Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Sao lại như vậy tại sao anh ta lại phải ở đây thưa bố? – tôi hỏi bố với vẽ phản đối kịch liệt.
-Bố sắp xếp như vậy một mặt là vì Minh Tuấn sẽ giúp con học cách quản lý công ty, mặt khác là vì Tuấn là trợ lý đặt biệt của bố và do Tuấn chưa có chổ ở ổn định ở đây nên bố sắp xếp Tuấn ở đây cũng để dễ dàng giúp bố trong một số cong việc quan trọng của bố , và Tuấn có ở đây hay không là quyền quyết định của bố chứ không phải của con, bố nghĩ con hiểu điều này đúng không?
-Thôi được rồi con sẽ làm theo lời bố với một điều kiện.
-Con muốn sao?
-Nếu anh ta ở đây là để giúp bố trong công việc của bố thì con chấp nhận, còn con thì không cần ai dạy hết, con tự hiểu khả năng của con thưa bố!!!! – nói rồi tôi bước vào và đóng cửa phòng lại một cái rầm.
Núp sau cái cửa thì tôi có thể nghe được lới bố tôi đang nói với tên Tuấn :
-Con biết đó! Bác chỉ có duy nhất thằng con này thôi, bác chỉ muốn nó thật thành đạt sau này vì vậy bác rất tin tưởng trong việc để cháu chỉ dẫn nó trong công việc ngay từ bây giờ. – bố tôi nói.
-Vâng ! con hiểu ý của bác nhưng mà con thấy Phong không thích việc này cho lắm nên con sợ…. –chưa nói hết câu thì bố tôi chen lời vào.
-không cần sợ gì cả ! nó sẽ không dám làm trái ý bác đâu.
-Thôi cháu cứ yên tâm ở đây bác về nghỉ trước, có gì cần cháu cứ nói với người làm. – Nói rồi bố tôi bước đi xuống dưới lầu.
-bác đi cẩn thận ạ! –Anh ta nói với theo bố tôi.
Đột nhiên tôi nghe được tiếng gỏ cửa phòng mình. Tôi cứ tưởng là thằng Tuấn nên không thèm mở cửa và cứ đứng đó im lặng. nhưng một lúc sau tôi nghe tiếng của chị Phương.
-Cậu chủ ơi! Chị- Phương nè .- chị Phương
-Là chị hả? làm em cứ tưởng! –tôi ở cử ra và nói.
-cậu tưởng ai?
-Em tưởng cái thằng đáng gét mà bố em cho nó ở đây.
-Hèn gì chị thấy ông chủ bước vào với một người nào đó nhưng chỉ thấy ông chủ ra về mà không thấy người đó ra.
-Mà sao lúc nảy bố em và được vậy chị?
-Chị củng không biết nửa. chị chỉ nghe thấy tiếng có người vào nên chị bước ra xem không ngờ lại gặp ông chủ rồi ông chủ bảo chị im lặng không được làm ồn nên chị đâu dám kiu cậu. Mà người đi với ông chủ lên đây là ai vậy?
-Nói ra thì dài dòng lắm để hôm nào rảnh thì e sẽ kể cho chị nghe.
-uhm vậy cậu đi nghỉ sớm đi sáng mai còn đi học nửa.
-Vậy em vào ngủ rước à! Chúc chị ngủ ngon.
-Chị cũng chúc cậu ngủ ngon. – nói rồi chị Phương đi xuống dưới.
Tôi trở lại giường nằm hoài mà ngủ không được. trong đầu cứ suy nghĩ mãi : “tại sao bố là người sinh mình ra nhưng lại không bao giờ hiểu mình vậy chứ! Ông cứ bắt mình làm những chuyện mà mình không thích, luôn ép buộc mình mọi chuyện. Từ nhỏ niềm đam mê của mình là âm nhạc nhưng bố đã không quan tâm đến thì thôi mà ngược lại ông còn cấm mình nửa chứ! Cũng may là có chị Phương dạy mình chơi đàn nếu không thì mình cũng đã buồn chết trong căn nhà này rồi .” mà nhắc đến thì càng thấy tội cho chị Phương chị có nhiều đam mê như vậy mà không được theo đuổi do hoàn cảnh gia đình khó khăn. Đáng lẽ ra bây giờ chị phương đã có thể làm một giáo viên ở quê của chị ấy rồi nhưng vì còn cha mẹ già còn mấy đứa em nên chị phải vất vả kiếm tiền lo cho cha mẹ, lo cho em của chị ăn học để không phải vất vả như chị hiện giờ.
Nhưng cũng may cho tôi là còn có chị Phương là người hiểu tôi, chia sẽ với tôi mỗi khi tôi buồn, chị còn dạy tôi rất nhiều thứ nữa chứ. Nhưng tôi cũng chẳng giúp được bao nhiêu cho chị ngoài việc là xin mẹ trả thêm lương tháng cho chị ấy. đang suy nghĩ vẩn vơ thì tôi chợt nghe thấy tiếng tin nhắn từ điện thoại. vội mở điện thoại ra xem thì ra là tin nhắn của tên Tuấn. hắn viết trong tin nhắn : “ tôi biết cậu còn thức. ra ngoài ban công đi tôi có chuyện này muốn nói với cậu.” tôi lấy làm lạ là tại sao hắn biết tôi chưa ngủ chứ, hắn biết bằng cách nào thì kệ hắn tôi không rảnh với lại không có chuyện gì để nói với hắn ta – tôi thầm nghĩ.
-Tôi nhắn tin trả lời lại với hắn : “ tôi không ngờ mặt anh lại dày đến như thế, tôi đã nói như vạy rồi mà anh vẫn đến đây”.
-Một lát sau thì hắn trả lời lại cho tôi : “ Cậu cũng thấy thái độ của bác rồi đấy- tôi đâu còn cách nào hơn là đến đây. Mà cậu cứ yên tâm đi, kho nào tìm được nhà thì tôi sẽ dọn ra ngoài ở ngay không làm cậu khó chịu nữa đâu.”
-Tôi có chút hớn hở trả lời lại : “ nếu anh suy nghĩ được vậy thì tốt… bây giờ tôi mệt rồi vì vậy đừng làm phiền tôi.”
Nói rồi tôi bỏ điện thoại xuống và cảm thấy cũng dễ chịu hơn khi nghe hắn nói vậy, và tôi cũng cầu sao cho hắn mau chóng tìm được nhà để dọn khỏi đây. Do mệt mỏi quá nên tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Phần 4 – Truyện gay Chàng quản gia của tôi
Reng!! Reng!!! Reng!!!!!! Đồng hồ báo thức của tôi đã reo rồi sao trời…. hôm qua thức khuya quá bây giờ làm sao mà dậy nổi đây không biết. tôi tắt chuông rồi cố ngủ nướng một lát . chợt tôi nghe tiếng gỏ cửa, tôi ngỉ là chị Phương lên để gọi tôi dậy ăn sáng nên tôi nói : “ chị cứ để đó đi một chút em xuống ăn sau” .
-là bố đây! Con mau ra mở cửa đi- tôi nghe tiếng bố từ ngoài cửa phòng.
-con ra ngay đây! – Vừa nói tôi vừa mệt mỏi bước lại mở cửa
-Sao giờ này chưa chịu dậy đi học?
-Dạ con đang chuẩn bị đi đây ạ!
-Mau xuống ăn sáng nghe chưa! Bố chờ con ở dưới đấy.
-Dạ bố cứ xuống trước đi. Con xuống ngay ạ!
Tôi cuốn cuồn vệ sinh cá nhân rồi thay đồ để xuống vì sợ bố tôi lại nổi cáu rồi không biết ông sẽ làm gì với tôi nữa đây. Vừa xuống tới phòng ăn mà gặp cái thằng Tuấn đó thì tôi có cảm giác như mình đang bị khó tiêu hết muốn ăn rồi. tôi từ từ bước tới và nói chị Phương làm cho tôi một hộp thức ăn mang theo để khỏi phải đau dạ dày với thằng này. Mà công nhận chị Phương nấu ăn ngon thật đấy chỉ mới nhìn thôi mà đã muốn ăn ngay rồi nhưng vì không có hứng ăn ở nhà nên đành phải vào trường ăn vậy. -Con định làm gì thế? – Bố hỏi tôi.
-Dạ con chỉ định mang thức ăn theo rồi vào trường ăn thôi bố.
-không có đi đâu hết, bố đang có chuyện muốn nói với con.
-Chuyện gì thì để trưa con về rồi hãy nói đi bố! con sắp trể giờ rồi mà bố.
-Con cứ yên tâm, bố nói xong là con có thể đi ngay không trể đâu mà con lo.
-Vậy có chuyện gì bố nói nhanh đi.
-con nghe rõ đây! Từ hôm nay Tuấn sẽ là “quản gia” ở đây… Tuấn sẽ thay bố quản lý và giúp đở con trong mọi chuyện sinh hoạt hoặc là học tập.
-Con có nghe lầm không? –“quản gia” con đã quá mỏi mệt với hai tên vệ sĩ mà bố thuê rồi bây giờ lại thêm một tên “quản gia” . con nghĩ bố làm vậy là hơi dư thừa rối đấy!
Nói xong tôi bỏ đi một mạch ra nhà xe. Vừa bước tới cổng nhà xe mà đã thấy hai tên vệ sĩ là tôi tức điên lên rồi. tôi bước vào xe với bộ mặt nặng nề rồi bảo bác tài chạy nhanh đến trường để có thể thoát khỏi ngôi nhà “ tù” này. Chạy được một lúc thì tôi lại bị kẹt xe ở một ngã tư đường, trong lúc đợi thì tôi lấy cái Ipad trong cặp ra để tranh thủ lên mạng xem có ai nhắn tin trong face của tôi không thì bổng dưng tôi nghe tiếng gỏ cửa xe…. Tôi quay qua nhìn thì thấy Hoàng đang đậu một chiếc môtô phân khối lớn sát bên xe tôi, tôi bấm cửa xuống và chòm ra ngoài để chào Hoàng:
-Hoàng tới trường hả?
-Không! Hôm nay mình được trống tiết nên đi ăn sáng với vài đứa bạn trong khoa…. Cón Phong đang tới trường à?
-Uhm đang gấp mà lại còn bị kẹt xe kiur này nữa!!!!
-Mà sao tối qua Phong tự dưng bỏ về mà không nói với mình tiếng nào hết vậy?
-Tại tối qua Mình có chuyện nên phải về gấp không kịp chào Hoàng.. cho mình xin lỗi nha….
-oh! Không có gì đâu, mà Phong cho Mình số điện thoại của Phong được không?
-uhm… chờ mình chút để mình lấy điện thoại ra cái … mình cũng không nhớ là số mấy nữa.
Vừa mới bấm được *0# thì tôi nghe rất nhiều tiếng kèn từ phía sau… nhìn lại thì thấy xe đã lăn bánh rồi:
-chờ chút bác tài ơi- tôi nói với bác tài xế.
-Đường đang kẹt xe phải đi nhanh mới được cậu ơi!!! –bác tài xế.
-Thôi lở rồi để khi khác cũng được.
Và cứ thế là tôi cũng đã đến trường và vào học như mọi ngày.. đến 10h30 thì tôi được ra về, tôi ngạc nhiên vì tôi đã ra trể hơn gàn 10 phút rồi mà vẫn có người đến rước. Tôi quay sang nhìn anh vệ sĩ và bảo :
-Anh gọi cho chú An (tên của bác tài xế) xem sao giwof này chú ấy vẫn chưa đến vậy?
-Dạ để tôi gọi ngay. – một hồi sau anh ta quay lại nói với tôi là xe đang gặp sự cố nên bác ấy đã báo với bố tôi cho người khác đến rước tôi.
Anh vệ sĩ vừa nói xong thì tôi thấy xe của bố tôi cũng đã vừa đến. Anh trợ lý vừa định bước xuống mở cửa cho tôi thì tôi khoác tay bảo là không cần. tôi quay lại dặn hai anh vệ sĩ :
-Hai anh cứ đứng ở đây chờ chú An đi không cần đi theo tôi đâu, tôi đi với bố tôi được rôi.
Nói rồi tôi bước lên xe và đi cùng với bố về nhà. Vì tôi còn uất ức với những chuyện hôm qua nên tôi cũng không nói với ông câu nào cho đến khi về đến nhà. Hình như cũng đã gần nữa tháng nay tôi không về nhà bên này rồi. tôi cũng nhớ mẹ tôi lắm, tôi đi nhanh vào nhà và gọi to : “ mẹ ơi ! mẹ đâu rồi”
-Mẹ ở trong nhà bếp nè! Mau vào đây với mẹ xem. –tiếng của mẹ vang ra từ trong nhà bếp.
Tôi bước vào và ôm chầm lấy mẹ từ phía sau và nhẹ hôn lên má của mẹ.
-Lần này làm gì mà lâu về nhà vậy con? –Mẹ hỏi tôi
-Dạo này con học tăng tiết nhiều quá nên ít có thời gian mẹ ơi. Chứ con cũng nhớ mẹ cũng muốn về lắm chứ bộ. –tôi nũng với mẹ.
-Mẹ cũng nhớ con lắm nhưng do công việc dạo này bận quá nên mẹ cũng không ghé bên con được.
-Mà sao mẹ không để người làm làm mà phải vào đây nấu chi cho vất vả vậy?
-Chính tay mẹ nấu cho con trai của mẹ ăn thì làm sao vất vả được! thôi con đi lên phòng trên tắm rửa lại cho mát mẻ đi rồi xuống ăn cơm, hôm nay mẹ nấu nhiều món con thích lắm đó.
-Chỉ có mẹ là hiểu con thôi.- nói rồi tôi buông mẹ ra và bước lên phòng tắm rửa.
Tôi tranh thủ tắm thật nhanh để xuống ăn cơm với mẹ, mà công nhận mẹ nấu ăn luôn là ngon nhất.
-Ôi nhiều món ngon quá!!! – tôi
-Lâu lâu mới về một lần mà, nên con cứ ăn thoải mái đi! Toàn món con thích không đó. – mẹ tôi cười và nói tôi.
Tôi gấp lia lịa hết món này đến món kia ,( cái đó không phải tui ham ăn đâu à, một phần là lâu rồi không ăn món mẹ nấu nên ăn lại ngon quá mới ăn nhiều, một phần cũng vì tôi muốn làm cho mẹ vui.)
-Ở bển con Phương nấu ăn có hợp khẩu vị của con không?- mẹ tôi hỏi.
-Chị Phương nấu cũng ngon lắm mẹ, nhưng có điều là chưa bằng tay nghề của mẹ thôi.
-Con chỉ giỏi nịnh mẹ thôi.
-Con nói thiệt mà có nịnh mẹ hồi nào đâu.
-Hai mẹ con nói gì mà vui dữ vậy? – Bố tôi từ phòng khách bước vào.
-Bố ngồi xuống ăn cơm với mẹ và con luôn đi. –Tôi cố nói chuyện với bố để mẹ không biết tôi đang giận ông chuyện hôm qua.
-Thôi ! lúc nãy bố đi ăn với đối tác rồi, hai mẹ con cứ ăn đi bố đi nghĩ một lát.
-Mình lên nghĩ đi một chút em có chuyện muốn bàn với mình.- mẹ tôi nói với bố.
-Uhm! Một chút mình vô phòng đi rồi nói sau. – Nói rồi bố tôi bước vào phòng.
Ăn xong tôi định lên phòng thì mẹ bảo:
-Trưa nay con đi shopping với mẹ nhe.
-Được đó mẹ! trưa nay con trống tiết, để con đi với mẹ.
Tôi hí ha hí hững bước lên phòng của mình để nghĩ trưa. Mà công nhận là trên đời này ngoài chị Phương ra thì mẹ là người hiểu ý tôi nhất, mệ không bao giờ bắt tôi làm những chuyện tôi không thích như bố tôi đâu, mẹ chiều chuộng tôi lắm nên tôi cũng ưa làm nũng với mẹ như một đứa con nít vậy. Do tôi biết bố rất tôn trọng ý kiến của mẹ nên những chuyện gì tôi xin bố không cho thì tôi xin mẹ và chắc ăn là sẽ được tại vì tôi là đứa con mà mẹ thương yêu nhất mà.
Đến trưa thì tôi cùng mẹ đi Diamond để mua sắm một ít đồ. Trong lúc đang đi xem xung quanh trong Diamond thì thôi tranh thủ nói với mẹ:
-Mẹ àk !!!! con nhờ mẹ chuyện này được hok?
-Chuyện gì con nói đi, muốn mua cái gì nữa phải hok?
-Dạ hok. Con chỉ muốn mẹ nói với bố là đừng cho hai tên vệ sĩ kia đi theo con hoài được hok mẹ.?
-Không được… chuyện gì mẹ cũng có thể giúp con riêng chuyện này thì không được con àk. – Mẹ nhìn và nói nhẹ nhàng với tôi.
-sao zậy mẹ…..?
– Không tại sao cả chỉ vì bố mẹ muốn bảo vệ cho sự an toàn của con thôi.
-Nhưng như vậy con cảm thấy khó chịu lắm.!!!!
-Khó chịu cũng phải gáng con àk! Bố mẹ chỉ có một mình con thôi.- mắt mẹ bắt đầu rưng rưng.
-Con xin lỗi mẹ ! con không đòi hỏi nữa đâu mẹ đừng buồn con ngar… tôi vừa bước đi vừa tựa đầu vào vai mẹ.
-Đáng ra bố mẹ cũng không muốn nói chuyện này cho con biết nhưng bây giờ con cũng đã đủ lớn để hiểu rồi nên mẹ cũng nói với con luôn.
-Chuyện gì vậy mẹ ? – tôi ngạc nhiên nhìn mẹ.
Poll Panda says
Sao ko viết nữa zậy t.g ?