Truyện gay: Thượng Ẩn – Chương 70: Lương tâm Cố Hải thức tỉnh.
Tác giả: Sài Kê Đản
Edit by Tiểu Phong dâm đãng
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Sau khi Kim Lộ Lộ đập bàn rời đi, xung quanh rơi vào một trận tĩnh mịch.
Qua thật lâu sau đó, Bạch Lạc Nhân mới quay sang Cố Hải hỏi,”Tại sao cậu lại làm cô ấy tức giận bỏ di?”
Mặt của Cố Hải u ám,”Cái gì mà tôi làm cô ta tức giận bỏ đi hả? Cậu không thấy thái độ quá đáng của cô ta hay sao? Không cần nuông chiều tật xấu này của cô ta, thích đi đéo đâu thì đi!”
Hai người các cậu thật đúng là……….. Bạch Lạc Nhân không biết làm sao,”Trước đây làm thế nào lại yêu nhau hả?”
Cố Hải đang ở bên cạnh ổn định lại khí áp! Nào có tâm tình trả lời mấy vấn đề này.
Bạch Lạc Nhân thở dài, bới mấy sợi mỳ còn dư lại trong bát, nhàn nhạt nói,”Được rồi, hai bên yên lặng một chút đi, lớn như thế rồi còn ầm ĩ cũng chả phải chuyện hay ho gì.”
Cố Hải đem mực viên còn lại gắp vào trong bát của Bạch Lạc Nhân, rồi tự mình ăn sạch sẽ chỗ mỳ còn lại.
Hai người trầm mặc đi ra khỏi tiệm cơm.
Về đến nhà, Bạch Lạc Nhân đem một cái hộp ném cho Cố Hải.
Cái gì thế hả? Cố Hải có chút kinh ngạc,”Cho tôi hử?”
Nói thừa! Ném cho cậu, không phải cho cậu thì còn cho ai nữa?
Cố Hải mở hộp ra, là một điện thoại di động mới phát hành trên thị trường, là máy cảm ứng, chất lượng và vẻ ngoài cậu rất thích, không cần đoán cũng biết là Bạch Lạc Nhân chọn. Trong lòng Cố Hải có loại cảm động khó có thể nói thành lời, nhìn thân hình Bạch Lạc Nhân đang lắc lư bên cạnh, cũng không biết biểu đạt thế nào, trực tiếp dứt khoát ôm một cái.
Nhân Tử, cậu đối với tôi thật tốt.
Cậu ôm ba tôi đi! Bạch Lạc Nhân hời hợt mà đẩy Cố Hải ra,”Tiền là là ông ấy bỏ ra, là ông ấy khăng khăng muốn mua cho cậu, tôi can ngăn thế nào cũng không được.”
Cố Hải hướng về phía Bạch Hán Kỳ phía bên ngoài cửa sổ hô một câu.
Chú, cám ơn chú rất nhiều!
Tên nhóc này, sao lại cám ơn ta? Bạch Hán Kỳ dùng vạt áo trước lau mồ hôi trên trán,”Nếu không phải là Nhân Tử kéo ta đi, ta cũng không biết phân biệt điện thoại nào dùng được hay không. Ta cảm thấy có thể gọi điện được, rơi không vỡ thì nhất định là đồ tốt, Nhân Tử nói không được, phải mua cho cháu mọt cái chức năng đầy đủ.”
———————————————————
Hiện tại trái tim Cố Hải đều có thể vắt ra mật.
Chú không cần nghe Nhân Tử, cậu ấy chỉ nói mò thôi!
Bạch Lạc Nhân đột nhiên đạp một cái lên mông Cố Hải,”Cậu đừng có được hời mà còn ở đó ra vẻ thông minh nữa!”
Cố Hải vui vẻ nhìn Bạch Lạc Nhân,”Vậy còn cậu? Cậu cũng không có một cái điện thoại di động…..”
Tôi thì cần điện thoại làm gì? Bạch Lạc Nhân tỏ vẻ thờ ơ như không,”Căn bản tôi không có ai để liên lạc, có điện thoại cũng là lãng phí.”
Cậu có thể liên lạc với tôi mà! Cố Hải tiến đến trước mặt Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân nghiến răng,”Hai mươi bốn tiếng đồng hồ cậu đều dính lấy tôi, còn phải dùng tới điện thoại hay sao?”
Cố Hải cười khan hai tiếng,”Cũng đúng, nhưng mà bây giờ tôi cũng không có ai để liên lạc, nói như vậy thì tôi có điện thoại hay không cũng không cần thiết.”
Đừng! Bạch Lạc Nhân lườm Cố Hải,”Tôi muốn dùng cái điện thoại này phân tán lực chú ý cảu cậu đó!”
Cố Hải đem miệng kế sát đến bên tai Bạch Lạc Nhân, giọng nói sâu xa mị hoặc.
Vậy không phải cậu hận chết cái điện thoại này rồi hả?
Bạch Lạc Nhân liên tiếp nói cút cút cút! Một chân đạp Cố Hải ra khỏi buồng.
Cố Hải bị nhốt ở bên ngoài, thấy Bạch Hán Kỳ đem cái thang dựa vào bên tường, đang thở hổn hển trèo lên.
Chú, chú treo lên cao như vậy làm gì?
Hôm trước trời mưa, nóc nhà có chỗ dột, may là hôm nay nắng không thì nước chảy vào như ngoài sân mất, chú lên sửa lại một chút.
Chú xuống đi để cháu lên sửa cho.
Cháu làm sao biết làm việc này hả?
Bạch Hán Kỳ lau mồ hôi, hôm nay trời nắng, giữa trưa lại càng nóng hơn.
Thật sự cháu có thể làm, chú xuống đây đi.
Đang nói, một chân Cố Hải đạp lên bệ cửa sổ, tay nắm mái hiên, vươn mình nhảy lên mái, còn phải dùng đến cái thang hả? Bạch Hán Kỳ mắt nhìn thấy đều trợn lên, nghĩ thầm tên nhóc này sao có thể trèo lên được nhỉ? Mới vừa rồi còn trên mặt đất nói chuyện, làm sao mà vừa chớp mắt liền bay lên đó rồi?
Chú, cháu lên đến nơi rồi.
Kỳ thực lúc Bạch Hán Kỳ còn trẻ thân thể cũng vô cùng khỏe mạnh, nhảy từ dưới lên trên không phải vấn đề, nhưng bây giờ đã lớn tuổi rồi, tay chân không còn lanh lẹ như vậy, hơn nữa cũng có chút sợ độ cao.
Cháu thật sự biết làm hả? Gương mặt Bạch Hán Kỳ nghi ngờ.
Nhìn chú nói kìa, cháu……
Cố Hải muốn nói trước đây cháu ở trong doanh trại việc gì cũng từng làm qua, nhưng lại sợ Bạch Hán Kỳ hỏi nhiều, liền không tiếp tục nói nữa, mà cầm lấy cái thùng trong tay Bạch Hán Kỳ, thuần thục dùng bay miết xi măng thật phẳng, tuy rằng thua tay nghề của thợ xây, nhưng coi như cũng không tồi.
Bạch Lạc Nhân đi ra, hướng về phía mái nhà hô.
Ba, ba xuống đây đi, để cậu ấy làm đi, bằng không thì mỗi ngày cậu ấy toàn ở đây ăn không ngồi rồi.
Đúng vậy đó, chú, chú xuống đi!
Bạch Hán Kỳ cười nói, được, cẩn thận từng li từng tí úp vào mái nhà, bắt đầu dùng chân dò xét cái thang.
Cố Hải thấy điện thoại di động trong túi quần Bạch Hán Kỳ đang lòi ra, là một cái điện thoại dùng không biết bao nhiêu năm, lớp sơn phía trên thậm chí đã mờ sạch rồi, Cố Hải vừa nhìn cũng biết, loại điện thoại này chính là đồ lậu mua theo cân, nhiều cũng chỉ 200 tệ, ngẫm lại điện thoại di động của mình, trong lòng không có chút tư vị nào.
Bạch Lạc Nhân chưa bao giờ nói tình hình gia đình của mình, chỉ thỉnh thoảng lúc rượu, mới đề cập một hai lần. Một tháng tiền lương của Bạch Hán Kỳ chưa tới năm nghìn tệ, phải nuôi sống một nhà già trẻ lớn bé, ông bà nội Bạch Lạc Nhân mỗi háng đều cố định phải có một khoản để khám chữa bệnh, mỗi việc này đã mất hơn phân nửa thu nhập, lại còn thêm chi phí ăn uống trong nhà, bây giờ lại ‘cõng’ thêm một cái miệng ăn…. Cho dù Bạch Hán Kỳ không nói, Cố Hải cũng biết, ông ấy nhất định là cắn răng cắn lợi mới mua chiếc điện thoại di động này.
………..
—————
Truyện gay: Thượng Ẩn – Chương 71: Buổi tối yên tĩnh.
Tác giả: Sài Kê Đản
Edit by Tiểu Phong dâm đãng
Chưa bù được nhé
Buổi tối trước khi ngủ, Cố Hải hỏi Bạch Lạc Nhân,” Vì sao chú không cùng chung vốn mở tiệm với thím Trâu?”
Tại sao muốn cùng chung vốn mở tiệm với thím Trâu hả? Bạch Lạc Nhân hỏi ngược lại.
Cậu nghĩ một chút xem, đó là một chỗ quá đẹp, lại miễn tiền thuê nhà, không cần nộp thuế, lại có nhân viên phục vụ, chỉ việc buôn bán kiếm thiền thôi mà! Một mình thím thì bận bịu, nếu như chú đến hỗ trợ, chẳng khác nào cửa hàng hai chủ, dù sao thì so với việc chú ở ngoài vùng vẫy kiếm tiền thì cũng nhẹ nhàng hơn nữa.
Bạch Lạc Nhân thở dài,”Cậu nghĩ cũng rất đúng, chắc tại ba tôi không thích đó.”
Vì sao? Cố Hải không hiểu.
Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải, ý bảo cậu ta kề sát tai vào đây.
Cố Hải lại rất vui sướng, suýt chút nữa đem toàn bộ thân thể dính vào người cậu, Bạch Lạc Nhân đem chăn chùm lên, che lại đầu hai người. Đầu kề đầu, chân kề chân, núp ở dưới một ổ chăn rất nhỏ, nhỏ nhẹ nói, lặng lẽ nhìn nhau.
Cái gì? Cố Hải sửng sốt một chút,”Không phải Thím Trâu đã goá chồng hả?”
Thím có chồng, đang ở bên ngoài làm việc.
Hơi thở ấm áp của Bạch Lạc Nhân phả vào khuôn mặt Cố Hải, hun cho cả nửa người Cố Hải đều nóng lên.
Ý của cậu là, bọn họ sợ bị nói xấu?
Bạch Lạc Nhân chần chừ một chút, bả vai sụp xuống.
Tôi luôn cảm thấy thím Trâu đang gạt ba tôi, tôi nghĩ thím và chồng đã ly hôn từ lâu rồi. Cậu suy nghĩ một chút, thím đã ở đây nhiều năm như vậy rồi, ngày lễ ngày tết chồng thím ấy cũng không về, liệu có bình thường không?
Cố Hải nhìn thấy dáng vẻ Bạch Lạc Nhân tỏ ra thông minh, quả muốn nhéo cái tai nhỏ của cậu.
Cậu có nghe thấy tôi nói gì không đấy hả? Bạch Lạc Nhân đánh một cái lên bụng Cố Hải.
Cố Hải nắm lấy tay của Bạch Lạc Nhân, cười nói,”Có nghe, không phải cậu nghĩ thím Trâu goá chồng hay sao?”
Đúng vậy, nhưng dù sao thì ba tôi cũng không đồng ý.
Tôi cảm thấy trong lòng chú rõ ràng cũng hiểu như vậy.
Cố Hải vừa nói vừa dùng ngón tay thô ráp gảy lòng bàn tay Bạch Lạc Nhân, kẽ ngón tay…..chỉ tay, từng sợi vân tay, đều dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, nhìn như thờ ơ, lại lại mang ý đùa giỡn. Tất cả thần kinh nhạy cảm trong lòng bàn tay Bạch Lạc Nhân đều được kích hoạt, làm cho tay cậu ngứa ngáy tê dại, cậu muốn mở miệng mắng Cố Hải một câu, nhưng Cố Hải đột nhiên lại dừng động tác, nhưng lại siết chặt tay cậu.
Ba cậu thân thiết với người phụ nữ khác thế này, trong lòng cậu cảm thấy không vui hay sao?
Không hề, tôi vẫn luôn khuyên ba tôi cưới thím Trâu về. Giọng Bạch Lạc Nhân rất lạnh,”Từ hổi tôi hiểu chuyện, ba tôi vẫn luôn một mình ngủ, tôi cũng không thể bắt để ông ấy như thế cả đời được?”
Cậu không muốn cho ba mẹ cậu tái hợp hả?
Không bao giờ. Bạch Lạc Nhân rất chắc chắc,”Là thím Trâu còn hơn, tôi cũng không muốn để cho ba tôi chịu khổ nữa”
Cố Hải nghe nói như thế, tâm tình có chút phức tạp.
Bạch Lạc Nhân tiếp tục ở bên cạnh nói,”Kỳ thực ba tôi không cùng chung vốn mở tiệm với thím, cũng không phải hoàn toàn là sợ người khác nói xấu. Cậu ngẫm lại mà xem, bây giờ cái quán ấy là của thím Trâu, rõ ràng ba tôi làm sao có thể vác mặt qua mà cắm một chân vào được. Chúng ta đều là đàn ông, cũng đều có thể hiểu được cảm giác này, nếu như đổi thành người khác thì có thể đùa giỡn, nhưng với thím Trâu, khẳng định không thể nào.”
Cũng đúng. Cố Hải như đang ngẫm nghĩ.
Trong chăn rơi vào khoảng yên lặng, Bạch Lạc Nhân đem chăn xốc lên, hít từng ngụm không khí bên ngoài.
Cố Hải nhìn lồng ngực phập phồng theo quy luật của Bạch Lạc Nhân, và dáng vẻ nhắm mắt hít sâu của cậu, trái tim lại bắt đầu bất quy tắc đập loạn. Bạch Lạc Nhân hơi mở đôi môi, mang theo một chút cứng rắn lại đầy mị hoặc. Cố Hải biết, môi đàn ông không mềm như môi của một cô gái, nhưng Cố Hải lại có cảm giác muốn hôn lên đôi môi đó.
Cậu ta biết trái tim mình càng ngày càng bóp méo, thế nhưng cậu ta không muốn uốn nắn nó trở về như ban đầu, cậu cũng biết rõ bản thân mình không hề có cảm giác như vậy với người đàn ông khác, chỉ riêng có mỗi mình Bạch Lạc Nhân là vậy. Có lẽ vì quá yêu thích, quá mến mộ, quá quan tâm, làm cho quả bóng tình bạn càng ngày càng lớn, cuối cùng thì lăn ra khỏi đường biên giới đó, lăn ra khỏi tầm nhìn của Cố Hải, nhưng cậu lại không muốn tìm về, cậu tình nguyện hưởng thụ niềm hạnh phúc thấp thỏm lo lắng lại có chút phóng túng.
Ban đêm, gió nổi lên, Cố Hải đứng dậy đóng cửa sổ buồng lại.
Vừa mới nằm lại lên giường, Bạch Lạc Nhân đột nhiên xoay người nhích lại gần, đầu tìm kiếm nơi mềm mại nhất mà tựa vào, cuối cùng dừng ở hõm vai Cố Hải, gương mặt ấm áp kề vào trên ngực Cố Hải, tóc thoải mái chọc vào xung quanh cổ của Cố Hải, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua, thoải mái mà ôm lên bụng Cố Hải, vẻ mặt rất là dễ chịu.
Cố Hải có chút bất ngờ không kịp đề phòng, cái cánh tay bị đè nặng cũng không muốn rút ra, rất sợ khẽ động một chút, Bạch Lạc Nhân sẽ lật mình trở lại. Mãi đến khi Bạch Lạc Nhân hô hấp đều đều, bắp thịt căng cứng của Cố Hải mới được thả lỏng, cậu rũ mi xuống nhìn người đang nằm trong ngực, nhẹ tay xoa xoa khuôn mặt Bạch Lạc Nhân, giống như là đang chạm vào một bảo bối quý hiếm, cẩn thận đến cực hạn.
Sau đó nhắm mắt lại, lẳng lặng đợi một giấc mơ đẹp đến…….
Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
—————
Thuộc truyện: [HOT] Thượng Ẩn – by Sài Kê Đản
- Thượng Ẩn - Chương 3 - 4: Hỏng Việc
- Truyện gay: Thượng Ẩn - Chương 5 - 6
- Thượng Ẩn - Chương 7 - 8: Tên tôi là ---- Đặc biệt.!
- Thượng Ẩn - Chương 9 - 10: Cậu sao có thể ăn như vậy hả
- Thượng Ẩn - Chương 11 - 12: Tặng một túi giấy vệ sinh
- Thượng Ẩn - Chương 13 - 14: Đi theo cậu bạn kia
- Thượng Ẩn - Chương 15-16: Tôi đây gọi là con bò đó
- Thượng Ẩn - Chương 17-18: Cố Hải quá xuất sắc
- Thượng Ẩn - Chương 19 - 20: Cháu rùa của ta
- Thượng Ẩn - Chương 21 - 22: Gừng càng già càng cay
- Thượng Ẩn - Chương 23 - 24: Cố Hải rất thích cậu
- Thượng Ẩn - Chương 25 - 26: Bạch Lạc Nhân xảy ra chuyện
- Thượng Ẩn - Chương 27 - 28: Cậu là đồ tạp chủng
- Thượng Ẩn - Chương 29 - 30: Cởi quần ra đã
- Thượng Ẩn - Chương 31 - 32: Hôm nay thời tiết thực sự ấm áp
- Thượng Ẩn - Chương 33 - 34: Cảm giác bắt đầu thay đổi
- Thượng Ẩn - Chương 35 - 36: Nhéo má cậu
- Thượng Ẩn - Chương 37 - 38: Cha con không đồng lòng
- Thượng Ẩn - Chương 39 - 40 - 41: Đáng tiếc tại là một kẻ đần độn
- Thượng Ẩn - Chương 42 - 43: Bất đắc dĩ ở lại
- Thượng Ẩn - Chương 44 - 45: Có phải anh bị tâm thần hay không
- Thượng Ẩn - Chương 46 - 47: Hai vợ chồng thương xót con trai.
- Thượng Ẩn - Chương 48 - 49: Đấu vật
- Thượng Ẩn - Chương 50 - 51: Sao lại cố ý rơi vào cậu ta?
- Thượng Ẩn - Chương 52 - 53: Tiểu Hải khẩu chiến Khương Viên
- Thượng Ẩn - Chương 54 - 55: Chỉ muốn ở cùng với cậu.
- Thượng Ẩn - Chương 56 - 57: Trận đấu bóng rổ
- Thượng Ẩn - Chương 58 - 59: Vỡ bình dấm chua lâu năm!
- Thượng Ẩn - Chương 60 - 61: Trong lòng rục rịch
- Thượng Ẩn - Chương 62 - 63: Sạp hàng thím Trâu bị đập
- Thượng Ẩn - Chương 64 - 65: Vì sao tôi lại thích cậu như thế hả?
- Thượng Ẩn - Chương 66 - 67: Còn không bằng một con chó
- Thượng Ẩn - Chương 68 - 69: Cảm giác không tốt lắm
- Thượng Ẩn - Chương 70 - 71: Lương tâm Cố Hải thức tỉnh
- Thượng Ẩn - Chương 72 - 73: Bạch Hán Kỳ gặp may
- Thượng Ẩn - Chương 74 - 75: Ba Bạch hóm hỉnh
- Thượng Ẩn - Chương 76 - 77: Rốt cuộc tình cảm cũng rạn nứt.
- Thượng Ẩn - Chương 78 - 79: Thân phận sắp bại lộ
- Thượng Ẩn - Chương 80 - 81: Vưu Kỳ đến tìm Nhân Tử
- Thượng Ẩn - Chương 82 - 83: Cố Hải thổ lộ tình cảm
- Thượng Ẩn - Chương 84 - 85: Điên cuồng tấn công
- Thượng Ẩn - Chương 86 - 87: Lá thư tình khôi hài
- Thượng Ẩn - Chương 88 - 89: Bây giờ kéo không ra
- Thượng Ẩn - Chương 90 - 91: Một đêm điên cuồng mê loạn
- Thượng Ẩn - Chương 92 - 93: Vợ chồng son mua đồ gia đình
- Thượng Ẩn - Chương 94 - 95: Hai tên xấu xa làm giàu
- Thượng Ẩn - Chương 96 - 97: Hiểu tôi muốn cái gì
- Thượng Ẩn - Chương 98 - 99: Rốt cuộc cũng tìm được thủ phạm
- Thượng Ẩn - Chương 100 - 101: Cố Dương
- Thượng Ẩn - Chương 102 - 103: Cậu có phải đồ ngốc hay không?
- Thượng Ẩn - Chương 104 - 105: Cái gì mà gọi là không biết xấu hổ?
- Thượng Ẩn - Chương 106 - 107: Dương Mãnh bị đè
- Thượng Ẩn - Chương 108 - 109: Ngày đại hỉ của ba Bạch
- Thượng Ẩn - Chương 110 -111: Chỉ vì đó là cậu ấy
- Thượng Ẩn - Chương 112 - 113: Chính thức lập gia đình
- Thượng Ẩn - Chương 114 - 115: Cuộc điện thoại lạ
- Thượng Ẩn - Chương 116 - 117: Cố đại thiếu gia phát điên
- Thượng Ẩn - Chương 118 - 119: Tình địch của Đại Hải
- Thượng Ẩn - Chương 120 - 121: Ba ngày không xuống giường
- Thượng Ẩn - Chương 122 - 123: Cuối cùng vẫn chậm một bước
- Thượng Ẩn - Chương 124 - 125: Ngẫu nhiên gặp nhau trên phố
- Thượng Ẩn - Chương 126 - 127: Sắp đến bước đường cùng
- Thượng Ẩn - Chương 128 - 129: Tôi sai rồi
- Thượng Ẩn - Chương 130 - 131: Đừng khinh người như vậy
- Thượng Ẩn - Chương 132 - 133: Trai lớn như quả bom nổ chậm
- Thượng Ẩn - Chương 134 - 135: Ngủ đến không biết trời đất
- Thượng Ẩn - Chương 136 - 137: Nhân Tử phản kích thành công
- Thượng Ẩn - Chương 138 - 139: Thiếu tướng đến hỏi thăm
- Thượng Ẩn - Chương 140 - 141: Họ Cố tôi da mặt dày
- Thượng Ẩn - Chương 142 - 143: Nhà Nhân Tử có chuyện
Leave a Reply