
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyện BoyLove: Dây Dầu Gai – Chương 3: Ăn thịt trẻ con, trường sinh bất lão.
by LazySheep – Dịch by hanthanhha – cám ơn bạn Đình Thi đã gửi truyện.
Ký túc xá ‘Hoa Hướng Dương’, bảy giờ sáng, hoạt động của một ngày mới đã bắt đầu với hầu hết mọi người. Một vài trong số đó vừa mới thức giấc, một vài người khác đã vội vã ra khỏi nhà, còn một số khác thì…
“Chín bảy.”
“Chín tám.”
“Chín chín.”
“Một trăm.”
Âm thanh đếm số dừng lại thay bằng tiếng thở phì phò nặng nhọc. Cậu vươn tay tắt đồng hồ báo thức, cư dân căn phòng KTX số 919 đi tắm và chuẩn bị tới trường.
Teerayusiri Yothin, vẫn được gọi với cái tên ngắn gọn là Team, đứng dậy, lấy khăn tắm rồi đi vào phòng vệ sinh. Hôm nay không có giờ thực hành ở CLB bơi vì thể cậu thay bằng bài tự khởi động tại gia. Cậu ta chăm chú tới vùng cơ bụng sáu múi đang lộ ra một cách rõ ràng sau suốt một thời gian dài biến mất vì lười biếng. Mặc dù tuyên bố từ khi mới bước chân vào trường Đại học, nhưng phải vài tháng trước đây, sau trận tập huấn cùng với CLB, các múi cơ của cậu mới được hình thành một cách bài bản.
Anh chàng năm nhất cao ráo trong bộ đồng phục sinh viên, mặt mày nhăn nhó đang cố gắng thắt cà vạt. Team chỉ có thể mong chờ một ngày, cậu không còn phải thắt cái thứ phiền phức này nữa vì dù đã cố học nhiều lần, kết quả vẫn không làm được. Cuối cùng, cậu chịu thua. Team nhặt chùm chìa khóa và không quên nhắn tin cho người bạn thân nhờ cậu ta làm sandwich cho bữa sáng.
Tám giờ sáng, khoa kinh tế đông đúc sinh viên chưa hết cơn buồn ngủ. Team đi tới ngồi xuống ghế bên bàn đá tại khu khuôn viên, nơi có món sandwich ngon đến nhỏ dãi đang chờ cậu trong chiếc hộp nhựa.
“Hey, đồ ăn đây rồi!” Team sung sướng khi thấy đủ hai món cậu yêu cầu: sandwich ức gà và cá ngừ bơ lạt.
“Cái này cho cậu, Team.”
Parm, một người bạn mới quen trong ngày định hướng của trường, giờ đã trở thành người bạn thân thiết của cậu. Đứa bạn này là con của chủ một nhà hàng nên luôn luôn biết cách tự tay làm cho cậu những đồ ăn ngon lành bổ dưỡng.
“Cái này cho ai?”
Cậu chỉ vào chiếc hộp còn lại, Team thắc mắc vì Manow, người thứ ba trong nhóm bạn thân đã ngồi nhai nhồm nhoàm phần của mình ngay bên cạnh.
“Phải rồi, cho ai?” Manow đã nuốt xong miếng bánh cuối cùng, trưng ra bộ mặt ‘người mà ai cũng biết là ai đó’.
Team lập tức bắt được tín hiệu, nhếch mày rồi nheo mắt đáp “Ồ!!!!!!”
“Ồ cái gì.” Parm mặt mũi đỏ bừng hét lên.
“Nào nào, nổi nóng có nghĩa là thừa nhận.” Team lắc lắc ngón tay.
“Đưa đây, mình sẽ qua phòng thay đồ của CLB lấy đồ cá nhân. Mình sẽ đưa nó cho anh iu của cậu.”
Team nhặt chiếc hộp bỏ vào ba lô, tính đứng dậy thì Parm níu lại.
“Đợi đã.”
Parm xoay người cậu đối diện, chỉ vào chiếc cà vạt lủng lẳng ở cổ “Cậu không ăn mặc cho tử tế mà cứ đi như thế hả? Muốn bị phạt sao?”
“Ờ, làm giùm đi.” Team xoa đầu bạn thân.
[Tách]
“Manow!!!” Parm quay đầu về phía phát ra âm thanh “Cậu chụp tụi mình tính đăng lên đâu vậy?”
Manow cười gượng gạo, cô từ từ hạ chiếc điện thoại trên tay rồi giấu biến vào túi.
“Đừng như vậy, cậu nhìn xung quanh kìa. Ở đây có bao nhiêu người, bọn họ chẳng đang hét lên. Mình nghĩ mấy người đó cũng đã chụp đủ hình rồi.”
Team đưa mắt theo hướng chỉ tay của cô bạn, đúng là mấy cô nàng xung quanh đang xì xào bàn tán. Cậu nhún tai, không quan tâm vì bản thân cậu thấy việc bị đồn thổi hẹn hò với người bạn thân này chẳng là vấn đề gì hết. Xã hội bây giờ tiến bộ và đón nhận nhiều mối quan hệ, ngay từ ngày đầu gặp nhau ở trường, hai người bọn họ đã bị gán ghép như vậy rồi. Có rất nhiều những cặp đôi nam & nữ, nam & nam và cả nữ & nữ như vậy trên trang hoạt động của trường.
“Nghe này, mình nghĩ anh Dean sẽ hiểu thôi.”
Team giả bộ trêu chọc cậu bạn trước khi chạy thoát khỏi cú đánh của Parm. Ghẹo cậu ta thêm nữa trừ phi Team muốn chết.
*****
CLB Bơi sáng nay lác đác bóng dáng vài thành viên có lịch luyện tập. Một vài trong số đó đang chuẩn bị cho bài khởi động đầu tiên. Team nhét đống quần áo cùng túi sách vào tủ đồ, rồi bắt đầu liếc ngang liếc dọc tìm kiếm vị chủ tịch CLB nổi tiếng giờ đang không biết ở chỗ nào.
Người Team đang nghĩ tới, chủ tịch của CLB bơi trường đại học T, Dean, có thể nói đẹp trai nhất đội, con lai giữa hai dòng máu Trung-Tây, với đôi mắt màu nghi xanh cực kỳ quyến rũ. Và điều quan trọng là, anh ta đang tán tỉnh người bạn thân nhất của Team.
Vị thần tình yêu mẫn cán như Team nên nhanh chóng tìm ra anh và tránh gặp phải ‘con cáo tinh ranh’ bên cạnh ảnh.
“Anh Dean.” Team vẫy tay khi thấy dáng người cao lớn quen thuộc của anh phía xa xa đang nói chuyện cùng ai đó.
“Đây, Parm làm đấy.” Anh chàng đặt chiếc hộp sandwich vào tay Dean. Đôi mắt màu ghi xanh của người này bỗng chốc trở nên dịu dàng khiến Team cảm thấy thích thú.
Hummm, Parm à, đừng để gã này chạy thoát.
“Của anh đâu?”
Team giật mình, cậu không để ý thấy có người xuất hiện từ phía sau túm lấy cánh tay mình. Thật muốn khóc tiếng chó.
“Không, Hia. Parm chỉ đặc biệt làm riêng cho anh Dean thôi.”
Team vừa đáp vừa thò tay lấy phần sandwich của mình trong chiếc hộp ra. Tuy nhiên, phần bánh chưa kịp đưa tới miệng, nó đã biến mất trong miệng của vị phó chủ tịch không mời mà tới kia.
“Hia, gì đây? Bữa sáng của tôi.”
“Ồn ào.” Win không bận tâm, vẫn cứ vừa nhai vừa hỏi “Mấy giờ có lớp?”
Team chỉ biết thở dài. Cậu ta lấy nốt phần còn lại trên tay đàn anh bỏ vào miệng “Chín.”
“Tốt, vậy cùng đi ăn sáng.”
Nói rồi không để đối phương kịp trả lời, chủ nhân mái tóc vàng óng đã túm tay lôi cổ đàn em năm nhất, vui vui vẻ vẻ rời khỏi CLB.
Căn-tin chính của trường vẫn còn vài sinh viên đang dùng bữa. Win đặt một cốc mỳ đặc biệt lên bàn, người còn lại có nhiệm vụ giữ chỗ lập tức lấy tay che mắt. Trong hoàn cảnh này, có vẻ như ai đó không mấy dễ chịu.
“Hia, chẳng có vị gì hết vậy.”
Team nhòm cốc mỳ nước trong veo của người đối diện. Đúng là nước dùng loại gì nhìn không có màu đỏ của ớt*, như cháo trẻ con.
“Bữa sáng anh toàn nấu như thế này. Thử đi, bỏ vô hai hoặc bốn muỗi nước chanh.”
Team làm theo, cũng không cằn nhằn gì thêm. Cậu quyết định thưởng thức bữa sáng trong hoà bình. Lúc đầu còn tưởng chỉ được mỗi mẩu sandwich cứu đói từ giờ cho tới tận chiều.
“Quào, Win ăn sáng với cậu ta nữa kìa.”
“Ờ, sáng nay đã thấy nó dùng bữa với bánh mì và cà phê rồi mà.”
Mấy gã cao to đi qua chào hỏi. Team nghếch lên rồi chắp tay vái chào, nghĩ bụng bọn họ chắc đều là đàn anh năm ba. Ba người bọn họ chăm chú quan sát cậu nhóc bằng thái độ thích thú.
“Lượn, để em ấy ăn.”
Em ấy?!?!?!?
Team bị bất ngờ vì cách gọi của gã đàn anh khốn. Oyyyyyy. Kỳ dị là gọi như thế cũng… êm tai.
“Thằng cờ hó. Ha ha ha… rồi chăm sóc ẻm của mày đi.” Một trong số những đàn anh nhắm vào Team, cố tình vuốt ve cánh tay của cậu.
Win chỉ lườm còn cậu nhóc đối diện thì đã lộ rõ vẻ khó chịu.
“Đây là thằng Team, thành viên năm nhất của CLB.”
“Ồ, ra đây là người mày kể bơi tốt lắm đây hả?”
“Tốt tốt, thân thiết với thằng bé rồi truyền dạy hết sự xấu xa của mày luôn đi nha, Win. Khó tìm được ai như chú em này lắm đấy.”
Gã đàn anh vừa nói vừa vỗ bồm bộp vào vai Team, những tưởng có thể khiến mặt cậu cắm xuống cốc mì. Team chỉ cười trừ, yên lặng cặm cụi ăn hết đồ ăn trong cốc.
Win nói chuyện thêm với bạn vài ba câu rồi hẹn gặp nhau trong lớp. Mấy người bạn vừa đi khỏi, anh ta quay sang gãi cằm người đối diện.
“Làm sao?”
“Không.” Team gạt bỏ tay đàn anh, chắp tay cảm ơn khi hoàn thành xong bữa sáng “Hia, mấy giờ có lớp?”
“Chín giờ giống cậu. Còn chưa tám rưỡi, ngồi lại nói chuyện chút đi.”
Cũng không cần Team đáp, Win đã rót lấy hai ly nước, đẩy một ly tới trước mặt đàn em.
Team nhận ly nước hoang mang nhìn đàn anh ngờ vực.
“Tại sao gã khốn như anh lại thích chăm sóc người khác nhỉ?”
Win đang đưa cốc nước lên miệng cũng dừng động tác. Sự thật là bữa sáng nay Win đã ăn ở đây một lần rồi.
“Có thể do anh là con giữa.”
“Con giữa?!?”
Win gật đầu “Anh mày vừa có anh vừa có em. Bọn họ ai cũng đần cả, chắc vì thế chăm sóc họ riết thành thói quen. Em trai anh kém anh có vài tuổi nên nó dính anh từ bé, cậu thì sao?”
“Tôi thì sao?!?” Team ngơ ngác.
“Có anh chị em gì không?”
“…Nếu anh chị em cùng ba mẹ… thì không.”
Câu nói của Team khiến vị phó chủ tịch im lặng. Đôi mắt bối rối của cậu ta khiến lời muốn hỏi của Win nuốt ngược vào trong.
“Vậy. Anh nên nói gì với cậu đây?”
“Hử?!?”
“Về anh ấy, việc nhuộm tóc hay xăm mình, vì anh muốn được chú ý.”
[Khụ Khụ]
Team sặc nước ho khan một tràng. Hai mắt anh chàng trợn tròn, tay chỉ vào mái tóc màu mè của gã đàn anh, vừa cười vừa nhạo.
“Chết tiệt, Hia. Anh là trẻ con mẫu giáo sao? Ôiiiii!”
Lăn lộn cười bò tới lúc bị đàn anh cốc đầu, cậu mới khép nổi miệng.
“Lúc đó anh mày còn đang là một đứa trẻ con mới lớn. Có hiểu thế nào là tuổi nổi loạn không hả? Ba mẹ chỉ quan tâm đến anh, em trai. Đến năm thứ ba trung học, anh trốn học và cắt tóc. Trước khi ra trường, anh nhuộm tóc, khuyên tai, xăm hình.” -Win nhún vai- “nhưng vì điểm số của anh xuất sắc nên giáo viên không phạt, anh cũng không gây rối gì cho trường, hơn nữa lại còn đạt giải thi học sinh giỏi, chơi thể thao giành huy chương vàng bóng rổ và tenis.”
Team tròn mắt “Không phải đánh bóng bản thân vậy đâu.”
Win bật cười “Anh chỉ nói sự thật. Nhưng dường như ba anh vẫn biết mọi chuyện. Ông biết đứa con ổng yêu thương đang gặp rắc rối”.
“Thì rõ, nhưng Hia tại sao anh lại bất trị như vậy?”
“Sai, đó gọi là ngầu. Mục đích lúc đầu đúng là để gây sự chú ý với ba, nhưng sau nhận ra đó là sở thích, năm nào anh mày cũng làm.”
Win kéo ống tay áo khoe ra một chuỗi những hình vẽ hoa văn và dây thép gai vòng quanh bắp tay.
“Anh có cả hình xăm dưới bụng, là hình… à, cậu thấy rồi mà.”
Tự nhiên đỏ mặt, Team nghiến răng “Chết dẫm, thấy gì mà thấy???”
Đêm hôm đó cậu đâu có chút ý thức nào, phòng lại còn tối đen.
[Bốp]
“Oyyy, sao đánh.” Cậu nhóc vừa xoa đầu vừa lườm nguýt bất mãn.
“Sao lại không thấy, cậu không phải thành viên CLB bơi chắc, quên hả?”
“… Ờ, đúng!”
Ngày nào cậu chẳng thấy gã đàn anh khốn này mặc quần bơi, nhưng lại chẳng hề biết dưới bụng anh ta xăm cái gì, chỉ biết cái bụng ấy… ờm… đẹp, ngầu.
Khoé môi gã đàn ông trẻ nhếch lên, mang theo một ý cười nhàn nhạt, ánh mắt ranh mãnh bừng sáng như vừa được chứng kiến điều gì thú vị. Thân thể cao to ghé sát đàn em, giọng điệu dụ dỗ nhả vào tai đối phương.
“Nhưng mà riêng hình xăm dưới lớp quần bơi, chắc chỉ có mỗi cậu được xem chúng.”
“Khốn kiếp!”
Mặt Team đỏ bừng, càng làm gương mặt anh trở nên khó đoán. Câu nhấc chân sút cho đàn anh một cú. Win bật cười thành tiếng, còn đối phương lập tức đứng dậy khỏi bàn ăn.
“Vào lớp đây.”
Cậu cầm bát ăn mì đi trả, không quên mang luôn bát của người kia theo.
Win lắc đầu. Cho dù mồm miệng thằng nhóc này có độc địa, thì bản chất vẫn là một đứa trẻ biết điều. Anh lại thích cách nói chuyện như vậy của thằng nhóc: cứng đầu, bất cần nhưng vẫn quan tâm, lo lắng. Win tự hỏi không biết ở nhà cậu ta là người như thế nào. Có lẽ phải tìm cách về nhà cậu ta chơi một lần cho biết.
*****
Tiết học môn kinh tế quốc tế của sinh viên năm ba khá sôi nổi. Giảng viên chia họ thành nhiều nhóm nhỏ, tự tìm chủ đề bàn luận rồi viết báo cáo và thuyết trình vào đầu tháng sau. Bài này sẽ được tính 10% vào điểm giữa kỳ, vì thế trong lớp bây giờ, sinh viên túm tụm xung quanh bàn học.
“Bữa sáng ngon chứ?”
Miệng Dean nói trong khi tay vẫn không quên ghi chép lại những chủ đề bàn luận mà mọi người đưa ra.
“Ngon!”
“Thấy mày cười như được mùa.” Người bạn khi nãy gặp ở Can-tin chọc ghẹo.
“Trước đấy tao còn thấy nó nhìn người ta chằm chằm, ánh mắt thủ đoạn, không đáng tin chút nào.”
“Ánh mắt kiểu gì mày?!?” Một người bạn khác xen vào.
“Như thể nó muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta.”
“Uiiiiiiiiii.”
Những người khác trong nhóm hào hứng “Dễ thương không bây? Năm mấy?”
Tiếng cười rộ lên, mọi người bàn tán cười đùa đến chảy nước mắt.
“Năm nhất, nhưng không dễ thương.”
Win lên tiếng. Càng nhớ lại gương mặt sáng nay của cậu nhóc, lòng dạ vị phó chủ tịch càng cảm thấy thích thú.
“Au, là sao?”
“Ưa nhìn… một năm nữa. Nói cách khác là cậu ta chỉ cần sang năm hai thôi, sẽ rất đẹp trai.”
“Con trai?!?”
Câu nói khiến tất cả người nghe im lặng gần như cùng một lúc. Win quay sang người hỏi, nhíu mày đáp.
“Dễ nổi quạu hơn tất cả tụi mày.”
Từ mục đích ban đầu lập nhóm để thảo luận bài học thì giờ chủ để đã chuyển sang cậu nhóc năm nhất mà thằng bạn trong nhóm đang tán tỉnh. Win lắc đầu nhìn tập giấy tờ trên tay còn Dean vẫn miệt mài với việc khoanh tròn những chủ đề có khả năng cao họ sẽ lựa chọn để thảo luận.
“Win!”
“Hử?!?” Win cau mày, đôi mắt màu ghi xanh của ai đó nhìn anh xao động.
“Đừng quên thằng nhóc là thành viên CLB.”
“Không quên.”
Dean đặt bút lên bàn, chuyển toàn bộ sự chú ý sang mắt thằng bạn. Win thở dài, kéo lấy một tờ giấy khua khoắng.
“Tao biết Dean, biết mình đang làm gì.”
*****
[Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!]
“Eo!!!” Manow vẻ mặt quan tâm, vội vàng lấy khăn giấy từ trong túi đưa cho bạn “Dùng đi này.”
“Khốn nạn thế, đương đâu hắt hơi!” Team cầm khăn giấy bạn đưa dụi dụi mũi khiến chúng đỏ lên.
“Bless you! Mình nghe nói người nào hắt hơi ba lần liên tiếp là có người nhớ đó.”
Parm bật cười, ngay lập tức bị thằng bạn huých cho một cú rồi kẹp cổ.
“Cậu dân ngoại quốc hay người Thái hả? Chọn một đi.”
Team vò rối tung mái tóc mềm mại của Parm. Cậu bạn nhỏ vừa lấy tay cào cào chỉnh lại mái tóc lộn xộn vừa lầm bầm phàn nàn.
Xung quanh, mấy cô gái bắt đầu hú hét vì cử chỉ thân mật đó của hai bọn họ, và tất nhiên cũng chẳng cần phải đoán, những bức ảnh chụp cả hai đã được đăng ngay lên mạng xã hội, trang họat động Trai đẹp của trường ĐH T với dòng trạng thái:
Được mùa cả năm nhất cũng có Đường. Nhìn xem! Nhìn xem! N’Team & N’Parm, hai chàng trai đáng yêu năm nhất. #TeamParm#Littledog
Bên dưới là bức hình chụp Team đang kẹp cổ vò mái tóc của Parm.
Bình luận: [admin kiếm đâu ra ảnh năm nhất vậy?
Sao chụp được hay vậy?]
[Mấy em dễ thương…]
[Cả đôi đều đẹp. Chúc bền lâu!!!]
[Hêy!!! N’Team của CLB bơi đó. Đẹp trai na.]
[N’Team vừa sinh nhật tháng trước, vậy là ẻm đi học trước tuổi rồi.]
[Lớn nhanh nha cậu nhóc.]
[N’Parm yêu quá nè.]
“Đang làm gì thế?”
Tiếng của một người trong nhóm kéo mọi người để tâm lại vào bài thảo luận.
“Cậu nhóc này sao?”
“Người đi ăn cùng Win sáng nay đấy.”
Win lập tức vớ lấy Máy tính bảng, mở trang Mạng xã hội cute boys xem bức ảnh mới nhất vừa được đăng lên mà mọi người đang bàn tán.
“Cậu nhóc này ấy hả? Dễ thương vậy?” Người bạn đó chỉ vào hình cậu nhóc có mái tóc bồng bềnh, nụ cười rạng rỡ.
“Em Parm á? Nhóc này có nhiều hình chụp riêng lắm. Đẹp trai kiểu Hàn quốc đấy.”
“Không phải em ấy!”
Trước khi Win kịp bác bỏ thì người bên cạnh tưởng chừng im lặng đã đột ngột đập chết cuộc trò chuyện.
“Ờ!”
“Ờ!”
“Ờ!”
“Đừng lạc đề nữa.”
Dean bộ mặt lạnh lùng như cảnh cáo bạn của anh ta, đừng dùng ánh mắt dần thiếu đạo đức đó nhìn mấy đứa nhỏ.
“Nhầm rồi, em Parm không phải là người ăn sáng cùng Win, thằng nhóc này cơ.”
Đứa bạn khác chỉ vào người bên cạnh. Cả đám im ắng, chăm chú nhìn vào màn hình, có người tò mò còn phóng to ra để nhìn cho rõ.
“Hey, tội nghiệp cậu bé.” Một cô gái trong nhóm ca thán.
“Ờ!”
Win vừa cười sằng sặc vừa đáp, thực chất, anh không cảm thấy cậu nhóc cần chút tội nghiệp nào.
“Ê, bộ tính dụ dỗ trẻ con hả. Cậu ta mới mười tám tuổi cách đây một tháng.”
Câu nói lập tức khiến Win kéo xuống phần bình luận.
Hắn trố mắt, mặc dù có xem qua thông tin cá nhân của Team trong tờ đăng ký nhưng Win lại không để tâm xem ngày tháng năm sinh của cậu là ngày nào.
“Ồ, thì cũng đã vừa đủ mười tám rồi.” Đứa bạn vỗ vai Win.
Nhưng gã Phawin, phó chủ tịch CLB bơi của trường đại học T lại đang vã mồ hôi hột. Bộ não với đầy những tế bào thần kinh thông minh của gã đang quay mòng mòng.
“Kỳ tập huấn của năm nhất ở biển là cách đây đã ba tháng!” Dean vừa xoay bút vừa ghé tai gã thì thầm.
Khốn kiếp, anh đã đè thằng nhỏ khi nó mới có mười bảy tuổi thôi sao!!!!!!!!!!!!!!!
——————–End chap.3——————–
Thuộc truyện: Dây Dầu Gai The Hemp Rope Between US
- Truyện BoyLove: Dây Dầu Gai - - Chương 2: Thuốc giảm đau
- Dây Dầu Gai - Chương 3: Ăn thịt trẻ con, trường sinh bất lão.
- Dây Dầu Gai - Chương 4: Tưởng không tốt mà tốt không tưởng
- Dây Dầu Gai - Chương 5: Ký ức chìm sâu dưới làn nước biếc
- Dây Dầu Gai - Chương 6: Vòng tay ấm áp
- Truyện BoyLove: Dây Dầu Gai - Chương 7: Tâm tình phức tạp
- Dây Dầu Gai - Chương 8: Ngoại lệ
- Dây Dầu Gai - Chương 9: Lo sợ
- Truyện BoyLove: Dây Dầu Gai - Chương 10: Sống là chính mình
- Dây Dầu Gai - Chương 11: Tin tưởng
- Dây Dầu Gai - Chương 12: Theo tiếng gọi trái tim
- Dây Dầu Gai - Chương 13: Dây dầu gai*
Leave a Reply