Truyện gay: Hoán đổi cô dâu – Chương 10: Đào Thanh Phong – Phần 1
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Minh Hàn cùng Hoàng Dương ra xe. Hoàng Dương không thể nào ngổi yên được trong khi người của anh cử đến thung lũng Bách Hoa đều biến mất không dấu vết. Bao nhiêu người anh cử đi thì bấy nhiêu người biệt vô âm tín.
Chiếc xe xé gió lao đi hướng thẳng đến thung lũng Bách Hoa. Từng dãy nhà, từng con phố của Hà Nội lùi dần về phía sau hai người. Nơi này rốt cuộc có cái gì mà người của anh một đi không trở lại?
– Em nghĩ tại sao họ lại không liên lạc gì về với anh?
Hoàng Dương hỏi Minh Hàn. Thực sự Hoàng Dương thừa biết Minh Hàn cũng không thể nào đưa cho anh câu trả lời nhưng anh vẫn muốn hỏi, hỏi để giảm bớt đi nỗi lo trong lòng anh, hỏi để Minh Hàn kiếm giúp anh một cái cớ để anh yên tâm.
Đáp lại Hoàng Dương, Minh Hàn hoàn toàn im lặng. Trong lòng Minh Hàn cũng có thắc mắc không khác gì Hoàng Dương. Song với tính cách lãnh đạm, Minh Hàn vẫn có thể giữ cho mình vẻ ngoài điềm tĩnh cùng đôi mắt không gợn một nỗi lo.
Chuông điện thoại của Hoàng Dương reo lên,
– A lô! Hoàng Dương nghe.
Đâu dây bên kia là một giọng nữ:
– Em muốn gặp anh, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Hoàng Dương mặt không biểu lộ thần sắc, đáp:
– Cô là ai?
Người bên kia vẫn điềm đạm:
– Anh quên cả giọng của em rồi à? Người yêu anh bao lâu nay mà anh không nhớ sao?
Hoàng Dương gắt:
– Nói nhanh lên!
Người bên kia cũng đổi giọng sắc hơn một chút:
– Em là Quỳnh Nga đây! Em có chuyện liên quan đến…..
Hoàng Dương cúp máy. Nghe đến chữ Quỳnh Nga, Hoàng Dương đã đủ nhức đầu. Trong cái hoàn cảnh này, anh không còn tâm trí đâu mà tiếp mấy chuyện vớ vẩn của cô ta.
Minh Hàn ngồi bên cạnh chỉ cười khẩy. Độ bình tĩnh của Hoàng Dương đem so với Minh Hàn thì còn kém xa.
Quỳnh Nga giậm chân, nghiến răng: “Hoàng Dương! Là tại anh đó! Đừng trách em!”
Kể từ hôm gặp Minh Hàn trong bệnh viện, Quỳnh Nga thấy thật khó hiểu và cô ta tiến hành điều tra về vợ Hoàng Dương cũng như về người con trai lạnh lùng mà cô ta mới gặp.
Không khó khăn lắm để cô ta tra ra vợ Hoàng Dương, Dương Minh Hà, có một người em trai song sinh là Dương Minh Hàn. Quỳnh Nga chắc chắn người con trai cô ta gặp trong bệnh viện là Dương Minh Hàn. Nhưng dù thế nào cô ta cũng không thể hiểu nổi, theo thông tin cô ta nhận được thì Minh Hàn đã đi du học Mỹ, tại sao lại có thể ở bệnh viện chăm sóc Hoàng Dương. Còn nữa, tại sao cậu ta lại nói đã từng gặp Quỳnh Nga, trong khi cô ta mói chỉ gặp vợ Hoàng Dương. Hơn thế, Minh Hà đâu? Quỳnh Nga không thấy xuất hiện thêm một lần nào sau cái ngày gặp ở buổi tiệc đó. Một đống câu hỏi vây lấy Quỳnh Nga khiến cô ta càng lúc càng thấy mọi thứ rối tung rối mù.
Quỳnh Nga đến trường Minh Hà học thì được biết Minh Hà đã nghỉ học. Cô ta thực chưa biết điều tra theo hướng nào nữa, chuyện này quá phức tạp.
– A lô! Quỳnh Nga nghe! – Ai đó đã gọi cho Quỳnh Nga khi cô ta thất thểu bước ra từ trường học của Minh Hà.
Đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông:
– Cô sẽ trả tôi bao nhiêu nếu tôi cung cấp các thông tin mà cô đang cần?
Quỳnh Nga thực sự không đoán ra người này là ai và tại sao lại biết cô ta đang cần thông tin nào:
– Anh biết tôi muốn gì?
Người đàn ông cười nhạt:
– Ha ha ha! Tất nhiên. Cô muốn biết về Dương Minh Hà và Dương Minh Hàn trong mối quan hệ với Hoàng Dương.
Quỳnh Nga cười khẩy:
– Anh có thể cho tôi biết tất cả những thứ tôi cần biết thì anh muốn bao nhiêu cũng được.
Người kia vếch chiếc cằm của mình lên:
– Tốt! Cô hãy chuẩn bị tiền trước đi. Chúng ta sẽ gặp nhau sau!
“Tút! Tút! Tút”
Người đó đã tắt máy. Thế là Quỳnh Nga đành phải chờ. Tuy nhiên, cô ta cũng đã có thể nhếch mép một nụ cười gian xảo.
Buổi sáng hôm Quỳnh Nga đụng xe với Tiến Lâm là cái ngày cô ta đi gặp người đàn ông bí mật kia. Nhưng tiếc thay, khi cô ta đến địa điểm hẹn thì người đó đã không tới. Quỳnh Nga trù ẻo người nào đã đâm vào xe mình khiến cô ta xúi quẩy. Quỳnh Nga đã phải chờ bao nhiêu lâu để rồi bị cho leo cây thế này đây.
Cho đến tối hôm qua, Quỳnh Nga mới một lần nữa nhận được cuộc gọi của người đó và buổi hẹn của họ là vào sáng hôm nay.
Quỳnh Nga đến nơi hẹn rất sớm và điều cô ta không thể quên là một món tiền không hề nhỏ đã được cô ta chuẩn bị sẵn theo yêu cầu.
Gọi cho mình một ly coffee, Quỳnh Nga ngồi nhâm nhi chờ cái thời điểm sự thật được sáng tỏ. Cô ta thầm mường tượng một ngày người đàn ông đẹp trai và giàu có kia sẽ là của mình.
Từ xa tiến lại phía Quỳnh Nga là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi. Không như lần trước, lần này, người đó rất đúng hẹn.
Quay trở lại thung lũng Bách Hoa, buổi chiều hôm ấy, Anh Quân nhìn Việt Hùng bằng ánh mắt thiếu tin tưởng nhất:
– Anh hãy lo cuốc đất đi!
Hữu An nhìn thẳng vào Anh Quân nói:
– Tôi có thể thử phá nước cờ đó không?
Không chậm trễ, Anh Quân đáp:
– Bất cứ lúc nào mấy người muốn đều có thể.
Từ nhỏ, Hữu An đã được dạy chơi cờ và hắn chơi cũng thuộc diện giỏi. Mọi loại cờ Hữu An đều đã từng chơi qua và hôm nay Hữu An muốn thử vận mình xem sao.
– Dẫn tôi đến đó!
Năm người kia nhìn Hữu An ngạc nhiên:
– Hữu An! Cậu biết chơi cờ từ khi nào vậy? Tại sao bọn tôi lại không biết nhỉ? – Đức Huy nói.
Hữu An chỉ cười. Họ không biết cũng đơn giản bởi đến công ty việc làm còn chẳng xong thời gian đâu chơi cờ, hơn nữa, Hữu An cũng không muốn nói cho họ biết.
Anh Quân không nói gì thêm, đi nhanh về phía trước. Hữu An ngay lập tức đi theo cậu ta. Bị lạc ở nơi này là điều vô cùng dễ, Hữu An chưa muốn mình bị bỏ mạng tại đây. Vừa đói vừa mệt, Hữu An vẫn phải đi gần như chạy, Hữu An không sao hiểu nổi Anh Quân chân ngắn hơn mình rất nhiều mà lại có thể đi nhanh đến thế.
Chẳng mấy chốc thì Hữu An cũng đi qua vườn hoa trắng tưởng như bất tận ấy. Trước mặt Hữu An lúc này là một vườn hoa màu đỏ đẹp lung linh. Hữu An cũng không biết đó là hoa gì nữa, chỉ biết rằng bất cứ ai đặt chân đến nơi này đều luyến tiếc mãi không thôi. Nếu như vườn hoa màu trắng toả hương nhè nhẹ thanh khiết thì vườn hoa màu đỏ này toả hương thơm ngào ngạt, quyến rũ gần như hương hoa hồng nhưng lại không phải hoa hồng.
Bám sát theo Anh Quân một hồi nữa thì Hữu An đến gần một ngọn núi không cao lắm nhưng dựng đứng, vách đá hiểm trở. Thấy Anh Quân không có dấu hiệu nào sẽ dừng lại cả, Hữu An nghĩ không lẽ mình lại phải leo lên ngọn núi này. Với sức lực hiện tại của Hữu An quả thực sẽ là vô cùng khó khăn, chắc chắn không thể leo được ngọn núi ấy.
Anh Quân tiến sát đến chân núi, bấm vào một cái chốt ở vách, cánh cửa đá từ từ mở ra. Hữu An lúc này mới hiểu dưới ngọn núi này là một hang động và cánh cửa đá lớn kia che khuất hang động đó.
Trong hang động tối om, không hề có đèn đuốc hay một chút ánh sáng nào. Hữu An phải căng mắt nhìn theo cái bóng lờ mờ của Anh Quân để khỏi bị bỏ rơi tại đây. Hữu An lắng nghe có tiếng nước lách tách, Hữu An đoán ở đây có một mạch nước ngầm trong núi, chỉ có điều quá tối nên không thể nhìn thấy thôi. Thỉnh thoảng cũng có những giọt nước lạnh nhỏ xuống đầu Hữu An.
– Tại sao cậu lại có thể nhìn trong bóng tối mà không cần đèn đuốc gì vậy? – Hữu An tò mò hỏi Anh Quân.
Anh Quân không hề đi chậm lại chút nào, đáp:
– Nhìn lâu trong bóng tối thì khỏi cần ánh sáng.
Hữu An thấy không đúng cho lắm nhưng cũng không dám phản ứng gì. Chọc giận Anh Quân có thể cậu ta sẽ cho Hữu An chôn xác tại đây.
– Ừ! Mà cậu bao nhiêu tuổi rồi? – Hữu An muốn nói chuyện gì đó, cứ im lặng trong một nơi u tối thế này thì thật khó chịu.
Anh Quân cau mày:
– Đừng nói gì nữa và hãy đi theo tôi nếu anh còn muốn ra ngoài.
Hữu An lè lưỡi. Cũng may là Hữu An đi sau Anh Quân, nếu để Anh Quân nhìn thấy cử chỉ đó của Hữu An thì không biệt chuyện gì có thể xảy ra nữa.
Một lát sau, Hữu An thấy Anh Quân dừng lại. Xung quanh vẫn rất tối nên Hữu An không thể định vị được mình đang đứng chỗ nào nữa. Hữu An thấy Anh Quân cúi xuống làm cái gì đó rồi bỗng cánh cửa đá từ từ nâng lên cao, ánh sáng từ ngoài chiếu vào khiến Hữu An chói mắt. Ở trong bóng tối một lúc lâu khiến mắt Hữu An chưa kịp thích ứng với ánh sáng mặt trời, bất giác Hiếu An lấy tay che mắt mình.
Hữu An không dám tin vào mắt mình nữa, cảnh tượng trước mắt liệu có phải là cõi tiên hay không? Chỉ thấy rằng ở đó có một cái hồ rộng, nước trong vắt, nhìn thấu đáy. Mặt hồ thì được bao phủ một lớp sương khói huyền ảo. Xung quanh là những dãy núi đá dựng vách thành, cao vút như chạm vào những làn mây đang lơ đãng trôi theo từng cơn gió nhẹ.
Hữu An bước lên một cây cầu gỗ sơn màu trắng cong cong, mềm mại, uốn lượn như một dải lụa vắt ngang hồ. Đứng trên cầu tại nơi này, dường như mệt mỏi trong người Hữu An giảm xuống còn phân nửa.
Cây cầu nhỏ đưa Hữu An vào một cái điếm được dựng theo kiểu kiến trúc cổ giữa hồ. Tại đó, Hữu An thấy có một chiếc bàn đá, trên bàn là một bộ cờ quý. Hữu An không rõ đó là bộ cờ được làm bằng gì và có từ đời nào chỉ biết nó vô cùng tinh xảo.
– Cờ vây? – Hữu An thốt lên.
Anh Quân thản nhiên:
– Đúng vậy! Chỉ cần phá được ván cờ thế đó thì các người có thể ra khỏi nơi này.
Hữu An đăm chiêu, lúc đầu Hữu An tưởng đó là cờ tướng. Cờ vây Hữu An chơi cũng tốt nhưng Hữu An không mấy khi phá thế của cờ vây nên xem chừng tương đối khó khăn.
– Anh đã sẵn sàng chưa? – Anh Quân nói.
Hữu An lưỡng lự nhưng rồi cũng thẳng giọng đáp:
– Tôi sẽ cố hết sức.
Anh Quân cười nhạt:
– Tốt! Chúng ta bắt đầu.
Hữu An tròn mắt:
– Tôi và cậu???
Anh Quân rất bình thản:
– Anh tưởng là ai? Ván cờ đã được bày sẵn, không những là tôi, bên quân đen chỉ cần một người biết chơi cờ là đủ.
Hữu An nghe Anh Quân nói lúc này mới nhìn xuống thế cờ. Cái gì thế này? Tuy quân số của hai bên vẫn bằng nhau nhưng bên quân trắng….mọi nước đi đều là đường tử.
– Mời anh? – Anh Quân nhẹ nhàng nói.
Cầm một quân cờ trong tay, Hữu An không biết đặt nó vào đâu nữa, mọi chỗ đều đưa quân của Hữu An vào thế bị bao vây.
Căng mắt nhìn bàn cờ tương đối nhiều quân ấy, sau một hồi vắt óc suy nghĩ cuối cùng Hữu An cũng tìm ra một con đường sống duy nhất. Hữu An cười đặt quân cờ của mình xuống đó.
Quan sát Hữu An đi xong nước đi đầu tiên, Anh Quân cười nhạt:
– Tất cả mọi người đều chung một nước đi và anh cũng không ngoại lệ.
Hữu An cũng không ngạc nhiên gì vì lời nói của Anh Quân bởi theo đúng nguyên tắc cờ thì phải đánh như vậy.
Mọi chuyện tưởng như suôn sẻ nhưng khoảng 30 phút sau thì Hữu An lại rơi vào thế bí. Trên bàn cờ, lượng quân của Hữu An không giảm nhưng chính nó lại trở thành cản đường, tự mình vây lấy mình, không có đường thoát.
Không lâu nữa thì Hữu An toát mồ hôi hột vì ván cờ đã sắp đến hồi kết, thắng thua đã rõ như ban ngày. Anh Quân nhẹ nhàng nói:
– Ván cờ thế này do ông tôi bày ra từ thời trẻ, chưa một ai có thể phá được nó. Ngay cả ông tôi cũng không có cách phá.
Đặt một quân đen xuống bàn cờ, Anh Quân tiếp:
– Bây giờ thì mời anh về cuốc đất. Bên kia có một bộ cờ khác, anh có thể đem nó về suy nghĩ tiếp. Bao giờ chắc chắn phá được hãy nói với tôi.
Hữu An thẫn thờ đứng lên, lấy bộ cờ Anh Quân đã chỉ và theo Anh Quân ra ngoài. Ván cờ này thực sự không có cách phá giải sao, ngay cả Đào Thanh Phong cũng không tìm ra cách phá thì…..đến bao giờ đoàn người của Hữu An mới có thể thoát khỏi nơi này?
Năm người kia nhìn vẻ mặt của Hữu An thì biết chắc kết quả thế nào nên họ cũng không hỏi gì nữa. Hy vọng ra khỏi nơi này xem chừng rất mong manh.
– Chúng ta sẽ tìm cách khác! – Việt Hùng vỗ vai Hữu An và nói.
Đức Huy thở dài:
– Còn cách gì nữa?
Việt Hùng trùng mắt xuống:
– Cách gì thì tôi chưa nghĩ ra. Chẳng lẽ ông ấy có thể nuôi nhốt chúng ta cả đời?
Người mặc áo màu nâu nói:
– Khả năng ấy là vô cùng cao. Bà lão đó chẳng nói ai đến nơi này đều không trở lại đó thôi.
Người lái xe nhìn vẻ bi quan của mấy người kia, cố tìm một cái cớ cho bọn họ có thể hy vọng trở lại:
– Tổng giám đốc chắc chắn không bỏ chúng ta ở lại nơi này. Tôi nghĩ lâu không thấy chúng ta trở lại cũng không có tin tức gì chắc chắn Tổng giám đốc sẽ cho người đi tìm thôi.
Người nhiều tuổi nhất nhìn ra vườn hoa trắng nói:
– Bỏ rơi chúng ta thì chắc chắn không. Nhưng chắc gì họ đã tìm thấy nơi này và dù tìm thấy nơi này thì khác gì chúng ta.
Sáu gương mặt ảo não nhìn lên bầu trời đầu đông với làn gió lạnh hiu hiu thổi. Một lần nữa tiếng sáo sầu thảm, thê lương lại vang lên trong không gian tĩnh vắng của thung lũng Bách Hoa.
– Chẳng lẽ Đào Thanh Phong lại có nỗi buồn đến vậy ư? – Người nhiều tuổi nhất nói.
Việt Hùng cảm khái:
– Có lẽ vậy. Chắc chắn phải có lý do gì đó thì ông ấy mới sống một mình tại nơi này.
Đức Huy thở dài:
– Nghe tiếng sáo mà tôi nhớ nhà quá đi thôi. Chẳng hiểu sao đến nơi này có từ hôm qua đến nay mà tôi thấy nhớ cha mẹ tôi ghê gớm.
Cả sáu người chìm vào yên lặng, lắng nghe tiếng sáo tạo cho họ một khoảng lặng trong tâm hồn. Tiếng sáo du dương, vút cao rồi trầm lắng, đánh thẳng vào tâm tư của bất cứ ai, gợi lên những xúc cảm tưởng như chưa một lần xuất hiện trong họ hay có xuất hiện họ cũng chưa nhận ra cho đến thời điểm này.
– Giờ này chắc Tổng giám đốc đang chờ tin của chúng ta. – Hữu An nói, trở lại chủ đề cũ.
Người mặc áo màu nâu tặc lưỡi:
– Tổng giám đốc đang nổi điên lên rồi đó chứ. Chúng ta đi từ hôm qua đến nay mà một cuộc gọi điện về cũng không.
Đức Huy cười:
– Chọc điên Tổng giám đốc lúc khác không có lợi nhưng lúc nay chẳng phải rất lợi sao? Tổng giám đốc càng nổi điên thì cái thung lũng này càng dễ bị san phẳng và chúng ta càng có cơ hội ra khỏi đây.
Dẫu biết vậy nhưng sáu tiếng thở dài vẫn đồng loạt vang lên.
Buổi tối, sáu người ê ẩm trở lại căn nhà lá. Bữa tối của họ được cải thiện lên đáng kể làm họ cũng bớt cực phần nào. Tuy nhiên để cho những con người của thành phố làm công việc của người nông dân thì họ thực sự là khổ không để đâu cho hết. Mười hai bàn tay, không một bàn tay nào không phồng dộp, sáu đôi chân, không đôi chân nào không bầm tím, chưa kể những lần suýt nữa cuốc vào chân.
Ăn xong, Hữu An đem bộ cờ đó ra suy nghĩ về ván cờ thế lúc chiều.
– Không đúng!…… Dù thế nào cũng không đúng! – Hữu An lẩm bẩm.
Việt Hùng ngồi bên thắc mắc:
– Cái gì không đúng?
Hữu An vừa như nói với Việt Hùng vừa như nói với mình:
– Tất cả mọi thứ trong ván cờ thế này đều không đúng. Ván cờ này không tuân theo bất cứ nguyên tắc nào của cờ vây.
Việt Hùng và năm người còn lại có nghe cũng chẳng hiểu gì. Họ chỉ cầu cho Hữu An có thể tìm ra cách phá giải nước cờ đó để họ có thể ra khỏi nơi này. Năm người ước giá như lúc này họ có thể truyền trí tuệ của mình sang Hữu An nhưng họ cũng đều biết đó là điều không thể.
Ngày qua ngày, đoàn người của Việt Hùng phải làm lụng công việc của những người trồng hoa. Khi cuốc được một phần đất cũng tương đối, Anh Quân yêu cầu họ tiến hành trồng hoa:
– Tốc độ cuốc của mấy người thế này thì khi cuốc đến cuối khu đất thì đoạn đầu lại phẳng lì như thường thôi. – Anh Quân nói.
Việt Hùng nhíu mày:
– Thế chúng tôi phải làm thế nào?
Anh Quân chỉ ra phía xa đáp:
– Sẽ có người khác thay các người làm việc này. Lát nữa có người đến dẫn mấy người đi lấy phân để bón lót, chuẩn bị trồng hoa ở bên kia.
Cả sáu tròn mắt, há hốc miệng:
– HẢ?? Bón phân???
Anh Quân thản nhiên:
– Đúng vậy! Dùng phân chuồng và phân xanh để bón.
Lời nói vừa dứt thì Anh Quân đã khuất vào trong vườn hoa trắng. Đoàn người của Việt Hùng không còn cách nào khác là phải thực hiện theo lời của Anh Quân thôi. Thoạt đầu họ tưởng chừng như không thể chịu nổi nhưng dần thì họ cũng quen. Phân chuồng và phân xanh đã được ủ nên nó cũng không khó ngửi cho lắm, họ có thể làm tốt, xem chừng nhẹ nhàng cuốc đất.
Từng ngày, từng ngày lướt qua, sáu người cũng dần học cách chấp nhận cuộc sống ở đây. Điều khổ sở nhất của họ không phải là phải làm việc như một người nông dân mà là cứ vào chiều tối, tiếng sáo lại vang lên, gợi lên tất cả tâm trạng sâu thẳm nhất trong lòng con người sống dậy. Ma lực của tiếng sáo vừa kéo họ đến với người thân của mình, vừa như khiến họ xa rời những người ấy, lại vừa như tạo cho họ cảm giác trước mặt họ những người thân đang phải chịu những nỗi thống khổ mà họ bất lực.
Trong lòng sáu người, không ai không cầu mong cho Hoàng Dương mau đến nơi này, không chỉ trong lúc tỉnh táo mà ngay cả trong những giấc mơ của họ, trong cõi vô thức. Ở trong một nơi thế ngoại đào nguyên nhưng đối với sáu người không khác nào sống trong địa ngục. Cảnh đẹp, không gian rộng lớn nhưng họ hoàn toàn cảm thấy tù túng bởi họ đâu dám đi đâu nếu không phải có người chỉ dẫn. Thế họ mới hiểu tự do là đáng quý đến nhường nào.
Nhắc đến Hoàng Dương và Minh Hàn, sau khi bỏ điện thoại xuống, Hoàng Dương cho xe thẳng tiến đến thung lũng Bách Hoa. Gần trưa thì hai người đến một thị trấn nhỏ gần thung lũng Bách Hoa, Hoàng Dương quyết định dừng lại một tại một quán ăn. Họ sẽ ăn trưa xong trước khi đến tìm Đào Thanh Phong, Hoàng Dương dù rất nóng lòng nhưng anh biết để cái bụng đói thì chẳng giải quyết được vấn đề gì hết.
Ăn qua loa cho xong, Minh Hàn đứng lên ra xe trước, còn Hoàng Dương thanh toán cho chủ quán, tiển thể anh cũng muốn hỏi về Đào Thanh Phong:
– Chú có biết ông Đào Thanh Phong sống ở đâu không?
Giống như những người Việt Hùng hỏi, ông chủ này lắc đầu nguầy nguậy:
– Tôi không biết. Cậu ăn xong rồi thi mau đi đi.
Hoàng Dương khó hiểu. Anh định quay ra thì có mấy tiếng xì xào nổi lên.
– Cậu ta là ai mà hỏi về lão già cổ quái ấy nhỉ? – Một người khách trong quán nói.
Người kia vội vàng bịt miệng người vừa nói:
– Anh muốn mất mạng hay sao mà dám nói vậy?
—————–
Thuộc truyện: Hoán đổi cô dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 2: Những bản hợp đồng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 3: Làm dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 4: Người trợ thủ đắc lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 13: Định kiến xã hội
- Hoán đổi cô dâu - Chương 14: Thiếu phụ bên bờ biển
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 18: Anh là cuộc sống của em
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 21: Khởi đầu mới
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 23: Kế hoạch hoàn hảo
- Hoán đổi cô dâu - Chương 24: Mùa xuân và tình xuân
- Hoán đổi cô dâu - Chương 25: Không khoan nhượng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 28: Đấu trí đấu lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 4
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 5
- Hoán đổi cô dâu - Chương 30
- Hoán đổi cô dâu - Chương 31: Giả người giả cảnh ra đi
- Hoán đổi cô dâu - Chương 32
- Hoán đổi cô dâu - Chương 33
- Hoán đổi cô dâu - Chương 34
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35 (tt)
Leave a Reply