Truyện gay: Giấc mơ có thật – Chap 6A: Chuyến đi thú vị
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Mấy ngày cuối tuần này thậ là xui sẻo cái tên đáng ghét kia cứ cho tôi leo cây hoài rồi lại tìm mọi cớ để mắng tui hoài . Lúc tôi chờ hắn thì hắn bién đi đâu mắt tiêu rồi lúc tôi chờ mãi không thấy thì hắn mới vuất hiện rồi cũng lấy cớ đó mà mắng mỏ tôi tức không chịu được . Nhiều khi gặp hắn ở trường tôi bị hắn mắng nhiều cũng tức lắm nhiều khi cãi lại thì lại được cớ cho mấy tên bạn đáng ghét của hắn trêu chọc làm mấy ngày của tôi u ám hoài không có tý nắng ấm mà toàn mây và mưa rào thôi không mưa đá mới đúng . Mấy hôm trước tôi thấy hắn thay đổi tưởng đâu là … thì bây giờ hắn lại trở về như cũ hết biết . Nhưng không biết vì sao hắn lại hay nổi giận với tôi thế nhỉ hay là tại tôi từ chối đi đà lặt với hắn nhỉ có thể lắm mà cũng có thể không phải vì tôi có là gì của hắn đâu . Mong sao chuyến đi sắp tới có thể làm tôi vui vẻ mà thỏa mái trở lại chứ nếu cứ mãi thế này tôi phát điên lên mất . Nghe dì và Mạnh nói về đó có nhiều cái hay và thú vị lắm nên làm tôi cũng tò mò và hứng thú hơn hẳn và hồi hộp chờ đợi nữa chứ .
– Nhóc chuẩn bị xong chưa vậy , xe sắp tới rồi đó nha . Tiếng Hùng gọi từ dưới nhà lên .
– Em xuống ngay . Tôi tar lời .
Không hiểu sao lúc đó giọng tôi lại ngọt đến thế trong lòng lại vui mừng nữa chứ hay là tại vì được đi cùng Hùng ? Không chắc không phải vậy đâutooi đã không còn thích Hùng rồi nữa mà ( nói đúng hơn là đang cố thì đúng hơn ) . Tôi đang vui chắc là do được về quê nội của Hùng thôi vì từ bé đến giờ tôi đã được về quê bao giờ đâu .Từ bé đến giờ tôi toàn bị nhốt ở cái thành phố này hoài mà. Hơn nữa chuyến đi này đang làm tôi rất hứng thú mà nghĩ lại thấy mình giống trẻ con quá .
Tôi đao chiếc ba lô của mình vào rồi mang theo một cái túi đồ nữa không ngờ nó lại nặng đến vậy mãi mới kéo ra khỏi phòng may mà có Mạnh mang ra ngoài hộ chứ nếu không không biết là bao giờ mới xuống đến nơi .
– Trời ! Nhóc …. mang cái gì mà nhiều vậy . Hùng thốt lên đầy ngạc nhiên khi nhìn thấy túi đồ của tôi .
– Cái gì … có mỗi đó thôi mà nhiều . Em định mang thêm mấy món đò nữa cơ nhưng mà túi chật rồi nên thôi . Tôi trả lời với giọng đầy luyến tiếc .
– Mình chỉ đi có một tuần thôi nha . Nên cái nào cần thì mới mang thôi . Thế nhóc nghĩ mình chuyển xuống ở hẳn đó hay sao vậy … Nhiều vậy mang sao hết cơ chứ . Hùng cằn nhằn .
– Thì em cũng chỉ mang nhưng cái cần thiết thôi đó mà . Này nha … tôi bắt đầu giải thích từng cái một . Phải mang nhiều nhiều quần áo một chút mấy khi có dịp mặc đâu đi học toàn mặc đồng phục thôi àh . Mà em thì có đầy cả một tủ quàn áo có cái còn chưa mặc lần nào . Mặt Hùng và Mạnh có phần ngạc nhiên nhưng tui mặc kệ . Tiếp theo là hộp cứu thương đề phòng có tai nạn hay say xe thì còn có cái mà dùng . Sách để đọc cho đỡ buồn nè , máp mp3 đê nghe nhạc khi mất ngủ nè , gấp bông nè , …. gì nữa không nhỉ chắc hết rồi . Nói tóm lại cái gì cũng cần mang theo hết không cái nào là thừa cả . Nói đến đây nhìn lại mặt Mạnh và Hùng ai cũng đều há hốc mồm còn mắt thì tròn xoe nhìn tôi nữa chứ .
– Vậy hả ….quả thật cái nào cũng có ích thật . Hùng nhận sét .
– Thấy chưa anh còn bảo em là … Tôi đang nói thì Hùng cắt ngang.
– Anh chưa nói hết mà . Nhóc còn thiếu một thứ rất quan trọng không phải nói là rất quan trọng …
– Cái gì vậy ? Tôi hỏi khi Hùng vừa rứt lời .
– Nhà mình chứ còn cái gì . Hùng trả lời tỉnh bơ.
– Anh định trêu em đấy hả . Tôi bắt đầu nổi máu điên .
– Anh nói không đúng sao mà nhóc tức giận vậy . Chẳng may có vòi rồng bất ngờ cuốn bay nhà ông bà anh đi thì mình còn có cái để trú chân nữa chứ ……A’….A’….A’ . Hùng la lên
Lần này thì tôi không nói nữa mà chuyển sang hành động là … cấu cho Hùng một cái rõ đau. Cái món này lâu lắm tôi không dùng rồi nhưng mà vẫn lợi hại như xưa …. hì hì mình vẫn không hổ danh là đanh đá nhất lớp .
– Trơi nhóc cấu gì mà đau vậy . Hùng liền vạch áo ra xem thì thấy ngay một vết đỏ trên người . Trời cái tay nhỏ thế kia mà cấu đau thiệt .Má và anh nhìn nè … không biết có phải là người không nữa . Nhìn Hùng đi khoe mọi người mà thấy ghét .
– Đương nhiên là không phải là người rồi vì người ta là thiên thần mà . Tui hồn nhiên trả lời .
– cái gì cái mặt nà mà là thiên thần á có ..có mà là … ác quỷ thì có . Hùng vẫn sút xoa vết cấu của tôi .
– Anh nói ai là ác quỷ vậy . Tôi bật lại
– Anh nói nhóc đó .
– Có anh mới là ác quỷ đó .
– Nhóc thì có .
– Anh .
– Nhóc
– ….
– Thôi 2 đứa ! Dì quát chúng tôi . Lai bắt đầu rồi đó mới được một thời gian bình yên tưởng là hòa nhau rồi vậy mà bây giờ lại cai nhau luôn được . Thật là .
– Thôi mà má như vậy là may đó . Nếu 2 đứa nó mà không cãi nhau thì nhà mình mất vui rồi còn dì . Mạnh lên tiếng bênh vực chúng tôi .
– Chắc vậy …. ! Thôi lên xe đi không ông bà lại chờ .
Lúc này tôi để ý chiếc xe Mercedes đã đến đón chũng tôi từ hồi nào chắc tại cãi nhau với hùng nên không để ý . .
– Wa xe đẹp quá . Tôi thốt lên khi phát hiện ra cái xe này là xe mới ra đầu năm nay và ở Việt Nam chỉ có 10 chiếc thôi . Không ngờ hôm nay mình lại được đi xe xịn thế này lúc đầu con tưởng là phải di xe khác cơ Xe này là xe của nhà mình hả dì ? Tôi hỏi dì lúc sau mới thấy mình thật ngố khi hỏi câu này .
– Đương nhiên rồi . Dì trả lời .
– Của nhà mình . Tôi ngạc nhiên thốt lên .
– Thật mà con dì không lừa con dâu . Thôi lên xe di kẻo muộn . Tôi chưa kịp hết ngạc nhiên thì đã bị Hùng lôi lên xe .
– Chúng con đi đây má . Má vui vẻ nha còn anh mạnh thì nhớ ôn thi cho tốt nha . Tôi biết thừa Hùng muốn chọc tức Mạnh đây mà
– Này thi xong anh cũng được nghỉ bù đó mấy đứa cứ đi đi thi xong có khi anh còn được sang Pháp nghỉ nữa đó tiếc gì chuyến về quê này . Mạnh trả lời Hùn .
– Con cào dì … Em chào anh . Tôi chào mà giọng vẫn chưa hết ngạc nhiên .
– Ùh ! 2 đứa đi mạnh khe nha .
Chiếc xe bắt đàu chuyển bánh tôi và Hùng bắt đầu chuyến đi về que nội Hùng , tôi thì đang rất hồi hộp lo lắng vì không biết chuyến đi đó sẽ như thế nào đây .
Lúc này cảm xúc của tôi đang bị niêm vui vì được ngồi lên chiếc xe xịn như thế này lấn áp . Nhưng mà nó làm tôi thắc mắc một điều không biết nhà dì làm nghề gì mà lại có tiền mua xe xịn thế này hay lf nhà dì buôn … thuốc phiện . Không…. không thể nào nhìn gì hiền lành thế cơ mà tôi bắt đầu tò mò đánh chết không từ bỏ được cái tính này . Nếu tò mò vì sao mình không hỏi Hùng nhỉ .
– Anh Hùng này cho em hỏi một câu nha . Tôi rụt rè hỏi .
– Gì vậy nhóc . hùng quay sang nhìn tôi lả tôi càng khó mở lời hơn .
– Dì làm…. làm nghề vậy . Hùng tròn mắt nhìn tôi làm tôi ngại không chịu được . Em thấy tò mò vì không biết vì sao nhà mình lại có nhiều tiền để mua xe . Tôi cố nói để cứu vãn tình hình lại ngược lại Hùng càng nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên hơn .
– làm gì mà anh nhìn em dữ vậy . Mặt tôi bắt đầu đỏ nên .
– Có thật là nhóc không biết không vậy . Hùng vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy ngạc nhiên .
– Không . Câu trả lời của tôi ngắn gọn mà đầy xúc tích . Chả ai cho em biết 1 tý gì về gia đình nhà anh cả ý quên bây giờ phải nói là của nhà mình mới đúng chứ . Lúc ba quyết định lấy gì em mới biết chuyện và không lâu sau thì chuyển đến đây do ba bận suốt nên em chả hỏi han được một tý gì về nhà mình cả ..
– Anh tưởng là em đã biết hết về gia đình anh rồi mới đồng ý cho dượng cưới má anh chứ .
– Ùh thì em cso đồng ý . Nhưng do lúc đó ba em quá đau buồn vì mất má nên em sợ không ai chăm sóc cho ba nên khi nghe ba nói sắp tai hôn em đồng ý liền mà quên mất hỏi về gia đình nhà dì .
– Trời nhóc hay thiệt đó vậy nhóc không sợ ba mình lấy phải người độc ác suốt ngày hành hạ nhóc sao .
– Không ! Vì vốn dĩ không ai bắt nạt được em mà . Anh không nhớ món đòn vừa nãy của em hả . Nói đến đây tôi thấy Hùng nhìn xuống chỗ vừa nãy bị tôi sử .
– Anh nhớ rồi .
– Mà anh chưa nói dì làm nghề dì mà ? Tôi lại chở lại vấn đề cũ nếu không biết được chắc tôi đến tự tủ mất .
– Em có biết tâp đoàn Dark không .
– Có cái đó em có biết , đó là tập đoàn đứng thứ 30 trong số 100 tập đứng đầu thế giới ấy mà , và cũng là tập đoàn lớp nhất Việt nam này còn gì . Và siêu thị Smile cũng thuộc tập đoàn đó còn gì . Nhưng 2 chuyện này có liên quan gì đến nhau đâu .
– Sao lại không vì tập đoàn đó là của nhà mình và do mẹ anh đứng đầu đó .
– Cái gì …. ! Tôi bất ngờ thốt lên và nghĩ mình nghe nhầm . Em nghe nhầm hay anh đang nói đùa em đó hả .?
– Cả 2 đều không mà điều em vừa nghe chính là sự thật đó . Tậo đoàn Dark là của ông lại anh để lại cho ba người con của mình là má anh và ông cậu . Nhưng mà ông cậu anh lại the nghề diễn viên là nghệ sĩ Hoàng Dương đó .
– cái Hoàng Dương là cậu anh hả . Hoàng Dương là người 5 năm liền đoạt giải “cánh diều vàng” cho nam diễn viên xuất sắc nhất .
– Ùh đúng . Hiện nay 2 người con của cậu là Hà Kiều Triết và và Hà Kiều Thành đang cùng má điều hành tập đoàn đó .
– Hà kiều Triết và Hà kiều Thành là cậu anh sao .
– Ùh ! Nhóc cũng biết 2 người đó hả .
– Dương nhiên rồi 2 người đó la 2 người được dư luần rất đẻ ý đó . Vừa có tài kinh doanh nè , trẻ tuỏi và đẹp trai nữa chứ . Không ngờ gia đình hùng lại toàn là những người có tiếng tăm cả và mình thật là hạnh phúc khi làm con gia đình này .Tại sao bấy lâu nay mịnh không biết chuyện này nhỉ .
– Chà … chà nhóc không chỉt để ý đến tài năng mà còn để ý đến ngoại hình họ nữa cơ àh .
– Thì sao này . Mặt tôi lại đỏ mặt lên rồi chắc tại Hùn cứ nhìn tôi đấy mà .
…..
Rồi tôi cứ thế mà nói chuyện với hùng hết chuyện này đến chuyện khác và tôi cũng không biết tại sao mình lại tự nhiên như vậy được với Hùng . Vì chỉ mấy hôm trước tôi còn tự nhủ không quyết tâm là quên Hùng rồi cơ mà sao giờ lại vậy . Nếu cứ nhơ vậy tôi sẽ không quên được Hùng mất …
-Nhóc ! Nhóc dậy mau . Đến nơi rồi . Có ai đó vừa gọ vừa lay tôi dậy .
Tôi lơ mơ mở mắt ra và thầm trách tên đáng ghét nào phá vỡ giấc ngủ ngon lành của tôi .Mở mắt ra tôi mới lờ mờ nhận ra mình đang ngồi trên ôtô và …và tôi vừa dựa vào .. vào vai Hùng mà ngủ . Tôi giật bắt mình và ngồi thẳng dậy . Tự nhiên mặt tôi nóng bừng lên và tim bắt đầu đập loạn nhịp .
– Nhóc ngủ nướng tài thật . Thôi xuống xe đi . Nói rồi Hùng xuống xe để lại tôi trên xe .
– Trời ơi ham ngủ quá àh . Tôi lấy tay đập vào đầu mình và tự nhủ .
Quãng đường từ nhà đến đây không xa lắm nhưng do hôm qua tôi háo hức quá nên không ngủ được nên vừa nãy ngủ quên mất . Nhưng ngại nhất là còn tựa vào vai người ta mà ngủ nữa chứ … xấu hổ quá đi mât .
– Nhóc không muốn xuống mà định ngồi luôn ở đó hả . Hùng nói làm tôi giật mình .
– Dạ em xuống ngay .
Dồi tôi bước xuống xe tuy vẫn ngại chuyện vưa nãy nhưng không thể ngồi mãi trên đó được . Mắt tôi chuyển từ trạng thái ngái ngủ sang tròn xoe vì ngạc nhiên vì ngôi nhà của ông bà Hùng . Đó không phỉa là một ngôi nhà mà phải gọi là một ngôi biệt thự tuy nó không to lắm và chỉ có 2 tầng điều này làm nó trông xinh xinh như những ngôi nhà trong chuyện cổ tích vậy . Hơn nữa xung quanh ngôi là một khu vườn nho nhỏ trồng toàn hoa hồng và nó lại càng làm tôi cảm thấy mình như bị lac vào thế giới cổ tích vậy .
– Làm gì mà đứng thần người ra vậy nhóc . Hùng vỗ vai tôi và nói .
– Nhà …nhà ông bà anh đẹp quá . Tôi nói mà giọng thì cứ lắp bắp do quá ngạc nhiên.
– Còn nhiều cái còn ngạc nhiên hơn nữa cơ rồi nhóc sẽ thấy . Rồi Hùng quay sang bên nói với anh lái xe khi anh ta vừa mang hành lý của chúng tôi xuống xe . 5h chiều tuần sau đến đón chúng tôi nha .
– Dạ . Anh lái xe đáp gọn rồi lên xe và chiếc xe biến mất trong phút chốc .
Lúc này Hùng tến đến bấm chuông còn tôi thì vẫn ngạc nhiên vì trong tuần tới tôi xẽ được sống trông cổ tích ý nhầm ngôi nhà giống trong chuyện cổ tích mới đúng giữa cuộc sống hiện đại . Đên mơ tôi cũng không dám mơ đến .
Không đầy một 1 phút sau tôi thấy có dáng 2 người chạy ra chắc đó là ông và bà của Hùng . sao tự nhiên lúc này tôi cảm thấy căng thẳng và hồi hộp quá .
– Hùng đó hả ? có phải Hùng không cháu . Bà hùng cất tiếng hỏi .
– Dạ cháu là Hùng đây . Hùng trả lời
Trong lúc đó thì ông Hùng đã mở cửa cho chúng tôi . Nhưng chúng tôi chưa kịp bước vào thì ông bà hùng đã ôm chầm lấy Hùng .
– Cháu của bà , cuối cùng thì cháu cũng về đây với bà . Bà nhớ cháu lắm đó . Bà Hùng vừa ôm Hùng vừa nói giọng nghẹn ngào như sắp khóc .
– Cháu cũng nhớ ông bà lắm . Cháu cũng biết ông bà nhớ cháu lắm nhưng do việc học nên cháu không thể về thăm ông bà được .
Bà Hùng lúc này đã khóc thật .
– Kìa bà , bà làm sao vậy lâu lâu cháu nó mới về mà bà lại khóc vậy . ông Hùng nói
– Tại tôi vui quá đấy mà . Bà hùng lau nước mắt nhưng giọng vẫn còn nghẹn ngào .
– Cháu đúng ra dây ông xem nào . Ông Hùng nói và đồng thời đặt 2 tay mình lên 2 vai Hùng . Chà ! Chà ! Mới có 2 năm không gặp chấu lớn thêm nhiều đó . Ra dáng thanh niên lắm rồi .
Ồn khen Hùng làm Hùng hơi đỏ mặt vì ngương và anh cũng chẳng biết nói gì nên cươi . rồi ông đột ngột quay sang tôi và hỏi .
– Đâu là … Ông chưa kịp nói hết câu thì Hùng đã ngắt lời Hùng .
– Dạ đây là Trang con trai dượng Phan đó ông mà cháu đã kể vưới ông bà rồi đó . rồi Hùng quay sang tôi và nói . Đây là ông bà nội anh .
– Dạ cháu….chào ông bà .
Cảnh vừa rồi làm tôi xúc động quá vù nó làm tôi nhớ đến ông bà tôi đang ở bên Mĩ . Cũng phải đến 2 năm rồi từ khi má tôi mất tôi không được gặp ông bà . Tuy thời gain tôi ở cạnh ông bà ít do ở 2 nước khác nhau nhưng tình giữa tôi và ông bà cũng không kem gì so với tình cảm của hùng và ông bà của Hùng. Lúc ám tôi mất ông bà cũng định đưa tôi sang Mĩ sống cùng ông bà do giữa ông bà và cha tôi không được hợp nhau cho lắm nhưng do thương ba sẽ phải sống một mình nên tôi đã chọn cách ở lại với ba .
– Hai đứa đi đường chắc mệt lắm rồi phải không vào nhà nghỉ ngơi đi . Bà Hùng nói .
– Đúng rồi 2 đứa vào nhà đi . Ông Hùng nói và mang túi hành lý của tôi nên biết sức của ông không mang nổi nên tôi ngăn .
– Thôi ông để cháu mang cho cái này nặng lắm đó .
– Cháu đừng xem thường ông nah , tuy ông già vậy thôi nhưng ông vẫn còn khỏe lăm đó .
– Ý cháu không phải thế . Tôi bối dối
– Ý ông không phải thế đâu cháu , ông chỉ đùa thôi mà . Chắc ông biết tôi đang bối rối nên nói vậy .Rồi ông nở một nụ cười phúc hậu làm tôi hết bối rôi và nghĩ ra một cách .
– Thôi ông mang hộ cháu cái này vô nha còn cái đo đẻ cháu mang vào cũng được . Rồi tôi đưa cho ông cai ba lô của mình .
– Vậy cũng được thôi vào nhà đi 2 cháu . Ông nói .
– Thôi vào nha 2 cháu . Bà Hùng nhắc nhở chúng tôi
– Dạ ông bà vào đi rồi chũng cháu vào ngay .Tôi nói .Tồi ông bà đi vào trước bây giờ chỉ còn lại 2 chúng tôi .
Bây giờ tôi mói tói và mang cái túi của mình vô nhà nhưng vừa nhấc lên tôi đã vội đặt xuống vì nó quá nặng .
– Không mang được vào nhà lại còn giả bộ . Hùng nói làm tôi bực cả mình vì thấy người ta không mang được không lỡ mang giúp vô nhà hộ vậy mà còn mắng người ta nữa chứ .
Nhưng tôi chưa kịp mắng Hùng thì Hùng đã quang ba lô của mình cho tôi theo phản xạ tự nhiên tôi cũng bắt lấy nó. Còn Hùng thì mang cá tôi vô nhà . Không biết vì sao hành động của Hùng làm tôi thấy vui vui trong bụng , Hùng lại gi thêm điểm với tôi nữa rồi cứ thế này tôi sẽ càng không thể kìm nén được tình cảm của mình mất .
– Có vào nhà không hay là đứng ngoài đó chịu nắng nha . Hùng gọi làm tôi giật mình .
– Em đi ngay đây . Và tôi chạy theo đuổi kịp Hùng vào trong nhà .
Bước vào bên trong ngôi nhà tôi càng ngạc nhiên hơn vì nội thất của nó trái ngược với phong cách bên ngoài theo kiểu phương tây thì bên trong lại mang phong cách phương đông . Vì bên trong tôi thấy toàn đồ gỗ dúng theo kiểu của các gia đình Việt Nam . Tuy tôi không am hiểu về kiến trúc nắm nhưng tôi cũng cảm thấy thích kiểu nội thất này . Vì từ trước đến nay tôi chưa bao giờ được sống trong một ngôi nhà như vậy cả những thứ ở thành phố làm tôi phát ngán .
– Ngồi xuống đi cháu sao mà cứ đứng hoài vậy .Ông nói chắc là thấy tôi từ nãy tới giở tôi mải ngắm nhà .
– Dạ . Tôi trả lời và ngồi xuống .
– Nước đây ! Nước đây ! Bà vừa nói từ trong nhà vọng ra và chỉ khoảng vài vài giây sau bà đã ở ngoài phòng khác với 2 ly nước trên tay . Uống đi các cháu . Chắc đi đường mệt lắm nhỉ ? Bà hỏi chúng tôi .
– Dạ đường đi không dài nên cháu không mệt chỉ nhớ ông,bà thôi . Hùng nói sau khi đã tu một hơi dài gần hết ly nước .
– Cái thằng chỉ được cái nịnh là giỏi thôi . Thế đợt này bọn cháu về có lâu không ? Bà hỏi tiếp .
– Dợt này bọn cháu về được 1 tuần thôi bà .
– Sao ít vậy ! Bà có vẻ ngạc nhiên và hơi thất vọng .
– Dạ do mấy anh chị lớp trên chuẩn bị kiểm tra khảo sát cho kì thi tốt nghiệp cuối năm nên bọn cháu mới được nghỉ đó bà . Nẵm nay nghỉ như vậy là nhiều đó bà mọi năm chỉ được có 2 hay 3 này thôi .
– Cháu nó về là tốt rồi bà đừng có được voi đòi tiên nữa . Phải không các cháu ? Nói rồi ông quay sang chúng tôi .
Tôi và hùng không biết nói gì cả nên đành cười trừ .
– Tôi có đòi hỏi gì đâu mà tôi chỉ tiếc là cháu nó được nghỉ ít thôi mà . Bà nói mà giọng đầy luyến tiếc . Thế Mạnh không về hả cháu ? Ba lại tiếp tục hỏi .
– Dạ anh ấy còn phải thi mà bà . Hùng trả lời .
Bà nhìn lên đồng hồ và nói .
– Thôi muộn rồi 2 đứa đi theo bà lên phòng cất đò nghỉ ngơi rồi tý xuống ăn cơm .
– Đúng rồi 2 anh em theo bà đi cất đồ và nghỉ ngơi đi để còn lấy sức mà đi chơi nữa chứ . Ông cũng đồng ý với ý kiến của bà nên vui vẻ nói .
Rồi chúng tôi chào ông rồi đi lên phòng , tôi thì không có gì nhưng nhìn Hùng vác đống đồ của tôi đi lên phòng trông đến khổ , nhưng do sức tôi yếu nên không mang được đành chịu vậy . Nhìn xung quanh tầng 2 có 2 phòng nên tôi nghĩ một trong 2 phòng sẽ là phòng của mình và đang nhĩ không biết căn phòng đó như nào . Bà mở của một trong 2 căn phòng và nói :
– Hai cháu di vào đây .
Tôi thấy hơi lạ vì mỗi người ở một phòng mà sao phải đi vào làm gì nhưng thôi cứ đi vào xem bà bảo gì .
– Hai anh em sẽ ở phòng nào trong thời gian ở đây .
Cái gì gì tôi có nghe nhầm không vậy có phải bà vừa nói tôi và Hùng sẽ ở cùng một phòng trong thời ghian ở đây không nhỉ . Chắc mình nghe nhầm rồi không biết tại sao mà dạo này mình hay nghe nhầm đến thế . Dễ đợt này về mình phải đi khám tai mới được.
– Bà vời nói gì ạ . Cháu và anh Hùng sẽ ở cùng phòng . Tôi hỏi lại cho chắc ăn .
– Ùh 2 đứa sẽ phải ở cùng phòng . Vì nhà còn 2 phòng trống thì hôm qua anh họ của Hùng mới về nên hôm nay 2 đứa phải ở chung một phòng . Có sao không cháu ?
– Dạ .. dạ không ạ .
Miệng thì tôi nói thế nhưng thật ra trong lòng thì là có sao đó .Nếu vào người khác thì không sao nhưng đằng nào tôi lại thích Hùng thì biết làm sao đây . Hơn nữa từ nhỏ tôi đã vốn quen ở một mình nay lại phải ở với Hùng nữa thì quả thật là bất tiện .
– Anh Tiến con bác cả Hôm qua mới về hả bà ?
– Ùh nó về sáng hôm qua , sáng nay mới đi đưa hoa cho bà nên giờ đang ngủ trong phòng đó .
– Lâu lắm rồi cháu không được gặp anh ấy . Rồi Hùng quay sang tôi . Nhóc mau cất đò đi anh phải đi gặp anh Tiến mới được .
Nhìn cái mặt là biết ngay là ham chơi mà bực cả mình . Tôi thì đang bối rối và lo lắng vì phải ở chung phòng với Hùng còn Hùng thì lại chả để ý gì cả mà chỉ muốn đi chơi thôi .
– Vậy 2 anh em cất đồ nha bà xuống nhà chuẩn bị cơm trưa .
Cánh của đóng lại tôi liền nằm ngay xuống cái giường gần đó vì vẫn còn buồn ngủ mà . Nhưng vửa đặt mình xuống giường tôi đã phải ngồi bật dậy vì trong phòng chỉ có một cái giường …. nghĩa là tôi và Hùng sẽ phải ngủ chung không .. không thể nào
– KHÔNG ! Tôi hét lên .
-Làm sao mà hét kinh vậy nhóc , không mau cất đồ đi nói trước là anh không cất hộ đâu nha .
Tôi cũng hơi giật mình thái độ quá lo lắng gì cả . Nhưng mà không lo lắng sao được vì tôi phải ngủ chung với Hùng đó làm sao đây .Sao bao nhiêu chất xám của mình trong lúc này lại đi đâu hết nhỉ … àh phải rồi .
– Anh Hùng này ! tôi gọi bằng giọng ngọt nhất có thể
– Anh nói rồi anh không cất đồ hộ nhóc đâu , ai bắt mang nhiều đồ làm chi.
– Không , không phải chuyện đó . Đúng là đồ ngốc có ty đồ thế kia mà nhiều người ta làm một tý là xong thôi mà . Ý em là chuyện khác cơ .
– Chuyện gì ?
– Phòng có mỗi một giường thôi nghĩa là anh em phải ngủ chung ? Tôi vẫn cố gắng nói ngọt
—————–
Thuộc truyện: Giấc mơ có thật
- Giấc mơ có thật - Chap 2 : Tình cờ
- Giấc mơ có thật - Chap 3 : Nhóc đi học
- Giấc mơ có thật - Chap 4 : Nhịp đập con tim
- Giấc mơ có thật - Chap 5 : Rối bời
- Giấc mơ có thật - Chap 5B : Rối bời
- Giấc mơ có thật - Chap 6A: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 6B: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 6C: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 7A: Kí ức bị lãng quên
- Giấc mơ có thật - Chap 7B: Kí ức bị lãng quên
- Giấc mơ có thật - Chap 8A: Đối mặt
- Giấc mơ có thật - Chap 8B: Đối mặt
- Giấc mơ có thật - Chap 9A: Trở về
- Giấc mơ có thật - Chap 9B: Trở về
- Giấc mơ có thật - Chap 10 : Chia tay
- Giấc mơ có thật - Chap 11 : Lễ đính hôn
- Giấc mơ có thật - Chap 12A: Bại lộ
- Giấc mơ có thật - Chap 12B: Bại lộ
- Giấc mơ có thật - Chap 13: Quyết định - Chap cuối
Leave a Reply