Truyện gay: Một chút dại khờ một chút tôi – Chương 8

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Mày là nạn nhân chứ là con C gì mà lên tiếng kêu tụi tao lui ra, nó là ăn cướp thì bắt được tụi tao xử nó, liên quan gì tới mày, một lần bắt được trăm lần không, mày hiểu chưa?
Thấy có sự phản ứng lớn tiếng dữ dội, đám đông đã thu hút được đội dân phòng đang đi xe máy tuần tra, tấp vào gặp tôi:
– Có chuyện gì vậy sếp.
– Giải tán cái đám đông này giúp anh đi.
Đám dân phòng, tay cầm ba trắc miệng hô to: không có chuyện gì đâu mấy anh, chị giải tán dùm đi… Một thằng một hướng, vừa nói, vừa xua tay, tôi bước đến nắm tay đỡ nó đứng dậy, thì ra đó chính là thằng Sơn đó các bạn ạ, miệng nó đang bị chảy máu vì cú đấm vừa rồi, tay nó vẫn còn ôm bụng vì đau, tay tôi run lên bần bật, trời ơi, tại sao lại là nó chứ. Đây là nơi công cộng, là chốn đông người, nên tôi lấy lại bình tĩnh, dìu thằng Sơn qua ghế ngồi của thằng bảo vệ, lúc này tụi văn phòng xúm lại hỏi tôi:
– Thằng Sơn văn hoá mà, đúng không sếp.
– Ừ đúng rồi.
– Em mới hỏi mấy người xung quanh, Sao lại xảy ra chuyện như vậy, sao thằng Sơn nó lại đi cướp xe của anh?
– Chuyện hiểu nhầm thôi em, thằng Sơn nó giỡn với anh nhưng mọi người ở đây không hiểu nên mới xảy ra cớ sự như vậy đó chứ.
Mọi người cũng đang chú ý cuộc nói chuyện của tôi với tụi dân phòng, khi nghe tôi nói thì mọi người chắc lưỡi, lắc đầu: à thì ra là vậy, giỡn chơi gì quá đáng vậy không biết, thiệt là chơi dại hết chỗ nói, khi không phải bị đòn oan mạng hông, mà thằng cha nội này cũng ác nữa, biết nó giỡn chơi sao không la lên đi, để cho người ta biết mà dừng đúng lúc.
Trời ơi làm sao tôi biết được là nó, sự nghi ngờ của tôi là đúng nhưng khi phân tích vấn đề lại sai kia chứ. Tôi phải mau chóng tìm cách ra khỏi đây thôi, rồi tính tiếp, nghĩ đến đây tui lấy cái khăn chùi máu cho thằng Sơn, quay sang cảm ơn đám dân phòng để tụi nó về đi tuần tiếp.
Thằng Sơn nảy giờ nó cứ cuối mặt nhìn xuống, không nói một lời nào, mắt nó đỏ hoe, nước mắt đọng lại trong tròng mắt nhưng nó kìm nén lại không để rơi xuống vì khóc bây giờ là không phải lúc, tôi dìu nó ra xe, thằng bảo vệ giúp tôi đỡ nó lên ngồi, Tôi bắt đầu phóng ra khỏi tầm nhìn của những người trong quán.
Ngồi trên xe, Tôi và nó không nói với nhau một câu nào, tôi cứ hướng thẳng về nhà của nó, khi đến ngã tư đường, nó nói với tôi :
– Anh Long có thể chở giúp tôi đến cà phê Hoa Sứ không?
Sao hôm nay nó lại đổi cách xưng hô, trong khi chỉ có tôi và nó thì phải xưng là mày, tao như đã giao kèo từ trước chứ, chắc nó đang hận mình hay sao thì phải, khi mình vô tình để cho nó phải đau khổ, nó bày ra đủ trò cũng vì mình. Tôi hỏi nó:
– Mày bị đang bị đau, sao không về nghĩ ngơi đi, còn ra đó làm gì.
– Tôi có hẹn với một người bạn tại đó.
– Ai vậy Sơn, có chuyện gì gấp không, nếu không thì hẹn lại khi khác đi.
– Không được, tôi muốn đến đó, vì tôi đã hẹn trước rồi, không thể nào thất hứa được.
– Ok…! Được rồi, nếu vậy thì tao đưa mày đến đó.
Tôi và nó đến quán cà phê Hoa Sứ, vừa dừng xe, chưa kịp tắt máy để cho thằng bảo vệ dắt vào bãi thì tôi nghe tiếng gọi phía bên trong quán: anh Sơn… Anh Sơn…. Em ngồi ở đây nè, hướng theo tiếng gọi thì tôi thấy một bàn tay đang vẫy vẫy, thì ra là bé Hoa, con bé mà thằng Sơn vừa dắt nó vào quán. Tôi thấy mình nên về trước, mình ở đây hơi bị thừa thải, lỡ muốn nói chuyện riêng mà có mặt mình mất công ngại ngùng, mất tự nhiên nữa, tôi nói với thằng Sơn:
– Tao về trước nghe Sơn, có chuyện gì thì tao và mày sẽ nói với nhau sau nha.
Thằng Sơn nắm tay tôi: tôi muốn nói chuyện với anh ngay bây giờ. Anh cho tôi làm phiền một chút, sẽ không lâu đâu.
thấy vậy, nên tôi gật đầu và bước theo nó vào trong, ngồi xuống bàn, tôi gật gật đầu cười, chào bé Hoa xong, thì tôi hỏi.
– Có chuyện cần nói với anh sao ?
– Từ từ đã, Anh kêu nước đi – Hoa.
– Thôi khỏi đi em, nói xong anh đi liền, trả lại khoảng không gian lãng mạn cho hai đứa.
– Anh nói chơi hay nói thật vậy anh Long? Em nói thiệt, anh đừng có giận em nha, vì bữa nay em quá bức xúc, nên anh cho em nói.
Thằng Sơn vội ngắt ngang câu nói của bé Hoa:
– Em chỉ nói chuyện mình đóng kịch thôi, còn những chuyện khác, em không cần nói đâu Hoa.
Bé Hoa, nó nhíu mày, trừng mắt, nhìn thẳng mặt thằng Sơn, đưa bàn tay lên: Anh Sơn. Anh có giận thì em chịu, nhưng em phải nói, anh đừng cố cản em.
Nói xong, bé Hoa nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói: đáng lẽ ra, chuyện này là chuyện riêng tư của anh và anh Sơn, em không có tư cách để xen vào, nhưng em không thể nào nhìn anh Sơn vì anh mà đau khổ, anh là thằng không có trái tim, không biết nghĩ cho người khác, anh chỉ thương cái “Tôi” của mình thôi, anh dư sức biết tình cảm mà anh Sơn đã dành cho anh, anh xem anh Sơn là cái gì, là công cụ để phục vụ cho cái “Tôi” của mình đúng không? Tôi chỉ nói vậy thôi, anh cũng đủ hiểu rồi, sáng nay anh Sơn có qua nhà tìm tôi, trong trạng thái của một con quỷ chứ không phải một con người, ảnh rủ tôi đi nhậu với ảnh, thấy ảnh buồn tôi mới đồng ý đi để an ủi ảnh, ảnh cũng không nói nhiều về anh, chỉ một câu duy nhất là “ảnh yêu anh hơn cả mạng sống của ảnh ” thì tôi đủ hiểu rồi, chuyện này là do tôi bày ra cho ảnh, để trả thù anh đã làm cho ảnh đau khổ, tưởng ảnh diễn xuất thành công, nhưng ai dè gặp anh thì ảnh quên đi kịch bản, diễn một cách vô thức, ảnh sợ anh giận rồi không nhìn mặt ảnh nữa, nên khi đưa tôi ra taxi ảnh kêu tôi lên xe đi qua quán Hoa Sứ trước, ngồi chờ ảnh dắt anh qua sau, buộc tôi phải giải thích cho anh về kịch bản mà tôi tạo ra để cho anh một bài học, ảnh không muốn anh giận ảnh, tôi đã nói là anh đã biết tôi và ảnh đóng kịch rồi, mà ảnh không chịu, muốn tôi phải nói cho anh biết.
Chợt chuông điện thoại của bé Hoa reo lên, nghe điện thoại xong thì nó nói: Chuyện gì cần nói tôi đã nói hết rồi đó, thôi tôi về trước
Đây, bạn trai tôi đang đứng chờ trước quán kìa. Bye hai anh.
Tôi đang ngỡ ngàng như người vừa chợt tỉnh cơn mê, những lời nói của bé Hoa làm cho tôi cảm thấy mắc nợ thằng Sơn nhiều quá. Đang ray rứt lương tâm, thì thằng Sơn nắm tay tôi nói:
– Để tao vững tin mà tiếp tục để sống, tao không biết điều kiện lúc trước mà mày hứa với tao nó còn hiệu lực hay không Long?
Tôi thì thầm trong bụng, không phải một điều, mà hơn thế nữa tao cũng không bù đắp được những gì mày đã làm cho tao đâu Sơn, nghĩ vậy tôi mỉm cười nói với nó:
– Ok… Lời hứa của tao như đinh đóng cột, mày nói đi Sơn.
– Lời hứa này không gượng ép, nên tao muốn hỏi mày một câu, phải thành thật trả lời cho tao biết nghe Long.
– Ok…hỏi đi
– Mày có yêu tao không Long?
Nó hỏi câu này, là câu mà tôi đã chuẩn bị từ lúc ngồi ở quán dự tiệc tiễn anh Mười thì tôi đã nhận ra đã yêu thằng Sơn rồi, tôi nghẹn ngào xúc động, nước mắt tôi bắt đầu chảy, một hạnh phúc trào dâng trong tôi, nhìn nó tôi trả lời: ừ tao yêu mày đó Sơn.
– Ok! Vậy thì mày hứa với tao là sao này dù bất cứ hoàn cảnh nào đi nữa thì mày cũng phải cho tao biết hay cảm nhận được tình yêu của mày đối với tao nghe Sơn,…
Tôi gật đầu, bằng lòng với lời mà tôi đã hứa với thằng Sơn trước đây, thấy nó có vẻ rất đuối sức vì mệt mỏi, nên tôi nói với nó:
– Để tao đưa mày về nhà nghe Sơn.
– Mày ngồi với tao một chút nữa đi Long.
– Được rồi, tao sẽ ngồi đây với mày.
– Long, tối hôm trước sao tao gọi và nhắn tin cho mày, nhưng tại sao không thấy mày trả lời tao gì hết vậy, tao có làm gì để cho mày buồn không?
– Tao để quên máy di động ở trên bàn làm việc của tao, lúc ra về quên lấy, nên không hay mày đã gọi và nhắn tin cho tao, tao đã để cho mày lo lắng như vậy là không phải, mày cho tao xin lỗi nghe Sơn.
– Tao biết tính của mày mà, không bao giờ mày làm như vậy, tao rất lo cho mày, tao nghĩ là mày đang gặp chuyện chẳng lành gì rồi, nên tao mới qua nhà mày xem như thế nào? Thật tình lúc đó lòng tao cứ như lửa đốt vậy đó Sơn.
– Sao mày không bấm chuông?
– Muốn lắm nhưng tao không dám, vì tao ngại ông già mày.
– Mày khờ quá, ông già tao đâu có ăn thịt mày đâu mà mày sợ ổng như Cọp vậy Sơn, chỉ có như vậy mà mày đứng chờ tao suốt mấy tiếng đồng hồ hả?
– Sao mày biết tao đứng chờ mày mấy tiếng đồng hồ hả đồ chó?
– Vậy mới hay, tao là sếp mày mà, mày phục tao chưa con chó ghẻ ơi?
– Phục cái đầu của mày, hỏi mày chơi vậy thôi chứ tao dư sức biết là mày đã xem khoảng cách thời gian tao đã gửi tin nhắn cho mày chứ gì… Làm ra vẽ quan trọng.
Tôi với thằng Sơn đã từ từ hiểu và thông cảm nhau, hai tâm hồn càng xích lại gần hơn, thấy tâm trạng nó dần trở lại như trước đây nên tôi quay qua hỏi nó.
– Ê Sơn! Mới nảy trước cửa quán ăn, mày làm gì như ăn cướp vậy thằng chó.
– Tao đưa con bé Hoa lên taxi xong, hẹn nó bên quán Hoa Sứ để nói cho mày biết cái trò mà nó đã bày cho tao, vì tao sợ nếu không nói thì tao sẽ vĩnh viễn mất con chó cưng của tao thì sao, qua tâm sự với thằng Bình thì ít nhiều tao cũng hiểu tính cách của con chó này như thế nào rồi.
– Mày vô vấn đề chính dùm tao cái đi, dẫn tao đi lòng vòng hoài vậy? Tao muốn biết là lúc mày từ phía sau lưng tao chồm tới đẩy mạnh tao chúi nhủi kìa con chó ghẻ ơi.
– Taxi vừa đi, tao biết mày còn ở trong quán nên tao chạy vô thì không thấy ai hết, tao nhìn ra ngoài bãi xe thì thấy mày đang định lên xe, tao lao tới cho kịp, nhưng gần đến phía sau lưng mày, thì bất ngờ tao vấp cục đá bị trẹo cái chân nên mới đổ nhào lên người mày, tao đâu có biết là mày yếu đến như vậy, mày đã đá chống nghiêng mà tao nghĩ là ngã xe nên tao mới vội nắm cảng xe đỡ lại, lúc đó tao cứ tưởng mày biết là tao rồi nên tao nhanh tay phóng ra trước cầm tay lái, tao định kêu mày đưa chìa khóa để tao chở mày, nhưng không ngờ thằng chó bảo vệ nó mới mở miệng, tao chưa kịp trả lời thì nó ra tay liên tiếp, bất thình lình thì làm sao tao trở tay cho kịp, ĐM thằng chó đó nếu tao không bị cái chân thì nó chết mẹ với tao, cỡ cái đám đầu gấu tao còn cho một trận nữa, huống hồ là nó.
– Nhìn thấy mày quá manh động nên tưởng mày là ăn cướp phải rồi, Nhưng lúc đó mày bị câm hả, sao không la lên đi.
– Đừng có chọc kệch anh thêm lần nữa nghe cưng, tao nói thiệt nghe Long, giờ nghĩ lại tao thấy mình hành động thật dại dột, mày biết lúc đó trong lòng tao hận mày đến mức nào không, tao nghĩ là mày đã thấy tao mà mày lại để cho thằng chó bảo vệ nó đánh tao, nguyên cái đám chó hùa trong quán đua nhau làm nhục tao nên tao không muốn giải thích gì hết, tao muốn thà tao chết một lần còn hơn dày vò suốt cả đời.
– Bộ nó ra tay nặng lắm hả, sao tao thấy mày ôm bụng nhăn nhó dữ vậy Sơn.
– Mày thấy đôi giầy của nó mà phan mấy cước vào bụng tao thì sẽ như thế nào, mày có muốn thử không?
– Con bé Hoa, nó là gì của mày vậy, sao mày lại tâm sự cái chuyện riêng tư của mình cho nó nghe, mày bà Tám dữ vậy Sơn.
– Bé Hoa nó là con của dì ruột tao đó, từ lúc con bồ tao phát hiện tấm hình và chia tay với tao, vì con bồ tao là bạn thân của nó, nên nó biết tao là vậy đó, tuy nhỏ tuổi, nhưng nó rất kín đáo, hiểu và biết chuyện, vì vậy tao cũng thường tâm sự với nó. Nói đến đây thì thằng Sơn nó gãy gãy cái đầu, cười xong rồi nói tiếp: tao chỉ nói sơ sơ thôi hà, nhưng nó thấy tao buồn như vậy nên nó xót cho tao, dù sao trên thành phố này tao chỉ có nó là hai anh em thôi, tuy là bạn dì nhưng thương nhau như ruột thịt, một tay nó bày ra cái chuyện này đó.
– Mày diễn xuất tệ hơn vợ thằng đậu nữa con chó ghẻ ơi.
– Không biết sao khi gặp cưng là anh không làm chủ được bản thân mình hà.
– Thôi tao thấy mày cũng mệt lắm rồi, để tao đưa mày về nhà mày nghe Sơn.
– Tối nay ngủ lại nhà tao nghe Long.
– Ừ, cũng được, để tao báo cho má tao biết.
– Tối nay, đừng có cho anh uống thuốc nữa nghe cưng, để vuột hoài mất công nói anh yếu sinh lý thì chết anh đó.
– Cái thằng chó ghẻ, thương tích đầy mình cũng còn ham muốn. Tao để coi mày còn mạng để xuống giường với tao không.
– Thôi về thôi Long.
Ngồi trên xe về nhà, tôi và nó nói cười liên tục, mọi chuyện từ trung ương đến địa phương, lâu lâu qua những đoạn đường vắng, hai tay tôi ôm chặt lấy eo của nó, siết chặt rồi hôn nhẹ vào vai nó một cái, nó vội cười, một tay lái, một tay to lớn của nó nắm lấy 2 tay tôi, như một thông điệp không lời, báo rằng từ đây chúng tôi sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
CÂU CHUYỆN ĐẾN ĐÂY LÀ KẾT THÚC
XIN CẢM ƠN MỌI Ý KIẾN ĐÓNG GÓP CỦA CÁC BẠN, NHƯ ĐÃ GIỚI THIỆU TỪ TRƯỚC, TÔI CHỈ LÀ NGHIỆP DƯ THÔI, NÊN KHÔNG TRÁNH KHỎI NHỮNG HẠN CHẾ KHI VIẾT, MONG CÁC BẠN THÔNG CẢM, TÔI CHỈ CHIA SẼ VỀ NHỮNG GÌ ĐÃ QUA, CÒN SỰ CẢM NHẬN THÌ TUỲ THUỘC GÓC ĐỘ CỦA TỪNG CÁ NHÂN, Ở ĐÂY TÔI KHÔNG PHẢI ĐANG BẢO VỆ LUẬN ÁN TỐT NGHIỆP, NÊN TÔI XIN PHÉP KHÔNG TRẢ LỜI NHỮNG CÂU HỎI MANG TÍNH CHẤT VẤN CỦA CÁC BẠN, MONG CÁC BẠN THỨ LỖI…..
MỘT LẦN NỮA XIN CẢM ƠN SỰ THEO DÕI NHIỆT TÌNH CỦA CÁC BẠN… LÚC NÀO TÔI CŨNG LUÔN TÔN TRỌNG CÁC ĐỘC GIẢ CỦA MÌNH, RÚT KINH NGHIỆM CỦA CÁC TÁC GIẢ TRƯỚC, KHÔNG BỎ CÁC BẠN GIỮA ĐƯỜNG, NÊN TÔI RẤT TRANH THỦ THỜI GIAN ĐỂ CHO CÁC BẠN NHỮNG NỘI DUNG MỚI,….
NẾU CÓ GÌ KHÔNG PHẢI, XIN BỎ QUA NHÉ…… CÁC BẠN CỦA TÔI….!!!!!! ‘
Tôi và thằng Sơn về căn hộ chung cư, mở cửa bước vào, trước mặt tôi là bao nhiêu thứ hỗn độn bởi những lon bia và những gói hạt điều vứt tứ tung từ trên bàn, dưới đất. Nó ngại ngùng vừa gãi đầu, gãi tai vừa nói:
– Hơi bê bối một chút, nhưng 1 phút 30 giây là xong ngay.
– Sao ở dơ dữ vậy Sơn?
– Đây là kết quả của những bế tắc trong suy ngẫm, do cưng đem đến cho anh đó, ở đó còn nói nữa.
– Người gì mà cứ mỗi lần buồn là mượn rượu giải sầu sao ta? Thiếu bản lĩnh.
– Không lo tranh thủ, chuẩn bị 8S đi, nói hoài anh đè anh cắn một phát là chạy nọc bây giờ. Nó vừa nói vừa trợn mắt, hết mũi, nhe răng, cong các ngón tay lại rồi gầm rừ ra vẻ như hùm hổ,để nhát tôi.
– Nhìn cái hành động của nó thật đáng yêu làm sao, tôi vừa cười vừa nói: Bữa nay, bày đặt sử dụng ký hiệu để giao tiếp nữa, hay ta, mà 8S là cái quần xì gì vậy Sơn?
– Đơn giãn vậy mà cũng không biết nữa, đúng là chậm tiêu quá rồi, 8S là sửa soạn sạch sẽ, sắp sửa sung sướng đó, hiểu không cưng, vừa nói nó vừa lấy tay vỗ nhẹ vào má tôi, cái lưỡi nó thụt ra, thụt vào như con rắn mối, phát ra âm thanh khẹc… khẹc…
– Hành động của nó làm tôi ngượng đỏ cả mặt, tôi đá vô chân nó một phát: đồ dâm tặc.
– Vào tắm trước đi cưng, để anh thu dọn bãi chiến trường một chút rồi anh tắm sau.
– Mày không đưa quần cho tao, tắm xong lấy gì mà mặc.
– Khỏi đi, mặc một hồi mắc công cỡi cũng vậy hà.
Nói xong, nó cười khà khà rồi vào trong phòng lấy cái quần đem ra thẩy cho tôi: nè cưng, Hôm nay thôi nghe, mai mốt thì tự vào lấy biết chưa, để anh chiều riết mất công đổ thừa là tại anh làm cưng hư nữa thì tội cho anh.
Tôi vào phòng tắm xong, bước ra ngoài thì thằng Sơn đã dọn dẹp sạch sẽ, mùi hoa lan của nước lau sàn thơm thoang thoảng rất dễ chịu, tôi đứng ngay cửa kính nhìn xuống công viên chung cư, một khung cảnh thật tĩnh lặng, yên bình.
Thằng Sơn nhẹ nhàng bước đến, đứng sau lưng, nó vòng tay ôm trước bụng, thầm thì vào tai tôi: Mình mãi mãi bên nhau nghe Long, đừng có rời xa tao nha. Chuẩn bị tinh thần, vào trận chiến thôi em yêu, nói vừa dứt câu thì nó hôn nhẹ vào vai tôi,tay nó bắt đầu khởi động, nhẹ nhàng… Nhẹ nhàng… Lên xuống phần bụng dưới rồi từ từ lên ngực, xoa xoa xung quanh, hai ngón tay se se đầu vú, những hơi thở nóng phía sau bắt đầu gần hơn đến ót, tôi bắt đầu cảm nhận được một cái quét nhẹ của đầu lưỡi, rê dọc một bên cổ kéo vài đường lên xuống, rồi đôi môi mềm nóng của nó nút nhẹ vào tai tôi, một đầu lưỡi âm ấm thật tinh nghịch, liếm xung quanh vành tai, từ từ luồn lách vào bên trong, lưỡi đi nhưng môi ở lại, trùm kín hết bên ngoài lỗ tai, cứ thế mà thay đổi từ trái sang phải một cách đều đặn. Tôi hưởng ứng theo từng động tác “yêu” của nó bằng cách hai tay vòng ra phía sau, vuốt tóc của nó, đầu tôi ngẩng cao lên, mắt lim dim, hơi thở dồn dập, kéo theo những tiếng hít hà, rên khẽ… A…a…a…
Phần môi của thằng Sơn chiến đấu phía trên nhưng hai tay của nó không quên nhiệm vụ, lúc này thì có sự thay đổi, một tay của nó ở lại phần trên ngực tiếp tục, bàn tay còn lại của thằng Sơn bắt đầu có sự thay đổi vị trí tiến đánh vào trung tâm, hướng về hạ bộ, tay của nó chui nhẹ qua khỏi cái lưng thun quần, ghé qua đám lông xoa đều, các ngón tay cào nhẹ vài lần rồi tiến thẳng xuống dưới, thay đổi động tác, lần này nó bắt đầu vuốt và bóp nhẹ phần thân dương vật của tôi, lên xuống một vài động tác thì những ngón tay trùm lên phần đầu khất nắn nhẹ, thằng Sơn dường như cảm nhận được phần dâm thủy trên đầu khất dương vật của tôi chảy ra, dính vào bàn tay của nó, nên nó nói khẽ: sướng không cưng.
Tôi xoay người lại nhìn nó gật đầu, một tay nó nắn chúc tai tôi rồi chà nhè nhẹ trên má, tay còn lại đặt trên mông, mắt của nó lúc này mơ màng, ngây dại, vừa nói: anh yêu em, thì nó nghiêng đầu hôn vào môi tôi, khẩu độ mở của cái quai hàm thằng này công nhận thật kinh khủng, nó ngoạm hết cái môi tôi, môi trên của nó đụng đến lỗ mũi, môi dưới vừa chạm càm, nó cứ nút chùn chụt, lưỡi của nó xoáy sâu vào trong miệng tôi, xoay lòng vòng hết trên rồi dưới hàm răng, chưa chịu dừng ở đó mà nó muốn cố tình câu cho bằng được cái lưỡi của tôi nó mới chịu, đúng là cái lưỡi không xương thật, cứ uốn éo lượn vòng xung quanh, sự va chạm của 2 đầu lưỡi, nơi tập trung của những dây thần kinh xúc giác làm cho tôi và nó tê tê, phê đến tột cùng, tôi đưa cái lưỡi của mình ra bên ngoài, nó như đã hiểu ý, nên miệng nó chụp lấy và nút liên tục. Lúc này, Thằng Sơn nó nghiêng người nhấc bỗng tôi lên, bồng trên tay, nó nói: Mình vào phòng nghe cưng.
– Giật mình trước động thái của nó, tôi nói: không được, bỏ tao xuống đi Sơn, mày bị đau cái chân, không khéo té một cái là khổ.
– Cứ nằm yên đi cưng, anh lực lắm, đừng có lo, anh thích như vậy mà
Vừa bồng, vừa nói, vừa di chuyển vào trong phòng, nó nhẹ nhàn đặt tôi xuống giường, rồi đè nguyên thân thể của nó lên trên người tôi, nhưng sao tôi không có cảm giác nặng nề chút nào, vì tôi biết nó đang chống cùi chỏ để giảm bớt trọng lượng con người của nó lại, lúc này tôi cảm thấy cái gì đó nó vướng víu nên tôi lấy tay định cỡi chiếc quần của tôi ra ngoài, thì nó nắm tay tôi ngăn lại:
——————
Thuộc truyện: Một chút dại khờ Một chút tôi
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 2
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 3
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 4
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 5
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 6
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 7
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 8
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 9
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 10
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 11
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 12
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 13
- Một chút dại khờ một chút tôi - Chương 14
Leave a Reply