Truyện gay: Hoán đổi cô dâu – Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn – Phần 2
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Hoàng Dương không cần xem lại cũng chắc chắn Minh Hàn không bao giờ vô cớ nói như vậy. Anh cũng chẳng phải ông chủ dễ tính với sai phạm của nhân viên cấp dưới và thế là….sẽ có một người mới trong phòng Tài chính – Kế toán được lên chức.
Tập đoàn Thiên An có mức lương cao ngất ngưởng, tiền thưởng thì chưa bao giờ tồi, thế nên không ai không muốn mình có một công việc ở đó. Nhưng chính điều này cũng tạo ra áp lực vô cùng lớn cho những ai đang đảm nhận một chức vị tại đây. Chỉ cần làm không tốt, không giúp cho doanh thu của công ty tăng thì chắc chắn sẽ bị sa thải.
Duyệt xong tất cả báo cáo và kế hoạch, Hoàng Dương nhẹ nhàng thông báo một tin tốt với nhiều người cũng là tin buồn với nhiều người khác:
– Việt Hùng! Gọi cho Trưởng phòng nhân sự cắt giảm 5% nhân viên cho tôi, đồng thời báo với phòng Tài chính – Kế toán tăng 5% lương trong tháng tới.
Người trợ lý tất nhiên rất vui vì cái tin vừa rồi nhưng nỗi lo thì cũng không kém. Anh ta nghĩ mình cũng nên lên kế hoạch thật tốt cho tháng tới nếu mình muốn có cơm ăn.
Hoàng Dương tăng lương là để kích thích tinh thần làm việc của họ và cắt giảm nhân viên để cho họ thấy rằng họ cần đẩy cao hiệu quả công việc hơn nữa nếu muốn mình tồn tại trong tập đoàn Thiên An.
Minh Hàn không có ý kiến gì về việc làm của Hoàng Dương. Minh Hàn hiểu bảy người hoàn toàn có thể làm tốt lượng công việc của mười người trong cùng một thời gian nếu như họ dốc hết sức mình và biết cách phối hợp với nhau. Về mặt kinh doanh thì Minh Hàn không thể am hiểu bằng Hoàng Dương được.
Hoàng Dương sắp xếp lại một số thứ, rồi nói:
– Chúng ta về thôi!
Minh Hàn gật nhẹ, sau đó đi bên Hoàng Dương.
Buổi tối, Minh Hàn ra hồ sen hóng gió. Hoa sen đã tàn tự bao giờ, hồ sen lúc này chỉ còn lại vài lá sen già úa, chuẩn bị gục ngã. Phải chăng cái đẹp trên đời không bao giờ có thể tồn tại vĩnh viễn theo thời gian? Hoa sen có thể chờ tới mùa sau, còn con người…..? Minh Hàn không có lời đáp cho câu hỏi ấy. Ngước lên bầu trời, vầng trăng vẫn tròn đầy, viên mãn giữa hàng ngàn ngôi sao. Từ nhỏ, Minh Hàn được nghe những câu chuyện thần thoại về Thần Nông, về sông Ngân Hà, đôi lúc Minh Hàn vẫn tự hỏi mình những thứ đó có thật trên đời không? Có phải mẹ chính là một ngôi sao trên bầu trời kia, đang nhìn Minh Hàn? Minh Hàn chưa được gặp mẹ một lần nào, chưa bao giờ có cảm giác được mẹ ôm vào lòng, chưa thấy mẹ cười. Mẹ là một điều gì đó xa vời với Minh Hàn. Hồi nhỏ, Minh Hàn có khóc gọi mẹ không? Minh Hàn không nhớ nhưng từ khi sống cùng cậu thì không. Đối với cậu Minh Hàn và Minh Hàn, ai trên đời rồi cũng phải chết, sớm hay muộn cũng vậy thôi nên không có gì phải đau lòng. Có lẽ Minh Hàn đã quá vô cảm, đã quá lạnh lùng rồi chăng? Chẳng sao cả vì đó là điều Minh Hàn muốn, mọi người trên đời này nghĩ gì thì đâu có sao, Minh Hàn không quan tâm đến họ. Lạnh lùng, tàn nhẫn là cái Minh Hàn cần có trong cuộc đời nhiều gian trá này.
– Sao em ra đây mà không gọi anh?
Hoàng Dương ngồi xuống bên Minh Hàn. Lá cỏ dưới chân anh đã ướt sương thu, đang lấp lánh phản chiếu dưới ánh trăng vàng.
Minh Hàn không đáp, mắt nhìn Hoàng Dương. Khuôn mặt đẹp tựa bức điêu khắc của Hoàng Dương trở nên cuốn hút hơn dưới ánh trăng. Người này đối với Minh Hàn rốt cuộc là thế nào, Minh Hàn không hiểu. Minh Hàn chỉ biết rằng mình thấy thật bình yên khi bên Hoàng Dương. Tại sao cảm giác ấy chỉ xuất hiện khi ở cùng Hoàng Dương thì Minh Hàn không thể biết. Minh Hà là người Minh Hàn quan hoài đến duy nhất trên đời này nhưng khi ở bên Minh Hà, Minh Hàn cũng không thể nhẹ lòng như vậy. Cảm xúc là gì và cắt nghĩa cảm xúc dường như là một điều không tưởng đối với Minh Hàn.
Ngả đầu vào vai Hoàng Dương, Minh Hàn muốn cảm giác bình yên ấy ở bên mình. Gió thu vẫn nhè nhẹ thổi làm mặt hồ gợn nhẹ, ánh trăng dưới hồ ấy cũng xao động theo làn nước, dát vàng thêm cho khung cảnh.
Hoàng Dương mỉm cười hạnh phúc khi Minh Hàn dựa vào anh. Anh ngước mắt mình lên bầu trời rồi lại nhìn Minh Hàn. Có lẽ đối với anh, mặt trăng viên mãn kia không thể nào sánh được với nét đẹp của Minh Hàn. Hàng mi cong bao phủ ánh mắt trong suốt nhưng vô hồn ấy có sức hút kì lạ với Hoàng Dương. Từ ngắm nhìn mặt trăng trên bầu trời Hoàng Dương chuyển thành ngắm mặt trăng trong đôi mắt của Minh Hàn.
Vòng tay ra sau lưng Minh Hàn, anh ôm Minh Hàn chặt hơn, Hoàng Dương muốn làm ấm cơ thể ấy. Hoàng Dương không hiểu sao anh lại có thể yêu một người con trai nhưng anh chắc chắn đó là sự thật, đó là tình cảm tự đáy lòng anh. Chưa bao giờ anh có cảm giác hạnh phúc như hiện tại, cảm giác này chỉ có Minh Hàn mới có thể đem đến cho anh thôi.
– Em có thể nói cho anh về cuộc sống trước đây của em không? – Hoàng Dương khẽ nói.
Im lặng một lát, Minh Hàn đáp:
– Anh muốn biết?
Hoàng Dương gật đầu:
– Anh chỉ muốn hiểu thêm về em thôi.
Minh Hàn cười nhạt:
– Đến bản thân tôi còn chẳng hiểu mình thì anh sao hiểu nổi.
Hoàng Dương không lấy đó làm thất vọng, anh tiếp tục hỏi:
– Cậu em đối với em thế nào?
Quá khứ như chợt hiện về với Minh Hàn, Minh Hàn nói, giọng vẫn không thay đổi là mấy:
– Cậu tôi là người vô cùng tốt, vô cùng giỏi và vô cùng ít nói.
Hoàng Dương nhìn vào ánh mắt hoài niệm của Minh Hàn:
– Ông ấy rất nghiêm khắc đúng không?
Minh Hàn gật nhẹ:
– Phải! Cậu dạy tôi mọi thứ và cũng phạt tôi cực nặng khi tôi làm gì không đạt yêu cầu của ông. Cậu muốn tôi phải trở thành một người lạnh lùng, tàn nhẫn bởi xã hội này không chấp nhận kẻ yếu đuối và nhu nhược. Mỗi lần tôi khóc hay cười thì cả ngày hôm đó sẽ không thể có một thứ gì có thể vào bụng tôi.
Hoàng Dương hiểu, nếu không phải vậy thì sẽ không thể có một Minh Hàn băng giá như thế. Anh không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay của mình hơn.
– Cậu không cho phép tôi được có bất kỳ một loại cảm xúc nào. Yêu, ghét, hờn, giận, thù oán, vui vẻ….tất cả tôi đều không thể và không được phép để cho nó xuất hiện trong mình…
Hoàng Dương ngắt lời Minh Hàn:
– Như vậy thì đâu còn là một con người nữa!
Minh Hàn cũng không lấy đó làm khó chịu:
– Là người hay là gì thì đã sao chứ? Cuộc sống đối với tôi cũng đâu có ý nghĩa gì.
Ánh mắt trìu mến nhìn Minh Hàn, Hoàng Dương nói:
– Mặc kệ cuộc sống có ý nghĩa hay không nhưng em là ý nghĩa của đời anh. Anh cần em và anh yêu em.
Minh Hàn chỉ nhẹ nhàng nói:
– Tôi không hiểu tình yêu là gì. Cậu tôi cũng không bao giờ nói với tôi về điều đó nhưng tôi biết cậu tôi rất yêu một người và người đó cũng là người ông hận nhất. Ông dạy tôi không được yêu, không được hận chính là vì thế, cậu không muốn tôi cả đời vẫn không thể quên một người.
Người ta nói chỉ cần một phút để thấy thích một người, một giờ để thương một người, một ngày để yêu một người nhưng phải mất cả đời để quên một người. Đúng! Cậu Minh Hàn yêu người đó, người yêu đầu tiên và cũng là người yêu cuối cùng. Cả trái tim của ông đã dành cho người đó để rồi tình yêu ấy bị chà đạp, biến ông thành một người hoàn toàn lãnh đạm, ông triệt tiêu mọi thứ cảm xúc của mình. Từ yêu, cậu Minh Hàn hận người ấy, người làm tan nát trái tim ông. Hận? Có phải không khi đến chết trái tim ông vẫn khao khát một tiếng yêu, hình ảnh người ấy vẫn thật đẹp trong lòng ông? Ông muốn quên đi người đó, muốn xoá những ký ức ấy khỏi lòng mình nhưng ông bất lực. Tình yêu và thù hận phải chăng là vậy? Khi yêu người ta hết lòng vì nhau và một khi tình yêu bị phản bội thì tình yêu đó lại trở thành lòng thù hận sâu sắc nhất. Tình yêu khoác lên mình đôi cánh trắng tinh khôi của thiên thần, của ánh sáng. Sự phản bội chính là thứ thuốc nhuộm công hiệu nhất, nhuộm đôi cánh thánh thiện ấy thành đôi cánh đen của hận thù, của bóng tối. Thế nhưng đâu phải hận là hết yêu, hay càng hận người ta càng yêu hơn. Thuốc nhuộm thì không thể nào làm biến đổi bản chất của vật thể, và hận chỉ là một trạng thái khác, bên ngoài yêu mà thôi.
– Người tôi muốn anh tìm, tôi cũng chưa gặp bao giờ. Tôi chỉ biết về ông ấy qua những câu chuyện không liền mạch của cậu tôi thôi.
Hoàng Dương hỏi:
– Cậu em muốn gặp lại ông ấy trước khi mất?
Minh Hàn gật đầu:
– Đúng! Nhưng cậu tôi đã không làm được. Và tôi làm vậy cũng chỉ vì cậu tôi thôi. Ông ấy là một cao nhân. Khả năng của tôi so với ông ấy thì còn kém xa.
Hoàng Dương không nói gì. Anh rất muốn biết về con người này. Một phần vì đó là thử thách Minh Hàn đặt ra cho anh, cũng một phần vì tài năng của ông ta như Minh Hàn vừa nói thì quả thực ông ta đáng ngưỡng mộ. Ngay ngày mai, anh cần cho người tìm ông ta.
Sương đã rơi ướt vai áo Hoàng Dương:
– Trời lạnh rồi! Vào nhà thôi em! – Hoàng Dương nói.
Minh Hàn đứng dậy, khó hiểu về những cảm giác xuất hiện trong mình.
Trăng trên trời vẫn sáng, dõi theo từng bước đi chậm rãi của hai người.
Màn đêm buông xuống cho căn biệt thự chìm vào giấc ngủ yên bình.
Sáng hôm sau, Hoàng Dương bắt đầu triển khai kế hoạch tìm người của anh. Chắc chắn bằng mọi giá anh cũng phải mời được người đó. Liệu người này có giúp anh có một bước tiến trong tình yêu hay là một rào cản ngăn bước anh đến với Minh Hàn? Hoàng Dương không quan tâm đến điều đó, anh chỉ biết Minh Hàn cần gặp người đó và anh sẽ giúp Minh Hàn hoàn thành tâm nguyện đó.
– Cậu hãy đến thung lũng Bách Hoa, mời ông Đào Thanh Phong về đây cho tôi. Nếu cậu mời được ông ấy, tôi sẽ tăng 50% lương cho cậu. – Hoàng Dương nói với Việt Hùng.
Việt Hùng mỉm cười, 50% lương là một con số không hề nhỏ, hắn phải phấn đấu thêm chục năm nữa mới được. Hắn biết đây là một cơ hội cho hắn nhưng hắn cũng hiểu người đó không phải dễ mà mời được.
– Thưa vâng, tôi sẽ làm ngay.
Việt Hùng quay người đi ra thì Hoàng Dương gọi lại:
– Để đảm bảo mời được ông ấy về đây, cậu có thể tuỳ ý mang thêm bao nhiêu người nữa đi cùng. Phải mời được ông ấy với bất cứ giá nào và bằng bất kỳ cách nào, chỉ cần ông ấy có mặt tại đây càng sớm càng tốt. Cậu hiểu chứ?
Người trợ lý lễ phép:
– Tôi hiểu, thưa Tổng giám đốc.
Hoàng Dương xua tay:
– Cậu đi đi!
Minh Hàn chỉ lẳng lặng đọc sách, không nói gì, Minh Hàn muốn tìm hiểu thêm một chút nữa về văn hoá cũng như nghệ thuật của người xưa.
Thời gian cứ thế trôi qua trong sự chờ đợi của Hoàng Dương. Thung lũng Bách Hoa chỉ cách đây gần 300km mà Việt Hùng đã đi cả ngày trời vẫn không có tin tức gì là sao. Một cuộc điện thoại cũng không thấy. Hoàng Dương có gọi cho anh ta cũng không được, tất cả chỉ là những tiếng tút tút kéo dài và cuối cùng là ngoài vùng phủ sóng.
– Anh làm gì mà cuống lên vậy. Có thể cậu ta vẫn chưa tìm thấy ông ấy.
Hoàng Dương hơi cau mặt:
– Không tìm được thì cũng phải báo với anh một tiếng chứ!
Minh Hàn gấp quyển sách lại, nhìn Hoàng Dương:
– Ngoài vùng phủ sóng thì còn gọi cái gì nữa.
Hoàng Dương bỏ chiếc điện thoại xuống:
– Đành chờ vậy.
Minh Hàn thản nhiên:
– Người muốn gặp ông ấy là tôi, tôi còn không vội thì anh vội cái gì?
Hoàng Dương ngay lập tức rũ khuôn mặt nặng nề của mình, anh cười:
– Anh vội vì anh muốn nhanh chóng được nghe câu em yêu anh của em.
Minh Hàn chỉ hừ nhẹ, không đáp.
Hiện tại đã 6h00 chiều, Hoàng Dương và Minh Hàn lên xe, trở lại căn biệt thự. Ngước lên bầu trời, có vẻ trời sắp mưa. Mùa thu cũng sắp hết rồi.
– Cậu chủ, buổi chiều có cậu Tiến Lâm, con trai Chủ tịch tập đoàn Vạn Tường đến tìm cậu. – Vương quản gia nói khi Hoàng Dương vừa bước vào nhà.
Minh Hàn không để ý cho lắm. Minh Hàn nhớ không nhầm thì đó là người Minh Hàn đánh cho gãy tay nhưng cậu ta tìm đến đây để làm gì thì đó không phải là điều Minh Hàn cần quan tâm. Vì vậy, Minh Hàn đi lên phòng.
Hoàng Dương cũng chẳng biết tại sao cậu ta đến đây, anh và cậu ta đâu quen biết gì nhau:
– Cậu ta tìm tôi có việc gì? – Hoàng Dương hỏi.
Vương quản gia lắc đầu:
– Tôi không biết. Tôi có hỏi nhưng cậu ấy không nói, bảo rằng khi khác sẽ quay lại.
Hoàng Dương không suy nghĩ gì nhiều:
– Ừ! Bác đi bảo đầu bếp chuẩn bị bữa tối đi. Tôi đói rồi!
Vương quản gia cúi đầu:
– Vâng, tôi sẽ bảo họ làm ngay.
Nhìn Minh Hàn ăn, Hoàng Dương có cảm giác gì đó thật đặc biệt. Cách ăn của Minh Hàn dường như giống với người thời xưa hơn là hiện đại. Ở Minh Hàn có vẻ thanh nhã mà anh chưa từng gặp người nào có được điều đó. Hoàng Dương mỉm cười, tuy anh chưa có được trái tim của Minh Hàn nhưng Minh Hàn ở bên anh thế này cũng thật tốt.
Ngoài trời bắt đầu mưa. Cơn mưa chuyển mùa tương đối lớn. Mưa nặng hạt rơi trên mái hiên, rơi xuống mặt hồ. Những hạt mưa phiêu du theo cơn gió, tung tăng trên trời cao rồi trở về với đất mẹ bình yên.
Mưa. Mưa tinh nghịch nô đùa cùng dòng nước, cùng với những chú cá nơi hồ sen. Mưa xoá tan đi cái nóng yếu ớt còn vương lại của buổi tối mùa thu.
Mưa hắt nhẹ bên cửa sổ. Minh Hàn lặng ngắm mưa rơi, bàn tay Minh Hàn vô thức đưa ra đón lấy những hạt mưa ấy. Từ nhỏ, thứ Minh Hàn thích nhất đó chính là mưa. Phải chăng đó là bởi mưa cũng lạnh giá như Minh Hàn. Minh Hàn không biết, chỉ biết mưa thật đẹp.
Hoàng Dương đến bên Minh Hàn, ôm Minh Hàn từ phía sau. Anh đặt cằm lên vai Minh Hàn. Hoàng Dương thích cảm giác này, cảm giác Minh Hàn ở trong lòng anh. Anh nhắm mắt để tận hưởng nó một cách trọn ven nhất.
Minh Hàn để mặc Hoàng Dương vì thực sự lúc này Minh Hàn cũng không hiểu được bản thân mình. Đôi mắt vô hồn của Minh Hàn vẫn ánh lên hình ảnh những hạt mưa trong suốt.
Thức dậy, Hoàng Dương mở cửa sổ. Gió lạnh từ ngoài bắt đầu thổi vào.
Mùa đông đã đến rồi ư? Hoàng Dương tự hỏi. Có lẽ Minh Hàn cũng như mùa đông, lạnh giá nhưng đầy cuốn hút. Mùa đông vẫn mang trong mình nét đẹp riêng của nó mà không mùa nào có thể có được.
Hoàng Dương xem chiếc điện thoại. Vẫn chưa có bất kỳ cuộc gọi nào của Việt Hùng. Một ngày một đêm đã trôi qua và anh ta thì vẫn biệt tín. Anh không biết có chuyện gì xảy ra mà Việt Hùng không có liên lạc gì với anh nữa.
– Cậu chủ xuống ăn sáng ạ! – Vương quản gia gọi anh.
Hoàng Dương đáp nhẹ:
– Tôi sẽ xuống ngay!
Anh quyết định chờ vậy.
Hoàng Dương xuống phòng ăn, Minh Hàn đã ở đó. Hôm nay, Minh Hàn choàng lên cổ chiếc khăn màu trắng, càng làm nổi bật vẻ lạnh giá trong con người Minh Hàn.
Minh Hàn nhìn vẻ mặt lo lắng của Hoàng Dương biết chắc chắn Hoàng Dương chưa có tin tức của Việt Hùng. Minh Hàn hiểu Đào Thanh Phong là một ông già vô cùng cổ quái, mời ông ta không bao giờ là chuyện dễ. Vài ngày nữa chưa chắc đã có tin tức gì, thế nên Minh Hàn chỉ bình thản dùng bữa sáng.
Và quả thật như lời Minh Hàn, một ngày, rồi hai ngày trôi qua, Hoàng Dương vẫn không nhận được một thông tin nào. Điều này làm anh vô cùng nóng ruột. Sang đến ngày thứ ba, Hoàng Dương tiếp tục cho thêm người đi.
Ngày thứ tư là ngày chờ đợi dài của Hoàng Dương.
Ngày thứ năm, điện thoại của anh vẫn không rung vì bất kỳ cuộc gọi nào của những người anh đã cử đi. Hoàng Dương một lần nữa quyết định cho người của anh đến thung lũng Bách Hoa, cho dù phải lật tung nơi đó lên anh cũng phải tìm ra Đào Thanh Phong, ông ta có chết thì cũng phải biết chính xác mộ ông ta ở đâu.
Ngày thứ sáu đến, Hoàng Dương không thể hiểu nổi tại sao mấy chục con người đều lặn tăm là thế nào. Họ chết hết rồi hay sao mà gọi cũng không gọi cho anh, về báo cáo tình hình cũng không.
Một tuần tròn, mọi thứ dường như là không có dấu hiệu gì tiến triển. Hoàng Dương lòng nóng như lửa đốt. Minh Hàn cũng bắt đầu thấy lạ, tai sao họ lại có thể biến mất như vậy chứ. Chẳng lẽ…..
– Anh phải đi tới đó một chuyến! – Hoàng Dương nói, thực sự anh không thể ở yên đây chờ họ được nữa, chắc chắn đã có chuyện.
Minh Hàn đến bên Hoàng Dương:
– Tôi sẽ đi cùng anh!
Thung lũng Bách Hoa, ngày đầu tiên Việt Hùng đặt chân đến đó,
– Cho tôi hỏi ở đây có ai là Đào Thanh Phong không? – Việt Hùng hỏi một người phụ nữ ở đó.
Bà ta vội lắc đầu:
– Không, tôi không biết đâu. Anh đi nơi khác mà hỏi!
Việt Hùng nhìn bà ta, chắc chắn bà ta biết nhưng dường như bà ta sợ một cái gì đó thì Việt Hùng không rõ. Mấy người xung quanh vừa nghe tên Đào Thanh Phong cũng lập tức ngoảnh mặt đi, tản ra chỗ khác.
Những người đi cùng Việt Hùng chia nhau ra hỏi thăm tin tức của Đào Thanh Phong. Tất cả họ nhận được đều là cái lắc đầu lảng tránh, ánh mắt sợ sệt khi nhắc đến con người này. Việt Hùng không hiểu ông ta là người thế nào mà lại có thể khiến họ có những biểu hiện như vậy.
– Cậu tìm Đào Thanh Phong làm gì? – Một bà cụ đứng sau Việt Hùng hỏi.
Việt Hùng vội quay mặt lại:
– Tổng giám đốc của cháu muốn gặp ông ấy.
Bà ta gật gù:
– Ra là vậy. Tôi nghĩ cậu nên đi thì hơn.
Việt Hùng ngạc nhiên:
– Tại sao?
Bà ta trầm ngâm:
– Cậu ở nơi khác nên không biết, Đào Thanh Phong là một ông già cổ quái, ông ta không gặp ai đâu, kẻ nào làm phiền ông ấy đều thê thảm.
Việt Hùng tròn mắt hỏi:
– Chính vì thế mà những người ở đây không dám nhắc đến ông ấy.
Bà già đó gật đầu, nói thêm:
– Ai nói ra tin tức ông ta đều không thể sống yên lành. Cậu nên đi về đi.
Việt Hùng càng thấy tò mò và muốn gặp người này hơn:
– Bà có thể nói cho cháu biết ông ấy ở đâu không? Cháu không thể về gặp ông chủ của cháu được nếu không biết tin tức của ông ấy.
Bà lão thở dài:
– Cậu đã muốn vậy thì tôi cũng chiều ý cậu. Tôi cũng chẳng sống được bao nhiêu năm nữa. Cậu hãy đi thẳng về hướng Bắc, hết triền hoa cúc xanh chính là nơi ông ta sống.
Việt Hùng cảm ơn bà lão rồi đoàn người của Việt Hùng lên xe, tiến thẳng về hướng Bắc.
—————–
Thuộc truyện: Hoán đổi cô dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 2: Những bản hợp đồng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 3: Làm dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 4: Người trợ thủ đắc lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 13: Định kiến xã hội
- Hoán đổi cô dâu - Chương 14: Thiếu phụ bên bờ biển
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 18: Anh là cuộc sống của em
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 21: Khởi đầu mới
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 23: Kế hoạch hoàn hảo
- Hoán đổi cô dâu - Chương 24: Mùa xuân và tình xuân
- Hoán đổi cô dâu - Chương 25: Không khoan nhượng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 28: Đấu trí đấu lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 4
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 5
- Hoán đổi cô dâu - Chương 30
- Hoán đổi cô dâu - Chương 31: Giả người giả cảnh ra đi
- Hoán đổi cô dâu - Chương 32
- Hoán đổi cô dâu - Chương 33
- Hoán đổi cô dâu - Chương 34
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35 (tt)
Leave a Reply