Truyện gay: Hoán đổi cô dâu – Chương 15: Thần trí mê loạn – Phần 2

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Việc nói với bố, anh khỏi lo. Anh hãy lo đi tìm cô vợ nghèo nàn của anh đi. Có lẽ cô ta chết mất xác ở nơi nào đó rồi cũng chưa biết chừng.
Người con trai lên giọng:
– Em dám nói vậy? Cô ấy là chị dâu của em đó.
Quỳnh Nga nói:
– Có gì em không dám chứ? Chị dâu ư? Em không có chị dâu như cô ta và cái gia đình chưa bao giờ chấp nhận người đàn bà đó anh hiểu không?
Người con trai im lặng, đau khổ ngồi xuống, gục mặt lên bàn.
Quỳnh Nga nói thêm câu cuối trước khi lên phòng:
– Tốt nhất việc anh, anh lo, việc em, em lo, không ai liên quan đến ai.
Quỳnh Nga đã đi nhưng người con trai thì vẫn ngồi đó. Anh tự trách mình bởi chính sự do dự của anh mà giờ đây người anh yêu ở đâu anh cũng không hay.
Người giúp việc lớn tuổi đến bên anh và nói:
– Cậu chủ, cậu lên phòng nghỉ đi.
Người con trai ngước đôi mắt thất thần lên:
– Con ngu ngốc lắm phải không bác? Con là một thằng hèn?
Người giúp việc lắc đầu, vỗ vào vai anh:
– Không phải vậy đâu. Cậu biết tính cô chủ mà. Tôi nghĩ có lẽ giờ này vợ cậu vẫn sống tốt ở nơi nào đó thôi, sẽ có lúc cậu được gặp lại. Ông trời không bao giờ phụ lòng người đâu cậu.
Người con trai gật đầu:
– Vâng ạ. Cảm ơn bác.
Người giúp việc nhìn theo bóng anh đi lên phòng, thầm nghĩ: “Tội nghiệp cậu chủ! Chẳng hiểu sao là hai anh em mà tính cách lại khác nhau đến vậy.” Bà lắc đầu ái ngại, tuy bà không sinh ra người con trai đó và chỉ mang thân một người giúp việc nhưng bà luôn coi anh như con trai của mình bởi bà đã chăm sóc anh từ nhỏ, có lẽ còn gần gũi hơn cả người mẹ ruột của anh. Bà hiểu người con trai ấy hơn ai hết và chính vì hiểu anh nên bà cũng thương anh hơn bất cứ ai, nhìn anh sầu khổ, bà không thể chịu nổi.
Suốt ba ngày nay, ông Hoàng Thiên và bà Ngọc Mai không có ra khỏi nhà một phút nào. Ba ngày nhưng đối với hai người tưởng nha ba năm vậy. Hai người chẳng có nói với nhau được mấy lời. Bữa cơm với họ trở nên lạnh lẽo, miệng đắng ngắt, đôi đũa vừa nâng lên đã hạ xuống. Cả hai tiều tuỵ đi trông thấy, hình ảnh Hoàng Dương đặt con dao vào tay ông Hoàng Thiên tình nguyện chết luôn hiển hiện trong đầu họ làm họ day dứt mãi không thôi. Họ luôn tự hỏi rằng tại sao họ lại phải lâm vào cái cảnh này chứ? Mọi người thường nói rằng mỗi người đều có nỗi khổ riêng, được cái này thì sẽ phải mất đi cái khác, ông bà không bao giờ tin vào điều đó bởi cả hai là những con người thành đạt, tiền tài, danh vọng, nhan sắc tất cả đều không thiếu, con trai họ suốt hai mươi tám năm nay là niềm tự hào của gia đình, chưa bao giờ khiến ông bà phải mất mặt. Vậy mà giờ đây, chẳng lẽ cái mất của ông bà chính là đó sao? Có phải không khi mà ông bà đến tuổi kỳ vọng có một đứa cháu bế thì ông trời không bao giờ chiều lòng ông bà nữa? Ông bà muốn tìm đáp án của vấn đề này nhưng cả hai đều thất bại.
Chiều nay, ông bà định đến công ty một lát bởi công ty không thể vắng chủ lâu như vậy được, còn rất nhiều công việc cần ông bà giải quyết. Cất bước nặng nhọc ra xe, chiếc xe chuẩn bị lăn bánh thì ông bà sững mắt nhìn chiếc ô tô màu đen quen thuộc của gia đình đang đi thẳng vào nhà. Đó chính là Hoàng Dương.
Trong lòng hai người ấy lúc này chẳng hiểu nên buồn hay nên vui nữa. Vui vì người con trai duy nhất của họ đã quay về, buồn vì họ chưa biết giải quyết chuyện của Hoàng Dương và Minh Hàn thế nào. Ngay lúc này, họ chưa thể chấp nhận chuyện đó. Dẫu biết đồng tính là tự nhiên và tình yêu thì không phụ thuộc vào ý muốn chủ quan của con người song để chấp nhận chuyện đó sao mà khó quá, sao mà đau quá.
Nhìn anh lao ra khỏi xe, chạy thẳng vào nhà, ông bà cũng xuống xe. Ông bà ngạc nhiên bởi Hoàng Dương chỉ đi một mình. Minh Hàn đâu? Ông Hoàng Thiên nói:
– Chúng ta vào xem sao cũng chưa muộn.
Bà Ngọc Mai gật đầu rồi hai ông bà nhanh chân trở lại nơi họ vừa bước ra.
Vào đến nơi, chỉ thấy Hoàng Dương như người mất hồn chạy loạn khắp khu biệt thự để tìm kiếm cái gì hay đúng hơn là tìm kiếm ai đó.
Bà Ngọc Mai hỏi Vương quản gia cũng đang ngỡ ngàng đứng đó:
– Hoàng Dương đang tìm gì vậy bác?
Vương quản gia nói:
– Tôi cũng không biết thưa bà chủ. Về đến nơi, cậu chủ hỏi cậu Minh Hàn có về đây không? Tôi chưa kịp trả lời thì cậu chủ đã như vậy rồi.
Ông Hoàng Thiên hỏi vợ:
– Minh Hàn chẳng phải đi cùng nó sao bây giờ lại quay về đây tìm là thế nào?
Bà Ngọc Mai lắc đầu không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra trong cái gia đình này nữa. Rồi bà cũng chưa kịp định thần thì Hoàng Dương chạy vụt qua hai người lên xe và phi thẳng đi không chào ông bà lấy một tiếng.
– Vậy là sao? – Bà Ngọc Mai nói.
Ông Hoàng Thiên nói:
– Hình như nó đã khóc thì phải, mắt nó sưng đỏ lên rồi?
Bà Ngọc Mai gật nhẹ:
– Tôi nhìn không rõ lắm nhưng chắc chắn nó đang có chuyện buồn. Không lẽ Minh Hàn đã bỏ Hoàng Dương?
Ông Hoàng Thiên cũng không biết nên nói gì nữa:
– Chúng ta chờ xem sao vậy!
Thế rồi hai người quay đi, tiếp tục công việc dang dở để lại Vương quản gia vẫn đang đứng dung nạp những điều vừa rồi vào đầu.
Tự bãi biển trở lại Hà Nội, Hoàng Dương lao xe đi như một kẻ điên. Đầu anh luôn tự vấn rằng mình đã làm gì sai mà Minh Hàn nỡ bỏ anh ra đi như vậy. Anh không thể tìm ra một lý do nào hợp lý để thuyết phục chính mình. Anh không biết gì hơn ngoài việc lúc này anh cần tìm cho ra Minh Hàn. Và anh nghĩ có thể Minh Hàn đã trở lại Hà Nội trước anh. Không hiểu sao lòng anh lại hy vọng Minh Hàn quay trở lại nhà anh và anh về đó là nơi đầu tiên mặc dù đó là thứ mà chính anh thấy vô lý nhất.
Cũng như những lần khác, hy vọng nhen lên trong lòng một ngọn lửa để sự thật phũ phàng là ngọn gió dập tắt ngọn lửa nhỏ sắp tàn ấy. Nhưng anh quyết không từ bỏ, đầu anh luôn nghĩ Minh Hàn đang ở một nơi nào đó, Minh Hàn vẫn đang chờ anh đến, Minh Hàn chỉ chơi trò trốn tìm với anh thôi.
Gạt đi nước mắt vừa rớt xuống khoé miệng, Hoàng Dương cười. Đúng! Minh Hàn đang chơi trò chơi với anh thôi. Minh Hàn trong vai người chạy trốn, còn anh trong vai kẻ đi tìm. Và Hoàng Dương thì muốn mình là người thắng cuộc trong trò chơi trốn tìm ấy và anh nhất định sẽ tìm cho ra Minh Hàn. Khi ấy, anh sẽ được ở bên Minh Hàn, sẽ được ôm người anh yêu như ngày nào.
Cho xe dừng lại trước nhà Minh Hàn, Hoàng Dương lao thẳng qua cổng vào trong mặc cho người bảo vệ la lớn chạy theo sau.
– Cậu làm gì mà chạy xồng xộc vào nhà tôi như vậy? – Người mẹ kế của Minh Hàn lớn tiếng hỏi.
Người bảo vệ vội vàng nói:
– Thưa bà chủ, tôi chặn anh ta ở ngoài kia nhưng không kịp!
Hoàng Dương chạy vào đến trước cửa phòng khách thì lập tức phải dừng lại bởi người mẹ kế của Minh Hàn đã đứng đó. Nói với mẹ Minh Khang, song mắt anh thì ngấp nghến vào bên trong:
– Cô cho cháu hỏi Minh Hàn có nhà không?
Mẹ Minh Khang nói:
– Không! Minh Hàn đi cùng cậu ba ngày trước đã về đâu.
Rồi bà ta quay ra người bảo vệ:
– Cậu này tôi biết, chú có thể ra ngoài được rồi.
Hoàng Dương mắt dáo dác nhìn quanh:
– Không đúng! Sáng nay Minh Hàn đã về rồi mà. Cô nói dối cháu!
Người mẹ kế tức giận:
– Cái cậu này hay nhỉ! Tôi đã bảo không là không.
Hoàng Dương ra sức nhìn vào trong:
– Cô có thể cho cháu vào xem Minh Hàn có trong đó không?
Mẹ Minh Khang nói:
– Cậu về đi! Tôi không rảnh nói đùa với cậu. Tôi đã bảo Minh Hàn không có ở đây.
Hoàng Dương nước mắt lưng tròng, nói:
– Minh Hàn không ở nhà, vậy thì em ấy ở đâu mới được chứ?
Người mẹ kế nổi nóng:
– Minh Hàn ở đâu tôi làm sao biết được. Tốt nhất là cậu đi đi.
Hoàng Dương không nói với người mẹ kế nữa, anh lùi ra ngoài một chút, ngửa cổ lên, hướng đến căn phòng quay ra phía vườn hoa hướng dương gọi lớn:
– Minh Hàn! Anh biết em đang ở nhà mà! Ra găp anh một lần có được không?
– Em hãy cho anh một lời giải thích!
– Minh Hàn!
Mẹ Minh Khang hết chịu nổi, quát:
– Cậu bị làm sao vậy? Cậu có hét cả ngày ở đây thì Minh Hàn cũng không nghe thấy đâu.
Hoàng Dương giọng van nài hết sức:
– Cháu xin cô, cô cho cháu gặp Minh Hàn một lần. Chỉ một lần thôi!
Mẹ Minh Khang chưa biết nói thế nào thì ông Minh Nhật bước ra:
– Minh Hàn không có nhà! Nếu không tin thì cháu có thể vào trong kiểm tra.
Thế rồi ông Minh Nhật đứng sang một bên cho Hoàng Dương chạy vào trong. Hai người lớn tuổi cảm thán nhìn theo chàng trai si tình.
Hoàng Dương chạy khắp các mọi ngóc ngách của căn biệt thự nhưng dáng hình Minh Hàn thì vẫn không thấy đâu. Minh Hàn cũng không về nhà ư? Vậy Minh Hàn có thể đi đâu được chứ. Hoàng Dương dừng chân trước một căn phòng duy nhất anh chưa vào nhưng hiện tại nó đang bị khoá.
Hoàng Dương định đập cửa, gọi Minh Hàn thì Minh Hà đến phía sau lưng anh nhẹ nhàng nói:
– Đó là phòng Minh Hàn nhưng Minh Hàn không cho phép ai vào đó đâu.
Hoàng Dương hấp tấp quay lại hỏi:
– Minh Hàn đang ở trong đó đúng không?
Minh Hà lắc đầu:
– Không! Minh Hàn chưa về nhà. Nếu anh muốn kiểm tra thì đây!
Minh Hà lấy chìa khoá. Cánh cửa mở ra, Hoàng Dương chạy liền vào trong. Anh hoảng hốt nhìn căn phòng trống trải. Anh thật sự phải thất vọng thêm một lần nữa sao?
Ngây người đứng giữa căn phòng với sắc trắng lạnh lẽo, nước mắt Hoàng Dương tiếp tục rơi. Anh biết tìm Minh Hàn ở nơi nào nữa đây. Hoàng Dương ơi Hoàng Dương, cũng có lúc anh phải khổ vì tình đến thế sao? Trước khi yêu Minh Hàn, anh luôn cho rằng những kẻ sầu vì tình, khóc vì tình là những kẻ ngu xuẩn nhất thế gian nhưng giờ đây thì…. anh còn thê thảm hơn họ.
Minh Hà hiểu nỗi đau của Hoàng Dương lúc này bởi chị cũng từng trải qua cảm giác ấy, cảm giác không thể đến với người mình thương yêu. Nhưng lúc đó chị còn có Minh Hàn bên cạnh, chị còn biết người chị yêu ở đâu và cũng đang rất khổ vì chị. Còn Hoàng Dương thì sao? Ngay cả người anh yêu ở phương nào anh cũng không biết, lý do tại sao người ấy ra đi anh cũng không hay. Minh Hà lại gần Hoàng Dương, không nói gì, chỉ lặng lẽ dành cho anh một ánh mắt thấu hiểu.
Đứng bất động trong phòng Minh Hàn khá lâu, Hoàng Dương vụt chạy đi trong sự khó hiểu của Minh Hà bởi lúc này đây anh đã nghĩ ra một nơi anh cần đến: thung lũng Bách Hoa.
Xe Hoàng Dương lăn bánh trở lại nơi niềm hạnh phúc lớn nhất từng vỡ oà trong anh khi mà Minh Hàn lần đầu tiên nói lời yêu anh. Và trong lúc này đây, Hoàng Dương hy vọng thung lũng Bách Hoa một lần nữa sẽ đem cho anh niềm sung sướng của tình yêu trở lại.
Từng dãy nhà, từng con phố lùi lại sau lưng anh nhường chỗ thiên nhiên rộng lớn chào đón anh. Những cánh đồng hoa vẫn bát ngát trong gió, vẫy gọi Hoàng Dương đến với miền đất nên thơ, kì diệu và đầy ắp kỉ niệm đẹp này.
Trời nhá nhem tối thì Hoàng Dương cũng có thể dừng xe trước cánh cổng đá nặng nề. Anh xuống xe, lấy cây sáo Đào Thanh Phong tặng và thổi. Đây là khúc nhạc Đào Thanh Phong dạy anh và dặn khi nào lên đến thung lũng Bách Hoa, hãy thổi nó, lão sẽ ra đón anh.
Quả thật, tiếng sáo không được hay của Hoàng Dương vang lên không bao lâu thì từ phía trong, cánh cửa được mở, Đào Thanh Phong theo đó bước ra, tươi cười nói:
– Hoàng Dương à! Trở lại sớm vậy, đi vào đây với lão nào!
Bước đến gần anh hơn, lão sửng sốt khi nhìn khuôn mặt đã hốc hác cùng đôi mắt đỏ hoe của anh:
– Có chuyện gì vậy?
Đào Thanh Phong nhìn quanh, và lão đã phát hiện ra nguyên nhân:
– Minh Hàn đâu? Sao Minh Hàn không đi cùng?
Hoàng Dương nghe câu ấy của lão thì hy vọng của anh lập tức tắt ngấm bởi điều đó cho anh hay Minh Hàn chưa từng đặt chân trở lại đây kể từ ngày hôm đó. Anh đứng lặng không nói nên lời, nước mắt theo đó lăn dài trên gò má.
Đào Thanh Phong lay lay người Hoàng Dương nói:
– Bình tĩnh! Đi vào đây với đại ca nào rồi có gì thì từ từ nói!
Không chờ phản ứng của Hoàng Dương, Đào Thanh Phong kéo anh vào trong.
Chân vô thức bước theo Đào Thanh Phong, anh chẳng còn biết đến thứ gì trên đời này nữa. Lúc này có lẽ lão quăng anh vào vạc dầu anh cũng chẳng hay. Hồn anh đã theo câu nói của Đào Thanh Phong bay đi mất hay đúng hơn là theo Minh Hàn lìa khỏi anh. Cảm giác hy vọng bao nhiêu để rồi thất vọng bấy nhiêu làm cho con người thật khó chịu, chán chường, Hoàng Dương tưởng như anh đang ở trên mây bất ngờ rớt xuống vực thẳm không một lời báo trước.
Đào Thanh Phong nhìn vẻ mặt của Hoàng Dương buồn thay cho anh. Lão cũng thấy lòng mình nhói đau. Dù lão không biết chuyện gì đã xảy ra với anh song lão hiểu tâm trạng của anh lúc này. Đào Thanh Phong từng mất đi người vợ lão yêu thương nhất, khi ấy nếu không vì Đào Thanh Hương còn quá nhỏ thì lão cũng tuẫn tình mà đi để cho khỏi cái kiếp bơ vơ lạc lõng.
Còn một chút nữa là đến vườn hoa trắng thì bất ngờ Hoàng Dương hất tay Đào Thanh Phong ra, anh quay đầu chạy ra ngoài trước sự sững sờ của Đào Thanh Phong. Anh khóc lên như một kẻ điên dại. Đào Thanh Phong nhìn theo anh mà lòng lão quặn thắt lại nghĩ đến quá khứ buồn đau của mình, bất giác một giọt nước mắt cũng rơi xuống trên khuôn mặt già nua của lão.
Hoàng Dương tiếp tục lên xe và ngược hướng trở lại Hà Nội. Anh khóc. Anh cười. Cười rồi lại khóc to hơn. Hoàng Dương không cần biết phía trước đưa anh đến đâu, anh sẽ đi về nơi nào bởi lúc này cuộc đời với anh dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Minh Hàn bỏ anh ra đi cuốn theo tất cả nụ cười, niềm vui, hạnh phúc của anh để lại đây trong anh một cái xác không hồn, một cõi lòng đớn đau, một con tim đang rỉ máu và một khối óc mất đi ý thức.
Màn đêm buông xuống thì xe Hoàng Dương dừng lại trên cầu Long Biên. Anh cũng không biết tại sao mình lại đến đây nữa, có lẽ bởi nơi này là nơi lần đầu tiên anh biết đến sự xuất hiện của Minh Hàn trên đời và cũng là nơi mà Minh Hàn đi vào trong trái tim anh.
Người ta nói khi buồn đứng trên cầu sẽ làm cho lòng mình lắng lại, nỗi buồn hoà theo không gian rộng lớn mà vơi bớt đi nhưng sao Hoàng Dương chẳng thấy điều đó đâu. Bầu trời mùa đông không một ngôi sao, cái lạnh thấm vào da thịt Hoàng Dương làm người anh run lên từng hồi. Gió. Sương. Bóng tối mơn trớn khuôn mặt, bờ vai anh, chúng vây lấy anh làm cho Hoàng Dương cảm thấy càng lúc anh càng xa Minh Hàn hơn.
Tiếng còi xe, tiếng tàu chạy, tiếng nước chảy, tiếng con người trong cuộc sống thường nhật lọt vào tai Hoàng Dương như muốn kéo anh ra khỏi nỗi sầu thê lương nhưng dường như chúng bất lực. Thống trị trong anh là cảm giác gì anh không rõ chỉ biết rằng nếu như không có Minh Hàn thì cuộc sống của anh là vô nghĩa.
Hoàng Dương cười khổ nhìn xuống dòng sông Hồng. Dòng sông kia khi thì cuồn cuộn chảy, lúc lại bình lặng đến kì lạ. Hạ sang, thu về, nước sông dâng cao; đông tới nước từ bỏ con sông. Có lẽ hạnh phúc với anh cũng vậy, mới hôm nào hạnh phúc ngập tràn bởi trong vòng tay anh là Minh Hàn còn giờ đây thì hạnh phúc ấy vụt bay, bên anh chỉ có sự giá lạnh vây chặt mà thôi. Nhưng thời gian tuần hoàn, nước sông vơi rồi lại đầy, còn hạnh phúc của anh thì sao? Minh Hàn khi nào sẽ về bên anh? Tình yêu của anh khi nào mới được chắp cánh? Hỡi con sông! Hỡi ông trời! Câu trả lời nào dành cho anh đây.
Khuôn mặt, đôi mắt Hoàng Dương vô hồn nhìn ánh đèn sáng trên cầu rồi nhanh chóng quay lại với bóng tối trên mặt sông. Nước mắt không thể rơi được nữa. Đau khổ. Xót xa. Tình yêu. Hạnh phúc. Những thứ đó là gì mà cả cuộc đời này nó vây lấy con người, không tha cho bất cứ ai?
– AAAAAAAAA!!!!!
Hoàng Dương hét lên cho nhẹ lòng song điều đó chẳng là gì bởi nỗi sầu trong anh chỉ có một người duy nhất có thể làm cho nó tan biến mà thôi. Tất cả những thứ khác chỉ khiến cho nó vây chặt lấy anh hơn. Hoàng Dương nhìn theo những chiếc lá mong manh còn vương lại trên những cành cây khẳng khiu mà lòng không yên. Anh tự hỏi có cái gì trên đời này là vĩnh cửu, là mãi mãi không? Phải chăng ngoài mặt trăng, mặt trời thì đó chính là nỗi buồn?
Lên xe, Hoàng Dương không cần biết điểm đến của mình là đâu nữa. Xe cứ chạy cho lòng cứ buồn, cho những giọt lệ tình còn sót tiếp tục được rơi xuống.
Hoàng Dương bước vào một quán bar. Anh rất ít khi đến những nơi như thế này nhưng chẳng hiểu sao hôm nay ma đưa lối, quỷ đưa đường hay đúng hơn là nỗi buồn không có cách hoá giải dẫn anh tới đây.
Chọn cho mình một góc khuất, Hoàng Dương tìm đến rượu. Anh muốn nhờ men say giúp anh quên đi thực tại đớn đau này. Nhưng có lẽ người ta nói đúng: đã sầu uống rượu càng thêm sầu. Không những nỗi đau trong anh không vơi đi mà càng lúc nó càng được men rượu làm chất xúc tác nhân lên gấp bội.
Ánh đèn đủ màu sắc nhoà đi trong nước mắt của Hoàng Dương. Tiếng nhạc lớn, tiếng la hét tác động đến con tim anh để làm nó càng lúc càng tổn thương hơn. Người ta cười, người ta nói, người ta tới đây để tìm thú vui cho mình, còn anh thì sao? Nhìn mọi người chỉ khiến anh thêm phần cô đơn và lạc lõng hơn.
Hoàng Dương uống thật nhiều, thật nhiều và nhiều hơn nữa. Anh cầm cả chai lên mà tu, mà uống để cho rượu chảy đầy vào dạ dày anh, để cho rượu làm ướt áo anh. Anh muốn mình thật say, càng say càng tốt nhưng đau lòng thay cho anh càng uống anh càng tỉnh ra. Và càng tỉnh thì cảm giác Minh Hàn không còn bên anh càng rõ ràng hơn.
Hơi rượu vây lấy anh, mắt Hoàng Dương mờ đi trong ánh đèn. Có phải Minh Hàn đang đứng trước mặt anh? Hoàng Dương đưa tay ra với lấy nhưng chợt Minh Hàn lại biến mất, chuyển ra sau lưng. Anh quay đầu lại thì chẳng thấy Minh Hàn đâu nữa.
Uống. Uống. Và uống. Anh phải uống nhiều hơn nữa cho Minh Hàn trở lại. Cảm giác Minh Hàn thật gần mà thật xa, dù làm cách nào anh cũng không thể chạm vào con người ấy, chạm vào hình ảnh ấy.
Có vài cô gái lại gần Hoàng Dương:
– Buồn gì vậy anh đẹp trai! Đi cùng tụi em đêm nay, tụi em sẽ giúp anh hết buồn ngay!
– Đúng đó anh! Đi nào!
– Uống rượu chỉ làm mất vui thôi anh à!
Hoàng Dương cười khổ:
– Các cô không hiểu đâu! Đi ra kia cho tôi!
Một cô gái ngồi sát xuống chỗ Hoàng Dương:
– Hay để em uống cùng anh nhé!
Cô ta nhanh chóng rót cho mình một ly rượu, hướng tới Hoàng Dương:
– Chúng ta uống tiếp đi anh!
Hoàng Dương hất đổ ly rượu đó:
– Tôi nói các cô không hiểu hả? Cút ngay!
Cô gái kia phủi váy đứng lên, bĩu môi, miệng lẩm bẩm: “Đúng là một thằng điên!” rồi nói với mấy cô bạn của cô ta:
– Chúng ta đi thôi. Gã say rượu này chẳng làm ăn gì được nữa đâu!
Mấy người đó nguýt dài đi thẳng, tiếp tục cười đùa cho những câu chuyện không đâu của họ. “Lại một kẻ thất tình” là suy nghĩ hiện lên thoáng qua trong những con người chỉ biết đến những cuộc vui đó.
Hoàng Dương cười trong nước mắt. Đúng! Anh là một thằng điên! Anh đang điên vì tình! Tình yêu làm cho anh không còn biết đến thứ gì trên đời này nữa. Anh đang điên vì Minh Hàn, thiếu Minh Hàn dù chỉ một ngày thôi mà trong anh bầu trời như sập xuống.
Đưa tay gạt hàng loạt chai rượu đã trống rỗng tự khi nào xuống nền, Hoàng Dương cất tiếng:
– Đem rượu ra đây cho tôi! Loại nào càng mạnh càng tốt!
Chợt có tiếng cười sảng khoái đến bên Hoàng Dương:
– Tổng giám đốc tập đoàn Thiên An hôm nay cũng rảnh rỗi tới đây hay sao?
Hoàng Dương ngẩng mặt lên, nhìn kĩ thì nhận đó là Tiến Lâm.
– Cậu muốn gì? – Hoàng Dương hỏi.
Tiến Lâm ngồi xuống đối diện Hoàng Dương, tự rót cho mình một ly, nói:
– Muốn uống rượu cùng anh!
Hoàng Dương bỏ mặc hắn, không nói gì, tiếp tục uống. Anh phải uống thật say, khi ấy hình ảnh Minh Hàn sẽ quay về bên anh. Anh sẽ cảm thấy Minh Hàn ở gần anh hơn dẫu anh biết đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Tiến Lâm nhìn Hoàng Dương như vậy thì cười:
– Anh thất tình đúng không?
Uống hết chai rượu trên tay, Hoàng Dương nói:
– Đúng thế! Vậy thì sao nào?
Tiến Lâm cười khẩy:
– Thật không ngờ người được xem là máu lạnh như anh cũng có lúc thất tình để ra nông nỗi này!
Gọi thêm rượu, Tiến Lâm nói:
– Vì Dương Minh Hàn?
Hoàng Dương cười khổ:
– Phải! Minh Hàn đã bỏ tôi đi mà không nói một lời nào….
Nói đến đây nước mắt Hoàng Dương lại rơi.
Tiến Lâm giật lấy chai rượu trên tay Hoàng Dương, hắn uống cạn rồi nói:
– Tôi đang không biết phải làm sao nhưng bây giờ thì tôi hiểu ông trời đã cho tôi cơ hội.
Hoàng Dương khó hiểu trước lời nói không đầu không đuôi của Tiến Lâm:
– Cậu nói sao?
Tiến Lâm cười nhạt:
– Minh Hàn bỏ anh thì tôi có hy vọng chứ sao nữa!
Hoàng Dương ngạc nhiên:
– Chuyện tôi và Minh Hàn thì có liên quan gì tới cậu?
Tiến Lâm cười:
– Sao lại không liên quan chứ? Anh quên Minh Hàn từng đánh tôi gãy tay à?
Hoàng Dương càng không hiểu gì, chuyện đánh gãy tay chẳng phải đã qua lâu rồi, hơn nữa giữa chuyện đó và chuyện Minh Hàn rời xa anh thì có quan hệ gì. Hoàng Dương ngơ ngác nhìn hắn chờ đợi lời giải thích.
Tiến Lâm mở chai rượu tiếp theo, nói:
– Kể từ lúc đó thì trái tim tôi đã thuộc về Minh Hàn. Tôi yêu Minh Hàn.
Rót rượu cho Hoàng Dương, hắn tiếp:
– Bây giờ Minh Hàn chia tay anh chẳng phải là một cơ hội tốt cho tôi ư?
Sau cái ngày biết sự thật về Minh Hàn từ miệng Quỳnh Nga, Tiến Lâm đã phải suy nghĩ rất nhiều về Minh Hà, Minh Hàn và về chính bản thân hắn với những cảm xúc khó hiểu nhen lên trong lòng. Hắn tự hỏi đó là gì? Hắn chưa bao giờ biết nhớ nhung một người là thế nào nhưng hiện tại thì hắn đã biết. Song Tiến Lâm lại không rõ người hắn đang nhớ rốt cuộc là Minh Hà hay Minh Hàn hoặc cũng có thể là cả hai.
Không thể tự mình đưa ra câu trả lời, Tiến Lâm tìm đến những cuộc vui để quên những thứ rắc rối trong đầu đó đi. Tuy nhiên hắn nhận ra một điều hắn không thể nào quên nổi. Nhìn những cô gái trong lòng mình, hắn cứ ngỡ là Minh Hàn và luôn tưởng tượng đó là Minh Hàn để những cuộc mây mưa của hắn bớt tẻ nhạt.
Đêm, Tiến Lâm hoà vào cuộc sống truỵ lạc. Ngày, hắn ngủ. Và dù là đêm hay ngày đi nữa thì trong đầu hắn vẫn tràn ngập hình ảnh Minh Hàn. Trong vô thức con tim hắn vẫn gọi tên một người con trai, người chưa bao giờ dành cho hắn một cái nhìn thiện cảm.
Suốt một tuần liền như vậy, Tiến Lâm biết người hắn nhớ là ai. Hắn đã yêu rồi sao? Đúng! Tiến Lâm đã yêu và lòng hắn rõ hắn yêu một người con trai mang tên Dương Minh Hàn. Có điều hắn không thể hiểu được tại sao hắn lại yêu Minh Hàn, phải chăng chính là bởi sự hờ hững, vô tình mà Minh Hàn dành cho hắn? Hắn không biết và cũng không muốn biết, chỉ thấy rằng hắn cần Minh Hàn và muốn Minh Hàn ở bên cạnh hắn thôi.
Ngày hôm nay, thấy Hoàng Dương ngồi uống rượu một mình với tâm trạng tồi tệ, chẳng hiểu sao Tiến Lâm lại muốn uống rượu cùng anh, có lẽ cũng bởi tình yêu chưa có lối thoát trong lòng hắn. Biết Minh Hàn đã bỏ Hoàng Dương đi, hắn cũng không rõ mình nên vui hay nên buồn. Vui bởi chỉ có thế hắn mới có cơ hội tiếp cận Minh Hàn, còn buồn do hắn không biết Minh Hàn bỏ Hoàng Dương vì lý do gì. Hắn nghĩ có thể bởi Minh Hàn không có tình cảm với con trai. Tiến Lâm đâu biết rằng Minh Hàn cũng rất yêu Hoàng Dương, hắn chỉ thấy Minh Hàn lạnh lùng với Hoàng Dương như với bất cứ ai. Và nếu thực sự là thế thì hắn cũng chẳng có hy vọng gì.
Hoàng Dương nghe Tiến Lâm nói yêu Minh Hàn thì cười khẩy:
– Không biết bao nhiêu cô gái đã qua tay cậu, giờ cậu nói yêu Minh Hàn thì ai nghe cho được.
Tiến Lâm gật đầu. Hoàng Dương nói đúng, xưa nay hắn chỉ có cảm giác với con gái. Nhưng hắn biết chỉ có Minh Hàn là hắn thật lòng mà thôi dẫu Minh Hàn là con trai.
Tiến Lâm nói:
– Chẳng sao cả vì tôi đâu cần ai nghe, tôi chỉ cần biết tôi yêu Minh Hàn.
Hoàng Dương tiếp tục uống, anh nói:
– Minh Hàn sẽ không bao giờ yêu cậu đâu.
Tiến Lâm nói:
– Tại sao?
Hoàng Dương cười nhạt:
– Cậu nghĩ Minh Hàn có thể yêu một kẻ phá gia chi tử và lăng nhăng như cậu à.
Tiến Lâm xem như lời Hoàng Dương chẳng là gì với hắn cả:
– Chỉ cần Minh Hàn yêu tôi thì tôi có thể thay đổi tất cả. Anh hãy chờ đó, sẽ có ngày Minh Hàn yêu tôi và là của tôi.
Dứt lời, Tiến Lâm cười đứng dậy, hắn nghĩ việc của hắn bây giờ là xem Minh Hàn ở đâu.
Còn lại một mình Hoàng Dương, anh biết làm gì nữa đây ngoài việc uống cho thật say. Anh không thể biết tối nay mình đã uống bao nhiêu rượu nữa, chỉ biết trong bụng anh bây giờ toàn là rượu, trên mặt bàn, dưới sàn, những chai rượu đã hết bày la liệt.
Say? Phải! Anh đã say như anh muốn. Nhưng buồn, đau, xót xa có vơi đi chút nào không? Không hề! Men say chỉ khiến lòng anh thêm tê tái, nỗi sầu được đong đầy hơn cùng sự gia tăng của lượng rượu trong người anh. Rượu giúp anh say nhưng rượu không thể nào giúp anh vơi bớt nỗi nhớ Minh Hàn. Nỗi nhớ ấy giờ đây hoá thành niềm đau xuyên thấm da thịt anh, tràn ngập trong anh, xé nát con tim yêu của anh.
Hoàng Dương vẫn uống, vẫn hy vọng ma men có thể giúp anh quên đi tất cả nhưng vô hiệu. Từng tế bào trong người anh nhói đau, khắc khoải vọng về nơi có người anh yêu. Hoàng Dương gục mặt xuống, anh lịm đi trong cơn say cùng nỗi nhớ Minh Hàn cháy bỏng. Thỉnh thoảng nước mắt vẫn rơi, chảy xuống khoé miệng đang mê man gọi tên Minh Hàn của anh.
Không biết bao lâu sau, người phục vụ tới lay người Hoàng Dương:
– Tỉnh dậy đi anh ơi!!
Hoàng Dương mơ hồ mở mắt ra nhìn người con trai mặc đồng phục màu trắng đứng trước mặt mình:
– Minh Hàn! Em đến rồi sao! Cuối cùng em cũng đã quay về bên anh.
Hoàng Dương ôm chầm lấy người con trai đó, giọng anh nghẹn ngào:
– Đừng bỏ anh đi nữa nhé! Anh đau lắm em biết không?
Người phục ngỡ ngàng đứng bất động rồi anh ta cũng mau chóng hiểu ra người đàn ông này đang thất tình, nhìn anh ta mà cứ ngỡ đó là người yêu.
Chờ một lát cho Hoàng Dương bình tâm, người phục vụ nhẹ nhàng đẩy anh ra và nói:
– Tôi không phải Minh Hàn của anh. Đã đến giờ quán đóng cửa, mong anh hiểu cho.
Nghe giọng nói đó, Hoàng Dương sực tỉnh, biết người trước mắt mình không phải Minh Hàn. Anh cười ra nước mắt:
– Phải! Anh sao có thể là Minh Hàn được chứ, Minh Hàn đã bỏ tôi thật rồi.
Không có vẻ gì là sẽ đi, Hoàng Dương ngồi xuống nói:
– Tôi muốn uống tiếp, mang rượu ra đây cho tôi!
Người phục vụ nói:
– Anh thông cảm đã quá khuya rồi!
Hoàng Dương nhìn xung quanh, nơi này đâu còn ai nữa ngoại trừ anh. Hoàng Dương nói:
– Tôi thông cảm cho anh thì ai thông cảm cho tôi đây?
Người phục vụ đứng lặng không nói nên lời, anh ta hiểu tâm trạng đau đớn của kẻ thất tình.
Buồn bã, Hoàng Dương đứng dậy, chân nặng nề lê bước, cổ họng nấc lên từng hồi.
Người phục vụ thấy vậy vội nói:
– Này anh, anh còn chưa thanh toán.
Hoàng Dương không buồn quay đầu, cười khổ:
– Tiền hả?
Thế rồi anh rút ví, quẳng một nắm tiền về phía sau, không cần biết đó là bao nhiêu.
Nước mắt lăn dài, Hoàng Dương lững thững bước đi, để lại sau lưng cái lắc đầu ái ngại của người phục vụ.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, mang trong mình một gã say rượu. Đêm tối. Đường vắng. Hoàng Dương cứ thế đi. Nơi nào sẽ là điểm dừng cho anh đây? Hoàng Dương không biết nhưng có lẽ anh muốn ra biển.
Trời lất phất mưa bay cho lòng anh tê tái. Hoàng Dương xuống xe ngắm biển trong mưa. Nước mắt anh rơi hoà cùng nước mưa thấm đẫm hơi mặn của biển. Sóng đánh vào bờ làm ướt chỗ Hoàng Dương ngồi song anh chẳng buồn đứng dậy nữa.
Mưa nặng hạt hơn, Hoàng Dương để mặc nó làm ướt áo anh, như thế anh sẽ phải gồng mình lên chống lại cái lạnh cho nỗi nhớ Minh Hàn tạm lắng xuống. Biển sẫm đen trong màn đêm, Hoàng Dương nhìn vào đó, một ánh nhìn đớn đau, quặn thắt cả cõi lòng. Anh kiếm tìm Minh Hàn thế nào đây khi trong mắt anh giờ chỉ còn là bóng tối.
Mưa tạnh, gió thổi càng lạnh hơn, người Hoàng Dương run lên từng hồi. Mặt anh tím tái, đôi môi trắng nhợt. Nhưng nỗi đau thể xác lúc này đây nào có thấm tháp gì so với nỗi đau trong lòng anh khi con tim anh rỉ máu. Minh Hàn là sức sống của anh, giờ đây sức sống ấy biến mất thì anh cũng chỉ còn lại một cái xác không hồn mà thôi. Hoàng Dương tự hỏi Minh Hàn đang ở phương nào, có hiểu được nỗi đau trong lòng anh lúc này không, có đau như nỗi đau anh đang phải hứng chịu không?
Lấy điện thoại ra, Hoàng Dương tiếp tục ấn gọi Minh Hàn nhưng cũng như biết bao lần khác trong ngày hôm nay, thứ anh nhận được chỉ là “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời…….” Anh biết Minh Hàn đã tắt máy nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn hy vọng một lúc nào đó Minh Hàn sẽ mở máy và anh có thể nghe giọng nói người anh yêu. Chỉ thế thôi cũng đủ xoa dịu nỗi đau trong lòng anh lúc này. Tuy nhiên, Hoàng Dương hoàn toàn vô vọng.
Chỉ với tám chữ “Hãy sống hạnh phúc và quên em đi”, Minh Hàn đã rời xa anh thật rồi sao? Tám chữ thật ngắn ngủi mà sao sức mạnh của nó lớn đến vậy, nó đã kéo người anh yêu ra khỏi cuộc đời anh mà không một lời giải thích. Hoàng Dương không tin hay đúng hơn là anh không tin vào sự thật đau thương ấy. Minh Hàn yêu anh mà, tại sao lại đang tâm bỏ anh ra đi như vậy chứ? Chẳng lẽ Minh Hàn không đau khi mất anh sao? Những câu hỏi không lời đáp cứ luân phiên nhau xoáy sâu vào tâm trí Hoàng Dương khiến toàn thân anh căng ra, đầu óc anh như muốn nổ tung.
Vục mặt xuống làn nước biển lạnh giá, Hoàng Dương muốn làm dịu đi sự ngột ngạt trong anh, muốn cho lòng anh được dịu bớt cơn đau, đầu óc anh được tỉnh táo hơn, thoát khỏi những lời tự chất vấn đang bủa vây lấy anh. Thế nhưng, nước biển mặn chát hoà lẫn nước mắt nhân nỗi đắng cay trong anh lên gấp bội. Bất lực, Hoàng Dương ngửa mặt lên bầu trời tối đen như mực, anh cười lớn. Tiếng cười khiến quỷ khóc thần sầu của anh vang lên dường như làm cho toàn không gian bao phủ sắc màu của bi thương, của tuyệt vọng. Bóng tối quánh đặc xung quanh Hoàng Dương phải chăng là nơi chôn vùi mọi hy vọng trong anh?
Bờ biển không một bóng người, hoàn toàn vắng lặng, Hoàng Dương đơn độc đến tuyệt đối.
—————–
Thuộc truyện: Hoán đổi cô dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 2: Những bản hợp đồng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 3: Làm dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 4: Người trợ thủ đắc lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 13: Định kiến xã hội
- Hoán đổi cô dâu - Chương 14: Thiếu phụ bên bờ biển
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 18: Anh là cuộc sống của em
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 21: Khởi đầu mới
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 23: Kế hoạch hoàn hảo
- Hoán đổi cô dâu - Chương 24: Mùa xuân và tình xuân
- Hoán đổi cô dâu - Chương 25: Không khoan nhượng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 28: Đấu trí đấu lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 4
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 5
- Hoán đổi cô dâu - Chương 30
- Hoán đổi cô dâu - Chương 31: Giả người giả cảnh ra đi
- Hoán đổi cô dâu - Chương 32
- Hoán đổi cô dâu - Chương 33
- Hoán đổi cô dâu - Chương 34
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35 (tt)
Hủ says
Waaa…hay qu~ ?