Truyện gay: Incest – chương 6
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi sẽ chơi đùa với nó như thế nào nữa nhỉ? Tôi sẽ ra vẻ yêu nó, khiến nó phát điên vì yêu tôi và sau đó chà đạp lên tình cảm của nó. Nó lại trở thành món đồ chơi trong tay tôi, đồ chơi hoàn hảo. Bỏ đi 4 năm để rồi tiếp tục làm con rối cho tôi sai khiến. Tôi chưa thấy ai ngốc như nó, tôi đối xử với nó như thế mà nó vẫn đâm đầu vào yêu tôi. Đột nhiên tim tôi lại thấy vui vì điều đó, vui vì biết nó yêu tôi chứ không phải ả ta. Vớ vẩn..tôi là người tham lam mà, đương nhiên khi sở hữu được thể xác lẫn tâm hồn nó thì sẽ vui thôi.
-Anh hai! Anh hai!!!
-Hả??? – tôi giật bắn người.
-Làm gì mà suy tư dữ vậy? Không ăn à? – nó nhìn tôi lo lắng.
-Không có gì! Hai em ăn đi.. – tôi cầm đũa rồi ngốn tất cả vào miệng. Từ lúc nào tôi trở nên ngớ ngẩn thế này nhỉ? Dạo này nó cứ xuất hiện mãi trong suy nghĩ của tôi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với tôi thế này?
-Chồng à, chồng ra ngoài mua giùm vợ ít đồ được không? – ả vừa dọn dẹp vừa hỏi nó.
-Giờ này sao? 10h hơn rồi đó vợ… – nó cằn nhằn.
-Đi mà..Vợ cần gấp lắm! Nha chồng.. – ả nhìn nó rồi chớp chớp 2 mắt tỏ vẻ đáng yêu. Đáng yêu ư? Buồn nôn thì có.
-Nhưng mà… – nó nhăn mặt khó chịu.
-Không nói nhiều nữa. Chồng đi sớm về sớm – ả đẩy nó ra cửa, không để nó nói thêm lời nào nữa.
Nó nhìn tôi rồi lắc đầu ngao ngán. Nhìn mà thấy tội cho nó, khi không đòi cưới ả làm gì để bây giờ phải chịu khổ như thế. Chậc..tự nó làm thì nó chịu, không phải việc của tôi.
-Chồng đi… – nó thở dài, đóng sập cửa lại.
Nó đi rồi thì tôi còn ở lại để làm gì? Giáp mặt với ả chỉ khiến tôi bực bội thêm thôi, tốt nhất nên tránh mặt ả. Mà tôi cần phải tắm sớm để chuẩn bị làm việc đang dang dở với nó nữa. Môi vẽ nên nụ cười lúc nào không hay, sao tôi lại cười khi nghĩ về nó nhỉ? Điên thật rồi.
-Thành Long! – ả gọi khi thấy tôi chuẩn bị bước vào phòng.
Tôi miễn cưỡng quay sang nhìn ả. Thì ra là cố ý đuổi nó đi để dễ dàng nói chuyện với tôi. Ả thật sự muốn gì ở tôi?
-Anh và An..2 người.. – ả nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng ả đầy vẻ châm chọc.
-Cô nói gì tôi không hiểu.
-Không hiểu? Đùa chắc? Vừa rồi 2 người còn..
-Vậy thì đã sao? – tôi cố tỏ ra bình thản nhất có thể. Chết tiệt. Vậy là ả đã phát hiện ra điều đó.
-Anh yêu Gia An sao? Anh biết điều đó là loạn luân chứ?
-Cô nhầm rồi. Với tôi không hề có khái niệm loạn luân.
-Ý anh..?
-Tôi chưa và sẽ không bao giờ nghĩ nó là em trai tôi. Nó làm gì có tư cách mà làm em tôi? Vì thế loạn luân là điều không thể.
-Thế anh yêu An à?
-Yêu nó? – tôi phá lên cười – cô thiểu năng hay sao mà nghĩ tôi yêu nó? Nó chỉ là công cụ để thoả mãn tình dục thôi. Đối với đồ chơi, với thú cưng thì làm gì có chuyện yêu.
-Anh là thằng khốn! – ả định giơ tay tát tôi nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như thế. Cả đời tôi, ngoài trừ mẹ, chưa ai có quyền được tát tôi. Tôi chụp tay ả lại, bẻ ngược ra sau.
-Và nó là thằng ngu! Cô có trách thì trách tại sao nó mãi ngu ngốc mà yêu tôi. Tôi sẽ không để cô có được nó, nó là đồ chơi của tôi, nó phải thuộc quyền sở hữu của tôi. Bởi thế cô đừng mơ mộng mà vô được cái nhà này nữa. À nhưng nói 1 lần nữa cho cô đừng hiểu lầm. TÔI.KHÔNG.YÊU.NÓ! – tôi thả tay ả ra rồi bước nhanh vào phòng.
Khốn nạn. Điều mà tôi không mong muốn nhất đã đến, ả đã biết mọi chuyện. Không hiểu sao lúc tôi nói chuyện với ả, tôi có cảm giác kì lạ lắm, giống như tôi đang tự dối lòng mình. “Tôi không yêu nó” – câu nói đó vốn dĩ đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi nhưng sao tôi lại nói ra 1 cách gượng gạo như thế? Tôi làm sao thế này….?
Ả nhất định sẽ tìm cách phá tôi và nó, tôi phải làm sao để bảo vệ mối quan hệ này với nó đây? Thử nghĩ đến cảnh mẹ biết chuyện, tôi sợ mẹ sẽ không chịu nỗi mà ngất đi mất. Dù thế nào cũng không thể để mẹ biết chuyện này được. Mẹ sẽ ngăn cấm tôi và nó. Tôi không muốn điều đó xảy ra, tôi không muốn xa nó. Dẫu biết rằng sẽ có ngày tôi huỷ hoại nó 1 lần nữa nhưng tôi vẫn muốn nó ở bên cạnh tôi. Tôi không thể hiểu tôi muốn gì nữa, tình cảm tôi đối với nó là gì? Có phải là tình yêu không hay đó lại là tính sở hữu của tôi?
Ả nhìn ra cửa rồi nhếch mép cười. Kế hoạch thành công.
Bóng đen đổ sụp người xuống, đau…
Giọt lệ cuối cùng cũng đã rơi, cơn sóng cuốn trôi tất cả. Niềm tin..Tình yêu…Và hy vọng….
Hết thật rồi…..
Yêu đơn phương có phải là tình yêu? Yêu đơn phương đã đau nhưng yêu chính anh trai mình lại càng đau hơn. Loạn luân. Đó là tình yêu tội lỗi nhưng không bệnh hoạn, tội lỗi nhưng vẫn đáng thương. Phải, tôi đang thương hại cho bản thân mình, thương hại cho tình yêu của tôi. Trong thế giới hư ảo, trống rỗng và cô độc này, chỉ có hình bóng anh ngự trị. Tôi yêu anh, tôi muốn độc chiếm anh nhưng tôi có thể làm được gì..khi người anh yêu mãi mãi không bao giờ là tôi?
Tôi tự tước đi niềm vui của tuổi thơ, tự tước đi tình yêu thương của mọi người, tự khoá chặt mình, đẩy mình vào vòng xoáy của những mâu thuẫn giằng xé giữa hờn ghen, ích kỉ và tình yêu. Tôi đã từng muốn từ bỏ, tôi không muốn níu kéo tình yêu ảo tưởng này nữa..tôi tự chọn cho mình cái chết đau đớn nhất..bởi đau đớn về thể xác sẽ giảm bớt nỗi đau trong tim tôi. Anh không bao giờ quay đầu lại với tôi..nhưng tại sao lúc đấy anh lại đến bên tôi? Tại sao anh không bỏ mặc cho tôi chết? Vì anh thương hại tôi hay vì anh không muốn mất đi món đồ chơi này? Anh ép tôi phải sống, sống để chịu những dằn vặt từ anh, sống để đau vì anh..
Quên anh..đó là điều tôi không thể làm được. Anh in sâu vào tim tôi như 1 thói quen, 1 phần trong thể thiếu. Vui, tôi nghĩ đến anh. Buồn, tôi nghĩ đến anh. Đau, tôi lại nghĩ đến anh. Mỗi khi nhắm mắi, hình bóng anh lại hiện lên, ám ảnh lấy tôi. Ngay cả trong giấc mơ, anh cũng không buông tha cho tôi. Tôi phải làm sao, làm thế nào có thể xoá anh đi trong kí ức?
Anh có yêu tôi không? Đó là câu hỏi luôn tồn tại trong tâm trí tôi. Dẫu biết rõ câu trả lời sẽ như thế nào..nhưng tôi vẫn muốn hỏi..và điều ấy sẽ làm tôi đau, đau thật nhiều. Tôi yếu đuối, ừ thì tôi yếu đuối đấy. Tôi mù quáng tin vào thứ tình yêu không hề có thật của anh, tôi biết chứ..tôi biết anh không yêu tôi nhưng tôi vẫn muốn tin anh. Tôi điên dại yêu anh, ngu ngốc tin anh để rồi những gì tôi nhận được chỉ là nụ cười khinh bỉ, ánh mắt sắc lạnh và những câu nói cay độc từ anh. Tất cả chỉ là lừa dối, là vở kịch cho anh dựng nên..biết thế nhưng tôi vẫn yêu anh..
Khóc..Tôi cứ ngỡ mình đã khóc cạn nước mắt suốt bốn năm ròng rã ấy..nhưng sao nước mắt lại rơi nữa rồi..Khóc hay chỉ là mưa thôi? Mưa..mưa trong tim tôi.
Anh là duy nhất trong lòng em
Là người khiến em khóc
Là người khiến tim em rung động
Dù em không thể có được anh
Dù có tổn thương cũng không sao cả
Em vẫn đứng phía sau anh
Em chỉ sống để yêu mình anh
Không sao cả, vì em yêu anh
Nhưng..em không thể tiếp tục được nữa
Bởi nước mắt, nước mắt tuôn rơi
Em căm ghét anh
Hôm nay em lại khóc, khóc vì anh
Cho dù em chịu đựng, chịu đựng
Nhưng anh vẫn thế
Anh muốn em làm gì nữa đây?
Kết thúc rồi…
Gia An àh!!! Không cần kiềm nén nữa, mày cứ yếu đuối 1 lần nữa, mày cứ khóc đi, khóc thật nhiều..Khóc cho vơi đi tất cả, khóc cho quên đi mọi thứ về anh. Tình yêu? Nó không thuộc về mày, mày sẽ không bao giờ nhận được tình yêu đó..Níu kéo? Vô ích thôi..dù mày có yêu anh đến bao nhiêu thì cũng chỉ là con số 0 tròn trĩnh.
Trần Gia An yêu Phan Thành Long chết rồi..
Tất cả những nỗi đau mà anh gây ra, tôi chưa từng quên. Nói đúng ra tôi không thể nào quên được, mãi mãi không quên được. Tôi đã từng có ý định sẽ trả thù anh. Bởi thế tôi đã dẫn em về, cố ý thân mật với em trước mặt anh. Nhưng lúc anh nhìn vào mắt tôi, lúc anh ôm tôi, lúc anh nói yêu tôi, tôi đã nghĩ tôi sẽ cố quên hết tất cả và bắt đầu lại từ đầu với anh. Tôi nghĩ đến những ngày sắp tới được gần bên anh, được yêu anh thì tim tôi lại đập rộn ràng. Tôi yêu anh nhiều lắm, anh có biết điều đó không? Nhưng anh biết được điều đó thì sao? Anh lại cười vào mặt tôi chăng?
Anh nói đúng lắm..Tôi là thằng ngu, chỉ có thằng ngu mới tin lời anh hết lần này đến lần khác. Anh xem tình cảm của tôi là gì? Là cỏ rác? Là trò chơi để anh giải trí? Anh vui lắm đúng không? Vui vì đã gạt được thằng ngu như tôi. Tôi không phải là búp bê, không phải là đồ chơi, càng không phải là những thứ vô tri vô giác. Anh nói tôi thua 1 con chó, ừ thì tôi chấp nhận thế, nhưng chó cũng biết đau biết đớn vậy tại sao anh không biết điều đó? Anh nên nhớ, tôi cũng là người, tôi cũng có cảm xúc, tôi cũng biết thế nào là bị lừa dối, thế nào là đau. Anh coi thường tình yêu của tôi. Anh chưa từng nghĩ đến cảm xúc của tôi, bởi thế anh chẳng cần bận tâm gì mà chà đạp lên tình cảm đó. Tàn nhẫn..!
Cám ơn anh, cám ơn anh đã nói những lời cay độc đó. Cám ơn anh rất nhiều. Nhờ anh, tôi đã nhận ra được sự ngu ngốc của mình, nhờ anh mà tôi biết được tình cảm thật sự của anh, nhờ anh mà tôi thoát khỏi mơ tưởng này, nhờ anh mà tôi biết được cảm giác ghét 1 người, hận 1 người là như thế nào. Hạnh phúc? Nhờ anh mà tôi chưa từng được hiểu hạnh phúc là như thế nào. Niềm vui? Nhờ anh mà tôi chưa từng có 1 ngày sống vui vẻ thật sự. Nụ cười? Nhờ anh mà tôi chẳng có được 1 nụ cười trên môi. Cuộc sống của tôi hoàn toàn vỡ nát trong tay anh. Tôi là thằng thất bại, thất bại về mọi mặt. Tôi trở nên như thế này cũng vì anh, tất cả đều vì anh, vì tên khốn như anh…!
Quên hết tất cả và làm lại từ đầu? Nực cười thật. Những câu nói tàn nhẫn, những lần anh chà đạp tôi. Quên đi ư? Nỗi đau của tôi, vết thương rỉ máu trong tôi. Quên đi ư? Sáu năm anh hành hạ tôi, bốn năm anh không ngừng ám ảnh tôi, tha thứ cho tất cả lỗi lầm của anh ư? Làm sao tôi có thể làm như thế được? Tôi không phải là thiên thần càng không phải là người cao thượng, tôi không thể và sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Bị lừa 2 lần là quá đủ. Tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa, không bao giờ yêu anh nữa. Yêu ư? Tôi cóc cần thứ được gọi là tình yêu đó. Yêu là cái quái gì mà khiến tôi đau như thế này? Nó chẳng có quyền gì mà hành hạ tôi mãi như thế. Không có thứ tình yêu đó có lẽ tôi sẽ không trở nên điên loạn như vậy, tôi nguyền rủa nó, tôi hận nó, hận cái thứ mang tên là tình yêu.
Tôi sẽ giành lại những gì mà tôi đáng được hưởng, kể cả tình yêu của anh. Tôi sẽ bắt anh trả giá cho tất cả những điều anh đã làm với tôi. Anh khinh bỉ tôi, anh coi thường tôi, anh chà đạp tình cảm của tôi, anh xem tôi là đồ chơi, anh xem tôi là con rối, anh xem tôi là thú cưng, anh xem tôi không bằng 1 con chó! Và bây giờ, tôi cũng sẽ làm thế với anh.
Chính anh là người đã tạo nên trò chơi này. Đã thế tôi sẽ cùng anh chơi đến hết trò chơi ấy. Để rồi xem, tôi và anh, ai mới là kẻ thua cuộc thật sự. Nhưng anh đừng lo, tôi sẽ vờ như chưa từng nghe gì, tôi sẽ vờ như không biết gì. Tôi vẫn sẽ ngoan ngoãn tuân theo lời anh, tôi sẽ làm mọi cách khiến anh yêu tôi. Anh sẽ trở thành đồ chơi của tôi. Tôi sẽ chơi đùa với anh hằng ngày giống cách anh đã làm với tôi. Tôi cũng muốn thử cảm giác chà đạp lên tình cảm của người khác là như thế nào và tôi sẽ thử điều đó với anh.
Tôi hận anh, Phan Thành Long..
-Chết tiệt! Mắt mũi mày để đâu mà đụng vào tao? – gã mập với bộ râu ria xồm xoàng hét vào tai tôi.
Tôi ngước nhìn gã rồi đi tiếp. Đối với thứ cặn bã dơ bẩn như gã, tôi không việc gì phải tốn nước bọt nói chuyện với chúng.
-Này này! Không biết xin lỗi người khác sao? Nếu thế cũng phải đền bù thiệt hại cho người khác chứ? – gã chắn ngang người tôi.
Muốn vòi tiền từ tôi sao? Được thôi, tiền bạc với tôi chẳng là vấn đề gì cả. Dù sao tiền này cũng đâu phải do tôi kiếm. Tôi móc ví ra rồi ném thẳng vào mặt gã, hất mạnh gã ra rồi bỏ đi. Phí thời gian.
-Đứng lại cho tao – gã gầm gừ.
Không việc gì tôi phải nghe lời gã. Tôi vờ như không nghe rồi bình thản bước từng bước.
-Thằng chó! Đứng lại cho tao – gã gằng giọng.
-Mày..- tôi khựng lại, quay sang hắn. – …vừa gọi tao là gì?
-Tao gọi mày là thằng chó đấy! Thế thì sao? – gã nhếch mép cười khinh bỉ.
-Thằng chó? – tôi áp sát gã.
-Phải. Mày là thằng chó – gã phá lên cười khoái chí.
Tôi đấm mạnh vào mặt gã. Gã phạm sai lầm thật rồi. Tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ ai gọi tôi là chó. Không ai được phép nói tôi như thế bởi điều đó làm tôi nhớ đến anh, làm tôi nhớ đến những gì anh đã làm với tôi. Chó ư? Được thôi, vậy thì tôi sẽ cho gã thấy, con chó khi điên lên, khi bị bước đến đường cùng sẽ như thế nào..
Tôi bước vào sở cảnh sát, nhìn xung quanh thì thấy mái tóc đỏ quen thuộc ấy, vội chạy lại gần nó. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà tôi phải vào bảo lãnh cho nó? Chẳng phải nó chỉ đi mua đồ giúp ả ta thôi sao?
-Chào sếp! – tôi lễ phép cúi chào.
-Cậu là người nhà của cậu ta? – tên cảnh sát chỉ tay vào nó.
-Vâng! Nhưng đã có chuyện gì xảy ra vậy sếp? – tôi nhìn sang vết thương rỉ máu ở khoé môi nó.
-Đánh nhau, gây mất trật tự an ninh xã hội, khi bị bắt thì liên tục chửi bới, lăng mạ cảnh sát..chỉ có nhiêu đó thôi – tên cảnh sát nở nụ cưởi “thiên thần” nhìn tôi.
-Đánh nhau? Không thể… – tôi có nghe lầm không? Nó như thế mà đánh nhau được à? Đùa.
-Cậu ngồi xuống, điền thông tin vào giấy và đóng tiền bảo lãnh cậu ta ra. Chúng tôi không có nhiều thời gian để giải thích cho cậu.
-Vâng.. – tôi nhìn sang nó rồi miễn cưỡng ngồi vào ghế. Thằng nhóc này..thật sự nó đang diễn trò gì đây?
-Trần Gia An, 22 tuổi, thất nghiệp và từng có bệnh án về tâm thần – tên cảnh sát đọc to những điều tôi vừa viết. – Chậc..như thế cũng không trách được..nhưng cậu nên coi chừng em cậu kĩ hơn đi. Để mấy người điên như vậy ra ngoài đường 1 mình không tốt đâu.
-MÀY NÓI AI ĐIÊN? – đột nhiên nó đập mạnh xuống bàn.
-TAO HỎI MÀY NÓI AI ĐIÊN? – nó hét lớn, tay nó túm lấy cổ áo tên cảnh sát.
Tôi hoàn toàn bất ngờ trước hành động của nó. Tôi vội kéo tay nó ra. Nó làm như thế thì giải quyết được gì? Mặc dù lời nói tên cảnh sát đó khó nghe thật nhưng nó cũng không nên làm thế. Bộ nó muốn được tuyển thẳng vào tù hay sao?
-Bình tĩnh đi An àh! – tôi thì thầm vào tai nó, siết chặt lấy nó từ phía sau.
-BỎ RA! – nó thụi mạnh cùi chỏ vào bụng tôi, đẩy mạnh tôi ra.
-Tao cấm mày gọi tên tao, cấm mày đụng vào người tao..chỉ cần 1 lần nữa thôi, tao thề tao sẽ giết mày ngay tại đây đấy! – nó lườm tôi rồi bước thật nhanh ra ngoài, mặc cho tên cảnh sát la í ới.
Tôi sững sờ nhìn bóng nó khuất dần, khuất dần. Đáng lý ra tôi phải chạy theo nó, hỏi rõ nó mọi chuyện nhưng không hiểu sao cả người tôi cứng đơ như thế này? Đã có chuyện gì xảy ra với nó? Hay tôi đã làm gì khiến nó giận ư? Nó lạ lắm, nó giống hệt 4 năm về trước..ác mộng lại lặp lại 1 lần nữa ư?
Tôi trở về thì nó cũng đã cuộn tròn trong chăn mà say giấc ngủ. Thật là..khiến người khác lo lắng rồi lăn ra ngủ ngon lành như thế này sao? Tôi cứ sợ khi trở về sẽ không thấy nó nữa nhưng giờ thì yên tâm rồi. Tôi nên nhớ đồ chơi của tôi nghe lời lắm, bởi thế nó sẽ không rời bỏ tôi đâu. Vuốt nhẹ mái tóc mượt mà, khẽ hôn lên trán nó..ấm áp thật.
Đặt tập hồ sơ trên bàn, công sức tôi nhờ người đi điều tra không hoàn toàn vô ích nhỉ? Anna Phạm – tên đầy đủ của ả lừa đảo chuyên nghiệp. Người mà đã từng 2 lần vào trại tạm giam vì tội lừa gạt. Ả cố gắng tiếp cận những con mồi giàu có rồi cố khiến họ yêu ả. Sau đó cưới ả và ả sẽ ly dị để phân chia tài sản. Có vẻ nó là con mồi ngon nhất từ trước đến giờ của ả. Giàu có, điều đó còn phải nói. Ông ta là 1 trong những Nghị sĩ đắc lực làm việc cho Tổng thống đương nhiệm bởi thế chuyện tiền bạc đối với gia đình tôi chẳng là gì cả. Còn 1 điều có lẽ khiến ả không thể nào từ bỏ nó, nó rất dễ tin người. Nó dẫn ả ta về, đòi cưới ả ta trong khi chẳng biết tí gì về ả. Ả mà yêu thương gì nó, ả chỉ yêu tiền của gia đình tôi thôi.
-Đặt cho tôi vé bay đến London vào chiều mai. – tôi gọi cho thư kí của ông ta. Chỉ cần lấy uy tính của ông ta thì việc gì cũng trở nên dễ dàng. Đây là lần đầu tôi thấy việc làm con ông ta cũng có lợi đấy nhỉ..
Ả sẽ làm gì? Ả sẽ dùng chuyện kia để gây áp lực, đe doạ tôi từ bỏ nó sao? Ả nhầm rồi, ả nghĩ những lời nói của ả sẽ khiến mẹ và ông ta tin sao? Ả làm gì có bằng chứng. Nhưng ả đừng nghĩ tôi không còn cách nào để tống cổ ả ra khỏi ngôi nhà này. Tôi sẽ làm mọi cách để chính tay nó sẽ đuổi ả đi. Cứ chờ đấy..!
-Hai.. – nó gãi đầu bối rối nhìn tôi.
-Ngủ ngon không? – tôi vẫn nhìn vào màn hình laptop.
-Ừhm..chuyện hôm qua..
-Hôm qua đã có chuyện gì xày ra? Tại sao lại đánh nhau? – tôi quay sang nhìn nó. Nhắc mới nhớ, tôi phải hỏi rõ mọi chuyện. Với tính khí của nó, ngoài trừ việc tự làm đau chính mình thì nó có thể làm gì được chứ? Đánh nhau, chửi bới..không giống nó tý nào. Và chuyện kia nữa..nó đòi giết tôi?
—————-
Thuộc truyện: Incest
- Incest - chương 2
- Incest - chương 3
- Incest - chương 4
- Incest - chương 5
- Incest - chương 6
- Incest - chương 7
- Incest - chương 8
- Incest - chương 9
- Incest - chương 10
- Incest - chương 11
- Incest - chương 12
- Incest - chương 13
- Incest - chương 14
- Incest - chương 15
- Incest - chương 16
- Incest - chương 17
- Incest - chương 18
- Incest - chương 19
- Incest - chương 20
- Incest - chương 21
- Incest - chương 22
- Incest - chương 23
- Incest - chương 24
- Incest - chương 25
- Incest - chương 26 Hết
Leave a Reply