Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Không……… hơi đau thôi…..!
-Anh xin lỗi ngar,…….
-Em đã nói là không sao rồi mà……. ! à mà nè..! ăn thử bánh kem em làm coi có ngon không ha…?
-Ù….. em biết làm luôn….
-Học gần cả tuần đó chứ ít ỏi gì đâu…..
– Có một người luôn quan tâm anh như vầy sao mà anh thấy hạnh phúc quá à…. !
-Thôi……. ở đó mà vòng do nữa…. ăn nhanh đi rồi mình đi dạo vòng vòng thành phố ha…
-Uhmmm được đó…… mình tìm bờ kè nào ngồi hóng mát xem người ta nhộn nhịp cho vui đi chứ giáng sinh mà cứ ở nhà thế này thì chán lắm…..
Tôi và anh vừa ăn vừa đùa với nhau rất vui,…… tôi nghịch đến nổi lấy kem trét lên đầy mặt của anh làm anh càng trong giống con tuần lộc trong tuyết hơn…… nhưng anh cũng không chịu thua mà rượt tôi chạy vòng vòng trong vườn rồi dung cả một đóng kem trét lên người tôi làm cả mặt tôi tèm lem kem luôn….
Khắp nơi trong thành phố đâu đâu cũng sang lên những ánh sang vàng vàng, đỏ đỏ, xanh xanh, cùng với những câu như “Merry Christmas” được giăng khắp mọi nơi từ các cửa hiệu đến các băng gol treo trên các hang cây làm cho cả khu vực trở nên nhộn nhiệp và lung linh hẳng ra. Không những thế, các bản nhạc giáng sinh được phát lên khắp nơi làm cho cái không khí càng trở nên năng động hơn đối với những ai đang trên đường chuẩn bị đến nhà thờ làm lễ cầu nguyện…….
Cùng nhau đi dạo ngoài phố để ngắm cái cảnh nhộn nhịp của thành phố trong cái mùa giáng sinh tràn đầy tiếng cười của những cặp đôi đang yêu như chúng tôi và trong đó cũng không thiếu cái cảnh đùa nghịch trên vỉa hè của những nhóm trẻ con với nhau làm tôi cảm thấy có một chút gì đó gọi là vui vui nhưng cũng có gì đó cảm thấy hơi chạnh lòng vì tôi đã lâu lắm rồi tôi mới có thể được tự do tung tăng đi dạo trong cái tiết trời giáng sinh cùng mọi người như thế này….
Nắm tay nhau đi được một lúc khá lâu thì cuối cùng tôi với anh cũng đã đến được cái bờ kè Bạch Đằng. Từ trước tới giờ đúng là tôi chưa từng biết cái cảm giác được hóng gió tự nhiên như vầy thật là thoải mái, cộng thêm cái sự ồn ào, nhộn nhịp của cái đất sài thành trong một mùa lễ lớn đúng là làm cho con người ta quên đi hết muộn phiền mệt mỏi của một ngày làm việc vất vả….
Hai chúng tôi cứ im lặng mà nhắm mắt hứng gió một lúc thì tôi mới chợt quay sang hỏi anh :
-Anh nè…!
-Hở…… -anh mở mắt ra rồi quay sang nhìn tôi với ánh mắt nghi vấn..
-Anh có nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau là lần nào không hả…?
-Hì….. đương nhiên là nhớ rồi…….. cái lần đó em giành bộ Vest với anh chứ đâu…..!
-Còn lần đầu tiên em ôm anh là khi nào…… anh nhớ không..?
-Hình như là cái lần anh bị hai cái tên cướp đánh bị thương rồi anh ngã xuống sân nhà mình và cũng chính lúc đó em cũng ngã lên người anh đúng không mà ôm anh đúng không…?
-Như vậy mà cũng tính là em ôm anh đó hả….?
-Chứ sao….. ! ôm chặt cứng luôn là đằng khác…!
-Thôi kệ… tạm chấp nhận vậy…… mà còn lần đầu tiên anh hôn em là khi nào vậy ta…?
-Thôi….. cái đó khỏi nói được hok hả….?
-Ủa…. sao zạ……?
-Tại anh nói ra thế nào em cũng giận anh cho mà xem….
-Cứ nói đi….. em hứa em không giận đâu mà…..
-vậy anh nói nha…. Không được giận à…
-Uhm….em hứa mà…
-Hihi……. Lần đầu tiên anh hôn em là lúc em đang ngủ trong bệnh viện cùng với anh đó…..
-Thì ra là cái lúc em vừa mở mắt ra và nhìn thấy mặt anh áp sát mặt em đó hả..?
-Uhm…… là lúc đó đó….
-Á……. Ghét quá….. lúc đó ai thương anh đâu mà dám hôn người ta zậy đó hả…..
-Thì bây giờ thương rồi đó …..
-Anh biết cái nụ hôn đó là nụ hôn đầu đời của em không hả….? sao anh dám tự tiện cướp đoạt vậy…..
-Ê…ê….. mới nói là không giận rồi mà……
-Nhưng chuyện này hơi quá đáng nên ……
-Vậy chứ em muốn làm sao hả…? hôn thì anh cũng đã hôn rồi…… muốn anh chịu trách nhiệm thì anh cũng chịu rồi đó………
-Cũng may cho anh là hôm nay tâm trạng em tốt đó chứ nếu không là anh không xong với em đâu đó…..
-Vậy bây giờ anh hỏi ngược lại em nè….! Lần đầu tiên hai đứa mình ấy ấy là khi nào em nhớ hok….?
-Sao lại không chứ…… lần đầu tiên mà không nhớ nữa thì có nước chết đi cho rồi…..
-Vậy là khi nào….
-Khi…….. ở ……. Đà Nẵng chứ đâu….ngay sau khi anh chính thức tỏ tình với em đó…..
-Oh….. nhớ kĩ ghê ta…!…….
-Mà công nhận duyên số kì diệu thật ha…….. trước đây em càng ghét anh cở nào thì bây giờ lại yêu anh đến cở đấy á…….
-Bởi zậy người ta mới có câu ghét của nào trời trao của đó mà…..
-Thôi…… mình về đi….. em thấy hơi lạnh ùi….. …
-Uhm… giờ này về được rồi….. khuya quá sương rơi không tốt đâu…..
-Vậy tuần lộc có thể nào cho ông già Noel cưỡi về không nè…..
-Tuân lệnh cậu chủ……
-Nói chơi thôi chứ ở đây mà anh cỏng em về chẳng khác nào em đầu thú với bố em ……
-Hì….. anh cũng quên mất….. vậy về nhà đi em muốn cưỡi sao cưỡi……..
-Không có là chết với em à…….
-Yes Sir………………..
————————–
Phần 34 – Truyện gay Chàng quản gia của tôi
Vậy là thời gian quyết định cho tương lai của tôi cũng đã đến – thời gian chạy nước rút cho kì thi tốt ngiệp chấm dứt khoảng thời gian trên giảng đường của tôi. Nhưng những chuyện học hành như thế này thì chẳng bao giờ có thể làm khó được tôi bởi đơn giản vì khả năng của tôi quá dư đối với những kì thi như thế này.
Và rồi tôi cũng đã nắm vững được trong tay cái bằng tốt nghiệp loại giỏi hệ chính quy Đại Học Ngoại Thương, đối với tôi thì cái bằng cấp này chẳng có một chút ý nghĩa nào vì cho dù có sự tồn tại của nó hay không thì tôi cũng sẽ đứng ở vị trí của bố tôi trong một thời giân nào đó không thể xác định được trong tương lai.
Vừa tốt nghiệp xong thì bố tôi cũng đã sắp xếp cho tôi ngồi vào vị trí “Phó Phòng Kế Hoạch” – vị trí mà theo tôi là nó không phù hợp lắm cho tôi lúc này bởi vì tôi cũng chỉ “ma mới” nếu mà nhờ địa vị của bố để ngồi lên ngay cái chức vụ ấy thì hiển nhiên một điều là không tránh được miệng lưỡi của một số thành viên khác trong công ty. Tôi cũng đã cố xin bố để cho tôi làm một chức vụ nào vừa phải thôi rồi để tôi tự phấn đấu mà vươn lên chứ tôi không hề muốn “dựa dẫm” vào bố như thế này. Nhưng tính bố tôi lúc nào cũng bảo thủ như vậy, ông luôn cho là ông làm đúng nên không bao giờ chịu nghe vào ý kiến của tôi nên vậy là tôi đành phải chấp nhận số phận của mình thôi.
Đối với bất cứ ai cũng vậy, thời gian đầu làm việc thế nào cũng không tránh khỏi cái sự bở ngở giữa hai môi trường Lý thyết trên ghế nhà trường và thực tế trên chính việc làm chuyên môn sẽ phải làm hằng ngày. Tôi cũng vậy, những ngày đầu bước vào công ty làm thì tôi cũng còn một số vấn đề chưa quên nên cũng còn lúng túng trong rất nhiều việc, nhưng cũng may cho tôi là tôi vẫn còn ngay bên mình một “quân sư quạt mo” luôn giúp đở tôi, ủng hộ tôi mỗi khi tôi cần.
Và rồi thời gian cũng đã trôi qua một cách vô thức làm những ai bận rộn với công việc cũng sẽ bị nó lướt qua một cách vô hình để rồi khi chợt nhận ra thì thời gian cũng đã trôi được một khoảng khá xa. Mới đó thôi mà tôi cũng đã quen dần với công việc hiện tại của tôi, và cuộc sống tự lập của tôi cũng đã được bắt đầu. bố tôi không còn chu cấp phí sinh hoạt hàng tháng cho tôi nữa mà bắt tôi phải tự làm tự sống dựa trên chính đồng lương của tôi làm ra, lúc đầu thì chuyện đó đối với tôi cũng có một phần chưa quen vì tôi đã được sống thởi mái với vật chất ngay từ bé mà bố lại đột ngột bắt tôi thay đổi cách sống thì quả là một thử thách khá “ớn ớn” với tôi. Nhưng mà không sao, nói sao đi nữa thì tôi cũng vẫn còn một nguồn viện trợ khác là anh Tuấn – Từ lúc tôi không còn được nhận “lương” từ bố thì anh luôn đáp ứng đầy đủ nhu cầu về vật chất cho tôi từ các vật dụng cá nhân đến quần áo và cả những sở thích “thời thượng” về công nghệ số của tôi nữa .
Cùng ăn, cùng ngủ, cùng làm việc và cùng nhau sẽ chia những khoảnh khắc vui buồn trong cuộc sống lẫn công việc thì tình cảm của chúng tôi càng trở nên khắng khích hơn. Tôi và anh sống với nhau như một cặp zk-ck thật sự ngoại trừ việc thiếu một tờ giấy ghi tên hai chúng tôi cùng cái mộc đỏ đóng cái quốc ấn của nhà nước Việt Nam để chứng nhận cái hôn nhân bất đắt dĩ này….
Một ngày vào gần cuối tháng 10, lúc mà tôi đã đảm nhiệm được công việc của mình cũng gần được nữa năm thì bổng dưng tôi nghe được một tin là Hoàng sẽ được chính thức chuyển công tác đến phòng kế hoạch để làm việc chung với tôi. Vừa nghe được cái tin ấy thì tôi lại vô cùng bối rối vì tôi không biết phải làm sao mới có thể lẩn tránh được Hoàng nữa…. lúc nào đối diện với Hoàng thì tôi cũng đều mất hệt sự tự chủ của lý trí và chính tôi cũng không biết cái nguyên nhân tại sao mà tôi lại bị như vậy. Thái độ của anh Tuấn đối với tôi sau khi anh nghe được cái tin “giật gân” ấy cũng có phần khác đi. Anh luôn bám chặt tôi mọi lúc mọi nơi, không để cho tôi có thời gian rời khỏi anh cho dù là nữa bước. Và anh còn có cái ý nghĩ táo bạo hơn nữa là xin bố tôi cho tôi chuyển đơn vị qua phòng kinh doanh để làm chung với anh….. nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu anh xin bố được thì tôi cũng sẵn sàng làm theo lời anh vì tôi cũng chẳng muốn phải làm chung với Hoàng chút nào. Vậy là tôi cũng không biết anh đã dùng bùa chú gì với bố mà bố đã chấp nhận ngay lời yêu cầu chuyển công việc của tôi từ phòng kế hoạch sang phòng kinh doanh để làm chung v ới anh.
Và rồi cái ngày “ấy” cũng đến, Hoàng được chuyển từ công ty con lên thẳng cái chức trưởng phòng kế hoạch của công ty lớn. Ngày mà Hoàng vừa bước vào công ty thì đã làm cho cái phòng kế hoạch vốn dĩ rất bình yên trở nên sôi động hẳng lên, Cuối buổi làm việc đầu tiên của Hoàng tại công ty thì Hoàng đã mời tất cả các thành viên trong phòng kế hoạch một buổi liên hoan ra mắt cùng một chầu karaoke vào một ngày gần nhất để góp thêm phần thân thiết giữa thành viên cũ với các thành viên mới trong công ty. Vậy là tôi cũng không thoát khỏi cái lời mời của các “sư huynh” trong đơn vị củ vì dù sao thì tôi cũng có quan hệ khá tốt với các nhân viên trong phòng kế hoạch trước đây và tôi cũng đã tìm đủ mọi cách để từ chối nhưng kết quả cuối cùng đã nằm ngoài mong muốn của tôi bởi tôi rất tệ trong cái cách từ chối yêu cầu của người khác.
Tôi rất sợ phải đối diện với Hoàng trong những tình huống có thể được gọi là “ nguy cấp” nên tôi đã bắt anh Tuấn đi với tôi để có gì anh còn có cách giúp tôi cùng như là giữ lại những gì thuộc về anh. Tuy lúc ở nhà chúng tôi dính nhau như sam nhưng khi cùng làm việc với nhau ở công ty thì tôi và anh có một ranh giới giữa cấp dưới với cấp trên rất rõ ràng, thái dộ của anh cũng thế, không bao giờ anh xữ sự theo tình cảm nên lúc tôi có sai sót gì thì anh cũng thẳng thắng mà trách mắn không hề kiên nể hay dị tình riêng…… và cũng chình vì vậy nên trong suốt thời gian qua không một ai có thể nhận ra được cái mối quan hệ “bất chính” của chúng tôi………
Đến tối hôm mà Hoàng đãi tiệc thì ai cũng đến đông đủ vì mọi người cũng có vẻ rất nể mặt Hoàng (con của giám đốc mà… ko nể khó coi lắm à….^^ ) Tôi và anh Tuấn tìm ngay một chổ cũng hơi khuất khỏi tầm nhìn của Hoàng đối với tôi, lúc đầu tiệc thì tôi có vẻ hơi trầm tính một chút bởi vì bình thường tôi cũng rất ít khi “loi nhoi” lắm nhưng khi đã có được một tí men trong người thì tôi càng xốn xáo hơn. Đến khi tôi cảm nhận được mình đang ngà ngà say trong người thì anh Tuấn đã cố cảng tôi lại không cho tôi tiếp tục dung nạp thêm “cồn” vào máu nữa…. có lẻ vì lúc say tôi không làm chủ được bản thân nữa nên tôi có vẻ bướng hơn với anh, không thèm nghe những gì anh nói mà cứ nâng ly mà mời hết người này đến người khác…… Cho đến lúc “Tăng 1” vừa tàn thì cả bọn chúng tôi cùng nhau kéo đi “hót”…….. chúng tôi cùng ca, cùng hát với nhau rất vui vẻ như bạn bè mà không cần phân biệt chức vụ với nhau………. Thể loại gì cũng có người hát, từ cải lương cho đến tân cổ, từ nhạc đỏ cho đến nhạc bất hủ, từ nhạc trẻ cho đến nhạc dance,…. Mà phải công nhận là trong bọn chúng tôi ai cũng hát rất hay (ngoại trừ tôi không hát vì hát không được hay cho lắm….)
-Nè…! Em say lắm rồi đó, đừng có uống nữa……- trong tiếng nhạc ồn ào sôi nỗi thì anh áp sát vào tai tôi mà nói.
-Chưa mà,…. Em còn rất tĩnh nè thấy hok…?
-Thôi đi ông tướng..! mặt đỏ ửng lên hết rồi mà còn nói chưa say nữa….. ..! thôi mình xin về trước đi……
-Chút nữa đi mà…… đang vui á……..
-Sao mà lạ quá ha…… lúc anh mới gặp em thì em sống như một người máu lạnh vậy đó,….. còn bây giờ chịu chơi ghê ta ơi…..
-Tại hoàn cảnh mà…… trước đây bố cứ toàn bắt em sông trong “củi sắt” thì làm sao mà không máu lạnh được chứ..…… à mà nè…. Em muốn hỏi anh cái này nè…..
-Hỏi gì nữa…..?
-Tại sao từ lúc mà bố cho anh ở chung với em thì bố có vẻ thoải mái hơn với em vậy……không còn gò bó em như trước luôn……
-Hihi….. cái đó là bí mật,….. khi nào có cơ hội anh kể cho nghe…….
-Dử dằng…. bí mật luôn……
-Đương nhiên…..
Đang lúc tôi và anh nói chuyện với nhau thì có một ai đó khều vào vai tôi, theo phản xạ tự nhiên thì tôi đã quay lại để xem đó là ai và tôi cũng hơi giật mình vì người đó chính là Hoàng. – Hoàng cầm trên tay một ly Bia và Hoàng đưa cho tôi một ly và nói:
-Hoàng mời Phong nha…….
-Uhm….. cho Phong gửi lời chúc mừng Hoàng ngar….^^
Cùng lúc đó…..
-Thôi hai người cứ nói chuyện đi, anh xin đi vệ sinh cái…
Uống xong hết ly Bia với Hoàng thì Hoàng tỏ vẻ rất gấp gáp:
-Thôi Phong cứ tự nhiên đi ha, Hoàng ra người nghe điện thoại cái….
-Uhm….. Hoàng nghe đi,……
Khoảng một lúc lâu tôi không thấy anh vào nên tôi cũng quyết định ra tìm anh sẵn tiện “Xã nước cứu thân” luôn (vì uống hơi bị nhiều Bia mà) …… Tôi bước ra khỏi phòng karaoke thì tôi đảo mắt xung quanh một vòng để tìm xem anh đang ở đâu nhưng rồi tôi đã không thấy nên tôi cũng bước vào nàh vệ sinh luôn,…….
Đang đứng “giải tỏa tâm sự” thì đột nhiên tôi nghe được hai tiếng nói rất quen thuộc đang cải vả với nhau ở gần cuối bên trong nhà vệ sinh…..- đúng rồi! , là tiếng của anh với tiếng của Hoàng đây mà. Vì tò mò nên tôi đã bước lại gần hơn một chút để xem cuộc nói chuyện đó là gì mà tiếng của Hoàng có vẻ hơi bị “lớn quá”…… tôi nắp sau bức tường và nhìn ra thì đúng đó là Hoàng và anh rồi…. (Thiết kế của phòng vệ sinh là theo chữ “L” ) mà trong lúc này tôi thấy vẻ mặt của anh Tuấn có chút gì đó rất nhượng bộ với Hoàng, còn thái độ của Hoàng thì trong có vẽ khá nóng nãy……. Chưa nghe được gì thì tôi lại nghe thấy tiếng có người bước vào nên tôi không để ý họ nói gì nữa và đành bước ra ngoài thôi……..
Trong tôi lúc này tuy đã có chút men của rượu bia nhưng tôi vẫn có đủ sáng suốt để cảm nhận ra được có một điều gì đó rất bất thường với những hình ảnh mà tôi vừa nhìn thấy được,…… cái cảm giác bất an trong tôi lại một lần nữa bùng cháy lên, và tôi cũng không hiểu tại sao nó lại xuất hiện nữa,….. nhưng tôi vẫn an tâm một điều là lần này tôi đã không làm bất cứ chuyện gì sai cả nên tôi cũng tự trấn an mình bằng cái ý nghĩ : “chắc tại mình suy nghĩ quá nhiều thôi !”…….
————————–
Phần 35 – Truyện gay Chàng quản gia của tôi
Tôi bước lại vào phòng karaoke và ngồi suy nghĩ một cách khó hiểu về cái thái độ và hành động của Hoàng và anh Tuấn lúc nãy thì tự dưng tôi bị một bàn tay của ai đập mạnh vào vai làm tôi giật hết cả mình:
-Nè…!
-Hở….? –tôi quay người lại theo phản xạ.
-Em làm gì mà ngồi ngẩn người ra vậy…..?
-Thì ra là anh hả….?
-Chứ em tưởng ai…….? Mà em làm gì anh gọi hai ba lần mà cũng không nghe vậy ….?
-Ờ không có gì,…! Tại em hơi buồn ngủ thôi à…!
-Vậy bây giờ mình về nha…..!
-Uhm…để em ra chào Hoàng với mấy “tiên sinh” rồi mình về …!
Tôi từ biệt hết các anh em rồi tôi đã cùng anh Tuấn xin về trước với cái lý do là Bố tôi gọi nên cũng không có ai có ý kiến muốn giử tôi lại .
Trên đường về cùng anh, tự dưng tôi có cái cảm giác gì đó rất “Mất an toàn” về chuyện của Hoàng với anh Tuấn nên tôi đả tìm cớ hỏi anh:
-Anh…
-Gì nè…?
Leave a Reply