Truyện gay: Giấc mơ có thật – Chap 6B: Chuyến đi thú vị
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Chứ còn gì ! Nhóc hỏi là thật chuyện đó là đương nhiên rồi có gì phải thắc mắc đâu .
– Nhưng mà … nhưng . Tôi ấp úng sao chuyện đó khó nói thế không biết
– Có ghì thì cứ nói ra sao mà cứ úp úp mở mở như con gái thế . Hùng có vẻ hơi nổi giận
– Em không quen ngủ chung .
– Không quen rồi sẽ quen , mình là con trai mà lo gì . Sao Hùng lại hông nhiên thế không biết .
– Nhưng em không thích . Lấy hết can đảm tôi nói . Hay là …
– Đừng có nói là anh xuống đất ngủ nha . Hùng cắt ngang lời tôi nhưng mà cũng tốt tôi đỡ phải nói ra cấu đó .
– Đúng rồi sao anh thông minh thế vậy cứ thế nha . Tôi phán quyết .
– Không ! nhóc thích nhóc đi mà xuống đất ngủ anh không xuống đâu .
– Đi mà . Tôi năn nỉ .
– Anh nói không là không .Hùng cương quyết .
Thấy vậy tôi niền đổi hướng thuyết phục
– Không nhường đúng là đò ích kỷ chỉ biết đến mình thôi . Vậy mà đòi làm anh người ta . Rồi tôi làm bộ mặt lạnh .
Một lúc sau Hùng thấy tôi như vậy lền đến bắt chuyện .
– Giận rồi àh . Hùng lay lay người tôi nhung tôi chả thèm để ý. Có thế mà cũng giận .
– Anh dám giận anh . Tôi nói nhưng vẫn không nhìn Hùng .
– Nhìn cái mặt thế kia mà bào là không giận . Được rồi anh xuống đất ngủ được chưa.
Biết ngay mà cái chiêu này tôi sài nhiều mà bây giờ dùng lại mà vẫn hiệu quả như thường.
– Thật nha . Nói lời phải giữ lấy lời đó . Tôi biết là Hùng không dám làm vậy đâu nhưng cứ phải nói cho chắc ăn .
– Ùh . Nhưng nhóc phải chấp hành một điều kiện của anh .
– Điều kiện gì . Thôi thắc mắc .
– Đó là nhóc phải nhường đệm và một cái trăn cho anh nếu không ngủ dưới đát anh cảm lạnh mất .
– Ok . Tưởng gì anh yên tâm . Em có mang theo một cái trăn rồi nên cho anh 2 thứ đo luôn miễn là anh không ngủ chung giường với em là được . Quyết định vậy nha .
Tôi cười vui vẻ nhưng chợt nụ cười của tôi không còn như lúc đầu nữa vì tôi thấy Hùng đang nhìn tôi chằm chằm . Chắc Hùng biết là tôi biết Hùng đang nhìn tôi liền nói .
– Thôi nhóc cất đồ đi , anh đi tắm dây .
– Mệt quá!.
Tôi hét lên một tiếng thật to để cho đỡ mệt vì vừa phải cất hết dống dồ đạc khủng bố của mình . Tại dì và Hùng không nói sớm nếu không thì đỡ phải mang nhiều thế này . Tôi nằm ra chiếc giường đầy êm ái và dễ chịu ước gì được mãi như thế này nhỉ nhưng chỉ đến tôi nay thôi tôi phải nhường nó cho Hùng rồi tiếc ghê . Nói đến Hùng mới nhớ Hùng ở trong nhà tắm nãy giờ mà chưa thấy ra không biết làm gì mà lâu thế không biết . Hay là Hùng biết là mình đang đợi nên cố tình tắm lâu đây đúng là đồ đáng ghét .
– Anh Hùng! Anh có biết anh vô nhà tắm lâu lắm rồi không 15 phút rồi đó . Không biết em đang chờ àh . Tôi cố hét thật lớn để đề phòng trường hợp Hùng ngủ quên trong đó .
– Anh ra ngay đây mới có 15 phút mà cứ như là sắp cháy nhà vậy . Hùng trong nhà tắm nói vọng ra . Chờ anh tý ra ngay đây .
– Trời tắm lâu 15 phút mà kếu không có gì vậy mà lần trước thì mắng người ta thế này thế nọ . Đúng là cái đồ ….
– Đồ gì thế ?
Hùng từ trong phòng tắm bước ra và hỏi tôi làm tôi giật mình mà không nói hết câu . Tôi đã cố gắng nói thật bé rồi mà cũng nghe được đúng là đồ tai thính như …. Nhưng cũng may là mình chưa nói hết từ cuối cùng nếu không thì ….
– Nói xấu người ta như vậy là không tốt đâu đấy nhóc . Hùng quay sang nhìn tôi nói
– Ai nói xấu gì đâu . Con nói dối sau này con chết Diêm Vương đừng cắt lưỡi con nha .
– Vậy thì vừa nãy nhóc định nói anh là đồ gì nói anh nghe coi . Hùng hỏi tôi
– Ơ… em định nói cái gì thì kệ em anh tò mò làm gì …. nhiều chuyện . Tôi lúng túng trả lời .
– Đúng rồi nói xấu người ta nên bây giờ không nói được chứ gì . Hùng cốc đầu tôi một cái rõ đau . Phải không nhóc ?
– Á… đau . Anh đừng có cậy mình mình lớn mà cốc đầu người khác như vậy chứ . Người ta nhỏ bé yếu ớt thế này mà nỡ ra tay . Tôi thanh minh .
– Nhóc tuy nhỏ nhưng mà đánh dá lắm đó bằng chứng vẫn còn trên người anh đây này nhìn đi .
Bây giờ tôi mới để ý Hùng chỉ mặc mỗi một cái quần lửng đến đầu gối mà tôi còn tât cả các bộ phận khác thì coi nhưng là “phong trần” hết . Đây không phải là lần đầu tôi thấy Hùng phong trần như vậy mà có khi còn hơn nữa cơ nhưng đây là đầu tiên tôi được nhìn gần và kĩ như vậy . Những múi cơ bắp săn chắc do tập luyện của Hùng thu hút cái nhìn của Hùng khi Hùng về tủ lấy áo . Chắc do tập bơi nên Hùng rất cáo và có dáng như một người mẫu , hơn nữa chiếc quần lửng màu đen lại càng tôn lên làn dã trắng của Hùng nữa chứ làm tôi không thể nào mà rời mắt ra được … Đúng là vẻ đẹp của tạo hóa. Nhưng mà trên làn da trắng đó đang có một vết bầm và tôi đoán đó là do hồi sáng mình cấu Hùng lúc ở trên xe . Nhưng mà lúc đó tôi đã cố nhẹ tay rồi mà không ngờ nó vẫn đau như vậy .
– Làm sao mà nhìn kĩ vậy . Hùng vô tình quay và bắt gặp ánh mắt tôi đang nìn chằm chằm vào cơ thể của mình .
– Không … không có gì . Tôi hơi ngại .
– Có thật không có gì không vậy hả nhóc .
Lúc này Hùng đã tiến đến gần tôi và sau khi kết thúc câu nói của mình thì mặt Hùng và mặt tôi đã gần như chạm vào nhau . Bây giờ tôi có thể cảm thấy hơi thở ấm nóng của Hùng đang phả vào mặt mình . Tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp , các mặt máu đang căng phồng … tôi không thể kiểm soát được cơ thể của mình . May mắn sao sao bộ óc của tôi vẫn còn một chút gì đó tỉnh táo nên đã cho tôi một chút bình tĩnh.
– Em … đi…. tắm đây . Nói dồi tôi cầm quần áo chạp vào phòng tắm với tốc độ nhanh nhất có thể .
Vào đến phòng tắm đóng cửa lại nhìn vào trong gương thì mặt tôi đã đỏ như quả gấc từ hồi nào , tim bây giờ vẫn còn chưa dập đúng nhịp vốn có của nó . Để giúp mình lấy lại sự bình tĩnh vốn có của nó tôii liện cở hết quần áo và bước vào bồn tắm . Dòng nước mát lạnh bắt đầu làm tôi cảm thấy thỏa mái và đễ chịu . Vừa ngâm vào bồn tắm có ít phút mà tôi có cảm giac mình như đang ở trên mây vậy thật dễ chịu bao nhiêu mệt mỏi của chuyến đi và cả chuyện vừa nãy đã tam biết mất . Tôi liền lấy lọ sữa tắm của mình và đổ vào bồn , dòng sữa trắng từ lọ chảy ra hòa quện với nước cộng thêm lực tác động từ cánh tay của tôi nữa đã làm cho cả cái bồn tắm ngập chìm trong bong bóng xà phòng . Từ nhỏ tôi đã thích tắm trong bồn đầy xà phòng như thế này rồi vì như vậy tôi có cảm giác mình như là một nàng công chúa trong truyện cổ tích vậy . Đang đùa nghịch với đám xà phòng thì bất ngờ cánh của nhà tắm đột nhiên mở toan ra Và có…người … đang bước vào .
-Á …Á …..Á ….Á . Tôi hét lớn hết cỡ .
– Xin … xin lỗi tôi nhầm phòng . Rồi người đó đóng của lại và biến mât cảnh đó diễn ra thật nhanh chóng .
Tôi thì vẫn hoảng hồn vì vụ vừa rồi do luc nãy mới đóng cửa thôi chứ chưa khóa nên mới bị như vậy
– Mình thật là đãng chí. Tôi tự trác mình .
Nhưng mà người đó là ai vậy , do chuyện đó sẩy ra nhanh quá nên tôi không nhìn được rõ mặt người đó nhưng nghe giọng nói và dáng dấp người đó thì tôi có thể đoán được đó là một người thanh niên hơn tôi khoảng 4 đên 5 tuổi gì đó . Nhưng mà người đó là ai mài lại vào nhầm phòng được cơ chứ .
Rồi tôi xả nước và mặc quần áo vào để đi ra ngoài không dám tắm nữa vì nỡ có ai vào nữa thì chết . Không biết người vừa nãy có nhìn thấy cái gì của mình nếu có thì chết . Nhưng mà trong bồn lúc nãy nhiều bong bóng xà phòng chắc không nhìn thấy gì đâu . Lần sau đi tắm nhơ phải khóa kĩ cửa mới được . Tôi ra ngoài và giật mình vì …. vì cái tên vừa nãy đang ngồi trong phòng của tôi mà thầm chí hắn đang ngồi trên giường của tôi nữa chứ . Thấy tôi từ trong phòng tắm bước ra người đó liền đứng dậy và tiến lại gần tôi .
– Xin lỗi cậu vì chuyện vừa nãy nha . Vì tôi tường Hùng ở trong phòng một mình nên mới làm như vậy …. không ngờ hùng lại ở chung phòng với cậu . Hành động lúc nãy có hơi lỗ mãn thì cậu bỏ qua cho tôi nha . Người đó nói một thôi một hồi để giải thích hành động của mình còn tôi vì quá bất ngờ về sự tự tin của anh ta nên chỉ biết lắng nghe
– Không … không sao . Tôi hơi ấp úng và hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh . Không sao mà chúng ta đều là con trai nên anh không có gì phải ngại đâu . Tuy bên ngoài tôi nói vậy nhưng bên trong thì có sao đó vì tý nữa anh ta lấy mât công sức 17 năm mặc quần áo và bao nhiêu công sức giữ gìn của tôi . Nhưng tôi để ý lúc tôi nói anh ta cưa nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt hơi kì quặc .
– Vậy hả ! Thế thì tốt rồi . Câu nói và ánh mắt anh ta có điều gì đó không tự nhiên làm tôi có cảm giác hơi lo lắng. Vậy chúng ta làm quen nhé ! Tôi tên tiến học sinh sinh viên năm thứ 3 đại học kinh tế quốc gia và cũng là anh họ của Hùng còn cậu ?
– Tôi … tên là Trang là con riêng của cha dượng Hùng và cũng là bạn học cùng lớp với Hùng . Tôi hơi ấp úng vì màn làm quen của anh ta .
– Cái gì ! cậu tên Trang hả ! Tên cậu nghe cứ như tên con gái đấy nhỉ ?
– Ùh đúng đó là tên tôi có sao không vậy . Tôi đã phát chán lên khi mỗi khi ai biết tên tôi hầu như đều có thái độ như vậy .
– Không… Tôi không có ý gì cậu đừng hiểu nhầm nha , tên cậu đẹp lắm … đẹp như người vậy .
Rồi anh ta nhìn tôi bằng một ánh mắt mà từ trước đến nay chưa ai nhìn tôi như vậy cả điều đó làm tôi thấy sợ . Và tôi cũng không hiểu được câu nói của anh ta có ý gì nữa .
– Chúng ta bắt tay làm quen nhé . Anh ta đề nghị và giơ tay ra trước .
Tôi cảm thấy hơi lo lắng và e dè không dám giơ tay ra nhưng tôi chợp bắt gặp ánh mắt anh ta đang nhìn tôi có vẻ gì đó như đang năn nỉ và tội nghiệp . Mà hơn nữa chuyện đó cũng chỉ là bình thường thôi mà nên tôi quyết dịnh giơ ta ra . Nhưng khi tôi vừa mới đưa tay ra thì anh ta đã nắm lấy tay tôi và cầm rất chặt . Khỏang 3 giây sau tôi liền rụt tay lại vì không thể chịu nổi cảm giác anh ta bắt tay tôi . Nó không còn là anh ta bắt ta tôi nữa mà dườn như anh ta đang cầm tay tôi rồi … cầm rất chặt mới đúng chứ . Và anh ta rất chú ý đến hành động đó của tôi .
– Chắc cậu cũng đã mệt vì chuyến đí đến đây bây giờ tôi sẽ về phòng để cậu nghỉ ngơi. Chào cậu .
– Chào anh . Tôi đáp lại.
Anh ta bắt đầu đi ra ngoài phòng, anh ta đi qua tôi và anh ta thi thầm vào tai tôi .
– Tay cậu mềm như tay con gái vậy .
Tôi chợt quay người lại vì câu nói của anh ta thì anh đã biến mất sau cánh cửa . Từ trước đến nay tôi chưa gặp một ai như anh ta , anh ta có những hanhgf động làm tôi khó kiểu và hơn nữa những hành dộng và lời nói anh ta có ý gì … hay chỉ là do vô tình
– Nhóc xuống ăn cơm .
Hùng mởi cửa đẩy vào làm tôi giật mình tỉnh ngủ và ngã lăn ra đất .
– Sao anh vào phòng mà không gõ cửa vậy làm người ta giật cả mình . Tôi vừa nói vừa bò dậy .
– Đây là phòng của anh , làm sao anh phải gõ cửa chứ .
– Nhưng đây cũng là phòng của em mà , có phải là phòng của riêng anh đâu . Mà anh đòi tự do như vậy chứ . Tôi bực mình bị phà vỡ giấc ngủ ngon lành , sao dạo này mình hay ngủ thế không biết , khéo béo lên cân thì chết .
– Làm gì mà nhóc bự mình vậy … hay là nhóc làm gì mờ ám sợ người ta biết đúng không .
Hùng vừa nói vừa đi quanh tôi , cứ như đang thẩm vấn tội phạm ấy . Còn tôi thì hơi lúng túng vì không biết trả lời Hùng ra sao chẳng lẽ lại nói chuyện lúc nãy cho Hùng biết . Tốt nhất là im lặng .
– Đúng rồi nên không nói được câu nào chứ gì . Hùng lại tiếp tục công việc của mình . Nhóc làm cái gì khai mau . Càng nói Hùng càng tiến sát đến người tôi hơi .
– Đúng cái gì mà đúng … chỉ đoán mò là giỏi thôi . Tôi đẩy Hùng ngã lăn ra giường . Làm gì … có chuyện gì đâu mà nói . Thôi cuông ăn cơm thôi .
Rồi tôi chyaj xuống nhà nếu không ở trên đó thêm một phút nưa chắc tôi chết vì sự tra hỏi của Hùng mất .
Vừa xuống tới bếp tôi đã chạm mặt Tiến đang dọn thức ăn ra bàn giúp bà . Thấy tôi anh ta liền nháy mắt đầy ẩn ý làm cho tôi không biết làm thế nà mà chỉ biết đứng như chờ trồng mà thôii .
– Kìa ngồi vào bàn đi cháu . Tôi liền ngồi xuống bàn , thấy tôi đi một mình bà hỏi tiếp . Hùng đâu rồi cháu bà vừa kêu nó lên gọi cháu mà ?
– Dạ anh Hùng đang …
– Cháu có mặt đây bà . Tôi đang nói thì bị bà cắt ngang .
– Vậy là mọi người đã đông đủ ta bắt đầu ăn thôi . Ông lên tiếng .
– Wua ! sao nhiều món ăn vậy !
Tôi không thể thốt lên như thế được vì trên chiếc bàn đựng đầy thức ăn mà toàn là những món tôi thích .
– Đó là nhờ nhóc đó . Hùng trả lời tôi
– Nhờ em !!! Tôi không hiểu sao tôi và việc có nhiều món ăn thì có liên quan gì tới nhau cơ chứ .
– Sao lại không !. Em không biết là em là khách quý của ông bà đó , và cũng nhờ có em mà anh và Hùng có dịp được ăn nhiều món ngon thế này . Tiến trả lời thay cho Hùng .
– Thật vậy hả . Tôi vãn còn thắ mắc .
– Em không tin hả hỏi bà thử xem . Hùng nói
– Có thật như anh Tiến và Hùng nói không hả bà ? Tôi quay sang hỏi bà cho chắc ăn .
– Có gì đâu đây là lần đầu cháu về đây nên bà nấu thêm vài món thôi mà . Cháu cứ ăn tự nhiên đừng làm khách nha đều là người nhà cả mà .
– Cháu cảm ơn bà . Về việc ăn uống cháu không làm khách đâu bà yên tâm . Làm sao àm có thể làm khách được khi trên bàn toàn món tôi thích hơn nữa dạ dày tôi đang biều tình dầm dộ nữa chứ . Nhưng sao bà biết cháu thích ăn những món này vậy ?
– Đây là do … bà ngập ngừng như đang cầu cứu ai đó rồi một lúc … dó là do bà đoán vậy ai ngờ trúng thiệt
– Vậy hả bà tài ghê . Nhưng mà lần sau nấu ăn bà cho cháu nấu cùng với nha chứ để bà làm một mình cháu ngại lắm .
– Cháu cũng biết nấu ăn hả . Bà hỏi tôi với một giọng hơi ngạc nhiên .
– Dạ cháu có biết tý chút . Do ngày xưa má cháu có dạy một số món rồi sau này khi má mất cháu có học thêm để nấu cho ba ăn vì ba cháu không thích ăn cơm bụi . Nhân dị này cháu cũng muốn học thêm vài món nữa đẻ sau này có vào đại học đỡ lúng túng .
– Vậy hả ! Cháu đảm đang quá nhất định bà sẽ dạy cháu . Nghe bà nói câu này tôi thấy mát lòng mát dạ . Ước gì bà có một đứa cháu như cháu nhỉ chứ bọn thằng Tiến với Hùng chỉ biết ăn thôi chứ có biết nấu cái gì đâu . Từng nời của bà như muốn nâng tôi lên mây vậy .
– Chà chà nhóc mới về đây thôi mà đã chiếm hết tình cảm của bà dnahf cho bọn anh rồi . Thật sai lầm khi đưa nhóc về đây . Hùng đang ganh tỵ với tôi kìa .
– Hứ tại em dễ thương nên bà mới quý chứ có ai như anh … vô duyên ai người ta quý chứ . Này cái đó là của em mà anh ăn rồi thì phải nhường em chứ . Tôi biết ngay là Hùng nói vậy để chôm lấy cái đùi gà bà vừa gắp cho tôi mà nhưng làm sao tôi có thể để mất dễ dàng như vậy được cơ chứ .
– Đúng rồi Trang rất dễ thương mà nên mới gặp ai cũng phải có cảm tình với nhóc chứ . Tiến nói làm tôi không hiểu ý anh ta là gì . Cho em cái của anh nay . Rồi Tiến gắp cái đùi gà của mình cho tôi .
– Thế chiều nay mấy đứa định đi đâu chơi cậy . Bây giờ ông mới lên tiếng vì từ nãy tới giờ bị mọi người nói mất phần rồi còn đâu.
– Dạ bọn cháu chưa biết ạ . Hùng trả lời . Thế chiều nay ông bà định làm gì vậy ?
– Chiều nay ông bà phải ra nhà hoa ở ngoìa cánh đồng hoa . Có mấy người hôm qua nghỉ nên ông bà phải ra hộ chứ nếu không không kịp mai giao cho người ta mất .
– Cánh đồng hoa!! Nghe đến 3 từ này là mọi hoạt động ăn uống của tôi đột nhiên dừng lại . Có phải là ông vừa nói đến cánh dồng hoa đúng không ạ .
– Ùh đúng vậy .Sao cháu lại ngạc nhiên đến vậy . Chả lẽ Hùng không nói gì với cháu sao .
– Dạ không ạ .
– Vậy em không biết đây là nơi cung cấp hoa lớn nhất thành phố mình sao . Tiến thắc mắc hỏi tôi .
– Không . Tôi vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì cả
– Cháu không biết là đúng rồi vì cánh đồng đó mới có cách đây 2 đến 3 năm thôi mà .
– Sao lại vậy hả ông . Tôi vẫn thắc mắc .
– Vì cánh đồng đó không trông hoa màu được mà cách đây 2 đến 3 năm ông mới nghỉ hưu nên ông và mấy người nông đân bàn cách trồng hoa ai ngờ lại có hiệu quả nên cánh đòng mới có từ đó . Cồn ông thì vẫn say mê công việc nghiên cứu do trước ông là một cán bộ công nghiệp mà nên ông có xây 1 nhà kính để trồng một số loại hoa mới trước khi cho mấy người đan trồng . Hùng giải thích cho tôi còn tôi thì lúc này mới hiểu mọi chuyện .
– Ra là vậy ! Em thấy cái đó thú vị nha hay vhieeuf nay mình ra đó cùng ông bà đi tiện thể giúp ông bà luôn .
– Ý kiến đó hay đó cháu àm ra đó thì nhất định cháu sẽ thích . Bà ủng hộ tôi .
– Vậy hôm nay cả nhà mình cả nhà mình ra đó nha . Ông quyết định nhưng mà nhìn mặt Hùng thì có vẻ đó hơi khác chắc lại lười việc đây . Thông nhất là 2h30 mọi người phải chuẩn bị xong nghe chưa. Ông nói tiếp .
– Giậy ! Anh Hùng dậy mau …! Dậy nhanh ông bà đang chờ kìa . Bây giờ tôi mới biết Hùng cũng hay ngủ nướng như mình .
– Gọi cái gi vậy …. đang ngủ ngon mà … phiền quá nhóc ơi . Hùng lờ đờ mò dậy , hai mắt vẫn nhắm tịt lại không chịu mởi ra .
– Sắp 2 giờ 30 rồi đó không dậy chuẩn bị đi ra đồng giúp ông bà sao bây giờ em mới biết anh cũng có bệnh lười lao động nữa đó . Tôi căn nhằn .
– Ra đó thì có gì mà hay đâu mà nhóc hứng thú quá vậy . Đừng nghĩ ra đó là được chới đâu nha làm việc cực khổ lắm đó nhất định nhóc sẽ hối hận cho coi . Có vẻ Hùng đang dọa tôi nhưng giọng vẫn còn ngái ngủ nên chả có sức thuyết phục gì cả .
– Anh định dọa em đấy àh , chưa thử sao biết được . Rồi tôi bước ra mở cưởi phòng. Anh nhanh lên đi không ông bà chờ đó .
– Được rồi nhóc sẽ phải tin lời anh nói là đúng .
Mặc kệ cho Hùng nói thế nào vì trong lòng tôi đang rất hồi hộp chờ đợi được đi ra cánh đồng hoa . Không biết nó sẽ như thế nào nhỉ? Có nhiều loài hoa mình thích không ? Không biết nó có như trong phim không ta ? Vô số câu hỏi mà tôi đặt ra mà không biết trả lời thế nào điều này càng làm tôi thích thú hơn .
Tôi xuống dưới nhà thấy ông bà đang chuẩn bị mọi thứ cho công việc buổi chiều ở ngoài đồng .
– Ông , bà có cần gì không cháu giúp cho . Tôi để nghị
– Cũng không có gì đâu ông , bà làm xong hết rồi chỉ chờ cháu và Hùng nữa là đi thôi . Thế Hùng đâu cháu . Bà hỏi tôi .
– Dạ… anh ấy đang xuống đó bà . Tôi trả lời .
– Cái thằng chỉ được cái ngủ nướng là tài . Ông nói
– Cháu đâu có ngủ nướng đâu ,ông chả biết bênh cháu nội gì cả .
– Cha anh . Ông mắng yêu Hùng làm tôi lại nhớ đến ông , bà ngoại của mình . Giá như ông , bà cũng ở Việt Nam thì tốt nhiều lúc tôi sẽ không cảm thấy cô đơn và tủi thân như thế này . Hùng có một gia đình thật hạnh phúc .
-Sao vậy cháu . Bà giục tôi làm tôi giật mình vì mải nghĩ lung tung . Lên xe đi chứ .
– Dạ . Tôi leo lên đằng sau chiếu xe tải ngồi với bà , ông và Hùng còn Tiến thì lái xe .
Chiếc xe của chúng tôi rời khỏi ngôi nhà của ” cổ tích ” của ông bà Hùng và tiên ra phía cánh đồng . Tôi bắt đầu cảm thấy bầu không khí trong lành và những làn gió man mát từ phía cánh đồng thổi vào làm con ngừoi ta cảm thấy dễ chịu à làm tôi càng háo hức hơn . Và cánh đồng hoa dần dần hiện ra trướng mắt tôi . Những sắc màu của tự nhiên đang hòa quện vào mới nhau thật tuyệt màu xanh tươi mát của lá cây, màu tím của violet , màu hồng rực rỡ của hoa hồng ,không rực rỡ nhưng vẫn nổi bật là thạch thảo và Baby hay là những luống hoa dơn đầy màu sắo ,… không biết bao nhiêu loài hoa hiện ra trước mắt tôi có cả những loài tôi mới thấy lần đầu nữa .
– Wua đẹp quá ! Tôi không thể nào kimf hãm được cảm xúc của mình được nữa mà phải thốt lên . Nhiều hoa đệp quá anh Hùng nhìn kìa .
– Có gì đâu mấy loại hoa này mình vẫn thấy thường ngày mà chỉ khác là nó không ở trong lẵng mà ở ngoài đồng thôi . Tôi nhìn sang thấy hùng đang tựa vào thành xe mà ngủ .
– Đúng là đồ khô khan không có cảm xúc . Tôi bực mình nói rồi tôi quay sang ngắm cánh đồng tiếp . Đi khoàng 200m nữa chúng tôi đến một cái nhà kính và chiếc xe dừng lại .
– Mọi người xuống xe nhanh đi đi hôm nay có nhiều việc cần phải lam lắm . Ông nhắc nhở mọi người . Hùng mau xuống xe .
Rồi tất cả xuống xe di vào trong nhà kính , bên trong nhà kính lại càng làm tôi bất ngờ hơn vì bên trong cũng rất nhiều các loại hoa nổi tiếng và đắt giá nhưng tôi không thể nhớ nổi tên chúng nhưng . Rồi tôi đi theo ông bà đến một khu trồng toàn hoa hồng và đông tiền .
– Nhiệm vụ của chúng ta là thu hoạch hết chỗ hoa Hồng này . Ông nói với mọi người . Thôi mọi người chuẩn bị đi 10 phút nữa là bắt đầu làm việc .
Rồi sau đó tôi cùng mọi người thu hoạch hoa lúc đầu tôi chưa biết làm nên nóng ngóng bị gai hoa hồng đâm cho mấy cái . Nhưng may mà có bà bảo cách làm nên về sau không bị nữa cắt hoa chỉ được đứng không được ngồi nên mỏi hết cả chân đúng là mệt thật nhưng mà vẫn vui .Mọi người ai cũng hăng say làm việc nên tơi 6h tối toàn bộ số hoa đã được thu hoạch hết . Sau đó thì mọi người quay sang bó ho việc này dễ hơn việc cắt hoa nhiều .
– Bà oi mình cát nhiều hoa này thì chắc có đơn đặt hàng hả bà . Câu hỏi này của tôi có vẻ khá ngớ ngân thì phải .
– Đơn đặt hàng này vỗn dĩ là của mấy nhà nông dân khác nhưng do hoa trong nhà kính này đến lúc phải thu hoạch rồi nên mấy bác dó nhừng cho nhà mình . Nhà kính này vốn dĩ là để ông trông và nghiên cứu giông mới cho mây bác đó nhưng về sau thấy còn nhiều chỗ trống quá nên ông bà mói trồng hoa hồng và đồng tiền .
– Ra vậy . Đơn đặt hàng thì mang đi đâu vậy bà
– Hoa này sẽ được mang vào nhà hàng ,khách sạn của khu phố gần đây và một số gia đình khác nữa . Hôm nay Tiến phải đi đưa hoa cho bà đó do mấy người đưa hoa cho gia đình nhà mình dạo này nghỉ . Mai nhiều thê này không biết nó có đem kịp cho người ta không nữa .
– Hay bà để cháu đi đưa hoa cùng Tiến cho . Tôi đề nghị
– Chúa định đi đưa hoa cho bà hả cháu không nói đùa đấy chứ .
– Không mà cháu không đùa đâu . Nhân dịp này cháu đi thăm quán nơi này luôn.
– Nhưng mà đi đưa hoa mệt lắm đó phải dậy sớm này , chở hoa bằng xe đạp nữa chứ đường vào đó cũng hơi xa nữa .
– Không sao mà cháu làm được bà cho cháu giúp bà nha . bbaf đừng lo chắu cũng khỏe lắm mà .
– Không được đi . Tôi quay lại xem ai phản đối mình thì ra đó là Hùng . Trước khi di dượng có nhờ anh chăm sóc nhóc . Nhóc đi đưa hoa sớm như vậy lỡ ốm thì sao thôi ở nhà đi anh sẽ đi đưa hoa cùng anh tiến cho .
– Hùng nó nói phải đó . Bà cũng tán thành với ý kiến của Hùng nữa .
– Làm gì mà lo cho người ta kinh vậy cậu ta cũng 17 tuổi rồi có phải con nít đâu mà em lo lắng như vậy . Tiến tiến gần khoắc tay lên vai Hùng mà nói .
– Anh thì biết cái gì . Hùng gắt .
—————–
Thuộc truyện: Giấc mơ có thật
- Giấc mơ có thật - Chap 2 : Tình cờ
- Giấc mơ có thật - Chap 3 : Nhóc đi học
- Giấc mơ có thật - Chap 4 : Nhịp đập con tim
- Giấc mơ có thật - Chap 5 : Rối bời
- Giấc mơ có thật - Chap 5B : Rối bời
- Giấc mơ có thật - Chap 6A: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 6B: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 6C: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 7A: Kí ức bị lãng quên
- Giấc mơ có thật - Chap 7B: Kí ức bị lãng quên
- Giấc mơ có thật - Chap 8A: Đối mặt
- Giấc mơ có thật - Chap 8B: Đối mặt
- Giấc mơ có thật - Chap 9A: Trở về
- Giấc mơ có thật - Chap 9B: Trở về
- Giấc mơ có thật - Chap 10 : Chia tay
- Giấc mơ có thật - Chap 11 : Lễ đính hôn
- Giấc mơ có thật - Chap 12A: Bại lộ
- Giấc mơ có thật - Chap 12B: Bại lộ
- Giấc mơ có thật - Chap 13: Quyết định - Chap cuối
Leave a Reply