Truyện gay: Một chút dại khờ một chút tôi – Chương 7

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Thằng này chắc cái số nó không được nhìn thẳng hay sao, nói chuyện với tôi mà con mắt nhìn dưới dép không hà, những lúc đi chơi, chỉ có tôi và nó thì nó lại bộc phát cái tính cách hài hước, vui nhộn, nói cười liên tục, còn bây giờ ở cơ quan lại e dè, rụt rè nhìn cúm núm thấy phát ớn.
Tôi nhìn nó phờ phạc như bị mất ngủ, chắc tối qua quên uống thuốc, nên bị nhức quá ngủ không ngon giấc chứ gì, cái thằng lạ thiệt, lớn rồi mà không biết tự chăm sóc bản thân mình, thôi để vào phòng tìm cái điện thoại trước cái đã, rồi ra hỏi thăm nó sau.
Vừa mở khóa bước vào phòng là tôi thấy cái điện thoại ngay trước mặt, đang nằm ở trên bàn, đúng là đầu óc lúc này sao lơ đãng hết sức. Bước tới bấm điện thoại lên xem thì tôi thấy 18 cuộc gọi nhỡ và 15 tin nhắn từ số 0909xxxx68 (Sơn văn hoá):
– Tin nhắn 1: sao tao goi may kg bat may? May đag o đau vay Lg? ranh kg? ca phe?
-Tin nhan 2: tam rua, thay do di, khoang 30p nua tao qua ruoc.
– Tin nhan 3: sao khong nghe may di Lng? Xong chua, anh dang doi nghe cung, anh doi bung qua roi đó.
– Tin nhan 4: may lam ji cham chap vay, tao doi may dai co luon, thay do xong nho goi tao lien nha.
– Tin nhắn 5: khi de tao vua thoi nghe thang chó Lng , gọi kg bat, nt kg tra loi.
– Tin nhắn 6: may đug co lam tao lo nghe Lg, may co chuyen ji vay?
– Tin nhắn 7: Tao kg hieu thai do nay la thai do ji? Tao co lam ji may kg hai long thi noi me ra di.
– Tin nhắn 8: may đug co im lag nhu vay? May noi di Lng? Hay la may chui tao cung duoc,
– Tin nhắn 9, 10: may nghe dt di Lng, dng co nhu the, dc kg? Cho tao biet tin hieu cua may đi Lng.
– Tin nhắn 11: tao hieu rui, tao kg nen tien xa hon mot tinh ban binh thng dug kg? Tao cam on may vi may ngay qua da cham soc cho tao.
– Tin nhắn 12: troi oi..may đug nhu vay Lng oi, tha la may lay dao dam tao mot nhat con hon la su im lag cua may.
– Tin nhan 13: tao đang đug o duoi nha may ne, may chi can mo cua so ban cong ra cho tao thay la tao ve nha lien.
– Tin nhan 14: hay là may bat may cua tao di Lng. May Kg tra loi cug duoc nua.
-Tin nhắn 15: tu nay tao se kg lam phien may nua dau.
Đọc những dòng tin của thằng Sơn nhắn cho tôi mà lòng đau quặn thắt, chắc nó đứng ngoài cổng nhà tôi lâu lắm thì phải, nhưng tại sao lúc đưa anh, chị tôi về cũng khoảng 11h nhưng tôi lại chẳng thấy ai ngoài cổng hết, không lẽ nó nhắn tin, gọi điện thấy tôi không trả lời nên nó mới đến xem tôi như thế nào, từ khi nó làm chung cơ quan với tôi tới giờ, có bao giờ tôi như vậy đâu, muốn hay không thì tôi cũng phản hồi tin hoặc trả lời điện thoại cho nó chứ, để tôi xem lại nội dung tin nhắn mà nó đứng trước nhà tôi là mấy giờ.
Trời ơi! Là 12h50p, giờ này tôi đã ngủ rồi còn gì, chắc nó lo không biết có chuyện chẳng lành xảy ra cho tôi, bị tai nạn xe cộ hoặc là cũng giống như nó, bị bọn đầu gấu xử, nên nó không yên tâm, đứng đợi trước cổng nhà tôi để xem tôi như thế nào.
Tin nhắn cuối cùng mà nó gởi cho tôi là 3h30p, nó vẫn đứng đó kiên nhẫn để chờ tôi một thời gian dài đến thế sao? Sao nó không thương lấy cái bản thân của nó chứ, sương khuya, gió lạnh nó cũng không màng, thậm chí đến sức khỏe của nó không được tốt nó cũng bất chấp tính mạng được hay sao? Mày khờ quá vậy Sơn? Tao có đáng để mày phải hy sinh như vậy không? Mày đã nói đúng, tao chưa từng trải qua nên tao không hiểu hết được cảm xúc của mày, trong cái thế giới này, tao được nhận nhiều hơn là cho, cái địa vị xã hội mà tao đang có cũng là do ba tao cho, còn trong chuyện tình cảm thì tao còn nhận nhiều hơn thế nữa từ anh, em nhà thằng Hòa- Bình, nên làm sao tao có được cảm giác đó, cảm giác của cái yêu đơn phương, của sự tự ti, mặc cảm, của khoảng cách địa vị, hay nói đúng hơn là cảm giác lạc lõng, chơi vơi giữa cõi đời này.
Bây giờ phải làm sao đây, đang trong giờ làm việc, tôi chạy qua phòng để gặp nó là không phải cách, nếu không kìm nén được cảm xúc của tôi hoặc nó khi đối diện tại cơ quan thì tôi biết ăn nói sao với ba, má tôi, rồi đồng nghiệp cơ quan sẽ nhìn tôi như thế nào đây, không thể làm như vậy được, tôi vội bấm điện thoại gọi cho nó thì nghe một âm thanh quen thuộc: “thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được,.. “. Tôi bắt đầu rối tung lên, lòng như lửa đốt, đi đi lại lại, bỗng có tiếng gõ cửa:
– Vào đi -Tôi.
– Dạ, sáng nay anh có cuộc họp phúc tra hộ nghèo có thu nhập bình quân từ 16 triệu đồng trở xuống -Phượng.
– Ra nói anh Châu họp thay tôi đi.
– Còn cuộc họp phúc tra công nhận phường văn hoá và khu phố văn hoá.
– Nói chị Thanh họp thay tôi.
– Nhưng còn cuộc họp phê duyệt kế hoạch năm của phường thì anh phải tham dự rồi, vì cuộc họp này có sự tham gia của rất nhiều thành phần quan trọng của quận và phường và đặc biệt có sự tham dự của phó chủ tịch UBND quận.
Cuộc họp này tôi bắt buộc phải tham dự, không thể phân công ai thay thế, nên tôi nói: được rồi tôi đến liền. Em ra tìm giúp anh Sơn cho anh, nếu gặp thì nói anh Sơn ngồi trong phòng này đợi anh, họp xong rồi anh sẽ xuống gặp nó.
Thấy thái độ bực bội của tôi qua gương mặt và những câu trả lời cụt ngủn nên con bé Phượng nó cũng sợ, nó chỉ trả lời một tiếng dạ, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Cuộc họp kết thúc lúc 11h30, tôi về phòng nhưng vẫn không thấy thằng Sơn, nên tôi lật đật chạy xuống chỗ phòng kế toán hỏi bé Phượng:
– Em có gặp anh Sơn không?
– Dạ, sáng ảnh có vô cơ quan, nhưng nảy giờ em tìm khắp nơi cũng không thấy ảnh, em có hỏi, thì anh Lâm ảnh nói: anh Sơn vào đưa hồ sơ của anh Duy cho anh Lâm rồi ảnh đi về liền hà.
– Vậy hả, Cảm ơn em nghe.
Tôi sốt ruột quá, nên tôi vội vàng đi ra ngoài lấy xe chạy thẳng đến nhà thằng Sơn, đến nơi thì khóa trái cửa ngoài, tôi gọi nó thêm lần nữa xem sao, thì vẫn còn cái âm thanh kéo đờn cò .. Ò… Í… Ê…của nhà mạng, tôi nghĩ trong đầu, không biết bây giờ thằng Sơn nó đi đâu ta, mình cũng không rõ lắm về các mối quan hệ bạn bè hay người thân của nó thì biết tìm nó nơi nào đây. Hay là mình chạy qua quán cà phê Hoa Sứ thử coi, vì nó đã đưa mình đến đây một vài lần rồi, biết đâu nó ngồi ở đó.
Tôi chạy đến quán cà phê Hoa Sứ, nhưng vẫn không thấy nó, chạy lòng vòng nảy giờ cũng hết thời gian, nhìn đồng hồ đã 1h25 rồi, nên tôi chạy về cơ quan để họp tiếp đoàn kiểm tra của quận về kiểm tra công tác cải cách hành chính của phường
Ngày hôm nay, tâm trạng tôi rối bời vì chuyện thằng Sơn, mà phải cố gắng để tham dự biết bao nhiêu cuộc họp quan trọng, họp để cho có thì thôi chứ trong đầu cứ lo ra như vậy sao mà họp có chất lượng được.
Họp xong, vào phòng định chuẩn bị tiếp tục công cuộc tìm kiếm nữa thì chị Thanh bước vào
– Mình chuẩn bị đi ra quán luôn đi Long, cho kịp giờ.
– Em hơi mệt, chị thay mặt em tiếp Đoàn kiểm tra nha chị Thanh (thường thì phường hay chiêu đãi đoàn công tác của quận xuống sau mỗi lần kiểm tra).
– Trời, em không biết hôm nay là mình làm tiệc tiễn anh Mười hả Long?
Làm sao tôi còn nhớ gì nữa chứ, trong tình cảnh hiện giờ, cái đầu tôi như muốn nổ tung lên rồi, bây giờ chuyện tôi nghĩ không khác hơn ngoài thằng Sơn thôi, nhưng mà phải dằn lòng lại, vì dù gì đi nữa thì anh Mười cũng là công chức lâu năm của phường, tiệc chia tay với ảnh mình phải bắt buộc có mặt cho đúng lễ nghĩa, nghĩ vậy, nên tôi nói với chị Thanh
– Họp hành riết rồi đầu óc để đâu đâu không Chị ơi, chị mà không nhắc chắc em cũng quên luôn, được rồi anh, em cơ quan đi trước rồi em qua liền.
– Cơ quan đi hết rồi, còn em, chị với bé Phượng thôi, bé Phượng nó chở chị, nên em đi chung luôn đi, còn ở đó trước, sau gì không biết nữa.
Tôi định tranh thủ để gọi thử cho thằng Sơn lần nữa nhưng chị Thanh nói vậy, biết làm sao bây giờ đây, thôi thì đi chung luôn cũng được, chắc chắn là thằng Sơn phải có mặt ở đó thôi, làm chung cơ quan lâu năm không lẽ nó không tới, coi sao được.
Đi chung với chị Thanh tới quán, đảo sơ một vòng, mọi người đã có mặt đông đủ nhưng tôi không thấy thằng Sơn đâu cả, tôi ngồi xuống bên cạnh thằng Lâm, rồi hỏi nó:
– Thằng Sơn nó đâu rồi, sao anh không thấy vậy Lâm?
– Hồi sáng, gặp nó em sợ nó quên, em có nhắc nó rồi, nó nói là nó biết, nhưng sao giờ nó chưa đến, em cũng không biết nữa.
Rồi bữa tiệc cũng bắt đầu, tâm hồn tôi như lạc lõng, chơi vơi giữa những tiếng nói, cười của mọi người, tôi chợt nhớ đến thằng Sơn, nhớ đến cái hình ảnh của nó ở quán Năm Lửa, nhớ cái cảnh tôi và nó đi thực địa, rồi đến cảnh ở nhà của nó, những hình ảnh cứ liên tục tái hiện ở trong đầu tôi,…đang thả hồn quay về quá khứ, thì thằng Lâm nó lay nhẹ tay tôi:
– Anh Long, anh Mười mời anh kìa.
Nhấc cái ly lên sao cảm giác nó nặng khủng khiếp, nhưng tôi cũng phải gắng gượng để làm cho tốt vai trò của mình: ngày hôm nay chúng ta ngồi với nhau để chia tay anh Mười tôi thấy lòng mình nặng trĩu, một người anh và cũng là người cha, người chú của các anh, em mình đã hạ cánh an toàn sau một chuyến bay dài, đầy rẫy những chông gai, thử thách, chúng ta hãy nâng ly lên để chúc cho sự gắn bó, thương yêu của chúng ta và chúc anh Mười cùng gia đình được nhiều sức khỏe, hạnh phúc và thành công trong cuộc sống… Nào chúng ta… Dzô..
Làm xong thủ tục, tôi ngồi xuống thì thằng Sơn bước vào…
Với chiếc áo sơmi body tay dài, màu tím than, sọc suông nhuyễn, màu đen kết hợp với quần tây đen, giày mọi cũng màu đen tạo nên một vẻ bề ngoài thật gợi cảm, chững chạc, nó tiến tới bàn tiệc với một nụ cười trên môi rạng rỡ, mà hình như nó không đi một mình, phía sau nó có một người phụ nữ đang tiến đến lại gần về nó và nắm lấy tay của nó, kiểu cách ăn mặc rất dễ thương, gương mặt rất sáng, một vài nét trang điểm rất nhẹ nhàn nhưng nhìn thật ấn tượng, hai người đi chung rất xứng đôi, chợt ánh mắt trìu mến của thằng Sơn nhìn người phụ nữ này thật tình tứ, hai người cùng bước vào bàn một cách rất tự nhiên, thể hiện như họ đã yêu nhau từ rất lâu rồi, nên họ mới tình đến thế.
Sự thay đổi này quả thật khiến cho tôi rất bất ngờ, tính cách và vẽ bề ngoài được thằng Sơn chuyển đổi một cách quá ư là hoàn hảo, từ một con người chán đời lúc sáng, lại thành một con người yêu đời, tràn đầy niềm tin và sức sống vào buổi chiều nay. Chỉ trong một ngày thôi sao con người ta lại thay đổi nhanh chóng đến như vậy hay sao.
Anh em cơ quan nhìn không rời mắt cặp đôi hoàn hảo này, ai nấy cũng điều suýt xoa, thì thầm khen ngợi, không phải chỉ riêng bàn tiệc của cơ quan mà kể cả mọi người trong quán điều hướng về tâm điểm ấy.
Thằng Sơn vội đưa người phụ nữ đó vào ghế ngồi rồi nói
– Dạ xin lỗi mấy anh, chị, em bị kẹt xe nên đến trễ – Sơn.
– Ai vậy Sơn, người yêu hả? Sao không giới thiệu gì hết vậy em?- Chị Thanh.
– Dạ em quên, xin giới thiệu với anh em cơ quan, đây là bạn gái em, bé Hoa. – Sơn.
– Mới quen hả Sơn? – Lâm.
– Sao anh biết hay vậy? Em mới… Quen… Đây…. thôi – Sơn.
– Có vậy thôi mà cũng mất cỡ, nói ấp a, ấp úng – Lâm.
Thằng Lâm nói đến đây thì cả bàn phát lên cười rần rần.
Tôi nhìn nó, nhưng nó lại từ chối không đón nhận ánh mắt của tôi, nó chỉ biểu hiện những cử chỉ thân mật, vuốt ve, âu yếm bé Hoa, bạn gái của nó, thằng Sơn thể hiện bản lĩnh đàn ông bằng biện pháp ga lăng vượt quá mức bình thường mà tôi từng thấy, nó gấp từng miếng thức ăn đưa vào miệng bé Hoa, xong nó lại lấy cái khăn lạnh tự tay chùi miệng cho bé Hoa, rồi cầm ly nước suối lên đưa ống hút đến tận miệng để bé Hoa uống, nhìn đến cái hành động này thì tôi cười thầm trong bụng, sao giống chăm sóc cho đứa trẻ quá vậy, có ai mới quen mà chăm sóc cái kiểu như vậy không trời, qua đánh giá tình hình thì như các bạn cũng đủ hiểu rồi ha? Mày muốn chọc gan tao hả Sơn, chưa đủ trình độ đâu cưng, mày đã lòi nguyên cái đuôi vì hành động quá đà, vừa mắc cười nhưng vừa tội nghiệp nó, cũng do nó quá thương mình nên nó mới vậy thôi, thật là một trò trẻ con hết sức, nhìn thấy mày như vậy là tao cũng yên tâm lắm rồi, chứ không gặp được mày ở đây tao sẽ đứng ngồi không yên đó thằng chó ghẻ ơi, sáng giờ mày bị mất tích là để chuẩn bị cho vở diễn tối nay sao? Tao mà biết trước thì khỏi mất công lo cho thêm mệt.
Sao kỳ lạ vậy, thật mình không hiểu tâm trạng mình bây giờ là sao, lúc tìm không thấy thằng Sơn thì mình như muốn điên lên, thấy nó với bé Hoa từ xa thì trong lòng mình buồn khó tả, một cảm giác hờn ghen xa xôi, phân tích được sự việc thằng Sơn đóng kịch chọc tức mình thì mình vui mừng khôn xiết. trời! Không lẽ mình đã yêu thằng Sơn rồi sao? Chuyện đó sẽ tính sau , để tôi cho thằng Sơn một bài học mới được, nghĩ vậy, nên tôi đứng lên cầm ly bia trên tay, hướng mặt về thằng Sơn:
– Nảy giờ không cụng ly với anh Sơn, tôi chúc mừng anh vì đã có một bạn gái thật xinh đẹp, tôi xin chúc hai bạn bên nhau, hạnh phúc mãi mãi, dzô..anh! Tôi nở một nụ cười rất tươi (tươi hơn nụ cười của mày luôn, cho mày chết nè cưng).
Tôi rót thêm bia vào ly của mình tiếp tục: các anh, em cơ quan chúng ta nâng ly chúc mừng anh Sơn từ nay sẽ có người đẹp luôn luôn bên cạnh để chăm sóc cho anh Sơn mỗi ngày, nào chúng ta la to lên…. Dzô…!
Để ly bia xuống bàn tôi nói: nào các bạn để đáp lại ân tình mà các bạn đã chúc mừng anh Sơn đã có người yêu, hay nói chính xác là anh Sơn sẽ “Rửa ” cái việc anh Sơn có người yêu bé nhỏ, bằng một bài hát được không các bạn, nếu đồng ý thì các bạn cho anh Sơn một tràn pháo tay lớn đi nào.
Tiếng của tôi lúc này chắc lớn lắm, nên chẳng những bàn của cơ quan tôi vổ tay mà tất cả mọi người trong quán điều hướng về phía chúng tôi vỗ tay. Thằng Sơn không thể nào chối từ một lời đề nghị nhiệt tình như thế được, nên nó đứng lên bước đến sân khấu, quay ra nói với ban nhạc đệm bài hát của nó rồi tự giới thiệu:
Để đáp lại lời đề nghị của các bạn, tôi xin hát một bài hát với tựa đề :” Thương Tình Nhân ”
Tiếng hát thằng Sơn cất lên, mọi sự ồn ào như lắng xuống, mọi người bắt đầu quên đi hết những việc riêng để chăm chú lắng nghe và thả hồn theo từng giai điệu của bài hát, giọng hát của thằng Sơn sao mà ấm đến thế, ngọt ngào đến thế, từng câu, từng chữ được nó xử lý một cách thuần thục và điêu luyện lạ kì, như đưa người nghe vào trong hoàn cảnh của bài hát, hay nói đúng hơn là nó đang sẽ chia tâm trạng của riêng mình:
“Nhắc đến tên em, anh cảm thấy buồn
Những lúc cô đơn anh càng nhớ thương
Tâm tư biết ngỏ cùng ai
Thức đêm mới biết đêm dài
Tình nhân em hỡi có hay
Muốn đến thăm ai sao lòng vẫn ngại
Cửa đóng then gài tâm sự với ai
Anh ơi có hiểu lòng em
Có nghe tiếng nói chân thành
Tâm tình gởi trọn về anh
ÐK:
Ðường vào tình yêu chông gai em không đáng ngại
Cho bằng dòng sông không đáy
Bằng lòng tình nhân đổi thay
Anh ơi thương em xin đừng gian dối
Ðừng yêu chót lưỡi đầu môi
Chỉ làm khổ lụy mà thôi
Vắng bóng hai hôm sao lòng nhớ nhiều
Mới biết con tim đau vì đã yêu
Anh ơi có hiểu lòng em
Có thao thức với nhân tình
Chung niềm tâm sự tàn canh…”
Kết thúc bài hát, những tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên, nhưng lòng tôi thì đang đau nhói, tôi tự hỏi sao lại có một bài hát hay đến thế, não nùng đến thế, nội dung của bài hát kết hợp sự luyến láy điêu luyện của thằng Sơn với những giọt nước mắt rơi vội trên má nó, đã lột tã được hết tâm trạng của nó lúc này. Bước xuống bàn, mọi người ai cũng nhìn nó, rồi đưa ra những nhận xét :
– Em hát hay quá Sơn – Chị Thanh.
– Bài hát này tao mới nghe lần đầu từ tiếng hát của mày mà tao kết luôn – Lâm.
– Chú mới nghe được chất giọng của mày đó Sơn, hay tuyệt – chú Mười.
– nghe ông hát cái kiểu này chắc tôi mê ông quá Sơn ơi!!? -Phượng.
Chỉ còn lại mình tôi là cuối mặt ngậm ngùi, xót thương cho tâm trạng của nó.
Buổi tiệc kết thúc, mọi người ra về, tôi vào toilet vệ sinh, tôi bước ra thì thấy thằng Sơn và bé Hoa ngoắt taxi, tôi cũng không chú ý đến tụi nó nữa, nên vào nhà xe lấy xe, hôm nay quán quá đông khách, nên việc lấy xe chờ hơi bị lâu, tôi đứng đợi một lúc thì xe cũng vừa dắt ra tới, chuẩn bị lên xe nổ máy về ổ thì bất ngờ ở phía sau có một người lao tới xe của tôi.
Một cú chồm tới hết sức bất ngờ, làm tôi mất thăng bằng, do chiếc xe SH Việt Nam nó vừa cao lại vừa nặng, tôi kìm không nổi nên tôi chúi người về phía trước và chiếc xe ngã ngang một bên, tôi chỉ kịp đá chống xe rồi rút chìa khóa, hành động thật nhanh gọn, một bàn tay từ đâu chụp lấy cảng xe sau của tôi rồi vội vàng leo lên xe cầm tay lái, tôi đang loạng choạng thì anh bảo vệ quán chạy ào tới chặn người trước đầu xe của tôi, tay nắm lấy cổ áo của nó, rồi quát lớn:
– Đ.M giữa chốn đông người mà mày dám dở thói ăn cướp hả thằng chó? Chết mẹ mày đi.
Chưa dứt câu thì tôi nghe một cái bóp, một nắm đấm thật mạnh vào mặt của nó làm nó té nhào xuống xe, thì nhanh như cắt thằng bảo vệ nó bồi liên tục thêm mấy cước nữa, thì nó khom lưng hai tay ôm lấy bụng, khuỵ gối xuống và rồi nó từ từ ngã gục xuống đất. Lúc này thì đám thanh niên trong quán đủ thứ thành phần: khách có, nhân viên quán có, kể cả mấy thằng mặt rô cũng chạy ùa ra bao lấy nó.
Tôi thấy loáng thoáng thì thằng đó nó nằm sắp, tay chân nó cựa quậy một cách yếu ớt, chắc là nó bị một trận đòn đau lắm, nên nó cố sức gượng để đứng dậy mà không thể nào làm được, tuy tôi không nhìn rõ mặt, nhưng có một cảm giác rất quen với nó, mà hình như bộ đồ nó đang mặc trên người là của thằng Sơn mà ta, nhưng lúc nảy chính mắt mình thấy thằng Sơn đã đứng ngoắt taxi ở bên đường với bé Hoa tại đây mà, lúc đợi lấy xe thì chiếc taxi đó cũng đã chạy trước mình rồi còn gì, giờ này chắc là tụi nó đã về rồi nên không thể nào là thằng Sơn được, người còn giống người, huống hồ chi chỉ là cách ăn mặc giống nhau, lỡ nhận lầm thì có nước độn thổ, nghĩ vậy, nên tôi định đi về, vì tài sản của mình vẫn còn ở đây, hành động cướp xe máy vừa rồi của thằng này cũng không thành, làm lớn chuyện cũng chẳng được gì hết, nhưng tôi nghe thằng bảo vệ nó nói:
– Để tao gọi cho CA đến cồng đầu mày mới được, nhưng trước khi CA có mặt thì tao cũng phải dần cho mày một trận nên thân, phải què quặt tay, chân thì mày mới bỏ cái tật ăn cướp.
Thằng bảo vệ vừa nói xong, thì cả đám người tán thành theo ý kiến của nó, bằng những lời nhốn nháo: đúng rồi đó, đánh chết mẹ nó cho tao, để nó sống thêm chật đất, chỉ để hại người mà thôi, cái thứ nhìn tướng tá mặt mày ngon lành như vậy mà đi ăn cướp,…
Tôi cũng không ưa gì mấy cái thằng này, chuyên lợi dụng sơ hở hoặc dàn cảnh để hại người vô tội, nói thì nói vậy thôi, chứ chuyện xảy ra trước mắt như vậy mà làm ngơ cũng không đành, nếu mình không can thiệp để nguyên đám đó mà đánh hội đồng có nước má nhìn không ra, rồi mang thương tật suốt đời cũng tội cho nó, dù sao thì để cho CA đến bắt nó còn hơn là để nó nằm ở đây chịu đòn, dân mình đoàn kết trong chuyện này dữ dội lắm, tôi nhớ cái chuyện báo đã đưa tin, ở ngoài Bắc chỉ có mất chó thôi mà bắt được thằng ăn trộm, xúm nhau đánh hội đồng cho đến chết, dư luận xã hội đã bàn tán xôn xao chuyện này trong một thời gian dài, vì vậy mình không thể để chuyện tương tự như thế xảy ra ở đây được.
Nghĩ vậy, tôi chạy đến, chen chân vào, tay đẩy mọi người xung quanh ra, đứng vào giữa, nói lớn:
– Các anh vui lòng lui ra giúp tôi, ở đây tôi là nạn nhân nên tôi sẽ lo việc này.
Nói đến đây mọi người chưa chịu lùi lại, còn buông những lời nói thô tục:
——————
Thuộc truyện: Một chút dại khờ Một chút tôi
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 2
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 3
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 4
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 5
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 6
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 7
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 8
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 9
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 10
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 11
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 12
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 13
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 14
Leave a Reply