Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyen gay Mãi Là Người Đến Sau. Editor: anhdao1520. Tôi một thằng con trai không bình thường. Tính tình nóng nảy, cổ hủ cố chấp trong mọi chuyện một cách chính xác thì là trầm tính ít nói và có phần hướng nội. Luôn luôn suy nghĩ tiêu cực trong mọi chuyện.
Truyen gay Mãi Là Người Đến Sau – Chương 1
Editor: anhdao1520
Tôi không đẹp trai, tự cảm thấy mình rất bình thường, còn theo nhận xét của những người mà tôi từng gặp qua thì là xấu… Hiện tại tôi đang làm cho một công ty trong nước trong lĩnh vực công nghệ thông tin. Một anh nhân viên quèn, lương tháng lay lắt đủ sống qua ngày. Biết tằn tiện thì không đói cho đến cuối tháng. Còn xông xênh thì tháng nào tôi cũng bị hụt một khoản kha khá. Và trong mấy ngày đó thường là tôi hay vác bụng đói đến công ty, hoặc là ăn cơm không…
Công ty nơi tôi làm việc quy mô không lớn lắm, hoạt động chủ yếu là thiết kế xây dựng website, kinh doanh mảng hosting, máy chủ… Công việc của tôi khá bận rộn bởi vì tôi làm ở bộ phận chăm sóc khách hàng nên thường xuyên phải thức khuya. Nhiều hôm tới phiên tôi trực mà mắt cứ díu lại vào nhau.
Tôi không dám trốn đi ngủ bởi vì trong phòng có hệ thống camera giám sát 24/24 hơn hết là có tên trưởng phòng đáng ghét bên cạnh. Vì thế lắm lúc mơ màng vì buồn ngủ tôi chẳng ý thức được hành động của mình mà lầm bầm chửi rủa, định bụng bỏ quách về cho xong nợ. Thực sự là tôi thức không nổi. Đã cố gắng ban ngày ngủ nhiều chút để đêm đỡ tụng kinh nhung vô dụng.
Lí do mà ghét hắn ta chính là bởi vì hắn cứ nhằm vào những lúc tôi đang mơ màng mà tiến đến đá vào người tôi. Hay nện cả tập hồ sơ lên đầu.
Được cái an ủi cho tôi là Công ty quản lí nhân sự khá thoáng, cũng một phần là do tôi đã quen với môi trường làm việc thoải mái ở đây. Bảo tôi lết thân đi xin việc ở nơi khác thì quả thật là tôi chịu. Đó chỉ là lí do bên lề thôi. Cái chính níu kéo chân tôi thì lại là một nguyên nhân khác. Đó là người mà tôi thích cũng đang làm việc ở đây. 😀
-Mày xem giúp anh cái máy tính này với.
-Bị sao vậy anh. Tôi hờ hững đáp.
-Không biết. Anh với nó đang tính xếp lại mấy cái loa nên rút dây phone ra. Cắm lại thì không nhận nữa.
Ông anh tôi vừa nói vừa chỉ vào tên con trai bên cạnh. Tôi nhìn sang. Chưa gặp hắn bao giờ. Cơ mà… mặt tôi nhăn lại cố lảng tránh ánh mắt nhìn đối diện nó bởi vì hắn ta đang khỏa thân, chỉ mặc duy nhất một chiếc quần tam giác nhỏ xíu.
Cũng không lấy làm lạ lắm, bởi vì đang là mùa hè thời tiết khá là oi bức, lại nhằm giữa trưa nắng nên vấn đề này tôi có thể hiểu được, nhưng thực sự thì tôi không quen bởi vì tôi không có thói quen này. Chắc là da mặt tôi chưa đủ dày cũng có thể là ngại đi.
Quay lại vấn đề chính tôi ngó qua cái máy tính mà ông anh tôi nói. Chậc biết nói thế nào nhỉ. Tôi cười khẩy trong lòng, chắc nó không hỏng nhanh như vậy chứ? bởi vì cái main này là do chính tay tôi mua cho ông ấy. Truyen gay Mãi Là Người Đến Sau. Editor: anhdao1520.
Còn nhớ hôm tôi mua nó(tôi xin phép gọi ông ấy là lão đi chắc không ai thắc mắc chứ nhỉ? *cười cười|*) cho lão ngay khi build cây dù tôi hí hoáy thế nào cũng không làm nó khởi động được.
Chắc không phải do tôi không biết gì về máy tính đâu. Bởi vì tôi không học về máy tính nhưng tôi cam đoan rằng tôi cũng không ngốc đến mức mà những kí hiệu trên main mà tôi cũng không đọc được.
Mất công gọi lại cho thằng bán, ừm hắn cam kết không vấn đề gì với lại lúc mua tôi cũng đã kiểm tra kĩ càng. Thế quái nào về đến đây thì lại không được? Sốc điện chăng… Tháo pin BIOS, reset lại vẫn không xi nhê. Chậc hết cách, dí lại phát nữa xem. Rè rè… tiếng quạt CPU quay vè vè. Mừng quá lên rồi hơ hơ.
Đến nay thế nào lại lòi ra cái bệnh quái quỷ này nhỉ. Trong khi tôi đang vật vã với cái máy thì hai lão kia lại tự nhiên mà lăn ra ngủ.
Hớ…nhịn không được tôi lén quay sang nhìn. Cơ mà vẫn không đỡ nổi. Khách đến nhà mà tên kia vẫn tự nhiên nằm chình ình một đống ở đấy đến quần áo cũng chẳng buồn mặc thêm vào. Thôi kệ nhìn chút cũng chẳng hại gì.
Hắn ta cao 1m70 tôi đoán vậy, người to con hơn tôi, da trắng, lông mày rậm, đặc biệt đôi chân mà gô lên khá cao. Body miễn bàn bởi vì hắn cơ bắp hơn tôi, ừm tuy hơi ốm. Cơ mà đúng mẫu người tôi thích.
Tôi đoán đây chắc là ma mới mới vào làm ở công ty. Hắn ở chung với ông anh tôi. Có ai thắc mắc tại sao ông anh tôi lại ở chung với hắn không? Cái này thì nói ra dài lắm. Có thời gian tôi sẽ kể sau.
Quay lại việc chính là đánh vật với cái main máy tính mà trị giá nó lên tới 300 ngàn lận tôi thử rút dây lao ra chọt chọt vô cái lỗ xem nó có bị vướng gì không.
Chẳng có lẽ nào vừa rút dây loa ra cắm lại mà lại hỏng ngay được. A có tiếng xẹt xẹt ở loa nhé, mừng quá, cắm lại coi. Ô lại xịt. Hay là thiếu driver âm thanh. Tôi rê chuột tìm trong device manager vẫn đủ cả. Gỡ ra cài lại thử. Vẫn tịt.
Quét virut phát, a tôi nói này là phần mềm diệt virut xịn nhé. Avira Internet Security 2013 đàng hoàng, có bản quyền “cờ rách” nhé . Cài xong xuôi quét quét…. Beep… tiếng máy phát hiện vi rut vang lên. Lão anh tôi nói:
– Ô có tiếng kìa
– Ờ đúng thật tôi nghẫm nghĩ.
Trong lúc tôi đang đánh vật với cái máy thì hắn đang chuẩn bị nấu cơm. Ờm trai Hà Nội mà cũng biết nấu ăn cơ đấy. Có ăn được hay không còn là chuyện khác. Ông anh tôi tính hôm nay nhân lúc tôi sang thì mấy anh em chuẩn bị bụp lẩu. Nhân tiện nhâm nhi chút rượu hâm nóng tình củm anh em ấy mà. Chậc vui. Thú thực là tôi cũng không uống được nhiều.
Truyen gay Mãi Là Người Đến Sau. Editor: anhdao1520. Qua buổi tối hôm đó tôi biết được thêm một ít về hắn ta. Gia cảnh tốt, lắm tiền. Trước đó thuộc hạng ăn chơi có tiếng ở đất hà thành. Sau đó vì một vài nguyên nhân mà phiêu dạt đến đây. Đối với hắn việc đi làm ở đây bất quá chỉ là thú vui, thích thì làm mà không thích thì nghỉ. Hắn không quan trọng chuyện tiền nong.
Ngày đầu tiên gặp hắn ở chỗ làm ấn tượng của tôi về hắn không có gì, mờ nhạt thoáng qua như người dưng. Hắn trầm ổn, ít nói nhưng thu hút nhất ở hắn mà tôi nhìn thấy chính là nụ cười nửa miệng. Khi hắn mỉm cười mà tôi nhìn đến say mê. Nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua như cơn giá mát lạnh trong mùa hạ oi bức. Đôi mày rậm rạp khẽ nhíu vào nhau. Đôi môi đỏ cong lên như bán nguyệt. Tôi thừa nhận là tôi thực sự bị hút hồn bởi hắn.
Như mọi ngày, công việc của tôi khá bận rộn và thường xuyên gặp stress. Bởi vì phải tiếp xúc nhiều với khách hàng nên đầu óc lúc nào cũng phải căng ra hết cỡ, rồi trò chuyện, vui cười, ăn nói nhỏ nhẹ dễ nghe. Nói ra thì thực buồn cười, nhưng thân là một thằng đàn ông mà ăn nói như con gái tôi thấy cảm giác cứ ghê ghê sao ấy.
-Cậu Nam!…Tiếng quát của tên trưởng phòng hách dịch vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi chán ghét quay đầu lại nhìn hắn.
-Bây giờ là mấy giờ mà cậu đã tính thu dọn bàn làm việc rồi?
Nhìn nhìn đồng hồ, cũng đã gần đến giờ nghỉ rồi vậy mà hắn ta còn giở giọng hách dịch ra với tôi mới cay chứ. Chả lẽ lại tẩn cho hắn một trận cho bõ tức. Thù mới thù cũ dồn lại cũng được một đống kha khá rồi.
-Quay trở lại vị trí làm việc tiếp đi.
Nếu như tôi dự định nghỉ làm ở đây thật thì tôi dám cá với các bạn rằng tôi không tẩn cho tên này bay hết bàm tiền đạo thì tôi không phải là người. Bây giờ tạm thời nhịn nó đã. Chưa đến lúc.
Thế là lại tự an ủi mình không nên quá bốc đồng, kẻo hỏng hết việc. Trước đó chính vì cái tính bốc đồng này mà tôi đã đánh mất khá nhiều công việc cũng như hối hận. Nản chí ngồi phịch xuống ghế. bật máy tính lên và tiếp tục làm việc. Thực ra là ngồi lướt nét vớ vẩn thôi. Tâm trí đâu mà làm việc được nữa.
Sắp đến giờ giao ca tối thấy hắn. Bởi vì ngồi nhậu cùng hắn bữa trước ở phòng ông anh tôi. Qua giao tiếp thì mới thấy tính tình chúng tôi cũng có nét tương đồng. Ví như trầm tính, ít nói. Nhưng nếu gặp đối tượng hợp cạ thì nói khá nhiều. Cảm giác khá thân thuộc, dù rằng mới quen. Có ai hiểu cảm giác đó không nhỉ. Bạn tri kỉ chăng.
Hắn nhìn tôi cười cười sau đó lại gần bàn làm việc của tôi. Hỏi han linh tinh vài thứ về công việc. Sau đó đứng bên cạnh xem tôi làm việc. Tôi im lặng cũng không nói gì. Lát sau oải quá bảo hắn ngồi trực giúp tôi còn mình thì chuồn êm.
Đó lần gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi lãng xẹt như vậy đó.
Những ngày tiếp theo, tôi thường gặp hắn nhiều hơn trên công ty. Hai chúng tôi làm khác bộ phận nên phần lớn thời gian gặp nhau thường không có nhiều. Tôi hay lén nhìn hắn mỗi khi hắn qua bộ phận chúng tôi giao hồ sơ, hoặc gặp trưởng phòng bàn công chuyện. Tôi cũng không rõ trong công ty hắn làm gì. Nhưng đại khái không ai dám đắc tội hắn. Ngay cả giám đốc, quản lí nhân sự cũng phải nể hắn vài phần.
Mỗi lần hắn sang bộ phận chúng tôi làm việc. Tôi không thể trốn tránh mà lén lút nhìn hắn. Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau hắn lại cười với tôi thật nhẹ nhàng. Lúc đó cảm xúc trong tôi rất khó tả. Lâng lâng, sảng khoái đồng thời tinh thần phấn chấn hẳn lên. Tôi ngâm nga một giai điệu bài hát vui nhộn. Chỉ đơn giản là vui vẻ. Tôi lúc đó cũng chưa có xác định là tôi thích nó.
Gác lại đống công việc bừa bộn tôi quay sang hỏi:
-Hôm nay ông không bận gì chứ?
-Không.
-Vậy hết giờ làm đi nhậu nhé. Rủ thêm lão Minh nữa.
-Ờ được. Vẫn chỗ cũ hả?
Tôi gật đầu như mổ thóc. Thế là hết giờ làm việc hôm đó tôi hắn và ông anh tôi rủ nhau đi uống rượu vịt quay.
Trước đó thì tôi có đi uống vài lần với hắn rồi. Nên có thể cho rằng tính tôi thế nào nó cũng hiểu. Tôi có tật xấu khi không hài lòng điều gì, hay bực bội là thường cắm đầu ngồi nghịch điện thoại rồi nhét tai nghe để nghe nhạc với mức volume max.
Chắc chắn hôm nay tôi không bực bội gì. Trái lại còn vui là đằng khác. Vừa ngồi vào bàn. Hắn quen thuộc đi gọi món. Hắn thích xông thẳng vào phòng bếp chứ không cầm menu để chọn. Trong lúc đó ông anh tôi ngồi im một góc còn tôi dán mắt vào màn hình điện thoại để nhắn tin cho thằng bạn thân. Truyen gay Mãi Là Người Đến Sau. Editor: anhdao1520.
Sau khi gọi xong đồ ăn. Hắn quay lại, được một lát thì phục vụ đem ra, hắn rót rượu. Chúng tôi bắt đầu ăn uống. Trong bữa nhậu không quên xả hết bức xúc trong công việc. Nào là công ty làm ăn vớ vẩn, quản lý nhân sự lỏng lẻo. Ăn chặn tiền lương của anh em. Luôn tìm cớ để cắt tiền thưởng cuối tháng.
Rồi những chuyện mập mờ trong hệ thống nội bộ, chuyện đấu đá nhau thế nào, bất mãn với ông lớn này bà nọ được đều được lôi ra để nói. Tôi thì rượu chưa ngấm nên cũng chẳng biết nói gì. Nên cũng chỉ ngồi lẳng lặng nghe. Đôi khi thầm nhìn trộm nó.
Rượu vào lời ra. Tôi cũng tham gia nói khá nhiều chuyện. Nhưng tất nhiên tôi cũng không phải thằng ăn không nói có, hay bê bết, rượu vào là ăn nói linh tinh. Tật xấu của tôi là có tí rượu để ngà ngà rồi thì chỉ uống không có ăn.
Thấy tôi cứ ngồi im không đụng đũa gì cả. Hắn nhìn tôi cười. Vẫn là nụ cười ấy:
-Mày có cần tao đút cho ăn không?
Tôi nhìn nó với vẻ mặt không tin được. Đồng thời cười xòa từ chối bảo không cần. Ông anh tôi thì không nói gì. Còn nó thì được đà lấy đó trêu tôi. Tôi im lặng. Haha. Biết nói gì bây giờ. Thật là ngại quá mà.
Rời khỏi quán. Lúc này cũng đã khá khuya. Tôi còn đang băn khoăn xem liệu về bằng cách nào. Bởi vì hôm nay tôi không có đi xe. Mà cuốc bộ tới công ty. Sử dụng phương tiện giao thông công cộng. Giờ này có về thì cũng chưa chắc còn xe.
Khỉ gió trêu ngươi tôi thì phải, gọi taxi cũng không thấy cái nào chạy qua. Ông anh tôi liền đề nghị tối nay tôi ngủ lại chỗ ông ấy. Vẫn còn phòng trống. Đêm đó tôi ngủ cùng nó.
Đầu óc tôi quay mòng mòng bởi vì men, khá khó chịu. Tôi đứng im như tượng nhìn nó thay quần áo ngay trước mặt. Không dám nhìn lâu. Vội vàng quay đầu đi chỗ khác. Tôi mon men bò lên giường ngủ.
Tôi cứ mặc như vậy mà ngủ. Thứ nhất là vì ngại, thứ hai là tôi không có thói quen ngủ trần. Mà mặc đồ ngủ của người khác thì lại càng không.
Mơ mơ màng màng nhắm mắt, cơn buồn ngủ đã kéo đến đánh gục tôi ngay tức thì. Khi có rượu trong người, tôi khá dễ ngủ. Tôi cố gắng nằm cách xa hắn một chút. Gần như là hắn nằm mép ngoài giường. Còn tôi thì nằm sát trong tường.
Đêm yên tĩnh, tiếng hít thở đều đều dần vang lên. Tôi mờ mờ cảm nhận được trong vô thức hắn gác chân lên người tôi. Tôi chẳng bận tâm. Trời hơi lạnh tôi liền quay sang ôm hắn. Gần như là ôm trọn luôn. Chả thấy phản ứng gì, cũng lạ. Bình thường mấy tên con trai nếu thấy ai ôm ấp mình khi ngủ là cực ghét.
Tôi trước cũng có quen một đứa bạn. Chỉ là tình cờ gặp gỡ nhau qua trò chơi trực tuyến. Sau đó một vài lí do, nó giúp tôi kiếm việc tại công ty hiện tại tôi đang làm. Thời gian đó tôi có ở chung với nó. Đêm ngủ tôi ôm nó theo thói quen, mà chính tôi cũng không biết tôi ôm nó. Đến hôm sau nó bảo. Nếu mày không phải bạn tao, tao coi trọng mày thì đêm qua tao đấm cho mày một phát rồi.
Đó đó. Con trai đó.
Nhưng đây hắn không thế hắn cứ để im cho tôi ôm. Cảm giác thật ấm áp. Còn thoang thoảng mùi nước hoa cùng với mùi mồ hôi đầy nam tính. Quyện cả vào trong giấc ngủ của tôi. Hôm đó tôi ngủ yên bình dễ chịu trong lòng hắn. Một đêm không mộng mị…
Leave a Reply