Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Hoàng à……. Cho Phong nói thẳng cái này …… mà Hoàng đừng buồn nha…..
-Uh….. Phong nói đi….
-Hoàng cũng biết tình yêu không phải do mình muốn là được đúng không….
-Đúng….! –Hoàng trả lời tôi trong một giọng nói rất yếu ớt, có vẻ như là nó hơi bị miễn cưỡng với tâm trạng của Hoàng lúc này.
-Vì vậy Phong không bao giờ có sự phân biệt trước hoặc sau mà Phong giao tất cả quyền lựa chọn cho trái tim của Phong vì thế cho dù Hoàng là người đến sau đi chăng nữa mà trái tim của Phong chọn Hoàng thì nhất định Phong củng sẽ nghe theo trái tim của Phong………
-Uhm…..Vậy là Hoàng hiểu rồi…….. thôi cũng tối lắm rồi để Hoàng đưa Phong về nha…!
-Vậy làm phiền Hoàng quá…!
-Khờ quá… có gì mà phiền đâu….. trong khoảng thời gian này Phong vẫn là người yêu của Hoàng mà…. Đưa người yêu của mình về nhà là chuyện thường thôi đúng không…..!
-Ờz… hì…. Phong quên mất…….!
Vậy là trên suốt chặng đường về nhà, tôi và Hoàng nói cười với nhau rất vui vẽ, nào là chúng tôi nhắc lại những kĩ niệm cũ khi mà hai đứa còn học chung cấp 3. nào là Hoàng kể cho tôi nghe những chuyện vui của Hoàng lúc ở sing……. Cứ mãi như thế mà Hoàng đã đưa tôi đến trước cửa nhà của tôi lúc nào không hay, Hoàng vừa thắng xe lại thì đã nhanh như chóp mà bước xuống mở cửa cho tôi, Hoàng nắm chặt lấy hai bàn tay của tôi rồi rồi Hoàng nhẹ nhàng nói với tôi một câu :
-Hoàng cảm ơn Phong nhiều lắm …! Vì Phong đã cho Hoàng một ngày đáng nhớ…..
-Sao lại cảm ơn Phong chứ..! vì chính Hoàng cũng là người làm cho Phong vui mà….!
-Bây giờ Phong cho Hoàng hôn Phong một cái được ko nè..?
-Vậy Hoàng muốn Phong hôn ở đâu …?
Vậy là Hoàng không nói gì mà phùng một bên má ra rồi dùng tay chỉ chỉ vào đó. Như hiểu ý của Hoàng tôi chòm nhẹ tới rồi hôn một nụ hôn thật ấm vào đó và Hoàng cũng đáp lại tôi bằng một nụ hôn thật dịu dàng lên ngay trán của tôi.
-Thôi Phong vào trong đi, Hoàng về đây…….. khi nào rảnh thì nhớ gọi cho Hoàng nha….
-Uhm…! Bye Hoàng……!
-Bey…… chúc Phong ngủ ngon…!
Sau lời từ biệt thì tôi vẫn đứng chờ cho đến Hoàng bước vào xe rồi chạy đi mất thì tôi mới quay lại để bấm chuông cửa. Khi mà tôi quay vào trong thì tình cờ tôi đã thấy anh Tuấn- anh đứng lặng yên dưới tán cây trên vỉa hè trước nhà của tôi. Bổng dưng trong người tôi có một linh cảm rất xấu, dường như là anh đã chứng kiến hết tất cả những gì mà tôi đã nói, đã làm với Hoàng lúc nãy.
————————–
Phần 30 – Truyện gay Chàng quản gia của tôi
Hai chân của tôi dường như không còn đủ sự can đảm để bước tiếp nữa, nhưng tôi vẫn cố, tôi cố hết sức để bước lại chổ của anh đứng và rồi tôi đã thấy hai mắt của anh đã dổ hoe lên, mà sâu thẫm trong đó là những giọt nước mắt đang rươm rướm như sắp phải tuông ra vậy. càng bước lại gần anh thì tôi càng mất dần cái can đảm nhìn thảng vào mặt anh. Tôi tự biết tôi làm vậy là sai là bất đắc dĩ nhưng tất cả những gì tôi nói, những gì tôi làm với Hoàng thì anh cũng đã thấy hết rồi thì làm sao tôi có thể giải thích minh bạch với anh được chứ…!
Càng lúc tôi càng thấy đau ở lòng ngực vì tôi sợ anh sẽ không chịu hiểu cho tôi, tôi sợ chính vì sự sai lầm này mà tôi và anh sẽ phải kết thúc. Tôi gáng gượng mình để lấy một chút gì đó gọi là can đảm để nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, nhưng khi nhìn thấy hai hàng nước mắt của hàng trăm nhát dao đâm vào. Tôi thì chẳng còn biết nói gì mà tôi chỉ chờ anh nói với tôi một câu thôi dù đó là lời oán trách của anh dành cho tôi cũng được chứ tôi không hề muốn anh im lặng như vầy hoài với tôi.
-Anh à.! Em……… -tôi cố gượng lắm mới nói được 3 chữ đó thì cổ họng tôi như muốn nghẹn lại mà không thể nói thành lời nữa…
-Tại sao chứ…? Tại sao lại đối xữ với anh như thế….? Anh đã làm gì sai chứ…? Chẳng lẽ tình yêu của anh không đủ lớn để giử em bên cạnh anh…..? –cuối cùng thì anh cũng đã lên tiếng nhưng cũng chính lúc này đây tôi thấy anh bị kích động cô cùng.
-Không …! Không phải đâu anh……. !!! anh nghe em giải thích đi…… em làm vậy là có lý do mà…….. – tôi nói với anh trong sự nghẹn ngào nữa nở …
-Lý do là em đã thích người đó…. Đúng không…..?
-Không phải….. không phải…….!!! trái tim của em chỉ có một mình anh –mình anh mà thôi, còn đối với Hoàng tất cả chỉ là giả dối thôi……. Anh…! Anh tin em đi….
-Anh cũng muốn tin lắm chứ..! nhưng trái tim của anh không thể nào cải lại đôi mắt của anh….. –anh vừa nói mà vừa lau hai hàng nước mắt làm tôi cảm thấy mình càng có lỗi với anh gấp trăm gấp ngàn lần.
-Thôi được rồi….. từ bây giờ anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em nữa…! em cứ làm những gì em muốn còn anh..! anh sẽ không bao giờ dám tin vào bất cứ ai nữa đâu…! Anh đã chịu nỗi đâu như thế này một lần rồi và anh không muốn mình phải chịu thêm một lần nào nữa đâu……
Anh nói với tôi vừa dứt câu thì anh cũng quay lưng mà bước đi bỏ lại tôi đứng đó với hai dòng nước mắt cây đắng cùng với nỗi đau có thể gọi là tột cùng của tôi. Tôi cố gọi anh lại nhưng anh dường như không hề muốn nghe thấy tiếng của tôi gọi anh và cứ như thế bóng của anh khuất xa dần xa dần dưới bóng tối của một khu vực không còn đèn đường thắp sáng nữa……. Còn tôi thì vẫn thế , vẫn cứ đau đớn đứng trong theo anh mà không biết làm gì hơn ngoài việc òa khóc cùng với cơn mưa lạnh đang từ từ trút xuống người tôi….
Tôi quỳ gục xuống đất trong vô thức rồi cứ thế mà khóc, tôi khóc rất nhiều, nhiều đến nỗi nước mắt không kịp tuôn ra mà chảy ngược vào trong tim làm tôi đau đớn không thể nào tả được……… Tôi ước gì người bị tổn thương là chính tôi chứ không phải anh để anh không phải xa tôi, để anh không cần phải vì tôi mà bỏ đi như thế…..
Cơn mưa càng lúc càng to, to đến nỗi làm cả người tôi tê liệt hết, mất hết mọi cảm giác rát buốt khi từng giọt mưa rơi vào mặt tôi………..và cũng chính lúc này dường như là tôi đã mất hết lý trí nên tôi cũng đã cố gắng gồng mình để đứng lên và đi về cái hướng mà anh đi lúc nãy….. não bộ của tôi dường như đã bị trái tim vô hiệu hóa bới một hiệu lệnh duy nhất của trái tim tôi là : “Bằng mọi cách tôi phải tìm anh về cho bằng được mặc kệ là anh có tha thứ cho tôi hay không” .
Tôi bước được một vài bước thì vô tình vấp phải một cục đá tô rồi từ đó mà tôi ngã quỵ xuống trước ánh nhìn của những người đi đường…….. Bổng dưng tôi nghe được một giọng nói rất quen thuộc:
-Cậu chủ…! –đúng rồi ..! là giọng nói của chị Phương.
Tay chị cầm cái ô còn hai chân thì chạy thật nhanh đến chổ tôi mà để che mưa cho tôi…..
-Sao không chịu vào nhà mà đi đâu nữa vậy cậu..? -chị ngồi xuống ngay cạnh tôi mà dùng tay lau nước trên mặt tôi
Tôi cố gượng mình để dấu hết cảm xúc của tôi vào trong và cố biện bạch để chị Phương không nhận ra là tôi đang khóc.
-Không….. tại em mới về tới và định qua bên đường bên kia mua một ít đồ nhưng không may bị ngã thôi chị….!
-Thôi vào nhà trước đi…! Có gì chút chị đi mua cho.
Vậy là chị đở tôi đứng lên rồi đưa tôi vào nhà. Chị nhanh nhẩu vào trong tìm cho tôi một cái khăn lông rồi đưa cho tôi lau nước mưa trên người. Tôi vẫn cố tỏ ra như không có chuyện gì với chị để cho chị yên tâm rồi tôi mới bước lên phòng của tôi.
Tôi bước vào phòng tắm rồi bật vói sen lên để mặc cho nước cứ thế mà tuôn lên người tôi……. Trong cái không gian chỉ một mình tôi càng làm tôi cảm thấy cô đơn và nhớ đến anh vô cùng …… tôi tự cảm thấy rất ân hận vì tôi đã không làm chủ được lý trí để rồi bây giờ tôi tự làm tổn thương trái tim của mình và trái tim của anh.
Ngâm mình trong nước một hồi lâu thì tôi nghe được tiếng của chị Phương gọi tôi từ bên ngoài. Tôi lên tiếng bảo chị chờ tôi một chút rồi tôi thay đồ chạy ra. Chị sợ tôi dầm mưa rồi sẽ bị cảm nên đã nấu cho tôi một bát cháo thịt bầm với đầy tiêu cùng với một tách trà rừng thật ấm.
Trước mặt của chị Phương thì tôi vẫn cố che giấu mình đi mà giả vờ cười cười nói nói như không có chuyện gì để chị khỏi lo và cũng để khỏi nghi ngờ chứ thật sự trong lúc tôi hụt hẩng đến như vầy thì làm sao mà còn tâm trạng để ăn với uống nữa chứ.
Tôi bỏ liều hết tất cả, không ăn không uống, không làm giáo trình, không làm luận văn.,…v.v,…. Tôi ngồi trên ghế mà nhìn thẳng về một nơi rất xa xăm , một phương trời chỉ có duy nhất một màu đen mà đối với tôi lúc này, nó chính là màu của sự tuyệt vọng vô cực. Tôi tìm lấy cái điện thoại bàn trong phòng rồi cũng định bấm số để gọi cho anh nhưng không hiểu vì sao tôi lại không có can đảm đó, tôi sợ khi anh bắt máy lên tôi sẽ không biết phải nói gì để anh có thể tin tưởng tôi, hiểu cho tôi và tha thứ cho tôi và rồi tôi cũng chỉ bỏ lại chiếc điện thoại lên bàn vì những cái suy nghĩ cực đoan trong đầu tôi.
Tôi vẫn ngồi chờ anh rất rất lâu, tôi hy vọng là anh vẫn sẽ trở về dưới cái cơn mưa lạnh lẽo như lúc anh đã tức giận tôi rồi bỏ đi nhưng cuối cùng kết quả của nó cũng chỉ là một con số không mà thôi vì tôi biết vết thương tôi đã gây ra cho anh quá lớn, nó sẽ không thể nào lành lại trong thời gian ngắn ngủi như thế này và cũng có thể là anh cũng sẽ không bao giờ muốn nó lành lại. Trời càng về khuya thì tôi càng cảm nhận rỏ được sự lạnh lẽo cùng với sự mệt mõi về cả thể xác lẫn tinh thần của tôi. Tôi bước lại giường rồi nằm trên đó mà gác tay lên trán rồi suy nghĩ về những chuyện mình đã làm. Tôi tự cảm thấy tôi là một đứa rất ngu ngốc, rất nhu nhược chỉ có một chuyện nhỏ thôi mà tôi cũng không làm chủ được chính mình để rồi mọi chuyện đã lở làng như thế này, mà cũng phải thôi vì từ trước giờ tôi chưa từng yêu ai, chưa từng thích ai, chưa từng hiểu cái cảm giác đau khổ khi yêu và cũng chưa từng biết cái cảm giác khó chịu khi làm tổn thương người mình yêu thật lòng là như thế nào nên tôi mới không thể làm chủ được sức mạnh của trái tim để rồi lý trí đả thắng và để lại trái tim một vết thương vô hình nhưng có tính sát thương đến kinh khủng.
Nằm vật vả một cách mệt mõi trong cái không gian trống vắng tràn đầy nỗi đau và nước mắt thì cuối cùng tôi cúng đã ngủ thiếp đi tự lúc nào không biết.
Đến sáng ra những tia nắng đầu tiên của ngày mới cuối cùng cũng lọt qua những kẻ hở của cái rèm cửa sổ và rồi đã rọi thẳng vào mắt tôi làm tôi tỉnh giấc lại trong sự mệt mõi rã rời của thể xác và cái vô vọng khi nhớ lại chuyện tối hôm qua. Tôi định ngồi dậy để chuẩn bị đến giảng đường như mọi ngày thì không hiểu sao đầu tôi lại cảm thấy quay cuồng, mắt tôi không nhìn thấy gì ngoài cái màu đen bao vây sau mỗi lần tôi cố gượng ép hết sức để ngồi bật dậy, tôi nhẹ nhàng mà ngồi yên lại trên giường thì cuối cùng tôi mới phát hiện ra trong người tôi lúc này không khác gì một cái lò than, nào là tay, là chân hay là trán gì cũng đều nóng ran như nhau. Tôi từ từ lấy lại bình tĩnh rồi cố gắng đứng dậy để vào trong nhà nhà tắm mà làm vệ sinh cá nhân.
Tôi nhẹ nhàng cửa phòng định xuống nhà dưới tìm chị phương đi mua hộ thốc giúp tôi thì cũng cùng lúc đó anh đã từ phòng của anh mà bước ra. Vừa nhìn thấy anh thì trong lòng tôi bổng cảm thấy an tâm một phần nào. Tôi nhẹ mở miệng cười với anh và định hỏi anh đã về khi nào thì anh không những không thèm nhìn mặt tôi mà anh còn làm mặt lạnh với tôi rồi bước thẳng xuống nhà dưới không thèm nói với tôi một câu. Nhìn theo bước chân của anh một cách hụt hẩn vô vọng tôi cảm thấy mình phải làm một cái gì đó để có thể chuộc lại lỗi lầm của tôi chứ tôi không thể nào đứng nhìn tình yêu của tôi chết dần như thế này được. Tôi cố bước nhanh theo anh xuống dưới để có thể kịp níu kéo anh lại mà giải thích tất cả những gì mà tôi đã làm trong ngày hôm qua, nhưng khi tôi nắm được cánh tay của anh thì anh lại không màn tới tôi cần làm gì hay nói gì và rồi anh đã vứt tay tôi ra khỏi tay anh một cách không thương tiếc, tôi đứng chết trân sau cái hành động của anh mà đã trực tiếp làm tôi đau về thể xác và gián tiếp làm trái tim tôi đau. Hai khóe mắt tôi lúc này bổng cảm thấy cay xé lên, nước mắt của tôi từ từ lăn dài xuống hai má và rồi tôi đã khóc thêm một lần mà chình tôi cũng không nhớ đó là lần thứ mấy kể từ tối hôm qua.
————————–
Phần 31 – Truyện gay Chàng quản gia của tôi
“Lần đầu tiên em thấy ánh mắt lạnh lùng anh nhìn em ngở như ta chưa từng quen ……trong giây phút đó em biết em đã sai….. ngày tàn trôi qua vắng anh cuối con đường em nhận ra bóng anh sẽ mãi không phai nhòa….. và giờ đây sâu thẩm nơi trái tim anh……… misss….. you……….”
Lời bài hát này của Đông Nhi đúng là rất giống với tình cảnh của tôi. Chưa bao giờ tôi cảm nhận được sự lạnh lùng của anh đối với tôi lại rõ ràng đến thế. Tôi thà anh nói với tôi chỉ một câu thôi cũng được cho dù đó là tha thứ hoặc là một lời oán trách cũng được, chứ sự im lặng, lạnh nhạt của anh nếu cứ như thế này hoài thì làm sao mà tôi có thể sống được chứ ..!
Vậy là tôi đã bị sốt rất cao nên đành phải nghỉ học ở nhà mấy hôm, mẹ thì cứ gọi và bảo tôi về bên nhà để mẹ tiện chăm sóc cho tôi hơn vì chị Phương đã có việc nên phải về quê vài ngày nhưng tôi lại không chịu mà cứ diện lý do là tôi đã khỏe rồi. Vậy là hằng ngày mẹ đều nhờ chú An qua lấy thức ăn và cơm của mẹ nấu mang qua cho tôi với anh Tuấn nhưng có ngày nào anh Tuấn chịu ăn cơm ở nhà với tôi đâu, ngày nào anh cũng đi làm rất sớm cho đến tối khuya mới về nên cơ hội tôi gặp mặt anh cũng rất ít huống hồ chi là được nói chuyện với anh.
Cứ như thế mà tôi sống với những chuổi ngày mệt mõi vật vã như một con người vô hồn vô cảm vì bệnh vì đau và cũng vì sự lạnh nhạt của anh dành cho tôi. Lúc này tôi thầm nghĩ với tôi là liệu anh có yêu tôi thật lòng không ? nếu có thì tại sao anh lại không thể hiểu cho tôi, không chịu tha thứ cho tôi. …….. Trong lòng tôi luôn có một linh cảm bất an là tình yêu của tôi sẽ không đủ lớn để có thể níu kéo lại anh và rồi nó cũng sẽ tan vỡ như một cái cốc thủy tinh khi đã bị một người vô tình làm rơi xuống một nền gạch.
Tôi không thể nào chịu đựng được sự dày vò trong lòng nữa, tôi không thể cứ như thế mà đứng nhìn anh rời khỏi tôi, tôi phải làm một cái gì đó để anh có thể tha thứ cho tôi dù là phải trả cái giá đắt bao nhiêu đi chăng nữa.
Tối hôm đó tôi thức rất khuya để chờ anh về dù là trong lúc đó bệnh của tôi lại trở nặng thêm. Trán tôi thì sốt rất cao, toàn thân thì mệt mỏi không còn một chút sức lực nhưng vì trái tim của tôi đã chịu lên tiếng một cách mạnh dạng nên tôi đành phải nghe theo nó và cứ đứng chờ anh về trước cái ban công đầy sương gió lạnh buốt. cũng đã gần 2 giờ đồng hồ tôi đứng chờ anh về dưới cái cơn mưa đêm lanh lẽo đầy nỗi giá buốt , nhưng kết quả cũngchỉ là hai chữ tuyệt vọng mà thôi. Tôi vẫn cố gáng sức để đứng đó chờ anh về nhưng rồi cơn bệnh cũng đã hạ gục được tôi, người tôi bổng cảm thấy lạnh một cách lạ thường…. tôi có thể cảm nhận được là cơn lạnh buốt có thể lan tới từng tế bào của tôi. Xung quanh tôi cuối cùng cũng chỉ còn một màu đen vây quanh để lại tôi với một hơi thở yếu ớt chìm vào cái bóng đêm vô thức.
Đến giữa khuya khi tôi chợt bừng tỉnh dậy thì tôi nhận ra là mình đang nằm trong phòng của tôi, tôi chỉ nhớ là tôi rất mệt mõi nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc mà cứ đứng đó đợi anh về và rồi tôi đã ngất đi tự lúc nào không hay. Tôi lấy làm khó hiểu vì không biết ai đã đưa tôi vào phòng, có khi nào là ……..
Tôi với tay bật cái đèn ngủ trên đầu giường lên thì tôi thấy anh đang ngồi dưới đất còn đầu thì tựa vào giường mà ngủ. Tôi chợt vui thầm trong người vì tôi biết được là anh vẫn còn quan tâm tôi, vẫn còn bên cạnh tôi những lúc tôi gặp nguy hiểm để bảo vệ tôi.
Tôi từ từ bước xuống và lấy cái chăn rồi nhẹ nhàng đắp lên người của anh, nhưng cũng vì vậy mà tôi đã vô tình làm anh thức giấc.
-Em tỉnh rồi hả…? –anh ngước lên nhìn tôi và hỏi.
-Uhm…… anh về từ lúc nào vậy…?
-Anh về lúc 12h mấy…. thì thấy em bị ngất ngoài ban công….. lúc nãy em sốt cao quá nên anh không dám để em ở đây một mình ….. thôi bây giờ em cũng tỉnh rồi vậy thì anh về phòng anh đây…!
-Anh…… -Tôi vẫn cố gọi anh để muốn nói một cái gì đó để anh có thể ở lại bên tôi đừng rời xa tôi ngay lúc này.
-Em cần gì nữa thì cứ nói anh đi lấy cho….
-Em cần……….. –tôi ấp úng.
-Em đói đúng không…..? anh thấy thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn, vậy là tối hôm qua em không có ăn cơm…. Thôi cứ nằm đó đi anh đi xuống dưới tìm cái gì đó cho em ăn rồi uống thuốc vào chứ để như vậy không hay đâu.
-Không phải……. ý em là cần…………. cần anh ở lại với em.
-Anh còn việc phải làm nên em cứ ngủ ở đó đi, một chút anh nấu cháo chìn rồi sẽ mang lên cho em ….
-Em không cần những thứ đó …… em chỉ muốn anh nghe lời giải thích của em thôi rồi anh muốn trách em sao cũng được chứ anh đừng lạnh nhạt với em thế này nữa… tim em đau lắm rồi…… nó không chịu được nỗi đau nữa đâu anh à……
-Bây giờ em đang bệnh nên cứ nghỉ ngơi đi có gì thì để ngày mai nói . –Anh nói xong thì đứng lên và định đi về phía cửa phòng.
Vì đã cùng đường nên tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tôi chụp lấy cai dao rọc giấy trên bàn học và dùng nó đặt thẳng lên mạch máu trên tay tôi.
-Thôi được rồi…! nếu anh không chấp nhận tha thứ cho em thì em thiết gì phải sống nữa chứ.
-Em bỏ cái đó xuống đi……. Nguy hiểm lắm đó…..!
-Không……. Nếu anh không chịu nghe em giải thích thì em đành vình biệt anh vậy…!
-Được rồi, được rồi…! em bỏ xuống trước đi….. anh sẽ ở lại với em mà…….
-Không được…! nếu anh không chấp nhận tha lỗi cho em thì em sẽ không bỏ dao xuống đâu.
-Anh chấp nhận mà…….. em bõ dao xuống trước đi…….
-Vậy thì anh bước lại đây đi…..
-Rồi…… bây giờ anh sẽ bước lại nhưng em phải hứa là em bỏ nó xuống nha………
-Thì anh cứ bước lại đây đi rồi em sẽ bõ nó xuống…..
Vậy là anh cũng từ từ bước lại chổ tôi rôi anh nhanh tay chụp lấy cây dao rọc giấy mà vức nó vào một góc tường, còn tôi thì ôm chầm lấy anh rồi khóc nấc lên từng tiếng….:
-Em xin lỗi anh nhiều lắm,…… anh tha thứ cho em nha….. đừng bao giờ đối xữ với em như thế nữa được không….?
-Thôi được rồi….. anh sẽ không trách em nữa đâu…….. nhưng em không bao giờ được làm điều dại dột như hôm nay nữa đó….
Tôi khóc rất nhiều trong cái vòng tay ấm áp của anh…….. và rồi thì mọi chuyện cũng đã qua đi một cách êm xuôi, anh dỗ dành tôi một cách dịu dàng rồi nhẹ nhàng chặn lại tiếng khóc của tôi bằng chính bờ môi êm dịu của anh. Đã lâu lắm rồi tôi không được hạnh phúc bên anh như thế này kể từ cái ngày hôm ấy. Tôi không thể nào bỏ lở được cái cảm giác hạnh phúc bên anh như thế này nữa…… tôi nhớ anh đến mức sắp phát điên lên rồi và bây giờ tôi chỉ muốn anh ở cạnh tôi mãi thôi. …….
-Dậy đi làm nè…… không thôi trể bây giờ..! – tôi bẹo má anh và gọi anh dậy vì hình như chúng tôi đã có một giác ngủ hơi bị quá trớn rồi.
-Cho anh ngủ một chút nữa đi mà…….
-Ngủ gì nữa… 7h rồi kìa… đi làm trể là bị bố la bây giờ..
-Không sao đâu mà…
-Bây giờ không dậy đúng không……? Vậy thì đừng có trách em đó…..
-Uhm……. Em muốn làm gì thì làm đi…… anh không chống cự đâu..!
-Oh…. Gan nhĩ….. vậy thì em không khách sáo đâu đó…
Tôi vừa nói dứt câu thì liền kéo đầu anh lại sát đầu tôi rồi tôi nhanh như chóp cắn chặp vào hai bờ môi của anh, hình như là tôi cắn hơi bị mạnh nên đã làm anh đau và anh đã mở mắt ra ngay.
-Ép em dùng tuyệt chiêu mới chịu dậy đó hả..?
-Ôi trời…..! sao mà nghịch dại thế…… cắn anh đau muốn chết luôn vậy đó.!
-Hì…… ai bảo khong chịu dậy chi rồi nói hở..?
-Thì bây giờ anh dậy rồi nè….
-Thôi….. hôm nay xin bố nghỉ một ngày ở nhà với em đi……. Mấy hôm nay em nhớ anh lắm lắm luôn đó……
-Hơ…!! Vậy mà cũng đòi anh thức cho bằng được đó hả…?
-Rồi bây giờ có ở nhà không thì bảo? –tôi trợn mắt mà lườm anh một cách ghê gớm.
-Ờ… ờ.. .thì em muốn sao anh sẽ làm vậy…!
-Hì….. phải ngoan vậy em mới cưng chứ……
Leave a Reply