Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 75
Tác giả: huty
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Mai Tiểu Băng quay lại, cụp mắt nhìn xuống cái bụng to như cái trống của mình, giây sau liền ngẩn nhìn Nghiệp Thiệu Đăng.
– Thiệu Đăng…Lâu quá không gặp cậu… – Cô ta gượng ngùng thấp giọng.
Lúc này, An Nhiên bắt buộc phải đối mặt với hắn. Giây phút nhìn thấy ánh mắt của người kia, cả cơ thể cậu như chịu phải một trận gió rét lạnh thấu buốt. Ánh mắt Nghiệp Thiệu Đăng lướt qua An Nhiên, qua Mai Tiểu Băng rồi lại nhìn xuống cái bụng của cô ta, An Nhiên vẫn không thể hiểu cảm giác bây giờ của hắn là gì thông qua tia nhìn phức tạp đó, nhưng cậu biết rõ, Mai Tiểu Băng biết rõ một điều…hắn đang hiểu lầm.
Nghiệp Thiệu Đăng đột nhiên cúi đầu, giọng cười ma mị cất lên khiến ai nấy đều phải thêm phần cảnh giác e sợ.
– Haha…Thì ra là như vậy…tôi thực sự hiểu rồi…
– Hiểu? Hiểu sao? Nói cho tôi biết, cậu hiểu cái gì?
An Nhiên tức tối mà trừng mắt nhìn người kia.
Nghiệp Thiệu Đăng ngừng hẳn việc cười, hắn nhìn thẳng thừng vào An Nhiên, từng bước, từng bước tiếp cận gần hơn với cậu.
– Thì ra cậu sớm đã có một gia đình bé nhỏ của mình, thế nên mới muốn rời khỏi đây chứ gì? Giang An Nhiên…Con người cậu cũng thực sự quá giả tạo rồi, miệng thì nói những điều rất hay ho, nhưng cuối cùng thì sao? Thật không ngờ cậu còn có thể ôm phụ nữ…
An Nhiên biết rõ hắn đang hiểu lầm mối quan hệ giữa cậu và Mai Tiểu Băng, nhưng ngay lúc này, cứ nhìn vào thái độ của Nghiệp Thiệu Đăng thì biết rõ hắn sẽ không tin những điều mà cậu cố gắng phân trần.
– Mọi chuyện không như cậu nghĩ! – An Nhiên không nhìn hắn, nhạt nhòa đáp.
Lúc An Nhiên không có phòng bị gì, đột nhiên bị một lực mạnh đẩy mình ép sát vào lang cang, lưng cậu bị va đập mạnh khiến từ phía sau nhói lên một cơn đau lớn. Cậu nhăn mi nhìn người đang ép phía trước mình, lại nhìn phía sau lưng là không gian trống hoắc, đương nhiên nếu rơi từ độ cao này xuống, mặt mũi cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Mặt Mai Tiểu Băng lập tức tái lại, sau một lúc mới lấy lại được phản ứng, cô ta lập tức thét:
– Thiệu Đăng!!! Có chuyện gì từ từ nói, ở đó nguy hiểm lắm!!!
– Tiểu Băng, đứng đó!!
An Nhiên quát lên với cô ta, cố gắng nén xuống cơn đau, sau đó giương ánh mắt khó chịu nhìn người trước mặt mình, ghìm giọng:
– Lại muốn cái gì đây?
– Cậu muốn dọn khỏi đây để đến ở với cô ta sao?
An Nhiên nhếch miệng cười cay đắng.
– Cậu muốn biết lắm sao? Vậy để làm gì? Nếu thật sự tôi và Tiểu Băng có quan hệ gì đó, thì cậu cũng không có tư cách để xen vào. Cậu từng nói chúng ta là bạn mà phải không? Chỉ là bạn thôi, cậu cũng đã chối bỏ tình cảm của tôi, vậy bây giờ đừng làm ra vẻ cần tôi lắm vậy…
Nghiệp Thiệu Đăng căm phẫn, hắn dường như người đang dần mất đi lý trí, một lần nữa níu lấy cổ áo An Nhiên, gào lên:
– Không phải cậu nói sẽ ở bên cạnh tôi sao?
An Nhiên cũng không chịu yếu thế, quát lại:
– Bây giờ tôi không muốn nữa! Tại sao tôi phải ở bên cạnh cậu? Cậu có cho tôi lợi ích gì không? Hay chỉ là bố thí mấy thứ tình cảm viễn vông mà cậu gọi là tình bạn? Tôi chẳng cần mấy thứ tầm thường đó…
– Không phải trước giờ vẫn tốt hay sao? An Nhiên…cậu thay đổi rồi…Đối với cậu, tôi không còn là vị trí ưu tiên nữa… – Hắn mơ hồ nhận ra, từ đôi mắt Nghiệp Thiệu Đăng hiện lên sự hoang mang chưa từng có.
An Nhiên chán chường nhìn hắn, sau đó lại nói:
– Quả nhiên người hiểu rõ tôi nhất chính là cậu…
Nghe thấy câu nói đó, gương mặt hắn lập tức biến đổi, hắn từ từ thả tay An Nhiên ra, đôi mắt có chút thất thần nhìn thẳng vào cậu.
– Cậu thừa nhận mình đã yêu Mai Tiểu Băng sao?
An Nhiên lập tức cười khẩy.
– Phải thì sao?
– Nói dối!!!
Giây đó, An Nhiên liền hưởng một cú đấm mạnh vào một bên má, An Nhiên ngã xuống, cảm nhận thấy vị máu tanh trào ra trong khoang miệng, cậu phỉ máu, tiếp đó căm phẫn ngước nhìn người trước mặt mình.
– Thế nào? Cảm giác mất đi một con chó trung thành là như vậy à? Nghiệp Thiệu Đăng, nói cho cậu biết…bây giờ tôi không muốn yêu cậu nữa…
Lời nói còn chưa dứt, An Nhiên đã bị kéo đứng dậy, một lần nữa cậu bị ép sát vào lang cang. Phía sau cậu là những cơn gió đang cuồn cuộn, như muốn hút mọi vật ra phía ngoài không gian.
Mai Tiểu Băng xám mặt, lần này cô ta lập tức bước lại, gấp gáp quát lên:
– Nghiệp Thiệu Đăng!! Cậu điên sao? Mang An Nhiên vào, ở đó nguy hiểm lắm!!!
Gương mặt Thiệu Đăng đã biến sắc cực kì tồi tệ, trong khi đó An Nhiên vẫn cứ thản nhiên nhìn hắn.
– Muốn ném tôi xuống dưới lắm chứ gì? Được, làm đi…
– Cậu nói dối! Cậu không thể yêu Mai Tiểu Băng được…Là cô ta, cô ta dùng đứa con để trói buộc cậu đúng không?
An Nhiên liền đó tức giận quát:
– Đừng nhảm nhí nữa. Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là để tôi đi, hai là từ đây đẩy tôi xuống, tôi sẽ không bao giờ ở bên cạnh cậu, không bao giờ nữa!
– Giang An Nhiên!!!
– Sao? Cậu không có lý do để giữ tôi lại, nhưng lại không muốn để tôi đi? Vậy được, để tôi giúp cậu chọn lựa…
Nói rồi, An Nhiên tự nhích người ra đằng sau. Một cơn gió lốc ùa tới như muốn kéo cậu ra ngoài, giây đó Nghiệp Thiệu Đăng liền hốt hoảng ôm ghì lấy cậu, kéo An Nhiên trở về.
– Nhiên, tôi không muốn…
An Nhiên vung ra không để cho Nghiệp Thiệu Đăng tiếp tục đỡ mình.
– Vậy tôi có thể đi được rồi chứ?
Mai Tiểu Băng đứng phía sau suýt nữa đã ngã khụy xuống vì sợ hãi. Cô ta lập tức bước tới cùng đỡ lấy An Nhiên, sau đó thì căm phẫn nhìn Nghiệp Thiệu Đăng, quát lên:
– Đủ rồi! Cậu làm khổ cậu ấy như vậy vẫn chưa đủ hay sao? Nghiệp Thiệu Đăng, làm ơn buông tha cho An Nhiên đi, đừng dày vò cậu ấy nữa…
– Cái gì? – Hắn cau có nhìn Mai Tiểu Băng, sự khó chịu lập tức tăng vọt trong đáy mắt đỏ ngầu, sau đó giọng nói rít qua kẽ răng, cất lên: – Cô có tư cách gì xen vào chuyện này?
Mai Tiểu Băng chứng kiến gương mặt đáng sợ kia, dù có chút chùn bước nhưng nhìn lại An Nhiên, cô ta như có thêm động lực, nghênh mặt thách thức với kẻ cao lớn trước mặt mình.
– Tôi yêu An Nhiên!!! An Nhiên nói chúng tôi sẽ trở thành gia đình của nhau, đứa con trong bụng sau này sẽ gọi tôi là mẹ, gọi cậu ấy là cha, đây là gia đình thực sự mà chúng tôi muốn có được!!
Ngay lúc này, chính An Nhiên cũng phải giật mình. Đây là lần đầu tiên Mai Tiểu Băng thừa nhận tình cảm mà cô ta dành cho cậu, nhưng còn chuyện gia đình gì đó thì là Mai Tiểu Băng hoàn toàn bịa đặt ra, cậu chưa hề nói với cô ta như thế bao giờ cả. Lúc An Nhiên đang miên man, cậu không hề để ý ánh mắt kẻ kia đang nhìn mình không chớp, đó mới đúng là ánh mắt đáng sợ như một dã thú.
– Yêu An Nhiên? Còn có cả con cái? Trông thật hạnh phúc nhỉ?
Nghiệp Thiệu Đăng vừa nói, vừa tiến lại gần Mai Tiểu Băng. Mai Tiểu Băng phát hiện ra điều gì đó bất ổn từ đôi mắt ấy, cô ta một mực bước về phía sau, lúc chân đã chạm tới cầu thang, không thể bước thụt lùi nữa nên chỉ đành đứng, hồi hộp nhìn cái bóng cao lớn đang dần tiến tới mình. Ngay lúc đó An Nhiên lập tức xuất hiện, cản lại Nghiệp Thiệu Đăng.
Hắn nhìn An Nhiên đứng trước che chắn cho người con gái kia, lửa giận trong đáy mắt lại phừng phực mà cháy.
– Gia đình thật hạnh phúc…
An Nhiên không hiểu Nghiệp Thiệu Đăng đình làm gì, nhưng dường như bây giờ đôi mắt hắn đã trở nên trống trãi lạ thường, lạ lẫm tới mức An Nhiên không nhận định được rốt cuộc người đang đứng trước mặt có phải là Nghiệp Thiệu Đăng mà cậu quen biết bao năm nay hay không. An Nhiên mơ hồ suy nghĩ, lúc đó đột nhiên lại bị người kia kéo ném đi, lúc từ dưới sàn gạch lòm còm bò ngồi dậy cậu thất thần khi thấy Nghiệp Thiệu Đăng đang áp sát về phía Mai Tiểu Băng.
– Thiệu Đăng…Cậu…cậu định làm gì? – Mai Tiểu Băng sợ hãi nhìn hắn.
– Cô nghĩ mình sẽ có được An Nhiên sao? Ràng buộc cậu ấy bằng thứ này? – Hắn chỉ tay vào bụng Mai Tiểu Băng, đều đều giọng.
– Tôi…tôi không…
Mai Tiểu Băng vô cùng sợ hại, linh tính mách bảo, cô ta lập tức xoay người muốn rời khỏi, nhưng cũng vừa đó nghe được tiếng gào từ phía sau của An Nhiên:
– Tiểu Băng!!!
Và tiếp đó bỗng dưng cảm nhận cơ thể mình nhẹ bỗng một cách bất thường, Mai Tiểu Băng thoáng nhìn thấy gương mặt thỏa mãn của kẻ kia, hắn thậm chí còn thủ thỉ một cậu:
“- An Nhiên là của mình tôi!”
————
Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 76
Tác giả: huty
Tiếng va đập vang lên, An Nhiên như kẻ mất hồn lao thẳng tới cầu thang, nhìn thấy Mai Tiểu Băng lăn xuống dưới đó, tim trong lồng ngực cậu cũng như đình chỉ hẳn. An Nhiên lao theo, nhưng phút chốc đã bị người kia ngăn lại, cậu không nói lời nào, phản ứng mạnh, dùng hết sức mà vung tay ra. Cậu cũng loạng choạng té xuống mấy bậc thang, chân va vào ngạnh thang làm nhói lên một trận đau điếng, nhưng cậu không màn, cứ như vậy mà lòm còm bò dậy, khập khiễng chạy xuống chỗ của Mai Tiểu Băng.
Lúc An Nhiên ôm Mai Tiểu Băng vào lòng, mặt cô ta đã tái nhợt lại, giữa hai chân là máu cùng nước ối đang hòa lẫn vào nhau mà tuôn ra, cảnh tượng không thể tưởng nổi.
– An…Nhiên…con…con tôi…
Tâm An Nhiên cũng đã lạnh thấu buốt, trong lòng bấy giờ vô cùng hoảng loạn, chỉ biết ôm Mai Tiểu Băng, thủ thỉ:
– Không sao…nhất định hai mẹ con sẽ không sao, tôi lập tức đưa cậu tới bệnh viện…
Nhưng vừa bế Mai Tiểu Băng đứng dậy, cậu mới phát hiện cái chân của mình đã sưng phù lên, xanh tím, cơn đau lúc này mới ập tới, An Nhiên vô thần khụy xuống. Ngay lúc đó, một vòng tay từ phía sau đã nhanh chóng đỡ lấy cậu, An Nhiên nhìn sang, thấy Nghiệp Thiệu Đăng, hai mắt cậu bỗng dưng đỏ rực lên, dữ tợn quát:
– Tránh ra!!!
Nói xong, cậu đặt Mai Tiểu Băng nhẹ nhàng xuống sau đó lấy điện thoại gọi xe cứu thương. Lúc cậu quay nhìn lại, thấy Nghiệp Thiệu Đăng đang hoang mang nhìn xuống Mai Tiểu Băng, dường như lúc này hắn mới hiểu ra được hắn đã làm một chuyện điên rồ đến thế nào. Nhưng An Nhiên cũng không còn bận tâm nữa, đối với kẻ kia, cậu đã không còn gì để nói.
Nghiệp Thiệu Đăng nhìn thấy ánh mắt oán giận thực sự của cậu, hắn càng thêm lo lắng, lại bước tới trước mặt cậu, hoảng loạn nói:
– Nhiên…tôi…tôi không cố ý…
An Nhiên không màn nói lấy lời nào, lập tức bế Mai Tiểu Băng, khập khiễng rời đi.
– Nhiên…
Đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm ở cùng nhau An Nhiên nhìn Nghiệp Thiệu Đăng bằng đôi mắt đó, nó chứng tỏ được sự thất vọng tràn trề mà cậu dành cho hắn, sự oán giận, trách móc, thậm chí có cả căm thù. Ánh mắt kia như vực hắn dậy từ ngục tối, trấn tỉnh, khiến hắn nhìn lại việc làm kinh khủng của mình. Hắn đương nhiên có sợ hãi, nỗi sợ thực sự bấy giờ đó chính là mãi mãi mất đi cậu.
Nghiệp Thiệu Đăng bước tới, thái độ của hắn thành khẩn như một đứa con nít muốn chuộc lại lỗi lầm của chính mình, nhưng đáng tiếc, lỗi lầm đó quá lớn, chuyện xảy ra thì đã xảy ra, hắn không thể nào khiến mọi chuyện như trở về hiện trạng ban đầu được.
Hắn vừa định giúp cậu đỡ lấy Mai Tiểu Băng thì đã bị An Nhiên hất ra, cậu oán giận nhìn kẻ kia, rít qua kẽ răng nói:
– Không cần!! Nghiệp Thiệu Đăng, nếu như mẹ con Tiểu Băng có mệnh hệ gì, từ nay về sau, cả kiếp này tôi sẽ không bao giờ nhìn mặt cậu!!
– An Nhiên…
Hắn thất thần nhìn cậu. Lồng ngực đột nhiên chợt hõm vào thật sâu, dường như gặp khó khăn để hít thở bình thường lại. Hắn biết khi cậu nói ra những lời đó là hoàn toàn nghiêm túc, hắn lặng người đi, lại tưởng tượng ra tương lai nếu đột nhiên An Nhiên hoàn toàn biến mất trước mặt mình, và cả đời này hắn vẫn phải tiếp tục cuộc sống này – nhưng là không còn cậu bên cạnh. Nghĩ tới chuyện mất đi cậu, chưa bao giờ Nghiệp Thiệu Đăng lại thấy hoảng loạn như hiện tại, lúc hắn nhìn theo lối đi phía trước thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của An Nhiên đâu nữa.
**
An Nhiên không biết cách liên lạc với gia đình Mai Tiểu Băng, thế nên sau khi đưa cô ta tới bệnh viện, cậu ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, hai tay run run bấm số gọi đi cho Trịnh Huyền Mi và Đào Triệu Tuyển.
Lúc Đào Triệu Tuyển tới nơi, điều đầu tiên gã làm đó chính là lao vào đạp một cú mạnh vào bụng An Nhiên.
– Thằng khốn, Tiểu Băng mang thai, tại sao mày không nói cho tao biết?
Đôi mắt Đào Triệu Tuyển bấy giờ cũng đỏ ngầu, tức giận lẫn hoảng sợ tột độ đang dần gặm nhấm tâm trí gã. An Nhiên không phản ứng lại, chỉ mặc cho Đào Triệu Tuyển xách cổ áo mình, sau đó gã lập tức đấm mạnh vào má cậu, tiếp tục rít lên:
– Rốt cuộc có chuyện gì? Không phải tao đã bảo mày phải bảo vệ cô ấy hay sao?
An Nhiên bị đánh lăn ra sàn, cậu lòm còm bò ngồi dậy, vẫn cúi mặt đáp:
– Xin lỗi, là tao vô dụng không bảo vệ nổi cậu ấy…
Đào Triệu Tuyển định lao vào lần nữa thì Trịnh Huyền Mi đứng bên cạnh lập tức lên tiến can ngăn.
– Được rồi Triệu Tuyển, đừng làm ồn ở đây. Tình hình trước mắt là phải cầu trời cho mẹ con cậu ấy qua khỏi!
Đào Triệu Tuyển thở hồng hộc, căm phẫn nhìn vào An Nhiên.
– Nhưng ít nhất tôi phải biết được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Tiểu Băng…
Trịnh Huyền Mi có vẻ bình tĩnh hơn, cô ta đưa mắt quét qua An Nhiên đang thất thần, giây sau liền hỏi:
– An Nhiên, đã có chuyện gì xảy ra?
Lúc này, An Nhiên vẫn một mực cúi đầu mà không đáp. Trong lòng cậu rối bời, phản ứng cũng dần dần trở nên chậm chạp hơn, một lúc lâu sau đó mới lí nhí đáp:
– Tiểu Băng…là…là do…bất cẩn mà té cầu thang…
– Cái gì?
– Là lỗi của tao, tao không bảo vệ Tiểu Băng được, có trách thì trách tao vô dụng…
Đào Triệu Tuyển lại bước tới, lần này gã túm lấy cổ áo An Nhiên, bắt cậu phải nhìn thẳng vào gã mà trả lời.
– Trả lời rõ ràng cho tao…Mày đang giấu diếm điều gì đó, đúng không?
An Nhiên cùng quẫn chối:
– Không…tao không…
– Nghiệp Thiệu Đăng?
Không chỉ có An Nhiên, mà ngay cả Trịnh Huyền Mi cũng giật mình khi nghe Đào Triệu Tuyển nhắc tới cái tên.
Qua đôi mắt rung chuyển hoang mang của cậu, Đào Triệu Tuyển dần dần hình dung ra sự tình. Hai bàn tay gã đang run run lên, cơn giận ngay lập tức bộc phát như vũ bão.
– Tao biết rõ mà, là thằng chó điên đó! Giang An Nhiên, tao đúng là thằng ngu khi đã tin mày, đáng lẽ tao không nên để Tiểu Băng bên cạnh mày, tao biết thằng chó đó thế nào cũng không buông tha…
An Nhiên một mực lắc đầu, nói:
– Không có…Thiệu Đăng không cố ý…Cậu ấy không cố ý hại Tiểu Băng…
Đào Triệu Tuyển bật cười như điên dại, sau đó gã trợn mắt lên, cố rót từng câu chữ đều đặn rành mạch vào tai cậu.
– Mày thừa nhận chuyện này có liên quan tới nó rồi sao? Thằng khốn đó, nó là dã thú, nó không phải con người…Từng người, từng người một đều bị nó hại cả…cũng chính bởi vì mày – Giang An Nhiên…
Đôi mắt Trịnh Huyền Mi tối lại, cô ta phải thụt lùi lại vài bước, tựa người vào tường mới có thể chống đỡ nổi cơ thể của chính mình. Qua lời nói mập mờ của cả hai, dù là người ngu ngốc đến thế nào cũng phải hiểu được đôi chút.
An Nhiên càng thêm kích động, nói:
– Không có, Thiệu Đăng…không có hại ai cả…cậu ấy vốn là người rất tốt, cậu ấy rất tốt với tao…
Đào Triệu Tuyển rít qua kẽ răng, nói:
– Nó chỉ tốt với một mình mày mà thôi. Mày thực sự vẫn không nhận ra bản chất thực sự của Nghiệp Thiệu Đăng hay giả ngu dại mà không muốn nhìn nhận? Nhìn gương mặt ngu ngơ của mày… được…để tao nói cho mày hai bí mật…
Đào Triệu Tuyển tiếp tục áp sát cậu, nói rõ ràng rành mạch:
– Mày có biết ai đứng sau gây vụ tai nạn khiến anh Phương suýt chết không? Có biết ai thuê người xử đẹp thằng bồi ở Chrum từng gây sự với mày không? Giang An Nhiên…mày đúng là ngu ngơ hết chỗ nói rồi…Bất kì ai dính tới mày, đều chẳng có kết cục tốt. Nhưng tao lại không ngờ…thằng súc vật đó…ngay cả đứa con gái chân yếu tay mềm lại còn đang mang thai như vậy mà nó cũng chẳng bỏ qua…nó không còn là người nữa.
– Không phải như vậy!!!
An Nhiên nghe xong những lời đó, tai cậu đều ong ong lên. Cậu không tin, không tin rằng người bạn mà mình thân thiết bao lâu nay lại chính là hạng người đáng khinh đó. An Nhiên như lọt thõm vào bóng tối quánh đặc, cố bám víu vào niềm tin nhỏ nhoi nào đó, nhưng đáng tiếc, mọi chuyện trôi qua trước mắt cậu đã chứng tỏ một sự thật mà cậu không bao giờ muốn nhìn nhận. Đột nhiên, An Nhiên quay sang nhìn Trịnh Huyền Mi, từ đôi mắt cô ta cũng đang là một nỗi trống rỗng vô thần, cậu bước tới trước mặt cô ta, gấp gáp hỏi:
– Cô là bạn gái của cậu ấy, cô hiểu Thiểu Đăng mà phải không? Cậu ấy không thể nào là loại người đó được…
Trịnh Huyền Mi không buồn nhìn lấy An Nhiên, cũng không cất tiếng nào. Lát sau, An Nhiên mất kiên nhẫn liền bấu mạnh vào bả vai cô ta.
– Tôi đang hỏi cô!! – An Nhiên rống giận.
Trịnh Huyền Mi vì đau mà từ từ ngước lên nhìn cậu, sau đó lại thản nhiên nói:
– Anh ta vốn là như vậy! Trên đời này chỉ có một mình cậu nghĩ Nghiệp Thiệu Đăng là người tốt thôi!!
————
Thuộc truyện: [Full] Đôi bạn nối khố – by huty
- Đôi bạn nối khố - Chương 2
- Đôi bạn nối khố - Chương 3
- Đôi bạn nối khố - Chương 4
- Đôi bạn nối khố - Chương 5
- Đôi bạn nối khố - Chương 6
- Đôi bạn nối khố - Chương 7
- Đôi bạn nối khố - Chương 8
- Đôi bạn nối khố - Chương 9
- Đôi bạn nối khố - Chương 10
- Đôi bạn nối khố - Chương 11
- Đôi bạn nối khố - Chương 12
- Đôi bạn nối khố - Chương 13 - 14
- Truyện gay: Đôi bạn nối khố - Chương 15 - 16
- Đôi bạn nối khố - Chương 17
- Đôi bạn nối khố - Chương 18
- Đôi bạn nối khố - Chương 19
- Đôi bạn nối khố - Chương 20
- Đôi bạn nối khố - Chương 21
- Đôi bạn nối khố - Chương 22
- Đôi bạn nối khố - Chương 23
- Đôi bạn nối khố - Chương 24
- Đôi bạn nối khố - Chương 25
- Đôi bạn nối khố - Chương 26
- Đôi bạn nối khố - Chương 27
- Đôi bạn nối khố - Chương 28 - 29
- Đôi bạn nối khố - Chương 30 - 31
- Đôi bạn nối khố - Chương 32
- Đôi bạn nối khố - Chương 33
- Đôi bạn nối khố - Chương 34
- Đôi bạn nối khố - Chương 35
- Đôi bạn nối khố - Chương 36
- Đôi bạn nối khố - Chương 37 - 38
- Đôi bạn nối khố - Chương 39 - 40
- Đôi bạn nối khố - Chương 41
- Đôi bạn nối khố - Chương 42 - 43
- Đôi bạn nối khố - Chương 44
- Đôi bạn nối khố - Chương 45 - 46 - 47
- Đôi bạn nối khố - Chương 48 - 49 - 50
- Đôi bạn nối khố - Chương 51 - 52
- Đôi bạn nối khố - Chương 53 - 54
- Đôi bạn nối khố - Chương 55 - 56
- Đôi bạn nối khố - Chương 57 - 58
- Đôi bạn nối khố - Chương 59 - 60
- Đôi bạn nối khố - Chương 61 - 62
- Đôi bạn nối khố - Chương 63
- Đôi bạn nối khố - Chương 64
- Đôi bạn nối khố - Chương 65 - 66
- Đôi bạn nối khố - Chương 67 - 68
- Đôi bạn nối khố - Chương 69 - 70
- Đôi bạn nối khố - Chương 71 - 72
- Đôi bạn nối khố - Chương 73 - 74
- Đôi bạn nối khố - Chương 75 - 76
- Đôi bạn nối khố - Chương 77 - 78
- Đôi bạn nối khố - Chương 79
- Đôi bạn nối khố - Chương cuối
- Đôi bạn nối khố - Chương Ngoại Truyện
Leave a Reply