Truyện gay: Một chút dại khờ một chút tôi – Chương 11

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi đẩy thằng Sơn sang một bên, đứng lên
– Sáng rồi kìa Sơn, ở đó nói xàm hoài, bây giờ tao mới phát hiện ra là mày có bệnh lâu năm mà dấu.
– Kệ, anh biết anh khùng mà cưng, nhưng vì em anh có khùng cũng không sao, khùng mà biết giăng mùng, trãi chiếu, biết ăn hủ tiếu, biết nói chuyện tình yêu là được rồi, he… He… He….
– Sao cái quần gì mày nói cũng được hết vậy thằng chó.
Nói xong, tôi đi vào toilet để vệ sinh cá nhân, bước ra thì thằng Sơn nó đưa cho tôi bộ đồ (quần sịp, quần kaki, áo sơmi) còn chưa tháo mạc:
– Nè, mặc đi anh yêu.
– Để tao lấy đồ cũ của tao mặc hôm qua, mặc lại được mà, đồ của mày tao mặc không vừa đâu.
– Đồ của cưng, anh thẩy vô máy giặt rồi, còn bộ đồ này là anh mua cho cưng đó, mặc đi.
– Mày bày đặt không hà, đâu có biết tao mặc size bao nhiêu đâu mà mua, lỡ mặc không vừa mất công đem đổi lại nữa.
– Cưng không nghe nhà thơ Đông Hồ nói trong bài Mua áo hay sao, vừa ôm tôi thằng Sơn vừa ngâm thơ: “… Ô hay! nghe nói mà yêu nhỉ; Thước tấc anh còn lựa hỏi ai ; Rộng – hẹp tay anh bồng ẳm đó ; Ngắn – dài người mới tựa bên vai ”
– Mày hay quá, để tao mặc thử xem, nếu không vừa thì mày yêu cầu ông Đông Hồ sáng tác thêm bài thơ Đổi Áo nữa nghe, cho đủ bộ luôn, còn mày thì đem đồ ra ngoài đại lý An Phước đổi lại cho bỏ cái tật tài lanh.
Tôi thay bộ đồ của thằng Sơn mua vào, thật ngạc nhiên vì nó rất vừa vặn, tôi rất khó tính khi mua sắm quần áo, kể cả khi ba, má, anh, chị tôi mua cho, tôi cũng không vừa ý, cái này là khi thương củ ấu cũng tròn nè..:)
Đi ăn sáng, cà phê xong tôi đi lên quận họp còn thằng Sơn thì về phường tiếp tục công việc của nó, tranh thủ họp xong, tôi ghé về nhà một cái, đi suốt đêm như vậy không phải là cách, nên tôi quyết định về nhà nộp mạng cho ba,má tôi, dù gì thì nghe cằn nhằn một chút cũng không sao, để ba tôi nghi ngờ điều gì sẽ không hay chút nào, mắc công lại bị theo dõi thì mất tự do lắm.
Bước vào nhà, tôi thấy anh Chiến, tài xế cũ của ba tôi lúc ổng còn đương nhiệm, đang ngồi đọc báo, tôi gật gật đầu chào:
– Anh Chiến, dạo này anh sao rồi, vẫn khỏe chứ, lâu lắm rồi mới thấy anh đến nhà chơi ha.
Anh Chiến cười với tôi, vẫn nụ cười duyên với chiếc răng khểnh ngày nào, cặp mắt đen nhánh bởi hàng lông mi rậm rạp và cặp chân mày như hai con sâu rớm đâu lại với nhau, khi xưa nụ cười này cũng đã hớp hồn tôi trong khoảng thời gian tôi còn ngồi trên ghế nhà trường, năm tôi học lớp 8, 9, anh Chiến thường xuyên đến nhà chở tôi đi chơi, ảnh hay đưa tôi qua khu bờ sông thanh đa, để thả diều rồi đi tình tang ở quán Gió, bây giờ thì ảnh đã ngoài tuổi 40, nhưng cái nét phong trần, lãng mạn vẫn còn đó, sắc đẹp rồi cũng phai tàn theo năm, tháng, nhưng cái duyên thì sẽ ngự trị lâu dài, lo chăm chú nhìn lại hình ảnh ngày nào mà nhiều năm qua do ảnh chuyển công tác về cần thơ nên chúng tôi không có thời gian gặp lại, cái vỗ vai của ảnh làm tôi giật mình:
– Sao rồi nhóc, lúc này nhìn nhóc chững chạc quá, làm lãnh đạo rồi quên anh luôn phải không?
– Lãnh đạo gì anh ơi, lãnh đạn thì có.
Nói chuyện huyên thuyên một hồi, tự nhiên ổng nhìn tôi, từ trên xuống dưới như rà mìn rồi ổng nói :
– Nhóc còn Nhớ lời hứa với anh khi xưa không?
Công nhận thằng cha “giả quỳ” (quỷ già) này nhớ dai thiệt, lúc trước tôi thích đi chơi chung với ổng lắm, riết rồi quen, hẹn rủ tôi đi chơi nhưng vì công việc, đến trễ một chút là tôi không thèm nhìn mặt, nên chỉ một vài lần trễ hẹn là rút kinh nghiệm ngay, có lần ổng hỏi:
– Bây giờ nhóc còn nhỏ, ít bạn bè, nên nhóc cứ quấn quýt bên anh, sau này có nhiều bạn thì nhóc sẽ quăng anh sang một bên không thèm dòm bản mặt của anh nữa.
– Em hứa với anh là sau này em sẽ ở bên cạnh anh tới suốt đời luôn, anh chịu chưa?
Nghĩ lại, lúc nhỏ nói chuyện vô tư, không suy nghĩ gì hết, nhắc lại thiếu điều muốn độn thổ
Thấy tôi đỏ mặt, nên anh Chiến cười khoái chí, bóp đùi tôi một cái.
– Lâu lâu nhắc lại chuyện cũ cho vui một tí thôi, nhóc làm gì mà mắc cỡ vậy.
Tôi lại bắt chước theo thằng Sơn, gãi đầu gãi tai rồi nói: có gì đâu anh, hôm nay anh đến nhà thăm ba em hả?
– Anh mới về, nên đến thăm ba, má, sẵn tiện thăm nhóc luôn.
– Anh đi đâu mà mới về? Em không hiểu.
– Anh về Cần Thơ công tác được hai năm thì anh xuất cảnh đi Úc với bà xã anh, ủa nhóc không biết chuyện này sao? Lúc đi anh có từ giã ba, má mà không có nhóc ở nhà, nghe ba nhóc nói là nhóc đi chơi với thằng Hòa, anh bà con gì của nhóc đó, nên anh có gửi lời để từ giã nhóc luôn mà, ba nhóc không nói lại sao.
Tôi nghĩ trong bụng, À. Thì ra là vậy, hèn gì ổng lặn sâu đến bây giờ mới ló cái mặt lên, ba tôi đâu có nói lại nên tôi cứ tưởng ổng về Cần Thơ rồi chết ở dưới luôn, mà thôi chuyện qua rồi, nói hay không cũng vậy thôi, nghĩ vậy tôi trả lời: chắc là ba có nói nhưng em quên, à…mà anh ngồi đây còn ba em đâu?
– Ba má em nói anh ngồi đây đợi ba, má em đi một chút rồi về, anh nghĩ chắc đi chợ rồi.
– Anh về chung với vợ con anh hả?
– Không, anh về có mình ên hà. (dân gốc Cà Mau hay sử dụng từ mình ên lắm, nói chuyện cũng giống như thằng Sơn thường dùng từ địa phương nên nghe quê trân).
– Vợ, con anh đâu sao không về chung cho vui.
Anh Chiến ngập ngừng một lúc rồi nói: anh đã ly dị rồi, lúc qua bển khoảng 2 năm.
– Vậy anh tái hôn chưa? Đừng có nói là anh ở vậy luôn nghe.
– Chắc vậy quá, anh chán lắm rồi nhóc ơi!
– Thôi, để em làm mai mấy đứa trong cơ quan em nghe, còn vài đứa coi cũng mướt lắm.
– Nhóc đó, Hứa thật nhiều, thất hứa thật nhiều.
– Là sao ta, nói rõ hơn một chút đi.
– Nhóc tự hiểu đi.
Nói đến đây thì ba, má tôi cũng vừa về đến nhà,…
Nhìn thấy ba, má tôi về, sao tự nhiên trong lòng cảm thấy lo lắng, không biết mình sẽ bị xử như thế nào đây trời, tai họa tới rồi đây, thấy tôi có vẻ hơi bối rối nên anh Chiến hỏi:
– Bị gì vậy nhóc? Sao tự nhiên lại thay đổi sắc mặt vậy? Có chuyện gì xảy ra với nhóc hả? Hay là nhóc thấy không khỏe trong người.
– Anh đừng có quan tâm đến em nghe chưa? Em sẽ giải thích sau, Ba, má em vào tới rồi kìa.
Nói xong thì tôi chụp lấy tờ báo đang để trên bàn, mắt thì nhìn vào tờ báo, nhưng trong đầu lại để ý đến thái độ và hành động của ba, má tôi như thế nào. Má tôi bước vào thì đi thẳng ra sau nhà, còn ba tôi lại quay sang phòng khách, chỗ tôi và anh Chiến đang ngồi, Tôi nín thở, tim tôi bắt đầu đánh thình thịch, chờ đợi, tôi tưởng tượng là ba tôi đang nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, bỗng nhiên tôi giật mình khi nghe ba tôi kêu tôi:
– Long, con đang làm cái trò gì vậy?
– Dạ… Dạ… Con biết rồi ba.
– Biết rồi, sao con còn ngồi đó đọc báo, con để anh Chiến ngồi như vậy nảy giờ mà không nói chuyện gì với ảnh hả? Con Tiếp khách cái kiểu gì vậy Long? Làm mất mặt ba quá.
Tôi thở một cái phào nhẹ nhỏm, hên quá hôm nay nhờ có anh Chiến, là vị cứu tinh của mình, nên mình thoát nạn, tôi lấy lại tinh thần bước qua ngồi bên cạnh ba tôi, cặp vai ba tôi rồi trả lời:
– Con có hỏi thăm anh Chiến rồi ba, sao con thấy ba với má đi chợ về không mua gì về ăn hết vậy? Con cũng đói bụng rồi ba ơi, hôm nay nhà mình đi ra ngoài ăn, sẵn chiêu đãi anh Chiến một bữa luôn nha ba.
– Cái thằng lớn rồi, mà giống như con nít vậy, anh Chiến nhìn con cười cho thúi đầu biết chưa? Má đã đặt món ăn ở quán rồi, chút nữa người ta mang lại.
Thấy tôi hành động như vậy, anh Chiến cười, lắc đầu:
– Hình ảnh này, con tưởng sẽ không còn thấy nữa chứ, thằng Long tuy nó lớn thật nhưng cái tính nó cũng không thay đổi ha chú.
– Ba tôi cười, vổ đầu tôi một cái: lúc trước cưng nó quá rồi bây giờ lâu lâu bệnh cũ của nó lại tái phát, thằng Long lúc nhỏ ở trong lòng chú riết rồi quen, đến lúc đi nhậu cũng phải để như vậy nó mới chịu, đôi khi nó mệt mỏi quá, ngã đầu trên tay chú rồi ngủ luôn, lỡ nhậu với chiến hữu biết sao bây giờ, một tay ôm nó, một tay cầm ly, cũng cụng cốp.. Cốp… Giờ nghĩ lại nhiều khi thấy cũng mắc cười. Cái chuyện này cũng do một tay má thằng Long bày ra, sợ tôi có bà này, bà nọ nên cho nó theo sát nhíp luôn. Mãi đến lớp 4, 5 bị anh, chị nó chọc riết rồi biết mắc cỡ nên nó hết đu theo chú nữa đó chứ.
Ở ngoài sau, giọng của má tôi vọng lên:
– Không được nói xấu người vắng mặt nha, Anh cưng con quá rồi đổi thừa cho em phải không?
– Cô ơi, con thấy chú bây giờ cũng còn phong độ lắm đó, phải theo dõi mới được cô ơi. – Chiến.
– Cái thằng này tính đốt nhà chú hay sao mà nói như vậy, chú chuẩn mực từ trước đến giờ mà mày không biết tính của chú sao. -Ba tôi
Anh Chiến nói đúng, từng tuổi này, ba tôi đã ngoài 60 tuổi nhưng trông vẫn còn phong độ lắm, không phải bụng bia như một số người cùng độ tuổi, xuất thân từ quân đội, thường xuyên rèn luyện thân thể, nên tay, chân, bụng vẫn săn chắc, mặc dù tóc đã hoa râm, nhưng gương mặt thì vẫn còn nét lãng tử như ngày nào.
Tiếng chuông cửa reo lên, tôi chạy ra mở cửa cổng thì nhìn thấy nhân viên tới giao thức ăn. Tôi và má cùng bày thức ăn ra bàn ăn xong, tôi mời anh Chiến và ba tôi vào. Rót rượu ra ly, ba tôi nói:
– Con uống với anh Chiến một ly đi, rồi tranh thủ ăn, uống để đi làm.
– Dạ… Tôi nâng ly lên cụng với anh Chiến một cái, xong ngồi xuống làm vài đũa rồi chào anh Chiến tôi chuẩn bị vào cơ quan.
Đi trên đường, thấy cái bụng nó còn trống nên tôi tấp vào mua một ổ bánh mì, với hộp sữa rồi chạy vào cơ quan. Tôi đi nhanh vào trong phòng để tiếp tục bổ sung thêm lượng calo cần thiết cho một buổi làm việc. Đang ngồi ăn thì thằng Sơn bước vào.
– Sếp ơi! Sao bây giờ ngồi đó thổi kèn vậy.
Nghe nó nói xong, thiếu điều muốn mắc nghẹn luôn, hút vội một ngụm sữa để nuốt xuống một cái, tôi trợn tròn mắt nhìn nó: ăn nói cái kiểu gì nữa vậy Sơn, mày bị khùng hả? Ăn nói bậy bạ.
– Tôi la nó như vậy mà nó còn đứng đó ôm bụng cười được chứ, cái thằng này hay thiệt, nó thấy tôi bực bội, nên nó nói: sếp ơi! Tại sếp không hiểu đó thôi, người ta thường nói ăn bánh mì là thổi kèn đó, không tin thì sếp hỏi mấy đứa trật tự đô thị coi,… Hahaha…
– Vào có chuyện gì không?
– Từ sáng đến giờ không thấy mặt của sếp, em chịu không nổi nên vào đây nhìn một cái như vậy đủ rồi, thôi anh đi nghe cưng.
Nói xong nó đi ra ngoài, cái thằng thiệt hết nói nổi, nói hoài cũng vậy, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà, ăn xong tôi bắt tay vào công việc, đang làm thì nghe tiếng thằng Minh:
– Sếp ơi, em vào được không?
– Vào đi.
Thằng Minh bước chậm rãi đến bàn làm việc của tôi, còn tôi thì đang nhìn vào đống văn bản để trên bàn, như một phản xạ tự nhiên, cứ mắt nhìn, tay viết, không chú ý tới thằng Minh đang đứng trước mặt tôi. Nó đứng một lúc rồi lên tiếng:
– Dạ…. Anh Long… Em….Em.
Đang bận rộn công việc mà nó cứ ấp a, ấp úng như vậy chắc tới tối quá, bực mình nên tôi cũng chẳng nhìn mặt nó làm gì, vừa chăm chú làm việc, tôi vừa nói:
– Có việc gì thì nói nhanh đi Minh, nếu quên thì ra ngoài suy nghĩ một chút đi, chừng nào nhớ ra thì vào đây nói tiếp, anh bận quá, em có thể ra ngoài được rồi.
Thằng Minh nó đặt cái túi xốp trên bàn làm việc của tôi rồi nói: em xin biếu anh chai rượu.
Tôi dừng lại, để cây viết xuống bàn, nhìn thằng Minh, tôi cười rồi nói: Anh cảm ơn em nhiều lắm, anh ghi nhận tấm lòng của em, còn chai rượu thì anh xin gửi lại cho em nghe, em bày đặt quà cáp làm chi vậy.
– Dạ cái này là em mang từ bên Pháp về để làm quà vậy mà, đâu có đáng là bao đâu anh, anh nhận cho em vui.
Từ trước đến giờ tôi không thích cái chuyện quà cáp, tuy đó là cái lệ nhưng tôi không muốn áp dựng, không phải là mình giàu có gì hay là mình chê bai, chuyện này nhạy cảm lắm, vì theo tôi quan niệm thì của biếu là của lo mà của cho là của nợ, với lại lương nhà nước một cọc ba đồng, trang trãi trong cuộc sống hàng ngày đôi khi còn thiếu trước, hụt sau thì cái lệ này áp dụng đối với anh, em theo quy tắc dần lân, hết người này đến phiên người khác thì tội lắm, quy định pháp luật về việc nhận quà cáp nó đã có hiệu lực thi hành, tuy không có điều khoản cụ thể để chế tài, nhưng không vì thế mà xem nhẹ nó, tôi không muốn dùng cảm tính để giải quyết việc công, vậy sẽ không khách quan chút nào, mặc dù suy nghĩ như vậy nhưng tôi cũng phải có cách cư xử thật khéo để không phải mất lòng anh, em cơ quan, nên tôi đứng lên, bước lại gần thằng Minh vỗ vai nó rồi nói:
– Minh à, nghe lời anh đem về đi em, mai mốt đừng có quà cáp cho anh nữa nghe em, không phải riêng gì ở em đâu mà trong cơ quan anh cũng không nhận bất cứ quà gì cả, thông cảm cho anh nghe.
Thằng Minh thấy tôi nhất quyết không chịu nhận, nên nó lủi thủi cầm cái túi xốp trên tay đi ra ngoài, vừa ngồi xuống bàn làm việc chưa được 5 phút thì tiếng của chị Thanh ngoài cửa.
– Chị Thanh nè, chị vào được không Long?
– Vào đi chị, chị qua bàn ngồi đi, em qua liền.
Đúng là hay thiệt chứ, hết thằng cháu rồi lại tới bà cô, Tôi bước qua ngồi xuống, chị Thanh nhìn tôi cười rồi nói:
– Thằng Minh nó không biết nói chuyện em ơi, đâu có quà cáp gì đâu, chuyện là vầy, anh ba Quang ảnh muốn gửi chai rượu cho ba em dùng lấy thảo vậy mà, gia đình chị và ba em là chỗ thân tình với nhau, mình cứ coi như là người một nhà đi em, có gì đâu mà em ngại, mang về gửi cho ba giúp chị nghe em.
Đúng là miệng lưỡi của bà này, ngọt như đường phèn, bên cạnh bả thường có nước bị tiểu đường quá, nói vậy sao từ chối đây:
– Dạ nếu chị nói vậy thì em sẽ nhận, em thay mặt ba em gửi lời cám ơn chú Ba nghe chị
Xong việc, chị Thanh bước ra ngoài, tôi tranh thủ làm cho xong để về nhà.
Bước ra ngoài, khóa cửa phòng, tôi thấy thằng Sơn nó đang ngồi bên phòng của nó, thấy vậy tôi đi ra ngoài bãi xe, lên xe chạy một đoạn thì có điện thoại reo, tôi dừng xe, móc điện thoại ra thì thấy Sơn văn hoá đang gọi đến:
– Chuyện gì vậy?
– Ê, bộ tính chơi tình vờ với anh hả cưng? Đứng đó, anh đang ở phía sau lưng.
Tắt máy, bỏ vào túi quần thì thằng Sơn vừa tới.
– Tưởng anh không thấy nên cưng chuồn lẹ dữ he.
– Tao về nhà có công chuyện.
– Cưng có biết là anh đợi cưng không, mà cưng đi một nước vậy?
– Để tao về nhà cái đã, chút tối gặp sau, ok?
Chưa đợi nó trả lời là tôi đề ba vọt một cái vèo,….
Về nhà gấp như vậy là tôi muốn xem anh Chiến còn ngồi nhậu với ba tôi hay không! Tửu lượng của ba tôi cao lắm, anh Chiến không phải là đối thủ của ba tôi đâu, để ba tôi hạ gục ảnh tại chỗ thì nguy to, ba, má tôi nhất định sẽ để cho ảnh ngủ lại nhà, như vậy sẽ khó xử cho tôi rồi, nếu tôi đi với thằng Sơn mà bỏ anh Chiến ở nhà thì coi sao được, còn như tôi ở nhà với anh Chiến, bỏ cuộc hẹn với thằng Sơn tối nay thì dạ sao đành, chỉ còn cách duy nhất là tôi phải về tranh thủ về sớm, trước lúc anh Chiến say, thì tôi sẽ lấy lý do đưa anh Chiến đi chơi là hợp lý nhất, ba, má tôi chẳng những không phản đối việc đi chơi của tôi mà còn động viên, khuyến khích tôi nữa là khác, lúc đó tôi sẽ chở anh Chiến chạy đi một vòng cho có lệ rồi đưa ảnh tiến thẳng về nhà của ảnh luôn, xong rồi tôi sẽ qua nhà thằng Sơn, để giữ đúng theo như lời tôi đã hẹn với nó.
——————
Thuộc truyện: Một chút dại khờ Một chút tôi
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 2
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 3
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 4
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 5
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 6
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 7
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 8
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 9
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 10
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 11
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 12
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 13
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 14
Leave a Reply