Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 45
Tác giả: huty
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Mơ hồ tỉnh dậy, An Nhiên nhìn đăm đăm lên trần nhà một màu trắng toát, không khí xung quanh có chút thấu buốt và còn có cả mùi thuốc sát trùng thoang thoảng. Cậu gương ngồi dậy, cùng lúc nghe được tiếng nói:
– Em tỉnh rồi à?
– Trung Phương? Đây là đâu?
– Đây là phòng mạch của ba tôi, thấy em ngất ở ngoài đường nên tôi mới đưa em tới đây, thấy trong người sao rồi?
– Tôi…tôi không sao…
– Đã nói là em đừng làm việc quá sức rồi mà…
Đào Trung Phương ngồi lên giường, dịu dàng sờ trán An Nhiên sau đó lại nhìn sâu vào mắt cậu, gã đột nhiên thở dài.
– Chuyện đó…sớm muộn gì Thiệu Đăng cũng biết được, khi nào cậu ấy hết giận thì em hãy lựa lời mà giải thích!
An Nhiên cũng nhìn gã, đôi mắt cậu mông lung một nỗi buồn không thấy giới hạn.
– Anh đã thấy?
– Phải!
– Tôi còn có thể giải thích điều gì? Dám chắc bây giờ cậu ấy chẳng muốn gặp lại tôi lần nào nữa…
Đào Trung Phương đột nhiên lặng nhìn An Nhiên rất lâu. Ngay chính lúc này An Nhiên không hề để ý rằng trong đôi mắt của gã cũng thoáng ẩn hiện tia chua xót, đau lòng vì cậu, gã đặt bàn tay lên vai An Nhiên, thủ thỉ giọng:
– An Nhiên, tôi yêu em!
Cậu giật mình, ngước nhìn gã sau vài giây mới lại cụp mi, nhỏ giọng:
– Tôi từng nói mà, tôi không yêu anh, đừng tốn thời gian vì tôi nữa…
– Em chỉ cần biết tôi yêu em là đủ rồi, khi nào có khó khăn cứ việc nói, tôi sẽ cố gắng hết khả năng để giúp em!
An Nhiên lặng đi, cậu hiểu rõ nửa năm nay Đào Trung Phương đã biến thành một người hoàn toàn khác trước. Có nghiêm túc hơn, có điềm đạm hơn và cũng có si ái hơn, những chuyển biến ở gã khiến cho cậu có nhiều đánh giá khác, càng lúc An Nhiên càng nghĩ mình có thể làm bạn và nói chuyện bình thường với người mà cậu đã từng căm ghét bậc nhất. Thế nhưng, chuyện tình cảm thì là một vấn đề khác, An Nhiên không thể đơn thuần đề cao sự thay đổi tính cách của gã mà chấp nhận gã như một người tình được, mặc dù cậu cũng là Gay. Nhưng An Nhiên không phải là một tên Gay hễ cứ thấy đàn ông là thích, cậu có thể khẳng định, ngoài Nghiệp Thiệu Đăng ra, cậu sẽ không bao giờ yêu bất kì người đàn ông nào khác. Đó là lí do cậu không thể chấp nhận Đào Trung Phương. Thật nực cười việc cứ trân quý thứ tình cảm không được đền đáp ấy, nhưng đối với cậu đó là thứ đẹp đẽ nhất trên đời.
**
An Nhiên mệt mỏi trở về kí túc xá, cậu đứng trước cửa phòng, đặt tay lên nắm cửa nhưng lại không dám mở ra. Trong hàng ngàn nỗi sợ đang quấn lại trong đầu, thật khó khăn để tìm ra một tia ánh sáng dẫn tới lối thoát, chật vật tự dằn xé bản thân, mệt mỏi và đau đớn.
Cuối cùng cũng có can đảm mà bước vào trong, nhưng khi nhìn thấy căn phòng không có bóng dáng của hắn, An Nhiên lại có cảm giác tim vừa rớt một mảnh.
Quốc Đại thấy mặt cậu hơi xanh nên liền bước tới.
– Cậu về trễ vậy? Còn Thiệu Đăng đâu? Cậu ấy nói lát nữa sẽ về cùng cậu mà?
Tuấn An đóng laptop lại, leo xuống giường, gương mặt cậu ta lập tức cũng lộ ra vẻ lo lắng, hỏi:
– Đừng nói là cậu ta biết chỗ cậu đang làm rồi?
An Nhiên vô hồn cười nhẹ sau đó gật đầu.
Cái gất đầu khẳng định rất nhanh, không e dè kia khiến cho Tuấn An chợt sững lại, nghiêm túc mà nhìn An Nhiên.
– Là sao? Chỗ làm của cậu có vấn đề gì? – Quốc Đại vẫn chưa hiểu vấn đề liền hỏi.
An Nhiên lập tức bước về giường ngủ của mình, giọng nói bình thản cất lên:
– Tôi làm ở bar đồng tính, Thiệu Đăng mới phát hiện điều đó !
– Cái gì? Cậu…
Quốc Đại như không thể tin được, cậu ta bước tới gần An Nhiên định nói điều gì, nhưng vừa đó lại bị Tuấn An kéo lại. Cậu ta lắc đầu ra hiệu không nên hỏi thêm điều gì nữa, cả hai nhìn theo bóng dáng An Nhiên chìm vào chăn, im lặng một lúc lâu.
Đêm nay Nghiệp Thiệu Đăng không về kí túc xá, cái giường của hắn trống huơ, chăn gối vẫn được xếp vào một góc, gọn gàng ngăn nắp như lúc ban sáng. An Nhiên nhìn xuống dưới, sau đó cậu lại thất vọng nằm ngửa trên giường mình, mắt đăm đăm nhìn trần nhà là một màu tối om. Đột nhiên lại thấy nhớ hắn, nhớ mùi hương của hắn, cậu vùi mình vào trong chăn cố tìm chút hơi ấm. Thực sự An Nhiên không muốn tưởng tưởng ra bây giờ Nghiệp Thiệu Đăng có thể ở đâu, với ai, vì khi nghĩ tới điều đó tim cậu lại quặng đau, cậu không khóc nhưng nước mắt thì cứ chảy dài trên má. Đến lúc ý thức được trên gối nằm đã ướt một mảng lớn, An Nhiên mới chợt giật mình, xem ra dù không muốn, nhưng cậu đã nghĩ quá nhiều rồi.
**
Ngày hôm sau Nghiệp Thiệu Đăng vẫn đến lớp, An Nhiên vẫn đến lớp, nhưng hai người không nhìn mặt nhau. Mà nói chính xác hơn là Nghiệp Thiệu Đăng không hề nhìn tới An Nhiên lấy một lần, cậu ngồi ở chỗ ghế phía sau nhìn tấm lưng của hắn, nhìn chiếc áo màu trắng đã được thay cho chiếc áo đen tuyền hôm qua, suốt một lúc thật lâu.
Sau tiết học, Nghiệp Thiệu Đăng về phòng lấy một số đồ cần thiết của mình, An Nhiên đứng ngoài cửa nhìn hắn trong suốt khoảng thời gian đó. Lúc hắn bước ra, vô tình lướt qua cậu như thể cậu chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi không đáng để mắt tới, An Nhiên muốn nói chuyện đường hoàn, nhưng chính vì thái độ vô tình đó, cậu lại rơi vào hố sâu tự ti do chính bản thân tạo ra. Đừng nói là nói chuyện, ngay cả nhìn thẳng mặt hắn, cậu cũng không có gan làm. Đến lúc chỉ còn có mình mình, An Nhiên liền quay đi, thơ thẫn đứng giữa hành lang.
Đào Trung Phương đang đứng gần đó đang cùng một số sinh viên khác bàn bạc chuyện gì, gã thấy An Nhiên như người mất hồn thì liền rời khỏi đám đông, đi tới bên cạnh cậu.
– Trông em hôm nay lại không có sức sống rồi! An Nhiên mạnh mẽ đầy nghị lực của tôi đi đâu mất rồi!
– Vậy sao… – Cậu trả lời cho có lệ, vừa bước đi vô hồn.
Đào Trung Phương nắm lấy tay An Nhiên, bắt cậu đối diện với gã sau đó nói:
– Có muốn đi đổi gió không? Nói không chừng đầu óc thông thoáng, có thể tìm ra cách giải quyết tốt hơn!
– Không muốn…
– Chiều nay, bảy giờ tối tôi đến rước em…Chúng ta đi ăn tối rồi đi xem phim!
Bấy giờ không phải là đề nghị nữa, mà chính là ép buộc. Đào Trung Phương nhoẻn miệng cười sau đó thì phất tay chào An Nhiên, rời khỏi. An Nhiên nhìn theo bóng lưng của gã, trong lòng cũng không dâng lên chút cảm giác gì lạ, nhưng ăn tối? Xem phim? Đã bao lâu rồi cậu không được nghe thấy lời mời này? Miễn cưỡng mà tưởng tượng, chắc cũng không đến nỗi tệ.
————
Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 46
Tác giả: huty
Sau khi xem phim xong, Đào Trung Phương chở An Nhiên tới một nhà hàng đồ biển khá nổi tiếng ở thành phố. Ở đó có mặt thoáng kính, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy mấy tỉ bóng đèn nhấp nháy, vô vàn màu sắc đẹp rực rỡ, thành phố xa hoa rộng lớn bỗng được thu nhỏ trong tầm mắt, cái cảm giác như nắm trong tay sự hùng vĩ cảnh vật đó khiến tâm trạng của người ta cũng trở nên tốt hơn. An Nhiên cũng vậy, đến giờ phút này sự ảo não trong lòng dường như cũng được vơi đi ít nhiều.
– Cảm ơn anh!
Câu nói của cậu chợt khiến Đào Trung Phương giật mình, gã cũng cười đáp lại:
– Đây là lần đầu tiên em cảm ơn tôi thì phải!
– Hình như…là vậy…
– Vậy xem ra ít nhiều em cũng đã chấp nhận tôi rồi!
– Đừng hiểu lầm, hiện tại…tôi chỉ xem anh là bạn!
– Từ kẻ thù thành bạn…bước tiến cũng không nhỏ!
An Nhiên nhìn sự lạc quan trong mắt gã, cậu cũng chợt cười lại. Nhưng giây phút vừa nhoẻn miệng, nụ cười trên môi cậu lại đông cứng, tầm mắt An Nhiên đăm đăm nhìn về phía trước mặt mình, một đôi mắt khác cũng đang nhìn cậu, sự u lạnh kia thoáng làm cậu kinh hãi. Là Nghiệp Thiệu Đăng, hôm nay hắn rất lịch lãm trong chiếc áo sơ mi trắng và quần âu, hắn ôm eo Trịnh Huyền Mi đi vào trong, dừng ánh mắt ở phía cậu và Đào Trung Phương vài giây rồi lại lướt đi như không muốn để ý.
An Nhiên cúi đầu, tay siết lấy chiếc nĩa. Đào Trung Phương thấy lạ, định quay lại nhìn thì vừa lúc nghe thấy chất giọng trong trẻo của Trịnh Huyền Mi:
– An Nhiên, cậu cũng ăn tối ở đây à?
Hai người kia dừng lại. An Nhiên ngẩn nhìn Trịnh Huyền Mi sau đó liền đáp:
– Hai cậu…cũng tới đây ăn tối?
– Phải, anh Đăng nói đột nhiên lại muốn ăn đồ biển nên quyết định tới đây! – Nói đoạn, cô ta quay sang nhìn Đào Trung Phương ngồi đối diện An Nhiên, nói tiếp: – Là bạn của cậu sao?
An Nhiên có hơi ấp úng, cậu lén nhìn Nghiệp Thiệu Đăng, nhưng bấy giờ hắn hoàn toàn không có hứng thú nghe nói chuyện, đôi mắt nhìn xa xăm phía ngoài khung cảnh.
– Anh ấy là quản lí sinh viên ở trường tôi… – Cậu không đề cập tới chữ “bạn” như vừa lúc nãy mình đã khẳng định, chỉ vì sự xuất hiện của Nghiệp Thiệu Đăng.
Đào Trung Phương thấy tình huống không mấy thân thiện, nhưng vẫn lịch sự đáp trả:
– Chào em, em là Huyền Mi? Ở trường anh cũng có rất nhiều người biết đến em, em thực sự nổi tiếng lắm!
– A vậy sao! Em rất vui.
Lúc này Nghiệp Thiệu Đăng đột nhiên lạnh giọng lên tiếng:
– Huyền Mi, mau đi thôi!
Trịnh Huyền Mi có vẻ không muốn, liền nói:
– Hay là chúng ta ngồi chung đi!
Nghiệp Thiệu Đăng nghe thấy, lập tức chau mài.
– Không cần, chúng ta với “họ” không cùng một thế giới!
Không khí lạnh lẽo bùng lên, An Nhiên cúi sầm mặt lại không để lộ biểu cảm cũng như không nói thêm lời nào nữa, Trịnh Huyền Mi không hiểu ý tứ, vừa định nói thêm lại thấy Nghiệp Thiệu Đăng đã tự động rời khỏi. Cô ta cúi đầu chào hối hả sau đó cũng liền bước theo sau hắn. Trên bàn ăn lúc này chỉ còn sự im lặng bao trùm lấy hai người, Đào Trung Phương nhấp môi ly nước trắng sau đó nói:
– Xem ra tình hình của em với cậu ấy cũng chẳng khá lên được rồi!
– Không thể trở về như trước được nữa…
An Nhiên cầm lấy chai rượu vang, rót vào ly mình rồi ừng ực mà uống thay nước.
Hai người ngồi được một lúc, An Nhiên loạng choạng đứng dậy, mặt cậu đã có chút ửng đỏ lên. Tửu lượng của cậu vốn không được tốt, vừa uống hai ba ly rượu mà đã không thể chịu nổi, trong người nóng bức nhưng tay chân da dẻ lại lạnh ngắt, khó chịu nên muốn vào nhà vệ sinh. Đào Trung Phương đứng dậy định dìu cậu, nhưng An Nhiên không cho, cậu rời tay gã, tự mình cố gắng đi vững vào trong toa lét.
Đi đến lối vào toa lét, An Nhiên đột nhiên dừng lại dựa nửa người vào tường, cậu hoàn toàn không còn điệu bộ của một kẻ say rượu nữa. Tuy mặt cậu vẫn có chút ửng đó, nhưng đôi mắt lại toát ra một vẻ rất tỉnh táo. Một lúc sau, từ toa lét nữ, Trịnh Huyền Mi bước ra, khi nhìn thấy An Nhiên cô ta cũng rất kinh ngạc, nhưng giây sau liền tươi cười đi tới.
– Cậu cần nói chuyện với tôi sao?
– Cô đã hết bệnh chưa?
Trịnh Huyền Mi chùn ánh nhìn, giây sau liền đáp:
– Đã…hết, cảm ơn cậu quan tâm!
An Nhiên nhìn xuống người con gái kia, sự yếu đuối của cô ta là thứ mà cậu khinh bỉ nhất, nhưng cũng lại là thứ phù hợp với Nghiệp Thiệu Đăng nhất. Kể từ lúc bắt đầu, cậu đã không có tư cách để cạnh tranh với cô ta, nhưng không hiểu sao ngay lúc này lại có cảm giác thua thật thảm hại. An Nhiên gằng giọng:
– Ở bên Thiệu Đăng, đừng làm tổn thương cậu ấy! Đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cô!
Sau đó cậu liền quay mặt rời khỏi. Trịnh Huyền Mi lập tức đuổi theo.
– An Nhiên! Tôi thực sự yêu Thiệu Đăng, bây giờ tôi đã không còn gọng kiềm gì nữa, tôi nhất định sẽ yêu anh ấy hết lòng!
– Vậy thì tốt…
– Nhưng An Nhiên…Anh Đăng…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
– Ý cô là sao? – An Nhiên quay đầu, nhíu mài hỏi.
Trịnh Huyền Mi cúi mặt, giọng cô ta lí nhí, tràn ngập lo lắng.
– Anh ấy hình như đã thay đổi…rất lạ…giống như tâm trạng không bình ổn vậy, có lúc còn uống rượu nhiều nữa…
Trong lòng An Nhiên bất chợt dâng lên một dự cảm. Tinh thần bất ổn chính là nguyên nhân khiến Nghiệp Thiệu Đăng trở nên khác lạ, nó giống như căn bệnh tâm lí vậy, nếu bị chấn động mạnh thì sẽ sinh ra những kháng cự, mà càng kháng cự thì lại càng trở nên mất phương hướng. Lúc trước, mọi chuyện đều rất tốt, nhưng dạo gần đây chắc hẳn vì chuyện của cậu mà khiến Nghiệp Thiệu Đăng lại lo nghĩ nhiều rồi, An Nhiên bất giác lại cảm thấy tự trách, cậu nhìn Trịnh Huyền Mi, bình giọng nói:
– Cậu ấy không sao đâu, nhưng đừng để cậu ấy uống quá nhiều rượu. Còn nữa, nói thì nghe có vẻ không hợp mấy…nhưng từ nhỏ Thiệu Đăng đã rất thích được người khác ôm, như vậy sẽ khiến cậu ấy bình ổn hơn, nếu cô có thể…
– Đ…được…
Gương mặt Trịnh Huyền Mi có chút bẽn lẽn, An Nhiên khỏi cần nói tròn câu cũng biết rằng cô ta hiểu rõ. Cậu quay mặt đi, che giấu nỗi trống vắng trong đôi mắt mình, che giấu đi cảm giác muốn trở thành người ôm Nghiệp Thiệu Đăng thay vì là người con gái kia.
Trịnh Huyền Mi dường như vẫn còn muốn hỏi điều gì đó, lần này cô ta bước đến gần An Nhiên hơn.
– Tôi…còn chuyện …
– Chuyện gì? – An Nhiên cũng thiếu kiên nhẫn cáu bẳng hỏi.
– Tôi…tôi thấy cậu và anh Đăng hình như đang có chuyện…
– Trịnh Huyền Mi! Có phải cô lo lắng quá nhiều rồi không? Có những chuyện cô không cần phải biết, có biết thì cũng chẳng làm nên tích sự gì đâu!
– Nhưng … mọi chuyện liên quan đến người yêu mình, tôi đều muốn biết…An Nhiên, xem đâu tôi có thể giúp hai người giải quyết thì sao?
An Nhiên nghe thấy liền cười khẩy một cái, người con gái này quả nhiên xem cô ta là cái rốn của vũ trụ rồi. Mọi chuyện nếu có thể dễ dàng thông qua cô ta mà giải quyết được thì An Nhiên bằng lòng kể từ nay về sau chấm dứt hẳn đoạn tình cảm không có kết quả kia, tự động rút lui xa hai người bọn họ mãi mãi. Nhưng đáng tiếc, ở đây lại có người mắc chứng hoang tưởng nặng – cậu nghĩ thầm cợt nhã cười.
An Nhiên quay lại, đối mặt thẳng thừng với Trịnh Huyền Mi.
– Muốn biết lắm sao? Được! Cho cô biết! Thiệu Đăng phát hiện chuyện tôi đang làm trong một quán bar đồng tính nên cậu ấy thấy tôi dơ bẩn, không muốn có can hệ gì với tôi nữa!
Trịnh Huyền Mi chưa hết kinh ngạc, lại nghe thấy An Nhiên nói tiếp:
– Tôi còn một bí mật nữa, muốn nghe không? Dù gì tôi cũng đang giữ một bí mật của cô, cho cô nghe lại bí mật mà mình che giấu suốt mười mấy năm nay cũng đáng…………………Tôi – yêu – Nghiệp –Thiệu- Đăng!
Từng câu chữ gằng mạnh càng khiến Trịnh Huyền Mi kinh hoảng không nói thành lời. Cô ta bước thụt về phía sau, một mực lắc đầu.
– Đồng tính…gì chứ? Hai người là bạn thân…lại là con trai…cậu không thể…không thể…yêu…yêu anh ấy được!
– Tại sao không? Tại sao con gái như cô thì có quyền yêu cậu ấy còn tôi thì không?
Trịnh Huyền Mi càng bước thụt lùi, An Nhiên càng bước tới, như muốn cô ta chứng kiến tường tận sự thật này, bắt cô ta nhìn nhận rằng vẫn có một người yêu Nghiệp Thiệu Đăng hơn cả cô ta. Ánh mắt An Nhiên đầy căm phẫn, lúc này cậu mới thực sự bộc phát sự đố kỵ với Trịnh Huyền Mi, muốn cho cô ta biết bao nhiêu tình cảm mà mình dành cho Thiệu Đăng, muốn cho cô ta biết so với tình yêu của cậu dành cho hắn, tình yêu của cô ta chẳng qua chỉ là hạt bụi.
Trịnh Huyền Mi như bị sốc rất nặng, cô ta va vào tường rồi ngã xuống.
An Nhiên hoàn hồn, cậu như vừa đánh mất một nửa lí trí, nghĩ mình đã điên thật rồi, vì sao lại nói ra những chuyện kia cùng Trịnh Huyền Mi. Nhưng đến lúc hối hận thì đã thấy Trịnh Huyền Mi té xuống, con người mỏng manh kia như pha lê vậy, bất kì lúc nào cũng có thể vỡ. Thấy thế, An Nhiên liền lao tới đỡ cô ta dậy, trong lòng cậu hiện lên hình bóng của Nghiệp Thiệu Đăng. Đây là người mà hắn yêu, nếu làm tổn thương cô ta, chẳng khác nào cậu đang gián tiếp mà làm tổn thương hắn, nhưng làm tổn thương hắn lại cũng chính là làm tổn thương chính trái tim cậu. An Nhiên rơi vào một guồng quay, điểm xuất phát cũng là điểm cuối cùng, làm thương tổn người mình muốn thương tổn nhất lại thực chất là đang tự làm đau chính mình.
Ngay lúc cậu đang miên man, đột nhiên lại bị một bàn tay đầy lực đẩy ra. Cậu té ra đất, vô thần nhìn Nghiệp Thiệu Đăng đang quỳ xuống ôm Trịnh Huyền Mi. Mắt hắn căm phẫn liếc sang cậu.
– Giang An Nhiên!!! Rốt cuộc cậu muốn gì?
“Muốn gì?” Đến chính cậu còn chẳng biết bản thân mình muốn gì nữa. An Nhiên mất một khoảng thời gian để đứng dậy, nhìn Trịnh Huyền Mi đang ở trong vòng tay của Nghiệp Thiệu Đăng, giây đó liền nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ ra. Cậu quay mặt rời khỏi, chẳng còn gì để chứng kiến nữa, đau khổ bao nhiêu đó là quá đủ rồi.
Trịnh Huyền Mi đưa mắt nhìn theo bóng An Nhiên, ánh mắt của cô ta cũng đau thương như đang nói : “ Xin lỗi, nhưng tôi không thể nhường anh ấy cho cậu!”.
————
Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 47
Tác giả: huty
An Nhiên ngồi trên moto của Đào Trung Phương, không biết gã định chở cậu đi đâu nhưng An Nhiên mơ màng nghe thấy tiếng sóng biển vỗ và cả mùi hơi biển mát lạnh ùa vào mũi. Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại trước đại dương rộng lớn, biển về đêm đen ngòm đáng sợ, trên bầu trời cũng là một mảng đen đặc quánh, mắt không thể thấy cái đẹp, nhưng tâm lại có thể. Gió biển thổi mát rượi, tiếng sóng vỗ rì rập bên tai như một khúc hát triền miên xuyên suốt thời gian.
Chiếc moto đỗ trên cát pha luồn sáng duy nhất tạo thành con đường cát càng ngày càng mơ rộng. An Nhiên đi trên đó, chiếc bóng kéo dài, mỏng manh. Đào Trung Phương ngồi trên moto nhìn theo cái bóng của cậu, gã châm một điếu thuốc và hít hà, khói bung theo gió tan nhanh như bọt nước vừa đập vào đá tảng.
– Em có muốn tắm không? Mát lắm đó! Có thể hạ nhiệt, hôm nay em uống hơi nhiều rượu rồi!
– Anh bị khùng? – An Nhiên vô cảm quay lại mắng.
Đào Trung Phương liền cười.
– Có muốn tắm cùng không?
– Đếch muốn!
– Hình như em trở lại như xưa rồi nhỉ?
An Nhiên không nói gì, sau một lúc lâu, cậu bắt đầu bước vào mặt biển lạnh cóng, cảm nhận nước biển ngày một nuốt lấy chân mình. Cậu đi xuống, càng ngày càng sâu hơn, nước dâng tới đầu gối, hông, rồi qua ngực, lạnh thấu buốt. Cảm giác được dòng chất lỏng lạnh ngắt bao trùm thật sự rất tuyệt, muối từ nước biển không có khả năng xác vào vết thương từ bên trong lòng, nên An Nhiên có chút an tâm. Mỗi giây trôi quá, sóng vồ dập vào như muốn đẩy ngược cậu, rồi lại như muốn cuốn cậu ngày một xa bờ, An Nhiên nhắm mắt lặng đi, tùy cho dòng nước xô đẩy chính mình.
Đột nhiên có một bàn tay ôm lấy cậu, kéo cậu từ mặt nước lên. Quay lại, liền thấy gương mặt của Đào Trung Phương, An Nhiên nhoẻn miệng:
– Đúng là bây giờ mà tắm là tuyệt cú mèo!
Đào Trung Phương cười cười.
– Đâu có gạt em!
Hai người sau đó liền trầm mình trong biển, đùa nghịch một lúc rất lâu sau đó.
**
Lúc được đưa về kí túc xá thì đồng hồ đã điểm mười giờ, cũng may là chú bảo vệ lúc đó chắc đi vệ sinh vẫn chưa xong nên vẫn chưa đóng cửa kí túc xá. An Nhiên trả mũ bảo hiểm cho Đào Trung Phương, nói cảm ơn gã một tiếng rồi bước vào trong. Lúc rời khỏi vài bước, An Nhiên nghe thấy Đào Trung Phương đột nhiên nói:
– Lúc nào cần đều có thể gọi điện cho anh!
Cậu không đáp, vẫn bước đi thản nhiên, vừa vẫy vẫy tay chào.
Bước vào trong phòng, bấy giờ là một màu tối đen chỉ có ánh đèn ngủ lờ mờ. An Nhiên đoán ra tất cả đều đã đi ngủ nên cậu cũng không muốn bắt đèn làm phiền giấc ngủ bọn họ, nhẹ nhàng đi tìm đồ thay cho mình. Nhưng vừa cầm đồ đi tới cửa toa lét đã nghe thấy tiếng chân đằng sau mình, đột ngột mớ đồ trong tay bị ai đó cướp quăng đi xuống đất, cậu bị đẩy mạnh lưng va vào vách tường vừa thốt lên một tiếng than đau.
Chất giọng của người kia vang lên trầm và chứa đầy nguy hiểm.
– Còn biết về đây? Tôi tự hỏi giữa hai thằng con trai thì có thể làm gì mà cần hơn ba tiếng đồng hồ như vậy!
Là giọng của Nghiệp Thiệu Đăng, An Nhiên cũng lờ mờ nhìn ra vóc dáng của hắn, nhưng lại không thấy được biểu cảm của hắn. Cậu chậm rãi nhặt đồ của mình lên, lại nhẹ giọng nói:
– Chúng tôi ra biển…
– “Chúng tôi” , bây giờ mới thừa nhận cậu với gã ta là cùng một loại người à?
– Không phải cậu đã nhận định từ trước rồi sao?
– Giang An Nhiên! Không ngờ cậu chính là hạng người đó!
An Nhiên mệt mỏi, bây giờ cậu không còn muốn nói gì thêm nữa. Nghiệp Thiệu Đăng có thất vọng về người bạn thân này như thế nào, hắn có thấy xấu hổ khi kết bạn với cậu hay không? Những câu hỏi đó, cậu không muốn nghĩ tới để rồi tự làm khổ mình nữa. Chỉ muốn im lặng, để mọi chuyện trôi đi.
– Sao? Cứng họng rồi? Vì tôi nói quá đúng?
– Thiệu Đăng! Có chuyện gì mai hẳn nói, đừng làm ồn giữa đêm!
– Hah, nhục nhã? Cậu cục biết nhục nhã sao? Cúi đầu gọi mấy tên đồng bóng là thượng đế, làm một cái hình nộm để mấy lão già kia thỏa thích sờ mó. Cậu còn thiếu làm điều gì nữa? Còn có thể biết nhục được sao?
– Nghiệp Thiệu Đăng!!! – An Nhiên liền rống lên, cơn giận của cậu cũng bùng phát : – Bây giờ không phải cậu đã biết rồi sao? Phải, tôi làm bồi bàn ở bar đồng tính, nhưng tôi không có bán thân mình. Cậu cay cú chuyện gì đây?? Rõ ràng cậu cũng tin là tôi không làm những chuyện dơ bẩn kia, nhưng cậu lại khăng khăng nói những thứ dính vào đồng tính đều là kinh tởm. Được, vậy thì cứ kinh tởm đi, tôi không có việc gì phải ghét chính bản thân mình, nếu cậu nghĩ không thể làm bạn nữa thì được…không cần làm bạn nữa thì được chứ gì!
– Cậu nói cái gì?
Mặc kệ cho Nghiệp Thiệu Đăng có như thế nào, An Nhiên cầm lấy đồ của mình lập tức mở cửa phòng. Cậu thực sự không chịu nỗi cái không khí này nữa, muốn đi đâu đó không còn thấy Nghiệp Thiệu Đăng, không còn bị chính lời nói của hắn làm tổn thương nữa. Lúc An Nhiên vừa rời khỏi, Nghiệp Thiệu Đăng từ trong bóng tối mới dẩn thích ứng được, hắn nhìn vào cánh cửa đang mở, lẩm bẩm:
– Bây giờ cậu còn muốn đi đâu nữa? Hay là…cậu lại chạy đến chỗ của Đào Trung Phương??
Nghĩ đến, hắn liền tức thì lao ra khỏi phòng nhưng cũng không còn thấy bóng An Nhiên đâu nữa. Có những thứ quay cuồng, chuyển động liên hồi trong đôi mắt Nghiệp Thiệu Đăng. Hắn đột nhiên đấm mạnh tay vào vách tường, giữa hành lang dài lạnh vắng văng vẳng tiếng cười rất ớn rợn, ma mị.
**
An Nhiên khó khăn lắm mới có thể leo rào mà ra, từ trên rào nhảy xuống, cậu ngã lăn quay trên nền đất. Lòm còm bò dậy với cái chân đau ê ẩm, nhưng vẫn cố gượng bước đi. Khung cảnh xung quanh thật lãnh đạm, chỉ toàn là bóng đêm mịt mùng.
Cậu lấy điện thoại ra, lướt nhìn một dãy tên cùng con số trong danh bạ mình. Sau đó thì dừng hẳn ở một cái tên khá quen, vài giây sau khi nối máy, bên kia cất lên giọng nam nghe có vẻ đang thích chí.
– Em cần gì, bảo bối?
An Nhiên im lặng một lúc, sau đó nói:
– Tôi…có thể qua đêm ở nhà anh không?
Thuộc truyện: [Full] Đôi bạn nối khố – by huty
- Đôi bạn nối khố - Chương 2
- Đôi bạn nối khố - Chương 3
- Đôi bạn nối khố - Chương 4
- Đôi bạn nối khố - Chương 5
- Đôi bạn nối khố - Chương 6
- Đôi bạn nối khố - Chương 7
- Đôi bạn nối khố - Chương 8
- Đôi bạn nối khố - Chương 9
- Đôi bạn nối khố - Chương 10
- Đôi bạn nối khố - Chương 11
- Đôi bạn nối khố - Chương 12
- Đôi bạn nối khố - Chương 13 - 14
- Truyện gay: Đôi bạn nối khố - Chương 15 - 16
- Đôi bạn nối khố - Chương 17
- Đôi bạn nối khố - Chương 18
- Đôi bạn nối khố - Chương 19
- Đôi bạn nối khố - Chương 20
- Đôi bạn nối khố - Chương 21
- Đôi bạn nối khố - Chương 22
- Đôi bạn nối khố - Chương 23
- Đôi bạn nối khố - Chương 24
- Đôi bạn nối khố - Chương 25
- Đôi bạn nối khố - Chương 26
- Đôi bạn nối khố - Chương 27
- Đôi bạn nối khố - Chương 28 - 29
- Đôi bạn nối khố - Chương 30 - 31
- Đôi bạn nối khố - Chương 32
- Đôi bạn nối khố - Chương 33
- Đôi bạn nối khố - Chương 34
- Đôi bạn nối khố - Chương 35
- Đôi bạn nối khố - Chương 36
- Đôi bạn nối khố - Chương 37 - 38
- Đôi bạn nối khố - Chương 39 - 40
- Đôi bạn nối khố - Chương 41
- Đôi bạn nối khố - Chương 42 - 43
- Đôi bạn nối khố - Chương 44
- Đôi bạn nối khố - Chương 45 - 46 - 47
- Đôi bạn nối khố - Chương 48 - 49 - 50
- Đôi bạn nối khố - Chương 51 - 52
- Đôi bạn nối khố - Chương 53 - 54
- Đôi bạn nối khố - Chương 55 - 56
- Đôi bạn nối khố - Chương 57 - 58
- Đôi bạn nối khố - Chương 59 - 60
- Đôi bạn nối khố - Chương 61 - 62
- Đôi bạn nối khố - Chương 63
- Đôi bạn nối khố - Chương 64
- Đôi bạn nối khố - Chương 65 - 66
- Đôi bạn nối khố - Chương 67 - 68
- Đôi bạn nối khố - Chương 69 - 70
- Đôi bạn nối khố - Chương 71 - 72
- Đôi bạn nối khố - Chương 73 - 74
- Đôi bạn nối khố - Chương 75 - 76
- Đôi bạn nối khố - Chương 77 - 78
- Đôi bạn nối khố - Chương 79
- Đôi bạn nối khố - Chương cuối
- Đôi bạn nối khố - Chương Ngoại Truyện
Duong says
Hay lam doa
lang du says
bạn hãy viết tiếp truyện nữa đi đọc truyện of bạn tôi nghj mjnh như đang cùng bạn lạc vào cõi mơ tưởng và tôi cũng giống như bạn vậy yêu mà k thể nói ra đc đó là thứ cảm giác khó chịu nhất trong lòng. tôi mong bạn hãy đăng truyện thật nhiều và kết thúc có hậu bằng sự thật nào cũng đc bởi j đó mới chjnh là bản chất thật mà chúng ta đang sống với chjnh hjen taj. thế giới of chúng ta luôn là sự phủ phấn và cay đắng phải k bạn, tạo hóa đã tạo ra chúng ta giới tính như thế thj đành chấp nhận thôi chứ làm sao thay đổi đc phaj k bạn.Mjnh mong ban neu da vjet len cot truyen nay thj chjnh ban cung muon noi ra tac ca nhung tam tu dau kho trong long mjnh va mong dc sang se cung voi moi nguoi phaj vay k ban,neu co the lam ban dc voi ban do la djeu ma toi cam thay vui nhat, mong dc lam quen va tam su cung nhau 0977081624 Lang Du
lang du says
tôi rất mong đc xem truyện of bạn sớm nhất , và rất mong đc làm quen với bạn tâm sự cùng bạn
meo ro says
truyện thì hay nhưng end k có hậu chút nào . end mở nhưng lm cho ng đọc cảm thấy khó chịu khi k bít rồi an nhiên và thiệu đăng sẽ ra sau.
Key says
Truyện hay wá tg ơj mau ra chap ms nka . Àk mà fb của tg tên j z cko t kp vs đx hk
zTìnhYêuNgủSayz says
tg viết nhanh lên còn 33chap nữa. mặt dù mình dx r nhưng truyện hay nên dx ngoài ko chán 😀
B.Anh says
Viet tip di bn hay lam
Khải băng says
Truyện bạn viết rất hay nhưng lại chậm quá mình mong bạn viết tiếp vì lần đầu mình thít 1 bộ truyện như vậy va. Mình rất muốn biết giữa 2NC chính sau này sẽ ra sao
Bi says
Viết tiếp đi tg