Truyện BoyLove: Dây Dầu Gai – Chương 11: Tin tưởng

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
by LazySheep – Dịch by hanthanhha – cám ơn bạn Đình Thi đã gửi truyện.
Vòng đua tuyển chọn tới càng gần, tình trạng căng thẳng, mất ngủ của Team càng gia tăng. Dẫu lăn qua lăn lại cả tiếng đồng hồ vẫn không ru được bản thân vào giấc, cậu miễn cưỡng bò dậy, tìm cách giết thời gian bằng Game trực tuyến. Ngay khi đăng nhập, đồng đội của cậu lập tức ồn ào như đã phục sẵn từ lâu.
[“Ê, Gấu Pool*, dạo này sao rồi?”] (Từ gốc là: Pooh Bear)
Gấu Pu là biệt danh của Team trong Game. Lúc mới bắt đầu, cậu không hề có ý niệm về việc chọn tên, nhưng khi hình ảnh đàn anh với mái tóc vàng ánh đột ngột hiện ra, thì những con chữ trong khoảnh khắc được gõ một cách vô thức. Trùng hợp với việc tên người dùng chưa tồn tại, Gấu Pu được chọn làm hình ảnh đại diện cho giá trị nhan sắc và cơ bắp của cậu chàng.
“Bận lắm anh zai. Đội bơi của em tập luyện cả ngày.”
Người lên tiếng chào trước đó là một đàn anh cùng chiến đội có biệt danh Bardaben. Team không nghiện Game, nhưng một trong những lý do khiến cậu ngày nào cũng lên mạng, chính là người đàn anh này. Tính tình con người này rất nóng nảy, nhưng sự bực bội của hắn thường thể hiện qua những cách rất hài hước, làm đối phương cảm thấy không dễ gì nổi cáu với hắn được.
[“Cậu không ở đây làm anh buồn muốn chết. Anh cô đơn lắm. Tụi trong phòng này thi nhau chèn ép anh.”]
Tiếng ca thán của đang anh vang lên trong mic. Team lắc đầu, dù chỉ nghe qua thiết bị, cũng biết người này đang làm bộ làm tịch.
“Không phải anh mới là người nổi khùng với người khác à?”
[“Đừng có úp nồi cho anh. Tâm hồn anh tĩnh lặng như mặt nước mùa thu.”]
Team cười lớn một tràng không dứt. “Anh vui tánh thật đó. Rất giống một anh bạn của em, luôn khiến người bên cạnh anh ấy thấy dễ chịu.”
[“À há, anh bạn hay anh iu*?”]
Team “…”
[“Im re? Khó trả lời vậy á?”]
Cậu nhóc đảo mắt. Cũng không mở miệng phủ nhận… chỉ là lời trêu ghẹo bâng quơ vô tình gãi đúng điểm mềm mại trong lòng cậu. Trong lúc cậu còn đang lưỡng lự có nên tuyệt giao với gã đàn anh này không thì tín hiệu báo một người bạn khác trong đội chơi đăng nhập. Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, cậu lập tức mỉm cười.
“A, anh T-Rex lên rồi.”
[“Hắn đâu!!! Nhanh bắt cặp cùng anh, hôm nay chúng ta sẽ chiến với hắn.”]
Giọng điệu ngả ngớn khi nãy đổi thành nguy hiểm, dấu hiệu rõ ràng rằng gã đã nóng máy.
Team cau mày. “Anh vẫn còn gây lộn với T-Rex hả? Anh ấy là chiến hữu tốt, có kỹ năng điêu luyện.”
[“Tốt cái con khỉ mà tốt? Nó toàn chọc máu anh. Cứ chờ xem rồi anh sẽ tiêu diệt nó!!! Thằng nhóc này, thế mà lại về phe địch hử?”]
“Nàyyyy, không có!”
[“Chống mắt lên coi! mày sẽ chết dưới tay ông, cái giống bò sát!”]
“Hêyy!!! Anh zai, đợi em!”
Team lập tức bám theo, cười thầm thái độ nổi quạu của đàn anh vạn lần. Cậu nhập hội chơi với những người bạn thậm chí chẳng hề biết mặt, nhưng chính họ lại phần nào giúp cậu giải tỏa lo âu.
Cho tới khi nhận ra chơi đã đủ, cũng là lúc trời bắt đầu hửng sáng.
Khoai Môn Hầm Xương WordPress
Giờ nghỉ trưa, hội bạn thân năm nhất Khoa Kinh Tế đón thêm người bạn mới. Cô gái xinh đẹp với mái tóc dài chấm lưng ong cùng đôi mắt màu ghi xanh vô cùng quyến rũ. Không hề ngạc nhiên khi CLB diễn xuất lại đặt nhiều kỳ vọng vào nhân tố mới lạ này đến thế.
“À, Parm biết cậu ấy rồi, để mình giới thiệu cho Team.” Manow ôm vai cô gái.
“Đây là Del, em gái anh Dean. Cậu ấy đang học năm nhất khoa Ngữ văn.”
Team mở to đôi mắt. Cô gái trước mặt cậu thật xinh xắn và dễ thương, khác hẳn với người anh trai mặt mũi lạnh nhạt mà theo cảm nhận của cậu thì thấy không hề có chút thân thiện nào.
“Ô, nếu không phải vì màu mắt hai người, chắc mình sẽ không tin đâu.”
Del khúc khích cười đến vui vẻ.
“Đây là Team, năm nhất giống tụi mình, cũng là thành viên của CLB bơi cùng anh Dean đó.”
Team phẩy tay. “Làm ơn nói giùm, nhắc ảnh nhẹ tay với tụi này.”
“Còn đây là Parm, chị dâu… oyyy, Parm!!! Sao cậu nhéo mình?” Câu nói bị cắt ngang nhường cho tiếng la oai oái của cô nàng.
“Manow!” Parm gằn giọng.
Manow xoa xoa cánh tay rồi lập quay sang bạn thân báo cáo “Đó cậu thấy không Del? Cậu ấy ăn hiếp mình.”
Del nhanh chóng sầm mặt, nghiêm trọng nhận xét. “Ừ, anh Dean cũng nói Parm toàn bắt nạt ảnh.”
“Hả?!?” Parm đứng phắt dậy tròn mắt.
Cậu đã từng to tiếng với anh Dean sao? Khi nào? Ở đâu? Sao cậu không nhớ gì hết vậy.
Team quan sát điệu bộ cuống quýt của Parm, lòng không khỏi thương cảm cho sự ngây ngô của cậu. Team bụm đầu Parm lắc lắc.
“Ầy, này..”
Parm đưa mắt về phía hai cô gái đang rúc ra rúc rích, rồi lại chứng kiến nụ cười tinh quái của Team, cậu nhóc mới nhận ra mình đã bị lừa.
“Ôiii, Del.”
Tiếng cười giòn tan vang lên. Cả bốn người bọn họ đều không có tiết học, họ tụ tập với nhau chuyện trò không biết chán. Một lúc sau, Del và Manow nhận nhiệm vụ đi mua đồ ăn vặt và nước uống, để hai chàng trai ở lại. Team gục đầu xuống bàn, uể oải ngáp dài.
Tối qua cậu chơi game suốt đêm, ngày hôm đó còn lướt máy tính đọc truyện tranh cả buổi, tới giờ phút này, cậu thực sự rất buồn ngủ.
“Mắt cậu thâm như đít nồi, cậu có ngủ đủ giấc không vậy?”
Parm nhấc ba lô, nhìn cho kỹ gương mặt cậu. Vốn dĩ gương mặt Team lúc nào cũng rất tươi tỉnh, nhưng bây giờ lộ ra vẻ nhợt nhạt thiếu sức sống.
“Có ngủ.” Team trả lời giọng khàn khàn.
Nhưng ngủ có mấy tiếng thôi.
“Hôm nay cậu nên về nhà, lên giường ngủ ngay. CLB nghỉ mà, đúng không?”
Parm nhớ chính xác, cậu nhóc có nghe Dean nhắc tới việc CLB nghỉ xả hơi trước ngày đấu loại chính thức.
Team nâng tầm mắt mỉm cười, tinh thần có chút phấn chấn nói với bạn thân.
“Ồ, gần đây cậu nắm kỹ hoạt động của CLB thế nhỉ.”
Parm sặc miếng nước hút dở dang. Cậu nhanh tay cho đứa bạn đồng bệnh tương liên này ăn một cú huých.
Cậu chờ xem, mình sẽ mách anh Dean phạt cậu tập luyện như trâu cho biết tay.
Khoai Môn Hầm Xương WordPress
Sáu rưỡi tối.
Mặt trời thu về những tia nắng cuối cùng, nhuộm không gian bằng gam màu xanh tím than nhạt nhòa, buồn tẻ; đối nghịch với khung cảnh đèn điện sáng trưng từ những tòa nhà văn phòng khoa cùng lượng sinh viên không nhỏ túm tụm nhau thành từng đám đông vui vẻ.
Không gian hồ bơi của CLB vào ngày nghỉ chìm trong bóng tối, lẻ loi vài vệt sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào. Bể bơi tiêu chuẩn hoàn toàn tĩnh mịch, không ai khuấy đảo lấy một gợn sóng trên mặt nước, chỉ có thể nương theo ánh đèn chiếu dưới hồ và dải phân cách mới giảm bớt đi phần nào sự đáng sợ.
Nếu việc lẻn vào đây bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị phạt.
Ấy vậy mà kẻ đột nhập với thân hình cao ráo, thon dài, giây phút này đang đứng trên thành bể, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu trên mặt nước.
Trước khi tới đây, kỳ thực Team đã quyết định về phòng ký túc xá, nhưng nỗi lo lắng về việc mất ngủ quấy nhiễu đã dẫn tới hành động lẻn vào CLB bây giờ của cậu; ôm hi vọng, sau khi dành chút thời gian tập luyện, nó sẽ sẽ giúp cậu thư giãn và ngủ dễ dàng hơn.
Team đứng ở vị trí xuất phát, hít sâu một hơi rồi cúi người, đầu ngón tay chạm tới mặt sàn, bày ra tư thế xuất phát tiêu chuẩn. Hình ảnh lúc tập luyện, không khí khi thi đấu, tiếng reo hò của khán giả cổ vũ và những lời nhận xét của ban giám khảo từ từ được cậu vẽ ra trong trí tưởng tượng.
Sãn sàng.
Vào chỗ.
Xuất phát.
‘Ùm’ một tiếng, Team lao vào dòng nước, sải tay kéo cơ thế về phía trước, không ngừng, không nghỉ. Từ đầu bên này tới đầu bên kia của hồ bơi, ép bản thân tìm kiếm một điểm đích vô hình.
Hết một lượt, cậu vội vã kiểm tra thời gian, biết được thành tích, cậu vung tay đấm mạnh lên mặt nước trút giận, rồi lại leo lên bờ, vào vị trí xuất phát, chuẩn bị cho lượt kế tiếp.
Chuỗi hành động ấy cứ lặp đi lặp lại, cậu lao xuống bể hết lần này tới lần khác, trong suy nghĩ chỉ tồn tại việc chạm tới thành tích cậu đã đặt ra.
Phải nhanh hơn nữa.
Lại một lần nữa.
Lần nữa.
Buốt lạnh ở hồ bơi ngấm vào da thịt, không biết qua bao lâu, cũng không biết Team đã quay đi quay lại bao nhiêu vòng, tất cả những gì cậu muốn lúc này là bơi càng nhanh càng tốt. Thế nhưng đáp lại cậu, chỉ là sự chậm dần. Tinh thần không ổn định khiến sải tay lệch nhịp, lồng ngực dồn lên luồng khí tức nghẹn, cho tới khi Team lật người lần nữa, một cơn đau nhói từ bắp chân truyền đến khiến cậu không thể nhúc nhích, cơ thể bất động của cậu cứ thế chìm dần xuống làn nước lạnh thấu xương.
Chuột rút?!?
Team trợn mắt, cố gắng đẩy cơ thể mình trồi lên mặt nước, nhưng cậu cố gắng cựa quậy đến cỡ nào thì những múi cơ cũng từ chối mọi chỉ đạo từ não bộ.
Trước khi xuống hồ, nhớ khởi động làm nóng cơ thể.
Sao lại lười biếng thế, hử.
Như vậy không tốt, chúng ta phải giãn cơ, làm nóng người cái đã. Điều này cực kỳ quan trọng, có nhớ chưa hả?
Giờ đã nắm được rồi? Cái đồ khó bảo.
Nước từ mũi tràn vào miệng khiến cậu bị sặc. Đau đớn này, đáng lẽ không xảy ra.
Anh ơi, cứu em!
Hình ảnh trước mắt cậu bắt đầu nhòa dần, sự mệt mỏi vì thiếu ngủ rút cạn sức lực. Một bóng hình quen thuộc sượt qua tầm ngắm.
Mình muốn thấy người đó… ước gì được thấy người đó, một lần nữa thôi cũng được.
Hia…
“Ùm…!!!”
Trước khi mất đi ý thức, Team mơ hồ cảm nhận lồng ngực mình được cánh tay mạnh mẽ của ai đó ôm lấy rồi kéo lên bờ.
“TEAM!”
Chưa cần hô hấp nhân tạo, miệng cậu đã há ra hít oxy theo bản năng.
“Khụ… Khụ… Khụ…”
“Bình tĩnh, chậm thôi… thở đi, thở đi… Đúng rồi, thở như vậy, ngoan.”
Team ho sặc sụa, nước từ trong miệng phun ra, mặt mày đỏ lựng. Dấu hiệu chuột rút vẫn chưa dứt nhưng cơn đau đã giảm đi phần nào. Khi lấy được nhịp thở bình thường, cậu mới ngẩng đầu, ngước đôi mắt hằn tia máu nhìn người vừa cứu sống mình.
“Khụ… Hia.”
Chủ nhân mái tóc vàng vẫn bộ đồng phục sinh viên, cả người bị nhúng nước ướt sùng sũng. Kiểu tóc búi samuirai vẫn thường để đã xõa tung, gương mặt luôn mang theo nụ cười giờ tràn ngập sự lạnh lẽo và sợ hãi.
“Hôm nay là ngày nghỉ của CLB, em không biết hả.”
Giọng anh trầm hẳn xuống, từng tiếng khó khăn nhả qua hàm răng nghiến chặt.
“Em…”
Team không dám nhìn anh trực diện.
“Tự ý vào hồ bơi không xin phép là vi phạm kỷ luật. Em có thể bị đuổi khỏi CLB.” Ánh mắt tức giận của anh ghim chặt gương mặt tái nhợt của cậu. “Nếu không phải vì anh phát hiện trong này có ánh đèn mà tới, chuyện gì sẽ xảy ra???”
Nghĩ lại thấy rùng mình. Win chỉ tình cờ ngang qua, thấy bên trong có ánh sáng nên tưởng mình quên tắt đèn, đi vào thì phát hiện có người suýt chết đuối ở hồ bơi. Nếu anh không tới đúng lúc đó…
“Trả lời anh Team! Em đang làm gì ở đây?!?”
Win túm lấy bả vai cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình.
“Em… luyện tập.”
“Cái gì?!?”
“Em chỉ muốn tập thêm một chút, biết đâu thành tích ngày mai sẽ tốt hơn!!!”
“Tập con mẹ nó như thế này sao!”
Win quát lớn. Đôi mắt đỏ au vì đuối nước của cậu cũng không đỏ bằng đôi mắt anh vào giây phút này.
“Em đã suýt chết, đồ ngu ngốc!!! Suýt chút nữa là chết ngay trước mắt anh, có biết không hả!!!!”
“Em…”
[Bốp.]
Team nghiêng đầu vì cú đấm không hề nương tay của đàn anh nện thẳng vào mặt. Cậu thậm chí còn thấy vị máu tanh nồng lan trong khoang miệng. Team muốn cất lời nói một câu xin lỗi nhưng thấy sự bi thương ngập tràn nơi khóe mắt anh, cổ họng nghẹn đắng không cách nào thốt ra được.
“Hia, em…”
“Chỉ chậm một phút thôi, không, ba mươi giây thôi, em sẽ vĩnh viễn nằm dưới đáy hồ kia, em không biết à!!!”
“Em…” cậu chật vật ôm lấy cơ thể mình.
Anh ấy nói không sai… chỉ chậm chân một chút, cậu sẽ…
Team giật mình khi cả cơ thể cậu bị kéo vào một cái ôm mạnh mẽ, khuôn mặt vùi kín trong lồng ngực phập phồng. Cậu cảm nhận được toàn thân anh đang run lên như một con thú bị thương. Sự hối hận trào dâng khiến cổ họng cậu khô khốc. Cậu nâng tay, đặt lên tấm lưng sũng nước của anh dịu dàng vuốt ve như một cách dỗ dành, an ủi.
“Đừng bao giờ làm như vậy nữa.”
“Ừm.”
“Trái tim anh chịu không nổi đâu.”
“Ừm.”
Team dang tay ôm anh vào lòng, giọt nước mắt nóng hôi hổi trào nơi khóe mắt.
Không phải chỉ mình cậu bị đau, người đàn ông này cũng vì cậu mà chịu đựng nỗi đau tương tự.
Khoai Môn Hầm Xương WordPress
Bên trong chiếc xe ô tô kiểu Nhật, chủ nhân của nó vẫn ngồi ở ghế phó lái quen thuộc, bầu không khí im ắng tới ngột ngạt. Team chườm túi đá lên má cho đỡ sưng. Trên đùi cậu đặt một cái túi nhỏ, bên trong đựng vài món mua ở cửa hàng tiện lợi: một ít thuốc, mấy món ăn đơn giản và chút đồ lặt vặt khác.
“Chân sao rồi?”
“Không còn đau nữa.” Team xoa nhẹ bắp chân, vẫn còn căng cơ nhưng không quá khó chịu.
“Lát nữa tắm ngâm bồn nước nóng cho giãn cơ. Em không khởi động trước khi tập, đáng đời lắm.”
Cậu nhóc đã ăn mắng đủ lấp đầy hai lỗ tai.
“Em có ngủ đủ giấc không?”
Team hơi khựng lại, không thành thật đáp “Đủ chứ.”
“Mấy tiếng một ngày?”
“Năm…”
“Cần trả lời lại không? Mắt em có khác gì con gấu trúc đâu.” Anh đã tìm lại được giọng điệu chọc ghẹo quen thuộc.
Team đưa tay gạt nước đá tan trên má, cố tình lảng tránh ánh mắt của anh.
“Ba tiếng… không, hai tiếng.”
Phawin nghiến răng, ngón tay gõ liên tục lên bánh lái, cố gắng điều chỉnh tâm trạng bực bội, lòng thầm oán trách bản thân hàng vạn lần.
Đứa trẻ bướng bỉnh này.
Vấn đề ở chỗ anh không biết nguồn cơn của sự cứng đầu ấy từ đâu ra, không biết bản thân nên làm gì để giúp đứa trẻ này thoát được tính cố chấp cố hữu ấy.
Khi đèn giao thông nhảy sang màu xanh, thay vì đi thẳng, anh liền bẻ lái. Team nhìn con đường xa lạ trước mắt, cậu quay đầu băn khoăn hỏi Phawin.
“Anh đi đâu vậy? Ký túc của mình thẳng đường này.”
Trong giọng nói có phần ngạc nhiên, vì hôm nay Hia Win cư xử rất khác lạ, khiến cậu mất khả năng phán đoán suy nghĩ của người này.
“Anh đổi ý. Anh muốn em có thể tắm nước ấm rồi ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai còn phải ăn thật nhiều đồ ăn bổ dưỡng để tăng cường thể lực.”
“Thì anh định làm điều đó kiểu gì nếu không về ký túc?”
“Em chịu khó chút”- Win lạnh lùng đáp- “… vì chúng ta sẽ về nha anh.”
Team: “Hả???”
Khoai Môn Hầm Xương WordPress
Căn nhà của vị phó chủ tịch CLB Bơi lội vậy mà mang một phong cách vô cùng hiện đại, khác hẳn với hình ảnh trong trí tưởng tượng của Team. Trong những bộ phim truyền hình cổ trang Trung Quốc cậu hay xem, những căn nhà theo phong cách Trung Hoa đều mang một vẻ đẹp cổ kính. Nào là phải hoa văn rồng phượng, rồi lục bình trang trí đắt tiền, kích cỡ phải to cho cả người chui vào cũng được, và quan trọng gam màu đa phần đều phải là màu đo đỏ. Nhưng thực tế căn nhà cậu đang đứng không như thế. Đồ đạc mang hơi hướng Trung Hoa chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong đó có một chiếc bàn ăn lớn hình tròn và một ban thờ làm bằng đá cẩm thạch trắng hài hòa với không gian chung, toát ra đẳng cấp của chủ nhân, người sở hữu cả một chuỗi khách sạn.
“Ba anh đi Hồng Kông gặp đối tác, mẹ anh sẽ về muộn. Anh trai và em trai đều về phòng họ cả rồi.”
Phawin vừa giải thích qua tình hình vừa kéo cậu nhóc đang bối rối vào trong, ấn cậu ngồi đợi trên sô pha phòng khách; còn anh vào phòng bếp, tự mình hâm nóng thức ăn rồi bày ra đĩa. Team cứng nhắc đưa mắt quan sát xung quanh. Trên mảng tường rộng treo một bức ảnh lớn của một cặp vợ chồng, theo cậu đoán là ba mẹ anh, bên cạnh còn có một dãy trưng bày đa dạng các thể loại thành tích. Cậu bo gối một lúc lâu mới nhận thức được bản thân đang ngồi một mình. Team thả lỏng tâm trạng, ngả người tựa lưng vào nghế.
Mình xoắn xuýt cái gì? Đã gặp ai trong nhà ảnh đâu, khỉ thật.
Team mệt mỏi nhắm nghiền mắt, nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm nay, về sự giận dữ của anh, về cú đấm bộc phát và cả việc cậu bị kéo về đây thời điểm này. Khi đã bình tĩnh hồi tưởng, cảm giác ớn lạnh vì sợ hãi ập đến, nhịp tim cũng theo đó kéo lên cao.
Nếu như không có anh ấy ở đó…
Sự tiếp xúc lành lạnh chạm vào trán khiến cơ thể cậu phản xạ tự nhiên giật nảy. Team trợn mắt ngước đàn anh ngược sau đầu. Trên tay anh là túi đá chườm mới, tay còn lại là bữa tối đã được hâm nóng cẩn thận.
“Còn đau à? Ăn xong uống thuốc. Cái này bôi vết rách chỗ miệng. Đi tắm trước, đánh răng xong thì bôi.”
Team gật đầu, cậu nhận lấy túi chườm áp lên má, định đỡ phần cơm tối thì chiếc đĩa đã bị kéo về.
“Anh đút cho em.”
“Không cần.”
Team giãy lên như phải bỏng. Cậu chỉ bị ăn một đấm vào má, chuột rút một phát ở chân, hai tay đầy đủ, lành lặn bình thường, đâu tới nỗi tàn phế.
Cái này, Hia…
Phawin căn bản không quan tâm cậu chống đối cái gì, anh chỉ chăm chú xúc cơm, tưới sốt và nghĩ cách dỗ đứa nhỏ này há miệng.
“Nếu em còn chống đối thì cả tiếng nữa cũng chưa ăn xong đâu, còn nếu ngoan ngoãn nghe lời, thì chỉ một lát thôi là hết.”
“Được rồi.”
Dẫu là sự thật khó lòng tiếp nhận, nhưng vì quá đói, cậu chẳng có nhiều thời gian để dành cho việc xấu hổ.
Coi như đủ sức thuyết phục, cậu nhóc há miệng, để đàn anh đút cho cậu từng thìa cơm như một chú chim non chờ chim mẹ mớm mồi.
Khoai Môn Hầm Xương WordPress
Tắm nước ấm và thuốc thang xong đâu đấy, Team mang theo tâm trạng rối bời leo lên chiếc giường ngủ mềm mại và rộng rãi. Mọi chuyện diễn ra qua nhanh, cậu còn chưa có cơ hội để quan sát không gian tiêng tư này.
Team lăn qua lăn lại. Cậu lén lút hít hà bộ đồ ngủ, vùi mặt vào gối chăn, kiếm tìm mùi hương quen thuộc mang lại cảm giác bình yên như mỗi lần cậu ngủ lại căn phòng nhỏ của anh nơi ký túc. Thứ hương thơm tản mát vô cùng dễ chịu.
“Ngủ ngon. Nhích sang một chút, anh cũng muốn ngủ.”
Phawin bước ra khỏi phòng tắm, nhón chân đầy người nằm trên giường rồi ngả lưng. Anh nghiêng người, kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu.
“Hạ sốt rồi.”
“Ừm, do em hoảng quá, tại nhiều chuyện xảy ra.”
Team gác tay lên chán, nhiệt độ đã giảm đi nhiều.
“Tốt, nếu ngày mai em sốt lại, anh sẽ không để em thi đấu.”
“Hiaaaa~!!!” Team kéo dài giọng nịnh nọt.
“Không cần làm nũng. Chỉ là một lần kiểm tra khả năng đã như thế này, nếu vượt qua vòng loại thi đấu với trường Đại học K, em sẽ như thế nào?”
Phawin mặt không đổi sắc, tay dịu dàng lồng vào tóc cậu.
“Không lẽ cứ mỗi lần thi đấu hay có việc gì quan trọng, em đều rời vào tình trạng như thế này à?”
Team mím môi không nói. Cậu nghiêng đầu suy tư. Triệu chứng căng thăng của cậu ngay cả những người thân trong gia đình cũng không hề hay biết. Nói đúng hơn, họ không được phép biết. Sợ rằng tới một ngày nào đó, nêu họ phát hiện ra giấc mơ bơi lội mà cậu đang đeo đuổi, cậu sẽ bị cấm xuống nước vĩnh viễn. Một khi không còn bơi lội nữa, cậu chưa dám hình dung cuộc đời mình sẽ còn lại điều gì?
Anh thì sao? Nếu biết tất cả mọi chuyện, liệu anh có còn cổ vũ cho ước mơ của cậu.
Phawin thở dài. Anh hoàn toàn hiểu, nếu Team không tình nguyện, cũng chẳng thể ép cậu miễn cưỡng bày tỏ nỗi lòng. Nhưng vì sự căng thẳng ấy có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như ngày hôm nay, anh sẽ không thể cứ vậy để yên được nữa. Có lẽ nên thử một lần, tìm cách tháo gỡ nút thắt trong lòng cậu.
Team cuộn tay thành nắm đấm, chậm rãi ngẳng đầu, ngắm kỹ gương mặt anh tuấn đang nhíu chặt lông mày vì suy nghĩ.
Đối với em, anh thực sự quan trọng.
Em có thể tin anh không?
“Hia!” Cậu kéo nhẹ góc áo anh, khẽ gọi.
“Hửm?”
“Sau vòng loại… em sẽ kể tất cả cho anh.”
Em có thể tin anh đúng chứ?
Phawin vỗ nhẹ lên lưng Team, như khẳng định mọi chuyện đều sẽ ổn. Họ nhìn vào mắt nhau, lớp màng mỏng ngăn cách hai trái tim từ từ sụp đổ.
Team rướn người, hôn lên ấn đường Win, sau đó dùng đầu ngón tay xoa hàng lông mày giúp anh thả lỏng.
Phawin cười khẽ, cụng trán mình cào trán Team, thằng nhóc bướng bỉnh của riêng mình anh.
“Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon Hia!”
Khoai Môn Hầm Xương WordPress
Không cần dùng hành động,
Cũng chẳng phải ngôn từ.
Chỉ cần anh bên cạnh,
Khi chúng ta mệt nhừ.
—–End Chap.11—–
Chú thích:
.Gấu Pool*: Biệt danh của Team trong Game, gốc là Pooh Bear. Nhưng để liên tưởng cái Nickname của Win -Winie the Pool- người dịch để như vậy nhé.
.Thơ cũng là người dịch chém nha.
——————————————————
Thuộc truyện: Dây Dầu Gai The Hemp Rope Between US
- Truyện BoyLove: Dây Dầu Gai - - Chương 2: Thuốc giảm đau
- Dây Dầu Gai - Chương 3: Ăn thịt trẻ con, trường sinh bất lão.
- Dây Dầu Gai - Chương 4: Tưởng không tốt mà tốt không tưởng
- Dây Dầu Gai - Chương 5: Ký ức chìm sâu dưới làn nước biếc
- Dây Dầu Gai - Chương 6: Vòng tay ấm áp
- Truyện BoyLove: Dây Dầu Gai - Chương 7: Tâm tình phức tạp
- Dây Dầu Gai - Chương 8: Ngoại lệ
- Dây Dầu Gai - Chương 9: Lo sợ
- Truyện BoyLove: Dây Dầu Gai - Chương 10: Sống là chính mình
- Dây Dầu Gai - Chương 11: Tin tưởng
- Dây Dầu Gai - Chương 12: Theo tiếng gọi trái tim
- Dây Dầu Gai - Chương 13: Dây dầu gai*
Leave a Reply