Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Được hã nói à..
-Không tin thì anh thề…
-Thôi… thôi … em tin…… ! từ cái lúc anh liều mạng cứu em lần đó là em biết anh yêu em đến cở nào rồi mà.
-Phải vậy chứ…
-Á..! mẹ vô kìa…
Anh vừa nghe tôi nói thì liền quay mặt ra cửa … làm tôi thừa ngay cơ hội mà hôn lên má anh một cái “chóc” rõ kêu.
-Lừa anh hé…!! Coi chết với anh nè.
Anh nằm đè người lên tôi rồi ôm cứng lấy tôi mà chọt ngay vào những điểm nhạy cảm làm tôi một pheng nhãy nãy muốn choáng cả đầu. Nhưng vì sức khỏe tôi chưa khả quan mấy nên chỉ cử động một chút là tôi lại mệt mõi cả toàn thân. Anh thấy vậy nên cũng nhanh chóng trườn xuống khỏi người tôi mà hỏi thăm lia lịa làm tôi không tránh khỏi một trận cười nghiêng ngữa.
Nằm trong đấy được 3 ngày thì cuối cùng bác sĩ cũng cho xuất viện. Về nhà bố nghĩ dưỡng gần cả tuần lễ nữa thì tôi dường như đã hồi phục thể trạng hoàn toàn. Định làm nũng để nghỉ thêm được vài ngày thì bố bảo là trong công ty dạo gần đây cũng có một số biến cố, vậy là tôi đành gát bỏ công cuộc “Lười biếng” mà trở lại công ty tiếp bố một tay.
Tưởng đâu có chuyện gì to tác lắm, ai dè chỉ là việc công ty sắp sữa mở thêm 2 phân khu nên cũng có một tí bận rộn về việc sắp xếp nhân lực và sắp xếp văn phòng của phân khu mới. Dạo đầu thì tôi nghe đâu là bố định đưa tôi sang bên ấy, nhưng cũng may là bộ phận bên công ty lớn vẫn đang thiếu đi người đứng đầu của phòng Giám định nên bố mới tạm thời cho tôi thay thế vị trí ấy mà chuyển phó phòng bên này sang chi nhánh để quản lí.
Cả 3 bố con tất bậc cũng hơn 3 tuần vậy là cũng sắp xếp ổn thỏa . Cũng nhờ vậy mà dạo gần đây bố cũng chã quan tâm gì đến tôi với anh nữa nên đấy cũng chính là cái cơ hội trời phú cho hai đứa tôi được tự do với nhau. Nhưng cái lúc mà mọi chuyện trong công ty đã đâu vào đấy rồi thì đó cũng chính là lúc mà bố bắt đầu thực hiện kế hoạch của bố. Mấy lần về nhà dùng cơm với bố mẹ thì bố chẳng để sót lần nào mà không đề cập đến việc sẽ đưa tôi đi sang Sing để tu nghiệp nâng cao trình độ quản lí. Nói chung khi ở trước mặt bố thì tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện thôi chứ đời nào mà tôi lại chấp nhận chuyện ấy! Bất quá thì cuối cùng tôi dùng đến con Át chủ bài của mình thôi… và tôi cũng tự tin rằng, một khi tôi đã dùng đến nó thì phần thắng sẽ dễ nghiêng về tôi hơn….. Nhưng mà nói cho cùng thì tôi cũng vẫn muốn là chính tôi lại sử dụng đến nó vì điều ấy không tốt chút nào cho cả tôi lẫn bố mẹ.
Lẩm rẩm thì tết cũng trôi qua một cách nhẹ nhàng đối với mọi người….. Còn tôi, tôi cũng không biết là có nên vui mừng không nữa, vì tôi biết sau thời gian ấy thì cũng chính là lúc mà chúng tôi phải xa nhau một thời gian khá dài…
“Xa anh 3 năm để được bên anh mãi mãi…!”- điều ấy thì phải gọi là quá đơn giản đối với tôi vì tôi dám dùng tất cả những gì tôi có để đảm bảo rằng: tình yêu của chúng tôi đủ lớn để có thể tồn tại một cách tươi tốt trong thời gian ấy..! Nhưng chính bản thân tôi biết rõ là mọi chuyên sẽ không đơn giản như vậy ! Tính bố tôi thế nào tôi biết rất rõ, tuy bố rất yêu thương hai đứa tôi nhưng không vì vậy mà ông lại dễ dàng chấp nhận cái mối quan hệ ngỗ ngáo lệch lạc này, và cũng chính vì điều đấy nên tôi lo lắng thì cũng chả có gì là thừa.
Quả đúng như dự định…. Chỉ mới vừa ổn đinh lại sau đợt tết thì bố cũng đã bắt đầu chuẩn bị hết mọi thứ từ nơi ở cho đến chọn trường và chuẩn bị đồ đạc từ A đến Z cho tôi. Nhưng mà đã là con của bố thì làm sao tôi để bố thất vọng về mình được chứ! Bố càng chu đáo đến đâu thì tôi cũng càng “Chu đáo” đến nấy, thậm chí có thể là hơn cả mức mong đợi vì tôi biết “Con hơn cha là nhà có phúc” mà…….
-Hôm nay là thứ mấy rồi anh hỡ…?
-Hôm nay hả..? .. Hình như là thứ 6 rồi đó..!
-Vậy là còn đúng 1 tuần nữa là em phải bay sang bên ấy rồi…
-Như vậy cũng tốt mà…. Bên đó điều kiện tốt, anh chắc là khi em về sẽ giỏi hơn anh cho xem…
-Nhưng thật lòng là em không muốn đi tí nào.. 3 năm lận đó…. Xa anh 3 ngày thôi là em chịu không thấu rồi, huống chi đến nhường ấy thời gian..
-Thì em cũng đừng lo,…. Em nghĩ là anh chịu ngồi yên ở đây để chờ em về sao..!….. anh sẽ cố gắng sắp xếp bên này cho ổn thỏa rồi sẽ nhờ thằng Thăng qua bên này thay thế anh để anh sang đấy với em mà.!
-Em nghĩ chắc là không đâu, vì bố đã muốn như vậy rồi thì chắc anh làm cũng vô ích thôi.
-Anh có cách của anh mà…. Em yên tâm đi, thế nào bố cùng nghe lời anh cho coi.
-Không dễ như anh tưởng đâu anh à..! Bình thường thì năng lực quản lí công việc của anh cao nên bố nghe anh một cách tuyệt đối, còn đây là chuyện quản lí một gia đình đấy, không giống như công việc đâu,vì vậy bố sẽ không bao giờ nghe lời anh đâu…. Tính của bố em rành quá còn gì.!
-Em cứ phức tạp hóa vấn đề lên thôi..! bố làm gì mà kiên định đến cở đấy..! anh nài xíu là bố xiu lòng ngay mà..!
-Khó lắm ..! Khi bố đã quyết tâm rồi thì không ai làm lung lay suy nghĩ của bố được đâu… ngay cả mẹ, người mà bố tôn trọng nhất mà cũng không thể làm thay đổi suy nghĩ của bố thì huống chi là hai đứa mình.
-Sao em làm anh cảm thấy nản quá à…! Thật lòng thì anh cũng không thể tưởng tượng được là khi xa em anh sẽ sống ra sao nữa…!
-Thì anh yên tâm đi,! Chưa đến phút cuối thì em nhất quyết không buông xuôi đâu…
-Vậy mình nghéo tay đi : Cho dù có chuyện gì xãy ra thì cũng nhất định không buông tay nhau nghe chưa…
-Em hứa..! nhất định không bao giờ..
Tiền mua được tất cả, nhưng mãi mãi vẫnkhông thể nàomua dược thời gian.Khôngmột ai trên đời này có được cái quyền là điểu khiển được thời gian dù chỉ ngắn ngủi trong một phần nghìn giây. Và… cái ngày ấy cuối cùng cũng sắp đến- cái ngày mà tôi phải thậy sự phải kiềm nén hết tất cả mọi cảm xúc để có thể an tâm rời khỏi nơi này.
Trước chuyến bay khoảng một tuần thì tôi cũng đã chuẩn bị nào là những buổi tiệc chia tay với các đồng nghiệp trong công ty, rồi đến các bạn bè thân thiết……. Nhưng tôi cùng không quên dành 2 ngày thật trọn vẹn để dành riêng cho anh.
Vậy là chỉ còn đúng một ngày nữa thôi là tôi phải thật sự rời xa nơi này rồi…….! Bối rối, hối tiếc, và cuối cùng là sự lưu luyến ăn sâu đến từng ngốc ngách trong thâm tâm của tôi….. Những ngày gần đây thì tôi luôn cố gắng tỏ ra vẽ thật bình thường với tất cả mọi người xung quanh, tôi luôn cho mọi người thấy được trong ánh mắt tôi một lời nhắn “3 năm trôi qua nhanh lắm mọi người ơi.! Đừng buồn mà! Rồi Phong cũng sẽ trở về làm việc chung với mọi người thôi..!”
Nhưng thực chất thì tất cả mọi cử chỉ của tôi vẫn không thể nào tự dối lòng mình đươc…. Và điều ấy lại càng không thể nào giấu được đôi mắt sắc xão của anh Tuấn. Tôi luôn cảm nhận được là anh lúc nào cũng có tâm sự rất nhiều từ trong từng ánh nhìn của anh đối với tôi……. Cũng có nhiều lúc tôi cố vặn lòng, kiềm chế cảm xúc mà an ủi anh. Nhưng chính tôi, chính tôi cũng không thể tự an ủi mình thì làm sao mà an ủi anh được chứ!
Buổi tối trước khi đi thì tôi dành tất cả thời gian để ngồi ở nhà trò chuyện với bố mẹ…. Tôi biết, bố sẽ không thể nào an tâm nhìn tôi rời xa nhà một thời gian khá dài như vậy đâu, Nhưng tôi hiểu, tôi biết được thế nào là nỗi lòng của một người bố mà… Ai đời trên thế gian này lại muốn đứa con của mình yêu quí nhất, hy vọng nhất lại trở thành một đứa không ra gì, lệch lạc bệnh hoạn trong mắt tất cả mọi người chứ! Và cũng chính vì điều ấy lại càng làm cho bố buồn hơn nữa- tôi cảm nhận được rõ mà.
-Ông à.! Thật lòng tôi không yên tâm để con nó đi chút nào, ông xem mà suy nghĩ lại đi, tôi thấy vậy tội con quá..- Mẹ vừa chùi tay lên mắt vừa nói với bố.
-Nhưng chỉ có như vậy mới tốt cho con thôi mẹ nó à.! Mà mẹ nó cứ yên tâm đi, bên ấy tôi sắp xếp đâu vào đấy hết rồi, tôi đảm bảo con nó qua đó sẽ sớm thích nghi thôi mà.
-Nhưng tôi xót con quá.! Liệu con nó có chịu được không hả ông..?
-Bà cứ tin tôi đi, con mình làm được mà…. không chừng nó còn trưởng thành hơn thì sao..!
-Nhưng tôi sợ ông ép quá rồi chúng nó buồn mà sa sút sức khỏe thìliệu có ổn không chứ..! thôi thì ông cứ để tự nhiên cho chúng nó đi nghe ông.
-Sao mà bà cứ thương con rồi không chịu nghĩ cho con gì hết vậy..? Tụi nó như thế thì làm sao mà sống trong cái xã hội này được chứ…! Không phải ai cũng nghĩ thoáng như bà đâu…! Con mình còn quá trẻ,nó chưa hiểu hết sự đời đâu..
-Tôi thấy cũng có gì nghiêm trọng đâu mà bố nó cứ làm quá lên thế chứ…! Thì con là con của mình, mình yêu, mình thương chúng nó là được rồi cần gì đến người khác suy nghĩ thế nào chứ!!!! Chúng nó có làm hại gì đến ai đâu mà ông lo thiên hạ người ta dị nghị..
-Sao mà tôi nói mình không chịu hiểu vậy …? Thôi ..! tôi đã quyết vậy rồi thì không còn bàn thêm gì nữa..! lịch trình đã sắp xếp hết rồi,… ngày mai bà dậy sớm mà chuẩn bị đồ cho con nó là vừa…. tôi đi ngủ đây, mấy hôm nay tôi cũng chả ngủ được tí nào rồi…. bà cũng lo nhỉ sớm đi cho khỏe..
“Bố à…! Con hiểu lòng bố lắm chứ..! Tuy cuộc sống này, sự sống này là của bố và mẹ ban cho con, nhưng cách sống và quyền tự do để tồn tại trong cuộc sống này là tùy thuộc nơi con bố mẹ à…! vì vậy con xin lỗi bố mẹ nhiều lắm,… con xin lỗi vì con dã bất hiếu, không làm tròn được nghĩa vụ của một thằng con trai thực thụ mà bố mẹ đã kì vọng, đã đặt hết tâm huyết …. Nhưng bố mẹ à.! Nếu cho con được quyền lựa chọn lại thì con cũng vẫn xin lỗi, vì con không có quyền ép buộc trái tim con nghe theo lời lý trí của con…. Con hy vọng nhiều lắm! hy vọng sẽ có một ngày nào đó bố và mẹ có thể hiểu cho con, thông cảm cho con và tôn trọng quyền lựa chọn của con… Con yêu bố mẹ nhiều lắm. ”
“Tuấn à…! Em yêu anh nhiều lắm…..
Chắc có lẽ vì em đã quá yêu anh nên đến hôm nay em mới có quyết định như thế này… Em cũng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, nhưng trái tim đã mách bão với anh như thế. Em cảm ơn anh nhiều lắm, cảm ơn vì trong suốt thời gian qua anh đã ở bên cạnh em, đã chăm sóc, lo lắng cho em.. đến giờ em cũng không thể nào tưởng tượng ra được rằng nếu như không có anh thì em sẽ sống ra sao nữa…! Cũng có nhiều lúc em đã thử tưởng tượng rằng… nếu một ngày anh không còn tồn tại trên đời này nữa thì chắc việc duy nhất mà em có thể làm cho anh đó chính là tìm được anh trong một thế giới vô hình nào đó…. Nhưng nếu lỡ một ngày em không còn bên anh nữa thì em hy vọng rằng anh sẽ sống thật tốt anh nhé..! hãy tìm một ai đó yêu thương anh hơn em và quên em bằng mọi cách đi. Anh đừng lấy làm lạ là vì sao em làm như vậy là không công bằng cho anh, bởi vì anh là người đầu tiên mà em yêu nhất, Tất cả những gì đầu tiên của em cũng đều trao hết cho anh rồi, vì vậy chỉ có em mãi mãi theo anh thôi…. Còn anh… em không muốn anh vì em mà phải sống đau khổ, phải sống một cách gượng ép để cố giữ lại hình bóng em…… Em tin với tất cả sự chân thành và sự chung thủy mà anh có thì anh sẽ dễ dàng tìm được một người nào đó yêu anh thật sự trong suốt thời gian còn lại…. Em chưa từng hy vọng là khi chúng ta đến với nhau thì lại cùng nhau thề non hẹn biển như những cái tiểu thuyết em thường đọc, vì em biết rằng, tình yêu chỉ có tính tương đối thôi chứ không phải là tuyệt đối như mọi người trên thế gian này thường nghĩ đâu anh à…! Điều em hy vọng nhất chính là em mong anh phải vì em mà sống thật tốt, thật vui vẽ anh nhé,….! Em yêu anh nhiều lắm…. Minh Tuấn hâm của em.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ- vô duyên đối diện bất tương phùng.”
Tôi không biết quyết định của mình là đúng hay là sai, nhưng tôi nghĩ tất cả những gì tôi làm là tuyệt đối trung thành với con tim của mình… Một tuần lễ suy nghĩ tường tận hết tất cả mọi sự việc tôi đã và đang trải qua, tuy không dám gọi là thấu hiểu như một nhà “Tư tưởng học” nhưng với cái vốn sống mà tôi sở hữu được trong ngần ấy thời gian được tồn tại thên thế gian này thì tôi dám chắc rằng đây cũng chính là con đường duy nhất mà tôi có thể lựa chọn….
Yêu mù quáng ? Yêu điên cuồng ? hay là Lý trí quá yếu đuối so với con tim ….. – tất cả nói sao cũng được, tôi không hề quan trọng điều đó, tôi chỉ biết, nếu như tôi xa anh thì chắc có lẽ tình yêu này sẽ mãi mãi không thể nào sống trong chúng tôi nữa, hoặc có thể là nó sẽ mãi là một sự tồn tại vô hình trong một quá khứ hay dĩ vàng nào đấy thôi vì tôi thừa hiểu bố đã quyết tâm làm như thế rồi thì sẽ không bao giờ chấp nhận tình yêu của tôi và anh….
Minh Tuấn Tự truyện….
“Sao em lại ngốc đến vậy chứ.? Anh có đáng để em làm vậy không hả ? tại sao không chịu suy nghĩ cho thật kĩ chứ? Em biết em làm như vậy đã làm tổn thương biết bao người xung quanh em không hả .? Anh cho em một cơ hội cuối cùng là tỉnh dậy tiếp tục cùng anh bước trên con đường mà mình chọn đấy… nếu không thì đừng trách tại sao anh lại độc ác với em à.
Em có biết là gần 3 tháng qua anh đã sống đau khổ như thế nào không.? Ngày nào anh cũng cố gắng thức dậy thật sớm để vào thăm em, rồi lúc làm việc thì anh cũng không thể nào tập trung được mà cứ nghĩ về em mãi. Cho đến buổi tối, Anh cố gắng lắm mới có thể vào được giấc ngủ một cách thật mệt mõi đó e à…. Nhưng anh cũng rất biết ơn đấng tối cao đã mở rộng lòng thương, không bắt em phải rời xa anh mãi mãi…..
Bây giờ ngồi nhớ lại cái lúc mà cả nhà phát hiện ra em đã uống thuốc an thần để tự vẫn thì anh vẫn không kiềm chế nỗi cảm xúc từ tim anh, Anh không hiểu tại sao em lại dại dột đến vậy.? anh đâu đáng để em hy sinh nhiều vậy cho anh chứ..! cho dù mình không được ở bên nhau nữa nhưng anh tin là mình vẫn thuộc về nhau mà, Thế thì tại sao em lại nông nỗi không chịu suy nghĩ cho thật kĩ hả Phong? Anh nói lại, anh cho em một cơ hội nữa là hãy nhanh chóng tỉnh dậy cùng anh đấy! không thôi là anh sẽ mãi không nhìn mặt em nữa đâu đó.!
Em à..! đến bây giờ anh cũng không hiểu tại sao anh lại yêu em nhiều đến bậy nữa, nhưng điều mà làm anh hối hận nhất chính là việc anh đã không thể tự tay bảo vệ người mình yêu, để em phải chịu khổ như thế này….. Anh vô dụng lắm đúng không em..? Nhưng mà thôi…. Chuyện đó tính sao đi.. miễn sao em chịu tỉnh lại thì anh hứa- anh hứa là em muốn xử anh thế nào cũng được.,… Muốn lột da anh cũng được , lốc xương anh cũng được, anh không oán trách em đâu em à….
Bác sĩ nói cũng may là thuốc chưa ngắm toàn bộ nên cũng chĩ để lại di chứng nhẹ thôi, chắc khoảng vài ngày nữa là em tỉnh lại.. Nhưng sao mà em cứ thích chống đối lại anh, bắt anh chờ đợi mõi mòn thế này hả? …… 3 thắng lận đấy!… Chỉ được ngồi nhìn em ngủ, hôn lén em, rồi ôm em như mọi lần anh vẫn thường làm… Nhưng anh muốn em phải đáp trả lại anh cơ…. Anh không muốn em cứ để mặc anh thế này đâu Vợ à.!
Anh thật lòng xin em đấy..! Mau tỉnh lại với anh đi… anh chịu không thấu nữa rồi… Anh cô đơn lắm em biết không hả…? à mà anh quên nói với em nữa, mấy hôm trước anh có nghe bố nói với mẹ là miễn sao em tỉnh lại thì nhất định bố sẽ không ngăn cấm chúng ta nữa đâu. Ngược lại bố sẽ cho anh và em tổ chức một đám cưới lớn nhất, hoành tráng nhất từ trước đến nay đấy.. Vì vậy em mau tỉnh dậy để làm người danh dự nhất được đeo chiếc nhẫn mà anh đã dày công miệt mài khắc gần cả tháng qua nhé!
Thôi….! Anh không đùa nữa đâu… em mau tỉnh lại đi chứ..! bao nhiêu trừng phạt đối với anh đã đủ lắm rồi mà….. từng ngày không có em bên cạnh anh cảm thấy hiu quạnh lắm đấy…. chẳng lẽ em lại nhẫn tâm với anh đến vậy hả..? Anh thật lòng cầu xin em mà… em ngồi dậy tác anh một cái thật mạnh đi…. Anh muốn em đánh anh đấy.. ..nghe lời anh đi…. Anh hứa suốt đời này anh sẽ không bao giờ để em phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa đâu mà..! Tỉnh dậy nhé em…”
“Con thành thật cầu mong đấng tối cao có thể nghe được lời thỉnh cầu của con… Con tình nguyện hy sinh hết tất cả những gì con có, hoặc có thể đánh đổi cả tính mạng của con,… Miễn sao người cho em ấy tỉnh dậy được rồi.. con cầu xin người đấy..! đấng tối cao à!!!”
“Yêu ít cũng được, nhiều cũng được! miễn sao yêu thật lòng…
Giận nhau cũng được, oán trách nhau cũng được..! miễn sao xin người đừng buông tay nhau..!”
-Bác sĩ… ! bác sĩ ơi…. Tay em tôi cử động được rồi…!
…………………………………..The end……………………………..
ctltvoz says
Cập nhật chap mới truyện gay Chàng quản gia của tôi
ctltvoz says
Cập nhật chap 31 – 40 truyện gay Chàng quản gia của toi
ctltvoz says
Cập nhật phần cuối Truyện gay Chàng quản gia của tôi
Anonymous says
chàng quản gia của tôi page trang 3
Anonymous says
chàng quản gia của tôi phần cuối
vutruong7a5 says
Máy chủ bị j rồi hã huhu..hũm tài đọc kôg đc..
vutruong7a5 says
Máy chủ bị j rồi hã huhu..hũm tài đọc kôg đc..
cong says
truyện rất hay nhưng đôi chỗ bạn còn bỏ sót khiến người đọc bị hụt hẫng. Như chỗ Đình Phong làm quà tặng Valentine cho Minh bạn chưa nói hết ý.
Key says
Z là đình phong tỉnh z rùj fhk t.gjả . Z là tuấn vs phong lm 1 lễ kết hôn hoành trág lun fhk t.gjả thanks tg nkiều nka vì tg đã cko e đoc 1 kâu ckuyện hay nkư tkế này đấy
Key says
Kảm ơn tg nkiều nka e đoc chap kuốj mà rơi kả nc mắt lun ák huhu
Thiên Vũ says
Tg ơi tg viết nốt cho cái kết nó hoàn thiện đc hông. Năn nỉ tg ó. Please