Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Hoàng sẽ bảo vệ cho Phong ở bất cứ nơi nào và bất cứ lúc nào….
-Được mới nói à….!
-Đương nhiên là được rồi….
-Vậy bây giờ……….- Hoàng đang nói thì bổng dưng dừng lại mà nhìn chầm chầm vào hai mắt của tôi…….
Tuy đôi mắt ấy chan chứa đầy tình cảm nhưng sao mà tôi vẫn cảm thấy mình không có chút gì có thể gọi là lay động trước đôi mắt đó…..……. ôi thôi rồi….. nếu cứ như vậy chắc có lẽ không xong đâu……. Hình như là Hoàng đang muốn……….
-Thôi…! Không cho Hoàng “hun” Phong đâu à….! –tôi né nhanh khỏi cái nhìn chết người của Hoàng.
-Ai nói là sẽ “hun” Phong đâu nà…!
-Vậy chứ……..
– Hoàng chỉ muốn đếm xem Phong có bao nhiêu sợi mi thôi mà….
-Xạo hoài……. Đếm sao mà được đâu…..
-Miễn sao mà Hoàng đếm được thì thôi…..
-Không…….. không cho Hoàng đếm luôn…..
-Vậy đừng trạc Hoàng bạo lực đó nha…..
-Thấy chưa….! Mới nói là bảo vệ cho Phong mà bây giờ đã muốn dùng bạo lực với Phong rồi….
-Bạp lực cũng chia ra nhiều loại chứ bộ…..
-Ủa ….? Có nữa sao?
-Muốn thử hok…..?
-Thôi khỏi…… cho Phong xin hai chữ bình yên đi….
-Quá muộn rồi bé ơi……..
Hoàng nhanh nhẹn giữ hai tay tôi lại rồi đẩy tôi nằm xuống sofa, do bị tấn công bất ngờ quá nên tôi không tài nào chống lại được. Tôi cố gắng cựa quậy để thoát khỏi vòng vây của Hoàng nhưng cuối cùng kết quả củng chỉ là vô dụng , tôi càng gáng chống cự đến đâu thì Hoàng càng giữ tôi chặt hơn và cho đến lúc cơ thể của Hoàng đã thật sự đè lên cơ thể của tôi thì tôi mới chợt tỉnh hồn trong cái vui vô thức.
“Ôi trời…! mình đang làm cái gì vậy nè….! ….không được nếu cứ như thế này thì chắc mình sẽ làm chuyện có lỗi với anh quá…….. “ –tôi thầm nghĩ trong đầu.
Tôi gần như bị “điểm Huyệt” khi Hoàng từ từ áp sát mặt của Hoàng vào mặt tôi……. Đầu óc tôi trở nên trống rổng không thể suy nghĩ được cái gì nữa ngoài việc tôi chỉ còn biết nằm yên thôi. Trái tim tôi bổng dưng đập loạn nhịp cả lên…. Không đúng…! Phải nói là muốn nổ tung mới đúng….. nhưng sau mỗi nhịp đập của trái tim thì tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được nó đập nhanh, đập mạnh vì do tôi hoảng sợ chứ không phải là sự rung động trước tình yêu như những lần đầu tôi tiếp xúc với anh Tuấn…… ……. . Nếu như theo phản xạ đối với người mình yêu thì tôi nghĩ ai cũng sẽ thả lỏng người mình ra và nhắm mắt lại để có thể hòa mình vào nụ hôn ngọt ngào với người yêu cũng mình .Nhưng với tôi lúc này, tôi vẫn nhắm mắt lại đấy nhưng mà là nhắm nghiền mắt lại chư không phải như bất cứ ai nhấm mắt để đón nhận một cái gì đó rất hạnh phúc sắp đến………. và đôi môi của tôi cũng bậm chặt lại chứ không phải là mở ra để đón hận nụ hôn “bất đắc dĩ” này…… tôi thừa biết tất cả những gì mà tôi làm lúc này hoàn toàn là do bản năng chứ tôi không hề có một chút gì gọi là “sự điều khiển từ bộ não hoặc trái tim” ………… Và tôi nghĩ đây cũng chính là sức mạnh thần kì mà mọi người vẫn thường gọi là “sức mạnh của tình yêu” ………..
Ôi thôi rồi…… tất cả chỉ là do tôi suy nghĩ quá nhiều…. Hoàng chỉ hôn nhẹ lên trán của tôi một cái thôi sao mà tôi lại tưởng tượng ra nhiều chuyện thế nhĩ……. ….. mà thôi…. không có chuyện gì là tốt rồi…. suy nghĩ chi nữa cho mệt……
-Phong….! Phong……
-Hở……. –tôi từ từ hé mắt ra mà nhìn Hoàng..
Làm gì mà Phong run dữ vậy……. Hoàng chỉ đùa thôi mà..
-Tại….tại….. –tôi ấp úng không nói thành lời…
-Thôi….. bây giờ mình về thành phố nha…… Hoàng sẽ đưa Phong đi chơi, Phong có chịu hok nè…?
-Đi chơi …? Mà đi đâu mới được chứ……
-Thì cứ đi đi rồi biết mà……
-Có như lần trước nữa không đó………
Khi tôi đột ngột nhắc đến hai chữ “lần trươc” thì đột nhiên mặt của hoàng bổng tái nhạt đi và cũng chính lúc này tôi mới nhận ra là mình đã lỡ lời mất rồi, tôi nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai của Hoàng một câu nói mà theo tôi nghĩ nó có thể giúp tôi bù đắp lại những gì mà tôi đả vừa nói cũng như là bù đắp lại những gì mà tôi đã “gây ra” cho Hoàng trước kia.
-Ít nhất là phải lãng mạn hơn lần trước à nghen….. nếu hok là Phong hok chịu đâu đó.
Tôi thừa biết là sau lời nói đó tôi có thể làm cho Hoàng vui nhưng tôi cũng đủ biết là lời nói đó cũng có thể làm cho một người khác đau lòng, Nhưng biết sao giờ, cho dù đó là lời nói thật lòng hay giả dối đi chăn nữa thì tôi cũng không muốn làm cho Hoàng bị tổn thương. Từ lúc còn rất bé thì tôi đã quen sống với một cuộc sống bị “lập trình” rồi và cũng chính điều đó là nỗi đau lớn nhất của tôi- nỗi đau mất hết tự do,mất hết tự cảm với thế giớ xung quanh. tôi thừa biết một con người khi bị tổn thương sẽ phải đau như thế nào nên tôi thà chính tôi là người bị tổn thương chứ tôi hoàn toàn không muốn người khác đau khổ vì tôi bởi đơn giản một điều là “sức đề kháng” với hai chữ “tổn thương” của tôi cao hơn bất cứ ai khác.
Tuy là tôi chấp nhận cho Hoàng một ngày nhưng thực chất trái tim của tôi lại hoàn toàn làm ngược lại, nó luôn cho tôi cái cảm giác bất an, lo lắng về một điều gì đó rất xa xôi mà tôi không thể nào hình dung ra được, có phải là tôi đã làm sai chăng..? tôi sợ tôi sẽ làm cho Hoàng buồn, sẽ làm cho Hoàng thêm một lần hụt hẩn như lần trước nếu tôi không đồng ý với cái đề nghị có thể tạm gọi là “đơn giản” của Hoàng nhưng tôi càng sợ tôi sẽ làm cho người trong tim tôi đau khổ hơn gấp bội cho dù là người đó có biết được những chuyện tôi làm hay không.
-Rồi…! Hoàng chuẩn bị xong rồi..! bây giờ mình về Thành Phố nha….
Nhìn bộ dạng hí ha hí hững của Hoàng lúc này có vẻ rất phấn khởi nhưng sao mà tôi vẫn cảm thấy có cái gì đó rất bất bình thường. “Mà thôi kệ đi, cái gì đến cũng sẽ đến muốn tránh cũng không được bởi vậy lo chi cho mệt.”-tôi thầm nghĩ.
-Uhm…… Hoàng ra lấy xe trước đi, Phong vào uống nước rồi ra ngay…..
-Vậy sẵn lấy cho Hoàng một chai nước luôn nha…… gấp quá nên lúc nãy lười uống luôn.
-Haizzz…… có cần gấp vậy hok trời…!
-Sao hok……. Chỉ có một ngày thôi nếu không biết tiết kiệm thời gian từ giờ đến tối chẳng phải là phí sao.
– Nói không lại Hoàng rồi… Phong chịu thua đó.
-Thôi nhanh đi….. Hoàng nóng lòng lắm rồi đó….
-Kệ Hoàng chứ….. liên quan gì đến Phong đâu nè..!
Vậy là tôi và Hoàng về thành phố thì trời cũng đã gần tối, mưa lại bắt đầu rơi lả tả và cái “hành trình ốc sên” (kẹt xe) quen thuộc lại được tiếp diễn trên cái đất đông dân này. Tưởng chừng đâu mưa nhỏ nhỏ một lúc rồi sẽ thôi nhưng không ngờ mưa không những không dừng lại mà còn càng ngày càng to nữa chứ. Mặt của Hoàng càng lúc càng biến sắc mà theo tôi đoán có thể là kế hoạch của Hoàng sẽ phải bị đình lại bởi cơn mưa vô tình này.
-Phong nè..!
-Hở……. ?
-Phong thích ăn kem hok…?
-Hihi…. Cái đó đước á…… trời mưa lành lạnh vầy ăn kem là tuyệt đó.
-Vậy bây giờ mình đi ăn kem he, Hoàng sẽ dắt Phong đến chổ này Phong ăn xong đảm bảo sẽ mê ngay.
-Thiệt hok đó…… đừng có quảng cáo qua loa à.
-Thiệt mà……..
-Vậy quán kem đó xa hok…….
-Hình như cũng hơi xa…
-Rồi kẹt xe kiểu này chừng nào mới tới được chèng…?
-Cái đó thì chưa biết để coi ông trời có thương cho Hoàng không cái đã…
-Vậy cầu cho ông trời mưa hoài lun,…. Kẹt xe hoài lun…….
-Hơ……. không ngờ nhìn bề ngoài Phong dễ thương vậy mà bên trong lại vô cùng độc………-Hoàng chưa nói hết câu thì tôi trợn mắt thật to mà nhìn Hoàng chầm chầm.
-Độc gì…..? –tôi nghiến răng trừng mắt mà hỏi Hoàng.
-Độc….. Độc……… độc đáo……….!
-Hứ…… Phong không phải Tăng Thanh Hà đâu mà ở đó Hoàng bắt chước Lương Mạnh Hải độc với đáo.
-Hihi……. Hok cho thì thôi…… đúng là đồ độc ác….
-Nhờ zậy mới sống được tới giờ đó……. Mà thôi Kệ ai biểu có người để ý chi rồi nói….
-Ủa…. ai để ý zạ… nói Hoàng nghe coi….
-Ờz thì không biết có tên ngốc nào để ý nên mới biết Phong ác đó…….
-Mà Phong nè….! Chủ nhật tuần này có rảnh hok …?
-Chủ nhật hả…? chắc rảnh ….mmà có chuyện gì zạ?
-Hok có gì….. chỉ là Hoàng muốn rủ Phong về nhà Hoàng chơi nữa thôi à…….. Phong đi được ko zậy…?
“Ôi trời ơi..! hình như là lúc đầu mình đã tính sai rồi….! nếu cứ như thế này chắc có lẽ Hoàng sẽ không thể dễ dàng buông tha cho mình quá, mà ngay từ đầu tại sao mình lại mềm lòng mà chấp nhận chứ, thà dứt khoát một lần thôi chứ để kiểu này hoài chắc có ngày đau tim chết mất……! thôi được rồi…. lở lần này thôi sau này cứ lẩn tránh được bao nhiêu thì lẩn tránh, chứ như thế này hoài mình thấy có lỗi với anh Tuấn quá..!” –những dòng suy nghĩ cứ thế mà làm đảo lộn cả đầu óc của tôi, nhưng dù sao tôi cũng đã đưa ra một quyết định sáng suốt là: “lở dại một lần, lần sau thì khỏi mơ đi”
-Chủ nhật tuần này chắc Phong không rảnh quá…! Tại vì hai tuần rồi Phong chưa về thăm mẹ nên Phong cũng định chủ nhật tuần này về nhà mẹ luôn. –tôi tìm cách nói dối để có thể từ chối lời mời “khó đở” của Hoàng.
-Vậy tiếc quá…. Nhưng mà thôi không sao..! khi khác cũng được mà…….
Vậy là lăn, lê, bò, lếch hơn nữa giờ đồng hồ thì cuối cùng con đường cũng đã được thông trở lại và cũng gần 20’ trò chuyện để giết thời gian thì Hoàng đã đưa tôi đến một quán kem mà theo tôi nghĩ đây là chỗ thật lý tưởng cho những ai đang yêu nhau.
Vừa bước chân vào trong quán thì hình ảnh của những cặp tình nhân đang hạnh phúc, đang vui vẽ và đang lãng mạn đã đập ngay vào mắt tôi làm tôi cũng có chút gì đó nhớ nhớ đến cái lần mà tôi với anh Tuấn đã cũng nhau đi ăn kem trên một quán kem gần cầu sông Hàn của Đà Nẵng, và cũng chính lần đó anh đã chính thức tỏ tình với tôi, chỉ mới nhớ lại nhiêu đó thôi mà tự dưng tôi thấy lòng mình cũng hơi nao nao nhưng tôi lại không biết đó là cảm giác gì. Mà phải công nhận là cái quán này có đủ tất mọi thành phần nào là các cặp vợ chồng trẻ cũng có, các cặp trai-gái “xì tin” cũng có, gay cũng có, less cũng có…..! (nói chung đây cũng có thể gọi là địa điểm lý tưởng để thể hiện đúng bản chất của mình mà khỏi sợ bị miệng đời lên án vì tính đi tính lại ở đây cũng là dân “choi choi” như nhau có tư cách gì đâu mà phê phán nhau chứ.!) .
Tôi vừa đi vừa ngắm các bức tranh được vẽ ngay trên cửa kính bằng bút lông của quán cùng với cái thực đơn bằng hình ảnh được treo ngay trên tường…….. Theo tôi nghĩ thì cách bài trí của quán kem này chỉ chó thể diễn tả bằng một chữ “Tuyệt!” mà thôi bới ở ngay lúc này đây là một buổi tối với ánh đèn vàng nhạt xen lẫn với nền nhạc du dương đang được phát trong quán mà song song đó lại là bàn ghế được đan bằng sợi mây tạo cho khách có một cảm giác rất thoải mái và dể chịu……. không những thế trên mỗi bàn ở đây lại được trang trí thêm bởi một chậu hoa cẩm chướng đầy vẫy màu sắc càng làm cho bất cứ ai bước vào cũng sẽ thấy rất thích thú………. (ý lạc đề rồi…. quay lại mới được…! tự nhiên rảnh rùi đi quản cáo cho quán……) ….. Đang say mê nhìn ngắm mọi thứ xung quanh thì bổng dưng Hoàng nắm chặt tay tôi mà kéo đến cái bàn nằm ngay bên cạnh một cái cửa kính thật to nằm phía ngoài cùng của một ngả tư đông đúc ánh đền cũng với ánh mưa đêm .
Cũng chỉ là một cái nắm tay thôi nhưng sao mà tôi lại thấy lòng mình không được thoải mái lắm, nó cứ có cái gì đó lân lân, nao nao rất khó chịu, cái cảm giác khi mà Hoàng nắm chặt lấy tay tôi lại tạo cho tôi một cảm giác rất bất an, làm tôi cứ thấy tôi rất có lỗi với Hoàng vì tình cảm lừa dối của tôi, làm tôi cảm thấy có lỗi với anh Tuấn vì tôi đã không một lòng với anh và hơn thế nữa tôi tự cảm thấy có lỗi với trái tim của mình vì chính sự nhu nhược của bản thân mình.
Suốt cả buổi tôi chỉ ngồi im lặng mà ngắm nhìn trời mưa thôi bởi đơn giản đó là sở thích của tôi nhưng cũng vì một phần tôi không biết nên nói gì nữa với Hoàng. Tôi và Hoàng ngồi đó cũng khá lâu nên khách trong quán cũng đã vắng đi hết bởi một phần họ đến trước nên đã đi trước và một phân chắc có thể cũng tại trời đang mưa nên cũng không có ai vào thêm. Không khí trong quán bổng trở nên trầm lắng hơn hẳng và dần dần tiếng nói cười của mọi người trong quán cũng đã được thay thế hoàn toàn bằng tiếng nhạc đang được phát. Hoàng thì vẫn không nói gì mà cứ nhìn tôi còn tôi thì tìm đủ mọi cách có thể để lẳng đi cái ánh mắt của Hoàng.
Cái không khí yên lặng đang tồn tại bổng dưng bị xua tan đi bởi tiếng chuông điện thoại của tôi được phát lên, Tôi vội lấy điện thoại trong túi ra xem là ai gọi thì tôi thầm vui mà không giấu nỗi một nụ cười mỉm trên môi mình –Là anh! .chắc là anh đã về nhà rồi đây nên mới gọi cho tôi đấy.! tôi nhẹ nhàng dùng tay lướt nhẹ qua màng hình rồi đặt lên tai mà nghe:
-Em nghe nè……… !
-Em đang ở đâu vậy…?
-Em đang đi với bạn một tí…. Chút nữa em về….. mà anh về nàh chưa vậy…….?
-Chưa..! anh mới về tới sài gòn à…..? em ở đâu anh qua rước em……
-Thôi khỏi đi… chút nữa em về được rồi anh về nhà trước đi rồi………
Chỉ mới nói được bấy nhiêu đấy thì màn hình điện thoại của tôi chỉ còn một màu đen vì hết pin……… nhưng tôi bổng thấy hụt hẩng vô cùng khi mà tôi nhìn lại thấy vẻ mặt của Hoàng có gì đó rất buồn…. … tôi cố gượng để tìm lại trên môi mình một nụ cười và vờ tìm cách chọc cho Hoàng vui.
-Hoàng nè……… tự dưng Phong thấy đói quá à….. mình đi ăn he…….!
-Uhm….. vậy Phong muốn ăn gì nè..? –ánh mắt của Hoàng dường như có lại chút thần sắc sau câu nói của tôi.
-Phong đâu có rành mấy cái dụ lựa chọn này đâu…… mà Hoàng thích ăn cái gì thì đưa Phong đến đó đi.! Phong cũng muốn thử cái sở thích của Hoàng á…!
-Vậy……… mình đi ăn Hamberger đi he! Hoàng biết chổ này bán ngon lắm nè….
-Được đó…! Trời cũng tạnh mưa rồi kìa, mình mua Hamberger rồi tìm chổ nào mát mát cái hai đứa mình ngồi ăn he…?
-Hi…..vậy để Hoàng vào tính tiền kem đã……..
Vậy là cuối cùng tôi cũng lôi kéo Hoàng ra khỏi cái không khí ảm đảm nảo nề và thay vào đó là những ý tưởng cũng có thể tạm gọi là lãng mạn của tôi.
Hoàng tìm một hồi rồi ghé lại một cửa hàng fastfoot để mua 2 chiếc hamberger cùng với 2 ly capuchino và sau đó Hoàng và tôi tìm đến một công viên cũng gần đó để cùng nhăm nhi hai chiếc hamberger ngon liềm liệm cùng với hai ly cà phê thơm phức. Không quá khó để tìm một chổ ngồi thích hợp, tôi và Hoàng chọn ngay một băng ghế phía trước một táng cây to rồi hai đứa đã cùng nhau thưởng thức những gì cần phải thưởng thức………+*#>>>!!!! Trong lúc ăn Hamberger tôi luôn tìm mọi cách để chọc cho Hoàng vui, chọc cho Hoàng cười và tất nhiên tôi luôn tự tin vào cái khả năng thuyết phục người khác của mình, Hoàng bị tôi chọc cho cời đến nỗi sặc sụa cả lên, tôi tận dụng hết tất cả những gì có thể nên không ngại bị gọi là chơi dơ nên tôi đã dùng cả bọt sữa trong capuchino để trét lên mũi của Hoàng…….. Hoàng vì thế cũng không chịu thua mà đuổi tôi chạy vòng vòng trong công viên đến khi tôi chạy hết nỗi đành phải giơ tay đầu hàng và chịu mọi sự tra tấn dã man của Hoàng. Do đùa hơi quá trớn nên tôi và Hoàng rược đuổi nhau một khoảng cũng khá xa, vì vậy hai đứa tôi từ từ đi dạo ra cổng công viên, trong lúc đi thì Hoàng có hỏi tôi:
-Người lúc nãy gọi cho Phong là bạn trai của Phong hả…..
-Uhm…..- tôi nhìn xuống đất mà trả lời Hoàng chứ không dám nhìn thẳng vào Hoàng.
-Hai người quen nhau lâu chưa….?
-Cũng lâu rồi……
-Bạn trai của Phong là người như thế nào vậy….? có đối xử tốt với Phong không ?
-Anh ấy cũng tốt với Phong như Hoàng vậy đó……
-Có phải vì lúc trước Phong đả có anh ấy nên Phong không chấp nhận Hoàng đúng không…..?
-Uhm……….. –tôi chỉ uhm một tiếng rất nhẹ thôi vì tôi không có cái can đảm để nói ra lời nói dối đó.
-Vậy nếu như Hoàng là người đến trước thì Phong có chọn Hoàng không……?
Leave a Reply