Truyện gay: Hoán đổi cô dâu – Chương 35 (tt)

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Ăn sáng xong, hai người tiếp tục đến công ty và tất nhiên không thể thiếu Anh Quân. Và điều đó đã làm cho ngày hôm nay trên dưới tập đoàn Thiên An được nghe tiếng trẻ con đọc bài. Họ không thể hiểu nổi từ khi nào tổng tài lạnh lùng của họ lại trở thành một thầy giáo tiểu học vui tính như vậy. Thế mới thấy tình yêu có thể thay đổi con người ta đến nhường nào.
– Em đọc bảng cửu chương và làm mấy bài toán có lời văn đó đi nhé! – Hoàng Dương nói.
Anh Quân gật đầu:
– Vâng! Em làm ngay đây ạ!
Hoàng Dương cười, xoa đầu cậu bé. Và hình như anh xoa đầu Anh Quân hơi nhiều thì phải làm mái tóc của cậu càng lúc càng rối song anh cũng không hiểu sao anh lại thích làm vậy nữa.
– A lô! Bố ạ! – Minh Hàn nghe điện thoại.
-…
– Thật không bố? Chị Minh Hà…
-…
– Con sẽ tới ngay ạ!
Nói rồi Minh Hàn tắt máy, tươi cười nhìn Hoàng Dương:
– Chúng ta đến bệnh viên thôi anh, chị Minh Hà sắp sinh em bé rồi.
Hoàng Dương nghe vậy lập tức nở nụ cười rạng rỡ như nắng hạ, nói với Anh Quân:
– Em để bài đó, lát nữa làm tiếp. Bây giờ đi với hai anh nào.
Quay sang Việt Hùng đang đứng gần đó, Hoàng Dương tiếp:
– Anh xem nốt số báo cáo này giúp tôi, khi tôi về sẽ kiểm tra lại.
Và không đợi Việt Hùng đáp lời, Hoàng Dương khoác tay Minh Hàn cùng Anh Quân bước ra ngoài làm Việt Hùng nhăn nhó mặt mày.
“Dương Minh Hà! Cô sinh con lúc nào không sinh, tại sao lại chọn ngày này chứ. Cô có biết như vậy làm tôi khổ sở lắm không?” – Việt Hùng than thầm. Tuy nhiên anh ta cũng không có thời gian để đứng ngây người như vậy mà trách móc, nếu không nhanh thì anh ta sẽ ngập chìm trong đống tài liệu Hoàng Dương vừa đưa, có khi đến đêm cũng chưa được về nhà.
Trong khi đó, ba người kia vui vẻ lên xe. Anh Quân cất tiếng hỏi:
– Chị Minh Hà là chị gái song sinh, kết hôn cùng ngày với anh hôm đó phải không?
Minh Hàn gật đầu:
– Đúng rồi đó em.
Anh Quân mỉm cười:
– Chị ấy thực sự rất xinh, giống như anh vậy, vô cùng đẹp.
Minh Hàn cười nhẹ, vỗ vai cậu bé, còn Hoàng Dương thì vừa lái xe vừa ngoái cổ lại, nói:
– Lớn lên rồi thì em cũng sẽ làm vô số cô gái chạy theo đó nhóc à.
Lập tức Anh Quân cười tươi, song cậu lại nhíu mày:
– Thế nếu em cũng giống như hai anh thì sao?
Nghe vậy, Hoàng Dương chợt khựng lại, anh thực sự không biết đáp thế nào trong khi Minh Hàn vuốt tóc Anh Quân, nhẹ nhàng nói:
– Mọi chuyện rồi sẽ có ông trời định đoạt, chúng ta chỉ cố gắng làm sao sống cho thật tốt thôi.
Anh Quân gật gù, cho là phải, mỉm cười:
– Vâng ạ!
Hoàng Dương thấy cậu bé hiểu chuyện thì tươi cười, nói sang chuyện khác:
– Minh Hàn này! Em nghĩ hai đứa bé của chị Minh Hà sẽ giống ai?
– Hai đứa bé? – Anh Quân tròn mắt thốt lên khi Minh Hàn chưa kịp đáp lời Hoàng Dương.
Minh Hàn nhẹ nhàng gật đầu làm Anh Quân ngạc nhiên hơn:
– Chị ấy mang song thai sao? – Anh Quân nói.
Hoàng Dương cười:
– Phải! Mọi người đều không ngờ lịch sử lại lặp lại, chị ấy mang thai một trai một gái.
Anh Quân cười:
– Thật kì lạ!
Rồi mắt cậu chợt trùng xuống:
– Hy vọng chị ấy sẽ bình an không như… – Anh Quân ngập ngừng rồi dừng lời. Cậu hiểu đó là một chuyện không vui vẻ gì.
Im lặng. Minh Hàn không nói gì cũng không thể hiện điều gì trên gương mặt lạnh giá, chỉ nhẹ nhàng kéo Anh Quân vào lòng. Điều Anh Quân vừa nói là nỗi lo của cả gia đình Minh Hàn kể từ khi biết Minh Hà mang song thai cho đến hiện tại. Bà ngoại rồi đến mẹ Minh Hàn đều vậy. Còn Minh Hà thì sao đây? Minh Hàn không biết nữa, chỉ biết rằng mọi chuyện ắt đã có sự an bài, dẫu có cưỡng cầu cũng chẳng được. Thế nên, đôi lúc Minh Hàn chỉ thầm khấn nguyện mà thôi dẫu Minh Hàn không tin vào quỷ thần song đó là biện pháp tốt nhất để xua đi nỗi ám ảnh của quá khứ để lại.
Không khí trên xe nhất thời lắng xuống, Hoàng Dương không biết nói gì khác ngoài:
– Chắc chắn chuyện đó sẽ không lặp lại đâu em à.
Thế rồi, anh tập trung lái xe cho cánh cổng bệnh viện nhanh chóng xuất hiện trước mắt ba người.
– Chúng ta vào thôi! – Hoàng Dương nói khi ba người bước xuống.
Minh Hàn và Anh Quân gật đầu rồi cả ba bước vào với những đôi chân gấp gáp. Bệnh viện hôm nay không đông lắm nên họ nhanh chóng tới được chỗ Minh Hà.
Lúc này, ngoài hành lang, Minh Hàn đã thấy gia đình mình cùng gia đình Duy Bảo đứng đó tự khi nào.
– Chị ấy thế nào rồi anh? – Minh Hàn cất tiếng hỏi Duy Bảo sau khi chào mọi người.
Duy Bảo lắc đầu:
– Anh cũng chưa biết nữa. Minh Hà đang ở trong đó. – Duy Bảo chỉ vào phòng trước mặt.
Hoàng Dương hỏi:
– Chị ấy vào đó lâu chưa?
Duy Bảo đáp, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng:
– Khoảng một giờ rồi.
Hoàng Dương gật đầu và không ai nói thêm gì nữa. Anh bước tới cạnh Minh Hàn. Hiện tại, Minh Hàn đang đứng nhìn vào phòng hộ sinh dẫu Minh Hàn chẳng thể nhìn thấy gì cả song có lẽ điều đó giúp Minh Hàn có cảm giác gần chị mình hơn.
– Em đừng lo! Chị ấy chắc chắn sẽ bình an mà! – Hoàng Dương nắm tay nhẹ nói với Minh Hàn.
Minh Hàn gật nhẹ, không nhìn vào đó nữa nhưng sắc mặt đã chuyển sang lạnh lùng. Hoàng Dương thấy vậy thì hiểu người anh yêu đang nghĩ gì. Anh biết Minh Hàn luôn lựa chọn cách làm cho trái tim mình đóng băng để đối mặt với những cảm xúc không mong muốn đang dâng lên trong lòng. Có thể người khác nhìn vào đó sẽ thấy Minh Hàn hoàn toàn bình thường nhưng sâu trong lòng thì thực sự Minh Hàn đang rất bất an.
– Ngồi xuống đây đi em! – Hoàng Dương chỉ vào chiếc ghế gần đó và nói với Minh Hàn.
Minh Hàn cười nhẹ – một nụ cười của băng tuyết – và cùng anh ngồi xuống, lẳng lặng không nói gì.
Im lặng. Hành lang bệnh viện trở nên yên ắng lạ thường. Ngoài tiếng bước chân của một số người thỉnh thoảng qua lại thì không có bất kỳ một tiếng động nào khác. Chẳng ai nói với ai lời nào song tất cả đều hiểu trong lòng những người còn lại đang nghĩ gì bởi họ đều chung nhau nỗi lo và chung nhau lời khẩn cầu cho Minh Hà và con của cô ấy bình an.
Cho đến hơn nửa giờ sau tiếng oe oe đầu tiên vang lên và ngay sau đó thì cánh cửa phòng hộ sinh cũng được mở ra cùng với một người bác sĩ trung niên. Tuy nhiên trên tay bác sĩ không hề bế một đứa trẻ nào.
– Người nhà của sản phụ Dương Minh Hà đâu ạ? – Bác sĩ cất tiếng hỏi.
Ngay lập tức tất cả đứng dậy và vây quanh bác sĩ. Trên mặt Duy Bảo lúc này đã lấm tấm mồ hôi dẫu trời xuân không hề nóng.
– Vợ/con/chị tôi sao rồi bác sĩ? – Tất cả đồng thanh.
Bác sĩ nói:
– Sản phụ đã sinh được một bé trai nhưng…
– Nhưng sao? – Họ tiếp tục đồng thanh lần hai.
Bác sĩ chưa đáp câu hỏi đó mà nhìn vào Duy Bảo, nói:
– Anh là chồng của sản phụ đúng không?
Duy Bảo gật đầu lia lịa, nói không rõ tiếng:
– Vâng…vâng ạ… vợ và con tôi….
Nghe vậy, bác sĩ cho Duy Bảo một tờ giấy và nói:
– Hiện tại sản phụ quá yếu đã ngất đi nhưng trong bụng cô ấy vẫn còn một bé gái nữa. Thế nên, chúng tôi cần phẫu thuật gấp cho cô ấy, anh hãy mau ký vào đó đi.
Đôi tay run run, Duy Bảo nhận lấy tờ giấy vừa ký vừa hỏi trong lo sợ:
– Liệu vợ tôi…
Bác sĩ lắc đầu:
– Mong gia đình thông cảm, hiện tại chúng tôi chưa thể trả lời được.
Nói rồi người bác sĩ ấy cầm lại tờ giấy từ tay Duy Bảo và vào trong. Cánh cửa phòng hộ sinh được đóng lại ngay sau đó. Nhưng hình như lần đóng lại này khiến cho nỗi bất an trong lòng những người gần đây đã tăng lên gấp bội.
– Ông trời ơi! Con không cần gì cả chỉ xin người hãy cho vợ con của con được bình an! – Duy Bảo đột nhiên quỳ xuống, hướng mắt mình đến nơi nào đó xa xôi và nói.
Bố mẹ Duy Bảo thấy anh như vậy thì nhìn nhau ái ngại. Mẹ Duy Bảo cũng rất khó khăn mới sinh được Duy Bảo và đó cũng chính là lý do Duy Bảo chẳng có bất kỳ người anh hay người em nào cả. Lúc này chứng kiến Duy Bảo như vậy thì cả hai đều hiểu trong lòng con trai họ đang nghĩ gì và càng lo lắng hơn cho Minh Hà cũng như những đứa cháu nội chưa chào đời của họ.
– Đứng lên đi con! Minh Hà thấy con như vậy sẽ không vui đâu! – Ông Minh Nhật đi đến bên Duy Bảo và nói.
Duy Bảo ngước mắt lên nhìn ông Minh Nhật, ngập ngừng nói:
– Vợ con chắc chắn sẽ không sao phải không bố?
Ông Minh Nhật chậm rãi gật đầu, cười nhẹ:
– Ừ! Ngay từ khi còn nhỏ Minh Hà đã rất mạnh mẽ nên bố tin nó sẽ bình yên. Con mau đứng lên đi.
Duy Bảo gật đầu, anh đứng lên nhưng nỗi sợ hãi trong lòng không hề giảm chút nào. Và nỗi sợ ấy đã khiến đôi chân anh nặng nề cất bước còn khuôn mặt thì trở nên thẫn thờ.
Trong khi đó, Minh Hàn thì không hề nói thêm một lời nào, sắc mặt cũng không đổi. Nghe bác sĩ nói về tình hình của Minh Hà, lòng Minh Hàn nhói lên nhưng lớp băng mà Minh Hàn tạo ra trong lòng đã nhanh chóng nhấn chìm tất cả cảm xúc của Minh Hàn chỉ để lại một gương mặt vô hồn mà thôi. Khi Hoàng Dương không rõ sống chết, trạng thái này đã đến với Minh Hàn và bây giờ nó tiếp tục trở lại một lần nữa dẫu Minh Hàn không hề muốn.
Từng lời, từng lời của bác sĩ vang lên trong đầu Minh Hàn cùng với ám ảnh của quá khứ buồn đau đang dày vò Minh Hàn. Sinh ra, Minh Hà và Minh Hà đã không có mẹ. Chưa bao giờ Minh Hàn được biết cảm giác được mẹ yêu thương như thế nào. Hơn nữa, đến người chị gái Minh Hàn yêu thương nhất thì Minh Hàn cũng không thể ở cùng bởi sự chia rẽ của người mẹ kế. Tuy Minh Hàn và người mẹ kế đã cải thiện mối quan hệ từ lần Minh Hàn nhập viện nhưng lúc này nhìn người phụ nữ ấy cùng những tưởng tượng đau buồn về Minh Hà đang trên bàn phẫu thuật trong kia làm Minh Hàn không sao có thể bình tâm được. Những cảm xúc Minh Hàn muốn kìm nén dường như chúng chỉ trực một phút yếu lòng của Minh Hàn là sẽ lập tức đập tan lớp băng mà Minh Hàn phong toả nơi cõi lòng mình.
Hoàng Dương đứng cạnh Minh Hàn, anh thật sự không biết an ủi hay động viên Minh Hàn thế nào. So với nỗi lo sợ trong lòng Minh Hàn thì nỗi lo của Hoàng Dương chỉ như một giọt nước giữa đại dương mà thôi. Nhưng nhìn vào khuôn mặt vô hồn của Minh Hàn, trái tim Hoàng Dương cũng chợt nhói đau. Anh không rõ cảm giác của Minh Hàn bởi anh không hiểu tình cảm anh chị em là thế nào song anh nghĩ nó cũng chẳng thua kém gì tình yêu.Và lúc này đây, Hoàng Dương chỉ biết để Minh Hàn dựa vào vai anh mà thôi.
Phía bên kia, Minh Khang thì khác, cậu không giỏi che giấu cảm xúc như Minh Hàn nên khuôn mặt của cậu như khắc hình rõ ràng chữ lo lắng. Minh Khang và Minh Hà tuy là chị em cùng cha khác mẹ nhưng từ nhỏ hai chị em đã rất thân thiết, một phần vì cậu không ưa tính mẹ mình nhưng phần khác vì Minh Hà đối với cậu vô cùng tốt. Vì vậy, nghe tin Minh Hà sắp sinh con, cậu đã bỏ học và chạy đến đây. Hiện tại, nếu như Duy Bảo vã mồ hôi hột thì trên trán Minh Khang cũng đã lấm tâm mồ hôi.
Còn Anh Quân, cậu nhóc chưa bao giờ trò chuyện với Minh Hà và càng không biết Minh Hà là người thế nào nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt Minh Hàn thì Anh Quân biết người đang ở trong kia quan trọng với Minh Hàn như thế nào, có lẽ chẳng thua kém Hoàng Dương là bao. Bấy giờ, đứng cạnh Hoàng Dương, thỉnh thoảng Anh Quân lén nhìn Minh Hàn bởi cậu không đủ can đảm để nhìn vào khuôn mặt lạnh giá đó.
Bên ngoài, bầu trời âm u và chẳng hề có chút gió nào cả. Không khí cũng từ đó trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết cho từng nhịp thời gian ảm đạm trôi qua.
Khoảng chừng gần một giờ nữa qua đi một cách chậm chạp và nặng nề thì cánh cửa phòng lạnh lùng ấy mới có thể mở ra lần nữa. Và lần này nó mang theo tiếng trẻ con khóc cùng vị bác sĩ và hai người y tá bước ra.
– Người nhà của sản phụ Dương Minh Hà đâu ạ ? – Bác sĩ lặp lại câu hỏi này lần hai.
Và không khác nào lần đầu tất cả chạy đến bên bác sĩ một cách gấp gáp và đồng thanh :
– Vợ/con/chị tôi sao rồi ?
Tuy nhiên, câu trả lời của bác sĩ lần này thì không giống như lần trước nữa. Bác sĩ tươi cười dẫu trên mặt bà còn đọng lại nhiều giọt mồ hôi :
– Chúc mừng gia đình, ca phẫu thuật đã thành công. Cả ba mẹ con đều được bình an.
Vừa nói bà vừa vẫy hai y tá bước lên phía trước và trao hai đứa trẻ đang khóc cho Duy Bảo.
Ngay lập tức, tất cả cười sung sướng. Duy Bảo hạnh phúc đến chảy nước mắt vội vàng đỡ lấy một đứa trẻ, đứa còn lại thì được mẹ anh ôm vào lòng. Tiếng à ơi theo đó cũng vang lên cho không khí trở nên ngập tràn niềm vui.
– Bé trai nặng 3 kilogam còn bé gái nặng 2,8 kilogam. Cả hai đều rất khoẻ mạnh. Còn mẹ của chúng thì sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi. Gia đình có thể vào nhưng cần giữ yên tĩnh cho cô ấy nghỉ ngơi.
– Vâng ạ ! – Duy Bảo cười rạng rỡ.
Hoàng Dương thấy vậy cũng rất vui vẻ, anh nhìn đứa trẻ đang khóc trên tay Duy Bảo, nói :
– Minh Hàn ! Em thấy nó giống ai ?
Thế nhưng, chẳng có một lời nào đáp lại Hoàng Dương. Chỉ có tiếng cười của mọi người vẫn vang lên song tiếng Minh Hàn thì chẳng thấy đâu. Hoàng Dương liền hoảng hốt vội quay đầu lại thì không thấy Minh Hàn ở bên cạnh anh nữa. Anh đâu biết rằng Minh Hàn đã vào với Minh Hà ngay khi bác sĩ bước ra.
Vội vàng đưa mắt tìm kiếm Minh Hàn, đôi môi Hoàng Dương cũng mau chóng nở nụ cười khi thấy bóng hình người anh yêu.
Lúc này, Minh Hàn đã đang ngồi cạnh giường chị gái của mình, nhẹ đưa tay vuốt mái tóc Minh Hà và mỉm cười. Điều Minh Hàn quan tâm nhất trên đời này, ngoài Hoàng Dương ra thì chỉ có Minh Hà mà thôi. Đứng ngoài hành lang, Minh Hàn chỉ đợi khoảnh khắc cửa phòng mở ra để có thể đến bên người chị gái mà thôi. Và vừa rồi, thoáng nhìn đứa trẻ trên tay y tá, Minh Hàn đã biết chúng rất khoẻ mạnh nên không cần đợi sự cho phép của bác sĩ, Minh Hàn liền vào trong với chị để có thể chắc chắn rằng Minh Hà vẫn bình an trên cuộc đời này.
– Em vào đây từ khi nào mà không nói với anh vậy làm anh tưởng em đi đâu mất rồi ? – Hoàng Dương đến bên Minh Hàn cười nói.
Minh Hàn ngoảnh mặt lại nhìn anh, mỉm cười :
– Em vừa mới vào thôi. Anh yên tâm là em không xa anh quá bảy bước đâu.
Ngay lập tức, môi Hoàng Dương không thể ngừng cười. Anh không ngờ Minh Hàn vẫn còn nhớ lời anh nói hôm nào để lúc này nhắc lại. Và tất nhiên Hoàng Dương không quên hôn lên má Minh Hàn.
Vừa lúc ấy, Duy Bảo cũng bước vào, liền tủm tỉm cười, hắng giọng :
– E..hèm…hừm….
Hoàng Dương thấy vậy thì không những không đỏ mặt mà còn cười tươi hơn, kéo Minh Hàn vào lòng trong khi Minh Hàn thì mặt không có chút nào khác thường, mỉm cười :
– Hai bé khoẻ cả chứ ? Chúng đâu rồi anh ? – Minh Hàn hỏi.
Duy Bảo cười tươi, anh ngồi xuống phía bên này giường, nói :
– Chúng đói nên khóc hoài, đang được mọi người cho ăn ngoài kia. Anh muốn xem Minh Hà thế nào nên vội vàng vào đây, không ngờ em đã ở đây rồi.
Minh Hàn gật nhẹ. Ba người trò chuyện với nhau một lát thì…
– À, quên ! – Duy Bảo chợt thốt lên.
Hoàng Dương liền hỏi :
– Chuyện gì vậy anh ?
Duy Bảo cười :
– Anh quên chưa đi làm giấy chứng sinh cho hai đứa nhỏ. Hai em ở đây với Minh Hà nhé, anh đi một lát sẽ quay lại.
Minh Hàn gật đầu, còn Hoàng Dương thì hỏi tiếp :
– Hai đứa bé ấy anh chị đặt tên là gì ?
Duy Bảo mỉm cười :
– Minh Hà đã đặt tên bé trai là Bảo Khánh và bé gái là Hà Linh.
Nghe vậy, Minh Hàn liền đưa mắt nhìn Minh Hà trên giường, hiểu lý do của hai cái tên đó. Đơn giản là vì Minh Hà muốn hai đứa con của chị cả đời được bình an và hạnh phúc bởi người ta nói rằng khi đặt tên cho con, nếu lấy tên bố mẹ làm tên đệm thì con của họ sẽ luôn có cảm giác được bố mẹ ở bên cạnh nâng niu, chở che.
Trong khi đó, Hoàng Dương cười :
– Hay thật đó !… Anh mau đi đi !
Duy Bảo gật đầu nhưng khi ra đến cửa, Duy Bảo lại ngoái cổ lại nói thêm :
– Minh Hàn này ! Bảo Khánh giống Minh Hà nên đặc biệt giống em.
Minh Hàn liền cười nhẹ :
– Hà Linh giống anh đúng không ?
– Sao em biết ? – Hoàng Dương và Duy Bảo đồng thanh.
Minh Hàn mỉm cười :
– Vậy là em đoán đúng rồi !
Nhìn Duy Bảo, Minh Hàn tiếp :
– Có lẽ chị ấy cũng sắp tỉnh lại rồi. Nếu chị ấy tỉnh lại mà không thấy anh sẽ buồn lắm đó nên anh mau đi đi kẻo muộn.
Duy Bảo ừ một tiếng, cười tươi rồi chạy đi.
Minh Hàn nhìn ra cửa sổ phòng thấy mưa xuân lúc này đã lất phất rơi cho gió xuân thoang thoảng thì nắm tay chị gái và mỉm cười.
Thuộc truyện: Hoán đổi cô dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 2: Những bản hợp đồng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 3: Làm dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 4: Người trợ thủ đắc lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 13: Định kiến xã hội
- Hoán đổi cô dâu - Chương 14: Thiếu phụ bên bờ biển
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 18: Anh là cuộc sống của em
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 21: Khởi đầu mới
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 23: Kế hoạch hoàn hảo
- Hoán đổi cô dâu - Chương 24: Mùa xuân và tình xuân
- Hoán đổi cô dâu - Chương 25: Không khoan nhượng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 28: Đấu trí đấu lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 4
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 5
- Hoán đổi cô dâu - Chương 30
- Hoán đổi cô dâu - Chương 31: Giả người giả cảnh ra đi
- Hoán đổi cô dâu - Chương 32
- Hoán đổi cô dâu - Chương 33
- Hoán đổi cô dâu - Chương 34
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35 (tt)
DũngHero says
phần 2 truyện tên gì vậy bạn
Vũ Phong says
Cùng tên luôn nhé
Qwerty says
Phần 2 tên gì v?????
Vũ Phong says
Cùng tên nhé
Key says
P2 tên j z tg ns cko e pjt ik
Vũ Phong says
Hoán đổi cô dâu. Mình không đổi tên phần 2
tran trung du says
sao chưa ra cháp mới nữa tg ra nhanh di doi lâu lắm rùi đó a
Vũ Phong says
Dạo này mình bận nên chưa viết được.
Huy Ghosts says
Cho huy hỏi phần 2 tên gì vậy để mình tìm đọc truyện hay quá
Vũ Phong says
Phần hai của truyện cùng tên cậu nhé
nghia says
Cho nghia hoi bo chua co phan 2 cua chuyen nua ha t/g
sang says
truyện đọc hay quá tg ơi. phần 2 ra chưa zak tg.
sang says
phần 2 zo âu xem pn