Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Vậy là cuối cùng chúng tôi cũng về tới khách sạn…. do hơi buồn ngủ nên tôi đi thẳng lên phòng, vệ sinh cá nhân xong là thay đồ ngủ phóng lên giường nhắm mắt lại ngay…. Nhưng cũng chỉ chốc sau thôi là anh cũng phóng lên giường nằm cạnh tôi và ôm tôi cứng ngắt.
-Thôi……. Em buồn ngủ quá à……. Ôm chặt như vậy sao em ngủ….. –tôi nhựa nhựa nói với anh (đang buồn ngủ nên mới nhựa à)
Nhưng càng nói thì anh càng siết chặt vòng tay của anh hơn.
-Anh…..nh…nh….nh……!!!! Buông em ra…!!! Khó thở quá à….. –tôi cố sức lấy tay anh ra khỏi người tôi nhưng vô dụng.
-Cho anh hun cái đi rồi anh buông….!
-Hôi ……!!!! Em buồn ngủ quá à….!
-Vậy thì cứ ngủ đi….
-Một hồi tắt thở là ngủ giấc ngủ ngàn thu luôn bây giờ….! –tôi càu nhàu.
-Vậy cho hun hok…..?
Vậy là tôi đành phải quay lại để “đáp ứng nhu cầu” của anh. (Tưởng đâu ổng hun sao ai zè hun lên trán có cái chuzz rồi thôi á …..mọi người xem có lãng hok).
-Có vậy thôi đó hả…?
-Uhm….. vậy chứ em muốn sao nữa…..?
-Haizz….. có zậy mà cũng làm mệt mệt nữa…….
-Thôi ngủ đi…… -anh nói rồi thì anh hôn nhẹ lên gáy của tôi một cái…..
-Uhm…… chúc quản gia của em ngủ “Ngoan”
Thế là tôi đã được ngủ trong vòng tay ấm áp của anh một giấc đến sáng luôn.
Những tia nắng đầu tiên của ngày mới cuối cùng cũng đã đến. Một làn gió nhẹ mát lạnh len lõi qua ô cửa sổ đang mở toanh thổi lùa vào kẻ hở dưới chân làm tôi chợt cảm thấy lành lạnh nên đã vô tình đánh thức tôi sau một giấc ngủ say từ tối hôm qua đến giờ.! Tôi mở hé mắt ra và kéo chăn xuống khỏi đầu thì bị các tia nắng của buổi sáng làm cho lóe mắt, sau vài giây thì tôi cũng đã quen dần và tôi đã mở hẳn đôi mắt của mình ra. Tôi cứ ngở là anh vẫn còn đang nằm cạnh tôi nên tôi gọi anh…… không ngờ khi tôi quay người lại thì anh đã biến đâu mất tiu rồi…. Tôi thấy đèn trong phòng tắm đang mở nên lòm còm ngồi dậy bước vào phòng (vì cũng hơi mắc tè nên mới bước xuống khỏi giường á…. Chứ đời nào mà tui chịu dậy sớm vậy)…..
-Ôi trời!!!!!!! anh !!!!anh…………. !!!! –tôi há hóc miệng vì ngạc nhiên khi thấy anh đang trong tình trạng “Nude” toàn thâm mà dựa người vào tường “TD ” (khỏi cần nói quạch tẹc ra hé) .
-Làm gì mà ngạc em nhiên dữ vậy….. bộ chưa thấy chuyện này bao giờ hả…?
-Không phải…… tại mới sáng sớm thấy anh vậy nên em hơi ngạc nhiên thui mà…..
Anh liền nắm lấy tay tôi kéo xuống ngồi lên người anh….
-Làm cái gì zậy……. –tôi nhăn mặt nói với anh.
-Làm chuyện đại sự chứ làm gì……
-Mới sáng sớm mà đã……..
Vẫn là cái chiêu củ mèm nhưng hiệu nghiệm đó..! tôi chưa nói dứt lời là bị anh khóa môi lại rồi….. nhưng được một lúc thì tôi đẩy anh ra.
-Sao vậy…..? –anh hỏi tôi.
-Thôi..! mới sáng sớm mà….
-Có sao đâu chứ………
-Thôi……… kì lắm……
-Có gì đâu mà kì………
-Thôi sáng trưng à… em ngại lắm…… (Giả nai á)
-Làm như đây là lần đầu anh với em “…” vậy đó…..
Trong lúc miệng anh đang nói thì tay anh cũng đã kèm theo cái hành động là từ từ cởi áo tôi ra. Nhưng tôi lại ko muốn “…” vào lúc này nên tôi phủi tay anh ra rồi đứng lên chạy nhanh ra giường….! tưởng đâu như vậy anh sẽ buông tha cho tôi nhưng ko ngờ anh lại đuổi theo tới tận chổ luôn. Tôi liền lấy chăn trùm lại kín mít từ đầu tới chân luôn…..
-Hehe…… thì ra là muốn ở đây mới chịu….. – anh cười nham nhở làm tôi sởn cả gai óc. (mà công nhận anh nói ngay tim đen luôn…^^.)
-Anh mà làm bậy là em la lên liền đó….. tin không …….
-Cứ tự nhiên…….
-Biến thái quá….!!!!!
-Vậy anh sẽ cho em biết lần này anh biến thái đến chừng nào he……. –anh lật tung cái chăn của tôi lên và quăng thẳng tay xuống đất không một chút hối tiếc.
————————–
Phần 24 – Truyện gay Chàng quản gia của tôi
Tôi phóng nhanh ra khỏi giường nhưng cuối cùng cũng bị anh chụp lại và xô tôi nằm “thẳng cẳng” trên giường… tôi cố chống cự lại nhưng vô dụng vì anh quá nặng mà còn nằm đè lên người tôi nữa chứ.! Lúc này tôi thầm nghĩ : “trời ơi..!! mới sáng sớm mà bị bạo dâm như vầy rồi chắc chết quá..” Và cũng ngay lúc này đây… tôi nghe được tiếng gõ cửa rất lớn…. tất cả các hành động của tôi và anh đều bị tiếng gõ cửa đó làm cho “đứng hình” lại. Thừa lúc sơ hở của anh tôi chạy vọt ra cách cửa, nhưng tôi nhớ lại bây giờ trên người anh ko một mãnh vãi nên tôi nhặt cái mền đang rớt dưới đất ném lên cho anh.
Tôi vừa mở cửa ra thì không thấy ai nên tôi ló đầu ra ngoài xem có ai bên ngoài không.
-Hù…!!! -tôi vừa ló đầu ra thì anh Sơn hù cho một phát suýt nữa là ngất xỉu tại chổ…
-Trời ơi…!!!! Chơi gì kì……. Xíu nữa là em rớt tim ra ngoài luôn rồi đó…!
-Hai đứa đang làm gì trong này…….? Khai mau……..!!!
-Em …..em……mới ngủ dậy có làm gì đâu.
Tôi chợt tỉnh hồn lại sau cú “chơi ngu” đó và tôi mới nhớ ra rằng anh Tuấn vẫn còn đang (…) . “Không được….!!!! Anh Sơn mà bước vào ngay lúc này chắc ăn một chục kí cá nục cũng hok hết nhục quá” –tôi thầm nghĩ.
-Không cho anh vào trong à……
-Ơ….. anh chờ chút đã…… khoan hãy zô…… 30 giây à……. –tôi nói rồi đẩy anh ra cửa rồi đóng cửa lại một cái “cụp”sau đó khóa chốt lại luôn.
Tôi đi nhanh đến giường rồi lôi cái chăn ra.
-Đi nhanh vào phòng tắm đi….. anh Sơn vô đây bây giờ….! –tôi kéo anh dậy và đẩy anh vào phòng tắm.
Sau khi anh Tuấn yên phận trong Phòng tắm rồi thì tôi chạy nhanh ra mở cửa cho anh Sơn để tránh ảnh nghi ngờ thì không hay….
-Rồi anh zô đi…… -tôi mở cửa và mời anh Sơn vào.
-Đừng để anh tìm được chứng cứ gì nghe……. –lúc này anh Sơn liếc nhìn xung quanh trông mặt dang vô cùng.
-Có cái gì đâu mà tìm chài…..!
-Tuấn đâu …..?????
-Đi tắm rồi…..!!!
Cùng lúc đó…..
-Ai tìm Tuấn đó….? -anh từ trong nhà tăm bước ra.
-Uhm……. Hihi….vậy chắc đâu có chuyện gì đúng không…. –anh Sơn vừa nói vừa cười mắt híp híp giống như đang nghĩ cái gì đó đen tối trong đầu vậy.
-Có gì đâu thấy chưa! ……… anh nghĩ bậy ko hà…… -tôi nhanh miệng chen vào cái suy nghĩ đen tối đó.
-Thôi hai đứa thay đồ nhanh đi mình đi ăn sáng rồi đi chơi…. Hôm nay anh có chuyện vui nên muốn công bố cho hai đứa biết. –anh Sơn nói mà mặt ảnh cười hí hững như con nít vậy á.
-Oh…… hôm nay chắc có người ngoài hành tinh xuống thăm anh Sơn quá…! –Anh Tuấn “chen chân” vào châm chọc anh Sơn.
-Ờz….cũng gần như là vậy….!!!! –Anh Sơn.
-Her….!!!!! -Tôi ha hóc miệng và trố mắt ngạc nhiên nhìn cái mặt sung sướng đến lạ thường của anh Sơn.
………………….
Vậy là anh Sơn đã đưa chúng tôi đến một shop thời trang nhưng có một điều hơi kì lạ là shop thời trang này lại dành cho “Mẹ và Bé”.
-Ủa…??? đến đây làm gì đây …..? Bộ anh có Baby à..! –Anh Tuấn cười nhuếch mép mà hỏi anh Sơn.
-Ơ…!! Cái đồ zô zuyên…… nói vậy mà nghe được đó hả…. –tôi trờn mắt nhìn anh.
-Sao hay zậy ….! Đoán trúng phốc luôn….. (mà lạ nghe…… từ sáng giờ thấy anh Sơn cười hoài luôn……. Chắc có chuyện gì động trời đây nè…)
-Oh my god !!!!! Anh bị Khùm hả ? –anh Tuấn đơ mặt nhìn anh Sơn .
-Không…… là thật đó…! –anh Sơn cười đến nỗi hiếp cả hai mắt luôn.
Cũng ngay lúc này :
-Đến rồi hả…….. ? zô đây chọn đồ hộ em đi….. em lựa mới được mấy bộ à… -Andy từ trong Shop bước ra làm tôi cũng cảm thấy hơi hơi bị khó hiêu~
-Là sao đây,……? Hok hiểu gì hết trơn vậy…??? –lúc này hình như mặt anh Tuấn bị ngu ngu vì mấy lời nói của Andy.
-Ủa….. anh Sơn chưa nói gì cho hai người biết hả….?
-Ảnh chỉ nói là có chuyện muốn công bố thôi chứ chưa có nói gì hết…. –tôi.
-Vậy vào đây đi Bách cho xem cái này nà,….. – Andy nắm lấy tay tôi và anh Tuấn kéo vào trong.
-Ui…… đáng iu quá à……!!! –Tôi cười mỉm khi thấy Andy bế một Baby (chừng khoảng 5-6 tháng tuổi gì à) cực đáng iu lên.
-Đẹp trai không….? –Andy hỏi tôi.
-Phải nói là quá Hot luôn mới đúng chứ… -tôi nhìn baby mà ko chớp mắt luôn vì baby quá đẹp zai……
-Hihi……. Bây giờ xin trân trọng thông báo cho hai người biết….. đây là “Cu Pi” thành viên mới trong gia đình của Bách với Sơn đây….!!!!!
-Nói vậy là…….. –tôi vô cùng ngạc nhiên khi nghe Andy nói vậy.
-Uhm…… Từ ngay hôm nay, Cu Pi sẽ là con trai của Bách và anh Sơn…
Ngay lúc này đây tôi cảm thấy chạnh lòng vô cùng…. Tôi ganh tị với Andy quá à….. Sao mà hai người họ hạnh phúc thế nhĩ… được yêu thương nhau, được sống công khai cùng nhau, được tất cả mọi người chấp nhận và bây giờ họ lại còn được chúa ban cho họ một thiên thần nhỏ nữa chứ ……. Tôi ước gì tôi và anh Tuấn cũng sẽ được hạnh phúc như vậy….. Nhưng cuối cùng ước mơ vẫn là ước mơ thôi vì tôi biết nó sẽ không bao giờ thành hiện thực được.
-Anh lựa được thêm vài bộ cho con nữa rồi nè…… em xem có đáng iu không….? –Anh Sơn “nhí nha nhí nhảnh” cầm mấy bộ đồ vừa tìm được chạy lại cho chúng tôi xem.
Tôi nhìn “Gia đình” của anh Sơn hạnh phúc vậy nên cũng cảm thấy tủi thân và hơi buồn buồn, nhưng hình như là anh Tuấn đang biết tôi suy nghĩ gì nên anh đã bước lại cạnh tôi và ôm ngang vai tôi.
-Vậy bây giờ mình về nhà nha cu Pi của bố!!!! –Anh Sơn nũng với baby nhìn ganh tị chết đi được.
-Ơ….. vậy Ci Pi có hai người bố luôn…… – Anh Tuấn có vẻ ngạc nhiên.
-Uhm…. Từ ngày hôm nay, cu Pi sẽ có hai người bố là bố Sơn và bố Bách…… – Anh Sơn vui đến nỗi nói muốn không thành lời luôn.
Vậy là cả buổi sáng chúng tôi về nhà anh Sơn để mở tiệc chào mừng sự gia nhập của cu Pi với gia đình của anh Sơn. Theo tôi quan sát thì hình như là bố của anh Sơn có vẻ rất rất vui khi ông có được một cháu nội cực đáng iu như thế (Giời ơi…. Còn nhỏ mà đã cute thế này rồi lớn lên chắc ko biết có bao nhiêu người theo đuổi nữa….. ôi tội nghiệp con quá sau này lớn lên chắc con “vất vả” lắm đây…!!!!! .) , và cũng chính vì thấy bố của anh Sơn như vậy đã làm cho tôi nghĩ : “Ước gì một ngày nào đó Bố cũng sẽ đồng ý cho mình làm như thế này….! ”. Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi là đứa con trai duy nhất của bố mẹ, tất cả mọi kì vọng bố mẹ đều đặt kên tôi, tôi có “vấn đề” như vậy đối với bố mẹ cũng là chuyện khó chấp nhận lắm rồi huống hồ gì tôi còn mơ đến chuyện sống chung với anh Tuấn nữa chứ……….. haizz…… chỉ nghĩ đến nhiu đây thôi là cũng đã mệt mõi lắm rồi……. thôi thì cứ để cho ông trời an bài chắc có lẽ tôt hơn.
Trong lúc tiệc đang diễn ra vui vẻ thì bố tôi gọi cho anh Tuấn và không biết có chuyện gì mà anh Tuấn bảo là chúng tôi phải về Sài gòn ngay trong ngày hôm sau. Vậy là đến trưa thì anh Sơn đưa chúng tôi về khách sạn để chuẩn bị đồ cho chuyến bay ngày hôm sau. Tôi thì không muốn rời khỏi nơi này chút nào, vì chỉ có nơi đây thì tôi mới có thể vui vẽ và hạnh phúc với Tuấn, Vì chỉ có nơi đây tôi mới thực sự có được tự do mà tôi mong muốn. .
Thu xếp đồ vào trong vali mà lòng tôi không cam tâm chút nào… chình ở nơi đây-nơi mà tôi và anh đã chính thức chấp nhận nhau, nơi mà tôi có nhiều kỹ niệm đẹp nhất trong suốt 20 năm qua và có thể đó là là cả những kỷ niệm về tình bạn của tôi với anh Sơn, với Andy và lẫn cả những kĩ niệm khó quên về tình yêu đầu đời của tôi.
-Vậy là ngày mai mình phải về sài gòn thật hả anh….? -tôi cố gượng hỏi anh trong vẻ đầy luyến tiếc.
-Uhm……. Em không muốn về đúng không….? Anh nhìn thẳng vào mắt tôi mà trả lời.
-Em không muốn rời khỏi chổ này chút nào….!
-Thôi ráng đi……. Sau này có diệp anh sẽ đưa em ra đây nữa mà…! –anh mỉm cười mà nói với tôi.
-Tối nay em muốn đi dạo nữa……. anh đưa em đi nha……
-Uhm….. tối nay mình đi Hội An…..
-Được đó….. em muốn biết cái mùi vị của “phố cổ” là như thế nào….- tôi ôm chằm lấy anh vì vui mừng.
……………………………………..
Leave a Reply