Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Thôi..! em không đi đâu…. Anh đi mang về cho em đi…… có gì thì ngày mai em về thăm mẹ sau cũng được mà..!
-Uhm…. Anh biết rồi……..
-Mà phải nhớ là anh đem về em mới ăn nha…. Đừng để người khác mang qua đây cho em à…..
-Rồi mà…….. yên tâm đi……
-“Yeah~~~ thành công mỹ mãn……… vậy là tống khứ được cái tên biến thái đó rồi ….hô hô….^^….. còn bây giờ phải gọi điện ngay cho mẹ để đòi mẹ nấu cháo hải sản mới được…….” -tôi hí ha hí hững với cái kế hoạch hình như cũng hơi bị “tuyệt” của tôi. (thấy dang ghê hok ?)
Vậy là tôi đã vất vả gần 3 giờ đồng hồ mới học xong cách làm một chiếc bánh gato. Mà công nhận làm mấy cái này cũng phức tạp thiệt chứ! Nào là trộn hỗn hợp bột, nào là nướng bánh, nào là đánh kem, nào là trang trí…..v..v… ôi phức tạp và lu bu vô cùng. Nhưng mà không sao, cho dù có vất vả chút nữa cũng không thành vấn đề gì vì cái động lực để tôi làm chuyện này cũng khá lớn so với nỗi vất vả ấy. ………..
Một tuần tất bậc với các công việc chuẩn bị một “Màn ảo thuật” của tôi cũng đã xong, và đó cũng đồng nghĩa với cái ngày giáng sinh cũng đã đến. Ngay ngày 24/12 năm nay cũng chính là ngày thứ 6 nên tôi cũng được thư giản hơn vì buổi chiều tôi không phải đến giảng đường nên tôi cũng đã có thời gian để trang hoàng cho cái kế hoạch của tôi. Nhưng có một điều không may là chính ngay lúc tôi cần chị phương giúp nhất thì chị đã xin về quê để chuẩn bị cho đám giổ của ông ngoại chị.
Cả buổi trưa tôi chỉ biết loay hoay trong cái giang bếp để làm hai chiếc bánh gato thật to để tặng cho bố và mẹ một cái đúng như cái lí do lúc đầu mà tôi nhờ chị Phương dạy tôi làm, còn cái thứ hai thì khỏi nói mọi người cũng biết đúng không! Làm xong phần bánh gato thì tôi quay sang chẩn bị cho kế hoạch tạo một bất ngờ thật to cho anh Tuấn.
————————–
Phần 33 – Truyện gay Chàng quản gia của tôi
Theo dự tính của tôi thì chắc khoảng gần 5h30 thì anh mới về đến nhà nên tôi đã mua rất nhiều bong bóng trắng thổi lên và để sẳn trong phòng của tôi và chỉ cần đợi lúc anh về phòng của anh tắm thì tôi sẽ thật nhanh treo bong bóng lên khắp cả căn nhà và đặt cái hộp quà bí mật trước cửa phòng của anh.
5h30 ! rồi nhưng sao mà anh vẫn chưa về làm tôi có một chút gì đó hơi sốt ruột nhưng cũng đành chịu thôi, đành ngồi trước phòng khách chờ vậy! chắc khoảng tí nữa anh sẽ về thôi mà…..
6h đúng! (T_T) ôi!!! Lâu quá à,……. Làm gì mà chưa chịu về nữa không biết! ghét ghê vậy ta ơi.. có nên gọi điện hok ta…? Mà chắc là thôi đi, gọi như vầy không khéo sẽ lộ mất……!!!
6h45…! Thôi được rồi….! cho anh them một cơ hội cuối cùng nếu đúng 7h mà không về là “xù” hết không có giáng sinh giáng gì ở đây nữa hết…….!!!
– ……… Hoaizz………. Bùn ngủ quá ……… mấy giờ rồi không biết…! -tôi mắt nhắm mắt mở mà lấy điện thoại ra xem mấy giờ.
-Ôi trời…. quá đáng thật….. ! gần 8h rồi mà chưa chịu về nữa…. phải gọi mới được……..-tôi lướt nhanh qua cái màng hình mà tìm số của anh để call cho anh.
………………….
-“Tít tít tít……….” –tôi gọi đi gọi lại mấy lần nhưng kết quả cũng chỉ được 3 tiếng tít tít mà thôi.
-Thôi được rồi,….. không về thì thôi! Biết rõ hôm nay là giáng sinh mà dám bỏ mặc mình ở nhà một mình như vầy có phải quá đáng không cơ chứ…! Dẹp dẹp hết….. không tặng gì nữa…… vức cái bánh kem vào sọt rác là vừa rồi…… (>_<”)
Tôi bực bội rời khỏi cái sofa mà định bước lại tủ lạnh lấy cái bánh kem vức vào sọt rác thì tôi nghe được tiếng kèn xe inh ỏi ở trước cổng nhà. Tôi định gọi to chị Phương ra mở cửa thì tôi mới nhớ chực lại là chị đã về quê rồi không còn ở đây nên bắt buộc tôi phải tự lếch cái xác đang gần như bóc hỏa ra mở cổng. Lúc đầu là tôi cứ tưởng là bố qua đây nhưng khi ra tới cổng thì tôi mới biết là cái tên “Chết bầm” kia đã về. Tôi không them nhìn vào mặt anh mà cứ mở cổng rồi tôi vật mạnh cánh cửa vào tường một cái rầm rồi bỏ đi một mạch vào nhà.
Một lác sau thì anh cũng bước vào mà nhìn tôi với cái ánh mắt hơi soi mói lạ lẳm vì cái hành động vừa rồi của tôi. Tôi giả vờ làm ngơ mà không thèm nhìn lấy anh một cái, anh thì cứ bước tới gần mà vòng tay ôm tôi càng làm cho tôi them bực bội nên tôi đã hất mạnh tay của anh ra nhưng rồi thì anh vẫn cứ giữ cái tính lì lợm mà ôm tôi càng chặt hơn nữa……
-Tục tưng của anh sao vậy ta….? Ai dám chọc giận nữa vậy hok biết…. ?
-Sao không đi luôn đi,…. Về chi giờ này nữa…?
-Thôi mà…… anh phải đi với bố chứ có đi chơi đâu mà em giận…..!
-Biết vậy sao không chịu gọi về cho em hả…?
-Điện thoại hết Pin rồi sao mà gọi được…!!!!
-Thôi đi…! Em không cần biết……. cho dù là lý do gì đi chăn nữa em cũng không chấp nhận đâu….
-Cho anh xin lỗi đi mà,…… có gì anh đền bù cho,…!
-Vậy anh biết hôm nay là ngày gì không hả..?
-Ủa..? hôm nay là ngày gì ta…? ….à đúng rồi….. hôm nay là thứ 6 mà…… vậy là ngày mai anh được nghĩ ở nhà rồi…!
-Anh….anh……. thôi được rồi….. anh cứ ở đó mà lo ngày mai nghĩ đi,…. Em đi lên phòng đây…! Hứ…. –tôi nói rồi thì bỏ đi một mạch lên phòng.
-Hơ……. Lại cái bệnh nhõng nhẽo nữa rồi…… chắc tối nay lại vất vả thân xác nữa rồi đây…!!!!! – Anh vẫn cứ đứng đó ngơ ngác mà nói nhàm nhàm trong miệng.
Tôi vừa bước lên cầu thang mà vừa suy nghĩ trong đầu : “ Như vầy có quá đáng không ta..? ảnh đi công việc với bố mà…! Tính đi tính lại thì ảnh đâu có lỗi gì đâu …. Mình làm như vầy có quá không ta,….. với lại công sức chuẩn bị gần cả tuần lễ mà bỏ như thế như chẳng khác nào giả tràng se cát sao..? thôi được rồi,… coi như tha cho lần này đi…..” (cái này chắc có lẽ bị bệnh me trai lấn mất lý trí rồi )
Tôi vào phòng của tôi rồi thì khóa cửa lại cẩn thận vì tôi sợ anh sẽ vào bất ngờ mà hỏng hết cái “công trình” hoành tráng của tôi. Khoảng một lúc sau khi nghe được tiếng khóa cửa từ phòng của anh thì tôi mới yên tâm mà bước ra thực hiện kế hoạch của tôi.
Tôi nhẹ nhàng để cái hộp quà trước cửa phòng của anh rồi thì tôi nhanh chóng treo bong bong lên tường và cầu thang dọc theo lối đi ra ngoài bải cỏ ở vườn cây bên hong nhà. Sau khi sắp xếp hết đèn và bong bóng thì tôi lấy bánh kem ra đặt trên bải cỏ rồi vào nhà mà tắt hết đèn chiếu sang bên ngoài căn nhà mà chỉ để lại duy nhất một cái đèn ánh vàng mờ trên trần mà thôi.
Tôi rón rén bước lên cầu thang rồi nắp sau cánh cửa của ban công để chờ anh bước ra và cũng để làm nhiệm vụ giám sát kế hoạch có thành công hay là không……
Y như dự định của tôi, sau khi anh tắm xong thì cuối cùng anh cũng chịu bước ra khỏi phòng. Anh có vẻ hơi bất ngờ vì thấy cái hộp quà được đặt trước cửa phòng của mình. Nhưng cái vè mặt bất ngờ ấy lại càng tỏ ra ngạc nhiên hơn nữa khi cái món quà ấy lại vô cùng nhẹ, nhẹ hơn rất nhiều so với cái kích thước của cái hộp. tôi thấy anh mỉm cười một cái rồi anh dịu dàng mở giấy gói và nắp hộp ra và cũng chính cái giây phút này là giây phút mà tôi hồi hợp nhất.
Từ cái hộp quà được mở tung nắp trên tay của anh bay ra một cái bong bóng bay màu hồng và trên cái bong bóng ấy có một hàng chữ : “Đi theo cái thứ mà anh đang cầm trên tay nhé !”
Anh nhẹ nhàng bước theo những hàng bong bóng của tôi gắn trên tường rồi cứ thế mà từ từ bước xuống nhà dưới. Tôi thì cứ lẻn lẻn phía sau lưng anh để cho anh không phát hiện ra và rồi khi tôi thấy anh bước ra khỏi cánh cửa chính mà đi theo hướng ra bãi cỏ thì tôi mới bắt đầu bật những ánh đèn màu mà tôi đã kì công kết lại rồi treo ở các nhánh cây ngoài vườn. sau khi bật hết đèn thì tôi chạy thật nhanh ra bải cỏ để còn kịp tạo them một sự bất ngờ nữa cho anh.
Vừa bước ra tới bải cỏ trong vườn cây thì tôi đã thấy anh đứng nhắm mắt trước cái bánh kem tôi làm ( Hihi… Tui để lại tờ giấy đã ghi là : “Nhớ nhắm mắt lại nha” ở dưới cái bánh kem ). Tôi thật nhẹ nhàng từ bước đi đến chổ anh đang đứng rồi nhào nhanh lại mà trói người anh bằng chính vòng tay của tôi và khóa môi anh bởi bờ môi của tôi, anh trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi làm tôi cảm thấy có cái gì đó trong người tuy là hơi ngượng ngượng nhưng cũng thật sương sướng và vui vui.
-Bất ngờ không nè….! –tôi vòng tay qua cổ anh rồi mỉm cười mà hỏi anh.
-Không có bất ngờ gì hết ……mà….
-Hư…! Vậy thôi đi…… -tôi buông tay ra rồi đẩy mạnh anh một cái làm anh ngã xuống bải cỏ luôn.
Anh ngồi dậy mà nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi một cái thật mạnh làm cho tôi cũng ngã nhào lên người anh luôn…
-Anh chứ nói hết mà đã giận dõi nữa rồi……! anh muốn nói là không phải bất ngòa mà là quá bất ngờ luôn đó……..
-Thật không….?
-Thật mà……..
-Xi xi… tha cho anh lần này đó….
-Cái ý tưởng này ở đâu ra vậy ta….
-Lạ nhỡ…! Đương nhiên là của em rồi chứ ở đâu…!
-Không ngờ đại thiếu gia nhà ta hôm nay lại lãng mạn như vầy ta ơi..!
-Không thích hay sao mà nói nhiều quá vậy ? –tôi cáu gắt với anh.
-Sao lại không chứ,! Biết bao nhiêu người muốn như anh mà có được đâu nè… bây giờ anh có được đúng là kiếp trước có tu mà….
-Thôi cái bệnh dẽo miệng lại dùm em đi…! Nghe nỗi cả da gà rồi nè..!
-Hihi…….. mà bắt em làm như vầy anh thấy sao sao á..!
-Sao là sao hả…?
-Tự dưng bắt cậu chủ của anh phải vì anh mà vất vả như vầy thật long anh thấy xót quá à..
-Có gì đâu chứ….. ai bảo anh làm em yêu anh chi rồi nói…..
-Nhưng anh chưa làm được gì cho em hết nên anh thấy anh vô dụng thật đó…..
-Biết vậy nữa sao…? Hôm nay là giáng sinh mà hok chịu tặng quà cho em là biết anh vô tâm cở nào chưa hả…?
-Ai nói chứ…… anh chuẩn bị rồi nhưng chưa tặng thôi chứ bộ…..
-Đâu…… có thấy gì đâu nè…. Toàn nói xạo không hà…..
-Bây giờ chưa tặng được đâu…….. đợi khi nào thời cơ thích hợp mới tặng được…….
-Thôi…… em muốn xem giờ à….. lấy ra luôn đi….
-Không…! Đợi đi mới hồi hợp chứ……
-Đi mà……
-Đã nói không là không mà…..
-À…. Em biết rồi, chắc là không có chứ gì…?
-Thôi được! ngồi đây chờ anh cái đi ha…
-Uhm….. nhanh lên đó…
Anh bước đi thật nhanh về phía nhà xe một lúc rồi bước lại với hai cánh tay đang cầm một thư gì đó trong có vẽ rất bí mật để phía sau lưng anh.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi rồi bắt tôi nhắm hai mắt lại nhưng tôi lì lơm không nghe cứ chòm lên nắm lấy tay anh ra xem anh đang cầm gì nhưng có điều lực bất tong tâm nên đành phải chấp nhận nhắm mắt lại theo yêu cầu của anh thôi.
-Em nhắm mắt rồi nè…….. làm gì làm nhanh đi…..
-Uhm…..đợi anh một chút………
-Nhanh đi mà…!
Tôi cảm nhận được rất rõ hình như là anh đang đội một cái gì đó lên đầu tôi,…mà hình như nó là…….
-Em mở mắt ra đi……..
-Woa…… dể thương quá à…… -tôi vừa hé mắt ra thì đã thấy anh đang đội một cái nón bong hình con tuần lộc có hai cái sừng trong rất đáng iu.
-Em lấy xuống coi em đang đội cái gì nè……..
-U…… là mũ của ông già Noel….
-Hi…… rất đáng iu đúng không….! –anh nhìn tôi mà cười đến tít cả hai mắt luôn.
-Uhm uhm…….. –tôi gật đầu lia lịa để tỏ ra rất thích cái món quà của anh.
-Em muốn cưỡi tuần lộc không nè..?
-Có đâu mà cưỡi…….. –tôi mở to hai mắt nhìn anh vì ngạc nhiên với câu hỏi của anh.
-Thì là…..
-Ê….. đừng nói là cưỡi anh nha…! –Tới đây thì tôi mới hiểu ra lời nói của anh lúc nãy.
-Thông minh…….! Hôm nay anh sẽ làm Tuần Lộc cho em cưỡi đó…. Chịu hok..?
-Giờ này hả……? chắc không được đâu…! Đợi một chút lên phòng đi rồi anh muốn cưỡi kiểu nào em sẽ cưỡi kiểu đó cho hé…!
-Xì….. công nhận em càng ngày càng…. “Zâm” ghê zậy ta ơi…
-Ủa..? vậy tại ai mà em trở nên như vậy ta..?
-Ờz thì ……
-Thì gì nữa……. tại anh huấn luyện em đó thôi……. Bây giờ để em cho anh biết thế nào là danh se xuất cao đồ ha…!
-Anh hỏi thật em một câu nha…
-Cứ tự nhiên..!
-Bộ em muốn anh chết sớm hay sao mà một tuần bóc lột sức lao động của anh hết 5 ngày zậy hả ?
-Hì…… ai bảo anh cứ thích chọc em trước chi rồi nói……
-Thôi được rồi….. không cần chờ lên phòng nữa…..! hôm nay sẽ có một trường hợp ngoại lệ xãy ra……… Tuần lộc sẽ cưởi ông già Noel…..! –Anh nói vừa dứt câu thì đè tôi ngã ra thảm cỏ ngay mà không chờ tôi nói gì hết.
-Á….. đồ con Tuần lộc biến thái…… dám giờ trò đồi bại với ta …..
-Muốn biến thái cở nào thì anh sẽ biến thái kiểu đó cho em luôn…..
-Ây da……. Đè lên cái tay của em rồi nè…!
-Em có sao không………? –Anh liền ngồi dậy mà khẩn trương hỏi tôi.
Leave a Reply