Truyện gay 2017: Thánh Đường – Chapter 11: Trốn
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tiếng sóng biển liên tiếp vỗ từng đợt vào bờ đã vô tình đánh thức tôi dậy. Mở mắt ra và vươn vai, điều đầu tiên lọt vào tâm trí của tôi là “Không biết anh đã xong việc chưa nhỉ?”… Những ngày gần đây, chính xác là kể từ khi gặp anh, anh luôn là ý nghĩ đầu tiên của tôi mỗi khi tôi mở mắt dậy, dù là sáng, hay trưa chiều gì cũng không ngoại lệ… tôi muốn biết anh đang ở đâu, anh làm gì, ra sao, tôi muốn biết tất cả về anh… Tôi ngồi dậy và nhìn quanh phòng xem anh đã về hay chưa, rồi bắt gặp anh đang ngồi ở ghế sofa, vẫn còn mặc nguyên bộ đồ tây ban nãy, một tay chống cằm và nghiêng đầu tựa vào ghế ngủ say. Chắc là anh không muốn đánh thức tôi dậy nên ra ghế ngồi, rồi thiếp đi vì mệt… Anh chở tôi đi hết cả buổi sáng, rồi phải tiếp tục gặp khách mà. Tôi nhìn lên đồng hồ trên tường thì đã hơn 4h chiều rồi… không biết anh đã ngủ được bao lâu. Tôi rón rén lại gần và ngồi yên lặng nhìn anh say ngủ, thấy anh ngồi tựa lưng ngủ mà tôi thấy thương. Một nửa tôi muốn đánh thức anh dậy rồi nói anh lên giường nằm cho đỡ mệt, nhưng một nửa tôi không đành lòng phá giấc ngủ của anh.
Càng ngắm nhìn anh tôi càng có nhiều suy nghĩ về anh, đối với tôi anh giống như là một thiên thần vậy. Anh xuất hiện vào lúc cuộc đời tôi đang ở một giai đoạn “trơ cảm xúc”, tôi cứ lẩn quẩn mỗi ngày mà không biết phải làm gì, cũng không có mơ ước, khát khao, niềm vui hay lo nghĩ gì… mọi thứ tựa như nửa đầy, nửa vơi. Rồi ngày anh xuất hiện, biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc đến với tôi khiến tôi nhận ra cuộc đời có nhiều thứ ý nghĩa và đẹp hơn khi mình chia sẽ với một tâm hồn đồng điệu khác. Vì tôi biết khi tâm hồn mình cô đơn, cảm giác đó không phải là đau đớn mà nó còn kinh khủng hơn… nó làm mình không thể cảm nhận được bất cứ cảm xúc nào… rồi nếu bạn để sự cô đơn đó ngự trị mãi trong trái tim mình, tâm hồn bạn sẽ như hóa đá, không còn cảm xúc nào cả. Nên anh chính là phép màu tuyệt vời nhất đã xảy ra trong cuộc đời của tôi, chắc chắn là như vậy. Tôi thầm cảm ơn cuộc đời đã đưa anh đến với tôi, một người đàn ông không chỉ có vẻ đẹp bên ngoài, mà còn có tấm lòng thánh thiện và yêu thương tôi hết mực. Tôi tin là như vậy, ít nhất là ở thời điểm hiện tại.
Tôi thấy anh đang dần nghiêng về một phía, nên quyết định đánh thức anh dậy trước khi anh ngã. Tôi đi ra phía sau, vòng tay ôm lấy cổ anh và khẽ hôn nhẹ lên má. Anh thức dậy và nghiêng đầu ôm chặt lấy tay tôi,
– Sao Bun không lên giường nằm, ngồi đây ngủ chi mà tội vậy – dù tôi biết trước lý do nhưng tôi vẫn muốn nghe câu trả lời từ anh.
– Anh thấy em ngủ say rồi, anh sợ đánh thức em dậy – anh đưa tay dụi mắt
– Em cũng đoán vậy hihi… Bun về lâu chưa, còn mệt không?
– Anh về hồi 3h rưỡi đó, mấy giờ rồi nhỉ?
– Mới 4h15 à. Thôi anh lên giường ngủ tiếp chút đi.
– Anh tỉnh rồi. Mình đi ra ngoài chơi đi.
– Thôi, em không muốn đi bây giờ. Anh chạy xe sáng giờ rồi còn làm việc nữa. Anh lên ngủ chút cho khỏe, khi nào dậy rồi mình đi.
– Không sao mà…
– Không, thay đồ ra rồi đi ngủ liền cho tui!!!
– Dạ, rồi. Vợ yêu.
– Ngoan! Hihi…
Anh thay quần áo và lên giường nằm, tôi cũng leo lên ngồi kế bên và bắt anh ngủ. Lúc đầu anh còn giả bộ đắp mền nhắm mắt rồi đùa với tôi mấy câu… nhưng có lẽ vì mệt nên anh cũng ngủ thật. Tôi khẽ hôn anh rồi bước xuống giường ra balcon ngồi lướt Facebook, xem phim… chờ anh thức dậy. Tôi sực nhớ là mình vẫn chưa add facebook của anh, và tôi băn khoăn không biết có nên add hay không… vì đôi khi yêu nhau nhưng để cho nhau một góc riêng cũng là một ý hay. Tôi vào face của anh để xem có gì mới nhưng anh không update gì cả, chắc anh mệt bở hơi tai với tôi, lấy thời gian đâu mà lướt facebook. Tôi đành mở youtube để xem mấy show truyền hình, hết gần một tiếng nhưng nhìn vào thấy anh vẫn ngủ say. Tôi bước đến gần lan can và ngắm biển… dù sóng khá lớn, nhưng biển vẫn đẹp theo cách riêng của nó. Mỗi lần cảm thấy buồn chán mà được ra biển ngắm thì còn gì bằng, nhưng hôm nay trong lòng tôi đang dâng đầy hạnh phúc, tôi vẫn cảm nhận được biển đẹp vô cùng. Nhìn biển kéo dài đến tận chân trời, không bị sự ngột ngạt của thành thị đè nặng, tôi thấy mình như được tách biệt với mọi thứ, tự do tự tại, không suy nghĩ gì… phải chi lúc này có anh cùng ngắm với tôi…
– Muah! – vòng tay anh từ sau ôm tới.
– Trời, mất hồn à. Em vừa thấy anh còn ngủ say đây mà.
– Hihi… em đứng đây một mình làm gì vậy?
– Thì em ngắm cảnh biển. Chớ anh ngủ mất tiêu, biết làm gì đâu
– Em bắt anh ngủ mà – anh tựa cằm vào vai tôi rồi nói – Giờ đổ thừa hả?
– Ừ ha! Hihi… quên.
– Mình ra ngoài chơi đi, trời sắp sập tối rồi. Anh muốn chở em đi.
– Uhm, mà đi đâu giờ? Khu ngoài này xa lắc, chắc chẳng có gì chơi.
– Đi vào thành phố, nha!
– Cũng được. Mà em thấy hơi đói rồi, mình ăn gì trước đã.
Tôi và anh thay quần áo rồi cùng nhau lên tầng trên của resort, ở đó có một nhà hàng ngoài trời. Chúng tôi lựa bàn nhìn ra bể bơi, lúc này trời đã sập tối nhưng quang cảnh lại lãng mạn hơn hẳn vì ánh đèn vàng được mở lên khắp resort. Chúng tôi muốn thử các món nướng nhưng đa số là hải sản, tôi không ăn được. Nhưng đi biển mà không ăn hải sản thì mất vui, nên tôi nói anh gọi vài món, tôi sẽ ăn ít thôi. Đồ ăn ngon cùng âm nhạc du dương lãng mạn, ngày đầu tiên của tuần trăng mật như vậy là đúng chất rồi. Từ hôm qua đến giờ anh cứ cười không ngớt, tôi mong hai đứa lúc nào cũng sẽ như vậy. Nhưng khi ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu tôi thì anh nhận được điện thoại, có lẽ “đời không như là mơ”… Nghe điện thoại xong nụ cười của anh dường như tắt hẳn. Anh úp mặt vào hai tay và thở dài một tiếng, còn tôi thì cảm thấy thất vọng vô cùng khi anh tỏ ra như vậy. Mục đích của tôi là không muốn để anh phải lo âu mà… lẽ nào có chuyện không hay, tôi đành gạn hỏi,
– Có chuyện gì vậy?
– Uhm… thôi, cũng không có gì đâu. Đang vui mà. Ăn xong anh chở em vào thành phố chơi nhe.
– Em muốn biết chuyện gì xảy ra được không?… Thấy anh vậy, em không có tâm trạng nào để vui cả.
– Là… mà anh không biết… có nên nói cho em nghe không…
– Vui thì hai đứa mình cùng vui rồi, vậy anh lo lắng thì sao không thể san sẻ với em?
– Uhm. Là…ba anh. Chuyện từ hôm trước, chắc ba vẫn còn giận nên nói mọi người cấm không cho anh về nhà. Mẹ vì thương anh nên hai người đã to tiếng với nhau… Lúc nãy Phong gọi cho anh, anh không biết phải thế nào nữa…
– Em nghĩ ba giận thì nói vậy, chứ… một thời gian cũng sẽ nguôi rồi lúc đó tìm cách nói chuyện với bác sau. Bây giờ không phải lúc, anh quay về cũng chỉ làm mọi người khó xử.
– Phong nói là mẹ rất giận vì ba lấy cây đánh anh. Từ hôm đó hai người gây gổ xong mẹ không nói chuyện với ba nữa. Cũng vì anh mà ra… Anh cứ để ba mẹ lo hoài, đúng là bất hiếu…
– Đâu phải mọi chuyện là lỗi do anh đâu. Bây giờ ba không chấp nhận, nhưng Mẹ và các em đều đứng về phía anh. Anh nghĩ mình có lỗi, khác nào phụ lòng mọi người. Có những chuyện mình không có quyền lựa chọn… nhưng ai cũng mưu cầu hạnh phúc. Mà muốn hạnh phúc, phải đấu tranh mới có được. Vì không ai đem không cho mình cái gì cả.
– Bây giờ anh mới thấy… em không phải là con nít đó. Hihi…
– Em thương anh nên mới nói như vậy…
– Uhm, tại anh thấy vì anh mà cả gia đình như vậy nên anh cảm thấy mình có lỗi. Chứ còn chuyện tương lai của hai đứa mình, anh không bao giờ đầu hàng cả. Gặp được nhau là cái duyên trời cho, còn ở lại với nhau là do mình đấu tranh mà.
– Hòa cũng từng nói với em câu đó. Anh cũng nghĩ như vậy… thì em không phải lo nữa.
– Thôi, mình ăn xong rồi đi chơi nhe. Đừng nói chuyện buồn nữa.
– Dạ.
Anh lấy xe chở tôi đi vào trung tâm thành phố, vì khu vực ngoài này vắng vẻ, cũng chẳng có nhiều hàng quán, đèn đường cũng thưa thớt, tóm lại là không phải một nơi để giải khuây đúng nghĩa. Trời tối bắt đầu trở nên lạnh buốt, tôi nấp sau lưng anh và như mọi khi, tôi thì thầm hát vài câu… “장미 스무송일 내게 줘요 그대 사랑을 느낄 수 있게” (Hãy tặng em 20 cành hoa hồng, để cho em cảm nhận tình yêu của anh). Không hiểu sao từ chiều hôm nay câu hát này cứ vang lên trong đầu làm tôi cứ hát đi hát lại, một bài hát đã cũ rồi và trước giờ tôi cũng không thật sự “nghiện” nó lắm. Nhưng hôm nay tôi thấy nó cứ hay lạ. Tôi biết là anh không hiểu, anh cũng sẽ không hỏi tôi đang hát gì. Vì anh đang có tâm trạng không vui… Suốt đoạn đường, anh dường như rất ít khi hé môi, chỉ trả lời những câu hỏi vu vơ của tôi mà thôi. Tôi biết, anh đang lo lắng…
Đi gần 20 phút, thì đã thấy người tấp nập hơn, đèn đường cũng sáng và hàng quán cũng rất nhiều… Tôi đòi anh chở tôi đi ăn kem. Chúng tôi vào một quán kem khá sáng sủa, bàn ghế loại cao chỉ ngồi được 1 bàn 2 người. Tôi gọi một phần kem lớn cho hai đứa cùng ăn, sô cô la và vani, 2 vị tôi thích nhất. Chúng tôi ngồi ngay cửa kính để ngắm đường phố lúc này đang tấp nập các bạn trẻ, các cặp tình nhân và khách du lịch đi chơi cuối tuần. Dù mắt nhìn ra đường phố đông đúc nhưng ánh nhìn của anh xa xăm và đầy lo âu, hai hàng chân mày dài lại mang đầy vẻ u buồn. Tôi khẽ hôn lên má anh để anh quay lại nhìn tôi,
– Anh biết tại sao con nít thích ăn kem không? – tôi hỏi khi anh vừa xoay mặt lại
– Tại… anh không biết nữa….
– Tại kem ngọt, ăn ngọt vào thì tâm trạng sẽ vui lên. Mà con nít thì chỉ muốn vui đùa thôi chứ không phải lo nghĩ gì.
– Hì… nhóc muốn ăn kem là để anh vui hả? Mà anh đâu phải con nít đâu.
– Bỡi vậy, ăn kem mà mặt như đưa đám… Đúng là anh không giấu được cảm xúc nhỉ. Bao nhiêu vui buồn nó hiện lên mặt hết trơn hà.
– Uhm, anh biết mà… từ nhỏ là mẹ đã nói anh như vậy rồi.
– Em muốn nói là anh đừng buồn, mọi chuyện rồi đâu sẽ vào đó thôi. Nhưng thật ra em cũng hiểu, khó mà làm được lắm. Nên… em cũng không biết sao nữa… chỉ là…
– Chỉ là sao?
– Chỉ là em thấy anh buồn, làm em cũng buồn theo…
– Hihi… thôi anh xin lỗi nhóc nha. Anh sẽ không buồn nữa – anh đưa tay nắm lấy bàn tay tôi
Sau đó anh cũng trở nên vui hơn, không còn đăm chiêu lo lắng nữa. Tôi cũng cố gắng kiếm đủ chuyện để nói nhằm phân tán tư tưởng cho anh không nghĩ về chuyện không vui… Và quan trọng hơn là, tôi muốn tối nay chúng tôi sẽ có một buổi tối thật đáng nhớ, vì sau khi qua 12h, sẽ là sinh nhật thứ 22 của tôi, nhưng tôi chưa vội nói anh biết. Ăn kem xong chúng tôi đi dạo và trò chuyện ở công viên gần biển… Đúng là ngày vui qua mau, khi nhìn đồng hồ thì đã hơn 10h rưỡi, và tôi lại thấy có chút đói bụng, vì khi nãy không ăn được nhiều. Tôi rủ anh ra khu quảng trường để ăn vặt…
Chúng tôi lên xe và đi đến quảng trường. Đã gần khuya nhưng vẫn còn tấp nập người, khu này nhiều đồ ăn vặt và rộng rãi nên rất nhiều người tụ tập, giống như phố đi bộ ở Sài Gòn vậy. Anh đậu xe gần đó và cùng tôi đi vào, chúng tôi mua bắp xào và bạch tuột nướng rồi ra ghế đá ngồi ăn… Khi ăn gần xong thì tôi lỡ tay làm rớt hộp bắp, tuy nhiên cũng không còn bao nhiêu, anh nhặt lên và đem đi bỏ. Tôi ngồi lại trên băng ghế đợi và nhìn theo anh. Lại có điện thoại, tôi đoán chắc cũng là nhà anh gọi. Mà nếu đúng như vậy thì thật phí công sức nãy giờ tôi cố gắng làm anh vui… khổ thật!
Bất chợt tôi có cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh thì không thấy ai cả, ở đây đông người quá… “Nam! Sao mày bỏ nhà đi không nói ai tiếng nào vậy?” – tôi bất ngờ quay theo hướng có tiếng nói và nhìn thấy một người đàn ông trung niên không cao lắm, lại ốm và đen đúa, tay chân có xăm rất nhiều hình, ăn vận khá tềnh toàng. Thoạt nhìn là đã biết không phải người đàng hoàng, nên tôi không trả lời, vì cũng nghĩ không phải là gọi tôi.
– Sao cậu gọi mày không trả lời?
– Chú ơi, con không phải Nam, chú nhầm người rồi – tôi trả lời nhưng khá bực bội
– Mày đừng có điên. Đi về. Mẹ mày chờ ở nhà kìa, bả lo mấy tháng nay không ăn ngủ gì được.
– Con không phải Nam, chú nhầm người rồi – tôi nói lớn hơn và nhìn vào mặt người đó
– Trời. Mày không phải thằng Nam thì ai, tao đâu có bị mù – giọng hắn ngày càng lớn lên như muốn thu hút sự chú ý của mọi người.
– Không biết. Nhưng con không phải Nam – tôi nói như quát vào mặt hắn.
– Thằng này, chắc tao đập mày quá! Mày dám hỗn với tao nữa hả?
– Nè chú, con nói thiệt, chú nhìn kỹ lại chú đi. Con với chú không có cửa nào là họ hàng với nhau đâu, đừng có nhận bừa – tôi cố tình bôi bác để xem hắn dám làm gì mình.
– Thằng mất dạy! – hắn xấn tới và đưa tay định đánh tôi, và tôi còn định bụng nếu hắn dám đánh thật thì tôi sẽ cho hắn ăn vài đấm vào mặt, mặc dù tôi cũng hơi sợ
– Ai vậy? – Anh chụp lấy cánh tay hắn đang đưa lên tính đánh tôi và giữ chặt
– Em không biết! Ông ta cứ nói là cậu của em, nói em tên Nam, rồi còn đòi bắt em về nhà. Mà em có biết ổng là ai đâu.
– Ahh đau, mày có buông ra không? – hắn đau đớn thét lên
– Nè chú, tụi con không có quen chú. Chú nhận nhầm người rồi! – anh bỏ tay hắn ra và đứng che cho tôi
– Khốn nạn… thì ra là mày dụ thằng Nam bỏ nhà đi, còn dám đánh tao nữa. Trời ơi, mọi người giữ nó lại dùm tôi với. Nó dụ thằng nhỏ bỏ nhà đi mấy tháng nay nè – hắn vừa gào vừa khóc với mọi người xung quanh
Tôi bắt đầu để ý xung quanh mọi người đang bu lại phía chúng tôi vì hắn cứ gào lên, có vài người cũng bước ra hỏi hắn chuyện gì… thật ngớ ngẩn, không lẽ họ không thấy khả năng đóng kịch dở tệ của hắn hay sao. Nhưng cũng có rất nhiều người đứng về phía chúng tôi. Bắt đầu có vài người bên phe hắn bước ra đòi anh phải cho họ nói chuyện với tôi. Anh không đồng ý, và tôi cũng vậy…
– Giữ nó lại dùm tôi đi, tôi kêu người nhà đến rồi. Làm ơn đi – hắn vẫn tiếp tục màn kịch hợm hĩnh của mình
Tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ, tôi đứng sau lưng anh và khá lo lắng. Tôi không dám buông tay anh…
– Em đừng sợ. Không sao đâu. Ôm chặt anh đi này – anh nói
Câu nói đó của anh… chính xác là câu nói tôi đã nghe anh nói trong giấc mơ hai lần trước mà… Và tôi bắt đầu thấy mọi việc dường như xảy ra đúng như trong mơ… tôi càng hoảng sợ. Trong lúc anh vẫn đang đôi co với những người theo phe hắn thì tôi nhìn thấy từ xa có hai tên nữa, cũng bặm trợn, xăm mình… nói chung khả năng lớn là một dạng đồng bọn của hắn. Tôi sợ cho tôi thì ít, mà tôi lo cho anh thì nhiều. Lỡ có chuyện gì, một mình anh làm sao chống lại ba tên này, chưa kể cái bọn ra vẻ “anh hùng” ngu xuẩn đang theo phe hắn nữa. Chạy thôi, tôi thầm nghĩ… chỉ có cách đó là an toàn, tôi tính nói với anh thì lúc đó tên đóng kịch xấn tới gần anh và đưa tay tính kéo tôi về phía hắn, nhưng anh chặn lại được và đẩy hắn ra. Rồi tôi thấy anh vung tay như chuẩn bị đánh hắn, tôi vội vàng giữ anh lại.
– Đừng anh ơi, chạy đi! Mau lên! – tôi vừa nói vừa kéo anh bỏ chạy
“Chạy đi hai bạn ơi” đâu đó sau lưng chúng tôi có vài người cũng cùng ý kiến, họ né ra cho chúng tôi có đường thoát. Tôi nắm tay và chạy theo anh ra ngoài xe, nhờ đám người sau lưng chúng tôi mà bọn kia không thể đuổi theo kịp. Chúng tôi lên xe và chạy đi.
Anh cứ chạy và tôi cũng không để mắt là anh đang đi đâu, tôi cảm thấy anh vẫn còn nóng giận mỗi lần anh kềm hơi thở lại. Tôi vòng tay ôm chặt anh và tựa vào vai anh… tôi cảm thấy toát mồ hôi và run lên vì lạnh… và vì sợ. Tôi không sợ tên biến thái đó, tôi chỉ sợ cho anh. Nếu không phải tôi kiếm chuyện chọc tức hắn thì chắc không đến nỗi to chuyện. Nhưng dù sao cũng chính hắn là người có âm mưu từ trước. Tôi dại quá, nếu như lúc đó vì tôi mà anh đánh hắn, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa… Tôi và anh đều im lặng, anh vẫn tiếp tục lái xe đi. Đến một con đường vắng hơn trong thành phố, anh bất ngờ cất tiếng,
– Em có sao không?
– Dạ không… em không sao đâu.
– Uhm… thôi mình về nhé, cũng trễ rồi.
– Dạ…
Thật ra trong lòng tôi chưa muốn về, nhưng tôi nghĩ lúc này không phải lúc để đi chơi nữa. Cả hai chúng tôi đều không có tâm trạng. Nhưng trước khi ra khỏi trung tâm thành phố, anh bỗng dừng xe ở một tiệm bánh,
– Em muốn uống gì không? Mình mua về nhé. Tiệm này còn mở cửa này.
– Dạ, cũng được
Tôi chẳng muốn ăn uống gì cả, nhưng nghe giọng nói của anh đã dịu lại, tôi chỉ muốn chiều ý cho anh vui. Tôi xuống xe và bước vào bậc thềm đứng đợi anh. Khóa xe xong, anh ngước lên nhìn tôi, có lẽ cả hai đứa tôi đều đang không vui vì chuyện vừa xảy ra,
– Anh xin lỗi…
– Chuyện gì? Sao lại xin lỗi em? – tôi ngơ ngác vì lời xin lỗi của anh
– Lẽ ra anh không nên để em ngồi ở đó một mình… Vì anh có điện thoại, nên anh không để ý… Anh quên mất…
– Đúng là nếu có anh ngồi cạnh thì chắc hắn đã không dám tìm tới em. Nhưng đó không phải lỗi của anh.
– Chắc em sợ lắm…
– Cho dù là lỗi của anh đã bỏ rơi em ngồi ở băng ghế một mình đi chăng nữa… thì cũng là anh đã quay lại che chở cho em mà – tôi ngắt lời anh
– Em…
– Tất cả những chuyện anh làm, suy cho cùng… là vì em.
– … – anh im lặng và hơi cúi đầu
– Nếu phải nói, thì em là người nên nói cám ơn anh. Chứ anh có lỗi gì với em đâu?
– Em nghĩ vậy thật sao?
– Bun ơi! – tôi bước xuống và nắm tay anh
– …
– Bun khờ quá. Trên đời này có nhiều chuyện xảy ra, không ai đoán được. Quan trọng là anh đã làm gì để thay đổi những chuyện đó, chứ chuyện đã xảy ra rồi… nguyên do tại ai đâu cần phải suy xét.
– Anh hứa là sẽ che chở cho em cả đời này mà… mới bắt đầu đã không làm được…
– Em còn đang ở đây với anh, vẫn bình yên, nguyên vẹn. Ai nói là anh không làm được?
– Uhm… hi hi
– Còn nữa…
– Chuyện gì?
– Cám ơn anh…
Thế là chúng tôi lại như trước, tiếng cười của anh làm tôi nhẹ nhõm như gỡ bỏ được cả tảng đá nãy giờ đè lên ngực. Chúng tôi bước vào tiệm bánh gọi một ly cappucino và một sô cô la nóng. Thấy tiệm vẫn còn khách và giờ mở cửa đến 2h sáng nên hai đứa quyết định ngồi lại đây một chút.
– Giờ này anh uống cà phê, có mà thức đến sáng mai cho xem.
– Không đâu, anh uống quen rồi. Ngủ là ngủ hà hihi
– Tối nay không ngủ được thì ra balcon ngồi khóc một mình nha, đừng gọi em dậy.
– Sao nghiệt ngã vậy? Em nỡ lòng nào?
– Sao không? Em nói rồi mà…he…he
– Nhóc nè… lúc nãy em có sợ không? – anh dựa vào ghế rồi gác tay cho tôi tựa đầu
– Em biết là anh sẽ cứu em mà hihi… nhưng mà cũng sợ gần chết. Em sợ lỡ anh và mấy người đó đánh nhau…
– Em lo cho anh hả?
– Uhm… lỡ người ta đập anh bấy nhầy… Còn gì là cái bánh bao của em.
– Hay quá. Vậy là anh mà xấu xí thì em không yêu anh nữa phải không?
– Bây giờ cũng có đẹp đâu. Chỉ được cái tốt bụng nên em mới yêu chớ bộ.
– Ủa vậy là anh xấu trai hả? Xưa giờ anh cứ tưởng anh đẹp trai không hà.
– Tự tin thấy ghê không…
– Hihi…
Chúng tôi cười nói vui vẻ mà quên mất đã quá nửa đêm. Anh nói anh đi ra tính tiền rồi hai đứa cùng về resort. Tôi ngồi chờ được ít phút thì thấy anh quay trở về bàn, trên tay là chiếc bánh cupcake nhỏ.
– Gì vậy?
– Bánh…
– Em biết rồi, ý là sao anh lại mua bánh?
– Anh đói mà
– Trời, đói thì mua cái gì mà ăn, mua cái bánh có chút xíu…
– Chờ anh tí hihi…
Anh lại quay ra quầy tính tiền và lập tức trở về với một cây pháo hoa nhỏ trên tay. Anh đốt cây pháo, cắm lên chiếc bánh cupcake, cầm hai tay lên đưa cho tôi và hát… “Happy birthday to you… happy birthday to you…” Rồi nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn khi bài hát kết thúc.
– Sao anh biết… Hòa nói anh nghe à?
– Không. Là em cho anh biết mà.
– Hồi nào… em… em đâu có nói anh nghe đâu.
– Không nhớ lúc sáng check-in em đưa cho anh CMND à?
– Ừ nhỉ… haiz vậy bể kế hoạch hết rồi…
– Hihi… gì vậy? Em tính làm gì bất ngờ hả
– Không… thì cũng tính một vài chuyện, mà không ngờ bị anh làm bất ngờ trước.
– Vậy giờ ăn bánh sinh nhật nha. Mỗi đứa một nửa…
– Sinh nhật mà tặng cái bánh chút xíu vậy?
– Hiz, giờ này hết bánh rồi mà… Mai sáng anh bù cho. Ngoan đi
– Hehe… thôi em nói chơi mà. Thương Bun quá, Bun dễ thương gì đâu. Cám ơn Bun nha!
– Mà khoan. Em có ước điều gì không?
– Có. Em ước… Rồi! xong rồi.
– Trời! Nói cho anh nghe với.
– Hông. Nhiều chuyện hả?
– Đi mà… – anh năn nỉ
– Em ước… mỗi ngày em mở mắt thức dậy đều được nhìn thấy anh. Em ước sau này… cho dù có giàu sang hay nghèo khó em đều có anh bên cạnh. Cho dù anh phải bỏ trốn khỏi thế giới này, em cũng sẽ được trốn cùng với anh.
– Có anh che chở cho em, từ đây về sau anh sẽ không để em phải lo sợ điều gì nữa đâu. Chúng mình sẽ hạnh phúc, anh sẽ cho em tất cả. Biết không?
Anh nắm tay và kéo tôi ôm vào lòng. Câu nói của anh, giấc mơ như đã báo trước cho tôi… Giữa không gian yên tĩnh này, chỉ có hai đứa, hạnh phúc với tôi như vậy là quá đủ. Chúng tôi cùng ngồi ăn chiếc bánh sinh nhật tí hon mà anh tặng rồi vui vẻ nắm tay nhau ra về. Trời đã khuya, gió lạnh buốt đến óc, nhưng tôi lại vui như lúc đầu, tíu tít bên anh và cất tiếng hát vài câu ngớ ngẩn, hai đứa cười nói như chưa xảy ra chuyện gì… Anh kể khi ở Quảng trường, Phong lại gọi cho anh, Phong nói mẹ dặn anh khoan hãy về nhà lúc này, để thời gian cho ba anh nguôi giận rồi bà sẽ tìm cách nói chuyện với ba anh. Anh nói anh sẽ dẫn tôi về nhà gặp mẹ, tất nhiên là không phải bây giờ, mà là một lúc nào đó thích hợp. Rồi anh cũng hỏi về gia đình tôi, tôi kể anh nghe tất cả và nói cũng sẽ dẫn anh về gặp mẹ tôi một lúc nào đó. Anh gật đầu đồng ý không hề do dự.
Về đến phòng, tôi ngồi thẫn ra giường vì mệt. Tối nay nếu không gặp gã hắc ám kia thì chắc là chúng tôi vui lắm. Nhưng mà cũng nhờ có hắn, tôi mới biết anh mạnh mẽ và bảo vệ tôi hết lòng. Dù sao thì hắn cũng làm được một việc có ích. Anh đang đứng trước giường thay áo. Đột nhiên anh xoay lại nhìn tôi thoáng chút băn khoăn,
– Nhóc ơi?
– Dạ?
– Nếu anh phải đi đến một nơi khác thật xa… Em có muốn đi cùng với anh không?
– Xa hơn Vũng Tàu không?
– Anh hỏi thật mà.
– Em mới quen anh mấy ngày mà em bỏ nhà trốn theo anh ra đến đây rồi đó. Quen mấy năm thì anh đi tới Mặt Trăng em cũng trốn theo được.
– Thật không?
– Thậtttt!!! Hihi… cứ hỏi kiểu đó hoài. Thấy ghét quá!!! Mà… anh tính trốn đi đâu, sao lại trốn?
– Hihi… anh hỏi vậy thôi. Coi em yêu anh nhiều cỡ nào mà.
– Vậy bây giờ không phải trốn đúng không?
– Không! Bây giờ ở đây, em không được đi đâu nữa nhé.
– Ở đây là sao? – tôi hỏi khi nghe anh nói lấp lửng
– Ở đây này.
Anh cầm tay tôi và để lên ngực trái của anh, rồi nhẹ nhàng chiếm lấy tôi bằng một nụ hôn thật ngọt ngào. Không gian xung quanh tôi chợt trở nên yên lặng lạ thường, tiếng sóng biển cũng dường như biến mất, chỉ còn anh và tôi quyện vào nhau. Tôi nằm xuống chiếc giường êm ái và chờ đợi anh dẫn dắt như lần đầu… Tay tôi vẫn để trên ngực anh và lắng nghe từng nhịp tim của anh đang dần nhanh hơn, rồi dần dần di chuyển khắp cơ thể anh, cảm nhận sự vững chãi của từng cơ bắp đang siết lại theo từng nhịp thở. Tôi chìm ngập trong nụ hôn quá dài đến ngạt thở, nhưng tôi không muốn rời xa đôi môi mềm của anh… Tôi vịn lấy vai anh như bám víu để khỏi chết ngạt. Bờ vai anh đủ rộng để bao trùm lấy cả tôi. Anh từ từ tiến đến gần, gần đến nỗi tôi nghe được mùi cơ thể quyến rũ của anh, đến nỗi tôi có thể nghe được tiếng trái tim anh đang đập mà không cần chạm vào cơ ngực cứng cáp căng đầy của anh… Bàn tay của anh giữ lấy tôi rồi nhẹ nhàng nâng niu khắp cơ thể, tôi chỉ muốn cởi bỏ lớp quần áo vướng víu trên người của hai đứa thật nhanh, để tôi cảm nhận từng ngón tay dài của anh đang miên man ve vuốt như đi tìm những bí mật trên người tôi… Anh chiếm lấy tôi dễ dàng nhưng luôn trân trọng cảm xúc của tôi như là của chính mình. Chúng tôi chậm rãi tận hưởng từng nhịp thở bên nhau cho đến khi không còn cưỡng lại được. Và sau mỗi lần “xung trận” anh vẫn trở lại tràn đầy sức sống như lần đầu tiên, cứ thế tôi và anh quấn lấy nhau như chỉ đêm nay là không đủ. Đó không phải lần đầu chúng tôi gần gũi bên nhau, nhưng nó ý nghĩa hơn vì chúng tôi chính thức là hai nửa của nhau, chìm đắm trong tình yêu và quên đi mọi thứ ngoài kia.
3:02 am, 16/01/2017
—————-
Thuộc truyện: Thánh Đường – by: Nụ Hôn Sấm Sét
- Thánh Đường - Chapter 2: Cuộc Hẹn
- Thánh Đường - Chapter 3: Hòa
- Thánh Đường - Chapter 4: Điều tuyệt vời
- Thánh Đường - Chapter 5: Gõ cửa trái tim
- Thánh Đường - Chapter 6: Yêu
- Thánh Đường - Chapter 7: Hạnh phúc của anh
- Thánh Đường - Chapter 8 & 9: Anh
- Thánh Đường - Chapter 10: Giấc mơ
- Thánh Đường - Chapter 11: Trốn
- Thánh Đường - Chapter 12: 20 Đóa Hoa Hồng
- Thánh Đường - Chapter 13: Hoàng
- Thánh Đường - Chapter 14: Phép Màu
- Thánh Đường - Chapter 15: Sóng
- Thánh Đường - Chapter 16: Sai
- Thánh Đường - Chapter 17: Phúc Lành
- Thánh Đường - Chapter 18: Rắn
- Thánh Đường - Chapter 19: Bởi Vì Em Yêu Anh
- Thánh Đường - Chapter 20: Món Quà
- Thánh Đường - Chapter 21: Xa
- Thánh Đường - Chapter 22: Tuấn
- Thánh Đường - Chapter 23: Thánh Đường
- Thánh Đường - Chapter 24: Ngày Mai Bên Nhau
- Thánh Đường - Chapter 25: Định Mệnh
Leave a Reply