Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 20
Tác giả: huty
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tờ mờ sáng, trong phòng 68 cũng như bao căn phòng khác ở kí túc xá, đều im ắng một vẻ. Ánh sáng yếu ớt từ bình minh len theo song cửa hắt vào căn phòng, thổi chút sinh khí óng ánh hòa quyện vào làn khói sương lượn lờ.
An Nhiên nằm trên giường vừa thức dậy, vươn mình một cái sau đó quay sang ngắm nhìn người nằm cạnh mình. Những lúc Nghiệp Thiệu Đăng ngủ, trông hắn đẹp tới mức hãi hùng. Gương mặt gọn gàng sắc nét, mày rậm, mũi cao, mi dày, cằm nhọn, môi mỏng luyến, mà tóm lại là trông hắn hoàn hảo như một thiên thần vậy, nhưng chỉ có những người từng gặp hắn mới biết, vẻ mặt thiên thần này sẽ hoàn toàn bị đốn gục nếu như hắn mở mắt.
Cái ánh mắt phượng dài, sếch xéo trông thực sự rất ác ma, có thể nói đó chính là điểm trừ duy nhất cũng là chi tiết lớn nhất khiến hắn có rất ít bạn bè, vì đơn giản khi ai đó đã nhìn vào mắt hắn thì đừng nói tới cơ hội mở miệng làm quen, đứng bên cạnh hắn thôi cũng cảm thấy tâm trạng vô cùng khủng hoảng nặng nề. Nhưng không hiểu vì sao chưa bao giờ An Nhiên lại cảm thấy hắn đáng sợ, ngược lại, đôi lúc nhìn Nghiệp Thiệu Đăng cậu lại bất giác nhớ tới thân hình béo ục của hắn lúc nhỏ, thực sự vô cùng khả ái!
Lúc An Nhiên nằm trên giường khục khục cười thì Nghiệp Thiệu Đăng đã tỉnh dậy từ lúc nào, hắn nhìn cậu sao đó chau mày như thể đang chửi cậu đúng là người ngoài hành tinh.
Hiếm lắm cả hai mới thức dậy trước đồng hồ báo thức, nằm trên giường cứ thế mà nhìn nhau một lúc, An Nhiên cựa cựa mình, vài giây sau thì “Bủm” một tiếng lớn. Không cần nói, không cần hỏi cũng biết âm thanh đó từ đâu mà ra, lúc Nghiệp Thiệu Đăng đang cứng mặt thì cậu đã thoắt một cái, ôm chăn trùm lên đầu hắn. Thử tưởng có trò chơi nào thất đức hơn trò đánh rắm vào chăn rồi bắt người khác ngửi?
– GIANG AN NHIÊN!!! – Nghiệp Thiệu Đăng vùi mặt trong chăn, điên tiết gào lên.
An Nhiên ở trên giường rất phấn khích đè hắn, đến lúc không thể đè nữa thì cậu hahaha chạy vụt vào nhà tắm. Boss Nghiệp đáng thương ném chăn ra một góc, mặt mài đã tím rịm, hai mắt nổi lên nhiều tơ máu liền vụt đuổi theo, miệng rít lên:
– Hôm nay cái toa lét đó là mộ phần của cậu!!!!
**
Lại quay về khoảng thời gian như trước đây, đôi bạn Thiệu Đăng cùng An Nhiên lại dính với nhau, đi đâu cũng kè kè. Nhưng bây giờ lại có chút khác biệt, đó chính là việc Nghiệp Thiệu Đăng đã có bạn gái, hắn cũng không thường tập trung vào câu chuyện giữa mình với An Nhiên, thỉnh thoảng thì điện thoại lại tít tít reo lên, hắn nhìn màn hình rồi sau đó bỏ đi đâu đó nói chuyện.
Như hiện tại, hai người ngồi cùng nhau ăn trưa sau tiết học, hắn vừa nhận được cuộc gọi kia thì không nói không rằng bỏ đi. An Nhiên ngồi một mình, dăm dăm đĩa cơm thành một đống cám heo. Tới lúc Nghiệp Thiệu Đăng trở lại thì vội vội vàng vàng ăn, sau đó ngước lên nhìn An Nhiên, nói:
– Nay tôi có công chuyện, chắc tối lắm mới về!
– Đi hẹn hò à? – An Nhiên gượng gạo cười, hỏi.
Hắn không đáp, vẫn thản nhiên như thường lệ, nhét điện thoại vào trong túi, sửa sang quần áo rồi bước đi.
– Đi đây, chừng nào mua điện thoại thì nhắn số qua cho tôi!
An Nhiên ngồi đó, im lặng nhìn theo bóng lưng Nghiệp Thiệu Đăng mà ánh mắt cậu ánh lên một tầng sát khí rất đậm. Tay cầm nĩa bất giác run run.
Vừa lúc đó, một bàn tay từ đằng sau đột nhiên chạm vào vai cậu, vì cứ ngỡ là Mai Tiểu Băng nên An Nhiên không quay lại nhìn, nói:
– Muốn ăn trưa cùng không? Ngồi xuống đây!
– Được!
Nhưng lúc mà giọng nói kia vang lên, cậu lại giật mình thảng thốt. Đào Trung Phương không khách sáo liền ngồi xuống bàn, vẫn trưng bộ mặt giả tạo ra với nụ cười mua bán sòng phẳng muôn thuở.
An Nhiên nhíu mài, nhìn gã ta đầy cảnh giác.
– Sao lại là anh?
– Không phải em mời tôi ăn trưa cùng sao?
– Đẹp chứ đâu có điên, chỉ là tôi nhầm lẫn thôi…Đứng lên! Đi chỗ khác mà ăn!
Đào Trung Phương khục khục cười.
– Em đúng là thẳng như ruột ngựa vậy, rất trẻ con!
– Trẻ con kọt két! Đến đây để bắt tôi mở OneDrive à? Đừng có mơ!
Dù có sỗ sàng nhưng thực chất trong lòng An Nhiên đang rất cảnh giác, nhất là kể từ lúc trong toa lét tại Chrum, khi nhìn thấy bản chất thực sự của con người này thì cho dù là kẻ “không sợ trời không sợ đất chỉ sợ ma” như cậu cũng không thể không cảnh giác, dè chừng. Ngược lại, người bị uy hiếp là Đào Trung Phương lại tỏ ra vô cùng thoải mái, thậm chí An Nhiên còn cảm nhận chút thích thú chân thật nhất trong nụ cười của gã.
– Thoải mái đi, tạm thời tôi không quan tâm tới chuyện đó nữa, vì có mấy thứ còn khiến tôi quan tâm hơn…
Ánh mắt, ngữ điệu của Đào Trung Phương khi nói khiến toàn bộ gai óc trên người An Nhiên đều nổi lên. Gã quả nhiên giống như một con diều hâu đang quan sát gà con, chỉ có bắt sớm hay muộn, chứ không có chuyện bắt được hay không. Thấy vẻ mặt An Nhiên ngày càng khó coi, gã liền đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai cậu sao đó để một hộp sữa đậu nành trên bàn ăn trước khi rời đi.
– Cho em!
An Nhiên nhìn hộp sữa, bỗng dưng hai mắt cậu tối lại, miệng quát.
– Tôi không uống, mang đi!
Đào Trung Phương không quay lại đáp:
– Đừng quá kén chọn, cái này tốt cho sức khỏe lắm, sớm muộn gì em cũng nên thử một lần!
An Nhiên tức tới nỗi cả người đều run run, nhìn hộp sữa đậu nành vài giây sau đó gạc phăng nó đi, miệng run lên lẩm bẩm: “ Mẹ kiếp! đang uy hiếp bố mày sao?”
**
– Không là không!
– Bà không sợ lúc tôi bị đuổi học thì sẽ quỵt luôn tiền nợ của bà mà trốn về quê sao?
– Chế thách mày!
An Nhiên hừ một cái không cam lòng, dù biết chắc chắn mụ Vũ Lý Quyên sẽ không dễ dàng gì cho cậu mượn thêm tiền, chỉ trông mong vào việc uy hiếp mụ ta rằng cậu sẽ cuốn gói về quê nhưng có vẻ phương pháp này không mang lại hiệu quả. Vũ Lý Quyên quan hệ rất rộng, lại quen biết với nhiều trùm, đại ca giang hồ nên nếu để mụ ta phát hiện ra An Nhiên thực sự muốn quỵt nợ bỏ trốn thì cậu khó mà có đường sống, An Nhiên hiểu rõ điều đó hơn ai hết.
– Quê của tôi ở rất xa, bà không tìm ra đâu…
– Mày có chết, chế cũng kêu người moi xác mày lên. Đừng vờn với chế!
Vũ Lý Quyên ngồi trước quầy bar, chân gác chéo, miệng thì phì phèo thuốc. Mụ trông khá trẻ đẹp, thân hình lại bốc lửa, tuy nhiên gương mặt hám tài với một nốt ve chó cực lớn trên mép lại phản ánh đúng thân phận tú bà nham hiểm của mình. An Nhiên từng nghĩ, ngoài mẹ mình ở dưới quê ra, thì mụ đàn bà này là người gây cho cậu nỗi khiếp sợ lớn nhất.
– Không cho mượn nữa thiệt sao?
– Đừng lãi nhãi nữa, mày biết tiền của chế mỗi khắc nó đều đẻ ra mà? Nếu cho mày mượn thêm, tiền của tao lại ì ạch như nước trong chum vậy, khối nào ra khối đó, ếu có đẻ ra!
An Nhiên tức quá liền quát lên:
– Thế ban đầu ai là người dụ tôi đến cái chỗ quái quỷ này hả?
– Là tự mày cắn câu, ai bảo hám tiền chi mà bây giờ ở đó ca thán hở con? Đều tại mày thôi còn trách ai!
Nếu so tài khua môi múa mép thì An Nhiên còn lâu mới so bì kịp với Vũ Lý Quyên. Tài ăn nói ngang ngược của Vũ Lý Quyên có thể biến heo thành gà, biến nắng thành mưa và còn có thể khiến người chết phải đội mồ sống dậy vì tức. An Nhiên chỉ còn biết lườm mắt nhìn mụ ta mà thầm tức tối trong lòng. Như dự đoán, màn mượn tiền thất bại hoàn toàn.
Vũ Lý Quyên hút xong điếu thuốc, thấy An Nhiên vẫn còn ngồi đó lườm lườm mình thì đột nhiên đá vào ghế cậu một cái, quát tháo như phun lửa:
– Còn không mau đi làm việc? Liếc hái cái gì? Tao nhận nước mày bây giờ!
————
Thuộc truyện: [Full] Đôi bạn nối khố – by huty
- Đôi bạn nối khố - Chương 2
- Đôi bạn nối khố - Chương 3
- Đôi bạn nối khố - Chương 4
- Đôi bạn nối khố - Chương 5
- Đôi bạn nối khố - Chương 6
- Đôi bạn nối khố - Chương 7
- Đôi bạn nối khố - Chương 8
- Đôi bạn nối khố - Chương 9
- Đôi bạn nối khố - Chương 10
- Đôi bạn nối khố - Chương 11
- Đôi bạn nối khố - Chương 12
- Đôi bạn nối khố - Chương 13 - 14
- Truyện gay: Đôi bạn nối khố - Chương 15 - 16
- Đôi bạn nối khố - Chương 17
- Đôi bạn nối khố - Chương 18
- Đôi bạn nối khố - Chương 19
- Đôi bạn nối khố - Chương 20
- Đôi bạn nối khố - Chương 21
- Đôi bạn nối khố - Chương 22
- Đôi bạn nối khố - Chương 23
- Đôi bạn nối khố - Chương 24
- Đôi bạn nối khố - Chương 25
- Đôi bạn nối khố - Chương 26
- Đôi bạn nối khố - Chương 27
- Đôi bạn nối khố - Chương 28 - 29
- Đôi bạn nối khố - Chương 30 - 31
- Đôi bạn nối khố - Chương 32
- Đôi bạn nối khố - Chương 33
- Đôi bạn nối khố - Chương 34
- Đôi bạn nối khố - Chương 35
- Đôi bạn nối khố - Chương 36
- Đôi bạn nối khố - Chương 37 - 38
- Đôi bạn nối khố - Chương 39 - 40
- Đôi bạn nối khố - Chương 41
- Đôi bạn nối khố - Chương 42 - 43
- Đôi bạn nối khố - Chương 44
- Đôi bạn nối khố - Chương 45 - 46 - 47
- Đôi bạn nối khố - Chương 48 - 49 - 50
- Đôi bạn nối khố - Chương 51 - 52
- Đôi bạn nối khố - Chương 53 - 54
- Đôi bạn nối khố - Chương 55 - 56
- Đôi bạn nối khố - Chương 57 - 58
- Đôi bạn nối khố - Chương 59 - 60
- Đôi bạn nối khố - Chương 61 - 62
- Đôi bạn nối khố - Chương 63
- Đôi bạn nối khố - Chương 64
- Đôi bạn nối khố - Chương 65 - 66
- Đôi bạn nối khố - Chương 67 - 68
- Đôi bạn nối khố - Chương 69 - 70
- Đôi bạn nối khố - Chương 71 - 72
- Đôi bạn nối khố - Chương 73 - 74
- Đôi bạn nối khố - Chương 75 - 76
- Đôi bạn nối khố - Chương 77 - 78
- Đôi bạn nối khố - Chương 79
- Đôi bạn nối khố - Chương cuối
- Đôi bạn nối khố - Chương Ngoại Truyện
Leave a Reply