỗ kia cất xe đi rồi xuống bơi cho tiện .
– Ý hay đó mình đi thôi . Hùng đồng ý và đi theo Tiến
– Này 2 người không định về nhà àh , muộn rồi đó . Tôi nhắc nhở họ và cũng một phần không muốn bơi vì tôi đâu có biết bơi đâu
– Không sao còn sớm mà . Nhanh lên nhóc .
– Nhưng mà … Tôi chưa kịp nói hết câu thì họ đã đi mất nên tôi phải đuổi theo .
Mãi tôi mới đuổi theo kịp bọn họ được .
– Hai anh định bơi ở đây thật hả .
– Chứ sao thế bọn anh không định bơi thì xuống đây làm gì . Rồi họ bắt đầu cởi quần áo ra .
– Hai người cởi quần áo ra làm gì thế ? Tôi hỏi và vội quay mặt đi
– Trời đi bơi mà không cởi quần áo ra thì tý lấy đâu quần áo mà thay mà nhóc cũng cởi quần áo ra đi . Hùng nói
– Cởi … cởi làm … gì . Tôi hốt hoảng .
– Để bơi chứ để làm gì . Tiến chả lời tôi làm toi có phần nhẹ bớt nhung vẫn … Thế nhóc nghĩ cởi quẩn áo để làm gì ?
– Để … để … Tôi lúng túng hôm nay là ngay lúng túng hay sao ấy nghỉ tại mình đen tối quá ấy mà .
– Còn ngồi làm gì đó mà không cởi quần áo ra đi . Hùng giục tôi .
– Em không bơi đâu 2 anh bơi đi em ngồi đây được rồi .
– Sao vậy , sao lại không bơi , ngồi đây một mình không sợ buồn àh . Tiến hỏi tôi làm tôi khó trả lời quá .
– Tại vì …em không … biết bơi . Và 2 người bọn họ phá lên cười nhưng thà bị cười còn hơn là tôi phải cởi quần áo trước mặt bọn họ . Từ trước đến nay tôi chưa làm như vậy bao giờ cả .
– Trời nhóc có nói đùa không vậy , nhóc không biết bơi thật không đó .Tiến ngạc nhiên hỏi tôi.
– Thật mà .
– Trời ơi . Anh thì là người bơi giỏi nhất nhì trường còn em thì lại không biết bơi buồn cười thật . Hùng trế dễi tôi làm mặt tôi đỏ bừng lên . Rồi cả hai người cũng phá lên cười .
– Này 2 người cười đủ chưa , cười nữa em về đó .
– Nhóc giận rồi hả . Thôi đừng giận ở đây đi anh dạy bơi . Tiến nói rồi lại phá lên cười cùng HÙng làm tôi nổi điên và dắt xe về mặc kệ bọn họ làm gì .
– Hai tên đáng ghét ! Hai tên chết bầm ! Hùng đáng ghét! Tiến chết bầm ! Hùng chết bầm ! Tiến đáng ghét! … Tôi vừa bước vào nhà vừa lẩm bầm
” Ông bà có việc bận nên hôm nay không về nhà nên ba đứa tự lo mọi việc nha . Thức ăn bà chuẩn bị để trong tủ lạnh đó nhớ hâm lại mà ăn . Mà đừng có phá nhà cửa đấy .
Ông bà yêu các cháu nhiều ! ”
-Ông bà không có ở nhà chán ghê , không biết làm gì cho hết bực bây giờ . Hai tên đáng ghét kai nhớ đó người cười sau cùng là người chiến thắng . Thôi mình không cần phải bận tâm 2 tên đó làm gì lại già đi bây giờ , thôi lên phòng tắm cho hạ hỏa đã . Tự nhủ như vậy tôi liền chạy lên phòng và lao luôn vào phòng tắm .
– Hai người tưởng 2 người đi bơi là thú vị àh , tôi ở nhà tắm còn thú vị hơn nhiều . Thật thỏa mái tắm một mình thú vị biết bao . Chết rồi …. quên cầm quần áo vào để thay rồi . Làm sao bây giờ , không có quần áo sao ra ngoài đây . Hậu đậu quá , tôi tự lấy tay đấm vào đầu cho chừa cía thói hay quên của mình .
– Mà nhà không có ai sợ gì ông bà đi vắng , còn Hùng và Tiến thì chắc đang còn bơi thôi cứ đi ả chắc không có ai đâu . Tự nhủ vậy tôi lau khô người và bước ra ngoài . Thật may vì không có ai . Nên tôi mạnh dạn bưới ra ngoài và lấy quần áo vậy vào người. Bây giờ thì làm gì nhỉ ? Nhẫm nghĩ một lát tôi liền nghĩ xuống nhà nấu ăn vì sắp đến bữa rồi còn gì nhưng khi tôi quay lại thì …..Tiến đang đúng ở cửa phòng tôi còn tôi thì đứng như chờ chồng .
– Nhóc àh ! Đúng là vẻ đẹp của tạo hóa . Câu nói của Tiến làm tôi lo lắng vì không biết Tiến có ý gì .
– Anh vào từ bao giờ vậy ? Tôi hỏi .
– Anh vào từ lúc nhóc từ phòng tắm bước ra . Tiến trả lời và không chút suy nghĩ còn tôi thì vô cung lo lắng vì Tiến đã …
– Vậy anh đã thấy …
– Thấy những gì đúng không . Tiến cắt ngang câu nói của tôi . Anh đã nhìn thấy tất cả những gì cần thấy . Vậy là anh ta đã thấy .. hết rồi . Bao nhiêu công sức gìn giữ của tôi coi như đổ xuống sông xuống biẻn .
– Mình đều là con trai sao nhóc phải lo lắng vậy . Vừa nói anh ta vừa Tiến gần tôi .
– Tại .. tại vì …
– Tại vì nhóc là Gay đúng không . Nói xong anh ta liền ôm chầm lấy tôi . Ngay từ đầu anh đã nghi ngời rồi không ngờ nó lại là sự thật .Càng nói anh ta càng tôi ôm chặt hơn .
– Anh làm cái gì vậy .. sao tôi có thể là … tôi càng vùng vẫy anh ta càng ôm tôi chặt tôi và dè tôi xuống giường .
– Anh … anh làm cái gì vậy .
– Làm cái gì àh … từ từ nhóc sẽ biết ngay thôi … Và anh ta bắt đầu hôn lên trán , mắt và má tôi .
– Bỏ tôi ra … không tôi la lên bây giờ …. Tôi càng vùng vẫy để tránh những nụ hôn của anh ta tôi ghe tởm nó .
– Kêu đi không có ai cứu nhóc đâu , ông bà thì đi vắng rồi , Hùng thì đã bị tôi phá xe nên đang chờ sửa phải mất mấy tiếng nữa mới về cơ . Khi về thì mọi chuyện cũng đã xong rồi nhóc cứ kêu đi . Điều sẽ giúp anh hưng phấn hơn đấy .Rồi anh ta tiếp tục hôn lên mặt tôi
– Cứu tôi với … cứu tôi …. Anh Hùng ơi cứu em …. anh Hùng cưu… Câu nói của tôi dã bị anh ta chặn lại bằng một nụ hôn bẩn thỉu . Tôi cố gắng nghiến răng thật chặt để ngăng cái lưỡi của anh at không vào tiếp được bên trong nhưng tôi không thể anh ta đã thắng ….
Nước mắt tôi trào ra trong vô vọng .
……. có ai cứu tôi không …..Cứu anh Hùng ơi cứu em …. những tiếng kêu từ cõi lòng của tôi không thể thốt ra được thành lời
– Cuối cùng cũng xong , mệt thật . Tiến hét lên khi chũng tôi đi ngang qua cây cầu trên đường về nhà .
– Mình nghỉ tý đi anh Tiến . Hùng đề nghị .
– Thôi mình về nhà đi nghỉ làm gì , mà sao em chả thấy mệt gì cả mà hai anh kêu quá trời vậy đúng là đồ làm biếng . Tôi nói
– Cái gì bọn anh mà làm biếng ! Hùng quay ngát sang tôi nhìn chàm chàm . Co nhóc làm biếng thì có đòi đi đưa hoa bằng được còn khi cho đi thì làm biếng . Nhóc chỉ biết biết chở hoa thôi còn nhũng lúc mang hoa cho người at thì lại rùa cho anh và anh Tiến thử hỏi sao không mệt cho được .
– Đấy là tại bọn anh cứ đòi làm đó chứ . Tôi ngụy biện chứ . Mà anh suốt ngày ngủ nướng phải vận động chút đi chớ .
– Thôi không cãi nhau với nhóc nữa . Anh Tiến này nước trong quá hay mình xuống bơi đi lâu lắm em không được bơi ở đây rồi .
– Ý kiến hay đó . Tiến ngó xung quanh một lúc rồi nói tiếp . Mình ra chỗ kia cất xe đi rồi xuống bơi cho tiện .
– Ý hay đó mình đi thôi . Hùng đồng ý và đi theo Tiến
– Này 2 người không định về nhà àh , muộn rồi đó . Tôi nhắc nhở họ và cũng một phần không muốn bơi vì tôi đâu có biết bơi đâu
– Không sao còn sớm mà . Nhanh lên nhóc .
– Nhưng mà … Tôi chưa kịp nói hết câu thì họ đã đi mất nên tôi phải đuổi theo .
Mãi tôi mới đuổi theo kịp bọn họ được .
– Hai anh định bơi ở đây thật hả .
– Chứ sao thế bọn anh không định bơi thì xuống đây làm gì . Rồi họ bắt đầu cởi quần áo ra .
– Hai người cởi quần áo ra làm gì thế ? Tôi hỏi và vội quay mặt đi
– Trời đi bơi mà không cởi quần áo ra thì tý lấy đâu quần áo mà thay mà nhóc cũng cởi quần áo ra đi . Hùng nói
– Cởi … cởi làm … gì . Tôi hốt hoảng .
– Để bơi chứ để làm gì . Tiến chả lời tôi làm toi có phần nhẹ bớt nhung vẫn … Thế nhóc nghĩ cởi quẩn áo để làm gì ?
– Để … để … Tôi lúng túng hôm nay là ngay lúng túng hay sao ấy nghỉ tại mình đen tối quá ấy mà .
– Còn ngồi làm gì đó mà không cởi quần áo ra đi . Hùng giục tôi .
– Em không bơi đâu 2 anh bơi đi em ngồi đây được rồi .
– Sao vậy , sao lại không bơi , ngồi đây một mình không sợ buồn àh . Tiến hỏi tôi làm tôi khó trả lời quá .
– Tại vì …em không … biết bơi . Và 2 người bọn họ phá lên cười nhưng thà bị cười còn hơn là tôi phải cởi quần áo trước mặt bọn họ . Từ trước đến nay tôi chưa làm như vậy bao giờ cả .
– Trời nhóc có nói đùa không vậy , nhóc không biết bơi thật không đó .Tiến ngạc nhiên hỏi tôi.
– Thật mà .
– Trời ơi . Anh thì là người bơi giỏi nhất nhì trường còn em thì lại không biết bơi buồn cười thật . Hùng trế dễi tôi làm mặt tôi đỏ bừng lên . Rồi cả hai người cũng phá lên cười .
– Này 2 người cười đủ chưa , cười nữa em về đó .
– Nhóc giận rồi hả . Thôi đừng giận ở đây đi anh dạy bơi . Tiến nói rồi lại phá lên cười cùng HÙng làm tôi nổi điên và dắt xe về mặc kệ bọn họ làm gì .
— ——–
– Hai tên đáng ghét ! Hai tên chết bầm ! Hùng đáng ghét! Tiến chết bầm ! Hùng chết bầm ! Tiến đáng ghét! … Tôi vừa bước vào nhà vừa lẩm bầm
” Ông bà có việc bận nên hôm nay không về nhà nên ba đứa tự lo mọi việc nha . Thức ăn bà chuẩn bị để trong tủ lạnh đó nhớ hâm lại mà ăn . Mà đừng có phá nhà cửa đấy .
Ông bà yêu các cháu nhiều ! ”
-Ông bà không có ở nhà chán ghê , không biết làm gì cho hết bực bây giờ . Hai tên đáng ghét kai nhớ đó người cười sau cùng là người chiến thắng . Thôi mình không cần phải bận tâm 2 tên đó làm gì lại già đi bây giờ , thôi lên phòng tắm cho hạ hỏa đã . Tự nhủ như vậy tôi liền chạy lên phòng và lao luôn vào phòng tắm .
– Hai người tưởng 2 người đi bơi là thú vị àh , tôi ở nhà tắm còn thú vị hơn nhiều . Thật thỏa mái tắm một mình thú vị biết bao . Chết rồi …. quên cầm quần áo vào để thay rồi . Làm sao bây giờ , không có quần áo sao ra ngoài đây . Hậu đậu quá , tôi tự lấy tay đấm vào đầu cho chừa cía thói hay quên của mình .
– Mà nhà không có ai sợ gì ông bà đi vắng , còn Hùng và Tiến thì chắc đang còn bơi thôi cứ đi ả chắc không có ai đâu . Tự nhủ vậy tôi lau khô người và bước ra ngoài . Thật may vì không có ai . Nên tôi mạnh dạn bưới ra ngoài và lấy quần áo vậy vào người. Bây giờ thì làm gì nhỉ ? Nhẫm nghĩ một lát tôi liền nghĩ xuống nhà nấu ăn vì sắp đến bữa rồi còn gì nhưng khi tôi quay lại thì …..Tiến đang đúng ở cửa phòng tôi còn tôi thì đứng như chờ chồng .
– Nhóc àh ! Đúng là vẻ đẹp của tạo hóa . Câu nói của Tiến làm tôi lo lắng vì không biết Tiến có ý gì .
– Anh vào từ bao giờ vậy ? Tôi hỏi .
– Anh vào từ lúc nhóc từ phòng tắm bước ra . Tiến trả lời và không chút suy nghĩ còn tôi thì vô cung lo lắng vì Tiến đã …
– Vậy anh đã thấy …
– Thấy những gì đúng không . Tiến cắt ngang câu nói của tôi . Anh đã nhìn thấy tất cả những gì cần thấy . Vậy là anh ta đã thấy .. hết rồi . Bao nhiêu công sức gìn giữ của tôi coi như đổ xuống sông xuống biẻn .
– Mình đều là con trai sao nhóc phải lo lắng vậy . Vừa nói anh ta vừa Tiến gần tôi .
– Tại .. tại vì …
– Tại vì nhóc là Gay đúng không . Nói xong anh ta liền ôm chầm lấy tôi . Ngay từ đầu anh đã nghi ngời rồi không ngờ nó lại là sự thật .Càng nói anh ta càng tôi ôm chặt hơn .
– Anh làm cái gì vậy .. sao tôi có thể là … tôi càng vùng vẫy anh ta càng ôm tôi chặt tôi và dè tôi xuống giường .
– Anh … anh làm cái gì vậy .
– Làm cái gì àh … từ từ nhóc sẽ biết ngay thôi … Và anh ta bắt đầu hôn lên trán , mắt và má tôi .
– Bỏ tôi ra … không tôi la lên bây giờ …. Tôi càng vùng vẫy để tránh những nụ hôn của anh ta tôi ghe tởm nó .
– Kêu đi không có ai cứu nhóc đâu , ông bà thì đi vắng rồi , Hùng thì đã bị tôi phá xe nên đang chờ sửa phải mất mấy tiếng nữa mới về cơ . Khi về thì mọi chuyện cũng đã xong rồi nhóc cứ kêu đi . Điều sẽ giúp anh hưng phấn hơn đấy .Rồi anh ta tiếp tục hôn lên mặt tôi
– Cứu tôi với … cứu tôi …. Anh Hùng ơi cứu em …. anh Hùng cưu… Câu nói của tôi dã bị anh ta chặn lại bằng một nụ hôn bẩn thỉu . Tôi cố gắng nghiến răng thật chặt để ngăng cái lưỡi của anh at không vào tiếp được bên trong nhưng tôi không thể anh ta đã thắng ….
Nước mắt tôi trào ra trong vô vọng .
……. có ai cứu tôi không …..Cứu anh Hùng ơi cứu em …. những tiếng kêu từ cõi lòng của tôi không thể thốt ra được thành lời
Mặc cho tôi gào thét , chửi bới , đánh đập , van xin và khóc hắn hán vẫn mặc kệ …. Vậy là coi như song suốt 17 năm gìn giữ vậy mà bị hủy hoại bởi tay hắn , mọi ngày tôi được mọi người cưng chiều như một vị hoàng từ vậy mà hôm nay lạ bị hắn đối sử thô bạo như vậy … Tôi đã quá mệt và kiệt sức không thể gào thét kêu cứu được nưa nên đành buông xuông …. SOẠT … hắn xé rách chiếc áo tôi đang mặc và cười như điên dại , tiếng cười đó làm tôi ghê tởm ….
Rầm … chiếc cửa phòng tôi bị bật tung và có người bước vào , và nhanh như cắt người đó vội đẩy Tiến ra khỏi người tôi và 2 người đó đánh lộn với nhau . Do quá sợ hãi nên khi thoát khỏi Tiến tôi ngồi co lại một chỗ và khóc . Một lúc sau tôi thấy có tiếng người hét lên :
– Anh …. Anh … điêm rồi …. Tại sao anh có thể làm như vậy chứ … Thật bỉ ổi , đê tiện ….. Em thất vọng về anh .
– Hùng …. sao em lại nói anh như thế …. chẳng lẽ vì một thằng người dưng mà em lại có thể như vậy với người anh của mình sao ….
– Cậu ấy không phải người dưng mà là em của em … em của em anh hiểu không ….. anh cút đi em không muốn nhìn thấy anh nữa … anh đi ngay đi …. Đi ngay đi . Tiếng của Hùng càng ngày càng lớn và lộ rõ vẻ tức giận .
Sau câu nói đó Tiến có vẻ hơi shock nhưng sau đó Tiến cũng bước ra khỏi phòng tôi và vô cùng tức giận . Hùng tiến đến gần tôi :
– Nhóc !… nhóc không sao chứ . Tiếng của Hùng như nghẹn lên và khẽ chạm vào người tôi .
Còn tôi như bị điện giật và hốt hoảng co người lại .
– Đừng … đừng …. làm ơn đừng chạm vào người tôi …. làm ơn …. tha cho tôi … tha cho tôi …Giọng của tôi nghẹn lạ trong tiếng khóc do quá sợ hãi mà tôi không còn nhận ra đó là Hùng nữa .
– Anh đây ! anh Hùng đây mà . Hùng hốt hoảng và gào lên nghẹn ngào , do quá sợ haic mặ Hùng tái nhợt và vội ôm tôi vào lòng . Nhưng Hùng không biết hành động đó lại càng làm cho tôi hốt hoàng hơn và vội đẩy Hùng ra khi Hùng mói chỉ chạm nhẹ vào người tôi .
– Đừng …. đừng … làm ơn mà …. Tôi gào lên van xin .
– Anh đây mà …. anh đây …. Hùng đây mà …. Hùng hoảng hốt gào lên .
– Không … không …. đừng chạm vào người tôi …. bỏ ra .
Rồi tôi đảy Hùng ra khỏi người tôi và chạy ả khỏi phòng bỏ mặc tiếng goi ” Nhóc … nhóc … Đứng lại … chờ anh ” của Hùng gọi theo . Tôi mặc kệ mọi thứ mà chỉ biết chạy … chạy đẻ quên mọi thứ …. và tất cả không còn nghĩa lý gì với tôi nữa tôi chỉ muốn chạy … chạy đi thật xa….
Á … tôi vấp ngã đau điếng xuống nền đầy sỏi và đá , đau ,sợ hãi … tôi khóc bây giờ tôi chỉ biết khóc . Bỗng có một vòng tay ôm tôi vào lòng .
– Bỏ ra …. bỏ tôi ra … bỏ ra . Tôi dồn hết sức lực của mình vừa hét vừa đánh vào người kia chỉ mong thóat thân .
– Không anh đây mà … anh Hùng đây mà …. đừng sợ anh ở đây rồi … không ai hại em nữa đâu … Vòng tay đó ôm tôi thật chặ vào lòng như muốn che chở cho tôi như muốn che chở cho một cái gì đó mà chỉ cần không cẩn thận nó sẹ bị tan biến mất .
– Không … bỏ tôi ra … đừng mà …. Tôi vẫn gào thét và đánh đập người kia .
– Không anh không buông ! Hùng gào nên .
Một lúc sau tôi mới bình tĩnh lại và nhận ra đó là hùng và theo phản xạ tự nhiên tôi ôm chặt lấy Hùng .
– Anh Hùng … em sợ … sợ lắm đừng bỏ em … em sợ … em sợ .
– Không sao . Hùng nhẹ nhàng nói nhưng vẫn ôm chặt lấy tôi . Mọi chuyện qua rồi …. anh sẽ ở bên em, bảo vệ em không ai dám làm hại em nữa đâu .
– Em sợ … sợ lăm . Giọng nói tôi nhở dần và đầy run rẩy .
– Đừng sợ có anh đây rồi . Hùng ôm chặt tôi vào lòng hơn nữa. Anh sẽ che chở , bảo vệ cho em .
– Đừng bỏ em … em sợ lắm ….
…… Và tôi thiếp đi từ lúc nào không hay .
Tôi tỉnh dậy thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay Hùng , đảo mắt nhìn xung quanh tôi thấy chung tôi đang ở gần một con sông , bầu trời hơi u ám do nhưng đám mây đen kéo đến báo hiệu trời sắp đổ mưa .
– Nhóc dậy rồi hả . Hùng vẫn ôm chặt tôi trong vòng tay . Anh xin lỗi tại anh về trễ nếu không thì …
Câu nói của Hùng vội làm cho tôi nhớ lại những gì sảy ra với tôi , tôi sợ hãi và ôm lấy Hùng .
– Nhóc không sao chứ ? Hùng lo lắng hỏi
– Em thấy hơi sợ . Tôi trả lời
– Không sao , đừng sợ có anh ở đây rồi , anh sẽ không để ai làm hại em nữa đây . Hùng nhẹ nhàng trả lời tôi .
Nhưng tôi chợt nhận ra mình đang làm cái gì thế này , tôi đang ở trong vòng tay Hùng . Không thể được … không được … Tôi vội đẩy Hùng ra .
– Nhóc … nhóc sao thê … là anh đây mà … Đùng sợ nữa . Hùng hốt hoảng
– Em không sao mà . Tôi trả lời Hùng .
– Có thật không sao . Hùng vẫn hốt hoảng và nét mặt hơi nghiêm trọng .
– Vậy sao em lại…. Hùng đang nói thì bị tôi cắt ngang .
– Tại anh ôm em chặt quá nên khó thở đấy thôi . Tôi cố làm ả vẻ tự nhiên để cho Hùng đợ lo lắng
– Anh xin lỗi … chỉ tại ….
– Không sao mà , em phải cảm ơn anh mới đúng nếu không có anh thì em đã …. Tôi không thể giả bộ được nữa .
– Đừng bi quan thế dù sao anh cũng về kịp mà có trách thì trách anh đã đẻ em về một mình . Hùng nhận lỗi về mình . Nhưng em đừng lo từ nay anh sẽ làm vệ sĩ cho em , anh sẽ mãi bảo về em cả đời này .
Hùng vừa nói sẽ bảo vệ tôi cả đời , câu nói ấy sao àm lại dịu dàng đến vậy câu nói ấy làm tôi quên hết mọi thứ . Nhưng không thể sao Hùng có thể bảo vệ tôi cả đời được còn Hằng thì sao , Hùng yêu cô ấy cơ mà . Chắc Hùng chỉ nói vậy để tôi yên lòng mà thôi , nhưng dù đó chỉ là câu nói thoảng qua đối vói mình như vậy là cũng đủ rồi
– Nhóc em nghĩ ghì mà thần ra vậy . Hùng hỏi tôi với nét mặt hơi lo lắng .
– Dạ .. Không chí gì chỉ là em thấy hơi lạnh thôi . Tôi trả lời .
– Tý anh quên mất , em mặc cái áo này vào đi . Hùng nhìn xuống chiếc áo đã bị Tiến xé tan nát của tôi và cởi chiếc áo của mình cho tôi mặc .
– Cám ơn anh nhiều nha .
– Mình là anh em mà làm sao àm em khách sáo thế . Hai tiếng “anh em ” làm lòng tôi đau nhói giá như , chỉ là giá như thôi tôi không phjair là anh em với Hùng thì đã khác rồi . Mình về thôi …. có vẻ trời sắp mưa to đó .
Về nhà hai tiếng đó làm tôi giật mình bấu chặt vào vai Hùng . Tôi sợ về nơi đó vì lúc này vì ở đó có tiếng và những hình vừa rồi lại hiện lên trong đầu tôi lại càng làm tôi thấy sợ hơn . Có lẽ Hùng hiểu tâm trạng của tôi lúc này nên nhẹ nhàng nói .
– Đừng sợ không sao đâu có anh ở đây rồi mà . Ánh mắt Hùng nhìn tôi chìu mến làm tôi cảm thấy Hùng đanh truyền sức mạnh làm tôi trở nên mạnh mẽ hơn . Đúng rồi chỉ cần có Hùng ở bên thì sẽ không có ghì cản trở được tôi , tôi sẽ không còn sợ gì cả vì tôi đã có hùng ở bên che chở và bảo vệ rồi mà . Rồi Hùng đỡ tôi dậy và chúng tôii cùng nhau về nhà .
Đi được một đoạn trời bắt đầu đổ mưa .
– Mình vào kia trú đi . Hùng nhìn quanh rồi nói vùa káo tôi vào . một ngôi nhà Hoang ở gần ngay đó.
– Cơn mưa to quá , có lẽ mưa trời mưa tới tối luôn đó .
– Cõ lẽ vậy . Mưa to vậy làm sao mà về nhà được đây . Hùng vừa nói vừa nhìn trời .
Bỗng có ánh sted ở đàng xa làm sáng cả một vùng trời đang bị mây đen u ám bao phủ tiếp sau đó là tiếng sấm vang lên làm tôi gật mình mà ôm chặt vào Hùng .
– Nhóc sao vậy …
– Em sợ … Tôi vừa nói vừa run rẩy.
– Trời lớn thế này mà vẫn còn sợ sấm hả , không sao có anh ở đây rồi đừng sợ .
– Em sợ lắm , hồi nhỏ có lần em tí bị sét đánh trúng nên từ đó tới giờ mỗi khi nghge thấy tiếng sấm , hay nhìn thấy sét là em lại cảm thấy sợ . Tôi kể cho Hùng nghe nguyên nhân vì sao tôi sợ sấm không hiểu sao tôi lại kể chuyện đó cho Hùng nghe vậy , đó là bí mật riêng của tôi chỉ có ba và má tôi biết .
– Không sao có anh ở bên rồi em đừng sợ nữa. Hùng ôm chặt tôi vào lòng và nói làm tôi cảm thấy bây giờ trời có sập xuống tôi cũng không còn sợ nữa vì tôi đã có Hùng ở bên .
– Có thật anh sẽ ở bên bảo vệ em không . Tôi hỏi lại Hùng
– Thật mà ,anh sẽ mãi ở bên em và bảo vệ em .
Câu trả lời của Hùng làm tôi vui như mở cờ trong bụng . Cho dù chỉ là vì tình cảm anh em mà Hùng sẽ bảo vệ cho tôi cũng được chỉ cần biết trong Hung vân có 1 phần dành cho tôi cũng làm chop tôi cảm thấy vui rồi . Không có gì có thể kìm hãm niềm vui này trong tôi nếu có thể tôi sẽ nói tôi yêu Hùng ngay lúc này nhưng tôi không thể vì như vậy sẽ làm mất phần tình cảm, nhỏ nhoi mà Hùng đã dành cho tôi mất . Tôi đẩy vòng tay Hùng ra khỏi người tôi và chạy ra mưa.
– Nhóc ! nhóc …. Làm cái gì vậy . Hùng gọi theo tôi.
– Về nhà . Câu trả lời của tôi vô cùng ngắn ngọn làm Hùng khó hiểu và lo lắng .
– Trời còn mưa lớn lắm em không sợ sấm nữa sao , đi mưa như thế này dễ ốm lắm đấy. Hùng lo lắng.
– Em không sợ ! Có anh ở bên bảo vệ em rồi em sẽ không còn sợ ghì nữa . Sấm,chớp em còn không sợ thì sao mà em có thể sợ ốm được . Tôi vui vẻ trả lơig . Anh còn đứng đó làm gì nữa không mau đi về cùng em đi .
– Được rồi anh sẽ đội mưa về cùng em có ốm thì chúng ta ốm chung . Rồi Hùng đuổi theo tôi .
Rồi chúng tôi cùng nhau về nhà , mặc kệ trời mưa to đến đâu chúng tôi vẫn đùa vui trong cơn mưa như nhũng đứa trẻ con đã lâu ngày không được nhìn thấy mưa đẻ trốn ba ,má đẻ đi tắm mưa . Tôi mong sao đường về dài mãi , dài mãi để chúng tôi có thể ở bên nhau mãi như lúc này .
Vậy là ngôi nhà đã hiện ra trước mặt chúng tôi , không ngờ đường về nhà ngắn đến vậy . Trời đã dần dần tạnh mưa nhưng cả hai chúng tôi đều ướt sũng như 2 con chuột lột . Tiến đang đứng trước của nhà , nhìn thấy anh làm tôi cảm thấy hơi sợ vội nép vào đằng sau Hùng .
– Đừng sợ có anh ở bên rồi mà .
Câu nói của Hùng như đã truyền sức mạnh cho tôi làm và tôi đã mạnh dạn cùng Hùng tiến đến về phía Tiến đang Đứng .
– Hai đứa về rồi hả . Tiến vui vẻ nói , sau những chuỵen như vậy mà anh ta co thể coi như không có gì mà vui vẻ như vậy được ư đồ bỉ ổi tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh miệt .
– Nhóc em không sao chứ . Anmh ta lao đến bên cạnh tôi làm tôi giật mình mà nép sau Hùng . Hùng cũng vậy vội vàng ôm tôi vào lòng sợ anh ta lại làm tồn thương thôi một lần nữa .
– Anh hãy tránh xa cậu ấy ra , anh làm tổn thương cậu ấy như vậy còn chưa đủ hay sao mà còn làm vậy . Anh có nhìn thấy là cậu ấy đanh sợ lắm hay không . Hùng la lên.
– Kìa Hùng ….2 đứa cho anh xin lỗi … thực ra anh không muốn làm vậy đâu chỉ tại …
– Chuyện như vậy mà anh chỉ nói một câu xin lỗi là xong sao . Tốt nhất là anh hãy biến khỏi nơi đây đi nếu không muốn em nói chuyện này với ông bà . Hùng nhìn Hùng với ánh mặt vô cùng tức giận và thất vọng . Vì nhìn hành động của Hùng vui vẻ khi biết tin Tiến đến tôi đã biết ngay họ rất thân thiết với nhau .
– Anh sẽ đi . Tiến la lên . Nhừnng trước khi đi hãi cho anh một cơ hội đẻ giải thích được không . Nhìn xuống đất tôi thấy dưới chân anh ta là 1 chiếc ba lô có lẽ anh ta cũng định chờ chúng tôi về đẻ giải thích rồi đi .
– Không cần phải giải thích gì hết anh đi đi ! Hùng vẫn gào lên . Thấy vậy tôi vội giất mạnh vào áo Hùng .
– Nhóc không nhớ những gì anh ấy đã làm với nhóc sao . Đừing mềm lòng như vậy .
Nghe câu nói này tôi có thể biết Hùng thất vọng như thế nào về Tiến . Nhưng tôi vẫn muốn biết nguyên nhân vì sao mà Tiến làm như vậy vì nhìn anh ta cũng không có vẻ gì là sấu cả hơn nữa nhìn gương mặt của anh ta đã làm tôi muốn nghe anh giải thích . Tôi nhìn Hùng bằng ánh mát năn nỉ và muốn nói với anh ấy rằng hãy nghe thử Tiến giải thích . Có lẽ Hùng đã hiểu tôi muốn gì nên đành đồng ý nhung trong lòng vẫn không vui .
– Được rồi muốn nói gì anh cứ nói đi .
– Cảm ơn nhóc! Tiến quay sang nhìn tôi tôi vội trốn anh mắt của anh ta . Lý do anh vầ đây không phải là vì anh được nghỉ mà do anh mới bị…..thất tình . Người anh yêu nhất mới bỏ anh để yêu thằng …. bạn thân nhất của anh …. Nghe đến đây tôi thấy giọng của Tiến nghẹ ngào .
– Hai chuyện đó không có gì liên quan đến nhau đâu . Hùng nóng ruột .
– Vì bị anh quá đau lòn nên anh muốn về đây để anh lấy lại bình tĩnh mà sống tiếp và đã gặp nhóc … vì nhóc quá giống cô ấy lúc đầu nhìn thấy nhóc anh cứ tưởng là cô ấy đến tìm anh nhưng không phải … Nhìn thấy nhóc anh cứ ngỡ là mình đang nhìn thấy cô ấy và trong phút yếu lòng anh không … không thể kìm nén được bản thân mình mà đã … đã làm tổn thương đến nhóc . Giọng Tiến vô cùng nghẹ ngào và nước mắt đã tràn ra bên hai khóe mắt của anh ta . Nhóc cho anh xin lỗi chỉ vì anh đã quá yếu đuối mà đã làm tổn thương đến em .
– Anh đã nói xong chào hai đứa anh đi … cho anh gừi lòi chào đến ông , bà nha .
Tôi và Hùng không nói được một lời nào mà chỉ biết nhìn theo dáng Tiến đang khuất dần
—————–
Thuộc truyện: Giấc mơ có thật
- Giấc mơ có thật - Chap 2 : Tình cờ
- Giấc mơ có thật - Chap 3 : Nhóc đi học
- Giấc mơ có thật - Chap 4 : Nhịp đập con tim
- Giấc mơ có thật - Chap 5 : Rối bời
- Giấc mơ có thật - Chap 5B : Rối bời
- Giấc mơ có thật - Chap 6A: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 6B: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 6C: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 7A: Kí ức bị lãng quên
- Giấc mơ có thật - Chap 7B: Kí ức bị lãng quên
- Giấc mơ có thật - Chap 8A: Đối mặt
- Giấc mơ có thật - Chap 8B: Đối mặt
- Giấc mơ có thật - Chap 9A: Trở về
- Giấc mơ có thật - Chap 9B: Trở về
- Giấc mơ có thật - Chap 10 : Chia tay
- Giấc mơ có thật - Chap 11 : Lễ đính hôn
- Giấc mơ có thật - Chap 12A: Bại lộ
- Giấc mơ có thật - Chap 12B: Bại lộ
- Giấc mơ có thật - Chap 13: Quyết định - Chap cuối
Leave a Reply