Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 48
Tác giả: huty
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tuy Đào Trung Phương có nói, hiện tại chỉ có anh em gã sống trong một căn nhà nhỏ, nhưng khi An Nhiên nhìn thấy trước mặt mình là một biệt thự sang trọng không kém biệt thự nhà Mai Tiểu Băng thì trong lòng không tránh được cảm giác do dự. Cậu quay sang nhìn vào Đào Trung Phương đang ngồi trên moto, nói:
– Hay là anh chở tôi đi thuê một căn phòng ở qua đêm là được rồi!
Đào Trung Phương liền hỏi lại:
– Sao vậy? Em không cần ngại gì, sợ chạm mặt Triệu Tuyển sao? Chắc giờ này nó ở bar chưa về đâu!
– Không … nhưng…
– Tôi để ý thấy dạo này em rất hay lo sợ, lại hay do dự rất nhiều chuyện, không giống em trước kia chút nào!
Sau câu nói đó, Đào Trung Phương bước xuống moto rồi ấn chuông cửa. Chẳng mấy chốc, một cô người giúp việc khá trẻ đẹp từ phía trong lật đật chạy ra. Cô giúp việc kia có vẻ không kinh ngạc mấy khi thấy Đào Trung Phương dẫn bạn về nhà, nhưng cô ta lại dùng một ánh mắt dò xét không mấy thân thiện đối với An Nhiên. Mở cửa xong cô ta liền chạy tới Đào Trung Phương, nói:
– Cậu chủ lớn, ông chủ vừa gọi về nói mọi chuyện đã xong xuôi rồi, khoảng tuần nữa thì ông chủ với bà chủ sẽ về ạ!
– Tôi biết rồi!
Đào Trung Phương dẫn xe vào ga sau đó bước tới chỗ của An Nhiên.
– Mau vào thôi!
An Nhiên nhìn sang gã sau đó cậu lại cợt nhã cười.
– Cô người ở kia…là đồ chơi của hai anh em anh à?
Đào Trung Phương đích thực có chút bất ngờ sau đó hơi khó xử.
– Chuyện đã lâu rồi, nhưng sau khi thích em, tôi chẳng còn hứng thú gì để ôm đàn bà nữa.Tôi đang thắc mắc, vì sao em có cặp mắt tinh tường thế được?
– Ánh mắt cô ta nhìn anh rất khác, cô ta còn yêu anh!
– Vậy sao? Rắc rối nhỉ? Phải nên sớm trả tiền lương cho tô ta rồi!
An Nhiên nhìn Đào Trung Phương bằng cặp mắt chứa tia khinh khi, cười khẩy mắng:
– Cặn bã!
– Biết sao được, tình yêu là thứ không thể ép buộc!
– Anh nói được cậu đó, nhưng có hiểu được không?
Đào Trung Phương nhếch miệng đáp:
– Như em cả thôi!
Câu nói đó lập tức khiến An Nhiên hơi giật mình, ánh mắt đắc ý của Đào Trung Phương như thể nói rằng gã đã biết tất cả bí mật tình cảm của cậu. Nhưng mà chuyện bản thân yêu Nghiệp Thiệu Đăng, trên đời chỉ có mình cậu là biết, làm sao gã có thể nhận ra được? An Nhiên có hơi mờ mịt, bước chân của cậu cũng ngày một chậm lại hẳn.
Đào Trung Phương phát giác, liền quay lại nói:
– Mau đi, có phải em quá nhạy cảm rồi không?
An Nhiên trấn tỉnh, lắc lắc đầu nhằm tống đi những suy nghĩ vu vơ, sau đó cậu liền bước đi, nhanh chóng bắt kịp bước của gã.
Bước vào phía bên trong phòng khách, An Nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, đưa mắt nhìn một lượt kiến trúc lẫn nội thất xa hoa ở đây, không kinh ngạc gì mấy, nói:
– Nhà anh thích y học lắm sao? Chưa bao giờ thấy người ta làm mô hình nội tạng con người để trang trí như chậu hoa hay đồ trưng bày như thế này!
Đào Trung Phương bước vào trong lấy một chai rượu với hai cái ly bước ra, thủng thỉnh đáp:
– Ba tôi là bác sĩ khoa nội, ông ấy rất yêu nghề!
– Nhưng hình như ông ấy đã đi đâu rồi?
– Ra nước ngoài làm việc, nhưng thời gian tới sẽ lại chuyển về.
An Nhiên lại đưa mắt nhìn khung ảnh gia đình rất lớn được treo giữa phòng khách. Trong đó có một người đàn ông để râu quai nón, trông điệu bộ khá tri thức, bên cạnh là người phụ nữ phúc hậu, có nhan sắc, ở giữa chính là Đào Trung Phương và Đào Triệu Tuyển trong bộ dạng nam sinh trung học. Cậu lại quay sang nhìn Đào Trung Phương, lúc bấy giờ đã đang rót rượu vào ly, từng động tác rất thản nhiên và sang quý.
– Trông nhà anh thực sự rất hạnh phúc, chắc ba anh tự hào về anh lắm hả?
Đào Trung Phương không ngẩn lên, liền đáp:
– Phải, tôi là một đứa con gương mẫu! Từ nhỏ đã vậy…
– Vậy là ba anh không biết chuyện anh là Gay, mà còn là một tên hai mặt?
Đào Trung Phương lúc này mới ngẩn lên, nhìn cậu và cười.
– Xem cách em nói cứ như tôi là thằng tồi tệ lắm vậy…Nhưng, thực sự mà nói thì ba tôi không quan tâm chuyện đó. Miễn là tôi có thể làm vẻ vang gia đình dòng họ bằng bộ mặt của một thư sinh có gia giáo lễ độ, còn những việc khác ông ấy cũng chẳng màn!
An Nhiên nhìn gã thản nhiên uống rượu, bất chợt trong lòng cậu liền có nhiều suy nghĩ miên man. Nhìn vào con người Đào Trung Phương thì liền thấy sự mâu thuẫn, vừa là kẻ nho nhã dễ gần đồng thời cũng là kẻ đáng sợ, vô tình. Nhưng đến lúc này cậu lại có thể nhìn thấy một khía cạnh khác mà nhận xét, gã cũng là người đáng thương vì không thể sống với bản chất thật của mình. Ngụy trang bản thân thành thứ tốt đẹp nhất để làm hài lòng người thân, nhưng gã lại đồng thời không muốn bác bỏ chính bản chất của mình, cố gắng níu giữ cả hai mặt, hai tính cách đối nghịch chính là điều không tưởng và khó khăn.
An Nhiên cầm lên ly rượu, uống một ngụm. Rượu cay xè ngấm vào đầu lưỡi mang tới cảm giác lâng lâng, thoang thoảng có mùi hương gỗ sồi trong đó, dịu nhẹ càng khiến tâm tình trở nên thư thái không ngờ được. Là lần đầu tiên được thưởng thức vị rượu lạ này, An Nhiên không tránh được trầm trồ, liền uống hết cả một ly.
Đào Trung Phương ngồi ở ghế đối diện, đột nhiên hỏi:
– Em và Thiệu Đăng…lại có chuyện nữa à?
An Nhiên nghe thấy cái tên đó, người cậu chưng hững lại bất thường. Sau vài giây mới lấy lại vẻ mặt thản nhiên, cầm ly rượu trên tay xoay xoay ngắm, rồi điềm nhiên đáp:
– Rốt cuộc tôi cũng không thể hiều cậu ta đang nghĩ gì, nếu đã thất vọng về tôi như vậy thì tốt nhất là không nên dính líu gì với nhau nữa, nhưng…
– Là cậu ấy muốn cho em cơ hội? Bỏ công việc ở đó rồi trở về như trước đây?
– Sao có thể trở về như trước được nữa? Cậu ấy đã dùng ánh mắt kia để nhìn tôi, cho dù mọi chuyện có được giải quyết thì vẫn không thể đổi lại khoảng thời gian như trước đây! Vả lại tôi cũng không thể bỏ công việc ở Chrum, tôi cần phải mau có được nhiều tiền…để làm phẫu thuật cho mẹ…
Đào Trung Phương hơi bất ngờ, gã đặt ly rượu xuống bàn rồi mới ngẩn lên nghiêm túc nhìn cậu, lại hỏi:
– Mẹ em bị bệnh?
– Phải, là bệnh tim, cần có rất nhiều tiền để chữa trị!
– Em giấu cậu ta à?
– Không phải là giấu, nhưng…cũng không nhất thiết phải nói ra!
Đào Trung Phương lại bưng ly rượu, nhấp môi một ngụm, đôi mắt gã vẫn đăm đăm nhìn vẻ mặt tưởng chừng như không có gì nhưng thực chất lại rất vô cùng lo lắng của An Nhiên. Một lúc lâu sau gã lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, chưa châm mồi lửa đã nghe thấy tiếng cậu từ phía đối diện cất lên.
– Tôi…có thể thử không?
Gã hơi bất ngờ, giây sau liền đưa điếu thuốc cho cậu, giúp cậu mồi lửa. An Nhiên lần đầu tiên hút thuốc, vừa hít vào, khói đã xông vào cuống họng lên khoang mũi, ho sặc sụa đến đỏ cả mặt. Đào Trung Phương cúi mặt cười, gã đi về phía chỗ ngồi của An Nhiên, ngồi xuống rồi giúp cậu vỗ vỗ lưng.
– Khụ… Cảm ơn! – An Nhiên cúi đầu thở hồng hộc.
– Gần đây em cảm ơn hơi nhiều rồi đó!
Gã rót một ly rượu đưa tới, An Nhiên nhận lấy liền uống một ngụm. Sau khi định thần, cậu nhìn điếu thuốc vẫn nghi ngút trên ta, thành thật mà hỏi gã:
– Cái này không ngon lành gì cả, sao thấy anh cứ thích hút?
– Nó giúp tinh thần ổn định hơn, không tin em cứ thử xem!
– Vậy sao…
Lần này đã rút được kinh nghiệm, An Nhiên có chút tự tin, thuần thục hơn. Rốt cuộc cậu cũng không bị sặc, thấy làn khói lượn lờ bay ra từ mũi mình mang theo vị the cay đặc trưng, trong lòng cậu thầm dâng lên một cảm giác tự mãn khác thường. Liền đó hút thêm mấy hơi, cảm thấy như gánh nặng trên vai cũng vừa vơi đi, người cậu tựa vào sofa, từ từ nhắm mắt lại tận hưởng. Đào Trung Phương cầm ly rượu mang tới, An Nhiên lại nhận lấy, gã cũng giơ ly rượu của mình lên, thành ly va vào nhau vang lên tiếng “keng” khẽ.
– Cạn!
– Cạn!!
————
Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 49
Tác giả: huty
– Nhiên, anh yêu em…
An Nhiên mơ màn nghe thấy lời ngọt ngào kia thoảng qua tai mình, mùi rượu hăng nồng lan tỏa khiến đầu óc cậu choáng ván, ngập chìm trong men say. Có ai đó đang ôm cậu, bờ môi chạy dài bên xương đòn xuống tới ngực và dừng lại ở đó khơi gợi lên chút đê mê nhục cảm. An Nhiên mở hờ mắt, cảm giác nóng bức trong người khiến cậu khó chịu vô cùng, khó chịu hơn chính là cảm giác có một bàn tay lạnh ngắt đặt lên phần bụng phẳng mịn của cậu, vuốt ve nhẹ nhàng từng nhịp, bàn tay lại tiếp tục trượt xuống thấp hơn, đến vị trí thấp nhất thì đột ngột siết lại. An Nhiên giật mình mở mắt, trước mặt cậu là Đào Trung Phương, gã đang say mê thưởng thức làn da mịn màn của cậu, gã giống như một con thú thỉnh thoảng lại cắn, gặm nhấm. An Nhiên bật người, lập tức đẩy người phía trên ra, quát:
– Anh muốn chết sao?
Đào Trung Phương vẫn không đổi thái độ, đôi mắt khát dục, ham muốn của gã nhìn thẳng vào cậu, khiến cậu thoáng run rẩy.
– Nhiên, anh yêu em…
Nói rồi, gã tiếp tục ôm lấy, hôn cậu tới tắp. An Nhiên cảm nhận được chiếc lưỡi mềm oặt đang len vào trong khoang miệng của mình, gã cố sức hôn, như muốn rút hết hơi thở của cậu. An Nhiên hoảng hốt, cậu cố gắng đẩy Đào Trung Phương ra nhưng cũng đành bất lực trước sức mạnh của gã. Một lúc sau, nụ hôn chấm dứt, Đào Trung Phương lại xé phăng cái áo vướn víu trên người cậu, lúc này An Nhiên mới cảm thấy lửa giận bốc lên đầu ngùn ngụt, cậu vùng một cái dùng trán mình đập vào trán gã, Đào Trung Phương vì đau nên mới dừng hẳn mọi động tác, An Nhiên thừa đó đấm cho gã một cú vào mặt sau đó đạp gã ngã lăn ra một bên. Cậu lòm còm bò dậy, chỉnh chu áo quần một chút rồi khinh miệt nhìn Đào Trung Phương.
– Cứ tưởng tôi và anh có thể làm bạn!
Đào Trung Phương lúc này cũng hoàn hồn nhìn theo bóng An Nhiên dần rời đi, gã liền chạy theo.
– An Nhiên…xin…xin lỗi…
Rời khỏi biệt thự là lúc nửa đêm, ngoài đây đã lác đác mưa, gió thổi heo hút lạnh thấu buốt. An Nhiên vừa rời khỏi cổng, trong lòng cậu vẫn còn một ngọn lửa đang âm ỉ, lại có chút nhứt nhối. Hành động của Đào Trung Phương như tạt một gáo nước lạnh vào mặt cậu, bắt cậu nhìn nhận rằng bản thân mình đã sai lầm như thế nào. Cậu cứ nghĩ thật tốt để cả hai là bạn, nhưng đối với gã thì cậu mãi mãi không thể là người bạn bình thường được, càng dính vào Đào Trung Phương thì An Nhiên càng thấy có lỗi, cậu không giận gã, chỉ trách bản thân mình suy nghĩ quá đơn thuần, quá xem nhẹ cảm xúc của gã.
An Nhiên tựa vào cánh cửa, lúc cậu định rời đi thì vô tình nghe thấy một giọng nói.
– Thì ra cậu thật sự ở đây!
– Thiệu…Thiệu Đăng?
An Nhiên kinh hãi khi nhìn thấy một bóng người từ trong tối đi ra. Đó chính xác là Nghiệp Thiệu Đăng, vì dầm mưa nên áo quần hắn cũng đã sũng ướt, gương mặt lạnh tanh lộ ra dưới ánh đèn đường.
– Cậu thực sự là Gay? Cậu có dính dáng tới Đào Trung Phương?
Đối mặt với câu hỏi đó, An Nhiên không biết nên đáp lại kiểu gì. Cậu lặng đi. Bấy giờ mưa bắt đầu nặng hạt, rào rào kéo tới như vũ bão, vồ dập cả hai người. Mưa thấm ướt cả vai áo, len lỏi vào phía trong da thịt, khiến cả hai đều run rẩy.
Hai người đứng đối diện nhau trong khoảng thời gian dài mà không nói gì cả. Nghiệp Thiệu Đăng tiến về trước một bước, lại gằng giọng hỏi:
– Nói đi! Cậu có phải đồng tính không? Cậu có phải chỉ thích đàn ông?
An Nhiên chìm sâu vào đôi mắt đen u lạnh của hắn, bàn tay cậu run run lên không thể tự chủ. Rốt cuộc cũng không thể che giấu, không thể trốn tránh nữa, giọt nước chảy dài trên má không nhận ra là mưa hay nước mắt. An Nhiên không tránh né nữa, cậu thẳng thừng đáp:
– Phải! Tôi là đồng tính, tôi chỉ yêu đàn ông!
Biểu cảm trên mặt Nghiệp Thiệu Đăng lập tức thay đổi, là căm phẫn, giẫn dữ cùng khinh miệt tột cùng.
– Cậu từng nói mình thích Huyền Mi mà? Là giả sao?
– Phải! Tôi không thể thích đàn bà! Người tôi thích thật sự là…
– Im đi! Tôi không muốn nghe!
Lúc An Nhiên định thú nhận toàn bộ bao nhiêu tình cảm mà cậu dành cho hắn thì đột nhiên hắn lại ôm lấy tai mình, một mực lùi về phía sau, có thể lấy lồng ngực hắn phập phồng rất dữ tợn, đôi mắt trở nên đỏ đục ngầu đáng sợ.
– Thì ra cậu cũng giống như “ông ta”!!!
Nói rồi Nghiệp Thiệu Đăng lập tức lao vào đánh vào mặt An Nhiên, cậu bị đánh ngã ra đằng sau, nằm vật ra đất. Nước mưa tràn vào mắt, mũi, cảm giác khó chịu như muốn nghẹt thở. Thực sự đã quá bất lực, cậu không còn khả năng tự đứng lên nữa, lồng ngực nhói lên cảm giác đau đớn, đau hơn gấp trăm lần vết thương do Nghiệp Thiệu Đăng để lại. Hắn đánh cậu, đánh như đang xả giận vào một bao cát. Còn An Nhiên thì vẫn phó mặc, không chống cự gì cả.
Đánh chán chê, Nghiệp Thiệu Đăng lại nhìn cậu. Đột nhiên hắn khụy xuống đất, gục mặt vào hai bàn tay mình. Hắn nhớ tới cái chết của mẹ hắn, lúc đó mẹ hắn nằm trong phòng, giữa một vũng máu đỏ thẫm, trên cổ tay là vết cắt rất sâu, máu đỏ cùng thịt nhầy nhụa hòa lẫn. Lần đó hắn đứng từ cửa phòng cứ thế mà nhìn, thấy đôi mắt bà ấy vẫn mở, như mơ màn nhìn vào thế giới tươi đẹp nào đó không còn đau đớn khổ sở vì tình yêu. Chính ba hắn, ba hắn là kẻ gián tiếp giết chết mẹ hắn, vì ông ta không yêu mẹ hắn mà chỉ cưới mẹ hắn vì trách nhiệm, sau đó thì lại ở bên cạnh một người đàn ông khác. Hắn hận tất cả những kẻ đồng tính trên thế giới này, và ngay lúc này, người hắn hận lại có thêm…cậu!
An Nhiên nhìn thấy Nghiệp Thiệu Đăng đang trong cơn hoảng loạn, cậu mơ hồ biết hắn nhớ tới chuyện cũ. Cậu ngồi dậy, bất chấp bản thân có đau đớn đến mức nào, lại đến bên cạnh hắn, bàn tay run run chạm nhẹ vào vai hắn.
– Thiệu Đăng, đừng hoảng loạn, xin lỗi…xin lỗi vì đã giấu cậu…
Vai hắn run lên từng đợt mãnh liệt, nước mưa vẫn cứ tuôn xối xả xuống cả hai người, nỗi lạnh thấu buốt nhuần thấu từ trong ra ngoài. An Nhiên ghé xuống ôm lấy hắn, bờ vai của Thiệu Đăng rất rộng, cậu không có cách nào để ôm hết được nhưng vẫn dùng hết sức lực mà ôm. Hai người cứ thế mà trầm mình trong mưa rất rất lâu. Một lúc sau, Nghiệp Thiệu Đăng dường như đã bình tĩnh lại được, hai bàn tay hắn rời khuôn mặt mình nắm chặt lấy bắp tay An Nhiên, giọng nói trầm trầm thốt lên chứa vài tia ấm áp lại giống như khẩn thiết đến cả cậu cũng không ngờ.
– Tôi biết, tôi biết là Đào Trung Phương đã biến cậu thành như thế này. Nhưng không sao, An Nhiên…Từ nay đừng gặp gã ta nữa, cũng đừng tới mấy chỗ dơ bẩn kia làm…Chúng ta sẽ trở về như trước kia, làm bạn tốt mãi mãi, được không?
An Nhiên nghe thấy, đột nhiên lại muốn cười thật lớn. Nghiệp Thiệu Đăng quả không hiểu gì cả, hắn tưởng có thể về như trước kia, hai thằng bạn thân vô tư nói cười đùa giỡn nữa hay sao? Nghiệp Thiệu Đăng có phải là quá bao dung? Hắn cho cậu cơ hội để chuộc lỗi, từ Gay trở thành đàn ông bình thường, như hắn, rồi sau này cưới vợ, sinh con, có một gia đình riêng ấm cúng. Nghe có vẻ rất đáng trông đợi, nhưng hắn không biết rằng, ngày nào cậu còn ở bên cạnh hắn, thì ngày đó Giang An Nhiên sẽ không bao giờ có thể yêu một người nào khác.
Đôi bàn tay An Nhiên dần nới lỏng, Thiệu Đăng cảm nhận được cậu muốn buông xuôi, hắn lập tức siết lấy tay cậu mạnh hơn, lại nói thêm:
– Nhiên! Chúng ta thân thiết với nhau từ nhỏ, mọi chuyện tôi làm đều muốn tốt cho cậu…Mọi chuyện đều có thể làm lại, rời xa Đào Trung Phương…sau này đừng gặp nữa…
An Nhiên cay đắng nhìn lên bầu trời tối mịt, những hạt mưa vẫn không ngừng tuôn xuống trên gương mặt cậu, xé rát. Nếu như đây là điều hắn muốn, vậy được, cậu sẽ vì hắn, không làm gay nữa, tự giết chết tình yêu của mình để trở thành người như hắn mong muốn. Và rồi cậu lại có thể ở bên cạnh hắn, nhìn hắn cưới vợ sinh con, có một gia đình hạnh phúc, đến lúc nào hắn nói không cần cậu nữa, thì cậu sẽ liền bỏ đi. Cuộc sống buồn bã đau khổ đó, nếu hắn muốn, cậu sẽ sống.
– Được, nếu đây là điều cậu muốn…tôi nghe lời cậu! Tất cả đều nghe theo… – Giọng nói của An Nhiên vang lên, là buông xuôi, phó thác và tuyệt vọng.
Trái lại Nghiệp Thiệu Đăng lại trở nên phấn khích hơn, hắn cười, ôm siết cậu thật chặt.
– Nhiên, cậu mãi mãi là bạn thân nhất của tôi, sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu, sẽ không bao giờ…
Hắn nhắm nghiền đôi mắt, tay vuốt lấy mái tóc sũng ướt của cậu, cả nụ cười đều thể hiện sự thỏa mãn vô bờ. Chỉ có An Nhiên là vô hồn, cậu nhìn đăm đăm về con đường tối mịt xa xăm trong màn mưa dày, không tìm thấy môt tia sáng nào. Cậu không tự tin với bản thân mình, không biết liệu mình có dũng khí để sống một cuộc sống mà Nghiệp Thiệu Đăng cho là tốt hay không, cậu chỉ biết từ nay phải giết chết đoạn nghiệt duyên này, chôn giấu thật sâu thứ tình cảm trái khoáy lúc nào cũng muốn vùng lên như vũ bão trong lòng mình.
Ắt hẳn rất đau, nhưng là vì hắn…là vì hắn muốn cậu phải sống như vậy, An Nhiên cam lòng không oán than.
Ngay lúc này, cả hai đều không phát hiện ra, ở bên trong cánh cổng của căn biệt thự cũng có một bóng người. Gã tựa vào cánh cửa, đôi mắt nhìn lên phía bầu trời cũng hoàn là một màu tối đen như mực.
————
Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 50
Tác giả: huty
Kể từ đêm ở nhà Đào Trung Phương đến nay đã được một tuần. An Nhiên quả thực giữ lời hứa, không gặp Đào Trung Phương nữa, nhưng còn công việc ở Chrum thì vẫn phải tiếp tục. Cậu cần phải có nhiều tiền càng nhanh càng tốt để chữa trị bệnh cho mẹ, thế nên dù thấy có lỗi với Thiệu Đăng nhưng cậu không tài nào làm khác đi được.
Ngoại trừ mấy chuyện đó thì An Nhiên cơ bản cũng chẳng có gì để phiền não, mỗi ngày đều bình thường như mọi ngày, trên lớp học, ở bar rồi lại về kí túc xá. Những người xung quanh cậu thì dường như ít nhiều đều có cái mới lạ để nói, chẳng hạn như Tuấn An, cậu ta bị lọt vào mắt xanh của mụ Vũ Lý Quyên nên rất thường hay than thở chuyện bị mụ ta làm phiền ra sao, không thích như thế nào. Quốc Đại thì mới quen được cô hoa khôi của trường kiến trúc H, bây giờ có thể nói cậu ta đang là tâm điểm bàn tụng ở khắp mọi nơi, Mai Tiểu Băng thì lại được Đào Triệu Tuyển tỏ tình, Đào Triệu Tuyển lần này rất công phu, dàn dựng màn tỏ tình vô cùng ấn tượng, lãng mạn, nhưng chỉ tiếc là vẫn bị từ chối thẳng thừng như bao lần trước. Nghe nói, lần này gã thực sự rất tức giận và tuyệt vọng.
Còn Nghiệp Thiệu Đăng… Hắn cùng Trịnh Huyền Mi đã có cả nhẫn đôi, ba mẹ của Trịnh Huyền Mi vừa chữa trị bệnh xong, về nước, họ cũng đã gặp mặt hắn và tỏ ra rất thích đứa con rể tương lai này. Nghe nói, sau khi cả hai tốt nghiệp thì liền tổ chức lễ đính hôn thật long trọng. Lúc An Nhiên nghe thấy điều đó từ Mai Tiểu Băng, cậu cũng không tỏ ra thái độ gì, cẩn thận mà nhét từng đồng tiền vào ống heo.
Lúc nhàn rỗi, An Nhiên lại tự vẽ ra một tương lai cho mình. Sau khi chữa trị cho me cậu xong, cậu cũng sẽ có bạn gái để “che mắt” Nghiệp Thiệu Đăng, trở thành người đàn ông bình thường như hắn. Sau khi ra trường, có được việc làm ổn định thì cậu lại để dành tiền mua một căn nhà nhỏ, đón mẹ và thằng Bình lên ở cùng, sau đó nữa nếu Nghiệp Thiệu Đăng lấy vợ thật thì cậu cũng bắt chước theo hắn, cũng lấy vợ rồi có vài đứa con nhỏ. Gia đình của hai người ở cạnh nhau, trở thành hàng xóm thân thiết…cứ như vậy là có thể ở bên cạnh nhau tới già, nhiêu đó cũng đủ rồi. Mỗi lần nghĩ tới điều đó, An Nhiên bất giác lại tự cười một mình.
Nếu mọi việc đều có thể đúng như dự tính thì tốt biết mấy!
**
Tầm xế chiều, An Nhiên ngồi trên một băng ghế cuối khuôn viên kí túc xá, ở đây rất vắng người qua lại nên cậu liền lấy gói thuốc là từ trong túi ra, rút một điếu đưa vào miệng. Đào Trung Phương quả thật nói không sai, hút thuốc khiến cho tinh thần người ta có vẻ thư thái hơn, là một cách giải trí vô cùng có hiệu quả. Một tuần nay, ngày nào cậu cũng hút, hút đến mức dường như đã nghiện luôn. Đang lúc phì phèo thuốc thì đột nhiên từ phía sau cậu vang lên tiếng gọi:
– Giang An Nhiên!!!
An Nhiên giật mình quay lại thì nhìn thấy Mai Tiểu Băng đang đi tới, cậu vội vàng đè nghiến điếu thuốc dưới đế giày sau đó tươi cười ngẩn nhìn cô ta.
– Là cậu sao? Làm gì ở đây?
Mặt Mai Tiểu Băng đã hình sự lại, cô ta ngồi xuống bên cạnh cậu, khó chịu nói:
– Cậu bắt đầu hút thuốc từ khi nào? Có biết là bị cấm ở đây không? Vả lại nó có hại cho sức khỏe nữa…
Nghe mấy câu nói huyên thuyên, hai tai An Nhiên như muốn nổ lùng bùng. Cậu ngoáy ngoáy tai, bất đắc dĩ nói:
– Không sao, chỉ hút một chút không chết đâu mà sợ!
Mai Tiểu Băng không vui, hừ một tiếng sau đó lại nói:
– Buồn phiền chuyện gì thì cứ giải bày với tôi, đừng có lúc nào cũng khư khư ôm hết chuyện vào mình! Chúng ta là bạn mà?!
– Biết rồi, biết rồi. Mà nghe nói cậu lại vừa từ chối Đào Triệu Tuyển à?
Mai Tiểu Băng bị hỏi lại, cô ta thừ người tựa vào băng ghế, mắt trông hướng lên trời, giọng thản nhiên:
– Tôi không ngờ cậu ta lại nghiêm túc như vậy!
– Sao? Cậu không có chút tình cảm gì với cậu ta à?
– Thực sự mà nói thì tính cách của chúng tôi không hợp nhau, ở gần cậu ấy tôi thấy mệt mỏi lắm. Hoàn toàn không thế tiến tới được…Nhưng Triệu Tuyển không hiểu, cậu ta cứ nhất quyết… – Mai Tiểu Băng vừa nói vừa thở dài.
An Nhiên gật đầu tỏ ý hiểu, quả nhiên tình yêu không thể có từ một phía được, cũng không thể cưỡng cầu, tốt nhất là cứ thuận theo tự nhiên.
Mai Tiểu Băng thấy An Nhiên hơi lơ đễnh nên lập tức hỏi:
– Mà tôi thấy dạo này hai cậu có gì là lạ ấy!
– Ai?
– Cậu với boss.
– À, đâu có gì đâu… Cậu nhạy cảm quá rồi!
– Hai cậu không hay đi cùng nhau nữa, người ngoài như tôi còn cảm thấy có vấn đề rất lớn!
An Nhiên nhìn Mai Tiểu Băng, tặc lưỡi một cái, nói:
– Thật! Tôi và cậu ấy chẳng có gì hết, cậu yên tâm đi!
Nói xong cậu lại trầm mình đôi chút, lặng đi suy nghĩ nghiêm túc về mấy ngày trôi qua này. Thực sự không còn giống như trước kia nữa, cậu không còn dám lẽo đẽo theo Nghiệp Thiệu Đăng làm trò này nọ như trước kia nữa, mỗi lẫn nhìn thấy hắn thì tim cậu lại nhói lên, bản thân tự nhắc nhở mình phải dần dần, cố gắng mà giết chết thứ tình cảm không nên có đó đi. Khoảng thời gian này thực sự rất khó khăn, cậu mong nó trôi qua càng nhanh càng tốt…
Hai người ngồi nói chuyện một lúc thì đột nhiên thấy Nghiệp Thiệu Đăng từ phía thư viện phía trước bước ra. Hắn nhanh chóng đưa mắt về phía chỗ của An Nhiên và Mai Tiểu Băng. An Nhiên vì không muốn Mai Tiểu Băng lại suy nghĩ lung tung nên liền đứng dậy chào tạm biệt.
– Tôi cùng Đèn trở về phòng đây, cậu cũng trở về đi, cũng gần tối rồi!
– À…được, vậy…tạm biệt cậu!
– Tạm biệt!
An Nhiên nhanh chóng bước về phía Nghiệp Thiệu Đăng nhưng tầm mắt không hề nhìn lên hắn, hắn vẫn đứng đó chờ cậu, im lặng.
– Bây giờ về phòng sao? Cùng đi đi!! – An Nhiên vừa đi vừa nói, cũng không hề nhìn xem nét mặt của Nghiệp Thiệu Đăng là như thế nào.
Hai người cứ thế rời đi, được một lát, Nghiệp Thiệu Đăng đột nhiên nói:
– Hai người đang nói chuyện quan trọng gì sao?
– Không, đâu có gì quan trọng!
Hắn nhìn xuống An Nhiên, cậu vẫn không hề ngẩn mặt lên, chỉ một mực nhìn xuống mặt sân phẳng lì.
– Nghe nói Đào Triệu Tuyển lại vừa làm chuyện ngu ngốc và lại bị từ chối.
– Tôi cũng có nghe, Tiểu Băng nói vốn tính cách của cậu ấy và Đào Triệu Tuyển không hợp nhau, không thể cưỡng cầu!
– Vậy cậu có biết Mai Tiểu Băng dùng lí do gì để từ chối Đào Triệu Tuyển Không?
– Hử?
An Nhiên cảm nhận thấy bước đi của Nghiệp Thiệu Đăng ngày càng chậm rồi dừng hẳn, cậu quay đầu lại, lúc này mới đường đường chính chính nhìn vào mặt hắn. Gương mặt kia nghiêm nghị lại toát ra một tầng băng lãnh.
– Cô ta nói với Đào Triệu Tuyển, người cô ta yêu…là cậu!
Chân mày An Nhiên liền giật một cái, vài giây trôi qua cậu mới lấy được vẻ mặt như bình thường, nhưng vẫn không che giấu được chút ngượng ngịu, nói:
– Từ đầu đã vậy… Cậu ấy dùng tôi làm bình phong để từ chối Đào Triệu Tuyển!
– Chỉ đơn giản là bình phong?
– Tôi với cậu ấy chỉ xem nhau như bạn bè thân thiết thôi!
– Đào Triệu Tuyển nếu cho rằng cậu là người chen ngang giữa gã và Mai Tiểu Băng thì chắc chắn gã sẽ làm điều gì đó bất lợi cho cậu, An Nhiên! Nên cẩn thận con người đó!
– Tôi biết rồi, thằng đó cũng sẽ chẳng làm gì được tôi đâu!
Hai người cùng bước đi được một lúc, đột nhiên Nghiệp Thiệu Đăng lại nói:
– Nhiên…Cậu cũng nên có bạn gái!
An Nhiên hơi sững người, giây sau đó cậu liền cố gắng thản nhiên đáp lại:
– Chuyện đó là tất nhiên rồi, nhưng…hiện tại tôi vẫn chưa tìm được!
– Mai Tiểu Băng cũng khá tốt, nếu có cơ hội, hai người nên biết nắm bắt!
An Nhiên âm thầm cười khổ, bây giờ đến cả chuyện bạn gái của cậu Nghiệp Thiệu Đăng cũng quan tâm, hắn hẳn là vẫn chưa thể an tâm chuyện cậu có thể “cải tà quy chánh” hay không nên mới liệu điều trước sau ngụ ý như vậy. Muốn An Nhiên quen bạn gái là chuyện dễ, nhưng chỉ tội cho người sẽ làm bạn gái của cậu thôi vì vốn cậu cũng chẳng thể nào yêu cô ta thật lòng được.
Thuộc truyện: [Full] Đôi bạn nối khố – by huty
- Đôi bạn nối khố - Chương 2
- Đôi bạn nối khố - Chương 3
- Đôi bạn nối khố - Chương 4
- Đôi bạn nối khố - Chương 5
- Đôi bạn nối khố - Chương 6
- Đôi bạn nối khố - Chương 7
- Đôi bạn nối khố - Chương 8
- Đôi bạn nối khố - Chương 9
- Đôi bạn nối khố - Chương 10
- Đôi bạn nối khố - Chương 11
- Đôi bạn nối khố - Chương 12
- Đôi bạn nối khố - Chương 13 - 14
- Truyện gay: Đôi bạn nối khố - Chương 15 - 16
- Đôi bạn nối khố - Chương 17
- Đôi bạn nối khố - Chương 18
- Đôi bạn nối khố - Chương 19
- Đôi bạn nối khố - Chương 20
- Đôi bạn nối khố - Chương 21
- Đôi bạn nối khố - Chương 22
- Đôi bạn nối khố - Chương 23
- Đôi bạn nối khố - Chương 24
- Đôi bạn nối khố - Chương 25
- Đôi bạn nối khố - Chương 26
- Đôi bạn nối khố - Chương 27
- Đôi bạn nối khố - Chương 28 - 29
- Đôi bạn nối khố - Chương 30 - 31
- Đôi bạn nối khố - Chương 32
- Đôi bạn nối khố - Chương 33
- Đôi bạn nối khố - Chương 34
- Đôi bạn nối khố - Chương 35
- Đôi bạn nối khố - Chương 36
- Đôi bạn nối khố - Chương 37 - 38
- Đôi bạn nối khố - Chương 39 - 40
- Đôi bạn nối khố - Chương 41
- Đôi bạn nối khố - Chương 42 - 43
- Đôi bạn nối khố - Chương 44
- Đôi bạn nối khố - Chương 45 - 46 - 47
- Đôi bạn nối khố - Chương 48 - 49 - 50
- Đôi bạn nối khố - Chương 51 - 52
- Đôi bạn nối khố - Chương 53 - 54
- Đôi bạn nối khố - Chương 55 - 56
- Đôi bạn nối khố - Chương 57 - 58
- Đôi bạn nối khố - Chương 59 - 60
- Đôi bạn nối khố - Chương 61 - 62
- Đôi bạn nối khố - Chương 63
- Đôi bạn nối khố - Chương 64
- Đôi bạn nối khố - Chương 65 - 66
- Đôi bạn nối khố - Chương 67 - 68
- Đôi bạn nối khố - Chương 69 - 70
- Đôi bạn nối khố - Chương 71 - 72
- Đôi bạn nối khố - Chương 73 - 74
- Đôi bạn nối khố - Chương 75 - 76
- Đôi bạn nối khố - Chương 77 - 78
- Đôi bạn nối khố - Chương 79
- Đôi bạn nối khố - Chương cuối
- Đôi bạn nối khố - Chương Ngoại Truyện
will says
Truyen hay lm tg oi mau ra chap moi i hihi
lang du says
tac gia oi ra tiep nua di xem truyen nhu the nay mat hung wa tac gia. mong ban up nhanh len nhe. chuc ban vui va hanh phuc voi tinh yeu of chjnh mjnh
Byn says
Viết tiếp ra chap mới nhanh đi mà tg. Hay quá
Nhật Hưng says
mình thích nhất truyện này ý, hóng tg ra chap mới quá. cố viết tiếp nha tg, nhanh hơn 1 xý nữa thì tốt hihi
Khải băng says
An nhiên yêu đèn đến mù quáng lun rồi