Truyện gay: Tình đầu – First Love – Chap 7: Đồng hành
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Có anh bên cạnh, tôi thấy mình như có động lực để học. Tôi tiếp thu mọi thứ rất nhanh dù những thứ này thật sự chán ngắt. Thấy tôi ngồi nghiêm trang học bài, không có ai giỡn buộc lòng hắn phải đú với con Phương. Nhiều lúc thấy quá phiền, tôi quay qua cau có :
– Nè nè! Mấy anh chị là thầy giáo cô giáo mà không làm gương, sau này ai nghe mấy anh chị (tôi nhại giọng bà cô)
Được thể ông Vũ nói :
– Thì có em học rồi anh với pé Phương học chi nữa.
– Hay quá hen. Rồi mai mốt thi ai thi giùm mấy anh mấy chị đây (tôi lại ra giọng giảng thuyết).
– Thì cứ học đi, đến thi đưa vở đây tụi này chép.
Nghe đến chữ “tụi này”, tự dưng lòng tôi quặn thắt. “Dẹp! tôi ích kỉ lắm, không cho mượn đâu, lo ngồi học đàng hoàng đi” – tôi đáp (các bạn hiểu tâm trạng tui lúc này mà hen). Con Phương nghe thế có vẻ không vui cho lắm!
– Thôi học đàng hoàng đi. Coi chừng bị cô đuổi ra ngoài bây giờ! – nó nói
Học xong tôi lấy xe đi về nhưng không đoái hoài đến ánh nhìn của hắn. Thấy tôi lừ lừ bước ra, hắn gọi với : “đi ăn bánh tráng nướng không?”
– “Không, em bận”
Tôi lặng lẽ lấy xe về mà lòng nặng trĩu… “sao tên này đứa nào cũng quan tâm, cũng đùa giỡn, cũng thân thiết thế nhỉ? Sự quan tâm của hắn với mình là thế nào? Chả lẽ mình ngộ nhận? Thanh ơi, mày yêu hắn mất rồi”.
Lướt dọc con đường Trương Định vắng ngắt, lòng tôi thấy lạnh lẽo vô cùng. Giờ này chắc hắn đang vui bên nhỏ ấy, đang đút nhau ăn những mẩu bánh tráng. Mẹ ơi! Sao con ngu thế này, đi mà rình chứ?” Những ý nghĩ cứ đan xen vào nhau khiến tôi không còn để tâm đến ai đang ở phía trước mình. Bỗng, một chiếc ba gác từ hẻm trường Collete lao ra, xém chút nữa xô vào tôi. Và chắc các bạn cũng biết kết cục rồi ha!
– Thằng khốn! Mày đui à? Muốn chết hả?
– Xin lỗi, xin lỗi! Cháu quên kính ở nhà nên nhìn đường không rõ!
– Má! Có mỗi đôi mắt còn để quên ở nhà thì còn làm ăn gì được. Lo chú ý đi, lần này mày hên đấy. Gặp xe khác là tông chết mẹ mày rồi.
– Dạ, con xin lỗi.
Tôi rồ xe đi trong những cái nhìn soi mói của người Việt. Tôi quê lắm và hứa để anh qua một bên để chạy xe cho an toàn.
Tới số 38 Kỳ Đồng, tôi ghé vào nhà thờ để tham dự Thánh Lễ Chủ Nhật mà người Công Giáo chúng tôi thường làm. Còn 20 phút nữa mới lễ. Tôi ngồi lặng lẽ trong nhà thờ, suy tư, sắp xếp lại sự việc xem thứ tình cảm tôi dành cho hắn, hắn dành cho tôi là như thế nào? Và qua đó xin ơn trên giúp sức mà giải gỡ mối tơ lòng này.
Đang lặng lẽ cầu nguyện, tôi thấy một bàn tay đặt lên vai có ý kêu ngồi tôi xích vô. Tôi xích vô nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Nói là cầu nguyện vậy thôi nhưng sao khuôn mặt, vóc dáng và lời nói của hắn cứ luẩn quẩn mãi trong tôi. Dường như ở đâu tôi cũng thấy chữ “Vũ, Vũ và vũ”.
Cảm nhận có một đôi mắt cứ nhìn mình. Tôi mở mắt và quay qua. Phải không trời? … Lại là hắn! sao hắn cứ ám mình vậy?
– Ủa? Anh Vũ! Đi đâu qua đây vậy? Nhỏ Phương đâu?
– Thì anh có đạo mà, đi lễ Chúa Nhật. Chở nó về xong anh theo em về đây đó! (“theo tôi ư?” – thiệt không trời? Anh có biết là anh chiếm hết mọi không gian trong đầu tôi rồi không – tôi nghĩ)
– Cái gì mà theo cơ chứ? Làm sao anh dí kịp em?
– Lúc anh rủ em đi ăn bánh tráng mà em không đi đó, nhớ không? Anh thấy không có hứng nên chở nó về lun. Nhà nó trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, chở về xong anh cũng men Trương Định về nhà thờ này mà. Anh còn biết em mém bị xe ba gác tông nữa là.
– Vậy sao không chạy lên đi chung với em? Để em đi một mình, cô đơn quá! (tôi nói nhỏ dần những chữ sau đến độ anh không thể nghe thấy tôi đang nói gì).
– Anh muốn xem nhóc chạy xe. Haizzz… lệt bà lệt bệt như con vịt ấy.
– Thôi nha. tướng ngồi xe sang vậy, lệt bệt cái gì?
Hắn cười hềnh hệch, xong nghiêm trang chỉ lên nhà thờ có ý thông báo : “sắp lễ rồi đó”, chú tâm đi.
Mọi ngày, Thánh Lễ Chủ nhật đối với tôi là một thứ gì đó cực hình, trước lễ tôi chỉ mong gặp vị Linh Mục nào làm lễ mau mau nhưng Thánh lễ hôm nay sao tôi lại chú tâm đến thế. Có anh kề bên, tôi thấy mình thật bình an và thánh thiện.
Đến phần vị Linh Mục giảng, tự dưng tôi thấy mí mắt mình sụp xuống rồi thiu thiu vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ, tôi cảm thấy một thứ gì đó man mát thổi trên má tôi, rồi một cái gì đó mịn lắm đang chảy từ trán đến hai bên cằm mình. Có anh, tôi thấy mình như được bảo vệ nên cứ yên tâm mà an giấc.
Cứ thế, tôi thả hồn mà không biết mọi thứ đã diễn biến tới đâu thì tiếng đàn dương cầm cất lên. Tôi choàng tỉnh thì Thánh lễ coi như gần xong. Tôi hối hả chất vấn:
– sao em ngủ mà anh không gọi em?
– Thấy em ngủ ngon quá anh không dám kêu. Anh còn quạt cho em ngủ nữa (sến chưa?)
– Trời! Vậy là em phải đi bù đó. Giờ 7g30 rồi. Em phải chờ đến 8g để đi lại lễ sau đó. Chán anh ghê!
– Em à! Em mệt thì phải để em nghỉ ngơi lấy sức chứ, em thức dậy với tâm trạng mệt mỏi, chán nản thì đi cũng như không đi thôi. Anh tin là Chúa không trách tội em đâu.
Tôi nghĩ thầm “Đúng! nhờ anh phá nhà tui sáng nay mà giờ tui mới dật dờ thế này đấy. Có tội là tội ông trước đó! hi hi”
Xong lễ, tôi và ảnh dắt xe về. Tôi nói :
– Gần nhà anh rồi đó, về đi.
– Hôm nay Chủ nhật, giờ về cũng chán, em đi ăn gì với anh không?
– Gần nhà ông rồi về ăn cơm đi cho đỡ tốn. Giáo viên nghèo lắm, tiết kiệm đi.
– Có đi không? Tôi mời
Nghe đến đó, lòng mừng húm. Mừng không phải vì được đãi, vì tôi nghĩ : người ta đãi mình hôm nay, hôm sau mình cũng phải trả. Nhưng tôi mừng vì được “hẹn hò” với anh thêm chút nữa. Cảm giác thật hạnh phúc.
– Anh Vũ! Nãy em ngủ gật đó, em có mớ hay làm gì quá đáng không?
– Ý em là sao?
– Ví dụ như ngả nghiêng đâu đó như Mr.Bean hay nhỏ rãi chẳng hạn. Tự nhiên lúc đang ngủ em thấy mặt mình nó mát mát.
– À! Em có chảy mồ hôi, anh lấy khăn “hỷ mũi” của anh lau cho em. (sướng)
– Eo ôi, trên khăn có cái gì không?
– Có, nhiều lắm. Thành phần tinh túy của anh.
– Ọe, gớm quá! Kiếm chỗ nào cho em rửa mặt coi. Huhu.
Hắn cười sằng sặc.
– Thanh nè! Em có đôi mắt, chiếc mũi và đặc biệt là cái miệng rất giống con gái, em biết không?
– Cái gì? Mắt hý, mũi tẹt, môi trề như em mà con gái cái gì? Anh đang chọc em đó hả? (tôi đùa với hắn)
– Anh nói thiệt đó!
– Nói đùa với anh vậy chứ. Hồi nhỏ cô Hiên gần nhà em đã khen cái môi em rồi, cổ kêu “thằng Thanh có cặp môi đã hen, đứa con gái nào mà có cặp môi đó chắc xinh lắm”
– Họ nói đúng đó, môi em đỏ, nhìn sơ cứ ngỡ em bôi son. Mà có bôi không đó, đưa đây kiểm tra coi.
– Trời! Nghèo “lõ đít” ra như vầy, tiền đâu mà mua son chớ. Mỗi lần em sốt nó còn đỏ hơn. Mẹ em không cần rờ trán mà vẫn biết em sốt đó.
– Đôi mắt của em là đôi mắt buồn! Có lẽ sẽ khổ vì tình.
– Hay quá hen! Anh giống mẹ em rồi đó, làm nhà nhân tướng số từ hồi nào vậy?
Nói thì nói thế thôi, tôi đã và đang khổ vì ông đấy ông không biết à? Yêu mà không dám nói là khổ lắm ông biết không?
– Thế hun không? Tui cho hun một cái.
– Cái gì? (hắn sững ra nhìn tôi).
– Em đùa ấy, hai đứa con trai hôn nhau trông gớm chết (tôi dối lòng)
– Nói thật, nếu em là con gái chắc em không thoát khỏi tay anh đâu. Anh sẽ đưa em về làm vợ anh luôn. Hehe.
– Nhảm, tui mà là con gái thì ông không có cửa đâu…
– Cao giá quá hen?
– Chứ sao? Dù hiện tại bây giờ vẫn ế nhưng ế này là ế vinh quang. Ế nhục nhã và ế vinh quang là hai phạm trù triết học khác nhau. Hiểu không? Hà hà hà.
– Bó tay, nhóc học nhiều quá nên khùng rồi
Đến quán sinh tố gần trường Nguyễn Thượng Hiền. Theo thói quen, tôi kêu 4 cái trứng vịt lộn xào me, một đĩa trái cây bự sự và hai ly nước sâm. Trái cây vừa ra, hắn nhặt những quả cóc, quả ổi, thơm xanh để qua phần tôi. Rồi hắn cào những trái lê, táo, dâu tây về phía hắn :
– Mập rồi, ăn mấy trái kia đi. Còn để những trái ngon cho người nghèo khổ đói rách như tui ăn ^^
Tôi “hứ” một tiếng rồi lấy xiên ăn, trong lòng nghĩ “em còn có thể cho anh nhiều thứ còn đáng giá hơn những thứ này : cả thân xác, cả cuộc đời em, em không tiếc. Anh biết em yêu anh lắm không?” Vừa ăn, tôi vừa khó chịu vì những món đó không ngon. Thấy mặt tôi nhăn nhó, hắn cười và bảo :
– Coi kìa! Coi kìa … nhìn cái mặt đau khổ thấy ớn. Thôi, ăn mấy cái này đi, mấy cái đó để lại.
– Thì người ta tốt quá mà, giành trả tiền show này nên cho ăn cái gì buộc phải ăn cái đó thôi. Bữa sau ta trả thù. Hà hà hà (khuôn mặt thể hiện sự nham hiểm)
Đang nói thì chuông tin nhắn đến, mở điện thoại ra thì thấy “Kon tiện tì kia! Mày đi đâu mà giờ này chưa về, biết bổn cung đói lắm rồi không” – là tin nhắn của anh hai tui. (bonus thêm : Năm đó trên SCTV9 đang chiếu bộ phim “Nội chiến thâm cung” và “cung tâm kế”. Tôi với anh tôi dù là con trai những rất mê. Coi riết rồi hai đứa nhiễm luôn cách xưng hô trong đó ^^). Bấm nút reply, tôi trả lời “muội về liền, tỷ chờ chút”.
Thấy tôi hý hoáy với những nút trên bàn phím. Hắn giật cái điện thoại rồi điều tra.
– Giờ này con nào nhắn tin mà bấm siêng năng thế?
– À, anh hai em. Trả lại cho em.
– “Tỷ tỷ – muội muội à?” Anh em nhà này ghê nhỉ?
– Không có, em chỉ đùa thôi.
Đang nói thì tin nhắn nữa lại đến. Anh bấm mở, rồi đọc to : “Con ngựa bà, đang ở đâu mà về trễ vậy?”
Tôi giật lại rồi trả lời : “học xong đi lễ, đói quá nên đứng ăn mấy cái bánh tráng nướng, muội đang về nè”. Tin nhắn gửi đi chưa đầy một phút lại “tít, tít”, mở ra : “mua cho chị 2 cái nhá”. Chết! Giờ đang ăn trái cây, đào đâu ra bánh tráng nướng mà mua cho ổng. Lỡ nói dối rồi nên tiếp lun : “bổn cung về rồi, nãy không nói ”.
Ông Vũ ngồi đọc mà cười sặc sụa (nụ cười ấy mới đẹp làm sao, ước gì lúc nào em cũng làm cho anh cười sảng khoái như vậy).
Tin nhắn gửi đi, tôi ngẩng lên giục ổng về. Lúc này đĩa trái cây chỉ còn lác đác vài miếng ổi và cóc. Tôi kêu “bỏ đi rồi ra tính tiền”. Hắn móc ra 50 nghìn để lên bàn, mặt hất hất ra dáng “đấy, cầm ra trả đi nô tì”. “bằng này món, nghĩ sao 50 nghìn mà đủ vậy cha nội” – tôi nghĩ – Nhưng thôi! Sinh viên mới ra trường như hắn thì làm gì có tiền ngoài đồng lương ít ỏi của nhà trường.
Tôi may mắn vì còn có mối dạy thêm ở trung tâm, lâu lâu còn dắt khách du lịch nên cũng đỡ. Nghĩ thế nhưng tôi vẫn cầm tiền của ổng giả bộ đi ra tính tiền. Thực ra bữa ăn ấy tuy ít nhưng giá trị “thặng dư” nằm ngoài còn số 50. Tôi trả bằng tiền của mình xong ra xe, giơ đồng 50 nghìn lên để hắn thấy và kẹp vào ghi-đông xe hắn rồi rồ xe ra về mà không kịp từ biệt. Những cơn gió mát của đường kênh Nhiêu Lộc khẽ lướt qua mặt tôi, một cảm giác gì đó thật nhẹ nhàng, lơ lửng còn trôi mãi, trôi mãi trong giây phút này. Chắc tôi và hắn có vấn đề rồi.
——————————
Thuộc truyện: Tình đầu – First Love
- Tình đầu - First Love - Chap 2: Gặp anh
- Tình đầu - First Love - Chap 3: Hội ngộ
- Tình đầu - First Love - Chap 4: Đi học
- Tình đầu - First Love - Chap 5: Biết nhà
- Tình đầu - First Love - Chap 6: Đến trường
- Tình đầu - First Love - Chap 7: Đồng hành
- Tình đầu - First Love - Chap 8: Nhớ
- Tình đầu - First Love - Chap 9: Vắng Anh
- Tình đầu - First Love - Chap 10: Yahoo
- Tình đầu - First Love - Chap 11: Hẹn hò lần 1
- Tình đầu - First Love - Chap 12: Làm Mai
- Tình đầu - First Love - Chap 13: Tai tiếng
- Tình đầu - First Love - Chap 14: Hối hận
- Tình đầu - First Love - Chap 15: Nhớ em
- Tình đầu - First Love - Chap 16: Nhớ em (tiếp theo)
- Tình đầu - First Love - Chap 17: Trắc trở
- Tình đầu - First Love - Chap 18: Thử thách
- Tình đầu - First Love - Chap 19: Hè về
- Tình đầu - First Love - Chap 20: Mùa hè xanh
- Tình đầu - First Love - Chap 21: Phúc
- Tình đầu - First Love - Chap 22: Tình cũ không mời cũng tới
- Tình đầu - First Love - Chap 23: Đi chung
- Tình đầu - First Love - Chap 24: Bảo Bảo
- Tình đầu - First Love - Chap 25: Gặp gỡ
- Tình đầu - First Love - Chap 26: Đám tang
- Tình đầu - First Love - Chap 27: Xích mích
- Tình đầu - First Love - Chap 28: Bênh vực
- Tình đầu - First Love - Chap 29: YOU ARE THE BEST PRESENT FOR ME
- Tình đầu - First Love - Chap 30: Bản sao
- Tình đầu - First Love - Chap 31: Rõ ràng
- Tình đầu - First Love - Chap 32: Hiểu lầm
- Tình đầu - First Love - Chap 33: Mùng 3 tết
- Tình đầu - First Love - Chap 34: Tính toán
- Tình đầu - First Love - Chap 35: Sinh nhật
- Tình đầu - First Love - Chap 36: Món quà sinh nhật
- Tình đầu - First Love - Chap 37: Không có gì
- Tình đầu - First Love - Chap 38: Ghen
- Tình đầu - First Love - Chap 39: Tôn trọng
- Tình đầu - First Love - Chap 40: Hành hạ
- Tình đầu - First Love - Chap 41: Anh Đạt và ngày xưa
- Tình đầu - First Love - Chap 42: Anh Đạt và ngày nay
- Tình đầu - First Love - Chap 43: Tình yêu và nỗi nhớ
- Tình đầu - First Love - Chap 44: Tình yêu và thù hận
- Tình đầu - First Love - Chap 45: Chia tay và hối hận
- Tình đầu - First Love - Chap 46 - Hạnh Phúc
Leave a Reply