Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyện gay: Anh chàng tiệm tạp hóa. Tác giả: BindyLee. Bối cảnh Phố Cổ Hội An, câu truyện này tớ viết theo kiểu nhẹ nhàng và bình dân nhất có thể nhé.
Truyện gay: Anh chàng tiệm tạp hóa
Tác giả: BindyLee
Trời đã dần chuyển sang thu nhưng những cơn mưa hè đã bắt đầu ngớt dần, nó lặng lẽ ngồi ngoài ban công trên lầu một tay chống cằm nhìn xuống đường, nhìn mưa những giọt mưa cuối cùng, trời sắp mưa sắp tạnh rồi, giàn hoa trên mái ngói được tắm nước mưa thả mùi thơm ngất, nó thích cảm giác này, vừa mát dịu vừa thoang thoãng mùi hương thật không thích gì bằng
– Biiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, xuống mẹ biểu – nó thở dài, đang không khí thế này mà mẹ phá hỏng hết
– Gì vậy mẹ ? – nó đi xuống mặt nhăn nhó, tay gãi gãi đầu
– Đi ra nhà bà Lễ mua cho mẹ kí muối – mẹ nó vừa nói vừa đưa cho nó tờ 20 nghìn, nó thì thở dài một cái (bà Lễ ở đây có một mình, mẹ nó rất thân với bà vì lúc bà ngoại nó còn sống hai người là đôi bạn thân, đến bây giờ có dịp lễ tết hay có nấu đồ ăn ngon đều mời bà qua nhà ăn)
– Con chưa học bài mà – nó trề môi nhìn mẹ nó
– Tôi lạy cậu, cậu mà học hành gì, suốt ngày vẽ vời vớ vẫn thì giỏi, năm nay được học sinh giỏi tôi hứa không sai cậu đi mua đồ nữa – mẹ nó vừa nói vừa nhéo lổ tai nó, đau điến.
– Mẹ này con lớn rồi, chứ có phải con nít đâu mà cứ nhéo tai con vậy, bạn con thấy nó cười thì sao – nó nhăn nhó vò vò lỗ tai
– ừa lớn, lớn thì đừng có mà tối nào anh hai không có nhà chứ chạy sang ngủ với tôi nhé – nó nói rồi đi ra sau bếp canh lửa nồi cơm, nó vễnh môi rồi lót tót dẫn xe đạp ra đi mua đồ cho mẹ.
Nó đạp xe trên con đường phố cổ, nơi mà nó sinh ra và lớn lên, nó yêu nơi này, Hội An, nhẹ nhàng và bình dị mà cũng ngây thơ đến lạ thường. két….. tiếng nó thắng xe trước cửa hiệu tạp hóa của bà Lễ, nhìn vào trong nhà nó chẳng thấy ai
– Bà Lễ ơi, cháu Bi con mẹ Hạnh đây – nó gọi to, chẳng thấy ai cả, “đi đâu hết rồi ta” nó thầm nghĩ rồi quay lưng định đi kiếm chổ khác
– Cậu tìm ai – nó nghe tiếng một thanh niên, nó quay lại thì thấy một cậu con trai cao to, cậu ta đang ở trần trông có vẻ lực lưỡng, da thì trắng như con gái, bụng chia múi, ngực căng phồng mặc cái quần short màu xanh rêu, đôi bắp chân to và săn chắc, cái quần hơi tụt hở cả cap quần lót, trên tay đang ôm con Milu, con chó con mà bà Lễ mới xin về được mấy hôm, tay cậu ấy cứ vuốt vuốt đầu con chó. “Ai đây, mình chưa gặp hắn bao giờ”, nó hơi rối rối, thôi thì cứ quay lưng đi luôn vậy, đi được một hai bước chàng trai kia lại lên tiếng
– Cậu mua gì hả – nó nhíu mày quay lại đầu vẫn cúi gầm xuống đất không biết sao nó lại ngại khi đối diện với chàng trai lạ này đến thế
– Cho tôi ..cho tôi – trời ơi sao ấp úng thế hả Bi, mẹ dặn mình mua cái gì mình quên mất tiu rồi, sao lại thế này
– Cậu muốn mua gì ? – hắn thả con Milu xuống rồi đi gần đến chổ tôi, hắn cúi người rồi ngữa mắt ra nhìn vào mắt tôi, hai đôi mắt cách nhau chừng 20cm, hai cái mũi thì sắp chạm vào nhau, tui ngửi được mùi hơi thở của hắn, lúc này tim tôi đạp loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài, 2 giây, 4 giây trôi qua hắn vẫn nhìn trầm trầm vào mắt tôi, tôi vội quay sang chổ khác, mắt nhắm tịt, tay tôi chỉ bừa
– Đường hả ? – mắt tôi vẫn nhắm chặt, chẳng nói được gì, chỉ gật gật cái đầu, hắn nhìn tôi khó hiểu rồi mĩm cười đi đến chổ túi đường, cầm lên rồi lại đi đến chổ tôi, hắn khum xuống một tay hắn đưa ra nắm lấy tay tôi trong lòng bàn tay hắn rồi đặt bịch đường lên tay tôi, cảm giác hắn nắm vào tay tôi rất lạ, như có luồng nước mạnh chảy trong người tôi vậy.
– Đây đường của cậu – hắn nhìn tôi rồi mĩm cười, đôi mắt hắn cũng như đang cười với tôi
– Ờ – tôi chẳng nói gì, né tránh ánh mắt của hắn rồi quay lưng ra đi vội ra cửa.
– Này nhóc – hắn gọi theo tôi, trời ơi vụ gì nữa đây, tôi chẳng thèm trả lời đi nhanh hơn tới chổ xe đạp, hắn vẫn gọi í ới, tôi vội phóng lên xe như không nghe không thấy không biết gì hết, tôi chạy được một đoạn xa, tôi không còn nghe tiếng hắn gọi theo tôi nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm
– Cậu gì ơi, cậu chưa trả tiền mà – chàng trai nhìn theo tôi khó hiểu “chuyện gì đã xãy ra với nhóc đó nhỉ, mà trông cũng thú vị phết” hắn thầm nghĩ rồi quay vào.
Tôi cố đạp xe thật nhanh chạy về nhà mặc cho hắn cứ gọi theo, tên này bị gì sao, sao lại goi theo tôi mãi thế, tôi thầm nghĩ. Nhưng thật sự với tôi cảm giác lúc nãy rất lại như có gì đó đang đánh vào lồng ngực tôi vậy, nó cứ phập phồng và hồi hộp, tôi vẫn đang tự hỏi trong đầu hắn là ai.
– Biiiiiiiiiiiii, mẹ kêu con mua muốn sau lại mua đường, ra đổi ngay cho mẹ – tôi giật mình nghe tiếng mẹ tôi “rú” lên
– Con không biết, con đi qua nhà cô Nhung học hè mẹ tự đổi đi, con không biết – tôi vừa nói vừa quơ vội cái ba lô rồi chạy nhanh như một cơn gió.
“Hắn là ai, sao cái suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu tôi mãi thế, sao hắn lại xuất hiện. ánh mắt của hắn, nụ cười, cái nắm tay, có lẽ nào tim tôi đang rung động lên vì hắn”
Tôi lót tót dắn xe vào sân nhà, nghe tiếng tôi mẹ tôi chạy ra
– Bi, mang cari này qua nhà Bà cho mẹ – tôi nhăn mặt nhíu mày nhìn mẹ
– Mẹ, con mới đi học về mà, con không đi đâu – tôi chu dài cái mỏ
– Nè, hôm nay con hư quá vậy hả Bi, từ sáng đến giờ chọc tức mẹ không thế hả – mẹ vừa nói vừa chạy ra đằng trước nhặt cái cây
– Con không đi đâu, không đi, không đi, có chết cũng không đi, không đi – tui la lên
Mặt tôi buồn thiu dẫn xe đạp ra đi mang đồ ăn cho nhà Bà Lễ, biết vậy chẳng thèm cải nhau với mẹ làm vừa bị ăn đòn vừa phải đi. Đi không ngại chỉ ngại không biết có gặp cái thằng lúc nãy hay không thôi. Trời phố cổ hôm nay dịu mát
Tôi đứng trước hiên nhà nhìn vào trong, ngó ngang ngó dọc không thấy hắn đâu, cũng chẳng thấy bà đâu cả. “Đi đâu hết rồi ?” tôi thầm nghĩ định quay lưng lại, vừa quay lưng thì tôi phải thét lên một tiếng thật to, cái tên đó đứng sau lưng tôi từ lúc nào không biết làm hồn vía tôi bay đi hết
– Nè bị điên hả, đứng sau lưng người ta mà im ỉm thế, làm hết hồm, muốn giết chết người ta hả – tôi chống tay nhìn thẳng vào mặt tên đó gân cổ lên
– Nè nhỏ nhỏ cái miệng lại,vào nhà người ta rồi mà còn la om xòm thế hả, lại muốn mua đường nữa hả nhóc con – hắn vừa cười, vừa kéo lổ tai tôi lên,
– A aaaaa, đau, bỏ tay anh ra đi, mẹ nói mang cái này cho Bà Lễ, xong tôi đi về, chứ chẳng muốn đến đây tìm anh làm gì – tôi đưa túi hộp cari cho hắn
– Vậy chứ anh tưởng mày đang tương tư anh – hắn lại cúi mặt sát xuống mặt tôi rồi cười nhoẽn miệng, tôi lấy tay tát vào má hắn một cái không mạnh lắm
– Bớt, điên vừa thôi – xong tôi đi ra cửa định leo lên xe đạp về
– Ê – hắn lại gọi theo tôi, lần này tôi không chạy
– Vụ gì ? – tôi
– Cho mày – từ trong nhà hắn quăng cho tôi một túi kéo socola M&M, cả một túi to chắc phải nữa kg
– Gì đây ? – tôi khó hiểu nhìn hắn.
– Mỗi ngày ăn 3 viên, ăn hết túi kẹo đó tao sẽ không ở đây ám mày nữa – nói xong hắn bỏ đi vô trong, tôi thì hơi ngạc nhiên, thôi kệ cho thì lấy ăn vậy chừng nào mày muốn đi thì đi chứ tao đâu có ép mày ở hay mày đi, xong tôi đạp xe đi về
Tôi đang ngồi xem tivi, nhà tôi giờ chỉ có hai mẹ con, tôi còn ba và anh hai đang đi làm trên Đà Nãng, còn chị ba tôi thì đang đi học ở Sài Gòn. Còn một anh nữa là anh Phú, con bác hai tôi nhưng cả hai bác tôi đã mất trong một trận bảo mấy năm trước, nên anh Phú cũng về ở chung với nhà tôi, anh Phú bằng tuổi anh 2 tôi và hiện giờ cũng đang đi làm cùng với ba và anh hai tôi.
Thật ra là ba người bọn họ đi đánh cá xa bờ, tầm 20 ngày đến 1 tháng thì về một lần rồi lại đi. Anh Phú và cả anh hai rất thương tôi, mỗi lần hai anh về là được đi chơi đã đời, còn được mua đồ, mua quần, mua áo, hai nói lần này về sẽ dẫn tôi lên Đà Nẵng mua sách, tôi thích đọc sách lắm.
bình thường nếu có các anh ở nhà thì tôi sẽ ngủ chung với các anh, và một điều nữa là anh Phú rất thích được ôm tôi mà ngủ, tôi nhớ có lần anh Phú nói, “mấy hôm lênh đênh mà anh nhớ Bi quá, không có Bi ôm, anh chẳng ngủ được”, còn không có các anh thì tôi phải lếch qua năn nỉ ngủ chung với mẹ vì tôi làm một thằng dù đã mười bảy tuổi nhưng vẫn cực kỳ sợ ma.
– Bi, chị ba nói tuần sau thì xong sẽ về chơi đó, muốn mua gì gọi chị mua cho – mẹ vừa nói điện thoại xong với chị
– Con có mua gì đâu, khi nào về anh hai dẫn con đi mua – thật ra thì trong nhà chẳng ai hợp tình với chị ý cả, hay cải với anh hai và ăn hiếp tôi, mẹ cũng biết anh em tôi chẳng hợp nhau nên cũng cố kéo chúng tôi gần lại.
– Uhm, không mua gì thì thôi, đi uống sữa đi rồi đi ngủ.
Uống sữa xong, tôi đi về phòng mặt bộ pajama, định cầm theo cuốn sách sang phòng mẹ đọc, chợt tôi lại nhìn thấy túi kẹo socola của hắn.
“ăn hết túi kẹo đó tao sẽ không ở đây ám mày nữa” tự nhiên câu nó này của hắn cứ như ở bên tai tôi vậy, tôi thấy trước mắt tôi là nụ cười của hắn. Tôi giật mình một cái, mày bị sao vậy Bi, bị ám.
Lách cách, lách cách, tiếng những viên kẹo va vào thành của cái bình thủy tinh, tôi nhớ cái bình này sinh nhật bạn tôi nó tặng, chẳng biết để làm gì, tôi cũng không đến mức hằng ngày ngồi xếp chim, xếp bướm bỏ và đây, thôi thì lấy nó đựng kẹo vừa sạch vừa đẹp, vừa có nấp chẳng sợ kiến vào.
Nhìn đống viên kẹo đầy màu sắc trong cái bình cũng vui nhỉ, tôi mĩm cười một cái. Tôi tắt đèn rồi chạy như chết sang phòng mẹ vì sợ ma, cứ mỗi lần tắt đèn là tôi cứ tưởng tượng như có hàng trăm con ma đang chờ sẳn nhảy ra.
“Chạy cho sập nhà hả Bi” tiếng mẹ tôi réo lên.
Monu says
Chuyện hay qua viết tiếp di bạn
Mã Thiên Vũ says
Viết tiếp ik tg ơi
TieuMy says
T/g chừng nào ms ra chap típ theo của hai người cha z?
Fc Phuong My Chi says
Tac gia o Hoi An ha ?? Minh cung o Hoi An nek, lam wen nha
ღßạch•Tử•Họaღ says
Đợi lâu vãi mà chưa ra chap mới
BindyLee says
Chap 3
Tôi ngồi giải mấy bài Hóa mà chẳng cách nào nhìn ra được đáp án, vài bữa nữa là hết hè vào lớp 12 có mà học cắm mắt cắm mũi, tự hỏi sao Hóa lại có trên đời này vậy. tự nhiên nhìn vào cuốn sách hóa, bản mặt thằng bán muối hiện lên cười nhoẽn miệng kiểu như đang khiêu khích tôi vây. Nghĩ lại vẫn còn tức, bình thường tôi cũng đâu hiền đến nỗi phải ậm ợ trước mặt người khác mà khi trước hắn tôi lại không thể nào nói được câu nào cho ra trò, tôi chỉ biết hắn là Tân cháu bà Lễ, hắn xuất hiện và làm xáo trộn đầu óc của tôi.
– Xuống ăn cơm Bi ơi – nghe tiếng mẹ gọi tôi thở dài một cái, mẹ nhìn thấy cái bánh cam trên đầu tôi không biết sẽ như thế nào đây.
– Trán con bị sao thế Bi – mẹ tôi vừa đưa chén cơm cho tôi vừa ngạc nhiên hỏi
– Con bị té thôi mà – mẹ tôi nhíu mày
– Già đầu rồi làm như con nít, suốt ngày chẳng đụng chổ này thì vấp chổ kia, bao giờ mới chịu lớn đây – mẹ mắng té tát vào mặt tôi, người ta đã đau lắm rồi mà còn
– Ah mẹ ơi, anh Tân gì đấy, cháu nhà bà Lễ – tôi ngập ngừng
– Thằng Tân ấy ah, mẹ nó là cô Điệp con gái bà Lễ đó – tôi vẫn ngơ ngơ nghe mẹ kể
– Thế sao nó lại ở đây – tôi hỏi mẹ.
– Thì ba mẹ nó ly hôn, mẹ nó giờ phải đi xuất khẩu lao đông sang Nhật, gia đình ba nó, nội nó không có trách nhiệm nên nó về ở với bà ngoại – tôi nghe mãi chẳng hiểu nổi, tại sao làm ba mà chằng có trách nhiệm với con mình.
– Cũng tại vì Tân là con riêng của cô Điệp – mẹ tôi nói tới đây thở dài, bây giờ thì tôi đã hiểu.
– Nhưng cậu ấy có bằng tuổi con không mẹ – tôi lại hỏi
– Con gặp Tân rồi ah – Mẹ tôi vừa nhai mớ rau vừa trả lời
– Dạ, con gặp nó ngoài tiệm bà Lễ lúc sáng – tôi trả lời mẹ
– Chắc là nhỏ hơn con đó, mẹ nhớ lúc con tập ăn thì cái Điệp mới chửa nó – tôi chỉ kịp nghe mẹ nói đến đây thì sặc cơm, muốn phun ra ngoài hết vây. Cái quái gì thế, tôi có nghe nhầm không, nó nhỏ hơn tôi một gần một tuổi sao, thế thì đầu năm nó chỉ mới lên 11, vậy mà nó làm ra vẻ như anh hai tui không bằng vậy. chời chời.
– Bị cái gì vậy, ăn uống cho cẩn thận chứ, già rồi như con nít à – Mẹ tôi la ầm ầm, nhưng tôi cũng quen rồi ngày nào không nghe mẹ tui la, tui chịu đâu có nổi haha
Tôi lên phòng, ngồi nhìn mãi bình thủy tinh chứa đầy kẹo, cái chuông gió trươc hiên nhà cứ kêu lên len keng len keng, ngoài phố bây giờ gần 9 giờ đêm không khí cũng khá vắng vẻ rồi, tôi vẫn suy nghĩ mãi về câu chuyện lúc nãy mẹ kể cho tôi nghe, thật ra hắn cũng đáng thương nhỉ, chắc hẳn hắn đã phải trải qua những chuổi ngày rất kinh khủng và cô đơn nhỉ, rồi như nghĩ ra một điều gì đấy tôi vội chạy xuống nhà dắt xe ra cổng, rồi phi thật nhanh, tôi thấy hàng tạp hóa của bà Lễ đã dọn, nhưng tấm cửa gỗ đã đóng lại còn chừa một khoản nhỏ xíu. Tôi cứ đứng ở ngoài nhìn, ngóng vào trong. “ủa tự nhiên sao mình lại chạy ra đây ta, ra đây làm gì nhỉ, giờ đi về hay sao đây, hay là vào trong đó gọi hắn, mà tự nhiên gọi hắn, gọi hắn với lý do gì mới được chứ, mà tự nhiên khùng hả bi, giờ này gần mười giờ đêm, xách xe chạy sang đây làm gì nhỉ, thôi thì đi về” tôi nghĩ xong quay đầu con xe đạp dẫn đi mấy bước thì nghe tiếng của hắn phát ra từ đằng sau.
– Ê – nghe tiếng của hắn, đột nhiên chỉ muốn chạy thật nhanh
– Ê, giờ này còn đi đâu đấy ? – từ đằng sau, hắn nắm xe tôi lại, tôi đành phải quay lại
– Tui muốn mua đồ thôi – tui mắc cỡ quá không dám ngẩn mặt lên cũng không dám quay đầu lại nhìn hắn, cúi rầm mặt và cố cái xe đạp đi về phía trước dù từ đằng sau hắn đang giữ rất chặt cái xe của tui.
– Thế sao không vào mua còn đi đâu nữa ? – hắn hỏi tui, vẫn nắm chặt cái yên xe sau của tôi.
– Tôi không cần mua nữa, tôi đi về – tôi vẫn không quay lại, bất ngờ hắn kéo mạnh cái xe ra đằng sau, tôi không giữ nổi nữa nên đành buông ra, cái xe đạp của tôi nằm gọn trong tay hắn, bây giờ bắt buột tôi phải quay lại nhìn hắn để lấy lại cái xe
– Nè, trả xe cho tui đi về – tôi liếc nhìn hắn, hazza, thật ra thì đi ra ngoài đường nói tôi là em hắn thì chắc chắn ai cũng tin, không phải tự khen chứ nhìn tôi trẻ con và ngây thơ quá chừng, suốt ngày bám mẹ, ăn, ngủ, rồi đọc truyện, vẽ tranh, rãnh nữa thì đi ra ngoài nhà cô Thơ xin trúc về làm lồng đèn. Ai cũng gọi tôi là Bi tồ, Bi thối, vì trong mắt của tất cả nhưng người ở cái phố cổ này tôi chỉ là một đứa nhóc con. Còn về hình thể thì khỏi phải bàn luôn, mặt tui non chẹt, còn hắn thì cao to vạm vỡ, da hơi ngâm đen, cao hơn tui hẳn một cái đầu.
– Cho tao mượn – nó trả lời rồi leo lên ngồi. Thằng quỷ này, lại mượn, có phải hắn đang kiếm cớ để được đi với tôi không, mà nó tuổi hơn mình chứ, tao tao cái khi, nghe mà đã bực mình.
– Đi đâu ? – tôi hỏi trỏng không, tại lúc đầu tôi gọi nó là anh, nhưng bây giờ biết nó nhỏ tuổi hơn mình mà gọi là em thì cũng ngượng mồm.
– Đi ra sông Hoài chơi, lên đi – hắn nói rồi ngoắc tay kiểu như ra lệnh cho tôi, tôi nhíu mày và thở dài một cái rồi cũng lọt tọt leo lên, thế mới ngu
– Tay để ở đâu, còn đợi dạy nữa hả ? – hắn nói, tôi ngồi sao thì méo miệng, cái váy gì đây
– Tui bám vào đằng sau cũng được rồi – tôi cố trả lời để không làm theo ý hắn
– Muốn giống ngã như lúc sáng không ? nói cái gì ra cũng cãi – hắn nói xong rồi cái tự nhiên hắn lấy tay hắn cầm lấy tay tôi rồi đặt lên ngang bụng hắn, tôi cố giựt lại nhưng hắn càng xiết chặt lấy tay tôi ngay bụng hắn rồi giữ lái bằng một tay, hít thật mạnh một hơi rồi đạp cái xe đi
– Nè lái xe vậy nguy hiểm lắm – tui la lên, tui vốn nhát như thỏ đế
– Tao buông ra mày lại rút lại ah, mày ngồi không vững té thì tao cũng té – hắn trả lời
– Thì buông ra đi tui không rút lại là được chứ gì – tui nói xong lấy tay còn lại nhéo vào lưng hắn một cái rõ đau
– Ây da, khùng hả, biết đau không ? – trời ơi nếu có ai nhìn vào mà thấy hai thằng con trai chở nhau mà ôm nhau kiểu này chắc cũng phụt cơm, nhưng tự nhiên lúc đầu tôi thấy hơi mắt cỡ một chút, nhưng một lúc nữa tôi thấy thật bình thường ngồi đằng sau nhìn hắn từ phía sau giống như một soái ca ấy nhỉ, mồ hôi hắn ra ướt cả lưng, tay tôi thì vẫn ôm ngang bụng hắn, một cảm giác gì đó là lạ, mà cũng thích thích.
Sông Hoài, một nhánh sông của sông Thu Bồn chảy ngang qua Hội An, vẻ đẹp thanh bình của nó đã gắn liền với cuộc sống của người dân nơi đây, nó nhưng là một biểu trưng của Hội An vậy. Giờ này cũng khá trễ nên còn rất it người qua lại ở đây, chỉ còn một vài cô chú cheo thuyền cho khách du lịch ban đêm thả hoa đăng đang ngồi tám nốt chuyện, và hỏi nhau kiếm được bao nhiêu hôm nay rồi. Cuộc sống của họ đơn giản là vậy đó, không bao giờ đủ cũng chẳng bao giờ thiếu, cứ đều đặn hàng ngày.
Quay trở lại tôi với hắn, tự nhiên ra đến đây cái hai đứa im thin thít, chẳng ai nói gì. Tôi quay qua nhìn hắn, ánh mắt của hắn rất khác những lần trước đây, tự nhiên có một nổi gì đó buồn buồn trong ánh mắt ấy, tôi nghĩ chắc hắn đang nhớ mẹ, hoặc có thể với con sông Hoài lộng gió có thể cho người ta trải lòng nhiều hơn, rồi hắn ngồi bẹp xuống đất nhìn ra sông, nơi có vài ngọn hoa đăng của du khách thả xuống, lắp lánh.
– Ngồi xuông đi, đứng không mỏi chân ah – hắn ngước lên nhìn tôi, tôi nghênh mặt theo kiểu tự đắt trả lời lại
– Không ngồi làm gì, đi về đi – tôi chưa kịp làm gì thì hắn kéo thật mạnh tay tôi, xuống, tôi loạng choạng và đổ sầm người xuống đè lên người hắn, bốn con mắt chúng tôi nhìn thẳng vào nhau, và im lặng, thời gian như chẳng chịu trôi giây phút này vậy, tui hơi bối rối, còn hơi thở của hắn thì phà vào mặt vào mũi tôi.
– Té rồi thấy chưa, sao lúc nào cũng thích cãi thế ? – tôi có cứng đầu không chịu ngồi, lại đứng bật dậy
– Tôi không ngồi đâu, dơ hết quần – tôi trề môi nhìn hắn, hắn nhíu mày chào thua cái tính trẻ con của tôi.
– Nè ngồi đi anh hai – hắn lấy một chiếc dép để bên cạnh chổ hắn đang ngồi, kêu tôi ngồi xuống đó, thôi thì có thành ý như thế cũng tốt, cũng lỡ đến đây rồi thì cứ ngồi một chút, xem hắn có tâm sự gì với tôi không vì tôi tin chắc ở đây ngoài tôi ra chắc chẳng còn ai chịu ngồi với hắn.
Sang says
Viết tiếp đi tác giả truyện hay quá
Tiểu Cường says
Viết tiếp nha. Hay quớ
nhiều says
Việt típ đi tg
anh says
viết đi tác giả ơi lâu qué à làm hóng mún chết ❤??
bindylee says
CHAP 4 “be Bi”
Tôi và hắn cứ im lặng, tôi cứ ngồi cạnh hắn, ngó ngang rồi ngó dọc, không biết mở lời cũng không biết phải nói gì, thi thoãng, tôi liếc qua nhìn ánh mắt của hắn đang nhìn về một điều gì đó rất là xa xăm, tôi không tài nào hiểu được hắn đang nghĩ gì, mà cũng đúng thôi, tôi với hắn chỉ quen nhau mới hai ngày thôi mà. ấy vậy mà tôi cứ tưởng như là lâu lắm rồi vậy.
– Mày đã thích ai bao giờ chưa nhóc con – tôi giật mình khi nghe tiếng hắn hỏi, nhưng cái gì, tôi không nghe nhầm chứ, lại nhóc con, tôi rõ ràng lớn hơn hắn một tuổi mà.
– Thích, thích là sao, tui không biết – tôi trả lời chẳng đâu vào đâu cả.
– Thế mày nghĩ sau này mày sẽ yêu một đứa con gái, rồi lấy nó, sinh con, đẻ cái hay không ? – hắn lại hỏi tôi, trong đầu tôi tự nghĩ, ủa có liên quan gì đến chuyện tôi với nó ngồi ở đây không, giờ này chắc mẹ tôi đang vác roi đi tìm
– Anh gọi tui là nhóc con, thì làm sao tui có thể suy nghĩ đến những chuyện này được chứ ?, mà tự nhiên hỏi mấy chuyện này, đi về đi mẹ tui sắp sửa tìm tui về cho ăn đòn rồi đó – tôi nói rồi nhổm cái mông lên phủi phủi, chuẩn bị đứng lên thì hắn nắm tay tôi kéo xuống ngồi yên vị trí cũ, hắn vốn mạnh hơn tôi, mà bình thường tụi ở đây, đứa nào cũng mạnh hơn tôi mới chán chứ .
– Tao chưa nói xong mà, đi đâu, tí về tao bảo lãnh cho, chẳng sao đâu – hắn vẫn nắm chặt tay tôi, tôi quay qua liếc hắn một cái rồi rút tay lại thật mạnh
– Thế muốn nói gì, nói nhanh đi cha, giờ này mấy giờ rồi – tôi móc con nokia cùi bắp trắng đen ra nhìn thấy đã 22h9, hắn nhìn con điện thoại của tôi, nhanh như chớp nó nằm gọn trong tay hắn, hắn đưa lên nhìn ngắm nó như chưa thấy nó bao giờ vậy.
– Thời buổi gì còn xài điện thoại này ? – Hắn vừa nói vừa bấm linh tinh gì đó trong điện thoại của tôi
– Thời gì là thời gì, tui cần điện thoại để liên lạc thôi, nghe được, gọi được, nhắn tin được là ok, trả đây – tôi giực lại được cái điện thoại trên tay hắn, may là tôi biết canh lúc hắn sơ hở nên giực lại thật mạnh.
– Tao lưu số điện thoại tao trong đó rồi, tối về thì nhắn tin cho tao – tôi hơi ngạc nhiên quay qua trợn mắt nhìn hắn, tên này điên ah, nhắn tin gì chứ, tưởng tui rãnh chắc
– Việc gì tui phải nhắn tin cho anh chứ, tui đâu có … – tôi vừa nói tới đây thì bị lời hắn cắt ngang
– Vì tao thích mày – ánh mắt hắn nhìn thằng vào mắt tôi, ánh mắt rất lạnh lùng nhưng cũng đầy cảm xúc, tôi nghe câu nói thốt ra tự miệng hắn rất nhẹ nhàng như cũng không kém phần ngầu ngầu như mấy anh chàng trong phim Hàn Quốc mặt lạnh như tiền.
– Đi về đi – hắn nói rồi đứng lên, sau câu nói của hắn, tôi chỉ biết im lặng, tôi chưa biết nói gì hay làm gì tiếp theo, tôi đang suy nghĩ rất nhiều, thật ra tôi chưa có khái niệm trong đầu về tình yêu, tôi chỉ biết sống như cách một đứa trẻ lên mười, ăn no, đi học và bám mẹ, tôi chưa từng để ý đến bọn con gái, nhưng cũng chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một thằng con trai. Nhưng đến khi tôi gặp hắn, suy nghĩ trong đầu tôi cứ rối nùi cả lên, tui lẽo đẻo đi theo sau lưng hắn, hắn cao hơn tôi một cái đầu, tôi đoán chắc rằng hắn cũng phải 1m8 mấy, chứ bình thường tui cũng 1m68 mà. Hắn leo lên yên xe đạp ngồi, tui lại ngồi đằng sau, vẫn bám vào cái thanh sắt đằng sau của cái yên xe
– Nè bám vào đó té, tao không chịu trách nhiệm, lúc nãy thế nào thì bây giờ thế đấy đi – hắn nói cộc lốc với tôi
– Có sao đâu, té tui tự chịu, có bắt anh chịu trách nhiệm đâu mà lo – tôi nói rồi trề môi, rồi lè lè hắn, hắn lại chẳng nói gì lòn tay ra đằng sau, nắm lấy tay tôi và để ngang qua eo hắn. thật lòng là tôi rất thích cảm giác này nhưng cứ làm bộ như là không thích, hắn thì không biết có biết tôi như vậy hay không.
– Vì mày là người tao thích, nên tao sẽ phải chịu trách nhiệm với mày, tao không muốn mày bị trầy xướt, hay là u đầu giống lúc sáng đâu, tao thương lắm, biết chưa – hắn vừa nói vừa đạp vội cái xe đi thật nhanh, lời nói của hắn cứ đều đều, cộc lốc, không có thang sắc gì cả, mà tôi nghe sao mà thật dễ thương, tôi ngồi đằng sau mà nổi hết cả gai ốc.
Khu phố cổ này nhỏ, đạp xe một đoạn là tới nhà tôi rồi, nghe tiếng thắng xe, lẹt kẹt trước cửa, mẹ tôi đánh hơi được, cằm sẳn cây roi đi ra tới ngoài cổng ngoài, la ầm ầm
– Đi đâu giờ này mới về hả Bi – tôi nhìn thấy mẹ cầm cây roi to tưởng hết hồn, vòng ra đằng sau lưng hắn nấp, tay tôi bám chặt vào hai bên hông hắn, nhìn tui cứ như một con chó con, gặp một con gấu mẹ vĩ đại, mẹ mà quất mấy roi là toi. Nhưng tương ăn đòn tới nơi, sự xuất hiện của hắn, làm mẹ tôi đơ một lát, tôi thấy mắt mẹ lưng lưng nước mắt, tôi chưa hiểu chuyện gì nhưng trong đầu thầm nghĩ, thoát rồi
– Con là, ..là.. Tân hả ? – mẹ tôi hỏi
– Dạ – cúi đầu chào mẹ tôi rồi trả lời
– Mẹ, chiều giờ con dẫn anh Tân đi chơi – tôi chen ngang để biện hộ cho mình.
– Hai đứa vào nhà đi – mẹ tôi nói
– Dạ, tối rồi, con về, mai sớm hơn con qua chơi ạ – ánh mắt mẹ tôi lại nhìn từ trên xuống dưới hắn, rồi trả lời
– Uh, còn về đi, mai cô nấu cơm, mời con với bà ngoại qua ăn nhé, về đi con, tối lắm rồi – hắn quay lưng bước được một vài bước thì mẹ tôi lại gọi
– Tân này, con đạp cái xe về đi, mai mang qua cho Bi cũng được, hoặc không sáng cô kêu nó qua lấy – tôi nghe tới đây thì trợn mắt nhìn mẹ tôi, “cái gì kêu con đi bộ qua nhà hắn lấy xe ah” tôi nói thầm .
– Mẹ nhưng sáng mai con đi học thêm – tôi nói với mẹ, cái kiểu của mấy đứa trẻ con diện lý do, chứ thật ra mai tôi có học đâu, lén ra chổ bác Thái đọc truyện thì có.
– không nói nhiều nha Bi, thôi con về đi – mẹ quay qua lườm tôi một cái rồi, lại quay lại giọng nhẹ nhàng với hắn, còn xoa xoa vai hắn, không biết tôi có phải là con mẹ không.
– Dạ, con chào cô – hắn nói xong rồi cúi đầu chào mẹ tôi, quay qua nhìn thấy tôi đang nhìn hắn, tôi liếc vội đi chổ khác, nhưng để hắn kịp nháy mắt với tôi một cái, tôi trề môi và chẳng nói thêm gì nữa, tôi đi vào nhà. Mẹ tôi thì đứng đấy nhìn hắn đạp xe xa dần xa dần rồi đi vào nhà.
Tôi không biết mỗi quan hệ giữa mẹ tôi và mẹ của hắn thân đến cỡ nào, nhưng nhìn thái độ mẹ tôi thì tôi biết chắc hẳn là rất rất thân, vừa nhìn thấy hắn mẹ tôi đã không kiềm được xúc động, vì một phần hắn giống cô Điệp, mà mẹ tôi đã rất lâu không được gặp cô, không biết cô đang ở Nhật như thế nào, một phần vì thương cho hoàn cảnh của thằng nhóc, tôi nghĩ thế.
Tôi ngồi uống ly sữa milo nóng nhìn ra ngoài, tôi yêu cái ban công này lắm, nó là nơi tôi được thả trí tưởng tượng của mình, mùa hoa nồng nồng thơm thơm, nhìn Hội An đã đi vào giấc ngủ, mẹ hôm nay cũng không buồn gọi tôi đi ngủ, mẹ đã vào ngủ trước rồi, bình thường mẹ phải lôi đầu tôi vào ngủ cho đúng giờ nhưng tôi thường diện lý do và thức trễ hơn một chút, có lẽ mẹ đang nhớ cô bạn thân của mình, lủi thủi đi vào phòng ngủ trước. Bất chợt cái điện thoại cùi bắp của tôi nhận được tin nhắn, chắc là của con Huệ hỏi về ngày tựu trường sắp tới. Tôi mở ra và không phải, một số điện thoại nào đó nhắn:
-“may ngu chua” – tôi biết chắc chắn là ai nhắn rồi, tên đáng ghét đạp cái xe của tôi về. Tui trề môi thờ một hơi rõ dài, lấy cái muỗng ngoái ngoái ly Milo nóng hổi rồi nghĩ vớ vẫn trong đầu, tên này vừa nãy nói thích mình, giờ còn nhắn tin cho mình chẳng lẽ hắn thích mình thật sao. Dù tôi là một thằng bé ngây thơ đến cỡ nào đi nữa thì năm nay tôi sắp 18 tuổi rồi, tôi đã hiểu hết về tâm sinh lý của bản thân, tôi biết bản thân mình cần gì, và thích gì, chỉ là trong đầu tôi chưa có khái niệm yêu ai, hay quen ai cả. Cầm cái điện thoại trong tay, tôi đang tự đấu trí với bản thân, có nên trả lời lại tin nhắn cho hắn hay không nhỉ, nếu trả lời lại thì coi như mình xác nhận là mình thích hắn rồi, nhưng nếu không trả lời lại thì cũng ngại quá nhỉ, lở mai có gặp hắn hắn hỏi thì sao, làm sao đây ta, tui cứ lưỡng lự, và cuối cùng tôi nghĩ ra một cách an toàn nhất tôi trả lơi lại hắn: “bay gio toi di ngu day”. Trả lời như vậy chắn hẳn hắn sẽ hiểu ý tôi và không nhắn tin lại cho tôi nữa, mà tôi cũng đỡ bức rứt vì không trả lời tin nhắn cho hắn. Chợt điện thoại tôi lại rung lên ịt tị “ngu ngon nha may, be Bi”, tôi chẳng nói gì thêm hay nghĩ gì thêm nữa chỉ kéo cái mềm trùm qua luôn cả đầu rồi cười tủm tỉm trong đấy
Tôi cảm giác như có ai đó lay lay người tôi, nhưng không phải cái kiểu mà mẹ tôi vẫn thường làm là lấy chân đá vào đít tôi, một bàn tay, lạ lạ, ấm ấm đặt ngay vai tôi, kều kều cho tôi dậy
Lê Chí Thiện says
Chap 5
Long says
Gi dau ma k co chuong moi vay
anh says
nhanh đi hóng mún chết ❤??
Man says
Ra chap 5 lẹ lẹ đi ad
thinhtkinh says
Ra chap 5 đi truyện hay quá <3
Anh says
Nhanh đi bạn ơi
bindy.lee says
Anh Chàng Tiệm Tạp Hóa
Chap 5 “Tôi chưa 17”
Có người kều tôi dậy, tôi ư ứ mấy cái rồi vươn vai như một con mèo lười ngáy ngủ, mặt tôi nhăn nhó, môi trề sắp đụng mũi, đầu tóc bờm xờm, mắt cay xè không tài nào mở ra được.
– Dậy đi chứ, 9h rồi kìa – tôi nghe rõ giọng nói đó không ai khác chính là hắn, lại là hắn ah, sao cứ đeo bám tôi thế.
– Gì thế, không để người khác ngủ ahhhhhhhhhhhhhhh – tôi ré lên trong cơn ngáy ngủ của mình.
– Tôi sang đây trả xe đạp cho cậu, mẹ cậu nhờ tôi lên gọi cậu xuống trông nhà cho bác ấy còn đi chợ – hắn vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài ban công, nơi có những chùm hoa trên mái ngói xòa xuống, cạnh đó là cái bàn mặt kính tròn và hai cái ghế tre, nơi mà tôi hay ngồi thả văn thả thơ hoặc ngồi vẽ mây vẽ trời, cái góc mà tôi yêu thích nhất mỗi lần được ngấm mưa tạnh.
– Phòng cũng sạch sẽ và thơm tho nhỉ ? – hắn đi vào và nhìn rảo quanh phòng của tôi, thật ra thì tôi ở bừa cực kỳ luôn í, nhưng lâu lâu hứng lên lại dọn dẹp sạch sẽ ngăn nấp, và được vài ngày thì đâu lại vào đấy, cũng may hôm qua tôi vừa dọn phòng mình xong.
– Chứ sao, mà sao cứ đi quanh phòng người ta thế ? – tôi vẫn ngồi đó, vẻ mặt vẫn còn thẫn thờ, trong khi hắn đang lục lọi trên cái kệ sách của tôi, ừ thì cũng toàn là truyện tranh thôi mà, mấy lọ màu nước và mấy cái cọ nho nhỏ, một vài con tượng thạch cao bị tôi tô tèm lem và nghệch ngoạc, tôi không khéo tay nhưng được cái là chịu khó nhưng mãi chẳng thấy hoa tay của mình lên.
– Nè tôi dậy rồi, cậu xuống dưới đi, tôi xuống liền, đừng có mà phá phách đồ của tôi đấy – tôi nói xong đứng dậy đi lọc cộc xuống cầu than đi xuống nhà đánh răng rửa mặt. Hắn vẫn cứ đứng đó, lật mấy cuốn sách, rồi lâu lâu nhìn thấy tôi vẽ bậy lên mấy trang sách trống hắn lại mĩm cười, rồi hắn quay sang nhìn lọ thủy tinh, chứa đầy những viên socola đầy màu sắc.
Tôi đánh răng rửa mặt xong, thay bộ quần áo ngủ ra, cứ đứng ngắm mãi mình ở trong toilet, xùy đừng nghĩ gì nhá, bình thường tôi không có thế đâu, nhưng không hiểu sao hôm nay tôi thấy mình như thằng hâm, trong đần đần, tôi vuốt tóc sang bên trái, rồi lại vuốt ngược về bên phải, chải ngược ra phía sao. Tự nhiên hôm nay mình lại quan tâm đến vẻ bề ngoài thế nhỉ, hay tại vì có tên đáng ghét ở đây, tôi không muốn mình xấu xí.
Tôi đi ra ngoài, ngay lúc hắn đang từ trên lầu đi xuống, tôi giả điên như không nhìn thấy hắn, chạy đến bộ bàn ghế gỗ ngồi mở TV lên xem. Hắn đi ngang qua không thèm nhìn vào mặt tôi nữa, vừa đi hắn vừa nói:
– Tí nữa mẹ mài đi chợ về thì ra chổ tao, có công chuyện – hắn vẫn vừa đi vừa nói, chẳng thèm nhìn đến mặt tôi, tôi ngớ người và hơi ngạc nhiên, trong đầu thì lẩm nhẩm “ ơ cái đéo gì thế, công chuyện công ơ gì, nói chuyện với ai thế”
– Nè, nói gì thế, tại sao tôi phải đi theo cậu chứ điên hả – tôi nói với theo, hắn vẫn cứ đi mỗi lúc một xa hơn, tôi bực mình quá đi mất thét thật to lên
– Thằng ĐIÊNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNN
*Một lát sau*
Mẹ tôi đi chợ về đang lúi húi cất mớ rau, rửa mấy con cá, tôi thì vẫn cứ ngồi chống cằm suy nghĩ “ công việc gì thế nhờ, bí bí ẩn ẩn, khó chịu thật đấy, muốn gì nói mẹ ra đi còn bày đặt, giờ có nên ra đó không nhỉ, hay thế nào ta. ờ mà việc gì mình phải ra chứ, kệ hắn. Nhưng mà mình tò mò quá, muốn biết ra đó có cái gì không nhỉ? Ra hay không ra, đi hay không đi, đi hay không đi hay đi hay không điiiiiiiiiii”
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA – tôi thét lên
– Ui daaaa – tiếng thét của tôi bị cắt ngang bằng cú tát một phát vào đầu của mẹ tôi, tôi choáng cmn váng
– Khùng hả Bi, con đi với thằng Tân mà, giờ này còn ngồi đây, không đi đi, để trễ – mẹ tôi nói, trong khi tôi lại càng tò mò, hắn đã xin phép mẹ tôi rồi á?
– Ơ nhưng mà đi đâu? – tôi tròn xoe mắt hỏi mẹ tôi
– Đi đâu hai đứa mày biết chứ sao mẹ biết, nó chỉ nói với mẹ xin cho con đi chơi với nó thôi, chứ có nói đi đâu đâu, chắc là đi vòng quanh hay ra biển tắm gì đó, thì đi ra đó hỏi nhiều – mẹ nói mà như muốn thét vào mặt tôi vậy đó chời, đây là lần thứ một ngàn sáu trăm sáu mươi chin lần tôi tự hỏi tôi có phải con ruột của mẹ không, hay nhặt thùng rác về.
Tôi đi lên lầu, bỏ mấy thứ cần thiết vào cái ba lô, rồi lọt tọt đi xuống cầu than, ra cửa dẫn xe đạp đi qua nhà hắn. Mẹ tôi vẫn cố với theo mắng tôi “con với chả cái, đi đâu không biết chào hỏi ai hết ah, trời oiwiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii”
Két.tt.ttt..ttttttttttttt
Tiếng tôi thắng xe trước cửa nhà bà Lễ, tôi ngó nghiên thì nhìn thấy hắn từ trong đi ra, ăn mặc như người mẫu vậy cộng với chiều cao của hắn nữa, một cái quần jean bò màu xanh nhạt rách gối, cái áo phông trắng, khoác trên vai cái áo da màu đen, đeo kính râm, nhìn đúng dáng diễn viên người mẫu luôn ấy, tôi há hốc mồm ngạc nhiên nhìn hắn đi ra mà trong đầu tôi tưởng tượng đến nền nhạc của bài “Can’t take my eyes off you”, cái đoạn “I need you baby …”
Tôi tỉnh ngơ bằng một cái gõ tay hắn vào đầu tôi
– Đi thôi – hắn lạnh lùng đi trước.
– Đi đâu? – tôi vẫn cứ đứng đó nói với theo, hắn vẫn không trả lời mà đi thẳng, tôi thật sự bực mình rồi đấy, nhưng thôi lỡ ra đây rồi chạy theo hắn vậy (mê trai)
Chạy theo hắn thì hắn đi đến chổ chiếc xe gắn máy Honda 67, hắn đã leo lên xe trông cũng khá là ngầu ấy nhỉ, nếu không tưởng tượng ra thì cũng buồng cười, nhưng nó trông khá là ngầu và bụi bặm.
– Lên xe đi – hắn nói với tôi trong hắn đội cái mũ bảo hiểm cả đầu lên, và đưa cho tôi một cái to y chang vậy, nó to còn hơn là tôi nữa.
– Nè có cần phải đội cái mũ to vậy không, cái xe 67 năm 1962 của cậu có đi được không mà kêu lên với chẳng xuống – tôi vừa nói vừa đẩy cái mũ ra, hắn nhìn tôi mĩm cười
– Đội lên đi, xe tao đi từ Sài Gòn ra đến Hội An chẳng vấn đề gì, mày có muốn đi tới Hà Nội hay Sapa còn được huống chi – hắn vừa nói vừa ụp cái mũ lên đầu tôi rồi sửa nó lại cho ngay ngắn.
– Nhưng mà trước khi lên xe tôi cũng phải biết mình đi đâu chứ, cậu không tôn trọng tôi vừa thôi chứa – tôi trả lời
– Đà Nẵng – Huế – ok – hắn nói xong nháy mắt với tôi một cái rồi khoanh ngón trỏ và ngón cái hình dấu ok trước mặt tôi
– Ơ nhưng mà … – tôi chưa kịp nói them, hắn đã kéo tôi lên xe và phóng thật nhanh làm tôi giật cả mình, theo quán tính tôi ôm chặt lấy người hắn.
– Nè cậu mới 16 tuổi đã đủ tuổi lái xe đâu – tôi la lớn lên trong tiếng gió ù ù
– Đi với tôi không cần lo gì hết, hai ngày nữa tôi 17 tuổi rồi nhé – cứ thế hắn cứ phóng đi véo vèo về phía Đà Nẵng, hy vọng không bị chú áo vàng nào thổi
Instagram: bindy.lee
bindy.lee says
Chap 6 “Cậu ấy giận tôi”
Tôi ngồi sau lưng hắn, sau lưng tôi lại là một cái ba lô to tướng kiểu của Tây ba lô, cái ba lô ấy có thể chứa được luôn cả tôi. Đường từ Hội An đến Đà Nẵng cũng không xa lắm, với tốc độ phóng của hắn thoáng một cái tôi đã thấy mình đang phi ào ào trên cầu Rồng rồi. Wow! Không biết lần bao nhiêu đến Đà Nẵng rồi nhưng tôi vẫn thích cảm giác đi qua mấy cái cầu ở đây, nhìn ngắm phía hai bên bờ sông Hàn. Người ta thường ví Đà Nẵng là Singapore của Việt Nam, tôi chưa đi Singapore nhưng tôi tin chắc rằng Đà Nẵng là thành phố rất đẹp và đáng sống bật nhất ở Việt Nam.
– Mài đói chưa, ăn gì không? – hắn giảm tốc độ quay qua nói với tôi. Trong khi tôi vẫn còn lơ lững với những suy nghĩ của mình.
– Tôi không, đến đây rồi, còn đi đâu nữa? chẳng lẽ cứ ngồi trên xe thế này ah, ê cả mông? – tôi thét lên trong tiếng gió thổi vù vù hòa vào giọng của tôi.
– Tao có book hostel rồi, đến đó tắm rửa thay đồ, rồi tính – ơ ĐM, thằng quỷ này, hắn chẳng bảo gì tôi, tôi chẳng mang theo thứ gì, tắm , thay đồ, chuyện thật như đùa í, lẽ ra hắn cũng phải bảo tôi chứ, đằng này không không chỉ vác cái mông đi, thì làm ăn gì?
– Điên ah, tôi làm gì có mang cái gì, sao thay, đi mấy ngày về, sao cậu không bảo tôi trước, giờ như dở hơi í, cậu chỉ thích làm theo í mình, chẳng bao giờ hỏi í tôi, cậu cho tôi xuống, tôi đi về – tôi bực mình thật sự, càng nghĩ càng cay, làm gì mà cứ lót tót đi theo hắn từ hôm hắn về Hội An đến giờ, trong khi chẳng hiểu hắn xem mình là thằng hâm hay gì mà cứ thả thính rồi lại cool ngầu bí ẩn, nhưng mình méo phải con quay mà cứ quay như thế. Nhưng rồi hắn cứ im ru chẳng nói gì cứ thế mà phóng đi thôi.
Xe dừng trước một cái Hostel, trông cũng khá là sạch sẽ, tất cả đều lấy tong trắng làm chủ đạo. Tôi đứng đó, không nói gì, mặt khinh khỉnh, hắn tháo mũ bảo hiểm ra, xong quay qua nhìn tôi, vẻ mặt cũng tỏ vẻ hơi có lỗi, nhưng tôi giận là đúng thật.
– Nè, vào đi, đứng đây? – hắn lấy tay khều lên cánh tay của tôi, tôi khoanh tay rồi quay mặt sang hướng khác (giống bồ bịch giận nhau vl).
– Vào đi, đứng đây chết nắng ah? – hắn lại khều tôi.
– Không, cậu đi mà vào, tôi không, tôi bắt xe về Hội An – tôi vẫn nguyên hướng mặt không nhìn đến mặt hắn, rồi chợt tôi như ngớ người ra, tôi chẳng mang theo đồng xu, cắc bạc nào hết, giờ kiểu gì mà về, tôi nuốt nước bọt ực một cái.
– Thế giờ cậu muốn sao, nếu muốn về … – hắn nói đến đây tôi cắt luôn lời hắn, kẻo hắn cho tôi về thật thì chết dở, thằng này cũng hâm không khác gì tôi.
– Không muốn gì hết, chỉ là chẳng muốn nói chuyện với cậu nữa, dù sao cũng lỡ xin mẹ đi đến đây rồi, thì thôi vào thì vào – mấy chữ cuối tôi nói mà như mắc nghẹn bánh trôi, phải ậm ự gặng từng chữ.
– Thế thì vào thôi – hắn nói xong tháo cái ba lô đằng sau xe ra đeo lên người rồi đi vào trước, tôi lẳng lặng đi theo
– Chào em, anh có đặt 2 giường tầng, anh Tân – tôi không hiểu sao mỗi lúc hắn giao tiếp với người khác lại tỏ ra một cái gì đó rất đặc biệt, kiểu như là phong độ, phong thái, thần thái méo méo gì mà tôi như bị bỏ bùa khi nhìn hắn những lúc ấy.
– Dạ để em kiểm tra – cô bé lễ tân trả lời, mặt bả non chẹt chắc nhỏ hơn tuổi tui, cái này giống như mấy bạn trẻ hùng nhau mở ra vậy trông khá là hiện đại và khỏe khoắn.
– Đây ạ, chìa khóa tủ đồ của hai anh ạ! – con bé mĩm cười, măt long lanh nhìn hắn, kiểu như sắp ăn nhau đến nơi í nhỉ, giời ạ
– Cảm ơn em, ah mà cậu ấy đang giận anh đấy, đúng không? – hắn vừa nói vừa quay qua nhìn tôi cười, tôi nghe mà muốn chui xuống đất, mặt tôi đỏ bừng, méo biết phải nói gì hay trả lời gì.
– Uhm ..ờ..m..oooooooo, có đâu hahahaha – tôi cười, rồi giả điên đi luôn, hắn đi theo tôi.
Giường hắn thuê là dạng phòng tập thể giường tầng, trong phòng có 4 cái giường tầng, tôi và hắn được xếp chung một giường.
– Muốn nằm trên hay nằm dưới – hắn hỏi í kiến tôi, trong khi hắn đã lôi hết mấy món đồ của mình ra xếp đầy ở dưới tầng dưới.
– Trên dưới cái gì, tôi nằm trên, gừ uuuuuuuuuuu – tôi nói rồi chẳng nhìn mặt hắn leo lên trên, nằm trên này cũng có vẻ thích hơn thật.
– Thế mà tao tưởng mài thích nằm dưới hơn – hắn nói, quăng thêm cho tôi cái quần short và cái áo phông màu trắng, 99% là của hắn.
– Dưới quả mìn, xàm xàm – tôi nằm xuống thẳng cẳng chân, cẳng tay, cảm giác sướng vô cùng sau cả mấy tiếng ngồi xe máy đến đây.
– Tao tắm trước, tí mày tắm xong mặc đồ của tao đi, bộ đó mày mặc được đấy – tôi chưa kịp nói thêm gì, thì nhìn thấy hắn cởi trần, vắt cái khan trên vai đi ra gần tới ngoài cửa phòng, hắn đi ra và đóng cửa lại.
Tôi nằm, giơ bộ quần áo của hắn lên nhìn rồi, lại đặt trước mũi ngửi, có một mùi thơm lạ lạ, ngây ngây, chẳng diễn tả được đó là mùi gì nhưng chắc chắn là mùi thơm nhé , tôi lại nghĩ, sao thế nhỉ, sao lại xuất hiện một thằng hâm, dẫn mình đi chơi, mà mình còn méo mang theo cái đồng tiền nào cơ, nhưng cảm giác những thứ hắn dành cho mình rất lạ, nó không phải kiểu như mình với thằng Cam, thằng Quang, nó cứ kiểu gì mà mình không diễn tả được. Mớ suy nghĩ của tôi nó cứ lung tung, vớ vẫn, mắt tôi lim dim ngủ lúc thiếp đi lúc nào không hay. Hắn đi tắm vào tay vẫn còn lau lau khô tóc, thấy tôi im ru, hắn nhón chân lên nhìn xem tôi thế nào, nhìn thấy tôi ngủ ngon lành như thằng nhóc con, mắt nhắm mà đôi mi vẫn cong vút, cái mũi cao nhưng nhỏ và thon, môi bé bé xinh xinh và hồng hào, da thì bình thường không trắng cũng không đen. Hắn mĩm cười rồi ngồi xuống tiếp tục lau khô tóc, lấy điện thoại ra xem bản đồ.
Phuc says
Nhanh đi nào hóng lw r :3
Bình says
Ối mẹ ơi, tg viết chân thực quá!!!
Bình says
Vừa ngồi vừa đọc vừa bồn chồn vừa tủm tỉm
ƯA ĐI LX says
TIẾP ĐI TG ƠI