Truyện gay Độ Chênh Lệch : 15… – Chap 9

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Đôi mắt Linh sưng húp, đen ngòm như gấu trúc, lại còn lồi lồi ra, nhìn thật doạ người. Cậu phải dậy từ sớm để đi chườm mắt, phát hiện ra thiếu mất hai khay. Nhún vai. Chắc là hôm qua Phong uống nhiều rượu hơn mọi ngày. Lấy một khay đá ra, cậu đập vụn rồi bỏ vào khăn mặt, đi lên phòng chườm mắt.
…
Phong sững sờ trước vẻ đẹp quỷ nhìn phát khiếp của mình, vội vội vàng vàng xuống bếp lấy đá chườm mắt khi mới 3h sáng, anh không muốn hôm nay đến công ty với bộ
dạng kinh khiếp này. Hôm nay đành phải nghỉ một buổi gym vậy. Anh nhớ lại chuyện tối qua mà trong lòng vẫn còn buồn bã. Anh muốn làm lành với Linh, nhưng muốn làm lành thì chỉ còn cách là chấp nhận xưng hô ba con với Linh ở mọi lúc mọi nơi. Chứ không thì biết làm sao đây?
Nhưng anh không dám làm. Anh sợ.
Thật nực cười.
…
Phong đã đi làm, Linh nhìn chiếc xế Lexus màu nâu biến mất sau con ngõ, thở dài.
Hôm nay cậu quyết định không dọn nhà dọn cửa gì hết. Cũng không nấu ăn nấu iếc gì nữa. Hôm nay cậu sẽ đi chơi.
Cụ thể đi ở đâu thì Linh chưa biết.
Cứ đi đi thì biết.
Linh thay bộ pyjama ra, lôi đống đồ trong tủ ra xem xem mặc được cái gì. Cậu ah lên một tiếng, rồi lục tìm bộ quần áo hôm trước Phong tặng cậu ở Vincom. Đột nhiên Linh cười nhẹ.
Mặc bộ quần áo vào, cậu sững người.
-Chậc… mình đâu có xấu trai.
Áo D&G trắng, quần Tiffany đỏ, mũ NY đen trắng, kính đen, thắt lưng LV nâu đen kẻ caro, đồng hồ Led xanh lá mạ, băng đô đeo tay xanh dương. DUYỆT!
Linh cầm cái headphone Monster Beat lên, cậu sững người, quay lại phía góc tường nhìn những mảnh vỡ tan tác của chiếc Lumia 920.
Khẽ thở dài, Linh tự thấy mình đúng là siêu ngu. Tự dưng đập vỡ nó ra làm gì không biết, đúng là mất lí trí nên ngu người. Lúi húi lấy một chiếc hộp đựng lại mảnh vỡ, và những thứ còn sót lại, cậu lấy chiếc sim từ đám vụn ra, bỏ vào túi quần, đóng hộp lại và bỏ ra ngoài.
Linh giật mình khi chân cậu giẫm phải một thứ gì đó cứng cứng, cúi xuống nhìn, Linh ngỡ ngàng khi dưới chân cậu là chiếc iPhone của Phong. Không, không phải của
Phong. Cũng là màu trắng, nhưng chiếc này còn mới nguyên.
Cầm chiếc điện thoại lên, Linh soi nó, chậc… đúng là hàng zin.
-Mua từ bao giờ nhỉ?
Linh trợn mắt.
-Làm sao ba biết mình làm vỡ điện thoại, không lẽ hôm qua…
Cậu ngồi phịch xuống đất, hết nhìn chiếc điện thoại, lại nhìn lên trần nhà.
-Chắc là… ba biết rồi.
Linh thở dài, thôi kệ, tính sau. Đi chơi đã.
Lắp sim vào điện thoại. Linh bật nguồn. Cậu sững sờ khi thấy màn hình nền là ảnh Phong chụp, trên tay anh là một tờ giấy có chữ “Ba xin lỗi”, và khuôn mặt ỉu xìu, nhưng vẫn đẹp trai vô cùng. Cậu khẽ cười.
Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, Linh giật mình, người gửi là…
“Ba của con.”
“Ba chỉ biết nói rằng ba xin lỗi con thôi. Ba không biết phải làm sao nữa. Nhưng ba xin lỗi con. Thật đấy. Đừng giận ba nữa. Ba sai rồi. Tha lỗi cho ba đi. Nha. Yêu con nhiều lắm. Ba nói thật đấy. Ừm… nếu đồng ý tha lỗi cho ba thì rep. Không thì thôi vậy. Ba tự biết phải làm gì. À… con đừng đem chiếc điện thoại này khoe cho ai biết nha.”
Linh chẳng biết phải làm sao. Cậu muốn tha lỗi cho Phong, nhưng cậu thực sự rất muốn gọi Phong là ba ở mọi nơi, chứ không riêng gì ở trong nhà. Cậu bình tĩnh rep lại. “Con muốn xưng hô là ba con ở mọi nơi.”
Mua một chiếc Iphone 5 với Phong chẳng có gì là khó, nhưng mua vào thời điểm 2h sáng thì thật là… Anh đã phải gọi điện cho người bạn làm quản lý ở Viễn thông A để đến lấy một chiếc điện thoại, dĩ nhiên là ngoài 16 triệu ra, anh còn phải trả cho người bạn mình một cuộc đi nhậu tơi bời hoa lá vào thời điểm nào đó gần nhất.
Phải chờ cho đến khi đi làm, anh mới đến phòng Linh và đặt chiếc điện thoại trước cửa phòng cậu, dĩ nhiên là anh phải chụp ảnh làm hình nền, rồi lưu số điện thoại của mình vào trong bộ nhớ điện thoại. Vài thủ tục lằng nhằng khác nữa cho chiếc i5 giống với chiếc Lumia 920 của Linh.
Và anh đi làm, không quên gửi một tin nhắn đầy hối lỗi kia. Tin nhắn rep lại của Linh làm anh sặc coffee. Bắn tung toé ra mấy tờ giấy thống kê linh tinh. Anh đành đưa cho thư ký gõ lại bản thống kê nhem nhuốc.
Anh thở dài, nhìn màn hình rộng lớn của chiếc điện thoại với dòng chữ rõ nét “Con muốn xưng hô là ba con ở mọi nơi.”
Đâu phải anh không muốn. Anh CỰC KÌ MUỐN là đằng khác. Nhưng khó khăn vô cùng. Làm sao anh có thể gọi một cậu nhóc nhìn y chang em trai anh là “Con ơi”? Mọi
người sẽ đánh giá anh là một gã đàn ông không ra gì. Làm chuyện đó vào lúc mới có 15 tuổi, rồi làm cho con gái người ta có thai, rồi bỏ người con gái ấy đi, suốt 15 năm không thèm quan tâm, ngó ngàng gì đến mẹ con họ, suốt 15 năm sống xa hoa hạnh phúc với những cuộc vui bất tận của một dân chơi chính hiệu, suốt 15 năm qua, mẹ con họ sống khổ cực thế nào, tất cả là tại ai?
Đương nhiên tại anh.
Ít ra đó cũng là suy nghĩ của người ngoài cuộc.
Rồi thì mọi đối tác sẽ có còn muốn làm việc với một kẻ-không-đáng-làm-đàn-ông như anh?
Rồi thì giới kinh doanh châu Á này sẽ còn tôn trọng nể phục anh?
Và rồi thì dưới áp lực kinh hoàng ấy, liệu anh có còn giữ được chức Tổng giám đốc?
Hàng trăm, hàng ngàn nhân viên của anh rồi sẽ ra sao đây?
Tất cả chỉ tại một thằng nhóc mang hai tên “Con anh.”
Đôi mắt anh đanh lại, lạnh lùng, vô cảm, băng giá… anh nhắn tin lại.
“Con không hiểu hay cố tình không hiểu? Nói chuyện sau, ba đang bận.”
…
Linh nhếch mép cười, đôi mắt cậu vô hồn, hoặc là lạnh lùng, vô cảm, băng giá… nhìn màn hình chiếc điện thoại, cậu khẽ thì thầm.
“Đương nhiên tôi hiểu.”
Đương nhiên Linh hiểu, không hiểu cũng bắt buộc phải hiểu. Cậu không phải kẻ ngu dốt. Cậu biết điều này từ khi còn ở Hà Nội, thậm chí là từ khi cậu không biết bí mật của mẹ, hoặc hơn nữa, đó là cậu biết từ khi cậu nhận thức được cuộc sống không có ba của mình.
Cậu hiểu, khi cậu xuất hiện, thì sóng gió lớn sẽ đến với anh nếu anh công khai mối quan hệ hiện giờ của cả hai.
Và công việc của mẹ cũng bị tác động không nhỏ.
Cậu biết ích kỷ là không tốt, nhưng cậu muốn cả thế giới này phải biết cậu và Phong là ba con. Đúng! Là một người cha, và một người con. Chứ không phải là anh trai, em trai như Phong đã tính.
Cậu biết rằng, sự nghiệp mà Phong cố gắng xây dựng, sẽ dễ dàng lung lay vì cậu. Và cuộc sống bình yên hiện giờ của mẹ và cậu sẽ trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Nhưng trong cậu có một niềm tin rằng, Phong sẽ có được cách giải quyết đúng đắn và hoàn hảo nhất.
Nhưng sự thật vẫn cứ là sự thật, chẳng bao giờ giống như trong suy nghĩ.
Rốt cục công việc và sự nghiệp của anh, còn quan trọng hơn gia đình 85 triệu lần.
Linh bỏ chiếc điện thoại vào túi quần, rảo bước nhanh trên con đường rợp bóng phượng vĩ.
…
Linh đi lượn lờ khắp Sài Gòn với 500K trong túi quần. Số tiền khoảng 2 triệu kia cậu phải để dành để mua vé xe để trở về Hà Nội, rồi còn phải mua quà cho lũ bạn và mẹ cậu nữa.
Thế mà trong vòng cả buổi sáng, 500K hết veo, chỉ còn đúng 120K. Linh choáng váng. Mua vài thứ quà nhỏ nhỏ xinh xinh, nhiều cái vớ va vớ vẩn linh tinh lung tung, thế mà cũng ngốn không ít tiền.
-Thôi kệ, đất Sài thành mà. – Linh tặc lưỡi.
Cậu ăn trưa với bọc xôi gói bằng lá sen, thơm nức mũi. Cầm chiếc thìa múc từng miếng xôi vò với vừng bỏ vào miệng, Linh xuýt xoa vì ngon.
-Fastfood Việt Nam vẫn là số 1.
Linh đang ngồi trong công viên M. Gần với một trường quốc tế. Lúc này đang là giờ tan tầm nên con đường đông nghẹt, còi xe và bụi bặm quyện vào thành một thứ hỗn tạp
kinh khủng.
Nhìn dòng người nối nhau đi mà Linh thở dài.
-Không khác Hà Nội lúc chưa xây mấy cây cầu là bao. Giao thông Việt Nam kinh khủng thật.
Như một lão già.
Ném lá sen vào thùng rác sau khi giải quyết đống xôi. Linh đứng dậy xoay xoay người vì mỏi, quệt mồ hôi trên trán, cậu thở phù phù vì nóng. Quyết định sang tiệm
Coffee bên kia đường, cậu rảo bước.
Đèn đỏ sáng, dòng người dừng xe lại, Linh đi ngang qua trước mặt một đám học sinh cấp 2 hay cấp 3 gì đó. Cả đường chỉ có một mình cậu đi. Đám học sinh hiếu kỳ
không ngừng bàn tán khiến Linh phát hoảng. Cậu bước nhanh hơn.
-Đẹp trai kinh khủng luôn.
-Nhìn anh ý mới cute làm sao. Yêu chết được.
-Này này… nhìn giống anh Wind Invincible nhỉ? Nhưng anh này nhìn cute hơn, hiền hơn. Yêu thế.
Linh dừng lại, quay lại nhìn về phía cô bé cấp 3 vừa mới mở miệng nói. Ngay lập tức, cả đám rít lên.
Wind Invincible chẳng phải là ông bố giời đánh thánh vật cũng không chết của cậu sao?
Dừng lại một lúc, Linh lại quay lại, tiếp tục đi sang bên kia đường.
-Anh ý uống coffee trong quán C.LyXy kìa. Vào đi vào đi.
Thế là cả đám hò nhau vào trong C.LyXy. Thật hám zai dã man.
Linh chọn một chỗ cạnh cửa sổ ở tầng trên, có thể nhìn xuống đường phố.
***************The End Parte 1**
Khi nào mới có P2 says
Khi nào mới có P2
Anonymous says
Nghỉ viet roi pan oi
Anonymous says
Truyen này o táo xanh á tác giả pỏ truyen roi