Truyện gay Độ Chênh Lệch : 15… – Chap 2

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Linh chỉ nói cho mẹ biết là sáng hôm sau sẽ đi sớm, chứ không nói rõ là mấy giờ, thế mà mẹ vẫn biết rõ, mẹ dậy sớm làm cơm và chuẩn bị ít đồ cho Linh. Thắp nén hương cầu mong cho đứa con đi xa được an toàn. Hai mẹ con im lặng ngồi ăn cơm sáng. 3h sáng, mẹ chở Linh đến bến xe Gia Lâm.
-Đi cẩn thận. Mỗi ngày phải nhắn tin, gọi điện cho mẹ nhé.
-Vâng. Con biết rồi mẹ. À nếu cô giáo hỏi vì sao con không đi du lịch với lớp thì mẹ cứ bảo là gia đình có việc bận nhé. Còn tụi cái Hương, Ly, Hùng, Đức thì mẹ cứ kể cho chúng nó nghe nha.
-Ừ… mẹ biết rồi.
-Thế… con chào mẹ.
-À này…
-Dạ?
Mẹ Linh lấy ra từ trong túi xách một cái hộp khá to.
-Phần thưởng cho con. Mẹ hứa từ đầu năm rồi nhé!
Linh tròn mắt nhìn mẹ rồi nhìn chăm chú vào chiếc hộp đề lù lù mấy chữ to tướng Converse và ngôi sao đỏ lòm nằm nội tiếp một vòng tròn, là đôi giày Converse đỏ xanh mà mẹ đã hứa mua cho Linh nếu cậu được học sinh giỏi, mẹ Linh đã phải mua hẳn hai đôi giày, một xanh dương, một đỏ, đề tặng cậu một đôi đỏ xanh khác màu. Cậu ôm chầm lấy mẹ, đột nhiên hai mắt trở nên nóng lạ thường, không biết phải nói gì. Linh buông mẹ ra rồi bước lên xe.
-Con… chào mẹ.
-Ừ… đi cẩn thận.
Đôi mắt mẹ lại hoe đỏ, khoảng thời gian này Linh làm mẹ khóc quá nhiều rồi.
Chiếc xe chuyển bánh ngay sau đó vài phút.
Nằm ngắm nghía đôi giày chán chê, Linh lăn ra ngủ, màn hình điện thoại vẫn sáng. Hình ảnh người đàn ông đẹp trai, nam tính đang cười nửa miệng bị gạch chéo hai nhát đỏ rõ nét.
“Tôi phải tìm cho bằng được ông!”
Những ngày sống trong xe khách quả thực là điều vô cùng bí bách, nhưng cũng thoải mái hơn khi Linh làm quen được với 1 cậu bạn hơi mình 1 tuổi, học bên Việt Đức, và một chị du học sinh Austraylia. Bộ ba buôn dưa lê suốt ngày, không có chủ đề giới hạn, chủ đề nào cũng có.
-Haizzzzzz. Nói thật là chị hơi bị ghét ông bố của em rồi đấy nhé.
-Ôi giời… em còn ghét ông ấy, nói gì chị. Mà chị Tú ạ, cái ông ấy đều lắm, 30 tuổi rồi mà làm như teen lắm, suốt ngày nói phét vớ vẩn chém lốc chém bão trên Facebook, trông mà ngứa cả mắt.
-Thế á? Ha ha ha… thật là teen quá cơ. Ghét thật.
-Có ảnh không anh xem nào.
-Đây… anh xem. Teen chưa?
-Uầy… cơ bắp ác chiến thế. Pro ghê á.
-Cũng được nhưng không ra gì. Haizzzzz. Em thấy anh còn hơn ông ấy anh Vương ạ.
-Thật á? Hê hê… quá khen… quá khen.
Cuộc nói chuyện râm ran của 3 người làm sôi nổi cả góc xe, hai người tầng trên một người tầng dưới, nói chuyện loạn cào cào.
Với những người lạ này, Linh cảm thấy không phải giấu giếm lý do mình vào Nam làm gì, cứ kể cho họ, có mất gì đâu chứ. Thế là Linh kể tuốt tuồn tuột mọi thứ về người đàn ông này trong suốt ngày đầu tiên cho hai người bạn mới nghe.
-Anh Vương. Anh có nhà người quen ở trong Sài Gòn à?
-Ừm… cô chú anh trong ấy. Sao?
-Dạ không… rủi em bị ông ta đuổi đi thì em có thể…
-À… ở nhờ ấy hả? OK. Chuyện nhỏ. Cứ thoải mái thôi. Cô chú anh dễ tính lắm.
-Vâng thề em cảm ơn trước.
-Ừ… không có gì.
Vương cười toe toét. Chị Tú đột ngột lên tiếng:
-Thằng Vương là trung khuyển cường công sủng thụ, thằng Linh là mĩ cường ngây ngô thơ ngây thụ.
Vương giật mình đánh rơi cái điện thoại của Linh xuống giường, Linh tròn mắt nhìn chị Tú:
-Nghĩa là sao ạ?
-À… nghĩa là…
-Chị Túuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu. IMMMMM. – Vương rú lên, xông vào bịt mồm chị Tú. Làm bả giãy giụa như ăn phải bả.
-Công thụ là gì ạ? – Linh ngây ngô.
-À có gì đâu. À hà… mà… mà… mà em biết công ty ba em ở quận nào không?
Vương vội lảng sang chủ đề khác, tay vẫn bịt chặt mồm chị Tú.
-Dạ có… em tìm hiểu hết rồi. Ông ta không thoát khỏi em đâu. Hừm.
Linh lừ lừ mắt, cầm Lumia 920 lên, gườm gườm nhìn hình ảnh người đàn ông được đặt làm ảnh nền của điện thoại.
Vương và Tú vẫn đang đánh nhau, còn Linh thì ôm điện thoại lầm bầm trong miệng.
Còn 2 tiếng nữa là đến rồi.
Linh nằm trằn trọc, kế hoạch hoàn hảo đã được vạch sẵn trong đầu, bao nhiêu ý tưởng về cuộc gặp gỡ này tràn ngập trong đầu. Chỉ số 157 của IQ được vận dụng hết cỡ, những lời nói, cách cư xử, hành động, v… v… đều vô cùng hoàn mỹ. Mọi tình huống, già thiết có khả năng xảy ra đều được vạch ra một cách chi tiết và hoản hảo. Để có thể đáp trả một cách thành công với con người nguy hiểm này chỉ còn cách đó.
Đột nhiên Linh thấy run rẩy với kế hoạch táo bạo của mình. Cậu đập mạnh hai tay vào cửa kính xe, bặm môi.
-Mình sẽ tìm được!!
Linh nhủ thầm. Cậu lấy điện thoại và gửi cho mẹ một tin nhắn: “2 tiếng nữa con đến tpHCM mẹ ạ.”
Tin nhắn được rep lại ngay.
“Hay… thôi con về đi.”
“Mẹ thôi đi. Mẹ đừng nói linh tinh nữa.”
“Mẹ lo cho con.”
“Nếu mẹ lo cho con thì làm ơn mẹ đừng bảo con gì cả. Thôi con ngủ đây. Con thông báo vậy thôi. Chào mẹ nha!”
“Ừ… mẹ biết rồi. Chào con.”
Linh thở dài. 3 ngày nay mẹ luôn chỉ có điệp khúc “Thôi về đi con”, thật là làm người khác cáu máu.
Cầm điện thoại lên, Linh vuốt nhẹ màn hình, khuôn mặt bị gạch chéo của ba cậu lại hiện ra. Linh thì thầm.
“Ba có nhớ mẹ không? Ba có biết là ba có một thằng con trai không? Ba có biết con nhớ ba lắm không?”
Con yêu ba lắm ba à…
Một giọt nước mắt khẽ chảy dài…
Nhưng con cũng hận ba…
Linh xuống xe lúc 10h30 sáng. Không quên chào tạm biệt và xin số điện thoại 2 người bạn mới quen kia. Cái nắng chói chang oi bức của Sài Gòn làm cậu phảỉ thay một cái áo khác trong toilet. Nhìn lại mình trong gương một lần nữa trước khi bước vào cuộc chiến “Tìm ba”, Linh hít sâu một hơi.
-OK. Duyệt!!!
Xốc balo lên vai, chỉnh lại quần áo, Linh lôi cái vali kéo xềnh xệch ra khỏi toilet. Leo lên một chiếc xe bus sau khi hỏi rõ địa chỉ cần đến, Linh chọn một ghế ngồi gần bác tài xế, cắm chiếc jack của headphone Monster Beat vào iPod, Linh chụp chiếc headphone lên tai, nhắm mắt nghe nhạc.
“Công ty TNHH X. Hoàng Quốc Phong. Công ty TNHH X. Hoàng Quốc Phong. Công ty TNHH X. Hoàng Quốc Phong. Công ty TNHH X. Hoàng Quốc Phong…”
Headphone vẫn đang xập xình tiếng nhạc bài Payphone của Maroon 5. Còn đầu óc Linh thì vẫn xập xình về bố Phong và cái công ty “bố láo” của ông ta.
Mọi kế hoạch… mong là sẽ diễn ra trơn tru.
Xe bus dừng lại, anh phụ xe nói với Linh:
-Em rẽ trái ở ngã tư này đi thêm một đoạn nữa là đến công ty X ngay, to đùng ấy.
-Vâng cảm ơn anh. – Linh mỉm cười toe toét.
Bước xuống xe, Linh rảo bước trên vỉa hè, càng đi tim càng đập mạnh. Cho đến khi đôi chân Linh dừng ngay lại ở trước toà nhà cao 15 tầng có lù lù dòng chữ Công ty TNHH X.
-Cao thật. Chắc hắn ở tầng cao nhất.
“Linh thì thầm. Bây giờ là 11h hơn rồi. Chắc sắp đến giờ ăn trưa. Có khả năng là mình sẽ gặp được hắn.”
Nói rồi Linh dảo bước vào trong toà nhà cao tầng. Những người mặc đồ công sở ra vào tấp nập. Linh tự hỏi vì sao mình lại vào trơn tru như thế mà không bị bảo vệ chặn lại hỏi thăm loằng ngoằng.
Đi đến bên khu vực tiếp khách. Linh hỏi một nữ nhân viên.
-Cho em hỏi phòng tổng giám đốc là ở tầng bao nhiêu ạ?
Nữ nhân viên tròn mắt nhìn Linh.
-Em có hẹn trước với tổng giám đốc không?
-Tôi xin nhắc lại một câu nữa. Phòng tổng giám đốc ở tầng bao nhiêu?
Linh lừ mắt.
-Em… em phải có hẹn trước với tổng giám đốc…
-Tôi có thể trả lời câu ấy với thư ký của hắn ta. Tầng bao nhiêu?
-Bảo vệ!
Nữ nhân viên hô to hốt hoảng. Tất cả mọi người đều quay ra nhìn. Linh đập mạnh tay xuống bàn, hét to:
-Cô và đám bảo vệ giám động đến tôi thì xác định nộp đơn xin thôi việc đi!!!
Tiếng hét vang vọng toàn bộ đại sảnh khu vực tầng trệt. Hai tên bảo vệ mặc vest đen vội dừng động tác, nữ nhân viên hoảng sợ run lẩy bẩy.
-Tầng mấy?
-1… 14…
-Cảm ơn!
Linh buông một câu lạnh lùng rồi quay lưng đi thẳng đến thang máy. Ấn vào mũi tên chỉ hướng lên trên, cậu trầm ngâm nhìn hai cánh cửa kim loại khép chặt.
Những ánh mắt hiếu kỳ không ngừng chiếu trên Linh. Tiếng xì xào nổi lên. Nữ nhân viên nọ đang vội vàng nói gì đó qua điện thoại một cách hốt hoảng.
“Ting.”
Tiếng thang máy vang lên. Linh bước vào trong thang máy, ấn vào phím 15, chờ một lúc, hai cánh cửa đóng lại, trong thang máy lúc này chỉ có một mình Linh. Càng lên trên, tim Linh càng đập dữ dội, mồ hôi cứ thế túa ra ầm ầm. Đầu óc hỗn loạn.
-Mình phải bình tĩnh. OK!!!
Linh tự đập bôm bốp vào mặt mấy cái, đỡ hơn nhiều. Hít sâu một hơi. Linh trở về trạng thái vô cùng nguy hiểm.
Thang máy đột ngột dừng lại ở tầng 5. Cánh cửa mở ra. Một người đàn ông trong bộ vest màu đồng rất lịch lãm bước vào, đôi mắt đen sáng lên một tia lạ lẫm. Linh vội dịch sang một bên nhường chỗ cho người đàn ông này. Cánh cửa khép vào. Thang máy tiếp tục đi lên. Linh khẽ liếc mắt nhìn người lạ. Một người đàn ông kiệt tuấn. Đẹp trai và nam tính vô cùng. Linh cố gắng liếc lên cao hơn nữa vì người đàn ông này khá cao, chính xác là Linh đứng đến cổ hắn. Thoáng ngỡ ngàng, một cảm giác thân thuộc vô cùng ùa về trong Linh. Người đàn ông này, Linh đã gặp ở đâu rồi. Chắc chắn như thế. Cảm giác thân thuộc vô cùng. Linh nhăn mặt, căng đầu căng óc ra suy nghĩ, nhưng càng nghĩ đầu càng đau, giống như sắp vỡ tung ra vậy.
Mái tóc đen cắt ngắn, trông rất khoẻ mạnh và cá tính. Phần mái được cắt tỉa gọn gàng, để lộ ra vầng trán cao và trắng, hai bên mang tai được cắt ngắn gần như là cạo trắng. Nói thế nào nhỉ? Khá là dân chơi. Trông hệt như một tên thanh niên choai choai. Nhưng cũng không phải quá lố, không có chút gì gọi là đường phố hay “mất nết” cả. Vẫn rất thích hợp ở nơi làm việc như thế này.
“Kẻ như thế mà cũng được làm ở công ty này sao?” – Linh nghĩ thầm sau khi quan sát chán y.
…
“Thằng nhóc này căng thì là lớp 12, ừm… nói tóm lại là học sinh cấp 3, không hơn được. Cái kiểu ăn mặc và mang hành lí như vậy… có lẽ nào nó nghĩ đây là khách sạn? Không! Chắc là có người quen của nó ở đây. Ừm… ai trong công ty mình có con lớn sao? Mà cũng có thể là một đứa em của một nhân viên trẻ như thế. Mình nghĩ dễ là em của một nhân viên nào đó. Chắc là hẹn cậu nhóc đến đây.
Vali du lịch sao? Ừm… thế thì đại khái là thằng nhóc này là họ hàng xa của một nhân viên, đến đây để đi chơi vào kì nghỉ hè. Nhưng… từ tầng 10 đến giờ nó không dừng lại ở một tầng nào… Để xem… Hả??? Tầng 15 sao? Không phải chứ? Không lẽ nó là em của trợ lý mình. Ờ… chắc thế. Cô ta có thằng em xinh zai đấy chứ. Chậc… cái cổ trắng ngần thế kia… Mịn màng quá… Nếu đây là một ả nhân viên thì chắc mình sẽ… Hahaha…”
…
“Thằng cha này điên hay sao mà cứ cười khùng khục thế nhỉ? Haizzz… rõ là đang nín cười mà. Tổ cha thằng hâm. Mình có gì đáng cười sao? Không đẹp trai hơn hắn mới lạ… Ừm mà hắn đẹp trai hơn mình thật… Mà hắn thần kinh hay sao ấy. Cười một mình thì rõ là điên rồi còn gì.” Truyện gay Độ Chênh Lệch : 15 … by Jeykill.
…
“Mà mình có gì lạ hay sao mà thằng nhóc này nó lại nhìn mình chăm chăm ấy nhỉ? Hay là nó thích mình… Haha… cũng dể hiểu thôi. Mình thế này cơ mà. (Bá đạo anh tổng tự sướng gớm giời) Mà… mình cảm giác thằng nhóc này khá thân thuộc. Quen lắm… mình gặp nó ở đâu rồi nhỉ? Đôi môi và đôi mắt, cả cặp lông mày kia… Ừm… Hmmmmmmmm. Thua! Mình không nhớ ra nổi. Ôi mà nhìn cái kiểu nó cắn môi kìa… Thực khêu gợi nha…
Đôi môi hồng kia… mọng nước. Ực… Trời trời… Hoàng Quốc Phong. Mày đừng có điên nha. Nó là con trai đấy nhá. Với lại… nó là em thư ký mày đấy nhá. Mà hơn nữa mày còn đang tăm tia ả thư ký nữa đấy nhá… Ngừng lại ngay suy nghĩ này… Chậc… Sao cặp mông lại… quyến rũ thế… Ôi mày điên rồi. Oái… sao… sao mình lại cương lên thế này?”
…
“Giờ thì mình dám cá thằng này là một thằng điên. Không hơn không kém. Cá 1 ăn 100 đấy. Cứ như thằng dở hơi bơi sấp vậy. Sao lại có thể loại khùng điên này nhỉ. Nhìn rõ ràng giống người cơ mà. Cứ đứng loay hoay, rồi còn kêu “Oái” lên một cách rất vô duyên. Mà… gáy mình và quần mình có gì kì sao? Gáy có vết bẩn à? Hay quần rách? Sao hắn cứ nhìn mình chằm chằm là thế quái nào? Giời ạ.
Còn 4 tầng nữa mà sao lâu quá thể vậy? Ôi Chúa ơi mình điên mất thôi. Ra ngay khỏi đây trước khi chết ngộp. Mà sao mãi hắn không dừng lại nhỉ? Để xem… ơ… Hắn cũng lên tầng 15 này… Ô thế là thế nào? Hay hắn là thư ký thằng tổng? Không… mấy thằng tổng toàn thư ký nữ. Mình còn lạ gì. 15 tuổi có con thì đủ biết là hắn máu chó cỡ nào rồi đấy. Hừm… thế thì chắc là một nhân viên nào đó lên phòng thằng tổng để đưa hồ sơ hay gì đó rồi. (em nó ngu thấy ớn, còn cái phương án đây là anh tổng, tức bố em ý, mà em ý không nghĩ ra sao?) Ôi tao muốn đấm vỡ mặt mày thằng điên ạ. Đừng nhìn tao nữa!!!”
…
“Cái kiểu miết gáy cũng… vô cùng là… sexy. Ngón tay thon dài thế kia. Cái gáy trắng ngần. Thật muốn liếm cái gáy đó. Ôi ôi… sao lại… sao tay lại lướt qua lướt lại cái đùi như thế… Thực là làm người khác khó chịu. Ôi trời ạ… Mình điên thật rồi. Tối nay mình không đi sauna thì chắc là chết mất… À… không biết cả cơ thể kia mà loã thể thì sẽ ra sao nhỉ? Trắng muốt, mịn màng, mát dịu, căng mọng, thon thả… Ôi mình muốn ẵm thằng nhóc này quá. Muốn cắn cho môi nó đỏ lòm bởi máu. Muốn nó hét lên sung sướng vì mình. Muốn mọi thử của nó. Tất cả. Muốn cả cơ thể này là của mình, đâu đâu cũng có dấu vết của mình… Không ổn rồi. Muốn cưa cô chị phải “CHIỀU” thằng em mà.”
…
“Và nếu như hắn còn nhìn mình và nuốt nước bọt một lần nữa thôi thì mình không ngại đấm cho hắn một ngàn quả đấm. Này thằng khùng! Trông tao gầy gò thấp bé thế này thôi. Nhưng nói cho mày hay. Tam đẳng Tiệt quyền đạo đấy nhá. Mày có tin tao đạp cho mày hết đường sinh con không? Đừng nhìn tao nữa mà… Huhu… Sợ quá…”
…
“Giá như… tôi có em trong vòng tay mình nhỉ.”
…
“Giá như… tôi có thể đập chết anh mà không bị truy cứu trách nhiệm Hình sự nhỉ.”
Linh gần như lao ra bằng tốc độ ánh sáng khi cửa thang máy mở ra ở tầng 15. Người đàn ông lạ mặt kia cũng bước ra theo. Với một phong thái ung dung trêu người rất… lấc cấc.
Kì lạ là trong suốt quá trình đi từ tầng 1 lên tầng 15. Ngoài anh ta ra, chẳng có ai đi thang máy cả. Làm Linh gần như vỡ tim vỡ phổi.
Linh cẳm đầu đi nhanh về phía trước. Đôi chân dài của anh ta bước những bước dài đuổi theo Linh. Hai tay vẫn đút trong túi quần. Khoé miệng nhếch lên một ý gian tà.
Đến trước cửa phòng tổng giám đốc, Linh thở dốc. Làm như không nghe thấy tiếng gọi của nữ thư ký. Cậu định giơ tay gõ cửa. Một âm thanh ấm áp sau lưng vang lên:
-Cậu tỉm tôi?
Ngữ điệu vô cùng ngạc nhiên. Linh quay phắt lại. Trợn tròn mắt nhìn người đàn ông tuấn suất trong thang máy với mình vừa nãy.
-Anh… là…
-Tôi là Hoàng Quốc Phong. Tổng giám đốc công ty này. Tôi biết cậu không?
Giữa trưa nắng nóng, một tiếng sấm rền vang ngay sau khi một tia chớp rạch ngang bầu trời Sài Gòn.
Khi nào mới có P2 says
Khi nào mới có P2
Anonymous says
Nghỉ viet roi pan oi
Anonymous says
Truyen này o táo xanh á tác giả pỏ truyen roi