Truyện gay: Incest – chương 10
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-KHÔNG..TRẢ GIA AN CHO TAO..AN ÀH!!!!
Giọng nói này..là anh. Tôi nhìn sang thì thấy anh đang lao vào đám cảnh sát. Anh hét tên tôi, anh tìm tôi để làm gì? Anh hối hận vì để tôi ra đi hay anh tiếc nuối vì mất món đồ chơi ngoan ngoãn này? Anh không có tư cách đó, thậm chí gọi tên tôi anh cũng không có quyền. Tôi không muốn tên mình bị vấy bẩn bởi giọng nói đáng ghét của anh tý nào. “An của tao” ư? Tôi là của anh khi nào? Tôi chẳng bao giờ là của anh và anh cũng thế. Mãi mãi.
Tôi kéo vali lướt qua anh thật nhanh rồi đón taxi đến ở tạm khách sạn nào đó. Tôi muốn xem thái độ của anh như thế nào khi biết tôi đã chết. Liệu anh có cảm tình gì với tôi hay không? Dù chỉ là 1 ít thì tôi cũng sẽ có cơ hội trả thù. Tôi thu dọn đồ đạc rồi lén lút trở về nhà thì thấy anh bỏ ra ngoài. Tôi đi theo anh đến nhà xác, nơi mà nó đang nằm thay tôi. Tiếng khóc của mẹ vang lên và sau đó là bóng em chạy ra ngoài, tay bịt chặt miệng. Cảm thấy buồn nôn sao? Chẳng phải lúc trước còn ôm, còn hôn, còn nói yêu tôi lắm mà? Sao bây giờ tôi chết lại chẳng khóc nỗi cho tôi? Nực cười thật..
Ít phút sau đó, cha dìu mẹ ra ngoài. Tôi nép người vào trong để không bị phát hiện. Đợi bóng 2 người khuất dần, tôi rón rén lại gần cánh cửa, thận trọng nhìn vào trong. Căn phòng chỉ còn mỗi anh, đột nhiên anh khuỵ người xuống và..anh khóc ư? Anh khóc vì món đồ chơi như tôi? Anh đang thương hại cho tôi hay yêu tôi? Nhưng dù là gì đi chăng nữa, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc. Ít ra như thế, tôi cũng đã có vị trí nào đó trong anh. Xem ra, tôi có thể tiếp tục trò chơi này rồi..
Mưa..Tôi đã từng thích mưa nhưng giờ tôi ghét nó, ghét khủng khiếp. Mưa sẽ dập tắt lửa..sẽ dập tắt thù hận trong tôi. Mặc kệ trời mưa tầm tả, anh cứ lê từng bước trên đường. Chẳng phải trước kia anh không bao giờ tự hành hạ thân xác mình sao? Ngay cả lúc tôi cần anh nhất, anh cũng không bao giờ đến bên tôi.
Tôi còn nhớ rất rõ đêm hôm đó. . Mưa mỗi lúc 1 nặng hạt, bất giác tôi leo lên sân thượng. Tôi đắm mình vào mưa, người ta nói mưa lạnh nhưng tôi không thấy thế. Mưa dịu dàng, mưa ấm..mưa như xoa dịu bớt nỗi đau trong tâm hồn tôi. Tôi mệt mỏi, tôi không muốn tiếp tục nữa. Chết..có lẽ là giải pháp tốt nhất. Mưa ướt đẫm toàn thân, chân tôi cứ bước về phía trước. Và rồi tôi nghe thấy giọng nói bỡn cợt của anh. Tôi quay sang nhìn anh và bắt gặp ánh mắt lạnh lùng ấy.
“Nhảy xuống đi thằng điếm. Để tao xem mày chết như thế nào..”
Từng câu nói của anh như ghim vào tim tôi. Vết thương chưa lành nay lại tiếp tục rỉ máu. Đau lắm anh biết không? Tôi bị kích động bởi câu nói ấy, tôi la hét rồi chân cứ lùi dần, lùi dần về phía sau. Và tôi trượt chân..cả người tôi cả nhoài ra ngoài nhưng tôi nhanh tay bám lại trên thành lan can. Tôi sẽ được giải thoát, tôi sẽ thoát khỏi nỗi ám ảnh về anh..chỉ cần buông tay ra..
“Chết đi!”
Câu nói cuối cùng tôi nghe được từ anh. Anh bỏ mặc tôi ở đấy và bỏ đi, không hề ngoái đầu lại. Ừ, anh lúc nào chẳng thế. Lạnh lùng đến mức tàn nhẫn. Tôi chết đi có lẽ sẽ tốt hơn cho cả anh lẫn tôi. Tôi định buông tay thì chợt bàn tay rắn chắc của ai nắm lại, kéo tôi lên. Tôi đã..đã hy vọng đó là anh nhưng không..là cha. Tôi nghe cha nói, anh xuống nhà và bảo tôi đang có ý định tự tử trên sân thượng. Khi được hỏi tại sao không ngăn cản tôi thì anh chỉ đáp gọn lỏn..
“Mưa..bẩn lắm và con không muốn bị ốm vì lí do dầm mưa.”
Phải rồi..mưa bẩn lắm, mưa bẩn giống tôi phải không? Anh không muốn bị vấy bẩn bởi những thứ như tôi. Vậy tại sao bây giờ anh lại dầm mưa? Anh luôn mong tôi chết đi mà, vậy tại sao khi tôi chết anh lại không vui, không cười?
Anh đi mãi, đi mãi đến khi đột nhiên ngã xuống mặt đường lạnh lẽo. Lại một màn kịch nữa sao? Anh ngất thật hay giả vờ dụ tôi ra mặt? Tôi không dễ bị lừa thế đâu. Tôi mặc kệ anh, quay lưng bước đi. Hôm nay như thế là đủ. Tôi đã biết được..tôi đã có vị trí nào đó trong anh. Nhưng anh nằm thế ổn không? Lỡ anh ngất thật thì sao? Haiz..tại sao tôi phải lo lắng cho anh chứ? Bỏ đi…
Cuối cùng tôi vẫn quay lại chỗ cũ. Tôi đá nhẹ vào người anh nhưng anh vẫn nằm yên đó, đôi mắt khép chặt. Anh làm sao thế này? Tôi đỡ người anh dậy, vỗ nhẹ vào má anh nhưng vẫn chẳng có phản ứng nào. Đưa tay sờ vào trán anh, nóng..nóng quá. Chết tiệt..Anh không thể bị gì được, anh phài sống, sống mà xem những gì sắp diễn ra với anh
Tôi dùng hết sức đỡ thân xác to lớn về nhà. May mắn thay nhà không có ai hết. Chắc cha mẹ và em phải đi lo lễ tang cho tôi. Tôi mở cửa, kéo anh vào nhà. Đặt anh lên giường rồi thay bộ quần áo khác cho anh. Tại sao lúc nào anh cũng phải làm khổ tôi? Suốt 10 năm qua vẫn chưa đủ hay sao?
Lợi dụng cơ hội, tôi lục lọi tìm địa chỉ người làm chiếc vòng tay ấy. Tôi cần làm 1 chiếc giống hệt chiếc ấy. Tôi không thể để ai nghi ngờ được..tôi phải khiến mọi người tin đấy chỉ là trùng hợp. Xong xuôi hết mọi việc, tôi vào nhìn anh lần cuối rồi bỏ đi. Tôi chỉ muốn xem anh có ổn hay không thôi..
Tôi tiến lại gần anh, đặt tay lên trán anh. Hạ sốt rồi..Chợt anh mở mắt ra. Liệu..liệu tôi có bị phát hiện không? Tôi cố gặng ra nụ cười thật tươi, kéo chăn đắp cho anh rồi bước thật nhanh ra ngoài.
-An àh~
Tôi chợt khựng lại. Anh gọi tôi..gọi tôi bằng chất giọng ngọt ngào đó.
Anh nhướng người dậy, ngã nhoài xuống sàn. Anh cố bò về phía tôi, miệng không ngừng gọi tên tôi. Tôi không tin, anh chỉ diễn kịch thôi..Anh định diễn vở kịch này cho đến khi nào?
Đừng..dừng lại đi. Đừng gọi tên tôi cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó..Anh sẽ khiến tôi..khiến tôi yếu lòng 1 lần nữa mất..
-Gia An àh..Đừng đi..
Đừng đi sao? Gia An trước đây sẽ không bao giờ từ bỏ anh trừ khi anh giết nó. Nhưng Gia An đó chết rồi..chết kể từ đêm hôm ấy, đêm mà anh nói ra những câu tàn nhẫn đó. “Tôi không yêu nó”, ừ thì anh không yêu tôi. Tôi tin anh để rồi tự tạo cơ hội cho anh giết chết tim mình 1 lần nữa. Muộn quá rồi Thành Long àh..Tôi không thể quay đầu lại được nữa rồi..
-Xin lỗi.. – đây sẽ là lần cuối tôi dùng thân phận “Gia An yêu anh” để nói câu ấy. Kể từ hôm nay, Gia An đó sẽ biến mất, biến mất mãi mãi.
Anh hét tên tôi, anh gọi tôi nhưng tôi không quan tâm. Tôi đóng sập cửa lại và bỏ đi như chưa từng xuất hiện. Hết thật rồi…
End Flashback
Tôi phải đối diện với anh như thế nào đây? Tỏ ra ngây thơ không biết gì hay sẽ khinh bỉ anh? Dù là gì đi chăng nữa tôi cũng phải suy nghĩ thật kĩ. Phải làm cách nào mà khiến anh đau nhất..Anh cứ chờ xem vở kịch của tôi và anh sẽ là nhân vật chính..
Nó mất cũng được 1 tuần rồi..không quá dài nhưng cũng đủ để tôi nhận ra tình cảm thật của mình. Tôi nhớ nó, tôi yêu nó. Nhưng để làm gì khi nó không còn tồn tại trên cõi đời này nữa? Hoàn toàn vô nghĩa.
Trần Gia An
18.8.1991 – 29.7.2013
Dòng chữ được khắc cẩn thận trên bia đá. Tấm ảnh với nụ cười hiếm hoi, đượm buồn của nó càng khiến tim tôi như thắt lại. Cảm giác tội lỗi lại vây lấy tôi. Chính tôi, tôi đã hại chết nó.
Flashback
Chiếc hòm được đưa dần dần vào lò thiêu. Cánh cửa lò đóng sập lên. Gã đàn ông to con bật công tắc, lửa từ 2 bên bắt đầu cháy bùng lên.
-DỪNG LẠI..DỪNG LẠI MAU!!! – tôi hét lớn khi thấy lửa bắt đầu lan vào chiếc hòm ấy.
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào tôi. Lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi bộc lộ cảm xúc thật của mình. Nó chết đau đớn lắm rồi, tôi không muốn thấy nó bị thiêu cháy, như thế quá tàn nhẫn với nó, còn gì đau đớn hơn việc phải trải qua biển lửa 1 lần nữa.
-DỪNG LẠI MAU!!! – tôi hét vào mặt gã đàn ông đó.
Ngay lập tức, ống dẫn ga được khoá lại, lửa phụt tắt. Tôi mở tung cánh cửa lò thiêu ra trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
-Con..con làm gì vậy Long? – ông ta hoảng hốt nhìn tôi.
-Tôi..tôi không thể nhìn em ấy bị thiêu cháy 1 lần nữa..1 lần là quá đủ rồi.. – tôi nhìn ông ta với ánh mắt van nài.
End Flashback
Thành quả sau 1 hồi đấu tranh của tôi đây. Tôi thuyết phục ông ta thành công và được phép đặt nó yên nghỉ ở nơi này. Ngôi mộ nhỏ được đặt trên ngọn đồi. Từ vị trí này nó có thể nhìn ngắm được mọi cảnh vật, tôi muốn bù đắp gì đó cho nó..nhưng đây là tất cả những gì tôi có thể làm.
Đây là lần thứ mấy trong tuần tôi đến đây rồi nhỉ? Không hiểu sao mỗi khi rãnh rỗi tôi lại đến với nó. Tôi kể cho nó nghe những gì tôi đã làm trong ngày, tôi nói nhiều lắm..Nhiều lúc tôi tự hỏi, tôi thay đổi như thế tự bao giờ?
Nhớ đến em…
Như chưa có gì xảy ra.
Anh phải mỉm cười sao?
Anh coi như chưa từng có gì xảy ra..
Để cho mỗi ngày cứ như thế trôi qua…
…
Nhưng…
Em có biết rằng em là tất cả những gì anh có
Lúc này khi anh nhận ra được điều đó thì đã quá trễ rồi
Xin lỗi em
Tình yêu của anh !
….
Không gian xung quanh anh bây giờ chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tích tắc
Đếm ngược ngày anh được thanh thản
Ngày anh được thứ tha
Ngày anh thấy vơi đi hối hận
Ngày anh có thể mỉm cười
Như chưa từng có gì xảy ra…
Tôi mệt mỏi bước vào nhà. Từ ngày nó mất căn nhà dường như thiếu sức sống hẳn. Ông ta cứ đi làm suốt mà chẳng về nhà. Mẹ thì về quê để tránh nhìn ngôi nhà chứa đầy hình ảnh của nó. Ả ta thì lao vào ăn chơi với đám bạn của ả nên chả mấy khi ở nhà. Lạnh lẽo..trống trải quá.
-Anh về rồi này.. – tôi nhìn vào tấm hình trên bàn rồi cười. Tôi quên mất, tôi còn có nó, nó vẫn ở nhà với tôi đó thôi.
Tôi cởi áo khoác rồi ném đại lên sô pha. Mệt mỏi quá, có lẽ tắm sẽ giúp tôi bớt căng thẳng được phần nào. Tôi bước vào phòng và bất ngờ khi thấy vali của ai đó chặn trước lối đi. Nhưng chiếc vali này quen lắm..Giống hệt vali của nó.
Tỉnh lại đi..Không thể nào là của nó được. Tôi lại tưởng tượng ra thôi, chẳng phải suốt cả tuần qua tôi lúc nào chả tưởng tượng nó vẫn còn đâu đó trong nhà còn gì. Tôi cởi áo rồi bước vào phòng tắm. Nước lạnh sẽ khiến tôi tỉnh lại thôi..
Tắm rửa sạch sẽ, tôi thả người trên chiếc giường quen thuộc. Dạo này đầu óc tôi làm sao thế nào? Vào phòng tắm mà tôi cũng tưởng tượng ra cái khăn tắm, cái bàn chải của nó nữa. Tôi điên thật rồi..Với tay qua lấy gối ôm vốn dĩ của nó, tôi hy vọng cái gối ấy vẫn còn lưu lại mùi hương của nó..Tôi nhớ nó..nhớ nó nhiều lắm.
Lạ thật..gối sao mà ấm thế này? Đã thế còn đậm mùi táo đặc trưng của nó..Tôi siết chặt cái gối vào lòng, hít lấy mùi hương còn sót lại của nó. Dễ chịu thật.. Nhưng..nhịp tim này của ai? Cả tiếng thở nữa? Rốt cuộc tôi đang ôm cái gì thế nào? Hoảng hốt, tôi đẩy cái gối ấy ra rồi kéo
tấm chăn đang đắp xuống. Làn da trắng thoảng mùi táo, đôi môi anh đào cứ vểnh lên..mái tóc đỏ được thay bằng màu đen tuyền..là..là nó..? Tôi..tôi không nhìn lầm phải không?
-An… An àh.. – tôi lay nhẹ người nó.
Chân mày nó khẽ chau lại rồi chui rúc xuông chăn. Ngay cả thói quen này..đích thị là nó rồi.
-An!!! Gia An ah!!! – tôi mừng rỡ kéo tấm chăn đó ra. Đây không phải do tôi tưởng tượng đúng không? Nó về rồi..về với tôi rồi.
-Aishh… – nó ngồi bật dậy, vò vò mái tóc rối rồi đưa mắt nhìn tôi khó chịu.
-Anh..- nó chỉ tay về phía tôi -Tự câm mồm hay tôi sẽ khiến anh câm mồm mãi mãi?
Nó ngồi bật dậy, từ từ tiến lại gần tôi. Không hiểu sao tôi lại cảm giác nó lạ lắm, nó có vẻ gì đó như là..muốn giết tôi? Không lẽ tôi lại đang mơ nữa sao? Nhưng sao giấc mơ này lại thật đến thế…Giấc mơ chết tiệt này bao giờ mới chấm dứt và đến khi nào nó mới tha thứ cho tôi?
Nó đẩy tôi vào góc tường, nó với tay vuốt dọc má tôi. Tay nó di chuyển xuống từ chút một và dừng lại ở cổ, đột nhiên nó bóp chặt cổ tôi. Tôi mặc kệ nó muốn làm gì thì làm. Bởi lúc nào tôi chẳng thức dậy và nó hoàn toàn biến mất. Việc này dường như trở thành thói quen trong mỗi giấc mơ của tôi. Nấn ná ở cổ vài giây rồi tay nó lại tụt dần xuống, dừng hẳn ở lồng ngực trái. Nó lấy ngón tay vẽ nên hình thù gì đó ở đấy rồi nhoẻn miệng cười. Nó ngước lên lườm tôi bằng đôi mắt nâu sáo rỗng, vô hồn nhưng ẩn sâu trong đó là sự thù hận đến tột cùng???. Ánh mắt này..đây có phải thật sự là nó không? Và nó định làm gì..?
-Long..Long àh..Nhìn mặt anh tếu quá đi~ – đột nhiên nó phá lên cười.
Tôi ngây người nhìn nó. Chuyện điên rồ gì đây?
-Anh sợ đến mức đó sao? An chỉ đùa thôi mà~~
Tôi đẩy người nó ra, nhìn nó thật kĩ. Quả thật đây là nó rồi..nhưng không phải nó đã..
“Tỉnh lại đi Thành Long!!! Gia An bỏ mày thật rồi..mày đừng tưởng tượng nữa” – tôi vỗ mạnh vào trán hòng thoát khỏi giấc mơ.
-Anh sao thế? Đau ở đâu à? Hay em đùa quá trớn rồi? – nó vịn tay tôi lại, nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi hất tay nó ra, nó làm ơn đừng tỏ ra lo lắng cho tôi nữa. Chẳng thà nó hận tôi thì tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
-Anh àh.. – nó nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
-IM ĐI!!!!!! Đến bao giờ em mới thôi ám ảnh tôi? Đến bao giờ em mới tha thứ cho tôi?
-Anh nói gì thế? Em không hiểu..
-Không hiểu? Chẳng phải em luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi và dày vò tôi hay sao? Tôi biết tôi có lỗi với em, tôi biết chính tôi đã hại em chết nhưng em đừng như thế này nữa. Em đến với tôi trong giấc mơ rồi khi tỉnh dậy em toàn hoàn biến mất. Tôi..tôi không thể chịu được cảm giác đó.
-Mơ? Anh đang nói gì vậy????
-Tôi điên thật rồi. Tôi đứng đây mà cãi nhau với em, với 1 người đã chết. AAAAAAAAA….
CHÁT..
-NẾU ANH KHÔNG CẦN TÔI NỮA THÌ CŨNG KHÔNG CẦN BỊA LÝ DO LÀ TÔI ĐÃ CHẾT ĐÂU! HAY ANH MUỐN TÔI CHẾT PHẢI KHÔNG? ĐƯỢC THÔI, TÔI SẼ ĐI, SẼ KHÔNG BAO GIỜ XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT ANH NỮA!!! – nó lướt nhanh qua tôi rồi bước vào nhà tắm, lấy những vật dụng của nó rồi ném vào vali.
Năm dấu tay in đậm trên má trái tôi. Nếu là mơ sao lại đau như thế này? Đây chỉ đơn thuần là mơ thôi đúng không?
-An àh..
Nó quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn nước. Tôi đã làm gì thế này? Tôi lại khiến nó khóc nữa rồi sao?
-Anh còn muốn nói gì nữa? Anh vẫn chưa vừa ý hay anh muốn tôi chết trước mặt anh thì anh mới vừa lòng.
Tôi mặc kệ đây có phải là mơ hay không. Nhưng đây có lẽ là giấc mơ đẹp nhất kể từ ngày nó mất. Bởi nó không hận tôi, tôi lo lắng cho tôi, nó giống hệt lúc nó còn sống. Tôi sẽ không để mất nó..dù chỉ là trong mơ đi chăng nữa. Tôi đưa tay kéo nó lại gần mình, ôm chầm lấy nó.
-Bỏ ra!!! Không phải anh bảo tôi đi hay sao? – Nó càng vùng vẫy thì tôi càng siết chặt nó hơn.
-Anh sai rồi..Anh xin lỗi..nhưng em đừng bỏ anh nữa..được không?
-Đồ..đáng ghét!!! Làm sao em bỏ anh được chứ? – nó ôm tôi, dụi đầu vào ngực tôi nũng nịu.
Đã bao lâu rồi tôi mới cảm nhận được cảm giác ấm áp mà nó mang lại. Nếu đây chỉ là một giấc mơ..tôi ước mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy…
Tôi đặt nó ngồi xuống giường rồi ngắm thật kĩ nó. Gương mặt này, giọng nói này, hơi ấm này..đúng là nó rồi. Tất cả đều rất thật..tôi không tin đây chỉ là mơ..nhưng sự thật vẫn là sự thật. Tôi phải chấp nhận rằng nó đã chết và đây chỉ là do tôi tưởng tượng ra.
-Anh…mặt em dính gì sao?
-………..
—————-
Thuộc truyện: Incest
- Incest - chương 2
- Incest - chương 3
- Incest - chương 4
- Incest - chương 5
- Incest - chương 6
- Incest - chương 7
- Incest - chương 8
- Incest - chương 9
- Incest - chương 10
- Incest - chương 11
- Incest - chương 12
- Incest - chương 13
- Incest - chương 14
- Incest - chương 15
- Incest - chương 16
- Incest - chương 17
- Incest - chương 18
- Incest - chương 19
- Incest - chương 20
- Incest - chương 21
- Incest - chương 22
- Incest - chương 23
- Incest - chương 24
- Incest - chương 25
- Incest - chương 26 Hết
Leave a Reply