Truyện gay: Thượng Ẩn – Chương 9: Cậu sao có thể ăn như vậy hả
Tác giả: Sài Kê Đản
Edit by Tiểu Phong dâm đãng
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Vì Bạch Lạc Nhân phải viết lại hết 57 họ tên và đánh số thứ tự, sau đó cầm từng số đưa cho từng người một. Lúc Cố Hải nhận lấy số thứ tự và tên mình, không dán ngay lên trên mặt bàn, mà lẳng lặng nhìn một lúc lâu.
Cậu có chút mất thăng bằng.
Từ nhỏ Cố Uy Đình đã dạy Cố Hải, chữ giống như người, chữ viết của một người, có thể phản ánh thực chất tính cách và trình độ của người này. Chữ của Bạch Lạc Nhân, mạnh mẽ uốn lượn, khí thế to lớn, với bộ dạng ‘không tử tế’ của cậu ta đối với mình ngày hôm qua, thật đúng là một trời một vực.
Chẳng lẽ là mình cư xử không ra sao với cậu ta?
Cố Hải muốn thăm dò một chút.
Chuông hết giờ vừa vang lên, Cố Hải cầm tờ ghi số thứ tự và họ tên lên, trực tiếp đi tới trước bàn Bạch Lạc Nhân, chính là bàn của Vưu Kỳ, ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân đang vội vàng làm bài tập, không rảnh ngẩng đầu, cũng đồng nghĩa với việc không hề thấy ánh mắt thiêu đốt của vị ‘Thái tử gia’ này.
Một phút sau, Cố Hải rốt cuộc cũng mở miệng trước.
Chữ này là cậu viết?
Bạch Lạc Nhân suy nghĩ đến bài tập, một câu nói này của Cố Hải, bỗng chốc đem suy nghĩ của cậu cắt ngang. Tay cầm thước kẻ, không biết nên vẽ hình như thế nào, cuối cùng giận dữ, trực tiếp đem thước kẻ ném đến đầu của Cố Hải.
Cậu không có việc gì làm hả? Không có việc gì cũng đừng quấy rối tôi.
Cố Hải lúc này mới nhìn rõ mặt của Bạch Lạc Nhân, cũng không tệ lắm, rất xứng với nét chữ của cậu, không phải kiểu đẹp xuất chúng gì, thế nhưng lại đẹp một cách rất đặc biệt. Nếu chỉ nhìn một khuôn mặt của cậu thì cũng bình thường, nhưng nếu kết hợp với tổng thể người cậu thì lại toát ra một sức hút đặc biệt.
Bạch Lạc Nhân không mảy may ý thức được Cố Hải đang quan sát cậu, vẫn vắt óc suy nghĩ đề toán kia, đột nhiên, ngón tay của Cố Hải đưa lên trên vở bài tập của cậu,”Đề này tôi biết làm.”
Bạch Lạc Nhân nắm lấy tay của Cố Hải, trầm tĩnh từ trên bàn đẩy xuống.
Cám ơn, tôi có thể làm được.
Lực tay rất lớn, da Cố Hải hơi đen, không thì toàn bộ tay đều đỏ lên rồi.
Nhặt thước lên cho tôi.
Đây là giọng ra lệnh, Bạch Lạc Nhân nói với Cố Hải, Cố Hải không hề nhúc nhích.
Cậu có bị tàn tật hay không hả? Không phải bảo cậu nhặt thước kẻ lên hay sao? Cậu không thể nhanh nhẹn hơn một chút hả? (Nữ Vương thụ chuẩn THỤ..)
Ánh mắt của Cố Hải giống như được khắc bằng băng của bắc cực, kết quả Bạch Lạc Nhân như ánh mặt trời nhỏ chiếu cả căn phòng, có là băng bắc cực thì cũng phải tan chảy. Không có biện pháp, đàn ông đích thực đều vô cùng bao dung với người mà mình yêu thích, ai bảo người ta chữ đẹp như vậy cơ chứ. ( Chết cười thôi… )
‘Thái tử gia’ của chúng ta, liền bị khuất phục đem thước kẻ nhặt lên, cung kính đưa tới tay của Bạch Lạc Nhân. (Ha ha…Sự kết hợp hoàn hảo giữa Trì Sính và Khương Tiểu Soái để tạo ra một em Bạch Lạc Nhân …!!!~~~)
Chuông vào học vang lên, Cố Hải trở về chỗ ngồi của mình, cầm trong tay tập làm văn của Bạch Lạc Nhân đã bị xé chỉ còn một cái đề bài, cũng đủ để cho cậu ta từ từ thưởng thức. (Biến thái a~… Mang về thủ dâm hả)
Buổi trưa tan học, Vưu Kỳ thu thập xong đồ đạc, quay đầu lại nhìn Bạch Lạc Nhân nói,”Cùng đi ăn cơm đi.”
Tôi không phải học sinh nội trú, tôi phải về nhà ăn cơm.
Bạch Lạc Nhân đi tới cửa, Vưu Kỳ ở phía sau đuổi theo.
Hôm nay tôi mời, chúng ta đi xuống căng-tin ăn đi.
Ho khan một cái…… Bạch Lạc Nhân ngượng ngùng nói,”Cậu mời khách mà chọn nơi tốt nhỉ! Căng-tin trường học, cậu có hận thì gì với tôi hả?”
Nhưng mà vừa mới nghĩ đến hôm nay Bạch Hán Kỳ nấu cơm, Bạch Lạc Nhân liền đồng ý đi.
Dọc đường đi, Vưu Kỳ vẫn bảo trì một hình tượng cực ngầu, cậu ta không thích mặc đồng phục học sinh, mà thích mặc áo kẻ ca rô, hơn nữa còn thích cởi hai cúc trên của áo, lộ ra lồng ngực. Hơn nữa Bạch Lạc Nhân phát hiện, Vưu Kỳ miễn là đi trên đường, dường như không hề nghe thấy gì, ai chào cậu ta, cậu ta cũng ra vẻ không nghe thấy.
Nhưng Bạch Lạc Nhân nói một câu đâm chọc cậu ta, ngay lập tức cậu ta liền xù lông.
Cho nên Bạch Lạc Nhân luôn luôn nghi ngờ, Vưu Kỳ có thể nào đặt máy nghe lén phía sau hay không.
Tôi thấy cậu rất ngầu.
Bạch Lạc Nhân cho là mình nghe lầm, cậu bạn đi bên cạnh này dọc đường đi không nói lời nào nhìn vô cùng ngầu, lúc này mở miệng liền khen người khác ngầu.
Không phải cậu mới ngầu hay sao?
Đây là tôi giả bộ. Vưu Kỳ đột nhiên cười xấu xa,”Cậu là thật sự, từ trong ra ngoài, làm cho mọi người không cách nào tới gần cậu được.”
Chớ có nói mấy câu buồn nôn được không?
Vưu Kỳ không lên tiếng, thừa dịp xung quanh không có ai, lại rút khăn giấy ra xì nước mũi.
Bạch Lạc Nhân nghi ngờ nhìn cậu ta,”Có phải cậu bị viêm mũi hả?”
Vưu Kỳ vô cùng kinh ngạc,”Vậy là đều bị cậu nhìn ra rồi.”
Ngay cả cái này tôi cũng không nhìn ra được, chẳng phải tôi là người mù hay sao?
Mỗi tiết học Vưu Kỳ xì nước mũi không dưới năm lần, chỉ cần hết buổi học, Vưu Kỳ đứng lên đi ra ngoài, Bạch Lạc Nhân nhìn qua, luôn có thể thấy trong ngăn kéo của cậu ta một đoàn khăn giấy đã dùng, ai không biết còn tưởng rằng cậu ta nhặt từ thùng rác WC để vào ấy chứ.
Á, không được suy nghĩ nữa, càng nghĩ càng buồn nôn, Bạch Lạc Nhân ép bản thân di chuyển lực chú ý đến nơi khác, không thì bữa cơm này đừng nghĩ có thể ăn.
…..
…..Cậu sao có thể ăn như vậy hả? !
Vưu Kỳ nhìn trên bàn ăn chất đầy bát đĩa, cảm giác như vừa thấy Võ Tòng. Hai phần cơm, tám cái bánh bao, một bát bánh tráng, ba bánh mỳ xúc xích, một đĩa sủi cảo.
Những thứ này, đều là một mình Bạch Lạc Nhân ăn.
Thế mà đã nhiều hả? Tôi còn chưa ăn no đâu!
Cả người Vưu Kỳ chảy mồ hôi lạnh, cậu ta luôn muốn giảm béo, bởi vì chân cậu ta có chút thô mặc quần không đẹp. Cậu ta hâm mộ Bạch Lạc Nhân, không mập không ốm rất vừa vặn, bây giờ nhìn thấy cậu ăn nhiều đồ như vậy, đã từ hâm mộ thành đố kị ghen ghét.
Bình thường cậu hay tập thể dục hả?
Vưu Kỳ bắt đầu học hỏi kinh nghiệm.
Bạch Lạc Nhân bỏ lại một miếng cơm, lau miệng nói,”Ngoại trừ đi bộ đến trường, không có vận động gì nhiều, nghỉ được bao nhiêu thì nghỉ.”
Thật đáng sợ, vậy cậu ăn nhiều đồ như vậy, đi đâu hết rồi?
Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ bụng mình, “Cậu phải hỏi nó, tôi không biết.”
Nói xong, nhấc mông đi.
Vưu Kỳ đờ đẫn một lát, trong lòng vô cùng hối hận, mời bữa cơm này, đã đem toàn bộ thẻ ăn dùng một lần, cả ngày hôm nay đừng mong ăn cái gì nữa.
Học trưởng, có thể cho em mượn thẻ dùng cơm của anh dùng một chút hay không? Em quên không mang theo. Ánh mắt đáng thương của người này nháy mắt một cái có thể giết mọi người.
Vưu Kỳ dùng hai ngón tay gắp thẻ mua cơm lên, ánh mắt trợn lên nhìn người kia.
Cầm lấy mà dùng, thẻ này không phải trả.
………….
—————
Truyện gay: Thượng Ẩn – Chương 10: Lột da cậu ta
Tác giả: Sài Kê Đản
Edit by Tiểu Phong dâm đãng
Bạch Lạc Nhân, cậu ra đây một chút.
Trên lớp tự học, Bạch Lạc Nhân bị giáo viên Ngữ Văn gọi ra ngoài.
Tôi không biết cậu đối với tôi có thành kiến gì, hay là đối với bài tập của tôi có thành kiến. Mà cho dù có thật sự đi nữa, cậu có thể thẳng thắn nói ra, không cần phải đùa giỡn với tôi như thế. Lúc đầu tôi đối với cậu có chút ấn tượng tốt, nhưng hiện tại cậu làm tôi quá thất vọng.
Bạch Lạc Nhân bị phê bình đột nhiên vẫn chưa hiểu lý do tại sao.
Cậu giải thích cho tôi xem, đây là cái gì?
Giáo viên Ngữ Văn ấn tập làm văn lên người Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân mở ra nhìn, bên trong một chữ cũng không có, duy nhất chỉ có đề bài, còn bị người khác xé. Cậu tỉ mỉ nhớ lại một chút, cậu đã dựa theo đề bài mà giáo viên yêu cầu viết rồi, tuy rằng viết không hay lắm, nhưng cũng không đến lỗi xé đi như thế để bây giờ bị mắng chứ!
Cậu nói xem, cậu nộp bài trắng là có ý gì hả?
Bài trắng?
Những lời này, làm cho ánh mắt của Bạch Lạc Nhân trong nháy mắt ngây ngô.
Giáo viên Ngữ Văn tức giận không hề nhỏ,”Đừng giả bộ với tôi, tôi dạy học nhiều năm như vậy, cậu tưởng mấy cái trò này của cậu tôi chưa từng thấy qua hả? Về làm lại một bài, tiện thể viết giấy kiểm điểm cho tôi.”
Không đúng…….. Bạch Lạc Nhân hơi lộ ra vẻ nóng nảy,”Thầy, em thực sự viết rồi, không biết ai lại xé của em.”
Giáo viên Ngữ Văn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt tối đen quan sát Bạch Lạc Nhân một lúc lâu,”Ý của cậu là tôi xé bài tập của cậu hả?”
Không phải, ý của em không phải vậy.!
Đứng ngoài hành lang kiểm điểm lại bản thân đi,hết tiết Ngữ Văn thì thôi, suy nghĩ cẩn thận lại cho tôi.
Bạch Lạc Nhân đứng không nhúc nhích.
Giáo viên Ngữ Văn lại quay đầu rống lên một tiếng,”Đừng nghĩ là tôi dễ bị bắt nạt! !”
…..
Ai bắt nạt ai hả? Bạch Lạc Nhân âm thầm cắn răng, con mẹ nó, để tôi tìm được tên khốn kiếp xe bài tập của tôi, nhất định ông đây, lột da cậu.”
………..
Tại một quán lẩu, Cố Hải cùng hai người anh em thân thiết dùng bữa, hai người này là bạn hồi nhỏ cậu cậu, ba người cùng lớn lên trong cơ quan quân đội của bố cậu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đã hơn mười năm.
Mấy ngày nay ông già có tìm cậu không?
Không.
Ai nha, chắc ông già cậu cũng khó chịu lắm!
Cố Hải khẽ cười một tiếng, xoay xoay chén rượu trong tay, giọng nói thờ ơ, “Ông ta làm gì mà khó chịu, căn bản ông ta không để ý tới tôi. Tôi nghĩ, ông ta sớm đã muốn cho tôi đi, chính là không có lý do gì để đuổi đi mà thôi.”
Tốt xấu gì cũng là con ruột, làm gì ác đến mức vậy?
Lý Thước rót một chén rượu cho Cố Hải, ba người cụng ly mộ cái, uống một hơi cạn sạch.
Cậu mới biết ông ta mấy ngày hả? Cậu không nhớ hồi nhỏ tôi cãi nhau với ông ta, ông ta trói tôi vào trong phòng đánh một trận? Nếu không có mẹ tôi ở đó, tôi không biết còn sống đến bây giờ hay không?
Chu Tự Hổ không ngừng gật đầu,”Nói gì thì nói, tôi vẫn rất sợ ba cậu.”
Đúng rồi, lần trước cậu nói có người phá hoại kế hoạch của cậu, cướp toàn bộ thiết bị của cậu, có tóm được người này không hả?
Nghĩ đến đây chuyện này, Cố Hải tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tôi đến quán đồ cũ tìm được hai thiết bị rồi, nhưng người bán dùng thẻ căn cước giả, tìm rất phiền phức. Nhưng mà phiền phức đến mấy tôi cũng phải tìm ra, tôi cũng muốn xem, là ai cướp đồ của tôi.
Lý Thước cười lắc đầu, “Người này thảm rồi!”
Chu Tự Hổ vừa thả thịt vào trong nồi, vừa quay sang Cố Hải hỏi,”Tôi nghe nói cô kia còn có một cậu con trai đó, cậu nhìn thấy cậu ta chưa?”
Tốt nhất đừng để tôi thấy.
Lý Thước cười trêu nói,”Cậu không sợ sau này cậu ta sẽ đè đầu cưỡi cổ cậu hả?” (À, cậu nói đúng rồi đó, đè rồi và Thái tử gia nhà chúng ta còn phải nhặt thước kẻ cung kính đưa cho cậu ấy cơ..)
Cặp mắt lạnh hơn băng của Cố Hải nhìn Lý Thước, suýt chút nữa thì làm cho miếng thịt bò nóng hổi trong bát của Lý Thước làm đông lạnh.
Chu Tự Hổ vỗ vỗ vai Lý Thước, cười hì hì hòa giải,” Được rồi được rồi, đừng nói mấy chuyện không hay này, mau mau ăn đi.”
—————
Thuộc truyện: [HOT] Thượng Ẩn – by Sài Kê Đản
- Thượng Ẩn - Chương 3 - 4: Hỏng Việc
- Truyện gay: Thượng Ẩn - Chương 5 - 6
- Thượng Ẩn - Chương 7 - 8: Tên tôi là ---- Đặc biệt.!
- Thượng Ẩn - Chương 9 - 10: Cậu sao có thể ăn như vậy hả
- Thượng Ẩn - Chương 11 - 12: Tặng một túi giấy vệ sinh
- Thượng Ẩn - Chương 13 - 14: Đi theo cậu bạn kia
- Thượng Ẩn - Chương 15-16: Tôi đây gọi là con bò đó
- Thượng Ẩn - Chương 17-18: Cố Hải quá xuất sắc
- Thượng Ẩn - Chương 19 - 20: Cháu rùa của ta
- Thượng Ẩn - Chương 21 - 22: Gừng càng già càng cay
- Thượng Ẩn - Chương 23 - 24: Cố Hải rất thích cậu
- Thượng Ẩn - Chương 25 - 26: Bạch Lạc Nhân xảy ra chuyện
- Thượng Ẩn - Chương 27 - 28: Cậu là đồ tạp chủng
- Thượng Ẩn - Chương 29 - 30: Cởi quần ra đã
- Thượng Ẩn - Chương 31 - 32: Hôm nay thời tiết thực sự ấm áp
- Thượng Ẩn - Chương 33 - 34: Cảm giác bắt đầu thay đổi
- Thượng Ẩn - Chương 35 - 36: Nhéo má cậu
- Thượng Ẩn - Chương 37 - 38: Cha con không đồng lòng
- Thượng Ẩn - Chương 39 - 40 - 41: Đáng tiếc tại là một kẻ đần độn
- Thượng Ẩn - Chương 42 - 43: Bất đắc dĩ ở lại
- Thượng Ẩn - Chương 44 - 45: Có phải anh bị tâm thần hay không
- Thượng Ẩn - Chương 46 - 47: Hai vợ chồng thương xót con trai.
- Thượng Ẩn - Chương 48 - 49: Đấu vật
- Thượng Ẩn - Chương 50 - 51: Sao lại cố ý rơi vào cậu ta?
- Thượng Ẩn - Chương 52 - 53: Tiểu Hải khẩu chiến Khương Viên
- Thượng Ẩn - Chương 54 - 55: Chỉ muốn ở cùng với cậu.
- Thượng Ẩn - Chương 56 - 57: Trận đấu bóng rổ
- Thượng Ẩn - Chương 58 - 59: Vỡ bình dấm chua lâu năm!
- Thượng Ẩn - Chương 60 - 61: Trong lòng rục rịch
- Thượng Ẩn - Chương 62 - 63: Sạp hàng thím Trâu bị đập
- Thượng Ẩn - Chương 64 - 65: Vì sao tôi lại thích cậu như thế hả?
- Thượng Ẩn - Chương 66 - 67: Còn không bằng một con chó
- Thượng Ẩn - Chương 68 - 69: Cảm giác không tốt lắm
- Thượng Ẩn - Chương 70 - 71: Lương tâm Cố Hải thức tỉnh
- Thượng Ẩn - Chương 72 - 73: Bạch Hán Kỳ gặp may
- Thượng Ẩn - Chương 74 - 75: Ba Bạch hóm hỉnh
- Thượng Ẩn - Chương 76 - 77: Rốt cuộc tình cảm cũng rạn nứt.
- Thượng Ẩn - Chương 78 - 79: Thân phận sắp bại lộ
- Thượng Ẩn - Chương 80 - 81: Vưu Kỳ đến tìm Nhân Tử
- Thượng Ẩn - Chương 82 - 83: Cố Hải thổ lộ tình cảm
- Thượng Ẩn - Chương 84 - 85: Điên cuồng tấn công
- Thượng Ẩn - Chương 86 - 87: Lá thư tình khôi hài
- Thượng Ẩn - Chương 88 - 89: Bây giờ kéo không ra
- Thượng Ẩn - Chương 90 - 91: Một đêm điên cuồng mê loạn
- Thượng Ẩn - Chương 92 - 93: Vợ chồng son mua đồ gia đình
- Thượng Ẩn - Chương 94 - 95: Hai tên xấu xa làm giàu
- Thượng Ẩn - Chương 96 - 97: Hiểu tôi muốn cái gì
- Thượng Ẩn - Chương 98 - 99: Rốt cuộc cũng tìm được thủ phạm
- Thượng Ẩn - Chương 100 - 101: Cố Dương
- Thượng Ẩn - Chương 102 - 103: Cậu có phải đồ ngốc hay không?
- Thượng Ẩn - Chương 104 - 105: Cái gì mà gọi là không biết xấu hổ?
- Thượng Ẩn - Chương 106 - 107: Dương Mãnh bị đè
- Thượng Ẩn - Chương 108 - 109: Ngày đại hỉ của ba Bạch
- Thượng Ẩn - Chương 110 -111: Chỉ vì đó là cậu ấy
- Thượng Ẩn - Chương 112 - 113: Chính thức lập gia đình
- Thượng Ẩn - Chương 114 - 115: Cuộc điện thoại lạ
- Thượng Ẩn - Chương 116 - 117: Cố đại thiếu gia phát điên
- Thượng Ẩn - Chương 118 - 119: Tình địch của Đại Hải
- Thượng Ẩn - Chương 120 - 121: Ba ngày không xuống giường
- Thượng Ẩn - Chương 122 - 123: Cuối cùng vẫn chậm một bước
- Thượng Ẩn - Chương 124 - 125: Ngẫu nhiên gặp nhau trên phố
- Thượng Ẩn - Chương 126 - 127: Sắp đến bước đường cùng
- Thượng Ẩn - Chương 128 - 129: Tôi sai rồi
- Thượng Ẩn - Chương 130 - 131: Đừng khinh người như vậy
- Thượng Ẩn - Chương 132 - 133: Trai lớn như quả bom nổ chậm
- Thượng Ẩn - Chương 134 - 135: Ngủ đến không biết trời đất
- Thượng Ẩn - Chương 136 - 137: Nhân Tử phản kích thành công
- Thượng Ẩn - Chương 138 - 139: Thiếu tướng đến hỏi thăm
- Thượng Ẩn - Chương 140 - 141: Họ Cố tôi da mặt dày
- Thượng Ẩn - Chương 142 - 143: Nhà Nhân Tử có chuyện
Leave a Reply