Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi cố gắng để không phát ra tiếng rên nhưng ông cứ khiến tôi phải rên đột nhiên tôi không chịu được nữa mà “A!” lên một tiếng, giám đốc đang bàn dự án mới thì nghe thấy tiếng lạ nên đảo mắt nhìn một hồi rồi lại tiếp tục tôi gần như nín thở khi thấy hành động đó. Rồi cũng được thở phào nhẹ nhỏm. Tôi đưa tay xuống gạc cái tay hư hỏng cũng ông ra. Trong đầu tôi cứ nghĩ ông ta sao vậy hết cái vụ trong thang máy bây giờ lại là vụ này trời ơi muốn tức điên lên luôn. Thấy tôi khó chịu nên ông không làm nữa. Tạ ơn trời tôi được thoát nạn. Tan họp ai nấy đều vội ra về còn tôi thì cố nén lại để chỉnh lại quần áo, haizz chỉ là thói quen khó sửa.
Bước vô thang máy tôi chợt suy ngẫm lại những thứ diễn ra hồi nảy hôm nay chắc ông uống lộn thuốc hay sao mà lại có những hành động biến thái đó cơ chứ. Sâu chuỗi lại toàn bộ sự việc xảy ra hôm nay tôi thấy nó liên quan đến câu nói ngày hôm qua. Nhưng thôi nghĩ nhiều chi cho mệt vẫn đề phòng cho chắc. Thật ra cái chuyện tối đó tôi chỉ giả bộ giận thôi vì tôi bắt đầu trước mà nhưng bây giờ tôi lại không muốn, thật ra con tim tôi muốn được ở bên ổng để tôi có thể cảm nhận được sự chăm sóc vì tôi đã xa dượng mình quá lâu rồi cũng thấy nhớ và gần ổng tôi cảm thấy rất quen thuộc tôi rất muốn tiếp diễn điều đó để có thể an ủi phần nào cho tôi.
Tan làm tôi đi thang máy để xuống tầng giữ xe thì thấy anh nhân viên đó tôi chỉ cười rồi bước vô thang máy. Im lặng được một hồi anh ấy cũng bắt chuyện với tôi.
– Sếp thân với cậu lắm hả?
– À…ừm..anh rể vợ của tôi mà.
– Nhưng tôi thấy hai người thân hơn mức đó. “Anh ta nhìn tôi rồi nở nụ cười khiến tôi lạnh xương sống”
– Gì chứ? Người nhà mà thân hơn là phải rồi.
Bỗng có một suy nghĩ loé lên trong đầu tôi. Không lẽ đã có người nghi ngờ mối quan hệ của tụi tôi mà nếu có thì chỉ có anh ta thôi. Chuông báo thang máy khiến tôi bay luôn ý nghĩ đó vội bước ra ngoài đi tới xe thì thấy ông đã đứng đó chờ.
– Nhanh lên, còn về, trể rồi. “ông hối tôi mà cứ nhìn đồng hồ báo hiệu cho tôi cũng trể lắm rồi”
Tôi gật đầu rồi nhanh lái xe đi. Trên đường đi thỉnh thoảng tôi nhìn qua coi ông đang làm gì nhưng tôi không làm được chỉ vì một chữ “ngại” tuy lúc tức tôi nói chuyện rất mỉa mai nhưng lúc bình thường như thế này thì….. Chỉ biết thở dài thôi chứ sao.
Leave a Reply