Truyện gay: Tình đầu – First Love – Chap 19: Hè về
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Mới đó mà đã tới hè, hè mọi năm đối với tôi là thời điểm sao mà thân thương và đáng trân trọng đến thế. Riêng chỉ năm nay cứ nghĩ đến viễn cảnh ngày ngày không được thấy anh trên giảng đường … haizzz… buồn ơi là sầu.
Hè năm nay lịch đi chơi của tôi kín mít : tỷ tỷ rủ đi Thái Lan, nhà trường cho đi Nha Trang, cuối tháng 7 đi rừng rú “Mùa hè xanh” với lũ học trò. Vì mắc kèo Thái nên buộc lòng phải bỏ kèo Nha. Hắn cứ thế là rủa xả :
– Nhóc! Năm nay đi Nha Trang đó, biết chưa?
– Giời! em còn biết trước anh kia.
– Đăng kí đi nha, nha, nha (hắn nhựa)
– Em không biết nữa, mùa hè khách hay qua lắm. Em không dám nói trước.
– Muốn ăn gậy hay ăn đấm?
– Em nói thiệt. Em hứa cho đã vô đến lúc em hứa lèo cho anh xem.
– Trường mình ưu đãi cho giáo viên, em đi chỉ tốn có 500. Quá rẻ. Đi đi. Khuyên chân thành đó!
– Có quà hối lộ không?
– Đi vào thân vào xác em mà phải hối lộ hả?
– Ừ, vào thân vào xác em chứ liên hệ gì tới anh mà phải nài nì em đi.
– Nói ngon ha. Đi 2 đứa ngủ chung. Anh không muốn ngủ chung với người khác.
– Hơ hơ… hai đứa con trai “mần” ăn được gì mà đòi ngủ chung.
– Thằng này đầu óc đen tối quá ta ơi. Ý anh là mình thân nhau ở chung dễ sinh hoạt. Ở với người lạ cứ phải giả tạo, chán lắm!
– Ơ … chị “giáo vụ” kìa. Vừa thân mà vừa được lời. (ý nghĩ đen tối)
– … (hắn không trả lời)
– Em không nói gì làm anh giận ấy chứ?
– Em biết anh với nó chia tay rồi mà!
– Ấy chết! Em xin lỗi, theo quán tính chọc anh hoài.
– Ừ, không sao. Đi Nha Trang đi rồi tha lỗi.
– Em đã bảo là đến khi đó tính mà. Tính trước bước không qua.
Một tuần trước ngày khởi hành hắn lại buzz trên yahoo.
– Đăng kí đi Nha Trang chưa?
– Chưa, mà em không đi được rồi. Em có việc phải đi vắng một tuần đúng ngay vào dịp đó. Sorry nhé!
– Ờ, anh cũng tính báo là anh không đi được, hôm đó vé máy bay về Đà Nẵng quá rẻ nên anh đặt về 2 tuần.
– Anh nỡ bỏ em lại thành phố một mình sao? (mắt chớp chớp, vẻ ngây thơ).
– Ừm, tập dần đi cho quen. Quen rồi sẽ thấy bình thường, bình thường rồi sẽ ra chai đá.
– Vậy à? Vậy tui cúp liên lạc luôn cho biết.
– Dám.
– Trống mắt lên xem 1 tuần tôi vắng nhà đi nhé (biết trước sẽ không liên lạc được nên mới mạnh miệng như thế)
– Đi đâu?
– Bí mật, một nơi rất xa nhưng cũng khá gần. Đi máy bay mất khoảng 1 đến 2 tiếng.
– Hà Nội hả? Sướng nhá!
– Cứ tin vậy đi. Hehe.
Ngày khởi hành cũng đến, ngồi ở nhà chờ tôi nhắn cái tin để tuyệt giao liên lạc với mọi người trong một tuần. Rất mừng là hắn cũng nhắn lại:
– Đi đâu sao đến giờ vẫn không nói?
– Đi công chuyện, thôi, đi nhé. Khỏi nhắn lại nữa mất công không kịp trả lời lại hờn tủi.
– Thượng lộ bình an và nhớ có quà sau khi về.
– Ơ … nhà ngươi cũng đi mà. Để dành tin nhắc nhở ấy cho nhà ngươi đi.
Ở bên tỷ tỷ lúc nào tôi cũng thấy an tâm và hạnh phúc. Có điều 10g36 phút đêm nay, khi được nhấc bổng lên khỏi mặt đất, tôi thấy mình một chút gì đó mất mát … một chút gì đó nhớ nhung và một chút gì đó tiếc nuối. “Ước gì … anh ở đây giờ này …”
Thời gian sáu ngày ở Thái Lan cũng kết thúc, tôi nhớ mãi cái ngày thứ hai và thứ sáu các bạn à. Vì hai ngày này mà tôi gặp biết bao là rắc rối.
Đầu tiên là vào ngày thứ hai khi đặt chân đến Pattaya là vùng đất ăn chơi “cực lạc” không chỉ của Thái Lan mà còn của cả thế giới. Tôi một mực đòi coi những sexy show của nam trong khi anh hai đòi coi những show của nữ. Hai người hai ý kiến, rất may là những người bạn chúng tôi quen được trong chuyến quyết định sẽ xem luôn 2 show. Chắc ông trời đã định cho giới tính của mình. Ở show nữ, tôi lạnh ngắt khi xem những trò bỉ ổi của tụi con gái nhưng đổi lại tôi lại rất hào hứng khi xem những pha trình diễn của con trai. Thấy được thái độ khác lạ của em mình, anh ném cho tôi một ánh nhìn nghi hoặc nhưng cũng không kém phần trách móc. Tôi chỉ biết giả lơ cho qua và thầm mong cho ổng quên càng sớm càng tốt.
Ngày thứ sáu của chuyến hành trình, một chuyện rắc rối nữa lại đến với tôi. Khi điện thoại quốc tế được anh tôi mua để liên lạc với khách và gọi về cho gia đình còn dư tiền thì ổng đưa cho tôi, nói :
– Cưng gọi về cho mẫu hậu báo 4g mình về tới nhà nhá. Tối nay đi ăn đại cái gì cho nhàn, khỏi nấu cơm.
Bấm gọi theo những gì ổng dặn, tôi check lại tài khoản thấy còn dư tầm 10 phút. Tôi xin ổng cho mình gọi về tám với lũ bạn. Ổng đồng ý. Thay sim xong tôi chạy vào nhà vệ sinh bấm ngay số anh Vũ :
– Xin lỗi ai vậy? – hắn hỏi.
– Em! Thanh nè!
– Ủa? Đi đâu mà mấy nay gọi toàn báo “không liên lạc được” vậy? Nhắn tin cũng không trả lời nữa.
– Em đi Thái, hôm nay em về. Nhớ em không?
– Không! Nhớ quà à? Về tới Việt Nam chưa?
– Trời! Thông minh tí đi người đẹp, về rồi thì gọi sim quốc tế chi nữa.
– Mấy nay sao không gọi cho anh. Chắc đi chơi quen được “bạn” mới nên quên anh rồi chứ gì? (hắn nhắc chữ “bạn” khiến tôi đau lòng).
– Em nhớ anh gần chết mà có điện thoại gọi đâu, 2 anh em dùng chung 1 sim nên chẳng dám manh động. Bị tình nghi thì chết.
– Haizz… có quà cho anh không đó?
– Có… sao quên anh được. Còn em … tút … tút … tút.
Bước ra khỏi buồng vệ sinh ở sân bay, tôi hú vía vì anh tôi đứng đó. “Sao lại vô đây giờ này chứ? Không biết có nghe được gì không?”
– vô đây chi vậy?
– Đưa điện thoại cho tao? Còn gọi được phút nào không?
– Không, hết rồi.
– Mày gọi cho ai đó?
– À! Anh bạn cùng dạy, có gì không?
– Anh Vũ à? (vừa nói ổng vừa bấm coi lịch sử cuộc gọi).
– Ừ, ảnh dạy chung với em, ảnh tốt lắm.
– Mày với nó có quan hệ thế nào?
– Thì đồng nghiệp.
– Đồng nghiệp mà “em nhớ anh nhiều lắm, anh nhớ em không?” à?
– Thì … thì … thân quá nên hỏi vậy thôi, không có ý gì đâu. Lũ sinh viên nữ lớp em cũng vậy mà.
– Mày là nữ à?
– Ơ …
– Nhà này đủ nhục rồi nhá, tao yêu cầu mày đừng làm thêm điều gì cho thiên hạ “ỉa” vào mặt nhà mình nữa.
– Ơ hay, em đã bảo không có gì mà? Mà có đi nữa thì thời này là thời nào rồi?
– Thời nào thì thời. Đàn ông phải cho ra đàn ông. Hiểu chưa?
– Mà em đã nói là không có gì mà!
– Tao không biết … mày liệu hồn mày đấy!
Khuôn mặt hằm hằm sát khí của ổng khiến tôi sợ hãi, trên máy bay tôi với ổng không nói gì và cũng chẳng biết gì mà nói. Đang loay hoay ăn trưa thì tên ngồi đằng trước bật ghế ra ngủ khiến mâm thức ăn và đồ uống của tôi đổ ào. Ổng quát:
– Hey guy! What the hell are you doing? This is the time for lunch not for sleep. You did all things and said nothing. How “polite” you are! (thằng kia! Mày biết mày đang làm gì không? Giờ này là giờ ăn trưa chứ không phải giờ ngủ nhá! Mày làm đổ rồi câm thế à? Mày lịch sự quá ha!)
Hắn quay xuống thì là người Việt, ổng lại sừng cồ toan chửi. Sợ quá hắn vội quay lên còn tôi kéo kéo ổng lại có ý “thôi, bỏ đi, dù gì cũng đổ rồi” thì ổng quay qua chửi tôi.
– Mày là con trai cái kiểu gì vậy? Sao cái gì cũng rúm ró lại thế? Nó làm đổ mà không biết xin lỗi lấy một tiếng. Người đâu mà vô …
– Thôi, họ làm đổ vào em chứ có vào anh đâu mà lải nhải hoài. Để yên tĩnh cho em nghỉ ngơi (tôi sợ ổng nói ba từ “vô văn hóa” sẽ là một sự xúc phạm nặng đối với thằng ở trên và hậu quả khó lường nên tôi buộc phải lên tiếng)
– Mày cứ “rùa rụt cổ” vậy đi sau này ra đời nó chửi lên đầu cho cũng chịu. Đàn ông phải cho ra đàn ông.
Tôi buồn lắm. Từ sân bay về đến nhà chúng tôi không nói gì. Tôi cũng sợ không dám liên lạc cho Vũ.
Ngày Vũ từ Đà Nẵng vào, hắn hý hửng rủ tôi đi chơi nhưng tôi không dám. Tôi viện đủ lý do từ chối hắn. Ngày họp để tiến hành chiến dịch mùa hè xanh, tôi vội đưa gói quà cho hắn rồi kêu :
– Từ nay hạn chế nhắn tin, hạn chế điện thoại, hạn chế luôn cả đi chơi nhé!
– Sao vậy?
– Không sao, em đang gặp rắc rối.
– Ai? Mà rắc rối chuyện gì? Nói đi hai mình cùng chia sẻ.
– Thôi, anh cho em yên một thời gian đi. Em đang khổ lắm rồi.
– “một thời gian” là chừng nào?
– Qua năm học mới, một năm, hai năm hay mãi mãi. Tùy.
– Cái gì? Em nói gì vậy?
– Ừm, anh với em thân mật với nhau quá bị anh em phát hiện. Giờ em sợ lắm!
– Em vào đây (hắn dắt tôi vào phòng 405, tức phòng nghỉ giáo viên rồi ôm chầm lấy tôi). – Anh thương em lắm Thanh à!
– Thôi, giờ em không có hứng, anh buông ra đi người ta thấy bây giờ.
Hắn níu kéo rồi buông ra, tôi lại nói “anh thương em thì để em yên một thời gian, em sợ lắm. Sợ mất anh nhưng cũng sợ mất anh hai mình”
Từ ngày đó hắn không cho tôi bất kì tin nhắn nào. Tôi online sáng rực trên yahoo hay facebook dù hắn có onl cũng không thèm vô. Những lần như thế tim tôi quặn thắt…
——————————
Thuộc truyện: Tình đầu – First Love
- Tình đầu - First Love - Chap 2: Gặp anh
- Tình đầu - First Love - Chap 3: Hội ngộ
- Tình đầu - First Love - Chap 4: Đi học
- Tình đầu - First Love - Chap 5: Biết nhà
- Tình đầu - First Love - Chap 6: Đến trường
- Tình đầu - First Love - Chap 7: Đồng hành
- Tình đầu - First Love - Chap 8: Nhớ
- Tình đầu - First Love - Chap 9: Vắng Anh
- Tình đầu - First Love - Chap 10: Yahoo
- Tình đầu - First Love - Chap 11: Hẹn hò lần 1
- Tình đầu - First Love - Chap 12: Làm Mai
- Tình đầu - First Love - Chap 13: Tai tiếng
- Tình đầu - First Love - Chap 14: Hối hận
- Tình đầu - First Love - Chap 15: Nhớ em
- Tình đầu - First Love - Chap 16: Nhớ em (tiếp theo)
- Tình đầu - First Love - Chap 17: Trắc trở
- Tình đầu - First Love - Chap 18: Thử thách
- Tình đầu - First Love - Chap 19: Hè về
- Tình đầu - First Love - Chap 20: Mùa hè xanh
- Tình đầu - First Love - Chap 21: Phúc
- Tình đầu - First Love - Chap 22: Tình cũ không mời cũng tới
- Tình đầu - First Love - Chap 23: Đi chung
- Tình đầu - First Love - Chap 24: Bảo Bảo
- Tình đầu - First Love - Chap 25: Gặp gỡ
- Tình đầu - First Love - Chap 26: Đám tang
- Tình đầu - First Love - Chap 27: Xích mích
- Tình đầu - First Love - Chap 28: Bênh vực
- Tình đầu - First Love - Chap 29: YOU ARE THE BEST PRESENT FOR ME
- Tình đầu - First Love - Chap 30: Bản sao
- Tình đầu - First Love - Chap 31: Rõ ràng
- Tình đầu - First Love - Chap 32: Hiểu lầm
- Tình đầu - First Love - Chap 33: Mùng 3 tết
- Tình đầu - First Love - Chap 34: Tính toán
- Tình đầu - First Love - Chap 35: Sinh nhật
- Tình đầu - First Love - Chap 36: Món quà sinh nhật
- Tình đầu - First Love - Chap 37: Không có gì
- Tình đầu - First Love - Chap 38: Ghen
- Tình đầu - First Love - Chap 39: Tôn trọng
- Tình đầu - First Love - Chap 40: Hành hạ
- Tình đầu - First Love - Chap 41: Anh Đạt và ngày xưa
- Tình đầu - First Love - Chap 42: Anh Đạt và ngày nay
- Tình đầu - First Love - Chap 43: Tình yêu và nỗi nhớ
- Tình đầu - First Love - Chap 44: Tình yêu và thù hận
- Tình đầu - First Love - Chap 45: Chia tay và hối hận
- Tình đầu - First Love - Chap 46 - Hạnh Phúc
Leave a Reply