Truyện gay: Một chút dại khờ một chút tôi – Chương 12

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Trên đường về, Mọi sự sắp xếp đã định sẵn trong đầu tôi, mong rằng tình huống sẽ diễn ra đúng như dự đoán.
Đến nhà, bước vào sao tôi lại thấy không có ai hết, mọi người đang ở đâu, chẳng lẽ đi ra ngoài tiếp chập 2 sao! Tính của ba tôi là thế, đã nhậu rồi là phải tới bến, nếu vậy thì tửu lượng của anh Chiến cũng thuộc tầm cỡ điêu luyện rồi còn gì, ở đây suy nghĩ hoài cũng không phải là cách, nên tôi cầm điện thoại lên, gọi cho má tôi:
– Sao nhà mình không có ai hết vậy má? Ba, má đang ở đâu? Còn anh Chiến đâu rồi má.
– Ba, má đang đi siêu thị, còn thằng Chiến nó về nhà rồi.
Đúng là trời không phụ lòng người, nảy giờ mãi lo suy nghĩ, làm hại não quá, thà vậy còn hơn, anh Chiến về thì mình khỏi mất công ngại ngùng khi phải chọn lựa một trong hai.
– A… Lo… Con làm gì mà nín thinh vậy?
– Dạ… Con đang nghe nè má, sao tự nhiên ba, má đi siêu thị vậy? Khi nào má về.
– Cái thằng này, hỏi lạ chưa? Ba, má đi siêu thị mua đồ, một chút nữa rồi về, không lẽ ngủ ở trong này luôn, à! quên nữa, hôm nay, con ra ngoài ăn cơm đi, má không có nấu.
– Vậy con sửa soạn đi ăn cơm nghe má.
– Ừ, con đi đi, vậy má cúp máy nghe.
– Dạ,… Bye má.
Oh… Year..!!! Tôi cúp máy xong thì có cuộc gọi đến từ Sơn văn hoá:
– Mày làm gì mà như ma đuổi vậy Long?
– Có chút xíu công chuyện riêng, gặp sẽ nói sau nghe.
– Có chuyện gì mà cứ úp úp mở mở nghe quan trọng vậy, bây giờ nói luôn đi, để đợi đến khi gặp mới nói hả?
– Nóng vậy cưng, từ từ đi, đợi tao tắm xong rồi tao chạy qua mày, đi ăn cơm rồi tao sẽ kể cho mày nghe.
– Ok. Vậy anh đợi cưng qua, nhanh lên nha, đừng có thử sự kiên nhẫn của anh nữa đó, biết chưa!? Qua đi anh đè anh cắn cho bỏ cái tật, lúc nào cũng để anh phải lo hết.
– Ok… Bye!…
Nhanh lên, tranh thủ đi tắm thôi, tôi chạy lên phòng, tắm xong vừa mới thay đồ thì má tôi gọi đến, tôi không biết có chuyện gì nữa đây:
– Có chuyện gì vậy má?
– Lúc nảy, má quên nói cho con hay là tối nay ba, má đi du lịch Nha Trang 4 ngày nữa mới về, cơ quan cũ của ba con đài thọ, đi mua sắm một số thứ cần thiết rồi má về, con đi ăn rồi về sớm để coi chừng nhà nghe không? nhớ phải khóa cửa cẩn thận đó, đồ má để trong tủ lạnh, khi nào muốn ăn thì đem ra hâm lại nhớ chưa?
– Sao con không nghe nói gì hết vậy má, người ta mời mình phải cho biết trước ít nhất một ngày chứ má, gấp gáp vậy, chuẩn bị sao kịp má.
– Người ta cho mình hay hôm qua rồi, Ở đó còn nói với má nữa hả, má chưa xử tội mày đó, mày đi nguyên đêm qua không về nhà, lấy đâu mà biết.
Chết cha, tự nhiên nhắc làm cái gì không biết nữa, phải chuyển sang đề tài khác thôi.
– Con biết rồi, sao má căn dặn con đủ thứ hết vậy? Con lớn rồi mà má. Vậy ba, má đi vui vẽ nhé, cứ hâm nóng lại tình yêu của má đi.
– Thằng cha mày, ở đó mà cà rởn hoài. Lo đi ăn cơm đi rồi về lẹ lên.
– Con tính đi qua nhà anh Chiến, chở ảnh đi chơi, làm sao về kịp đây má.
– Ờ.. Vậy hả, thôi để ba, má đi luôn cũng được, nhưng nhớ tranh thủ về sớm nghe con.
– Dạ, con nhớ rồi, Bye má nha.
Đúng là một tin vui, mình tự do rồi, wao…!
Vừa xuống cầu thang, miệng vừa huýt sáo, lấy miếng phô mai ăn lót dạ cái coi, vừa mở tủ lạnh thì có chuông reo, không biết ai đến vào giờ này vậy ta, không lẽ ba , má về sao trời, nhưng nếu có về thì có chìa khóa riêng rồi, làm gì có chuyện bấm chuông, để ra xem ai.
– Ủa.! Anh Chiến qua tìm ba em hả?
– Anh qua tìm nhóc đó.
– Có gì không anh?
– Nhóc không thích gặp anh phải không? Vậy anh về nghe, xin lỗi nhóc vì đã làm phiền.
– Anh nói gì kỳ vậy? Anh có tin em đập anh một cái là chết ngắt bây giờ, vào nhà chơi đi anh.
– Thôi không cần đâu, anh đứng đây được mà.
Thấy vậy, Tôi đưa anh Chiến vào băng ghế đá trước nhà ngồi xuống, khóa cổng xong tôi bước đến hỏi ảnh:
– Ai đưa anh qua Vậy?
– Anh qua taxi, nhóc định đi đâu hả?
– Em định đi ăn cơm rồi về, anh có đi cùng không?
– May quá, anh cũng chưa ăn cơm, định qua rủ nhóc đi chung nè.
– Anh có mang một ít quà tặng cho nhóc, mang vào nhà đi rồi anh với nhóc đi luôn.
– Anh bày đặt quà cáp làm chi vậy?
– Không có gì đâu, chỉ là tấm lòng của anh thôi mà, không phải lúc trước anh chở ba nhóc đi công tác xa thì lúc nào về gặp anh câu đầu tiên là: quà của em đâu hay sao, nhóc mau quên vậy ta.
Thằng cha này, gặp mình toàn là nói chuyện lúc trước không vậy trời, sao không nói chuyện hiện tại dùm cái, tôi ngượng ngùng nói:
– Sao lúc nào anh cũng nhắc chuyện lúc trước không vậy?
– Nếu không có lúc trước thì anh không đến tìm nhóc làm gì đâu.
– Ý anh là sao? Em không hiểu!
Suy tư một lúc, ảnh đưa ánh mắt nhìn xa xôi, dịu vợi, rồi nói:
– Hình ảnh của nhóc lúc nào cũng ở trong tim anh hết, không biết sao nữa, mỗi khi anh buồn anh lại nghĩ đến nhóc, nhớ lại những lúc bên cạnh nhóc, anh cảm thấy rất vui, những câu nói ngây ngô của nhóc, rồi những điệu bộ trẻ con của nhóc nữa, làm cho anh nhớ rất là nhiều… Thương lắm nhóc à, anh có nói nhóc cũng không hiểu đâu.
Tôi không có tâm trạng để “luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu ” nữa rồi, bây giờ lòng tôi đang nôn nao để gặp thằng Sơn thôi, hẹn với nó mà giờ này còn ở đây để nghe ảnh nói nữa, mất thời gian quá, tôi sốt ruột quá rồi.
Đang lo nghĩ thì tôi có điện thoại gọi đến, nhìn trên màn hình thấy Sơn văn hoá…
Thằng Sơn gọi đến, tôi xin phép anh Chiến vào trong để nghe điện thoại, bước vào phòng khách, tôi nhận cuộc gọi của thằng Sơn :
– Tao nghe nè Sơn.
– Cưng có biết anh dài cổ đợi cưng qua không?
– Tao.. Tao.. Đang…
– Đang sửa soạn phải không, anh biết rồi, ở nhà đi, anh đang qua cưng, mai là anh hối vậy mà còn chưa xong nữa, đợi cưng qua chắc anh đói rả ruột quá. Đứng ngoài cổng đợi anh đi, anh qua xúc em liền.
Chưa kịp trả lời là thằng Sơn cúp máy rồi, sao đây trời.
Tôi bước ra ngoài, anh Chiến nhìn tôi cười:
– Nhóc bận hả, vậy thì để khi khác cũng được.
Nói thì ảnh nói vậy thôi, chứ mình cũng đã rủ ảnh đi ăn cùng rồi, bây giờ làm sao mở miệng nói hẹn khi khác đây, dù sao thì ảnh về chơi không lâu nên tôi cũng phải dành chút thời gian đi với ảnh cho coi được chứ, lúc trước tôi cứ đeo ảnh như “sam”, còn giờ không lẽ vì chút tình riêng mà quên đi nghĩa cũ sao, vả lại tôi với anh Chiến cũng chỉ là anh, em thôi có gì đâu mà sợ chứ, nên tôi quyết định đợi thằng Sơn qua đi ăn cơm chung luôn. Tôi cặp vai anh Chiến cười rồi nói:
– Có bận việc gì thì cũng phải dành chút thời gian đi với anh mình chứ, đúng không? Anh, em mình ngồi đây đợi một chút, có thằng bạn cùng cơ quan nó qua rồi mình đi ăn chung luôn, ok?
– Có thêm anh thì tiện không nhóc?
– Không có gì đâu, anh đừng có lo, đông – vui mà anh.
Thằng Sơn dừng xe trước cổng, anh Chiến ngồi ở ghế đá bị che khuất bởi cây mai, nó không để ý, thấy nó tôi đi nhanh ra cổng, muốn cho nó biết là có anh Chiến đi chung, để nó tự điều chỉnh bớt lại tính cách của nó đối với tôi, chưa kịp mở miệng thì hai tay của nó nắm song cửa của cánh cổng:
– Nhanh lên đi cưng, anh đói quá rồi.
– Vừa mở cửa, Tôi vừa thì thầm: có người lạ kìa.
– Ở đó còn nói nhỏ cái gì nữa, muốn nói như vậy thì chút nữa ăn cơm xong, cưng mặc sức mà thổi vô lỗ tai của anh.
– Tôi Muốn đội quần với anh Chiến luôn rồi, nên tôi nói lớn với nó: anh Chiến ngồi bên đó kìa, mình đi ăn cơm chung luôn nghe.
Thằng Sơn nó khựng lại, nhìn anh Chiến một cái, hình như nó bị sượng, nên nó gãi đầu gãi tai, rồi đứng hình luôn. Thấy vậy tôi nói :
– Mình đi nghe anh Chiến?
Anh Chiến giả bộ như không nghe thấy tôi nói, nên ảnh không trả lời mà cứ ngó vào trong nhà, tôi phải đến gần ảnh nói thêm lần nữa, ảnh mới cười rồi gật đầu, thằng Sơn cũng gật đầu chào anh Chiến.
Tôi dẫn xe ra, chở anh Chiến, thằng Sơn đi một mình, nối đuôi phía sau, chúng tôi tiến thẳng đến quán ăn.
Ngồi vào bàn ăn, tôi ngồi giữa thằng Sơn và anh Chiến, tôi giới thiệu:
– Đây là Sơn làm chung cơ quan với em, còn đây là anh Chiến tài xế cũ của ba anh, ảnh mới ở nước ngoài về.
Hai người bắt tay chào nhau, tôi đưa thực đơn cho anh Chiến, nói:
– Anh gọi món ăn đi. – Tôi.
– Nhóc cứ gọi đi, cái gì cũng được hết, nhóc nhớ gọi thêm món lẩu Thái nghe, món mà anh và nhóc thích nhất đó – Chiến.
– Vậy thì Sơn đi chợ đi. – Tôi.
– Anh Long cứ gọi đi, – Sơn.
Cảnh này cũng là định mệnh nữa nè, tự nhiên rước khổ vào thân, mặt người nào cũng sát khí đằng đằng, gọi món ăn xong tôi nói :
– Anh Chiến uống bia nghe.
– cho tôi mấy chai Ken đi – Sơn.
Cái thằng này, nó sợ mất phần chắc, chưa gì mà cũng lên tiếng.
– Thôi, anh không uống nổi đâu, nhóc muốn giết anh chết sao, trưa làm với ba nhóc một chập rồi, bây giờ anh mà thổi nhóc một cái là nhóc xỉn luôn đó, nên anh uống nước suối được rồi. – Chiến.
Người ta có làm gì đâu mà thằng Sơn nó kênh ra mặt, đúng là hết thuốc chữa.
– Nhóc, khi nào rảnh, nhóc đưa anh đi thả diều rồi đi quán Gió nghe, anh muốn ôn lại kỷ niệm ngày xưa của anh và nhóc. – Chiến
Cái thằng cha nội này, chắc muốn có chuyện hay sao mà ăn nói cái kiểu gì vậy trời, cũng do thằng Sơn, vô ý vô tứ, không dòm trước ngó sau, nên ổng nghe hết rồi còn gì, tình hình càng ngày càng trở nên phức tạp, quán thì càng lúc càng đông, mà cứ kiểu này chắc có nước đội quần quá, nên tranh thủ ăn cho xong rồi về, ngột ngạt quá rồi. Bây giờ tốt nhất là tôi nên im lặng.
Thức ăn bày ra bàn, tôi gấp thức ăn cho thằng Sơn và anh Chiến, nó không chịu ăn gì hết mà cứ cầm ly bia hết rót rồi đến uống, trên bàn đã hết 3 chai rồi, vậy mà nó còn gọi phục vụ đến:
– Cho bia thêm đi em -Sơn.
– Uống gì dữ vậy Sơn? sao không ăn gì hết, cứ uống vậy thì bao tử nào chịu nổi. – Tôi.
– Nhóc đưa chén của Sơn cho anh đi, để anh gấp miếng bún rồi chan miếng nước lẩu vào ăn cho ấm bụng – Chiến.
– Thằng Sơn nó chụp lấy cái chén lại: được rồi, cảm ơn anh.
– Anh Chiến lấy chén của tôi, gấp thức ăn để vào, vớt tôm trong lẩu ra ngoài chén của ảnh rồi lột vỏ bỏ thêm vô chén tôi tiếp tục, nhìn tôi ảnh cười rồi nói: Nhóc! Một chút nữa ăn xong, đi uống cà phê nha em – Chiến.
– Tôi nhìn thằng Sơn: đi uống cà phê nghe Sơn.
– Hai người đi uống cà phê đi, tôi có công việc bận rồi.
Phục vụ đem tiếp 5 chai bia ra, nó rót tiếp tục vào ly để uống, tôi thấy đau lòng lắm, nhưng biết nói gì đây khi có mặt anh Chiến ở đó, muốn từ chối lời mời đi uống cà phê với anh Chiến cũng không được, vì ảnh sẽ nghĩ mình coi trọng thằng Sơn hơn ảnh, thôi thà là để cho ảnh nghi còn hơn cho ảnh thấy.
Tôi kêu phục vụ đến tính tiền, gửi lại 4 chai bia mà thằng Sơn vừa kêu, tôi quay sang anh Chiến nói :
– Ok… Một chút em sẽ đưa anh đi cà phê.
——————
Thuộc truyện: Một chút dại khờ Một chút tôi
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 2
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 3
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 4
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 5
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 6
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 7
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 8
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 9
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 10
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 11
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 12
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 13
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 14
Leave a Reply