
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyện BoyLove: Dây Dầu Gai – Chương 12: Theo tiếng gọi trái tim
by LazySheep – Dịch by hanthanhha – cám ơn bạn Đình Thi đã gửi truyện.
Cuối tuần là thời gian hoàn hảo cho việc ngủ nướng với hầu hết mọi người, nhưng riêng với những người giúp việc trong gia đình nhà Wanichkarnjanakul, sáu giờ sáng luôn là thời điểm để họ bắt đầu một ngày mới. Một người phụ nữ ngoại ngũ tuần quét sảnh trước tới sạch bóng, bà hơi khựng lại khi nhìn thấy những đôi giày chất đống ở cửa chính, xong rất nhanh liền mỉm cười lật đật chạy vào bếp, lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng, tránh tiếng động không cần thiết sẽ đánh thức mấy cậu chủ nhỏ còn đang say giấc của gia đình. Cho tới khi đồng hồ điểm tám giờ, duy nhất cậu út đương tuổi mười bảy biếng nhác bước xuống cầu thang. Cậu ngáp ngắn ngáp dài, gãi đầu gãi tai đi vào gian bếp kiếm tạm món đồ ăn vặt bỏ bụng trước khi dùng bữa chính.
“Món gì đó, Dì?”
“Cháo cá thưa cậu View. Vẫn chưa chín, cậu có muốn lên gọi các anh trước không?”
Người vú nuôi dễ mến, Dì Gaem Yui mỉm cười với cậu. Bà là người chăm bẵm những đứa trẻ của gia đình này từ nhỏ tới giờ.
“Thoai, View không muốn đánh thức Hia Wan! Ảnh là đồ máu lạnh, lần nào lên gọi cũng bị ăn đạp hết.” Cậu nhỏ phàn nàn.
“Vậy, cậu lên gọi Hia Win trước đi nha.”
View mở to hai mắt.
“Hia Win về nhà ạ?”
“Dì trông thấy mấy đôi giày của các anh ngoài cửa, chắc đêm qua về nhà muộn, có điều…”
“Hia Winnnnnnn!”
Đứa nhỏ vốn dính anh như sam không kịp đợi Dì giúp việc nói hết câu đã lao về phía tầng hai, mừng rỡ hệt như chú chó nhỏ ngóng chủ nhân sau quãng thời gian dài đi vắng, chỉ chừa lại cho bà loáng thoáng một bóng lưng.
Bà thở dài, một mình hoàn thành nửa câu còn lại.
“Có điều, đôi giày lạ mắt, không biết anh cậu có dẫn bạn về không thôi.”
Dù sao thì, cứ làm thêm chút đồ ăn cho bữa sáng phòng hờ là tốt nhất.
Khoai Môn Hầm Xương WordPress
Trong căn phòng nhỏ hơi điều hòa mát lạnh, hai cơ thể quấn quýt dưới nệm chăn mềm mại. Team cố gắng trở mình nhưng cậu không thể nhúc nhích, cả cơ thể bị một sức nặng bao trùm. Cậu mở mắt, lo lắng về việc có phải mới sáng ra mình đã bị bóng đè hay không, nhưng khi trông thấy mái tóc vàng quen thuộc, cậu yên tâm thở nhẹ một hơi.
Haizz, thì ra là con ma này.
Team lén lút vuốt những lọn tóc lòa xòa trên gương mặt anh, cảm nhận hơi thở khẽ khàng của đối phương phả vào da thịt. Nỗi lo lắng, bất an của cậu đã tan biến trong vòng tay của người đàn ông này, cứ như thể những chuyên xảy ra tối qua chỉ là cơn ác mộng.
“Cảm ơn, Hia.”
Cậu thì thào thể hiện lòng biết ơn, liếc đồng hồ thấy chưa tới giờ phải dậy, cậu nhích người ôm lấy cánh tay bên cạnh, kéo chăn đắp cao hơn một chút. Team nhắm mắt, tận hưởng nhiệt độ ấm áp đang một lần nữa ru cậu vào giấc ngủ. Ngay lúc cậu sắp trôi vào mộng đẹp, âm thanh ầm ĩ phía ngoài vang lên, kéo theo tiếng mở cửa đánh “Ầm” một cái.
“HIA!!!”
Chưa kịp nhận thức điều gì đang diễn ra thì kẻ đột nhập đã lao cả người lên giường mang theo tình yêu thương mãnh liệt.
“Ách!!”
“Hia, sao anh về nhà mà không nói, dậy đi, dậy… Ahh.”
View bỗng dừng động tác khi phát hiện ra điều kỳ lạ, dưới cái bọc chăn cậu đang ôm không chỉ có một người. Cậu dùng cả hai tay giật mạnh tấm chăn phủ rồi hét lớn.
“Heyyyy, Hia, ai về cùng anh đây!”
Team ngẩn ra, phát ngốc mấy giây, cậu ngồi dậy mở to hai mắt.
“…”
“…”
Hai người không quen biết bốn mắt nhìn nhau, chủ nhân đích thực của căn phòng lúc này mới mơ màng mở miệng.
“Có chuyện gì?” Anh dụi mắt thích ứng với ánh sáng.
“Ai đây, Hia?”
View nhìn anh hai ngủ tới mê man, mái tóc vàng bù xù như tổ quạ.
“Bạn tr…”
“Đàn em cùng câu lạc bộ.”
Team vội vã cắt ngang trước khi những lời không nên nói vọt ra khỏi miệng Win.
Phawin nhún vai, hững hờ không buồn sửa. View miễn cưỡng gật đầu.
Okay, đàn em. Chỉ là đàn em thôi đúng không. View trộm nghĩ.
Không phải mình vừa thấy anh hai ôm ghì ‘đàn em’ đấy chứ?
“Chào anh. Em tên View, em trai Hia Win. Còn anh?”
“Team.” Cậu nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
“View, em ra ngoài trước.”
Win ngay lập tức đưa ra yêu cầu. Anh ngồi dậy vặn vẹo cơ thể, tối qua ngủ quá muộn, còn sáng nay bị đánh thức quá sớm bởi thằng em trai tăng động.
Đứa nhỏ giả bộ đáng thương xin anh hai cho ở lại, nhưng bị vỗ vào trán đau đến chực trào nước mắt.
“Anh cảnh cáo em rồi đúng không? Trước khi vào phòng phải gõ cửa.”
Gương mặt thằng bé ngay lập tức ỉu như bánh đa nhúng nước, nó khom người giảm thiểu tối đa cảm giác tồn tại của bản thân, lý nhí nói “Xin lỗi.”
Phawin đảo mắt, vươn tay xoa mái đầu lộn xộn của em trai tỏ ý không sao. Thấy anh hai không giận nữa, thằng bé hoạt náo trở lại. Lần này, nó nhảy khỏi giường, ra khỏi phòng nói với lại.
“Nhanh xuống lầu ăn sáng, hôm nay có cháo cá nha.”
Cửa phòng nhanh chóng khép lại, cậu bé tên View chạy nhanh như một cơn gió. Như cái cách cậu đột nhập căn phòng này, lúc rời đi cũng chỉ để lại cho người phía sau loáng thoáng một bóng lưng.
“Lần đầu thấy Hia bật chế độ anh hai đấy.”
Người đàn ông trẻ nhún vai không đáp, anh nhỏm dậy khỏi giường, lấy khăn tắm quàng ra sau gáy.
“Muốn anh bật chế độ đó hả?”
Team vớ lấy chiếc gối ôm vào lòng lắc đầu đáp: “Không đời nào, ai thèm làm em trai của anh chứ.”
Hàng lông mày dưới mái tóc vàng khẽ nhúc nhích, Phawin dừng lại, dựa vào cánh cửa nhà tắm thích thú vặn hỏi: “Thế, em muốn anh là gì?”
Team không trả lời ngay lúc đó, mày khẽ nhếch cao khiến đôi mắt bướng bỉnh thêm phần lanh lợi, khác với ánh mắt đầy sự lo lắng anh thấy ngày hôm qua.
“Phải rồi… Là gì được nhỉ?”
“…”
Vị phó chủ tịch CLB bơi nheo nheo mắt, dáng vẻ suy ngẫm có chút ngạo kiều của cậu cào nhẹ vào lòng anh một cái. Win mím môi cười, nghiêng đầu chờ đợi.
Giỏi lắm, hết áp lực rồi còn định ghẹo anh.
“Là…”
Thế nhưng bất cứ khi nào nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, ai đó luôn tìm cách quay đầu bỏ chạy.
“Ha…”
Chiếc gối mềm bị Team vo chặt tới nhúm nhó. Rõ ràng lúc đầu chỉ là muốn hùa theo, nhưng khi cảm nhận ánh mắt nóng bỏng có phần chờ mong đang dán lên chặt lên người mình, Team không thể tiếp tục trò đùa này nữa. Cậu ném mạnh gối về phía chủ nhân căn phòng hét lớn.
“Đi tắm!!!”
Đích đến là cửa phòng tắm vừa kịp đóng, tiếng động va chạm vang lên, chiếc gối đáng thương sau đó rơi xuống sàn cùng với tiếng cười vang của một người phía sau cánh cửa và trái tim hừng hực quay cuồng của người còn lại.
Khoai Môn Hầm Xương WordPress
Gần chín giờ sáng, xung quanh chiếc bàn tròn Team trông thấy tối qua, các thành viên trong gia đình nhà Wanichkarnjanakul đã góp mặt đông đủ. Cậu con trai út mặc một thân quần bò, áo phông đơn giản đang thưởng thức tô cháo cá. Bên cạnh cậu là một người đàn ông trưởng thành hơn, vừa dùng bữa, vừa lướt tin tức trên chiếc máy tính bảng. Cuối cùng là nữ chủ nhân của gia đình, bà mẹ của ba cậu con trai, với mái tóc cắt ngắn tạo kiểu mạnh mẽ và quyền lực*, đang nói chuyện điện thoại với ai đó. (Kiểu tóc Bob)
Team ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Hia Win. Tô cháo cá được phục vụ trước mặt tỏa ra hương vị thơm phức, khiến cái dạ dày rỗng tuếch của cậu lặng lẽ biểu tình. Bữa ăn nhanh mua tạm ở cửa hàng tiện lợi tối qua đã trôi đi đâu mất. Trên mặt bàn còn có nhiều lựa chọn khác cho bữa sáng. Cậu âm thầm quan sát xung quanh, tầm nhìn rơi vào người đối diện.
Cặp kính mắt, gương mặt, hình như cậu đã trông thấy đâu đó rồi?
Team cau mày, định quay qua hỏi người ngồi bên cạnh thì chất giọng trầm thấp của người đó đã vang lên trước.
“Mẹ*, đây là đàn em cùng CLB với con.”
Cơ thể Team nhất thời đông cứng. Mẹ của anh đặt tay bên người cậu, dùng ánh mắt long lanh nhìn cậu khiến cậu hơi hoảng hốt, não cậu nổ bùm một cái, trái tim thì như đang dạo chơi trên tàu lượn cao tốc. Rất nhanh sau đó, bản lĩnh của Teerayu kịp phát huy tác dụng, cậu chắp tay, thành thật chào lại*. (Động tác Wai).
“Chào Mẹ ạ, con là Team.”
Team không ý thức được mình vừa dùng cách gọi của Hia Win để xưng hô.
Phawin trộm cười trước sự ngọt ngào ấy, lòng anh nhộn nhạo một cách khó hiểu khi nghe thấy một tiếng “Mẹ” bằng chất giọng của Team.
“Chào con, nghe Win kể về con đã lâu. Cứ tự nhiên như ở nhà, con trai*. Con muốn ăn gì, cứ nói với dì giúp việc, okay.”
“Cảm ơn ạ.” Team đáp không quên chắp tay một lần nữa.
“Vậy hôm nay tụi con có phải đến trường không? Mẹ chở tụi con tới đó nha.”
Cô mỉm cười rất tươi, cảm thấy động tác của đứa trẻ này thực sự đáng yêu.
“Chiều nay con có hoạt động ở CLB, con sẽ tự lái xe đến trường. Mẹ, cuối tuần mẹ không đi đâu ạ?”
Phawin nhìn thấu ý đồ qua trang phúc bà đang mặc, bộ váy báo hiệu bà chuẩn bị ra ngoài. Thường mỗi dịp ba anh vắng nhà luôn là lúc để hội chị em bạn dì gặp mặt.
“Mẹ có hẹn với mấy người bạn.” Cô lấp liếm, tránh mấy đứa nhỏ ca thán mỗi lúc một nhiều.
“Vậy, mẹ lái xe cẩn thận. Đừng la cà qua lâu ở mấy trung tâm mua sắm.”
Cô cười rất hạnh phúc, nghiêng đầu về phía con trai: “Được rồi, vậy con chơi thoải mái nha Team. Bạn ta gọi rồi, nói chuyện sau nhé.” Nói rồi người mẹ lấy túi xách, vẫy tay tạm biệt lũ trẻ và vui vẻ dời đi.
Có thể thấy, phong cách sống lạc quan và phóng khoáng của các thành viên trong gia đình Phawin đều thừa hưởng từ mẹ. Team chứng kiến Hia Win và mẹ anh thoải mái thể hiện tình cảm với nhau mà không khỏi chạnh lòng.
Cậu cũng nhớ ba mẹ mình.
Khi không còn người lớn ngồi cùng nữa, Team mới thưởng thức bữa sáng một cách trọn vẹn. Thời điểm đem thìa cháo cuối cùng bỏ vào miệng, cậu chỉ muốn cảm thán một câu, đồ ăn quả thật cmn ngon như Hia Win nói.
“Ăn thêm đi, còn nhiều món lắm.”
Người chăm chú vào Ipad nãy giờ lúc này mỉm cười ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt lấp lánh ẩn hiện dưới cặp kính gọng vàng.
Team mở to mắt. Gương mặt này, khí thế nói chuyện kiểu này… Khi quan sát tỉ mỉ hơn, hình ảnh về một người lạ mặt lơ ngơ tìm đường ở trường đại học thoắt cái được gọi về trong trí nhớ.
“Hêyyy!!!”
“Hia Wan, anh hai anh.”
Phawin nào có thể im lặng mãi đành miễn cưỡng giới thiệu, cứ như thể ông anh hai là cục nợ ở nhà. Ngay cả Dean cũng không muốn trông thấy cái mặt ảnh.
“Gia đình anh có ba anh em trai, Hia Wan, anh và nhóc View.”
Team miệng cười nhưng trong lòng muốn khóc, hết nhìn Wan rồi lại nhìn Win. Chẳng trách, lúc thấy gương mặt này, cậu cứ có cảm giác ngờ ngợ, hóa ra họ thực sự là anh em ruột thịt. Người trong gia đình, cùng chung huyết thống, bảo sao đôi mắt giống hệt nhau như đúc ra từ một khuôn.
“Nhớ ra anh rồi á?”
Wan nhướng mày kinh ngạc, anh không nghĩ cậu nhóc có thể nhận ra mình chỉ sau một lần gặp mặt qua quýt.
“Đương nhiên, anh là người hôm em gặp trường, đúng chưa? Lúc anh gọi tên em, em đã nghi ngờ rồi. Đương đâu có người lạ hoắc biết tên mình chứ?”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Wan cười lớn.
“Lúc đấy anh cũng giật mình chứ bộ, mới ngó qua mặt cậu trên bức hình của Win thì đùng cái cậu nhò ra thật. Anh buột miệng mà gọi vậy ó.”
“Hình? Hình nào?”
Phawin cắt ngang câu chuyện bằng ánh mắt đe dọa dành cho ông anh trai muốn tìm chết. Anh vội vàng thu dọn chén đĩa trên bàn rồi đứng phắt dậy, đi như bay về phía nhà bếp.
“Anh mang đĩa bẩn vào trong trước na.”
“Đợi chút Hia, nói em nghe hình nào đã!”
Team với theo muốn túm lấy góc áo sượt qua lòng bàn tay.
Thân hình cao lớn không dừng bước chân di chuyển, phớt lờ âm thanh ồn ào đòi giải thích ra sau đầu. Đơn giản vì nếu anh nói ra, dám cá cậu nhóc sẽ lén lút xóa hình trong điện thoại anh mất.
Khoai Môn Hầm Xương WordPress
Buổi chiều cùng ngày, CLB Bơi lội đông đủ các thành viên góp mặt, vì đây là cuộc tuyển chọn nội bộ nên người ngoài được phép tới tham dự không nhiều. Từ một góc nhỏ bên cạnh hồ bơi, Team hăng hái khởi động làm nóng cơ thể, cứ như người suýt chết đuối tối hôm qua là một người hoàn toàn khác.
Team của hiện tại đã được ăn uống no nê và ngủ đủ giấc, nên không có gì đáng ngạc nhiên khi cậu chẳng có lấy biểu hiện nhỏ nào của sự căng thẳng.
Sáng nay, sau một hồi nói chuyện phiếm với Hia Wan và View, bọn họ còn phát hiện thêm, hóa ra tất cả còn chơi chung một Game trực tuyến. Tám thêm một lát, liền phát hiện người có biệt danh Barbaden, chiến hữu cùng đội chơi bấy lâu nay không phải ai xa lạ, cũng chính là Hia Wan. Lúc nhìn thấy tài khoản chơi game của nhau, cả hai bất giác phá lên cười. Đôi khi trái đất thật tròn. Điều đó dẫn cậu tới ý nghĩ, biết đâu người có biệt danh T-Rex cũng trong đội Bơi của cậu cũng nên.
Thời điểm họ nhận ra mình chính là bạn trong cùng một Liên minh, bức tường ‘người dưng’ chính thức bị phá vỡ. Họ nói chuyện vô cùng tự nhiên và thân thiết, xuất phát từ việc hai người làm bạn qua game nhiều năm và cả quãng thời gian Hia Wan ca thán về việc bọn họ thế mà không mặt nhau bằng xương bằng thịt.
Team mở cờ trong bụng, cậu trao đổi liên lạc với Hia Wan, nung nấu ý định lén lút mang Parm đi hội hè với hai người. Dù sao anh Dean cũng là người thân thiết với Hia Wan như vậy. Hia Wan còn tò mò muốn biết, ai là người có thể khiến tảng băng sống Dean đổ nghiêng đổ ngả.
“Sẵn sàng chưa?”
Team hơi giật thột. Nghe giọng Dean thôi đã khiến cậu hoảng rồi. Chắc ảnh đang nhớ người yêu.
“Sẵn sàng rồi anh.”
Chủ tịch CLB bơi tỉ mỉ quan sát đàn em: tinh thần phấn chấn, đôi mắt sáng lanh lợi. Biểu hiện không tệ khiến Dean thở phào. Anh vốn định không cho Team tham gia thi đấu nếu tình trạng hôm nay của cậu không khá hơn.
“Tới vạch chuẩn bị đằng kia.”
Dean phẩy phẩy tay, nhìn Team vội vã chạy về phía huấn luyện viên nghe phổ biến luật thi đấu.
Đứa nhỏ này còn một tương lai rất dài đang đợi…
“Cảm ơn vụ sáng nay.” -Chủ nhân mái tóc vàng vắt tay lên vai bạn- “Đãi mày đồ ăn Parm nấu.”
“Không cần.” -Dean cáu kỉnh thở dài- “Không nên lặp lại chuyện này.” -Giọng nói có phần cảnh cáo- “Họ đã xóa đoạn băng ghi hình CCTV.”
Đó là đoạn băng ghi lại việc một đứa nhóc bướng bỉnh lẻn vào CLB bơi không có sự cho phép, lại suýt chết đuối. May cho cậu, nếu không phải là một đứa ngoan ngoãn được người lớn yêu quý thì dẫu Win có năn nỉ đến gãy lưỡi cũng sẽ không giúp được gì.
Ngay trong đêm tai nạn xảy ra, Phawin lập tức gọi điện cho Dean. Anh đã lường trước tới việc nhân viên bảo vệ trong trường xem được mọi thứ thông qua camera giám sát. Anh đoán không sai. Mờ sáng hôm sau, huấn luyện viên đã gọi cho Dean, chủ tịch của CLB Bơi, nói rất lâu về đoạn băng ghi hình, và sau đó là tới lượt Win, Phó chủ tịch CLB.
Phawin đã lấy danh nghĩa của mình ra để đảm bảo, nếu để việc này xảy ra lần nữa, anh sẽ người chịu hoàn toàn trách nhiệm.
“Ừm, sẽ cẩn thận.”
“Rồi, có chuyện gì với Team? Bộ nó rơi mất não hả?”
Phawin cắn môi im lặng, anh không muốn bàn tán về vấn đề cá nhân của Team và cũng thực không biết trả lời như thế nào cho đúng.
Thấy Win không đáp, Dean cũng lười truy cứu. Còn định giáo huấn thêm vài lời thì tiếng còi của Huấn luyện viên vang lên, kéo sự chú ý của bọn họ sang hướng khác.
Đến lúc vòng đấu loại chính thức bắt đầu.
Khoai Môn Hầm Xương WordPress
“Đậu má, ngầu vãi. Sao mày làm được vậy?”
“Siêu cmn nhanh.”
“Ờ, mày có kém miếng nào đâu.”
Âm thanh bàn tán xôn xao phát ra từ phía phòng thay đồ của CLB. Không chỉ có đàn anh Prug, chủ tịch hay phó chủ tich CLB mà còn vô số thành viên khác tham gia cuộc chiến giành chỗ thi đấu với trường Đại học K.
Đương nhiên trong đó không thể thiếu cậu sinh viên năm nhất nổi trội nhất đám còn lại.
Team mỉm cười, tinh thần sảng khoái. Cuộc đua hôm nay, thành tích của Team đủ tốt để cậu ta nhắm mắt treo môi cười sảng một ngày.
“Hey, Team. Nhanh đi ăn với tụi tao.”
Một thành viên năm nhất trong phòng lớn giọng nói. Team khoát tay đáp.
“Ờ biết rồi. Tụi bay ra trước đợi tao.” Cậu vừa nói vừa thay quần áo.
Một số thành viên của CLB bắt đầu tản ra, một số khác tụ thành nhóm để chuẩn bị cho sự kiện ‘Ngày hội trường’ sẽ diễn ra vào tuần tới. Riêng đối với CLB bơi, họ đã hoàn thành giai đoạn chuẩn bị nên không cần thiết phải ở lại.
Cậu khóa tủ đồ, nhưng bàn tay lập tức bị chặn lại bởi một bàn tay khác, chính là người đã ở cùng cậu suốt đêm qua.
“Hia.”
“Định về à?”
“Em đi ăn với bạn rồi về. Hia, anh lái xe em về KTX trước.”
Phawin gật đầu. Anh lái xe của Team thành thói quen, vì cậu không muốn ngồi xe gắn máy.
“À đúng rồi. Hia nhìn thấy em đúng không? Ngầu không? Nhanh không?”
Thái độ gấp gáp và đôi mắt lấp lánh giống hệt một chú chó con chờ chủ khen ngợi. Cứ tưởng tượng cậu mọc thêm cái đuôi, chắc chắn cái đuôi đó sẽ đang ngoáy tít.
Win cười thầm, đã như vậy anh nỡ lòng nào mà không cưng chiều đây?
“Ừ, hôm nay em làm tốt lắm.”
Anh dịu dàng xoa xoa cái đầu còn ẩm vì nước hồ của cậu.
Được khen càng nhiều, chứng tỏ cưng chiều càng lớn. Anh chàng dõng dạc tuyên bố trong bụng.
“Đợi khi đấu với trường K, em sẽ giật huy chương vàng.”
[Póc.]
“Ôi!!!” Win búng cho cậu nhóc một cái vào trán, mỉm cười ngọt ngào.
“Mạnh miệng nhỉ.”
Nhưng nếu cho anh chọn Team của giờ phút này hay Team của ngày hôm qua…
“Hia, em đã nói là không được đánh…!!!”
… thì một Team ngông cuồng và tràn đầy năng lượng như thế này vẫn tốt hơn nhiều.
Giọng nói cất cao của cậu bỗng im bặt khi miệng đã bị ngăn chặn bằng hai cánh môi mềm mại và ẩm ướt. Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, không mang theo xâm chiếm hay dục vọng.
… nụ hôn là phần thưởng tuyệt vời nhất.
Nhờ có cánh cửa phòng thay đồ, hành động của hai người họ không lọt vào mắt những thành viên khác của CLB. Nếu đồng đội có quay sang phía này sẽ chỉ thấy bóng lưng của vị phó chủ tịch đang cúi đầu như nói chuyện với người nào đó mà thôi.
Khi cánh môi lưu luyến dời đi, Phawin chờ đợi một tràng mắng chửi hay một cú ra chân trả đũa nào đó. Nhưng những gì xảy ra tiếp theo không giống như anh dự tính.
“!!!”
Bất ngờ bị túm áo sơ mi khiến Phawin lệch người dựa vào tủ đồ, kéo theo sự va chạm và cơn đau nhói trên môi khiến anh không kịp phản ứng.
Team nắm được cơ hội cắn lên cánh môi anh cho tới khi chúng sưng tấy, đỏ ửng. Bức tường giấy bao bọc trái tim chậm rãi bị người gỡ xuống.
“Đi đây, bạn đang đợi.”
Team tròng khẩu trang lên miệng, không quên lôi ra thêm một chiếc cho người còn lại. Sự chủ động bất ngờ của cậu vẫn đang làm người ta thất thần.
Cậu khoác ba lô, khóa tủ, vẫy tay tạm biệt Hia Win rồi thả dáng lướt qua mọi người trong phòng của CLB thản nhiên như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có trời mới biết, giấu đằng sau cái khẩu trang ấy, cả khuôn mặt và cánh môi của cậu đang đỏ đến mức dọa người.
—–End Chap. 12—–
Chú Thích:
*Động tác Wai: Chắp tay vái, dùng chào hỏi, cám ơn, xin lỗi… của người Thái.
*Con trai: Từ gốc tiếng Thái là ลูก (Look) – Tiếng Anh: Dear, cách gọi thân mật của người lớn với con cái. Trường hợp này thể hiện thiện cảm của Mẹ Win dành cho Team.
Đặc biệt cám ơn cô gái nhỏ Kiều Anh đã giúp tôi lưu và gõ lại chương 11, 12, 13 của truyện. Mong các cậu theo dõi và ủng hộ công sức của chủ nhà bằng cách đọc truyện trên WordPress nhé!
——————————————————
Thuộc truyện: Dây Dầu Gai The Hemp Rope Between US
- Truyện BoyLove: Dây Dầu Gai - - Chương 2: Thuốc giảm đau
- Dây Dầu Gai - Chương 3: Ăn thịt trẻ con, trường sinh bất lão.
- Dây Dầu Gai - Chương 4: Tưởng không tốt mà tốt không tưởng
- Dây Dầu Gai - Chương 5: Ký ức chìm sâu dưới làn nước biếc
- Dây Dầu Gai - Chương 6: Vòng tay ấm áp
- Truyện BoyLove: Dây Dầu Gai - Chương 7: Tâm tình phức tạp
- Dây Dầu Gai - Chương 8: Ngoại lệ
- Dây Dầu Gai - Chương 9: Lo sợ
- Truyện BoyLove: Dây Dầu Gai - Chương 10: Sống là chính mình
- Dây Dầu Gai - Chương 11: Tin tưởng
- Dây Dầu Gai - Chương 12: Theo tiếng gọi trái tim
- Dây Dầu Gai - Chương 13: Dây dầu gai*
Leave a Reply