Truyện gay: Vợ ngốc Em là của anh – Chương 8
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Giữ eo_Gia Huy thờ ơ buông một câu rồi bước ra khỏi vòng tay của Khánh Đăng. Dĩ nhiên nó biết hắn quan tâm nó, nhưng vì lí do gì cơ chứ? Mặc kệ… dù hắn có vì lý do gì đi chăng nữa thì nó cũng ko quan tâm, vì thực sự nó chẳng hề thích thú một chút nào. Nó bước về theo hướng lớp 10A3, định sẽ ngủ một giấc cho qua buổi học hôm nay. Bất ngờ bàn tay nhỏ nhắn của nó bị một bàn tay lớn hơn một chút nắm lấy, kéo lại. Còn chưa kịp nhìn ra điều gì thì Khánh Đăng đã kéo mạnh nó đi theo hướng ngược lại. Nó vùng vẫy, tỏ ý ko bằng lòng, giật mạnh tay về.
– Làm gì vậy?
– Xuống căng-tin!
– Làm gì?
– Ăn!
– Ai?
– Cậu!
– KHÔNG!!!
Nó cau mày, quay gót bước về lớp 10A3, cái kiểu bá đạo độc tài ấy của hắn thực sự khiến nó bực mình mà. Nhưng còn chưa kịp đi được mấy bước, Khánh Đăng lại lôi nó lại, hắn chẳng bao giờ chịu thua điều gì, và dù có bị nó cho là lì lợm cũng phải bắt nó xuống căng-tin cho bằng được.
– Buông ra_nó bắt đầu bực mình thật sự, nếu như bình thường sẽ chẳng bao giờ nó nổi giận vậy đâu, nhất là đối với hắn. Thế nhưng hiện tại nó đang rất mệt và đau đầu. Cái kiểu ngang ngược, bá đạo ấy của hắn ko thể chờ lúc khác mà phô diễn được sao?
– Đi theo tôi. Ko nói nhiều!
– Không đi!!!
– Không được lựa chọn.
*Căng-tin:
Thật là…..
Dù có chống cự thế nào, có vùng vẫy và cự tuyệt ra sao…..
Thì bây giờ nó vẫn ngồi đây, đối diện với Khánh Đăng đang mỉm cười thỏa mãn vì lôi được cậu bé cứng đầu là nó xuống căng-tin…
Nó thì đang rất rất mệt mỏi và càng mệt mỏi hơn khi nhận ra mình sắp bị nướng chín thịt đến nơi vì hàng trăm, ko, phải nói là hàng nghìn con mắt rực lửa đang chiếu về phía mình. Ngưỡng mộ có, ghen tỵ có, giận dữ có, khinh miệt có, tò mò và cả soi mói cũng có. Đương nhiên, chẳng ai dán những ánh mắt đó vào Thiếu gia cả, vậy nên Gia Huy phải hứng chịu tất cả những thứ đó cũng chẳng phải là điều đáng thắc mắc.
– Ăn gì?_- Không!_- Uống gì?_ -Không!
“Bướng thật. Để xem, tôi sẽ dạy dỗ em thế nào…”_Khánh Đăng mỉm cười kín đáo, ngoắc tay gọi một cậu nam học viên đứng cạnh đó lại, cậu ta ngờ nghệch ko hiểu gì nhưng vẫn lại gần cúi đầu cung kính. Khánh Đăng nói nhỏ vào tai cậu ta điều gì đó, cậu ta gật đầu rồi bước về phía quầy đồ ăn.
Gia Huy nhíu mày nhìn Khánh Đăng, vẻ mệt mỏi đã tan đi mất, thay vào đó là sự bực mình vẫn còn hằn nguyên trên gương mặt xinh đẹp.
– Gọi tôi xuống đây làm gì?
– Ăn_Khánh Đăng nhún vai
– Đi một mình thì có chết ai?
– Muốn “em” ăn cùng.
– Lý do?
– Nhìn em cứ như là nhịn đói nhiều ngày vậy.
– Có liên quan đến anh?
– Không.
– Vậy…?
– Tôi thích thế. Bắt buộc em là một thú vui.
Nín bặt. Giờ thì Gia Huy chẳng buồn đấu khẩu lại nữa. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
– Em vẫn thường bỏ mặc bản thân mình như vậy sao?
– Em ư?_nó nhíu mày nhìn hắn, cách xưng hô bất thường này, nó chẳng quen chút nào. Cứ cậu cậu – tôi tôi lạnh lùng như trước nghe còn thuận tai hơn, chẳng hiểu hôm nay hắn ta ăn nhầm phải thứ cao lương mĩ vị gì…
– Chẳng lẽ lại là anh? Em nhỏ hơn tôi 2 tuổi đấy_Khánh Đăng mỉm cười nhìn Gia Huy. Còn nó chỉ khẽ thở dài, chán nản nhìn ra chỗ khác.
Cậu nam sinh vừa rồi quay lại, trên tay là một khay đồ ăn, trông cậu ta khá là vất vả.
– Để xuống_Khánh Đăng nói.
Cho đến khi tất cả đồ ăn được đặt xuống bàn, Gia Huy, dĩ nhiên, ko thể ko giật mình.
Sữa bò, sữa đậu nành, sữa sô cô la, bánh quy, bánh bơ, bánh bông lan, bánh xốp, bánh gạo, hambogor, sanwich, snack đủ các loại, cháo gà, cháo thịt băm, xúp gà, xúp cua, khoai tây chiên, mì tôm, mì xào, cơm rang, nước hoa quả, cafe, ca cao…..
Nhìn cái bàn chật ních đồ ăn đến ko còn chỗ trống, Gia Huy tròn mắt “mang hết đồ ăn trong căng-tin đến đây”_đây chắc chắn là câu nói mà Khánh Đăng vừa nói với cậu nam sinh khi nãy. Thật ko thể tin nổi, cái bộ não nhiều chất xám kia đang nghĩ thứ siêu phàm gì.
– Heo cũng còn chưa ăn hết.
Hắn mỉm cười, ko nói gì.
Tiếng xì xào của đám học viên vang lên vo ve bên tai, mỗi người nói một kiểu, nhưng phần đông theo ý kiến nói Gia Huy là heo, hay chí ít cũng họ hàng gần với nó.
Hết cách, Gia Huy chán nản với tay lấy một lon nước, chỉ một lon. Ngoài ra, ko đả động gì đến chỗ thức ăn trên bàn.
Khánh Đăng mỉm cười nhìn nó, ánh mắt màu hổ phách ấm áp khác lạ. Ngoan đấy.
Ngoài cửa nhà ăn, Thiên Bảo đứng chôn chân nhìn bàn ăn trong giữa đang được bao vây bởi gần như tất cả các học viên bên trong. Đôi mắt màu cafe đen khẽ cụp xuống, phủ một lớp màng buồn bã, anh quay lưng bước đi, cổ họng như nghẹn lại. Nhưng….. sao trái tim anh lại hình thành thứ cảm giác này?
Ngoài Thiên Bảo ra, còn một người nữa cũng nhìn thấy, người này chỉ cười, nhưng trong đôi mắt to tròn màu cafe đen, đồng màu với đôi mắt Thiên Bảo ẩn chứa một thứ ánh sáng vô cùng nguy hiểm.
Không khí im lặng đến nghẹt thở, chỉ có những ánh mắt hình viên đạn và dao kiếm thay nhau phóng về phía Gia Huy.
Còn Khánh Đăng, hắn chẳng biết làm gì ngoài ngẩn ngơ nhìn nó, cái vẻ cô độc ấy, khuôn mặt lạnh lùng ấy, trái tim vô cảm ấy khiến hắn chỉ muốn ôm nó vào lòng. Thật chặt và… sẽ ko bao giờ buông…
– Gia Huy!_tiếng nói Khánh Đăng như nhạt nhòa theo cơn gió.
– Tôi nghe.
– Em… ghét tôi?_Khánh Đăng hỏi, bỗng dưng hắn cảm thấy hồi hộp khi đón nhận câu trả lời từ nó, người đã tạo nên những gợn sóng, dù là nhỏ thôi, trong lòng hắn.
– Không_Gia Huy khuôn mặt lạnh tanh, thản nhiên đáp
Khánh Đăng cười nhẹ, đôi mắt màu hổ phách trong veo nhàn nhạt.
– Em thích tôi?_một bên lông mày Khánh Đăng hơi nhích lên, câu hỏi này giống bông đùa hơn, và một điều chắc chắn, 100% câu trả lời này sẽ là “Không”, nhưng hắn vẫn hỏi, hắn muốn xem thái độ của nó sẽ như thế nào khi nhận được một câu hỏi “táo bạo” và hơn thế câu hỏi ấy lại xuất phát từ một người con trai hoàn mĩ như hắn.
– Không!_ánh mắt Gia Huy thản nhiên, ko tức giận cũng ko có bất kỳ phản ứng nào như trong ý nghĩ ban đầu của hắn. Chỉ có mí mắt chuyển động, đôi môi căng mọng như cánh hoa anh đào khẽ giãn ra, để lộ hàm răng trắng đều như bắp và một chiếc răng khểnh nhỏ xinh_Anh nói vậy làm tôi thay đổi suy nghĩ về anh đấy.
Khánh Đăng bật cười, nheo mắt hỏi_Em làm tôi tò mò đấy.
– Anh thích tôi?_Gia Huy bắt chước câu hỏi khi nãy của Khánh Đăng, nó tinh nghịch hỏi, khuôn mặt xinh đẹp rực sáng.
-……… Có lẽ thế_tiếng nói nhẹ nhàng phát ra, nhưng vẫn đủ lọt vào tai Gia Huy bên cạnh, trên gương mặt nó đột ngột xuất hiện một nụ cười.
Lần đầu tiên, Khánh Đăng nhìn thấy nụ cười ngọt ngào như vậy xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của Gia Huy.
Nụ cười đẹp như thiên thần làm một người hồn bay phách lạc…..
Điện thoại rung, Gia Huy đưa tay móc điện thoại trong túi ra. Là Hạ Vi.
– “Mình đây!”
– “Gia Huy, cậu đang đi du lịch ở đâu vậy?”_Tiếng Hạ Vi đầu dây bên kia có vẻ sốt sắng
– “Căng-tin.”
– “Trời!!! Vậy mà mình cứ tưởng cậu gặp chuyện gì rồi chứ. Thế bao giờ cậu về?”
– “Bây giờ.”
– “Có cần mình xuống rước về ko?”
– “Không.”
– “Vậy thì về ngay nhé.”
– “Rồi.”
Gia Huy cúp máy, cất điện thoại vào túi.
– Tôi đi trước.
– Ừ_Khánh Đăng cười nhẹ.
Nói đoạn, Gia Huy bước ra khỏi bàn, vẻ lạnh lùng băng giá lại trở về tràn ngập khuôn mặt nó.
Khánh Đăng ngồi đó, đưa ánh mắt dõi theo nó, gần, xa, rồi khuất dạng. Khóe môi ưu mĩ vẽ nên một nụ cười hiếm có “Em phải là của tôi!”
Giữa sân trường của học viện Hàn Lâm, một chiếc Limo màu đen bóng loáng đã yên vị ở đó ko biết từ khi nào. Chủ nhân của chiếc xe đã đỗ xe ở đó rất lâu để chờ đợi một ai đó, chàng trai trẻ đứng dựa lưng vào chiếc xe, 2 tay đút túi quần, lặng lẽ chờ đợi bóng dáng thiên thần ấy.
Gia Huy lãnh đạm đi lướt qua Thiên Bảo, nó khoác ba lô lên vai đi về phía cổng trường. Bỗng một bàn tay nắm lấy chiếc quai ba lô của nó, Gia Huy giật mình quay đầu lại. Thiên Bảo-chủ nhân của bàn tay ấy. Anh nhìn nó, đôi mắt màu cafe đen toát lên một cảm xúc buồn man mác, khiến người khác thương cảm.
– Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
– Có chuyện gì vậy?
– Tôi… tôi…
– Ừm!_Không cần Thiên Bảo phải nói hết câu, Gia Huy gật nhẹ đầu đồng ý. Một người thông minh như nó đương nhiên hiểu rằng việc Thiên Bảo đứng đây hoàn toàn ko phải là do tình cờ, tuy ko rõ anh gặp nó vì mục đích gì, nhưng thiện ý là hoàn toàn có thể. Nó lặng lẽ tiến lại gần chiếc xe, Thiên Bảo thoáng bỡ ngỡ nhưng cũng rất nhanh trên khóe môi ưu mĩ bất giác cong lên, khoét sâu thành một nụ cười, anh bước đến mở cửa cho Gia Huy vào.
Cánh cửa xe đóng sầm lại, chiếc xe phóng đi, để lại một màn khói trắng mù mịt.
Trong một nhà hàng kiểu Pháp.
Đèn tường tỏa sáng êm dịu, ko gian phảng phất mùi hương thơm dìu dịu. Khăn trải bàn màu trắng điểm hồng phong cách nước Pháp, dụng cụ ăn bằng bạc sáng loáng, chiếc bình hoa cao cổ cắm một bông hồng trắng. Sôfa màu đỏ, nghệ sĩ violin đang kéo một khúc nhạc tình lãng mạn.
Khách ko nhiều.
Bên cạnh những chậu cây che khuất.
Thiên Bảo ngồi đối diện Gia Huy. Ánh mắt anh như làn sương mờ lãnh đạm nhìn nó, anh hỏi:
– Gia Huy! Chuyện sáng nay… cậu ko sao chứ?
– Tôi quên rồi.
– Tôi xin lỗi.
Bông hoa hồng trắng thuần khiết cắm trong chiếc bình cao cổ. Người phục vụ bưng đĩa bò bít tết tới, mùi thơm lan nhanh, miếng thịt trông thơm ngon, hấp dẫn và bắt mắt. Sau khi anh ta rời đi mà ko quên kèm theo một câu nói quen thuộc “Chúc quý khách ngon miệng!”. Người nghệ sĩ kéo Violin bước tới bàn, kéo một khúc nhạc vui vẻ nhẹ nhàng.
Gia Huy bắt đầu chú tâm vào ăn.
Thiên Bảo chỉ ăn vài miếng, anh đặt dao xuống bàn, lặng lẽ ngắm nhìn nó. Rất lâu…
Gia Huy ngước lên nhìn anh, gương mặt thản nhiên.
– Làm gì mà nhìn tôi chăm chú vậy?
Đơ người trong 2s…
Thiên Bảo giật mình nhìn nó, anh che miệng ho khan một tiếng, rồi nhẹ mỉm cười_Có thể… vì cậu rất xinh đep_trong đôi mắt Thiên Bảo có thể thấy được nét gian tà. Anh kiếm bừa một lý do.
Mí mắt chuyển động, trên gương mặt Gia Huy đột ngột xuất hiện một nụ cười, nó nguýt anh một cái, nụ cười xinh tươi hồn nhiên
… Mà ko hề hay biết…..
Nụ cười đó đã làm cho một người… ngây ngô nhìn…
– Xinh đẹp??? Thế mà tôi lại ko biết đấy_dường như vẫn ko hay nụ cười của mình làm một người hồn bay phách lạc, Gia Huy vẫn cười, khuôn mặt xinh đẹp rực sáng.
– Cậu cười rất đẹp. Tại sao lại ko làm thế thường xuyên?_Thiên Bảo tò mò hỏi. Những người ko có ngoại hình ưa nhìn họ cũng muốn cười thật tươi để khắc chế sự tự tin, vậy mà với một thiên thần xinh đẹp như Gia Huy, đặc biệt là khi cười, lại hạn chế nụ cười ở mức tối đa. Anh thở khì, cậu bé này… đẹp….. nhưng lại ko có cảm giác biết mình đẹp.
Chăm chú vào đĩa thức ăn, Gia Huy điềm nhiên trả lời:
– Không thích!
Không thích? Ko thích cười hay ko thích mình đẹp? Thiên Bảo cười nhạt.
– Tôi ko thích biểu lộ cảm xúc trước mặt người khác. Tôi ko tin tưởng họ.
– Cậu là một người thật khó gần?_Thiên Bảo lặng lẽ nhìn Gia Huy, ánh mắt anh bỗng trở nên sâu xa kì lạ.
– Giờ anh mới biết?_Gia Huy cắm chiếc dĩa vào miếng bít tết đã cắt nhỏ, bỏ vào miệng.
– Cậu có còn là trẻ con nữa ko thế?_Thiên Bảo mỉm cười chế giễu, anh lấy miếng giấy trắng tinh được gấp gọn gàng bên cạnh, với tay, chấm nhẹ một cái vào khóe môi Gia Huy_Đồ ăn dính cả ra ngoài miệng rồi này.
“Thịch”
Vì khoảng cách quá gần, khoảnh khắc ngón tay Thiên Bảo chạm vào mặt Gia Huy, như có một luồng điện chạy qua, khiến trái tim 2 người… đều bước hụt một nhịp.
Thiên Bảo vội rút tay về, ho khan một tiếng.
Gia Huy bối rối quay mặt đi chỗ khác.
Là do hành động quá thân mật, hay do 2 con người này quá đa cảm nhỉ?
Sau bữa ăn ở nhà hàng Pháp, Thiên Bảo đưa Gia Huy về.
– Cảm ơn đã đưa tôi về_giọng Gia Huy lạnh lùng
– ………….
– Cầm lấy đi_nó đưa ra trước mặt Thiên Bảo một sấp tiền_Trả tiền hồi nãy anh thanh toán bữa ăn giùm tôi.
Thiên Bảo nhìn xuống tay Gia Huy, cảm giác thật khó chịu. Trả tiền? nó nghĩ anh cần sao?
– Cậu nghĩ tôi là ai?
Vốn là người thông minh, đương nhiên Gia Huy hiểu Thiên Bảo đang nghĩ gì.
– Ko phải tôi coi thường anh, chỉ là tôi ko muốn mắc nợ ai cả. Dù là thứ nhỏ nhặt cũng phải giải quyết hết_Gia Huy nhìn ra xa, nói rành mạch từng chữ.
– Vấn đề này tôi chưa nói với cậu sao?_Thiên Bảo khẽ chau mày
– Nhưng…
– Ko cần trả lại_Thiên Bảo ngắt lời Gia Huy, anh ngập ngừng một lát, rồi mới nói tiếp_Cậu… có thể cùng tôi đi dạo một lát ko?
– Nếu anh muốn_Gia Huy nhún vai thờ ơ, rồi lạnh lùng quay lưng bước đi.
– Cảm ơn cậu… Thiên Bảo nhẹ mỉm cười, anh bước đến bên Gia Huy, cùng nó đi bộ ra đường lớn.
Màn đêm sâu thẳm, buông xuống bao chùm lấy bóng dáng hai người đang rảo bước trên đường.
– Gia Huy….. _Thiên Bảo tiến lại gần, giọng nói như gió thoảng.
– Hửm???
– Cậu luôn dửng dưng và bất cần với mọi thứ như vậy sao?
– Sao lại hỏi thế?_Gia Huy nhíu mày khó hiểu
– Vì tôi thấy cậu rất khó thân thiện.
Nó cười nhẹ, đôi mắt màu nâu sữa trong veo nhàn nhạt.
– Tôi vẫn thế từ khi sinh ra. Với ai tôi cũng vậy. Cô độc và lạnh lùng.
– Ngay cả với ba mẹ mình?
– Ừm….._Gia Huy ngước lên nhìn dãy đèn đường như những ngôi sao lấp lánh trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng bị gió đêm cuốn đi.
Mái tóc óng mượt che khuất bên mặt, Thiên Bảo ko nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Gia Huy thế nào. Mái tóc màu hạt dẻ mền mại ôm lấy khuôn mặt yêu kiều, nổi bật trên làn da trắng muốt như tuyết, ko phải là sự lạnh lùng ngạo nạn nữa, mà là sự cố chấp, bướng bỉnh ương ngạnh nhưng vẫn động lòng xót thương.
Thiên Bảo nín lặng, đôi mắt màu cafe đen sâu thẳm âm u, anh ko biết nói gì nữa.
Ko gian lại trở nên trầm mặc, chỉ còn tiếng bước chân đều đều.
Gió đêm thổi qua hai người, mùa thu ko biết đã qua từ khi nào, mùa đông dần thế chỗ, đêm buông xuống mang chút lành lạnh, mái tóc bị gió thổi tung bay.
Một cơn gió nữa thoảng qua, Gia Huy đưa tay dựng cổ áo sơ mi lên, hy vọng sẽ ấm hơn một chút.
Bất chợt…..
Gia Huy giật mình, ngước mặt lên nhìn Thiên Bảo, rồi lại nhìn xuống chiếc áo véc mà anh mới choàng lên người cho nó, lạnh lùng hỏi:
– Anh làm gì vậy?
– Nhìn mà ko thấy sao? Cậu mặc phong phanh như vậy rất dễ bị cảm lạnh đó_Thiên Bảo sượng sùng đáp
– Tôi ko dễ bị ốm đến vậy đâu.
– Làm sao mà tôi biết được, với lại… cậu cũng đâu có cơ bắp gì._Thiên Bảo nghiêng đầu, đáy mắt ánh lên vẻ chăm chọc
– Anh có muốn thử ko?
Gia Huy xắn tay áo lên, nghiêng đầu vẻ thách thức.
———————–
Thuộc truyện: Vợ Ngốc Em Là Của Anh (17+)
- Vợ Ngốc Em Là Của Anh - Chap 2
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 3
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 4
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 7
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 8
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 9
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 10
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 11A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 11B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 12A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 12B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 13
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 15
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 16
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 17
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 18
Không Liên Quan says
chuyện viết hay nhưng ý quá xàm,ko hấp dẩn,có vài khúc tác giả đưa ng ta lên tầng mây rồi thẳng tay đạp suống đất nên chuyện ko có hấp dẫn,đọc 1 hồi làm ng ta chán ko mún đọc tiếp nửa,nhất là cái khúc Hải Băng đánh Gia Huy vào phòng y tế,rồi tự nhiên lẻn sẹt gọi tên Thiên Bảo,trong khí đó từ ầu ko có viết Huy ag có tình cảm vs Bảo Huy,còn nhìu lắm ,…v..v,,cộng thêm tiêu đề nửa ko có phù hợp vói nội dung trong truyện gì cả,mjk thấy tiu đề đó phù hôp tính cách của Hạ Vi hơn,mà đây là wed truyện gay ko phải wed truyện boy x girl,….
Chào says
bạn nói đúng ấy,chuyện có nhiều tình huống hay,nhưng diển đạt không có hồn gì cả,nhằm khúc mình không hiểu luôn ấy