Truyện gay: Hoán đổi cô dâu – Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn – Phần 1

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Buổi trưa, sau khi giải quyết tạm xong công việc, Hoàng Dương lặng lẽ kéo một chiếc ghế đến ngồi bên Minh Hàn.
– Minh Hàn! – Hoàng Dương khẽ gọi.
Minh Hàn gập quyển sách lại, quay ra nhìn Hoàng Dương không nói gì.
Hoàng Dương ngập ngừng:
– Em có thể…… cho anh….đổi thử thách khác… được không?
Minh Hàn cười nhạt:
– Anh bỏ cuộc rồi sao? Vậy thì chúng ta cũng không còn gì để nói nữa.
Đây chính là mong muốn ban đầu của Minh Hàn, Hoàng Dương sớm từ bỏ ý định yêu mình đi nhưng không hiểu sao hiện tại, có một góc nào đó trong tâm hồn Minh Hàn lại mong anh hãy tiếp tục.
Hoàng Dương đáp nhanh:
– Không phải thế! Chỉ là…
Minh Hàn nhìn thẳng vào mắt Hoàng Dương:
– Là sao?
Hoàng Dương lưỡng lự:
– Không lẽ em muốn đến khi chúng ta thành ông lão hết rồi em mới cho anh yêu em sao?
Minh Hàn khó hiểu nhìn Hoàng Dương.
Không để Minh Hàn đợi lâu, Hoàng Dương liền giải thích:
– Em đánh cờ giỏi vậy, người ta luyện bao nhiêu năm trời còn nhận thua em không chỉ một đời mà đến cả đời sau thì bao giờ anh mới thắng được em đây.
Minh Hàn bình thản:
– Tôi đâu có bắt anh học đánh cờ, anh không thích thì có thể không học.
Hoàng Dương cắn môi:
– Nhưng…em….
Minh Hàn nhìn vẻ mặt buồn bã của Hoàng Dương, trầm ngâm nói:
– Ông ta chỉ có hư danh thôi.
Hoàng Dương bỗng cười nói, thái độ của anh thay đổi nhanh đến chóng mặt:
– Đúng thế! Ông ta thật đáng ghét…… Hay em….dạy anh chơi cờ đi!
Minh Hàn vẫn không có gì thay đổi:
– Đáng ghét hay không đừng nói với tôi. Tôi không thể dạy anh được. Nếu tôi dạy anh thì không bao giờ anh có thể thắng tôi đâu.
Hoàng Dương hỏi lại:
– Tại sao?
Minh Hàn đứng dậy:
– Không tại sao cả. Anh hãy tự học đi, kiếm thêm vài người thầy như vậy nữa thì cũng phí công mà thôi.
Hoàng Dương bước theo Minh Hàn:
– Được! Anh sẽ tự học. Nhưng em phải chờ anh đó nhé!
Minh Hàn không để ý đến lời Hoàng Dương nữa:
– Tôi đói rồi!
Hoàng Dương cười vui vẻ:
– Chúng ta đi ăn nào. Anh cũng đói rồi!
Đi cùng với Minh Hàn trên môi Hoàng Dương không bao giờ vắng bóng nụ cười.
– Anh không ăn đi, nhìn tôi làm gì? – Minh Hàn nói khi thấy Hoàng Dương cứ nhìn chằm chằm mình không ăn.
Hoàng Dương cười, không ngờ cũng có lúc Minh Hàn quên đi nguyên tắc ăn không nói của mình:
– Ừ!….. Anh ăn ngay đây….. Nhìn em ăn anh cũng thấy no rồi!
Tin lời nào chứ lời này của Hoàng Dương thì Minh Hàn không bao giờ tin, dẫn chứng cụ thể là buổi tối hôm trước Hoàng Dương kêu đói thảm thiết đó thôi.
– Em ăn đi này! – Hoàng Dương gắp cho Minh Hàn.
Minh Hàn ngay lập tức bỏ nó ra:
– Tôi không ăn thịt! Và anh đừng bắt tôi phải nói thêm lời nào trong bữa ăn nữa.
Hoàng Dương cố gắng nói lý của mình:
– Em chỉ ăn như vậy thì sao có sức khoẻ được?
Minh Hàn không đáp. Và hình như Hoàng Dương đã quên rằng người anh yêu có thể đánh tan đám đầu gấu mà không hề có lấy một vết thương nào.
Tranh thủ lúc giờ nghỉ trưa, Hoàng Dương lấy quyển nhập môn cờ tướng mà anh vừa mua ra xem. Minh Hàn cười nhạt không nói gì, tiếp tục đọc sách. Hoàng Dương để Minh Hàn đến công ty cũng chỉ vì cho anh đỡ nhớ thôi, chứ Minh Hàn cũng đâu phải làm gì.
Hoàng Dương chăm chú vào cuốn sách, anh thấy nó cũng tương đối thú vị, không đến mức nhàm chán như trước đây anh tưởng tượng. Tuy nhiên, nó không hề đơn giản một chút nào. Học cách chơi thì dễ thôi nhưng đạt đến đỉnh cao thì không biết đến ngày tháng năm nào. Bây giờ anh mới đang nhận diện quân cờ.
Mọi thứ cứ thế tiếp diễn. Ngày ngày, Minh Hàn đến công ty và cái cửa sổ là nơi định cư của Minh Hàn. Hoàng Dương rất vui vì điều này bởi ngoài lúc phải đi họp ra thì lúc nào anh cũng có thể nhìn thấy Minh Hàn. Và anh cũng không thể quên việc học chơi cờ của mình, các quyển sách dạy chơi cờ nổi tiếng đều được anh nghiên cứu tới nhưng xem ra vẫn không khả quan cho lắm.
Chiều nay, sau khi kết thúc một cuộc họp không quan trọng, Hoàng Dương đến bên Minh Hàn:
– Bao giờ mới đến ngày em yêu anh đây?
Minh Hàn không nói và cũng không chú ý gì đến lời Hoàng Dương.
Hoàng Dương nắm lấy bàn tay lạnh giá của Minh Hàn:
– Minh Hàn!
Minh Hàn cũng không bắt Hoàng Dương bỏ tay mình ra, không hiểu sao Minh Hàn lại muốn như vậy càng lâu càng tốt. Bàn tay Hoàng Dương thật ấm áp.
Hoàng Dương tươi cười:
– Em có thể chơi với anh một ván cờ không? ….Anh sẽ thắng em!
Minh Hàn cười lạnh, trong thời gian ngắn như vậy Hoàng Dương có thể thắng Minh Hàn sao?
– Tôi nói trước, tôi chỉ chơi với anh ba ván.
Hoàng Dương khó hiểu:
– Nghĩa là thế nào?
Minh Hàn nhẹ nhàng nói:
– Bất cứ lúc nào anh sẵn sàng, tôi đều có thể chơi cờ với anh nhưng chỉ ba ván trong ba lần thôi. Nếu hết ba ván đó mà anh vẫn chưa thắng thì coi như chúng ta chưa thoả thuận gì cả.
Hoàng Dương đăm chiêu một lát, rồi nói:
– Đây là ván đầu tiên.
Minh Hàn không nói gì nữa, đến bên bàn cờ Hoàng Dương chuẩn bị sẵn:
– Anh đi trước đi!
Ván cờ đầu tiên chính thức bắt đầu và kết thúc sau chưa đầy năm phút. Minh Hàn thong thả đi về chỗ cũ, còn Hoàng Dương cũng không lấy làm buồn vì thất bại nhanh chóng của mình. Anh vẫn cười tươi:
– Minh Hàn à! Em cho anh một cơ hội khác đi!
Minh Hàn nhếch mép:
– Anh còn hai cơ hội nữa mà! Anh muốn dùng nó luôn bây giờ sao?
Hoàng Dương biết có đánh thêm hai trăm ván nữa, anh cũng không thắng được. Anh cười nịnh nọt:
– Không phải đánh cờ. Ý anh là….. anh có thể làm cái khác….thay đánh cờ không?
Minh Hàn nói gọn:
– Anh có thể yêu người khác thay vì yêu tôi.
Hoàng Dương nắm chặt bàn tay của Minh Hàn:
– Anh yêu em! Chỉ yêu em thôi!
– Em muốn anh sống độc thân cả đời này sao?
– Một cơ hội thôi mà, anh nhất định sẽ làm nó đến cùng. Nhé em!
Hoàng Dương xoa nhẹ tay Minh Hàn. Minh Hàn lắc đầu, chẳng hiểu sao nhìn Hoàng Dương như vậy, Minh Hàn lại dễ mềm lòng. Càng lúc Minh Hàn càng thấy mình khó hiểu.
Minh Hàn lạnh lùng nói:
– Thôi được. Anh có thể không cần thắng cờ tôi. Nhưng……
Chưa đợi được Minh Hàn nói hết câu, Hoàng Dương mắt sáng rỡ, hôn nhẹ lên tay Minh Hàn, cười nói:
– Điều gì cũng được hết.
Minh Hàn cười khẩy:
– Anh đừng mừng quá sớm!
Hoàng Dương vui đâu phải vì anh không phải học đánh cờ nữa, thử thách Minh Hàn đặt ra anh biết lần sau còn khó hơn lần trước. Cái chính ở đây là anh đã thuyết phục được Minh Hàn đổi ý, và anh rất hạnh phúc vì điều đó.
Vẫn không chịu buông tay Minh Hàn ra, Hoàng Dương hoan hỉ nói:
– Sao không mừng được chứ? Em nói đi, em muốn anh làm gì?
Minh Hàn nhớ đến tâm nguyện của cậu ngày trước:
– Tôi cần anh mời về đây một người!
Hoàng Dương nghĩ người này chắc chắn không dễ có thể mời được nhưng dù sao khả năng thành công vẫn cao và nhanh hơn học đánh cờ. Thế nên, Hoàng Dương không chần chừ đáp:
– Anh sẽ làm ngay!
Minh Hàn cười khẩy:
– Không cần gấp! Tôi nói trước chỉ gặp ông ấy thôi đã vô cùng khó chứ chưa nói đến chuyện mời ông ấy đến đây.
Hoàng Dương đang tính nếu ông ta không tới thì anh cho dỡ nhà và khênh ông ta đến luôn. Chưa một người nào mà Hoàng Dương anh chưa gặp được cả.
Minh Hàn thừa biết suy nghĩ của Hoàng Dương hiện tại là gì những cũng chẳng sao cả:
– Tôi không cần biết anh dùng biện pháp gì, chỉ cần ông ấy tới đây gặp tôi thì anh thành công.
Hoàng Dương cười, vậy thì chẳng quá dễ cho anh sao. Lúc đầu anh còn sợ Minh Hàn sẽ đưa ra những yêu cầu ngặt nghèo, không được làm thế này không được làm thế kia; hiện tại thì anh có thể dùng thoải mái các cách anh vẫn thường dùng với những kẻ khó ưa, rượu mời không uống thì anh sẽ cho uống rượu phạt.
Hoàng Dương tự tin nói:
– Em cứ nói tên người đó đi!
Minh Hàn khẽ cau mày:
– Hấp tấp như anh mà mời được ông ấy thì đúng là kỳ tích.
Hoàng Dương càng sốt ruột và hiếu kỳ hơn. Anh háo hức chờ Minh Hàn nói về con người sắp tới.
Minh Hàn hướng ánh mắt mình xuống đường phố. Từng dòng người tấp nập vẫn vội vã lướt qua trong cuộc đời lắm bon chen và xô bồ. Tất cả họ đều đối lập với con người ấy.
Minh Hàn nhẹ nhàng nói tin không được tốt lắm cho Hoàng Dương:
– Nếu ông ấy còn sống thì năm nay cũng trên dưới 80 rồi….
Hoàng Dương vội cướp lời:
– Thế chẳng may ông ấy chết rồi thì sao? Không lẽ anh không được yêu em nữa.
Minh Hàn bình thản:
– Nếu ông ấy không còn trên đời này thì anh xuống âm phủ mà mời ông ấy.
Hoàng Dương không sầu chút nào mà rạng rỡ:
– Có em xuống cùng thì anh sẽ vui vẻ xuống!
Áp bàn tay Minh Hàn lên má mình, Hoàng Dương tiếp:
– Nếu vậy thì điều kiện ấy coi như được bỏ đúng không em, em sẽ yêu anh?
Minh Hàn không trả lời Hoàng Dương, chỉ nói:
– Anh hãy lo đi mời ông ấy đi. Ông ấy là Đào Thanh Phong. Nghe cậu tôi nói thì ông ấy sống ở thung lũng Bách Hoa.
Đào Thanh Phong, cái tên này Hoàng Dương chưa được nghe tới bao giờ. Ngay từ nhỏ, anh đã được bố mẹ cho tiếp xúc với những nhân vật tầm cỡ nhưng người này thì thực anh chưa biết.
Hoàng Dương tò mò:
– Ông ấy là ai mà em lại muốn gặp đến vậy?
– Anh không cần biết! – Minh Hàn đáp.
Hoàng Dương mau chóng bỏ qua thắc mắc đó, sớm muộn gì thì anh cũng sẽ biết thôi. Bây giờ điều anh cần làm là lên kế hoạch để mời được người mang tên Đào Thanh Phong. Nhưng trước khi làm việc đó, Hoàng Dương còn trưng bộ mặt nũng nịu ra trước Minh Hàn:
– Anh xin em một điều được không?
Minh Hàn nhìn Hoàng Dương:
– Điều gì?
Hoàng Dương giở mặt cún con:
– Em phải đồng ý trước cơ thì anh mới dám nói.
Minh Hàn lạnh lùng:
– Nói hay không tuỳ anh. Tôi không hứa trước điều gì bao giờ.
Hoàng Dương xụ mặt xuống:
– Thôi được. Em có thể nhắm mắt lại không?
Minh Hàn không đáp nhưng ánh mắt vô hồn ấy từ từ nhắm lại.
Hoàng Dương cười gian tà:
– Đến khi nào anh nói mở mắt mới được mở đó nhé!
Minh Hàn im lặng.
Hoàng Dương chậm rãi đưa khuôn mặt mình lại gần mặt Minh Hàn. Anh muốn hôn lên đôi mắt của Minh Hàn. Đôi mắt Minh Hàn thực sự rất đẹp và cũng rất lạnh giá. Ngoài nỗi buồn vương nhẹ trên ánh mắt lần đầu anh nhìn thấy Minh Hàn trên cầu Long Biên ra thì chưa một lần nào anh thấy một thứ cảm xúc dù bất chợt thể hiện trên đôi mắt quyến rũ ấy.
Gần. Thật gần. Đôi môi Hoàng Dương đã tiến rất gần đến đôi mắt ấy. Một chút nữa thôi…
Minh Hàn vẫn không có bất kì một phản ứng gì. Hoàng Dương rất vui vì điều này.
“AAA!”
Nếu như lần trước Hoàng Dương hôn đĩa thì lần này anh đã phải hôn ghế. Đúng vào thời khắc quan trọng nhất, Minh Hàn né nhẹ đầu mình ra và ngay tức khắc đôi môi Hoàng Dương đã tình thương mến thương lên thành ghế phía sau Minh Hàn. Nhưng Hoàng Dương cũng nhanh chóng ôm chặt lấy Minh Hàn, anh nói khẽ:
– Bắt đền em đó! Sứt môi anh rồi này!….
Minh Hàn không nói gì, dường như ánh mắt không cảm xúc ấy vừa hiện ý cười, tiếc là Hoàng Dương không thể nhìn thấy. Minh Hàn cũng để mặc Hoàng Dương ôm mình, phải chăng càng lúc Minh Hàn càng dễ dãi với Hoàng Dương? Minh Hàn không thể đưa ra câu trả lời cho câu hỏi vừa xuất hiện trong lòng mình bởi lâu nay trái tim Minh Hàn đã quên cách gọi tên cảm xúc.
Siết chặt vòng tay, Hoàng Dương hạnh phúc vì người trong lòng anh hiện tại lúc ấm lúc lạnh chứ không hoàn toàn băng giá như trước nữa. Anh biết khi nào cơ thể ấy hoàn toàn ấm nóng cũng là khi lớp băng bao phủ trái tim Minh Hàn suốt bao năm qua thực sự tan vỡ.
Hoàng Dương nhẹ nhàng nhìn thẳng vào mắt Minh Hàn, anh muốn tìm ở đó một thứ cảm xúc nào đó nhưng anh bất lực. Minh Hàn quá giỏi trong việc chôn vùi xúc cảm của mình:
– Em phải cho anh động lực để anh đi tìm ông ấy chứ?
Cơ thể Minh Hàn đã lạnh trở lại:
– Ôm như vậy đã đủ chưa? Anh bỏ tôi ra được rồi chứ?
Hoàng Dương lắc đầu:
– Chưa đủ, không bao giờ đủ cả. Anh ôm em cả đời này vẫn thấy thiếu thôi!
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Hoàng Dương bực mình với kẻ nào vừa phá vỡ giây phút hạnh phúc của anh. Đến lúc nào không đến lại đến đúng lúc này chứ. Anh đành buông Minh Hàn ra, lạnh lùng nói:
– Vào đi!
Việt Hùng, người trợ lý của Hoàng Dương, dẫn theo một cô gái bước vào phòng:
– Thưa tổng giám đốc, đây là cô Khánh Hương, phóng viên Tạp chí Doanh nhân trẻ.
Cô gái nở nụ cười nghề nghiệp:
– Chào anh, được gặp Tổng giám đốc tập đoàn Thiên An thật vinh hạnh cho tôi.
Hoàng Dương không thích trả lời phỏng vấn nhưng cái Tạp chí này không biết đã hẹn gặp bao nhiêu lần làm anh cũng khó từ chối, hơn nữa Giám đốc của Tạp chí đó lại là một người bạn của bố anh. Không mặn mà, Hoàng Dương nói:
– Mời cô ngồi!
Khánh Hương cười:
– Cảm ơn anh!
Việt Hùng nhanh chóng rót trà rồi nói:
– Tôi xin phép!
Hoàng Dương gật đầu, không quên nói tin dữ:
– Lát nữa mang báo cáo tháng này lên cho tôi!
Việt Hùng cúi đầu đi ra. Anh ta đã phải lè lưỡi, chắc chắn giông bão sắp đến bởi mỗi lần duyệt báo cáo là một lần trên dưới nhân viên tập đoàn Thiên An chịu trận.
Từ khi nắm quyền tập đoàn Thiên An, thêm việc cải tổ Hội đồng quản trị, Hoàng Dương phải đau đầu với vấn đề trả lời phỏng vấn. Anh thấy đám nhà báo không có việc gì khác làm hay sao mà suốt ngày chỉ săm soi hoạt động của công ty anh. Cô gái trước mặt anh đây cũng không ngoại lệ. Hoàng Dương chỉ trả lời những câu vô thưởng vô phạt, dù sao anh cũng cần giữ lấy danh tiếng của công ty. Một bài báo hay cũng là một cách tốt để quảng bá tên tuổi của công ty.
Khánh Hương đã lấy được lượng kha khá thông tin, thêm với việc kỹ năng nghề nghiệp, chắc chắn cô sẽ viết được một bài báo tuyệt vời nhưng với bản năng của người làm báo tất nhiên cô không chỉ dừng lại ở chuyện công, đời tư của các doanh nhân thành đạt vẫn luôn là một vấn đề nóng sốt và Khánh Hương không thể bỏ qua:
– Anh có thể nói thêm về cuộc sống gia đình hiện tại của anh không?
Hoàng Dương đưa mắt ra phía Minh Hàn mỉm cười:
– Tôi và vợ tôi đang rất hạnh phúc. Quả thực cô ấy là một người vợ tuyệt vời.
Khánh Hương rùng mình. Tại sao Hoàng Dương lại nhìn người con trai băng giá đó trước khi nói về vợ mình thì cô không thể hiểu nổi. Khi vừa bước vào phòng, cô đã lạnh người khi nhìn người con trai đang chăm chú vào cuốn sách ấy. Nếu không phải trông thấy tận mắt chắc không bao giờ Khánh Hương nghĩ trên đời này có một con người tuyệt mỹ và băng giá đến vậy.
Là một nhà báo, Khánh Hương nhanh chóng lấy lại vẻ ngoài tươi tỉnh:
– Vợ anh giúp anh rất nhiều trong công việc của công ty đúng không? Như tôi được biết thì chính cô ấy là người đã giúp anh kiểm soát vấn đề tài chính của công ty.
Nhắc đến Minh Hàn tâm trạng Hoàng Dương khác hẳn với lúc trước, anh cười:
– Đúng thế. Vợ tôi là một kiểm toán xuất sắc.
Càng lúc Khánh Hương càng chẳng hiểu chuyện gì. Cô hỏi Hoàng Dương như vậy là để khẳng định lời đồn về Dương Minh Hà, trong một đêm có thể tìm ra những thất thoát của tập đoàn Thiên An. Khánh Hương thế nào cũng không thể tin một người học Đông phương học lại có thể làm công việc đến nhiều kiểm toán giỏi bó tay. Tuy nhiên, Hoàng Dương đã khẳng định chắc chắn như thế thì cô cũng không thể nói thêm gì nữa. Chẳng lẽ đó là sự thật?
– Cảm ơn anh đã cung cấp cho tôi những thông tin quý giá. Chúc vợ chồng anh hạnh phúc! – Khánh Hương kết thúc cuộc phỏng vấn của mình.
Hoàng Dương cũng không để tâm lắm:
– Chào cô!
Khánh Hương nhìn Minh Hàn khó hiểu lần cuối trước khi ra khỏi phòng. Gia đình của những người giàu có đúng là không thể hiểu nổi. Và cô cũng không cần bận tâm nhiều, có như vậy cô mới có cái để mà viết.
Hoàng Dương thở phào, một buổi phỏng vấn đã qua và bây giờ anh cần làm là xem báo cáo tháng này thế nào. Tất nhiên, anh không quên bên cạnh anh có một thiên tài kiểm tra sổ sách chứng từ được.
– Minh Hàn! Em giúp anh kiểm tra báo cáo của phòng tài chính kế toán nhé!
Minh Hàn gật đầu nhẹ, cuối cùng thì Minh Hàn cũng có việc để làm sau bao ngày đến công ty ngồi hóng gió đọc sách.
– Việt Hùng! – Hoàng Dương nói không cảm xúc.
Người trợ lý không thể không run:
– Dạ!
– Gọi trưởng phòng Marketing lên đây cho tôi!
Chưa đầy ba phút sau, trưởng phòng Marketing đã run rẩy đứng trước Hoàng Dương:
– Tại sao tháng này lượng khách hàng tháng này tăng chậm như vậy?
Người trưởng phòng trẻ toát mồ hôi lạnh:
– Thưa Tổng giám đốc, hiện tại kinh tế khó khăn, như vậy đã là…..
Hoàng Dương lập tức ngắt lời:
– Không nói nhiều. Về lập ngay bản kế hoạch tiếp cận khách hàng tháng tới cho tôi. 3h chiều mai tôi muốn nhìn thấy nó, nếu không thì hãy đem đơn xin nghỉ việc lên đây.
Anh ta còn biết nói gì ngoài:
– Vâng. Tôi sẽ làm ngay.
Xem qua bản báo cáo của phòng Tài chính – Kế toán, Minh Hàn chậm rãi tiến đến bên Hoàng Dương, buông một câu sét đánh:
– Tôi nghĩ anh có thể cho Trưởng phòng Tài chính – Kế toán nghỉ việc được rồi đó.
Việt Hùng đứng ngay đó sởn gai ốc, tiếc thay cho Trưởng phòng Tài chính – Kế toán. Nếu như những lần trước Hoàng Dương kiểm tra những sai sót nhỏ có thể bị anh bỏ qua vì đó không phải là chuyên môn của anh, còn lần này thì…không đơn giản như thế nữa. Phong cách làm việc cũ của ông ta đã được Minh Hàn giải quyết gọn.
—————–
Thuộc truyện: Hoán đổi cô dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 2: Những bản hợp đồng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 3: Làm dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 4: Người trợ thủ đắc lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 13: Định kiến xã hội
- Hoán đổi cô dâu - Chương 14: Thiếu phụ bên bờ biển
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 18: Anh là cuộc sống của em
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 21: Khởi đầu mới
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 23: Kế hoạch hoàn hảo
- Hoán đổi cô dâu - Chương 24: Mùa xuân và tình xuân
- Hoán đổi cô dâu - Chương 25: Không khoan nhượng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 28: Đấu trí đấu lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 4
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 5
- Hoán đổi cô dâu - Chương 30
- Hoán đổi cô dâu - Chương 31: Giả người giả cảnh ra đi
- Hoán đổi cô dâu - Chương 32
- Hoán đổi cô dâu - Chương 33
- Hoán đổi cô dâu - Chương 34
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35 (tt)
Leave a Reply