Truyện gay: Incest – chương 7
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Em đi mua đồ cho Anna và vô tình đụng phải 1 tên to con..rồi sau đó..
-Sau đó?
-Em không nhớ..
-Không nhớ???
-Em xin lỗi..em lại gây phiền phức gì cho anh sao? – mắt nó đỏ hoe, hơi ươn ướt.
-Không..không phiền gì hết. Đừng khóc.. – tôi ôm nó vào lòng. Tôi muốn bảo vệ nó, muốn che chở cho nó. Không hiểu vì sao nhưng tôi thấy nó mong manh lắm, dường như chỉ cần 1 tác động nhỏ, nó sẽ vỡ mất. Tôi không muốn như thế..tôi điên rồi..điên thật rồi.
-Chuyện qua rồi thì cho qua luôn đi. Đừng nghĩ tới nó nữa. – tôi đặt nó ngồi xuống giường.
-Ừhm..mà anh đang làm gì thế? – nó nhìn vào laptop.
-Không có gì..chỉ là hơi shock khi biết sự thật về 1 người thôi. – tôi vội gập laptop lại.
-Ai? – nó ngạc nhiên nhìn tôi.
-Thôi..có lẽ em không biết sẽ tốt hơn. – tôi vội đứng dậy.
-Ai?? – nó kéo tay tôi lại, nhìn tôi cầu khẩn.
-Anna.
-Anna làm sao???
Tôi không nói gì nữa chỉ đưa cho nó tập hồ sơ đã chuẩn bị sẵn. Nó sẽ như thế nào khi biết được chuyện này? Chắc chắn nó sẽ không tin. Đương nhiên rồi, làm sao có thể tin được rằng 1 người lúc nào cũng lo lắng cho mình chỉ vì tiền. Bởi thế tôi đã chuẩn bị sẵn vé 2 chiều tới London. Việc gì cũng phải có bằng chứng cụ thể đúng không? Tôi đã tìm ra được địa chỉ gia đình từng bị ả lừa, tôi sẽ để nó tự xác minh lại chuyện đó. Và sau đó..ả ta phải cuốn gói khỏi nó.
-Không thể!!! – vai nó run lên, tay nó vò nát tập sơ rồi ném mạnh xuống sàn nhà.
-Sự thật là thế..nếu em không tin.. – tôi lấy chiếc vé trong túi ra – thì đến địa chỉ này mà xách minh mọi chuyện.
Nó chỉ cúi đầu nhìn xuống tập hồ sơ nhàu nát cho chính tay nó làm. Nó không đủ can đảm để tin đây là sự thật sao?
-Anh nói thế thôi, em muốn đi hay không thì tuỳ em – tôi đặt tấm vé xuống giường rồi bỏ ra ngoài. Tôi cần để nó có thời gian suy nghĩ..nhưng tôi biết chắn chắn 1 điều..nó sẽ đi!
Không nằm ngoài dự đoán của tôi, nó đã quyết định đi tìm hiểu mọi chuyện. Nó cứ yên tâm mà đi, nó sẽ không phải thất vọng vì những gì sắp diễn ra đâu. Lý do tôi không đi theo nó ư? Tôi phải ở nhà chuẩn bị quà đặc biệt mừng nó tống cổ cô ta đi. Sẽ thú vị lắm đây..!
-Nhất định không được tháo ra nha. – tôi đeo chiếc vòng mới mua cho nó.
-Sao vậy? – nó ngạc nhiên nhìn tôi. Cũng phải thôi, đây là lần đầu tôi mua vật gì đó tặng nó mà.
-Bùa hộ mệnh.
-Hai thật là..Thôi em đi nha.. – nó hôn nhẹ lên môi tôi rồi kéo vali vào sảnh.
-Đi cẩn thận đấy!!! – tôi nói vọng theo nó, nhìn theo nó mãi cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt. Chẳng hiểu sao dạo này tôi sến thật, mua vòng tặng nó nữa chứ. Nhưng tôi có cảm giác lạ lắm, bất an sao đấy. Tôi không chắc việc để nó đi như thế này có ổn không nữa? Tôi lo…
-Em về chuyến mấy giờ?
-…
-Ừhm, anh sẽ đến đón.
-….
-Không sao, anh không bận gì đâu.
-….
-Ừhm..Bye em – tôi nói rồi cúp máy.
Nó đi cũng được 3 ngày rồi, đã đến lúc nó phải quay về với tôi, quay về với chủ nhân của nó. Trong 3 ngày qua tôi suy nghĩ kĩ rồi. Tình cảm của tôi với nó không thể nào là tình yêu được. Chỉ là cảm thấy nhớ, thấy thiếu 1 vật gì đó quen thuộc thôi. Vì thế tôi sẽ không dừng lại, sẽ tiếp thực hiện kế hoạch đã định sẵn, sẽ khiến nó sống không bằng chết.
-Gia An àh~ Em có đồng ý lấy anh không?
Và khi nó gật đầu đồng ý thì..
-Xin lỗi nhưng anh không yêu em.
Đó là những gì tôi sẽ làm với nó. Tôi sẽ cầu hôn nó, có điên quá không khi 2 thằng con trai cầu hôn nhau? Mặc kệ, tôi chỉ cần biết tôi sẽ đưa nó lên thiên đàng rồi đạp nó xuống đáy địa ngục. Nó sẽ như thế nào khi tôi nói câu đó? Phát điên lên chăng? Nó đừng trách tôi tàn nhẫn, đây là cái giá nó phải trả cho việc chạy trốn khỏi tôi.
Nó yêu tôi. Đương nhiên tôi biết điều đó, biết rất rõ là đằng khác. Vì tôi nó có thể làm bất cứ điều gì kể cả chết. Tại sao nó lại yêu tôi, tại sao nó lại chấp nhận để tôi tổn thương nó? Tôi không hiểu, không thể nào hiểu được. Chằng thà nó ghét tôi, nó hận tôi..như thế tôi sẽ không ngần ngại mà chà đạp nó nhưng nó vẫn yêu tôi. Tôi không xứng đáng nhận được tình yêu của nó, bởi thế nó dừng lại đi..đừng yêu tôi nữa. Đừng làm tôi có cảm giác tội lỗi nữa…
Đồng hồ đã gõ tiếng thứ tư, chỉ còn 1 giờ nữa là máy bay hạ cánh. Tôi sửa soạn quần áo rồi lái xe đến sân bay. Mọi thứ rối tung lên trong đầu tôi. Vừa muốn hành hạ vừa muốn buông tha cho nó..Tôi phải làm sao đây? Tôi có nên làm chuyện đó với nó không? Như thế có quá tàn nhẫn với nó không? Nó có thể chịu đựng bị tổn thương 1 lần nữa không hay là sẽ gục ngã mất? Tôi đang lo cho nó sao? Không thể nào…
Trời mưa tầm tã thêm việc kẹt xe khiến tôi trễ hẹn với nó. Không biết giờ này nó ra chưa, nó không thấy tôi liệu nó có về nhà trước không? Tôi đỗ xe rồi bước từng bước nặng nề, tôi quyết định rồi, tôi vẫn sẽ làm chuyện đó, tôi sẽ khiến nó mất hết tất cả. Trò chơi nào cũng phải kết thúc và tôi sẽ là người kết thúc trò chơi này.
Lạ thật, sân bay đông hơn hẳn thường ngày. Phóng viên, xe cấp cứu, xe cứu hoả, cảnh sát..nhưng mọi người sao lại khóc thế này? Từng nhóm người ngồi tụm lại 1 chỗ, họ ôm nhau khóc, khóc nức nở. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra?
-KHÔNG!!! KHÔNG THỂ NHƯ THẾ ĐƯỢC… – giọng hét chói tai vang lên từ người đàn bà đang cố chạy vào trong sảnh.
Trông bà ta cũng sang trọng nhưng sao lại cư xử như thế? Khó hiểu thật. Đám cảnh sát cản bà ta lại, 1 tên vô tình đẩy mạnh khiến bà ta ngã nhoài xuống đất. Ngã đâu không ngã mà ngã ngay chân tôi. Không thể làm lơ được, tôi đỡ bà ta dậy, dìu bà vào ghế ngồi.
-Cảm..ơn..cậu – bà ta nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
-Dạ không có gì – tôi lấy khăn tay trong túi đưa bà ta. Tôi lại lo chuyện bao đồng nữa rồi. Ngó sang đồng hồ, bây giờ cũng hơn 5 giờ rồi..tại sao nó chưa ra nữa?
-Cậu đợi ai à? Nếu đợi chuyến bay từ London thì đừng đợi nữa. Chết..hết rồi..
-Chết? – tôi ngạc nhiên nhìn bà ta. Bà ta đang nói vớ vẩn gì thế?
-Cậu..xem đi – bà ta chỉ tay lên màn hình lớn của sân bay.
“Hôm nay, 24/7/2010, chiếc máy bay Boeing 777 từ London về Nha Trang đột nhiên phát nổ khi máy bay chuẩn bị đáp tại đường băng. Phần đầu phi cơ bị vỡ vụn, khói bốc lên cuồn cuộn từ thân. Việc khói dày đặc gây khó khăn cho các nhân viên cứu hộ tiếp cận. Cơ hội tìm thấy người sống sót rất mong manh. Toàn bộ phi hành đoàn và hành khách gồm 132 người. Số nạn nhân thiệt mạng cũng như danh tính từng người đang được cơ quan điều tra xác định. Sau đây là hình ảnh về hiện trường xảy ra tai nạn….“
Tôi..Tôi vừa nghe nhầm thôi đúng không? Bọn họ đang nói nhảm gì đấy? Hôm qua tôi còn nói chuyện với nó mà, nó vẫn sống, vẫn khoẻ mà. Tại sao chứ? Tại sao lại như thế? Máy bay phát nổ? Cơ hội sống sót mong manh? Không thể như thế được..Tôi không tin..Tôi vội lấy điện thoại ra và gọi ngay cho nó.
“Pipp..pip…pipp..pippp…pippp”
Tiếng pip pip cứ vang đều trong điện thoại. Âm thanh đó như cứa vào tim tôi. Không thể, nó không thể xảy ra chuyện gì được. Bắt máy..bắt máy đi An..
Tôi cúp máy rồi gọi lại liên tục nhưng vẫn chỉ có tiếng pip dài vô tận.
“Xác nạn nhân tiếp theo đã được đưa ra khỏi máy bay. Theo giấy tờ tuỳ thân còn sót lại, nạn nhân là Trần Gia An, nam giới, khoảng 22 tuổi nhưng việc xác bị cháy đen nên khó có thể nhận dạng chính xác. Nhân viên cứu hộ đang cố gắng tìm cách đưa xác các nạn nhân còn lại ra ngoài. Chúng tôi sẽ thông báo cụ thể danh sách nạn nhân sau…”
Cạch…
Chiếc điện thoại rơi phịch xuống đất. Tay tôi dường như mất hết sức lực. Tôi nhìn mãi vào màn hình, nhìn vào cái xác cháy đen ấy. Dáng người nhỏ nhắn đó cùng chiếc vòng cháy xém trên tay..là..là nó thật sao? Trần… Trần Gia An? Tôi lại nghe nhầm rồi..trùng hợp thôi..Khắp Việt Nam này thì thiếu gì người tên giống nó. Chỉ là trùng hợp thôi..chắc chắn thế..
Tôi lao vào đám bảo vệ giống hệt người đàn bà lúc nãy. Làm ơn ai nói với tôi tất cả đều là giả dối đi. Tôi phải hỏi rõ mọi chuyện, tôi phải xác minh lại rằng nó đi chuyến bay khác.
-BUÔNG RAAAA!!! – tôi đẩy mạnh gã cảnh sát chặn ngang cửa.
-Giữ anh ta lại.. – mấy gã cảnh sát gần đó lao vào tôi.
Tôi dùng hết sức đẩy mạnh đám cảnh sát đó ra, cố chạy vào trong. Tôi không tin, người đó không thể là nó được..không thể là nó..
-BUÔNG RA!!!!!!! – không bỏ cuộc, tôi ghị người lại. Tôi nhất định phải xác minh rõ đó không phải là nó.
-Anh bình tĩnh đi! Tình hình bên trong đang rất căng thẳng, chúng tôi không thể cho anh vào được. – gã cố lôi tôi ra.
-BÌNH TĨNH? AN CỦA TAO KHÔNG BIẾT ĐANG SỐNG HAY CHẾT RA SAO MÀ MÀY BẢO TAO BÌNH TĨNH Ư? – tôi hất mạnh gã cảnh sát đang nắm chặt tay tôi kéo ra.
-Chúng tôi hiểu nhưng chúng tôi không thể cho anh vào đó được. Xin lỗi.. – gã cảnh sát vẫy tay ra lệnh, bọn chúng lao vào tôi, lôi tôi ra ngoài.
-KHÔNG..TRẢ GIA AN CHO TAO..AN ÀH!!!! – tôi gào lên bất lực khi cả người ngày càng xa dần cánh cửa vào trong.
Đám cảnh sát thả tôi ra rồi nhanh chóng quay trở lại vị trí ban đầu.
-An àh..An..GIA AN ÀH..!!! – tôi đổ sụp người xuống, gọi tên nó trong vô thức. Mặc kệ mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi, tôi hét lớn, tôi không tin, tôi không thể mất nó được, không thể…
Mưa. Mưa mỗi lúc 1 nặng hạt hơn, từng hạt từng hạt cứ rơi như cứa vào tim tôi. Tôi lao nhanh vào dòng người ngược xuôi trên phố, mặc kệ toàn thân ướt đẫm, mặc kệ mọi người chửi tôi điên, tôi dùng hết sức chạy thật nhanh về nhà. Tôi sợ rằng bỏ lỡ bất cứ giây phút nào, tôi sẽ mất nó, mất nó mãi mãi…
Đèn vẫn tắt, căn nhà hoàn toàn chìm trong bóng đêm tĩnh lặng. Cảm giác lạnh lẻo đến gai người vây lấy tôi. Tôi đứng lặng người trước nhà, tay siết chặt nắm cửa..Tôi có nên mở ra không? Chỉ cần mở cánh cửa này ra, tôi có thể sẽ thấy nó, nhưng tôi sợ..liệu đằng sau cánh cửa này hoàn toàn không có bóng dáng quen thuộc đó thì sao? Tôi không đủ can đảm đối diện với sự thật, tôi không thể chấp nhận việc tôi đã mất nó. Tôi phải làm sao đây?
Cạch…
Đập vào mắt tôi là gương mặt hốt hoảng của mẹ và ông ta, phía sau là ả đang khóc nức nở. Tại sao mẹ lại về sớm hơn dự định? Không lẽ..
-Mẹ..
-Con về đúng lúc lắm..Con chuẩn bị đi, mình đi đón Gia An về.. – mẹ thều thào, trông mẹ dường như mất hết sức sống.
-Đón An?
-Ừhm..
-Tại sao phải đón? Nó đang ở nhà mà.. – tôi nhướng người, đưa mắt nhìn vào trong hòng tìm kiếm dáng người nhỏ nhắn với mái tóc đỏ thoảng mùi táo.
Tôi đẩy mẹ ra rồi bước nhanh vào trong.
-Gia An àh!!– tôi gọi lớn.
Tôi đi dọc hành lang, nhà bếp, nhà vệ sinh…vẫn không có ai khác ngoài tôi. Tôi bước từng bước nặng nề về phía phòng. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy sợ hãi khi bước vào phòng của chính mình. Đây là nơi cuối cùng trong nhà, nếu trong đấy vẫn không có nó thì sao? Tôi..
Rút hết can đảm, tôi mở cửa để rồi hoàn toàn hụt hẫng khi căn phòng trống không. Khoan..hình như có vật gì đó đang cuộn người dưới chăn đúng không? Hy vọng lại dấy lên trong tôi. Tôi bước thật khẽ, tôi không muốn làm nó thức giấc. Bao giờ cũng thế, khiến người khác lo lắng rồi lăn ra ngủ..để xem lần này tôi phạt nó như thế nào. Nhưng kì lạ thật, tại sao tôi không nghe được bất cứ gì từ nó, kể cả hơi thở đi chăng nữa. Tôi nắm chặt tấm chăn..bên dưới tấm chăn này phải là nó không? Làm ơn..Làm ơn hãy nói là nó..Tôi kéo mạnh chăn ra để rồi sững người. Tất cả hy vọng đều vụt tắt. Tôi cố hết sức chạy nhanh về nhà chỉ với hy vọng rằng nó đã về trước nhưng..không phải nó..chỉ là cái gối vô tri vô giác.
-Anh thua em rồi..là anh có lỗi vì trễ hẹn..em đừng giận anh nữa..ra đây đi!! – tôi ném mạnh gối xuống sàn. Chết tiệt..rốt cuộc nó trốn ở đâu? Nó giận tôi đến nỗi không muốn gặp mặt tôi hay sao?
-Vô ích thôi Long àh..Mình đi thôi, An đang đợi chúng ta đấy. – bỗng bàn tay từ đâu đặt nhẹ lên vai tôi, giọng nói này..là ông ta.
-Bỏ ra!! – tôi hất tay ông ta rồi bỏ ra ngoài. “An đang đợi chúng ta” – ai là “chúng ta” với ông ta chứ? Ông ta nghĩ ông ta là ai mà gọi tên tôi? Mọi chuyện vẫn chưa đủ rối hay sao?
“NHÀ XÁC”
Dòng chữ màu đỏ nổi bật trên nền trắng nằm chiễm chệ trên cánh cửa bệnh viện. Tên bác sĩ mở tung cánh cửa, mời chúng tôi vào. Không gian lạnh lẽo bi ai và lẩn quất hơi ẩm rùng rợn vây lấy tôi. Mặc dù không muốn nhưng tôi vẫn tới nơi này, tôi phải xác định rõ người đó có phải là nó không bởi tôi không thể nào chấp nhận được rằng nó đã chết. Đảo mắt nhìn xung quanh, xác chết nhiều vô số kể. Những kệ cao được chia ra từng khuôn nhỏ, mỗi khuôn là 1 xác người, nghĩ đến mà tôi cảm giác rợn hết cả người.
Những cái xác mới vẫn chưa được đắp khăn lại. Những kẻ ăn mày ghẻ lở, những người vô gia cư co quắp vì lạnh, những người chết đuối..trên gương mặt vẫn còn ghi lại vẻ đau đớn, khở sở. Tôi cố bước thật nhanh, thật nhanh. Tôi không muốn ở lại nơi đáng sợ này. Đi mãi cũng đến gần cuối phòng. Mùi khét bốc lên nồng nặc từ những cái xác cháy đen được đắp sơ 1 lớp vải mỏng. Đột nhiên tên bác sĩ dừng lại ở chiếc giường nằm trong góc. Không hiểu sao tôi lại có linh cảm không hay.
-Đây là con trai của ngài.. – tên bác sĩ nhìn ông ta rồi nói.
Ông ta đẩy tên bác sĩ đó ra, bước lại gần cái xác được cho là nó ấy. Ông ta nắm chặt lớp vải phủ trên xác, chần chừ 1 vài giây rồi ông kéo lớp vải ấy ra. Dần dần, cái xác hiện rõ mồm một, mùi khét xộc vào mũi tôi, tử khí bốc lên dữ dội khiến tôi rợn cả người. Làn da mịn màng trắng sứ được thay bằng lớp da sần sùi, cháy đen. Khuôn mặt hoàn toàn bị biến dạng nhưng cũng thể hiện rõ vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt ấy.
Bờ vai vững chãi ấy run liên hồi, tay ông vẫn nắm chặt tấm vải mỏng ấy. Mẹ đỗ gục người xuống, ôm mặt mà khóc..còn cô ta thì bịt miệng mà chạy nhanh ra ngoài. Nực cười thật..đó là nó mà..cô ta thấy buồn nôn vì nó sao?
Tôi lặng người nhìn cái xác..đó thật sự là nó? Tôi lại gần, kéo lớp vải mỏng ấy xuống để lộ ra cánh tay cháy đen dường như chỉ còn da bọc xương. Tôi nhìn thật lâu, thật kĩ chiếc vòng tay ấy. Đây là chiếc vòng tôi đặt riêng cho nó, chắc chắn chỉ có 1 chiếc duy nhất..và chiếc vòng ấy đang nằm trên tay cái xác đó.
-Đi thôi mình àh.. – ông ta lấy vải đắp lại người nó rồi đỡ mẹ dậy, cẩn thận dìu mẹ ra ngoài.
Người đang nằm đó là nó? Không thể như thế được. Tôi chẳng có càm giác gì với người đó thế nên chắc chắn không phải là nó. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi trước khi thấy chiếc vòng đó..Nó chết rồi, nó biến mất khỏi cuộc đời tôi rồi nhưng sao tôi chẳng vui tý nào. Chẳng phải lúc nào tôi cũng muốn khiến nó đau đớn sao? Tôi lấy điều đó làm thú vui của mình mà..thế sao giờ lại đau thế này?
Một hiện thực cay đắng, dù cay đắng, nghiệt ngã bao nhiêu thì hiện thực mãi mãi là hiện thực. Thời gian trôi đi không bao giờ quay trở lại, chỉ đến khi mất nó tôi mới nhận ra rằng nó quan trọng đến nhường nào. Hối hận cũng đã quá muộn màng, không thể thay đổi được gì nữa..
Tôi kéo lớp vải mỏng ấy xuống 1 lần nữa, không hiểu sao mắt tôi cay xè khi nhìn “nó”. Tôi khuỵ người xuống, tựa lưng vào chiếc giường trắng đó, nước mắt bỗng rơi…
Niềm kiêu hãnh mà lâu nay anh vẫn cố chấp
Đã tan thành nhưng giọt nước mắt
Anh biết anh thật hèn hạ
Anh như một thằng ngốc ân hận khi quá muộn
Em đã bỏ đi rồi, đi thật rồi
Anh phải làm sao đây?
—————-
Thuộc truyện: Incest
- Incest - chương 2
- Incest - chương 3
- Incest - chương 4
- Incest - chương 5
- Incest - chương 6
- Incest - chương 7
- Incest - chương 8
- Incest - chương 9
- Incest - chương 10
- Incest - chương 11
- Incest - chương 12
- Incest - chương 13
- Incest - chương 14
- Incest - chương 15
- Incest - chương 16
- Incest - chương 17
- Incest - chương 18
- Incest - chương 19
- Incest - chương 20
- Incest - chương 21
- Incest - chương 22
- Incest - chương 23
- Incest - chương 24
- Incest - chương 25
- Incest - chương 26 Hết
Lusexia'furry' says
Phải chi em có thể chết như thế thì anh ấy sẽ buồn vì em ko? Em ko bt hay anh ấy chỉ buồn khi ko còn ng để anh ấy đánh đập hành hạ mỗi ngày. Ko còn ng để anh ấy đẩy vào chỗ chết mà cười khoái chí……em ko bt ???