Truyện gay: Một chút dại khờ một chút tôi – Chương 13

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Thằng Sơn nghe tôi nói xong thì nhìn tôi một cái rồi nó gầm mặt xuống, tay cầm chai xoay vòng vòng, còn tay kia cầm ly uống tiếp, nó đặt ly bia xuống bàn mà miệng còn lấm tấm bọt, nó đứng lên đưa tay bắt với anh Chiến một cái rồi nó lủi thủi bước ra ngoài.
Tôi chở anh Chiến đi chơi lòng vòng một lúc, tấp vào quán cà phê, gọi nước xong, anh Chiến nói:
– Cái này hơi tế nhị một chút, anh muốn hỏi nhóc một chuyện, nhưng nhóc phải nói thật cho anh biết nghe.
– Tôi biết là ảnh sắp vô vấn đề chính, nên tôi nhìn ảnh: anh cứ hỏi đi.
– Nhóc và thằng Sơn có mối quan hệ như thế nào?
– Anh nghĩ sao mà hỏi em câu đó.
– Vì anh thấy hai đứa không phải là tình cảm đồng nghiệp bình thường mà nói chính xác hơn là “tình yêu”
– Anh dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?
– Nhóc không qua mắt anh được đâu, lúc ngồi ở nhà, anh nghe thằng Sơn nói gì với nhóc mà, tại anh sợ nhóc ngại nên mới làm ngơ vậy thôi.
– Nếu anh đã biết thì ok, anh nghĩ sao thì nó sẽ là như vậy đó.
– Anh biết thằng Sơn nó rất là thương nhóc, nhưng nhóc coi nó như thế nào?
Sẵn tiện tôi muốn nói cho ảnh biết luôn, tôi không thích bắt cá hai tay, chuyện tình cảm phải rõ ràng, nghĩ vậy tôi trả lời: em đối với nó cũng như vậy?
– Còn anh thì sao?! Có khi nào nhóc nghĩ đến anh không?
– Em chỉ xem anh như người anh của em thôi, ngoài ra không thể tiến xa hơn được nữa, anh hãy hiểu và thông cảm cho em nghe.
– Anh hiểu rồi, thà là nhóc nói vậy, để anh không còn nuôi hy vọng nữa, mặc dù câu trả lời của nhóc làm anh hơi đau một tí còn hơn là cả đời anh cứ nghĩ về nhóc. Anh cũng chúc nhóc luôn được hạnh phúc bên người mình yêu thương, nhưng không vì thế mà anh rời xa nhóc đâu, nếu nhóc có tâm sự buồn đừng ngại ngần gì hết, hãy gọi cho anh.
– Em cảm ơn anh, anh vẫn mãi là người anh đáng quý trong lòng của em.
Nói được những lời này, tôi như trút được cái gánh nặng trong lòng, vừa giữ được một người anh như anh Chiến, lại vừa không có lỗi với thằng Sơn, như vậy đối với tôi là diễm phúc lắm rồi, tôi không đòi hỏi gì hơn nửa, chỉ xin giữ đúng câu với thằng Sơn: “Áo xưa dù nhàu, vẫn xin bạc đầu gọi mãi tên nhau “.
23 h, cũng khuya rồi, nên tôi chở anh Chiến về nhà để tôi còn qua nhà thằng Sơn nữa chứ, tôi không thể không có lời giải thích cho nó được, qua đến chung cư thấy nó khóa trái cửa chưa về, tôi gọi điện cho nó thì không thấy nó bắt máy, tôi bắt đầu lo lắng, không biết giờ này nó đi đâu, tôi chợt nghĩ ra là chắc nó đi qua nhà dì ruột nó rồi, vì mỗi khi buồn nó thường tìm bé Hoa để tâm sự mà, nếu vậy mình cũng yên tâm, để mai mình sẽ tìm cách nói chuyện và giải thích cho nó hiểu.
Tôi chạy về nhà, mở cửa cổng xong, bước ra định dắt xe vào nhà thì nhìn qua bên kia đường, thấy có ai đang ngủ trên xe, hai tay khoanh lại để trên mặt đồng hồ km, còn đầu thì úp mặt xuống tay, hai chân buông lỏng xuống dưới đất, hình như là thằng Sơn thì phải, ờ đúng rồi, xe này là của nó mà….
Xác định được người bên kia đường là thằng Sơn, trong lòng tôi nửa mừng nửa lo, mừng là tôi đã gặp được nó, nhưng lại lo là nó đã ở đây để đợi tôi chắc cũng lâu lắm rồi nên sự chờ đợi mỏi mòn thể hiện bằng hình ảnh như tôi đang thấy, lúc nảy nó cũng nóc hết mấy chai Ken rồi, không biết là nó có bị làm sao không nữa, tôi nhanh chân dẫn xe vào nhà cho an toàn, rồi chạy qua bên kia đường, trời đã về khuya, con đường dài hun hút đã vắng người qua lại, khu phố trở nên yên lặng, ánh đèn vàng hiu hắt hai bên đường soi qua kẻ lá, một vài đốm sáng rớt rơi trên người của thằng Sơn, vài cơn gió lạnh của mùa đông thổi đùa qua tóc của nó, làm tôi cảm thấy chạnh lòng, lay nhẹ tay của nó gọi khẽ: Sơn… Sơn… Sơn ơi! Tỉnh dậy đi… Sao lại ngủ ở đây…
Nó ư..a.. Khe khẽ, rồi từ từ ngẩng đầu lên, nó nhíu mày, nheo hai mắt, hí hí nhìn tôi rồi cười, nó lẩm nhẩm: đừng có làm phiền, để cho tôi ngủ một chút…., xong nó lại cuối xuống trở về trạng thái ban đầu tiếp tục ngủ, cái thằng… Mê ngủ dữ vậy không biết, nó đâu có say xỉn gì đâu, vài chai bia đâu có thấm tháp gì so với tửu lượng của nó chứ, cái điệu này chắc là do ngủ lâu lắm rồi, kết hợp với nồng độ cồn đang thấm dần trong cơ thể của nó, nên mới như vậy thôi, nếu tính từ lúc chia tay ở quán ăn thì đến giờ cũng hơn 3 tiếng rồi còn gì, nghĩ vậy tôi mới sốc nó đứng dậy, choàng tay của nó qua vai tôi rồi dìu nó vào nhà, để nó ngồi trên ghế, tôi chạy ra ngoài dẫn xe nó vô rồi khóa cửa lại.
Lúc này, tôi nghe tiếng điện thoại reo vang từ trong túi quần của nó, tôi móc túi lấy ra xem thì thấy cuộc gọi đến từ Bé Hoa, tôi không dám bắt máy vì đây là chuyện tế nhị, riêng tư của nó mình không có quyền xâm phạm, ngừng tiếng chuông, rồi lại tiếp tục reo nữa, chắc bé Hoa có chuyện gì quan trọng mới gọi liên tục như vậy, tôi bấm bụng, liều mạng bắt đại xem có chuyện gì:
– A… Lô…. Anh Sơn hả? Anh về đến nhà chưa? – Bé Hoa.
– Bé Hoa phải không? Anh là anh Long nè em? Sơn nó đang ở bên nhà anh, nhưng nó ngủ say quá, nên không có bắt máy, có chuyện gì gấp không em? Để anh gọi nó dậy nghe.
– Thôi anh, chắc do ảnh say quá rồi đó, mới thì ảnh đi nhậu với em, thấy ảnh uống nhiều quá nên em sợ ảnh về có chuyện gì xảy ra, em mới gọi thử xem sao, không có gì quan trọng đâu anh.
– Ủa, Sơn nhậu với em lúc nào? Ảnh mới đi ăn với anh mà.
– Em đâu có biết đâu! Lúc 8h em đang đi chơi với bạn trai, ảnh rủ đi nhậu, vô quán là em thấy ảnh đã làm trước hết vài chai rồi, không biết ảnh có chuyện gì buồn nữa, có bạn trai em ở đó nên em không tiện để hỏi, thấy ảnh không nói, không rằng gì hết mà cứ uống mãi thôi, em cứ nghĩ là anh làm cho ảnh buồn chứ, nhưng ai dè ảnh đang ở nhà anh, vậy là không phải nguyên nhân này rồi, anh Long thử hỏi ảnh xem, nhớ khuyên ảnh giúp em, vì ảnh chỉ nghe lời của anh thôi.
– Vậy Sơn uống có nhiều không em? Anh Sơn về lúc mấy giờ vậy?
– Chắc hơn 10 chai thì phải, tại em kêu ảnh về đó, nếu không chắc giờ còn ngồi ở đó nữa, ảnh mới về khoảng 30 phút thôi, thấy không yên tâm nên em gọi thử.
– Được rồi, anh sẽ khuyên ảnh cho, vậy thôi nghe em, Bye em …!
Hèn gì, nhậu quắc cần câu mới như vậy, chuyện này cũng tại tôi mà ra cả, cái thằng này, có chuyện gì lớn lao đâu mà nó lại mượn rượu giải sầu, nhậu xỉn mà dám chạy một mình qua đây, đúng là không sợ chết là gì mà, lại còn ngủ gục dưới cái lùm cây đó nữa chứ, đường thì vắng tanh, dạo này cướp bóc quá trời, sao nó không đề phòng gì hết, chết như chơi, mất của không sao lỡ tụi hút chít nó làm liều thì hối hận không kịp.
Tôi pha ly nước chanh cho nó uống, Dìu thằng Sơn lên phòng, để nó nằm xuống, tôi cỡi đồ nó ra, lấy khăn nóng lau mặt, tay, chân, mình mẩy cho nó, người nó toàn là mùi bia nồng nặc.
Để nó nằm đó, đắp cái khăn nóng trên đầu nó xong, tôi bước vào phòng tắm, vệ sinh để chuẩn bị đi ngủ, bước ra ngoài thì tôi thấy nó ngồi dậy, chân bỏ xuống đất, quấn cái chăn ngang bụng, hai tay đan xen vào nhau để ở trên đùi. Tôi tiến lại đứng trước mặt nó:
– Mày làm gì mà uống dữ vậy Sơn?
Nó nhìn tôi, không nói gì, ôm eo tôi, mặt nó áp sát vào bụng tôi rồi nói: em đừng có bỏ anh mà đi với thằng Chiến đó nữa nghe cưng,…
Trong vòng tay của thằng Sơn, nghe nó nói mà lòng tôi thương quá, đúng là tình yêu, nhưng nó lại có nhiều cung, bậc thể hiện khác nhau, mỗi người “yêu” một kiểu, tôi cũng yêu thằng Sơn lắm các bạn ạ! Không thua gì tình yêu của nó dành cho tôi đâu, tuy không biểu hiện ra bên ngoài như nó, là vì tôi đã đem tình cảm mà tôi đã dành cho nó dồn nén vào lòng mình rồi, vị trí của nó trong tim tôi cũng không kém phần quan trọng, đến bây giờ, nó như là một phần cuộc sống của tôi rồi.
Hai tay tôi ôm lấy đầu của nó, cuối xuống hôn nhẹ lên tóc thằng Sơn, tôi nói :
– Nhõng nhẽo quá đi con chó ghẻ ơi! Tao chỉ xem Ông Chiến như là một người anh thôi, ổng muốn nói gì thì kệ ổng đi, đừng có quan tâm làm gì cho nặng đầu óc, quan trọng là tao không có ý gì với ổng là được rồi, biết chưa, cách xử sự của mày khi gặp ổng chưa được hay lắm, nên phải điều chỉnh lại cho chững chạc hơn, ok…!
– Thằng Sơn ngước lên nhìn tôi: ổng muốn chọc cho anh tức chết mới chịu thì phải, nói cái gì cũng chêm vào từ “khi xưa, lúc trước” hết, cách quan tâm của thằng chả giống như là người tình của em không bằng, nếu không dằn xuống, anh muốn cho ổng ăn một cái đấm vào mặt dễ sợ. Còn cưng nữa, anh cứ tưởng là cưng không đi uống cà phê chung với ổng chứ, ai dè cưng cũng đồng ý đi theo cái thứ trâu già mà đòi gậm cỏ non.
– Nghe nó nói xong, tôi bực mình nên đẩy mạnh một cái, nó bật ngửa ra trên giường, tôi nhíu mày, nhìn nó nói: Tao không thích cách nói chuyện như vậy đâu, hãy xử sự cho đúng là con người có văn hoá chứ. Say quá rồi, đi ngủ đi. Tỉnh táo rồi nói chuyện tiếp, tối nay mày ngủ ở đây, tao qua phòng kế bên tao ngủ.
Quăng cho nó vài câu, tôi xoay lưng định bước ra ngoài thì thằng Sơn nó chồm dậy, bước loạng choạng phía sau tôi, nó tính với cái tay để chụp tôi lại nhưng không tới, nên mất đà, nó sa chân té nhào xuống dưới nền nhà một cái ầm, tôi giật mình quay lại thì thấy nó nằm sắp, tay chân nó không cử động gì cả, tôi nhanh chân đỡ nó lên, người nó dịu quặt, hai tay xụi lơ, tôi hoảng hồn khi nhìn thấy trên trán nó đang chảy máu, chảy dài xuống dính đầy trên chân mày và đuôi mắt của nó, tôi dùng tay lau vết máu trên mặt nó, sốc nó ngồi dậy, đặt nó ngồi trên ghế, giật người nó mạnh tôi gọi: Sơn… Sơn… Ơi… Mày có sao không vậy, tỉnh lại đi, đừng có làm tao sợ nghe, nó không trả lời, hai mắt cứ nhắm, tôi chạy đi lấy miếng bông gòn để thấm máu, áp dính trên trán của nó, tôi chạy đi lấy quần áo mặc vào cho nó để chở nó vào bệnh viện, lúc này thì nó cựa quậy, tay nó nắm lấy tay tôi, mở mắt nhìn tôi rồi nó ghì chặt lấy tôi vào lòng: anh nóng quá, anh xin lỗi, anh xin lỗi, đừng để anh một mình nghe em..
– Lúc này không phải là lúc để nói chuyện lỗi, phải gì hết, anh mặc đồ vào đi rồi em sẽ chở anh vào bệnh viện, đầu của anh đang chảy máu kìa, nhanh lên, nhanh lên đi anh, vừa nói tôi vừa mặc cái áo vào cho thằng Sơn, định cài khuy áo thì nó nắm tay tôi:
– Em mới vừa nói gì đó, em kêu anh bằng anh hả? Anh có nghe lầm không cưng, em hãy nói lại một lần nữa cho anh nghe đi.
Phản xạ tự nhiên nên tôi cũng không biết mình đã nói cái gì nữa, một phần vì sợ do nhìn máu chảy nhiều, một phần vì lo là không biết nó bị làm sao không, nên tôi cũng không kiểm soát được lời nói khi nảy của mình, không biết là mình có nói hay không nữa, tôi không trả lời, rút tay ra khỏi tay của nó, tôi lấy vội cái quần dài lưng thun, dạng thể thao mặc vào cho nó. Tôi choàng ngang hông nó để dìu xuống phòng thì tay nó nắm lại tay ghế, ghì người xuống, thấy vậy, tôi hỏi:
– Mày bị làm sao vậy?
– Anh muốn em trả lời cho anh trước.
– Tôi giả điên, nói: không đi bệnh viện để xem như thế nào, còn ở đó mà đòi tao phải trả lời, mà trả lời vụ gì?
– Những lời em mới vừa nói với anh là thật đúng không?
– Có cần thiết phải trả lời không?
– Anh rất cần câu trả lời của em.
– Ừ. Là thật đó, nhưng sẽ không dùng thường thế đâu, đừng có mơ.
– Thường hay không, đối với anh không quan trọng, chỉ cần em có nói với anh như vậy là đủ rồi, mặc dù trong vô thức, nhưng anh vẫn thích, vì đó là lời thật nhất và chân thành nhất đó em yêu.
– Em yêu cái đầu mày, chứ em yêu, vừa bụng mày chưa, nếu thỏa mãn rồi thì nhanh lên đi, vô bệnh viện may cái đầu lại đã, rồi tính cái gì tính, muốn ngồi đó để chảy hết máu hả?
– Có nhằm nhò gì ba cái chuyện lẻ tẻ này chứ, u đầu, chảy máu là chuyện bình thường đối với anh mà, cưng đừng có run lên như vậy chứ, không phải là đầu anh đã hết chảy máu rồi sao, em gờ thử xem, nó khô rồi nè.
– Tôi lấy tay gờ thử thì đúng thật, nó ngưng chảy máu rồi: thôi để tao lấy thuốc khử trùng lau lại cho, rồi thay gạt y tế vào, nếu không thì những sợi bông gòn dính vào, để khô khi gỡ ra sẽ đau lắm biết không, thậm chí nó bị chảy máu lại nữa đó.
Thằng Sơn cười rồi nói: ừ, vậy cũng được.
Lấy miếng bông gòn ra, thì tôi thấy chỉ có một lằn nhỏ thôi, không có gì, sưng là chính, đang làm vết thương cho nó, bôi thuốc POVIDINE vào, lấy gạt y tế bịt lại, tôi nghe tiếng ót… ót.. Phát ra từ bụng của nó, nhìn tôi nó cười rồi nói:
– Bao tử của anh nó đang biểu tình kìa, em yêu.
– Vậy thì đi xuống dưới đất, tao nấu mì cho ăn.
– Thôi đi, ráng chịu đựng một chút, tới sáng rồi ăn luôn, ngủ thôi em yêu.
– Sao vậy, xuống đây tao làm cho ăn, đợi đến sáng chịu sao nổi.
– Có ông già em ở nhà, anh thấy không tiện lắm, anh chịu được mà, không sao đâu.
– Ông bà già tao đi du lịch Nha Trang rồi, mấy ngày nữa mới về lận cưng, hùm hổ lắm mà, sao chết nhát vậy?
– Thiệt hông em yêu, sao không nói sớm, làm nảy giờ anh kiềm gần chết. Đi xuống dưới đất đi, anh sẽ trổ tài nấu bếp cho em xem nghe.
Thằng Sơn nó cười, vòng tay qua tay của tôi, câu lại: chúng mình đi thôi em yêu…
Thuộc truyện: Một chút dại khờ Một chút tôi
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 2
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 3
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 4
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 5
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 6
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 7
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 8
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 9
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 10
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 11
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 12
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 13
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 14
khanh says
cam on tg hay lam toi rat hich the loai chuyen nhu vay hay lam cocam on tg
minhho123 says
sao het lang qua vay , viet di chu