Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyện đồng tính nam Cuộc tình trên mạng – Tác giả: CongTuDepTrai. Cậu bé biết anh ta vào một đêm đông buồn lạnh lẽo, cái lạnh của mùa đông thấm tận tâm can. Và từ đó đã làm cho cậu có một cái biệt danh là “Công Tử Băng Giá”. Biệt danh nghe cũng hay lắm nhỉ.
Truyện đồng tính nam Cuộc tình trên mạng
Tác giả: CongTuDepTrai
Hồi mới có biệt danh cậu đã từng tranh cãi với bạn bè là tại vì cậu chưa gặp đúng nửa linh hồn còn lại cho nên cậu cứ phải đập tan đi những tia hy vọng từ những con thiêu thân cứ suốt ngày bám theo cậu. Trong một dịp rất tình cờ, cậu bỗng nhớ bài hát gì đó được mở đầu bằng câu ” Tình yêu tình yêu tựa như sương khói, mà ta mà ta tựa như lữ khách…”. Còn đối với trường hợp của cậu thì phải hát là ” bên máy vi tính em tình cờ quen chàng, gọi tên nhau, và yêu nhau để rồi xa nhau…”.
Vốn cái tính tinh nghịch do trời đã thương tình ban cho, và thật là vô phước cho những ai đã vào sổ bìa đen của cậu. Anh ta cũng không ngoại lệ, đúng là trời xui đất khiến cho cậu hôm đó vô tình lạc chân vào một phòng trò chuyện (chat room) lạ. Cậu thấy cái ký danh gì mà mới nghe đã muốn chọc liền ” Lonelyperson ” (kẻ cô đơn)! Đúng ra đối với cái ký danh này cậu phải cảm thấy tội cho anh chớ. Nhưng không biết tại sao cậu lại cứ muốn phá, muốn chọc muốn ghẹo, muốn tìm hiểu coi tại sao anh ta lại chọn cái ký danh này.
Cậu bé vốn có tánh mạnh dạn từ lúc mới sanh ra, Lập tức đã mở đầu cách làm quen liền: ” Cái anh Lonely gì đó ơi! Nghe cái ký danh của anh mà lòng em phát thương rồi. Thương anh ở chỗ là đêm thứ sáu rồi mà không có đi chơi. Cho em thương với được không?” Phải một hồi lâu sau màng ảnh mới hiện lên những dòng chữ hồi đáp của anh ấy (chắc là đang bận suy nghĩ coi chàng trai nào mà gan quá, chưa biết mặt mà đã đòi thương rồi)! “Nè cậu bé! Anh nói cho bé trước rằng đã gọi là Lonely rồi thì làm sao mà có người để đi chơi được. Lonely là không có dễ thương đâu. Truyện đồng tính nam Cuộc tình trên mạng
Đừng có rớ vào nghe không cưng”! “Nhưng bên đây là xứ tự do mà! Không lẽ thương một người cũng là không nên sao anh?” Thế là anh ta đã im lặng, làm cho cậu bé không biết mình nói vậy là đúng hay sai? “Này anh Lonely ơi! Bé phải đi ra rồi, có duyên thì mình sẽ tái ngộ nhé”.
Vừa đánh dứt câu là cậu ta bấm nút để thoát ra lập tức. Tánh cậu bé là vậy, không bao giờ chừng chờ gì hết. Chắc có lẽ tại như vậy nên cậu không có sự nhẫn nại trong tình yêu. Anh ta chưa kịp nói lời tạm biệt thì cậu đã chạy mất. Cậu bé đã đến và đi ra như là cái ký danh cuả mình vậy “be_trai_bi_mat”!
Rồi anh ấy chợt ngồi ngửa ra. anh ta đang suy nghĩ và mĩm cười một mình: Cậu bé đến từ đâu nhỉ ? Tên gì và bao nhiêu tuổi ? Thiệt là vui tánh và dễ thương. Chưa biết mình bao nhiêu tuổi, dung mạo ra sau thì đã cất lời yêu đương rồi. Anh ta nghe hay hay! Tuy biết là bé chỉ đùa với mình thôi. Nhưng anh ta nghe có chút gì lưu luyến từ cái kiểu nói chuyện hồn nhiên và nghịch ngợm cuả cậu bé. Dù chỉ vài câu anh ta vốn có chút tánh lãng mạn. Anh ta thích con trai nào vui vẽ. Cậu bé có cái ký danh be_trai_bi_mat thật khác với những người con trai khác mà anh ta từng tiếp qua.
Thiệt là có cá tính! Anh ta nghe vui vui trong lòng vì một ấn tượng đẹp với cậu qua vài dòng chữ gặp gỡ trên mạng, rồi đã in sâu vào lòng anh ta. Anh ta hình dung ra một mái tóc quăn, bờ vai rộng, và thân hình của dân chơi thể thao. Anh ta nghĩ tới một nụ cười thật tươi và duyên dáng bên làn môi mộng. Anh ta như đang nghe những lời ngọt ngào hồn nhiên đâu đó đang thì thầm bên tai mình. Anh ta đang nghĩ về cậu bé ấy….rồi anh ta cũng bấm nút đi ra và thầm nhũ với lòng sẽ đăng nhập lại ngày mai và chờ một ký danh: be_trai_bi_mat !
Đã ba ngày trôi qua rồi mà ký danh hôm nào vẫn chưa xuất hiện, tâm thần anh ta thật bất an, không biết chuyện gì đã xảy ra cho cậu mà sao cậu vẫn còn chưa đăng nhập vào. Không biết cậu có bị gì không nữa? Bây giờ anh ta mới hiểu được thế nào là thời gian dài vô tận, anh ta cứ ngồi đếm từng giờ từng phút, cứ nhìn cái màng hình liên hồi. Thế là lại thêm một ngày nữa trôi qua, cậu bé ơi ! Em đang ở đâu mà sao giờ này lại chưa lên mạng vậy? Mà cũng phải thôi, hôm nay là tối thứ sáu mà. Chắc cậu bé lại bận đi chơi với bạn trai rồi, cho nên không thể lên mang. Chỉ có gã khờ như mình mới lên mạng để chờ đợi.
“Thế là một tháng đã trôi qua, không lẽ ta không có duyên với cậu bé sao?”! Anh ta tự nhũ: Đã 3 giờ sáng rồi, nhưng khi anh ta sắp sửa xuống mạng thì chợt có một hàng chữ nhỏ hiện lên: “Hello anh kẻ cô đơn, lâu quá không gặp, còn nhớ em không”? “Ý… trời ơi cưng, cưng đi đâu mà làm cho anh trông ngày chờ đêm vậy nè”? “Anh cũng biết trong ngày chờ đêm sao? Em tưởng anh lúc nào cũng lonely chớ”! -“Từ khi lúc quen em, tuy rằng đó là lần đâu, nhưng mà anh lúc nào cũng nhớ tới em, nhớ cho tới quên ăn, mất ký đó”.
“Vậy là cái anh này đang tính cua mình đây! Sắp có cua rang muối ăn rồi”! Cậu bé đang nghĩ thầm trong bụng. “Ủa! Anh bị mất ký hả? Ốm tới lồi lỗi tai ra luôn chớ gì? Nói xuống ký mà cứ mỗi lần anh nhãy lên cái kim trong cân bị đứt luôn đúng không? Nếu anh muốn lên cân thì em xin sẵn lòng hy sinh xuống bếp nấu món cua rang muối cho anh ăn để tẩm bổ mà con cua đó chính là anh đó”. “Bé à! Đừng ghẹo anh mà cưng, tội nghiệp cho anh đi mà, cưng nói cho anh nghe cưng ở đâu”? “Em thì ở cái chỗ trên mặt đất, dưới mặt trời, cái xứ mà lạnh như thùng nước đá mà người ta hay nói là xứ lạnh tình nồng đó anh”. “Trời! Xứ đó là xứ nào vậy em? Sao anh chưa nghe qua, cưng cho anh xin e-mail nghe”? “E-mail của em là [email protected]! Thôi em hiện giờ phải đi ra rồi, có duyên thì tái ngộ lại nghe anh”!
Truyện đồng tính nam Cuộc tình trên mạng. Chưa kịp đánh lên chữ từ biệt với cậu thì cậu đã đi mất, thiệt tình cũng lại cái câu có duyên tái ngộ nữa. Coi ai mà có cái e-mail kỳ như cậu bé không? Tinh nghịch? Humm! Không biết là có bướng bỉnh không nhưng mà anh ta biết anh ta đang yêu thầm cậu bé ở chỗ cái tánh tinh nghịch, quậy phá không ai bằng. Không biết cái duyên của cậu bé là bao giờ đây? Nhiều khi nghĩ cũng lạ, anh ta vốn đã có nhiều chàng trai theo mà anh ta không hề có cảm giác với bất cứ một ai. Mà giờ đây anh ta lại đi có cảm giác với một cậu bé không quen không biết trên website www.tinhyeutraiviet.com ! Chuyện đời nghĩ cũng lạ thiệt?!
“Reng reng…”
Chuông điện thoại là cắt ngang dòng suy tư của anh ta.
-“Hello” !
-“Khánh hả? còn nhớ mình không? Đứa bạn nối khố của you nè! Tâm đây”!
-“Tâm? Tâm nào”?
-“Để mình nhắc cho bạn nhớ. Tâm mà có đứa em trai mà mỗi lúc bạn sang nhà mình chơi, và bạn chọc nó bị nó rượt chạy dòng dòng đó”!
-“À! Tâm, mình nhớ rồi! Sao bạn biết số phone của mình được? Lần cuối cùng mình phone về Việt Nam và nói chuyện with Huy thì nó nói Tâm đã di dân sang xứ khác rồi! Mất liên lạc với bạn rồi, sao? Bạn dạo này làm gì?”
-“Mình theo gia đình di dân qua Canada, cái xứ gì mà lạnh còn hơn cái tủ lạnh vậy mà lại đi có biệt danh là xứ lạnh tình nồng, gần 10 năm rồi còn gì. Còn you dạo này ra sao rồi? Má mình có hỏi thăm tới gia đình bạn”.
-“Gia đình mình vẫn khoẻ, hiện giờ mình đang đi làm xa nhà”
-“Thôi khuya rồi, mình sẽ cúp để cho bạn đi ngủ. Mình cũng đi ngủ mai còn đi cày nửa. Email của Tâm nè “[email protected]”. Nhớ liên lạc với mình nhé? OK? Good night….!
Anh ta rất lấy làm vui mừng sao bao nhiêu năm bị mất liên lạc với thằng bạn, nay đã có liên lạc lại rồi. Và thêm một điều nữa, anh ta đã biết cậu bé ấy ở đâu tối nay anh ta lên giường nằm ngủ để mơ mộng.
Một năm sau:
-“Bé trai cưng, chúng mình quen biết đã lâu rồii, kỳ này anh có dịp đi qua Canada thăm lại thằng bạn cũ, em có thể cho anh xin điạ chỉ để anh tới thăm em được không? Chỗ anh sẽ tới ở gần thành phố của em đó cưng. Nếu em thiệt sự nói là thương anh thì cho anh điạ chỉ đi cưng, dù sao cũng phải cho anh ra mắt gia đình em chứ, đúng không nè?”
-“Anh à không phải là em không muốn cho anh điạ chỉ, chỉ tại vì em có điều khó nói, mong anh hiểu cho em.”
-“Anh không hiểu được em, em cái gì cũng không cho, số phone cũng không, điạ chỉ cũng không, mỗi lần mà nói chuyện phone đều là em phone cho, anh xin em một tấm hình cũng không. Nhiều khi anh tự nghĩ, không biết tại sao anh lại đi thương em. Có ai mà có người yêu lạ đời như anh không nè?”
-“Anh à, anh cũng nên nhớ, lúc anh tỏ tình với em thì em đã nói rồi, những người nào muốn yêu em thì phải tuân theo điều kiện em đưa ra là không được hỏi hình, không được hỏi số phone, và càng không được hỏi địa chỉ. Lúc đó chính miệng anh đã nói là “Anh yêu em rồi thì không có gì mà anh không vượt qua nỗi” nghe lời em đi anh yêu, đi chơi vui vẻ, đừng có mà giận dữ như vậy, anh không sợ em không thương anh à?”
“Anh sợ em luôn rồi, em có số phone di động của anh đó, khi nào em đổi ý, em gọi cho anh, còn nếu không đuoc thì gọi nhà thằng bạn anh. Anh sẽ tới thăm em. Đây là lời nói từ tận đáy lòng của anh, anh rất muốn gặp em ngoài đời, coi em có xấu xí như lời em nói hay không?”
======== Ngày thứ nhất tại sân bay Canada ============
“Hey Tâm”! Vừa thấy được thằng bạn sau mấy năm trời không gặp, 2 người rất là mừng.
“Ê Khánh”! Má mình đang chờ bạn ở nhà đó, má mình rất muốn gặp bạn. Dù sao thì bạn cũng xém chút là trở thành con trai của bả mà.”
“Cũng may là bác đã sanh bạn ra trước, nếu không chắc mình phải kết hôn với cậu em trai khó tánh của bạn, cưới nó về là Khánh chết chắc”
“Khánh vẫn còn gọi nó khó tánh, coi chừng kỳ này bạn gọi nó như vậy là nó rượt bạn chạy tiếp. Tâm thiệt tình sợ hai đứa tụi bây luôn. Suốt ngày cứ ghẹo nhau”.
===========Ngày thứ 2 ở Canada==================
” Má ơi anh Khánh chọc con, đúng thiệt là oan gia mà, vẫn còn cái tính chọc em, có tin em rượt anh không hả?”
“Nè, có giỏi thì rượt đi”
” Không à”!
” Con đừng chọc nó nữa. Bác thiệt chán hai đứa quá, nhường nhau một chút được không? Cũng may hồi đó má sanh thằng Tâm trước, không thôi bây giờ má phải làm quan toà xử án rồi. Con thay đồ dẫn anh Khánh đi chơi đi.”
Đã năm ngày trôi qua, từ lúc gặp lại bé Lâm, Khánh trong lòng thấy có một cảm giác nghe lạ quá. Giọng nói của Lâm có một âm điệu rất là quen thuộc nhưng mà Khánh lại không biết đã nghe từ đâu. Từ nhỏ tới lớn Khánh đã không tin vào chuyện bói toán, mà tại sao mấy ngày trước Lâm lại có thể nói rõ ràng về hòan cảnh và đời sống của Khánh hiện giờ…! Không lẽ anh chàng này biết coi bói sao? Đã vậy những món Khánh thích ăn thì bữa nào cũng có trên bàn. Tại sao vậy? Tất cả đối với Khánh chỉ là những dấu chấm hỏi… Truyện đồng tính nam Cuộc tình trên mạng
======Tuần cuối cùng ở Canada=============
-“Lâm à, cho anh mượn computer nhé”?
-” Trong phòng em đó anh, cứ việc tự nhiên”
Hôm nay Khánh nhớ cậu bé không thể tả được, đã gần 2 tuần rồi không có nói chuyện với cậu bé, Khánh tính lên mạng làm bài thơ tặng cho cậu ta:
“Tặng cậubé anh chưa hề biết mặt
Một người mà anh đã đem lòng thương
Em phương xa nào có hay có biết
Chốn lạnh lẽo anh ngồi nhớ người thương”
“Cái ip này thấy quen quá, cái ip của bé mà…! Không lẽ…Lâm chính là be_trai_bi_mat sao? Không thể nào được. Thật là khó tin quá.” Thế là anh ta đã biết ra được Lâm là ai. Trong đầu anh ta đã xấp xếp ra được một kế hoạch đợi khi Lâm về là sẽ hỏi tội.
-“Hello! I’m calling from the General Hospital, your son has been rush to the emergency room due too an heart attack, here is the address………., please come in as soon as you can.”
-“Bác gái ơi, Lâm đang ở trong phòng cấp cứu, bác mau thay đồ rồi đi cùng với con, con đã phone cho Tâm biết rồi, Tâm sẽ gặp mình ở trong bệnh viện sau”
Trước cửa phòng cấp cứu, lần đầu tiên Khánh chưa bao giờ thấy lòng mình vấn lên một sự sợ hãi như thế này. Tại sao ông trời lại trớ trêu thay, đã ban cho Khánh một tình yêu trọn vẹn mà bây giờ lại nỡ lòng nào nhẫn tâm lấy lạị. Khánh đã tự hứa với thánh thần là sẽ tình nguyện chịu giãm thọ của mình để bù đấp cho người mà anh ta đang thầm yêu.
-“Your son is fine now Mrs. Nguyen Lan Thi. He is in recovery room right now, but I want to do an check up on her in the next 2 weeks. Now your family could go home to take some rest, it has been a hard night on your familỵ Come back tomorrow for visting.”
Ngày hôm sau:
Khánh là người đầu tiên mà Lâm thấy được khi tỉnh dậy sau một giấc ngũ dài. Điều đó rất là dễ hiểu vì anh chàng si tình này đã không chịu đi về nhà theo lời khuyên của mommy chàng. Anh ta nhất quyết không đi phải ở lại cho bằng được, anh ấy cũng đã đổi lại vé máy bay tớ hai tuần nữa mới về.
-“Tỉnh rồi hả cưng? Em làm anh và gia đình sợ hết hồn. Làm bạn hơn tám năm trời với em mà anh nào đâu biết em vốn bị bịnh tim từ nhỏ. Anh cứ tưởng tại cơ thể em yếu cho nên em mới hay ra vào bệnh viện. Em thấy trong người ra sao ? Có đỡ hơn chưa?”
-“Anh Khánh, sao anh còn ở đây, đáng lẽ hơm nay anh phải lên máy bay để trở về mà. Không lẽ chuyến bay của anh bị đình lại? Má em đâu rồi anh? Không biết tại sao em lại thấy trong ngươi mệt mỏi quá”
-“Em à, mới mở mắt ra là đã lo nói rồi, cái miệng của em nói hoài không nghĩ à. Má và anh hai của em chưa đến. Thôi em lo nằm nghĩ đi, mau hồi phục lại nghe cậu bé dễ thương của lòng anh.”
-“Anh hôm qua không có ngũ phải không? Râu của anh mọc ra quá xá rồi. Đây là lệnh của em ban ra, anh phải về nhà, tắm rửa thay đồ, ăn miếng cơm, rồi leo lên giường ngũ, còn chuyện vé máy bay của anh thì sao?”
-“Em đúng là, thiệt là chủ nợ của anh. Be_trai_bi_mat của anh ơi, em tính bí mật với anh bao giờ hả? Cũng cái giọng điệu ra lệnh này mà làm anh phải ngày thương đêm nhớ, ăn ngũ không ngon, mong rằng sẽ có ngày được gặp bé. Nhưng mà không ngờ người anh thương lại là đứa em trai khó tánh của thằng bạn nối khố. Quả đất thiệt là tròn quá phải không em? Em đừng lo cho anh, anh đã ăn chút đồ rồi, vé máy bay anh đã dời lại tới hai tuần nữa. Còn bây giờ tới phiên anh ra lệnh cho em, phải nhắm mắt lại ngũ một giấc, cho mau hồi phục lại sức khoẻ.”
-“Anh đã biết em là ai? tại sao anh lại biết được? ai cho phép anh ra lệnh cho em? Anh thiệt là……”
Chưa kịp nói hết câu thì đôi mắt của cậu bé đã khép lại không theo ý muốn, và đưa chàng vào một giấc ngủ say với những giấc mơ tuyệt đẹp.
Thế là sau khi sự thật được phơi bày ra ánh sáng của tình yêu, Khánh càng ngày càng yêu đời hơn trước. Không ai lại có thể ngờ cậu bé khó tánh nghịch ngợm năm xưa nay lại trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú, và dễ mến ở trong lòng của Khánh. Khánh yêu chàng với tất cả tấm lòng của mình. Tình yêu đã biến đổi một gã con trai suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc, mặt mày cau có, chỉ trong phút lát lại biến thành một con người hoàn toàn đổi mới với nụ cười trên môi tô điểm thêm cho gương mặt bảnh trai. Có phải chăng đây là duyên nợ của hai người.
Một năm sau:
-“Lâm à, sao dạo này anh thấy em gầy hơn trước rất là nhiều. Da em tái quá, lần trước em đi bác sĩ ra sao rồi?”
-“Không có gì đâu anh, bác sĩ nói em bình thường thôi, da em tái xanh là tại vì em không đi ra nắng thôi”
-“Má anh cứ nhắc tới mommy em. Hồi đó má cứ theo trách anh vì cái tội làm mất địa chỉ của gia đình em. Má cứ đi theo hỏi anh là dạo này em ra sao rồi, đẹp trai không? Lúc anh nói cho má biết chuyện chúng mình thì má anh chỉ nói là số em là số phải làm con trai cho bà. Người yêu à, bắt anh chờ thêm hai ngày nữa mới gặp lại được em, sao mà dài quá xá. À hunnie ơi. Má anh thì cứ nói là anh hệt như đang ngồi trên đống lữa đó. Kỳ này hai bà mẹ chúng ta gặp lại nhau chắc là sẽ vui lắm.”
-“Em cũng nghĩ như anh vậy đó. Lâu lắm rồi em mới có dịp gặp lại má anh. Làm em hồi hợp quá nè. Nhớ hồi xưa, em theo ông anh qua bên nhà anh chơi hoài à, gặp má anh mà em đâu có hồi hộp như bi giờ đâu.”
-“Em yêu, má thuơng em lắm á, don’t worry babe. Thôi ngũ sớm đi em, hai ngày nữa anh gặp lại em.”
-“Ngũ ngon anh!”
Sau cuộc gặp gỡ của hai bà với nhau, họ đã quyết định cho hai đứạ lấy nhau. Khánh thì cứ như người được lên tiên, suốt ngày cứ cười cười nói nói. Còn về phần Lâm thì cũng nói nói cười cười như ai, nhưng trong lòng lại mang một nỗi niềm sầu thảm.
Truyện đồng tính nam Cuộc tình trên mạng . Tắm chải đầu trước gương mà lòng chàng vấn vương một nỗi buồn. chàng đang vân phân không biết có nên nói cho người yêu của chàng biết hay không? Đã có lần chàng tự nghĩ thà để chàng bỏ ra đi, để chàng đau khổ một lần còn hơn là sẽ phải đau khổ dài dài.
-“Anh, em muốn hủy bỏ sự thành thân của mình. Bởi gì em không còn yêu anh nữa. Chúng ta chia tay đi nghe anh.”
Đầu dây bên im lặng. Một cái im lặng thiệt là đáng sợ
-“Tại sao vậy em? chuyện tình chúng ta đang tốt đẹp mà.”
-“Anh nghe cho rõ, em đã không còn yêu anh nữa. Em đã không còn muốn cái cuộc tình này nữa. Em cứ tưởng cái tình cảm mà em dành cho anh là tình yêu, nhưng em đã lầm, cái thứ tình cảm đó chỉ là tình anh em, không hơn không kém. Mong anh thông cảm cho em.”
Đầu dây bên kia đã bị hang up. Chàng thiệt tình cũng không biết phải nên làm sao nữa, với chứng không thuốc chữa của chàng hiện nay, bác sĩ đã nói chàng sẽ không sống khỏi qua ba tháng. Chàng cũng chỉ muốn nghĩ tốt cho người chàng yêu thôi. Những giọt nước mắt từ đâu nhỏ xuống thấm ướt bao áo gối của chàng.
Sau khi nghe được tin sét đánh ngang tai, Khánh trở nên thành một người mất hồn. Khánh đã không năn nỉ chàng vì anh ta biết, một khi chàng đã quyết định làm gì thì ngay cả trời cũng không cản nỗi nữa. Cứ mỗi ngày Khánh lại vùi đầu vào men rượu, Khánh muốn mượn rượu để giải sầu. Càng uống, anh ta càng hận chàng, hận chàng đã lừa gạt anh ta, hận chàng đã không chung thuỷ với anh ta, anh ta hận chàng , anh ta hận số phận đã đưa đảy anh ta đến bên chàng.
Ba tháng sau:
Tiếng chuông điện thoại đã làm anh ta thức dậỵ
-“Hello, Khánh hả?”
-“Hello, Tâm hả?”
-“Khánh ơi, em mình đang nằm trong bệnh viện. Tình trạng của nó bây giờ tệ lắm, bác sĩ nói nó bị ung thư máu, sợ rằng nó không có thể sống lâu được, bạn thu xếp gấp rồi bay qua mình, nó muốn ở bên Khánh trong những giờ phút cuối.”
“Ok! Khánh sẽ bay qua bên đó liền”
—- Canada —-
Nhìn gương tái xanh của người mình yêu mà anh ta thấy như có ngàn cây kim đang đâm trái tim mình. Lâm đã ốm đi nhiều. Anh ta thiệt là dại quá, thời gian anh ta đắm mình vào men rượu có thể dùng tìm hiểu ra nguyên nhân tại sao chàng bỏ anh ta…, anh ta phải biết, vì Lâm không bao giờ nói chuyện một cách vô lý được.
-“Anh Khánh? Có phải anh không? Anh ốm đi rất nhiều. Em xin lỗi anh vì trong thời gian qua em đã làm khổ anh.”
-“Đừng nói nữa em yêu. Hãy ráng nằm nghĩ chút nữa đi em. Anh sẽ ở bên em mãi mãi”
-“Anh ơi, em muốn được về nhà. Anh năn nỉ bác sĩ cho em đi anh”
-“Em hãy ráng bình phục đi, chuyện gì anh cũng sẽ hứa với em.”
Được sự đồng ý của bác sĩ, Lâm đã ra về ngay sáng hôm sau. Bác sĩ chỉ nguyện gia đình chàng nên chuẩn bị tinh thần trước vì mạng sống của chàng bi giờ như cộng chỉ mành treo chuông và đèn sắp cạn dầu trước gió.
-“Happy brith day to you, happy birth day to you, happy birth day dear my darling, happy bđay to you. Chúc cho người yêu của anh càng ngày càng thương anh hơn trước.”
-“Cám ơn anh, em chúc cho anh sớm tìm được người yêu mới ”
-“Em à, ghẹo anh không. Thôi cũng đã khuya rồi, em ngũ ngon nghe my hunnie”
-“Ngũ ngon anh”
Và thế là giấc ngũ đó đã mang chàng rời xa tầm tay của anh ta. Mang chàng về một nơi mà không có những chuỗi buồn của nhân gian, không có ốm đau, bệnh tật. Anh đã vĩnh viễn mất chàng thiệt rồi
Hai năm sau khi Lâm chết:
Một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo của Canada, lúc tuyết còn đang thi nhau tô điểm cho mảnh đất cằn cõi bằng một màu trắng âu sầu ảm đạm, bên nấm mồ lẻ loi ở tận cùng nghĩa trang kia có một bóng người đang ngồi trầm ngâm suy tư.
Cứ mỗi năm, đúng vào ngày này, anh ta lại đến sớm hơn mọi người để cùng chàng ôn lại những kĩ niệm xưa. Từ lúc bắt đầu gặp gỡ trong tinhyeutraiviet.com, cho đến khi biết được người anh ta thương là em trai của bạn mình. Thời gian sao mà trôi qua nhanh thế, tất cả những sự việc giống như chỉ xãy ra mới hôm qua thôi. Anh ta lại trách mình là tại sao không để ý kỹ tới chàng một chút.
-“Em à, hôm qua anh lại nằm mơ thấy em cùng anh nắm tay nhau trên đường phố. Tất cả mọi người ai cũng chúc tụng cho chúng ta. Nào là răng long tóc bạc, nào là trăm năm hạnh phúc, nào là bách niên giai lão. Lúc đó anh đã tưởng rằng trên cõi đời này không ai có thể cướp mất đi tình yêu của chúng ta. Cũng chính vào lúc đó, có một bà tiên xuất hiện, không biết bà ta đã thì thầm lời gì vào bên tai em, trong giây phút, em đột nhiên lại mọc ra đôi cánh, trên đầu em lại có thần quang, và em cùng bà tiên đó bay lên trời.
Em đã mặc kệ tiếng gọi của anh, và em đã bỏ anh đi trong một cách vội vã, và anh đã giật mình thức dậy, với tiếng gọi của tên em trên chót lưỡi đầu môi. Tại sao em lại có thể bỏ anh ra đi như vậy? Có phải chăng tình yêu của chúng ta lại không đủ sức lực để giữ chân em ở lại. Anh biết em đã nói rằng em không muốn làm gánh nợ cho ai hết, nhưng mà em nào đâu biết khi yêu là phải hy sinh cho nhau, phải cùng nhau chịu khổ. Thế mà em lại ít kỷ, dành hết cái khổ về em, nhưng mà em nào đâu hay biết, điều khổ nhất em để lại cho anh là phải sống hết quảng đời còn lại trong một sự cô độc. Đi một con đường quạnh hiu cô đơn một mình. Em thật là ác lắm.
Em hãy yên nghĩ đi người yêu bé nhỏ của anh. Từng ánh mắt, từng nụ cười, và những giọt nước mắt mà em đã nhỏ xuống khi anh làm em giận, tất cả anh đều ghi lại trong đáy lòng anh, trong thâm tâm anh, để cùng anh đi hết quảng đường đơn côi trước mắt.”
Thế là bóng dáng của anh ta đã mất dạng sau làn tuyết trắng. Trên mặt đất bây giờ chỉ là những dấu tích của những chiếc giày cô độc đang đi trong tuyết, và cũng chính những bông tuyết đó đang cố che lấp đi những dấu giày đó. Những bông tuyết đó biết, và cũng chính ngày này năm sau, những dấu giày kia sẽ lại hiện lên như tượng trưng cho một mối tình vĩnh cữu đã bị chôn vùi vào lòng đất lạnh kia. Truyện đồng tính nam Cuộc tình trên mạng
—- Hết —-
Leave a Reply