Truyện gay: Giấc mơ có thật – Chap 5B : Rối bời
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Mọi người vừa ngồi vào bàn thì có chuông cửa .
– Để con ra mở của cho . Mạnh đứng dậy và ra ngoài mở cửa . Không biết ai vậy nhỉ tôi tò mò quá vì thấy ba bào hôm nay nahf không co khách .
– Về đúng giờ quá ta nhanh lên vô nhà đi mọi người vừa vô bàn thôi .
– Đáng lẽ em về sớm hơn nhưng kẹt xe nên vè hơi muộn . Đây là tiếng của Hùng cuối cùng Hùng cũng đã về làm mình chờ cả ngày .São tự nhiên tôi cảm thấy trong lòng vui thế nhỉ nhưng cũng hơi bối dỗi nữa không mình bị sao nữa .
– Con chào má , con chào dượng con mới về . Hùng đi về chỗ tôi ôm lấy tôi là tôi ngại muốn chết . Anh xin lỗi vì do phải đi gấp nên không đến đón nhóc được .
– Không sao mà em phải cảm ơn anh đã chăm sóc em mấy ngày qua sao lại trách anh được.
– Cháu chào hai bác . Trang chúc mừng bạn ra viện nha , tặng bạn chúc bạn mạnh khỏe nha . Hạnh đến gần và đưa cho tôi một bó hoa .
– Cảm ơn Hạnh nha hoa đẹp lắm mình rất thích . Sao Hạnh đến đây nhỉ mình không thcish tý nào ,nói đúng hơn là không thích nhìn thấy Hạnh và Hùng vui vẻ ở bên nhau .
– Hai đứa ngồi xuống ăn cơm luôn đi . Ba nói với Hạnh và Hùng .
– Dạ . Vì Hùng vội về nhà nên bây giờ chúng cháu đói quá. Hạnh nói dồi Hạnh và Hùng ngồi xuống đối diện với tôi .
– Sao hai đứa phải về vội thế từ từ về cũng được mà . Dì nói
– Dạ cháu cũng bảo Hùng thế nhưng mà Hùng nói là hôm này Trang ra viện nên muốn về nhà sớm nên cháu cũng muốn đi cùng luôn lên là …
– Hôm nay hai người đi du lịch ở đâu vậy . Tôi tò mò nên hỏi .
– Nói là đi du lịch thôi chứ Hạnh và Hùng mệt chết đây nè . Hùng và Hanh được cử đi cùng hội học sinh đi Hạ Long tham gia vào chiến dình ” làm sạch bãi biển ” . Hạnh vui vẻ nói . Cả buổi sáng phải đi dọn bãi biển mệt muốn chết luôn thế mới biên người dân nước mình ý thức kém quá .
– Nhưng mà buổi chiều bọn anh không phải đi dọn mà dược tham gia những trò chơi về môi trương vui lám . Tiếc là em phải vô viện chứ nếu không anh dủ em đi . Hùng nói tiếp lời hạnh .
Nhìn hai người nới chuyện ăn cơm sao mà hạnh phúc ghê làm tôi thấy ghen tị vô cùng và có cmar giác như có ngàn mũi tên đâm vào trái tim tôi …đau lắm …. Nhưng nói đi cũng phải nói lại tôi chả có cái gì có thể sánh được với Hạnh cả không xinh đẹp bằng , hiền lành , dễ thương và hoạt bát nữa chứ đành chấp nhận .
– Ăn đi chứ nghĩ gì mà thần người ra vậy . Hào gắp thức ăn cho tôi và hỏi .
– Cảm ơn . Tôi không nghĩ gì cả .
Cả bữa tôi chả ăn uống được gì cả tất cả đối với tôi đều nhạt nhẽo ăn vô lại thấy đắng miệng . Làm sao mà tôi có thể ăn ngon được chứ khi Hùng và Hạnh ngồi đối diện với tôi và tỏ ra rất vui vẻ nữa chứ . Càng ngày tôi càng thấy Hạnh đáng ghét không biết vì tôi thích Hùng nên đâm ghen nên như vậy không nhưng mỗi khi nhìn thấy Hùng gắp thức ăn cho Hạnh tôi lại có cảm giác tức đến phát điên . Cuối cùng thì mọi người cũng đã ăn xong chứ nếu không chắc tôi không chịu nổi nữa mất .
Lâu lắm rồi mình mới được thỏa mái như thế này , ở bệnh viện khinh khủng phải biết toàn mùi thuốc đâu có thơm như phòng mình . Tôi bước từ phòng tẳm ra và nằm ngay xuống cái giường thân yêu nhưng bất giác tôi sờ tay và vô cùng hốt hoảng ….chiếc vòng của tôi đâu mất rồi . Đó là cái mà tôi quý nhất sao giờ đâu rối . Tôi lục tung cả căn phòng nên nhưng không biết tôi để đâu rồi lần cuối tôi nhìn thấy nó là lúc nào nhỉ đó là lúc …..đúng rồi đó là lúc mà Sơn lấy nó . Tôi chưa kịp lấy lại vậy thì bây giờ nó vẫn còn dưới hồ . Nó ở dưới đó không biết có ai lấy mâts không nhỉ ? Tôi chợt lo lắng nếu ai đó lấy mất thì làm sao mà lấy lại được bây giờ … không phải đến đó ngay mới được nhưng mà bây giờ trời tối rồi còn đâu đành để đến mai vậy . Nhưng mà mình không biết bơi thì sao mà lấy đây hôm nọ là do xúc động quá nên nhảy xuống liều đã như vậy rồi…… giờ sao lấy đây . àh đúng rồi Hùng là người trong đội tuyển bơi của trường mà hơn nữa lại bơi rất giỏi chắc là tìm một cái vòng chắc không khó nghĩ vậy tôi liền đi tìm Hùng .
– Anh Hùng ơi ! Anh Hùng ! Tôi vừa gọi vừa gõ của phòng Hùng .
Nhưng khi mở của phòng ả không thấy ai trong phòn cả . Lạ thật Hùng đi đâu vậy nhỉ chắc ở dưới nhà , tôi liền xuống dươi nhà nhưng cũng không thấy . Quái lão này đi đâu vậy nhỉ .
– Tìm gì vậy kon . Dì hỏi tôi
– Dạ dì có thấy anh Hùng không vậy .
– Hùng hả , nó vừa mới tiễn Hạnh về chắc ở ngoài ngõ đó .
– dạ con cám ơn dì .
Tôi chạy ra ngoài ngõ không biết đâu rồi nhưng tôi chợt sững người khi vừa đi ra tới gần ngõ ……….. Hùng và Hạnh đang ….. ôm nhau . Không ….không thể như thế được …..nước mắt tôi tuôn chảy ….. tim tôi như có hàng nghìn mui kim trâm vào ….. và tôi có thể nghe thấy tiếng trái tim tôi vỡ vụn . Tôi chạy ra vườn …chạy tôi chỉ biết chạy chạy nhanh thật nhanh đển xóa đi hêt những hình ảnh mà tôi đã nhìn thấy nhưng không thể ….Tôi vấp ngã ….tôi lăn ra đất mà khóc …Một cảm giác buồn ….thất vọng ….đau khổ ….đang ở trong tôi . Vậy là bao hi vọng của tôi đã chấm hết Hùng đã thích Hạnh. Chuyện đó chỉ là bình thường thôi mà nhưng sao tôi tai có cảm giac phẫn nộ đến vậy … tôi đang ghen . Nhưng tôi lấy cái cớ gì để mà ghen với Hạnh , tôi với Hùng đã là gì của nhau . Chúng tôi chỉ là anh em thôi mà …..vậy tôi làm sao àm có quyền ghen với Hạnh chứ . Hùng chỉ đối tốt với tôi nhưng một người anh đối với 1 người em thôi mà …. vậy mà tôi lại lầm tưởng và coi đó như là tình yêu chứ …..thật là một trò cười …. Tôi thật là ngu ngôc khi nhầm tưởng đó là Hùng cũng có để ý đến tôi . Tôi có cái gì để sánh với Hạnh…. chẳng có gì cả . Hơn nữa Hùn không phải là gay mà ….
Càng nghĩ vậy nước mắt tôi càng rơi nhiều . Bỗng Hào xuất hiện lau nước mắt cho tôi rồi ôm tôi vào lòng . Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa sao bông nhiên Hào lại tốt với tôi vậy . Tôi cố kìm nén tất cả tôi không muốn cho Hào biết tôi đang khóc vì cái gì .
– Cảm ơn . Tôi đứng dậy và đi và nhà
– Dừng có giả vờ nữa . Dồi hào kéo tôi lại . Trong lòng đau khổ vậy mà vẫn cố làm ra vẻ vậy sao ,
– Anh đang nói cái gì vậy tôi không hiểu . Tôi cố gắng làm ra vẻ cứng rắn . Ai ra vẻ … ai đau khổ .
– Đừng giả bộ nữa giả bộ vậy cậu được vui sao . Tại sao cậu lại đau khổ vì hắn như vậy .
– Hắn nào . Tôi đang cố gắng để không ai thấy sự đau khổ của tôi .
– Đừng giấu tôi nữa tôi đã biết từ lâu rồi . Cậu thích Hùng đúng không nhưng tại sao cậu không nói cho Hùng biết .
– Sao anh biết .Nước mắt tôi bắt đầu tuôn chảy tôi không thể chịu đựng được nữa .
– Tôi biết từ lâu rồi tôi thấy thai độ của cậu mỗi khi gặp Hùng , mỗi khi cậu nhìn Hùng và anh mắt của cậu đã nói lên điều đó . Nêu để ý ai cũng có thể biết cậu đã yêu hùng và yêu rất nhiều .
Tổi đổ sụp xuống khi Hào nói lên những điều đó vì tôi đang rất đau khổ vì tôi bây giờ mới biết cảm giác yêu đơn phương là đau khổ như thế nào . Hào lại một lần nữa ôm tôi vào lòng và an ui tôi .
– Hãy khóc đi cho nhẹ lòng , cho bao nhiêu đau khổ tan biến đi .
Không hiểu sao Hào lại đối xử với tôi tốt như vậy khác hẳn với mọi khi nhưng tôi không muốn biết tại sao trong klúc này . Lúc này tôi chỉ biết ôm Hào mà khóc.
Tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong phong chiếc gối của tôi đã ướt đẫm vì nước mắt sao bây giờ tôi cảm thấy đau khổ biết bao nhiêu có lẽ tôi phải quên anh đi vì chỉ có như vậy anh mới được hạnh phúc . Người anh chọn là Hạnh cô ấy có thể sẽ đem lại hạnh phúc cho anh hơn tôi . Tôi dậy đánh răng và đi học .
Tôi xuống nhà chào ba và dì rồi đi học luôn không ăn sáng vì tôi không muốn nhìn thấy Hùng . Vì nếu nhìn thấy anh tôi sẽ nhớ lại những gì hôm qua đã nhìn thấy và tôi sẽ đau lòng không thể chịu được mất . Tôi đi ả ngòai thì đã thấy Hào đón tôi ở ngoài của thấy tôi hào liền vẫy và tôi tiến về phìa Hào .
– Mặt trời hôm nay mọc ở đằng Tây hay sao mà anh lại đến đón tôi đi học vậy . Tôi cố làm ra vẻ vui vẻ để Hào khỏi biết là lòng tôi bây giờ đang rất buồn .
– Tại cậu hôm đó phải đi bệnh viên nên tôi phải đi xe cậu về . Nên hôm nay tôi phải đón cậu đi học chức sao nêu không cậu lấy xe đâu mà đi đón tôi . Mà cậu không sao chứ ?
– Sao là sao . Tôi cố tình làm ra vẻ không biết Hào đang bói về cái gì vì tôi biết là Hào đang hỏi tôi về chuyện hôm qua .
– Chuyện …
– Thôi đi học đi muộn bây giờ . Tôi leo lên xe và nói vậy đẻ hào không nói tiếp về chuyện đó nữa .
Rồi chúng tôi bắt đầu lướt trên con đườn quen thuộc mà tôi vẫn đến trường . Tôi rất yêu con đường này vì nó không những đẹp hơn nữa nó còn làm con người ta thỏa mái và nhẹ lòng hơn. Nếu bạn có chuyện buồn mà đi dưới con đường này ngắm nhìn những tia nắng nhảy múa trên những tán cây , nghe chim hót lí lo ngắm nhìn những đám mây trắng nhẹ nhàng lướt qua trên bầu trời ,hút căng ngực cái không khí trong lành và mát mẻ này thì chăc chắn bạn sẽ quên chuyện buồn đó đi thôi . Và tôi cũng thế bây giờ tôi cũng đã thấy nhẹ nhàng hơn rồi vì tôi rút lui thì tôi có thêm một người anh chứ tôi không phải có thêm một người để hận hay làm tổn thương người đó .
Keet………………………..ép ! Bông nhiên Hào phanh xe bất ngờ làm tôi giật mình và tý ngã .
– Anh chạy xe kiểu gì vậy lỡ tôi ngã thì sao .
– Làm cái gì mà ghê vậy . Anh ta còn cốc vào đầu tôi một cái nữa chứ . Không nhìn thấy là tới trường rồi sao .
Nói xong anh ta mang cặp đi vô trường còn tôi đi gửi xe như mọi ngày là hôm nay tôi thấy hắn hơi khác với mọi hôm là trước khi vào lớp hắn còn nhìn một cách gì đó hơi là lạ .
Mới có một tuần không đi học mà tôi tưởng lâu lắm rồi mình không được đi học sao tôi thấy nhớ ngôi trườn này vậy . Ngắm nhìn xung quanh tôi thấy Sơn đang đi ngược lại phía tôi .
– Chào anh . Tôi chào anh ta khi anh ta đi ngang qua tôi .
– Tôi không ưa gì cậu nên cậu đừng làm ra vẻ chúng ta thân thiết như vậy đâu .
– Anh ghét tôi như vậy sao tôi tưởng hôm nọ mọi chuyện giữa chúng ta đã giải quyết xong rồi chứ và chúng ta có thể làm bạn
– Làm bạn ! Anh ta cười khẩy rồi nói tiếp . Cậu tương cậu làm vậy gia đình tôi sẽ hạnh phúc như xưa sao , em tôi sẽ trở về sao , có thể xóa đi vết thương mà cậu đã gây ra cho nó sao … chừng đó chưa đủ đâu . Anh ta ép sát tôi vào tường ,giọng nói anh ta lạnh lùng làm tôi nổi gai ốc .
– Tôi …. tôi . Tôi ngập ngừng .
– Tôi vẫn chưa bỏ qua cho cậu đâu tôi sẽ quay lại … chào cậu .
Rồi anh ta thả tôi ra và đi mất tôi anh at làm tôi sợ và lo lắng .
– Em đi học rồi hả , đã khỏe thật chưa vậy . Thầy Nam đến lúc nào tôi không hay .
– Dạ .
– Em lên phòng giáo viên thầy có chuyện muốn nói với em .
Rồi thầy đi trước , tôi không biết chuyện thầy muốn nói là chuyện gì nên chỉ biêt đi theo mà trong lòng đày lo lắng .
– Có chuyện gì vậy thầy .
– Em hãy kể cho thầy nghe chuyện hôm đó .Chết rồi thầy muốn nghe chuyện hôm đó biêt làm sao bây giờ kiểu này bị kỉ luât chứ chẳng chơi .
– Thầy muốn hỏi chuyện gì . Tôi cố tình đánh trống lảng .
– Em đừng giả vờ nữa hãy nói cho thầy biết người đánh em là ai , học lớp nào .
– Dạ …. dạ .
– Có gì mà em phải ấp úng vậy vì thầy muốn tìm người đó để kỉ luật vì đã có hành động dã man như vậy trong trường.
– Em … không thẻ nói được thầy àh . Tôi không thể nói ra Sơn được vì nếu nói ra Sơn se bị kỉ luật và không biết gia đình của anh ấy còn chịu thêm những gì nữa nên tôi không thể nói ả được .
– ……….
Tôi chỉ biết cúi mặt xuống mà nghe thầy nói mà không dám nói câu gì vì tôi biết trong chueyenj này tôi cũng là người có lỗi .
– Thầy đã nói hết nước rồi mà em không chịu nghe , thầy không còn cách nào khác đành để em xếp loại trung bình tháng này . Thôi em về lớp đi .
– Dạ em chào thầy .Rồi tôi đi ra khỏi phòng
Tôi chưa bao giờ thấy giận như vậy bao giờ nhưng tôi không thể vì mình mà để gia đình Sơn tan nát thêm nữa .
** Giờ ăn trưa .
Đây là lần cuối cùng tôi ngồi ăn ở chỗ này mà phải trả lại chỗ đó cho Hùng thôi , đã đến lúc tôi phải bước ra khỏi cuộc đời của anh ấy và làm một người em ngoan .
– Sao em cứ ngồi chỗ nàu của anh hoài vậy anh tìm ra chỗ này mà . Hùng đến lúc nào mà tôi không hay .
– Anh tìm ả vậy anh cso viết tên lên đây không vậy mà em không được ngồi . Nhưng em chỉ ngồia chỗ này nốt hôm nay thôi từ mai em sẽ trả nó lại cho anh .
– Sao vậy anh không có ý gì đâu nha . Tự nhiên Hùng có vẻ gì đó hơi bối rối .
– Không phải vì anh nói vậy đâu . Em ngồi ở đây hoài chán rồi em muốn ăn ở căng tin giông mấy ban mà thôi .
– Cho em nè . Hung móc trong túi ra một chiếc kẹo mút hình trái tim màu hồng làm tôi nhìn mà thích ngay nhưng .
– Em không lấy đâu ăn nhiều kẹo dễ sâu răng lắm . Em không thể nhân kẹo của anh được vì như thế em sẽ khồng thể quên anh được . Em ăn xong rôi nhường chỗ này lại cho anh đó .
Tôi bỏ lại Hùng ngồi đó mà đi vào nhưng trong lòng thì tôi vẫn muốn ngồi đó mãi nhưng mà không thể. Đang đi vào lớp tôi gặp Hạnh .
– Chào Hạnh không đi chung với Hùng sao . Tôi chào Hạnh nhưng hạnh nhìn tôi lạ lắm .
– Không . Mình đi trước đây .
Sao hôm nay tôi thấy Hạnh hơi la hạnh nhìn tôi có vẻ gì đo mà tôi không thể lý giải được . Ánh mắt Hạnh nhìn tôi làm tôi lạnh cả người và anh mắt đó chứa đầy thù hận
Tôi bước vài lớp mà vẫn suy nghĩ mãi về thái độ của Hạnh và nét buồn trên khuôn mặt Hùng , không biết giữa họ có chuyện gì không . Lẽ ra lúc đó tôi phải hỏi Hùng có chuyện gì không vì biết đâu tôi có thể giúp … và tôi có thể thấy thoải mái hơn . Vừa nghĩ tôi vừa tiến về chỗ mình thì khu đó đã thành một cái chợ của các bà ” tám ” của lớp .
– Trang sao hôm nay về lớp sớm thế . Nhỏ Lan nhìn thấy tôi liền nói .
– Lâu không gặp mấy bạn nên nhớ nên ăn nhanh để nói chuyện với mấy bạn đó . Tôi trả lời Lan .
– Àh đúng rồi mà làm sao mà bị mấy người đó đánh dữ vậy trờ đúng là mấy tên ác ôn . Nhỏ Ngọc nói mà giọng thì cực kì nổi giận .
– Chỉ là một hiểu nhầm nho nhỏ mà thôi . Tôi trả lời qua loa
– Có phải là do Sơn lơp 12 làm không mình nghe thấy mấy đứa trong trường mình nói là bạn giành mất vị trí của hắn nên bị như vậy . Nhỏ Mi dò hỏi
– Không . Mi nhắc đến Sơn là tôi giật cả mình và bối rối . Làm gì có chuyện đó không phải sơn làm đâu . Mà chuyện đó qua rồi mình cũng không muốn làm làm lớn chuyện . Tôi phải làm vậy nếu không tôi sẽ không thể che giấu mọi chuyện cho Sơn được và mọi cố gắng của tôi coi như tôi .
– Tuần sau được nghỉ đó mấy bạn đi đâu vậy ? . Hào nói
Hào chuyển chủ đề cho tôi và lúc đó tôi mới để ý Hào cũng đang ở đó . Chắc Hào thấy được sự bối dối của tôi nên chuyển chủ đề giúp tôi chứ nếu không tôi không biết làm thế nào . Tôi thầm cám ơn Hào tôi không nghĩ là sẽ có ngày tôi phải cám ơn anh ta . Vì anh ta với tôi luôn cãi nhau mà nhưng mấy hôm nay tôi thấy anh ta hơi khác .
– Tao sẽ về quê thăm ông bà , tao nhớ ông bà nhớ tao lắm . Nhỏ Lan nói với giọng cực kì da giết .
– Thôi đi bà có mà nhớ mấy cây ăn quả của ông bà thì có . Tên Thắng lại chọ nhỏ Lan .
– Đủ rồi đó nha . Nhỏ Lan lườm Thắng một cái .
– Tao với thằng Thắng thì sẽ cùng nhau đi Nha Trang dù sao vẫn chưa sang mùa đông mà đi du lich vào cuối mùa giá cũng rẻ hơn nữa . Bảo Hùng hồn tuyên bố .
………………………………………….. ……….
Rồi cuộc bàn tán là mình sẽ đi đâu làm cho không khi sôi nổi làm mọi người ai cũng phải quan tâm . Chỉ có mình tôi là không vì tôi chả biết đi đâu ngoài ở nhà vì nhà tôi không có nhiều họ hàng lắm . Tôi không có ông bà nội vì ba tôi là trẻ mồ côi còn ông bà ngoại thì ở tận bên Mĩ muốn sang cũng khó hơn nữa ông bà suốt ngày đi du lich nữa . Chắc đợt nghỉ này tôi ở nhà mất đã chán lại còn chán hơn .
– Bọn mày sướng quá ta được đi đây, đi đó chả bù cho tao dạo này ba mẹ tao bận lắm nên tao phải ở nhà trông 2 thằng tiểu quỷ sinh đôi nhà ta nên chẳng được đi đâu . Nhỏ Ngọc than thở . Còn Trang bạn sẽ đi đâu .
– Mình cũng chả biết nữa chắc mình ở nhà học bài quá mình nghỉ cũng lâu rồi mà . Tôi tìm cớ đẻ nói mình đi đâu .
Rồi thầy vào lớp chúng tôi giải tán mọi người lại tập chung vào bài trừ tôi vì tôi cảm thấy mình cô đơn quá trong cái thế giới này . Bậy giờ tôi chẳng còn gì nữa lúc trước tôi còn nghĩ là mình có Ba có Hùng nhưng bây giờ thì tôi nghĩ khác . Ba thì bây giờ mải mê với công viêc chẳng có thời gian cho tôi là bao còn Hùng thì đã có Hạnh rồi hơi đâu mà nghĩ đến tôi . Với Hùng tôi chỉ là một người em trai mà thôi . Bất chợt tôi nhìn sang chỗ Hùng thấy Hùng đang học bài rất cham chú . Nhìn khuôn mặt ấy sao lại đẹp đến thế , quyến rũ đến thế nhưng sao hôm nay nó có một chút gì đó hơi buồn chắc là hùng có chuyện …
** 5 : 10 pm
– Ê bên đây cơ mà . Hào gọi khi tôi đang đảo mắt lung tung tìm anh ta và tôi tiến đến gần anh ta .
– Hôm nay lấy xe hơi bị lâu đó nha . Anh ta vừa cầm lấy tay lái xe và nói .
Tôi không nói gì chỉ bĩu môi với anh ta mà thôi rồi chúng tôi lại cùng nhau đi về . Tôi thì đang cảm thấy rất buồn nên không muốn nói gì và chắc hào cũng biết điều đó nên cũng không nói gì . Chợt anh ta nói và pha stan cía không khí yên ắng giữa 2 chúng tôi .
– Trang tuần sau được nghỉ cậu đi đâu vậy ? Hào hỏi tôi .
– Tôi đã nói lúc trong giờ nghỉ lao rồi mà tôi sẽ ở nhà học bài mà . Tôi trả lời hào
– Cậu đừng giấu tôi trong thời gian ở bệnh viện tôi thấy cậu đã giấu mọi người để học rồi , hơn nữa khi chép bài cho cậu tôi thấy bài tập cậu còn làm trước cả chương trình nữa nên đùng lấy học ra làm cái cớ nữa đi .
– Tại sao anh biết . Tôi bất ngờ khi anh ta biết được chuyện này lúc trong bệnh viện do buồn quá nên tôi mới nén dì Hùng và Mạnh làm bài tập không ngờ bị anh ta phát hiện .
– Điều đó không quan trọng cậu hãy trả lời câu hỏi của tôi đi .
– Tôi … tôi ở nhà .
– Vậy có muốn đi Đà Lạt cùng tôi không , ba tôi có một cái nhà nghỉ ở đó nên tôi định tuần sau lên đó chơi .
– Cái này đển tôi còn xem đã . Tôi đang bất ngờ vì lời của anh ta vì từ trước đến nay có bao giờ anh tốt vậy đâu .
– Ok ! cậu cứ nghĩ đi nha .
Tôi có nên đi với anh ta không nhỉ ? Tôi chưa được đi Đà Lạt bao giờ nghe nói ở đó đẹp lắm mà đi cùng anh thì đỡ phải ở nhà và không gặp Hùng như vậy có thể tôi sẽ quên được Hùng . Nhưng đi cùng với anh ta nỡ anh at bắt mình làm ôsin của anh ta thì sao hơn nữa mình làm nô lệ của anh ta mà . Mà ở có 2 người thôi lỡ anh ta có máu dê ….. coi như là mình xong . Không biết làm sao đây
Ba hôm nay không có nhà vì phải sang Thái Lan công tác , nếu ba ở nhà thì có phải tốt không mình có thẻ xin ba nghỉ một ngày đi chơi với mình cũng được .
– Má tuần sau con được nghỉ , má cho con về nhà ông bà nội chơi nha . Hùng nói với dì .
– Tất nhiên rồi lâu lắm con không về đó chơi chắc ông bà nhớ con lắm đó . Nên có dịp thì má phải cho con đi chứ. Rồi dì quay sang Mạnh . Con có về nhà ông cùng em không ?
– Không má à ! Tuần sau chúng con phải thi mà nên không đi được .
– Còn Trang thì sao được nghi thì con sẽ đi đâu . Dì quay sang hỏi tôi .
– Dạ … con cũng chưa biết nữa chắc là con ở nhà quá dì . Tôi trả lời dì . Có lẽ đợt nghỉ này tôi sẽ ở nhà thôi vì tôi đã quyết định không đi Đà Lạt với Hào cho dù lời mới đó hấp đẫn đó đến đâu . Vì tôi nghĩ là Hào đang có mưu mô gì ở đây dạo này anh ta đối xử với tôi rất lạ khác với lúc trước nên …
– Hay là con đi về quê cùng Hùng đi . Dì đề nghị .
– Dạ dì nói gì cơ ạ . Tôi mải nghĩ lên không nghe rõ dì nói gì .
– Dì nói là tuần sau con về quê cùng Hùng . Ở đó không khí trong lành , ông bà cũng dễ tính nữa rất tốt cho con nghỉ ngơi . Đặc biệt là dạo này dì thấy con không được vui đó .
– Thôi dì àh con ngại lắm hơn nữa có khi lại làm phiền ông bà nữa . Tôi viện lý do như vậy thôi chứ nguyên nhân làm tôi không muốn đi về đó là do tôi phải đi cùng Hùng . Tôi đang muốn dùng thời gian này để quên Hùng nhưng nếu đi cùng Hùng thì coi như xong …
– Em không phait ngại đâu ông bà là người rất dễ tính và dễ gần nên em không cần phải lo .Mạnh nói với tôi . Không tin em cứ gặp ông bà thì biết .
– Đúng rồi đó con vậy là nhất chí như vậy nha. Vì tuần sau dì có chuyện phải đi nên để con ở nhà một mình dì không yên tâm . Bây giờ con đi với Hùng thì dì an tâm hơn .
– Thôi dì ơi con ở nhà cũng được đi cùng Hùng con sợ làm phiền anh ấy đi chơi không được thỏa mái , có khi còn làm anh ấy mât vui nữa . Tôi cố gắng tìm mọi cách đẻ từ trối .
– Không phiền đâu . Có em đi cùng càng vui chứ sao . Hùng trả lời làm tôi thất vọng
– Thôi thống nhất là như vậy đi . Dì phán quyết . Lát nữa dì sẽ đi gọi điện cho ba con hỏi ý kiến được chưa .
Mong sao ba không đồng ý tôi tự nhủ .
– A lô . Ai vậy .
– Trang hả? Tôi Hào đây . Cậu có đi dà Lạt với tôi không vậy ?
– Tôi … tô xin lỗi anh nha . Tôi không đi Dà Lạt với anh được .
– Cái gì … Sao không đi với tôi được . Cậu không thích đi cùng tôi sao . Nghe giọng anh ta có vẻ bắt đầu nổi giận
– Không … Không phải thế . Mà do tuần sau tôi và Hùng sẽ về quê nội của Hùng .
– Về quê với Hùng …. Là sao …. Hồi chiều cậu mới nói là chưa biết đi đâu mà sao bây giờ lại quyết định như vậy . Anh ta hét lên ở đầu bên kia chiếc điện thoại .
– Đúng lúc chiều thì vậy nhưng bây giờ thì …
– Tôi hiểu vì sao dồi cậu không cần phait giải thích đâu .
Nói xong anh ta liền cúp máy không kịp để tôi nói gì . Không biết tại sao anh ta lại tức giận như vậy . Nhưng thôi mắc kệ vì đối với tôi anh ta không quan trọng bằng việc ba có đồng ý cho tôi về quê với Hùng hay không .
Cộc …..Cộc ……Cộc . Có ai đó đang gõ cửa phòng tôi .
– Mời vào. Tôi nói .
Cánh cửa mở ra và Hùng bước vào và nói .
– Má bảo anh lên nói với nhóc rằng dượng đã đồng ý chuyện 2 đứa về quê rồi đó .
– Dạ . Tôi trả lời hùng mà lòng thì bắt đầu lo lắng . Vì mọi thứ không như mong đợi của tôi . Ở bên Hùng một thời gian dài như vậy có lẽ tôi sẽ không kiểm sóat được trái tim mình và nói mình yêu Hùng mất .
– Nhóc làm sao vậy ? Không vui sao? Hùng hổi tôi .
– Không …. không em vui lắm . Tôi quay ra và bất chợt bắt gặp ánh mắt của hùng . Đôi mắt ấy không hiểu sao lại đẹp và cuốn hút đến thê . Công nhận Hùng có một dôi mắt đẹp thân , đôi mắt đó màu đen trong thì có vẻ lạnh lùng , băng giá nhưng nếu như bạn để ý nó lại cho ta thấy chủ nhân của nó là một người nội tâm và tình cảm . Khi nhìn vào đó trôi có cmar giác rất lạ mà không thể tả được … Không hiểu sao lúc này tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp , mặt bắt đầu đỏ ửng . Tôi vội quay mặt đi chỗ khác .
– Thôi anh về phòng đây , nhóc nhớ đùng học quá khuya đó nha ảnh hưởng tới sức khở lắm đó . Hùng bước ả khỏi phòng và nử một nụ cười đầy ẩn ý với tôi .
Cánh cửa đã đóng lại nhưng lòng tôi vẫn sao xuyến vì nụ cười của Hùng . Tim tôi vẫn loạn nhịp caonf mặt thì đã thành trái gấc chín từ hồi nào . Không biết tôi lám sao vậy tôi đã quyết định quên Hùng rồi mà sao con tim tôi lại như vậy ..
– Hắn ta thật là đáng ghét . Mới sáng ra đã bực mình .
Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm mắng Hào , hắn ta thật là đáng ghét đi học trước mà chả thèm nói trước cho người ta một tiếng . Mất công mình đứng đợi anh ta cả buổi gần muộn học . Hắn ta đúng là người vô kỉ luật tôi mà bắt được thì đừng trách tôi .
– Ui da …. .Tôi kêu lên khi va phải một ai đó .
– Mắt mũi để đâu vậy . Hào mắng tôi .
– Có anh anh thì có đấy . Tôi mắng lại .
– Trời làm gì mà ghê vậy nhóc . Một tên đi cùng hắn nói
Lúc này này tôi mới đẻ ý anh ta đi cùng với một đám bạn chứ không phải đi một mình .Lũ bạn của hắn nhìn trông cũng đáng ghét như hắn vậy . Quần áo thì đúng là dan sành diêu nhưng mà nhìn vẻ mặt và thái độ thì thật không phải là người tốt .
– Thôi bỏ đi đừng động vào nó . Đi thôi ! Hắn ta ra lệnh . Và tên kia có vẻ hơi nuối tiếc nhưng cũng phải đi theo hắn. Bây giờ tôi cũng đã phần nào tin anh ta là đầu gấu số 1 của trường .
– Hào tôi có chuyện muốn nói với anh . Tôi kéo Hào lại .
– Có chuyện gì vậy . Rồi hắn ta ra lệnh cho mấy tên bạn của hắn . Chúng mày đi trước đi . Rồi hắn lại qua sang tôi . Có chuyện gì thì nói đi . Anh ta gắt lên
– Tôi muốn hỏi anh là sao hôm nay anh đi học trước mà sao không nói với tôi một tiếng . Tôi bắt đàu trút cơn tức giận vào anh ta . Anh có biết tôi chờ anh đến gần muộn học không .
– Này cậu đang mắng ai vậy . Mà tôi chỉ bảo cậu qua đón tôi đi học thôi chứ có bảo cậu chờ tôi bao giờ đâu . Nên muộn học hay không thì tôi không cần biết cậu hiểu chưa.
– Anh nói thế mà nghe được àh . Này ! Này ! …. Tên đáng ghét kia không chịu nghe tôi nói mà dã bỏ đi . Làm tôi mắc ngay một cực tức ở cổ họng .
—————–
Thuộc truyện: Giấc mơ có thật
- Giấc mơ có thật - Chap 2 : Tình cờ
- Giấc mơ có thật - Chap 3 : Nhóc đi học
- Giấc mơ có thật - Chap 4 : Nhịp đập con tim
- Giấc mơ có thật - Chap 5 : Rối bời
- Giấc mơ có thật - Chap 5B : Rối bời
- Giấc mơ có thật - Chap 6A: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 6B: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 6C: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 7A: Kí ức bị lãng quên
- Giấc mơ có thật - Chap 7B: Kí ức bị lãng quên
- Giấc mơ có thật - Chap 8A: Đối mặt
- Giấc mơ có thật - Chap 8B: Đối mặt
- Giấc mơ có thật - Chap 9A: Trở về
- Giấc mơ có thật - Chap 9B: Trở về
- Giấc mơ có thật - Chap 10 : Chia tay
- Giấc mơ có thật - Chap 11 : Lễ đính hôn
- Giấc mơ có thật - Chap 12A: Bại lộ
- Giấc mơ có thật - Chap 12B: Bại lộ
- Giấc mơ có thật - Chap 13: Quyết định - Chap cuối
Leave a Reply