Truyện gay: Vợ ngốc Em là của anh – Chương 4
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Sau khi làm xong thủ tục nhập học, Gia Huy và Hạ Vi được dẫn về lớp 10A3 . Cô giáo bước vào lớp, vỗ vỗ 2 tay để gây sự chú ý của cái lớp đang ồn ào như ong vỡ tổ này.
– Các em trật tự.
Rất có hiệu quả, cả lớp bỏ dở câu truyện đang nói và ngồi im lặng chờ đợi.
– Hôm nay lớp chúng ta có 2 học viên mới_rồi cô quay ra cửa_Các em vào đi.
– Xin chào các bạn, mình là Hạ Vi, rất vui được làm quen với tất cả các bạn_Hạ Vi giới thiệu trước, sau đó nở một nụ cười thiên thần khiến bọn con trai trong lớp “đổ rạp”.
Đến lượt Gia Huy, nó không cười, gương mặt vô cảm.
– Mình là Trần Gia Huy, đến từ học viện Hoài An, mong mọi người giúp đỡ.
Cả lớp nhìn 2 học viên mới, Hạ Vi khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn màu cafe đen, làn da trắng cộng thêm mái tóc dài đen nháy khiến cô trông chẳng khác gì một nàng búp bê barbie chính hiệu. Còn Gia Huy, tuy lạnh lùng nhưng sở hữu một khuôn mặt đẹp tựa thiên thần trong sáng và thánh thiện, đôi mắt màu nâu sữa trong suốt như pha lê được che đậy dưới rèm mi cong vút, và nếu như trên đôi môi anh đào đỏ mọng kia được vẽ thêm một nụ cười tươi tắn thì chắc hẳn nó sẽ vô cùng hoàn hảo.
2 học viên mới, một người thì trông như búp bê, còn một người thì trông như thiên thần dĩ nhiên sẽ tạo cho người ta những ấn tượng tốt trong lần gặp đầu tiên, thế nhưng khi nghe Gia Huy giới thiệu mình đến từ học viện Hoài An, học viện bình dân dành cho con các gia đình trung lưu theo học, thì mọi người lại nhìn 2 người bằng ánh mắt khác, không còn là ánh mắt ngưỡng mộ nữa mà là ánh mắt khinh bỉ và căm ghét.
Cô giáo hỏi Gia Huy và Hạ Vi.
– Hai em muốn ngồi chỗ nào?
– Bọn em ngồi bàn cuối cũng được cô ạ vì thị lực của bọn em cũng tốt_Hạ Vi mỉm cười rồi nhanh nhẹn bước về chỗ ngồi.
Tiết học trôi qua nhanh chóng vì hơn nửa thời gian cô giáo đã dành cho lớp làm quen với học viên mới.
REENG….. REENG…….. Chuông reo báo hiệu giờ giải lao vang lên. Kết thúc màn chào hỏi máy móc, cả lớp ùa ra như ong vỡ tổ.
– Gia Huy! Xuống căng-tin đi?_Hạ Vi vừa cho sách vào cặp vừa nói
– Biết ở đâu không?_nó nhướn mày. Đúng như dự đoán, Hạ Vi lắc đầu rất “ngây thơ”
– Thế mà cũng rủ_nó nói rồi lại gục đầu xuống bàn
– Đi đi mà, làm quen với trường mới luôn nha… nha… _Hạ Vi tiếp tục vì biết rằng nó chẳng thiết tha gì cái vụ “chào hỏi, làm quen” này, nên cô phải dùng chiêu năn nỉ mới xong. Cuối cùng nó cũng phải chịu thua cái người đang giật giật áo mình rất nhiệt tình này.
– Thôi được rồi, nghe nổi hết cả da gà_nó đứng dậy rồi cùng Hạ Vi ra ngoài. Nói thế, chứ Hạ Vi thừa biết nó cũng đang rất đói, đương nhiên, vì từ nhà đến đây cách 12km. Vì vậy, 2 người đã phải dậy thật sớm để đạp xe đến trường mà chưa có gì tống vào bụng.
Hạ Vi hớn hở chạy trước, vừa đi vừa đưa đôi mắt lém lỉnh nhìn ngó xung quanh, trong khi nó vẫn thủng thẳng đi phía sau, tai đeo chiếc mp3 màu trắng quen thuộc.
Bỗng…..
*Huỵch*
– Á á á á á…..
Hạ Vi tiếp đất một cách “hoành tráng” trước mặt một cô gái có gương mặt rất xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn nhưng lại toát ra sự nguy hiểm.
– Ui da… đau…_Hạ Vi suýt xoa cái chân vừa đập xuống nền, vài giọt máu tươi cứ thế tuôn ra không ngừng
– Cô đi đứng cái kiểu gì vậy. không có mắt à?_cô gái tức giận trừng mắt nhìn kẻ vừa đâm vào mình_Xin lỗi mau.
– Sao tôi phải xin lỗi, là các người đụng vào tôi trước mà_Hạ Vi không vừa, cao giọng đáp trả.
Lúc này nó mới đi tới, lười biếng đưa ánh mắt lướt qua đám đông trước mặt và không khỏi giật mình khi thấy 1 bóng dáng quen thuộc.
– Hạ Vi, có chuyện gì vậy?_nó đi tới, khẽ nhíu mày rồi ngồi xuống đỡ Hạ Vi dậy, giọng nói pha chút lo lắng nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng không chút suy chuyển
Hạ Vi đang định nói thì cô gái vừa nãy tiếp tục lên tiếng, giọng khó chịu
– Bạn cậu va vào tôi mà không thèm xin lỗi.
– Vậy sao?_Gia Huy quay sang nhìn cô gái đứng trước mặt, giọng nói nhỏ nhưng đầy sự thách thức_Giờ các người muốn thế nào mới chịu bỏ qua đây?
– Xin lỗi và đền đôi giầy này cho tôi_vừa nói cô gái vừa nhẹ nhàng giơ đôi chân ngọc ngà ra phía trước. Gia Huy liếc qua vết xước nhỏ trên chiếc giầy búp bê trắng, khóe môi nó khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo.
– 2 người không nghe công chúa nói gì sao?
Một cô gái có mái tóc xù, nhuộm màu đỏ chót bước lên phía trước, giọng bất mãn
– Nè! Các người quá đáng vừa vừa thôi, lúc nãy mới nói chỉ cần xin lỗi là xong, sao bây giờ…
Câu nói của Hạ Vi bị bỏ lửng bởi cái xiết tay nhẹ của nó, cô tuy rất ấm ức nhưng vẫn phải nghe theo.
– Thay mặt bạn tôi. Tôi xin lỗi!
Ba tiếng “tôi xin lỗi” được phát ra từ đôi môi xinh đẹp của Gia Huy khiến Hạ Vi không khỏi giật mình. Tuy biết là nó sẽ nhường nhịn nhưng không ngờ nó lại nói lời xin lỗi dễ dàng đến thế.
Như đã thỏa mãn với câu nói vừa rồi của Gia Huy, cô gái xinh đẹp được mệnh danh là công chúa của học viện Hàn Lâm khẽ nhếch môi mỉm cười hài lòng, sau đó tiếp tục lên tiếng
– Còn đôi giầy này nữa, mau đền cho tôi ngay…
– Huyền Chân. Đủ rồi đấy!_giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm bất chợt vang lên khiến tất cả, trừ nó và hắn, giật nảy mình.
– Anh… cô ta có lỗi trước mà_Huyền Chân xịu mặt xuống phụng phịu
– Không phải em va vào người ta đến mức kia sao?_Thiên Bảo nhướn mày nhìn lên vết thương vẫn còn đang rỉ máu trên bắp chân Hạ Vi, vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh của mình mà nói
– Em… đâu có…
– Đừng có gây chuyện nữa, đi theo anh_Thiên Bảo ngắn gọn yêu cầu, rồi nhanh chóng bước đi khỏi đó, để lại một nhóm người đang phát điên vì tức giận.
Huyền Chân giận tím mặt, liếc nhìn nó một cái tóe lửa rồi quay bước bỏ đi, không quên để lại một câu.
– Vẫn chưa xong đâu.
Một cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc khắp cơ thể khiến Hạ Vi không khỏi rùng mình, lẽ ra cô không nên “thất lễ” với con người này mới phải, nhưng… đã quá muộn rồi.
Khuôn mặt Gia Huy thoáng chút bất ngờ khi một lần nữa, người con trai ấy lại dang rộng vòng tay để bảo vệ nó.
Còn hắn… vẫn đứng đó
Lạnh lùng và cao ngạo
Dưới ánh nắng dịu dàng của buổi sáng tinh khôi, khuôn mặt góc cạnh đẹp như tạc tượng lại tăng thêm phần quyến rũ và nguy hiểm.
Hắn nhếch mép và tiến gần về phía nó
“Lại chiêu cũ, ánh mắt không thể giết người được đâu”. Gia Huy vòng tay trước ngực, nụ cười nửa miệng lại được dịp xuất hiện trên môi nó.
– Chúng ta lại gặp nhau rồi_đáy mắt Khánh Đăng ánh lên vẻ gian tà, chất giọng trầm khàn vang lên một cách đáng sợ
Dường như không bị ảnh hưởng bởi luồng hàn khí Thiếu gia vừa tỏa ra, nó nghiêng đầu, đáp hờ hững_Đúng thế.
“Để xem, cậu còn giữ nụ cười ngạo mạn ấy được bao lâu nữa.”
Nhìn bóng dáng Khánh Đăng khuất dần, nụ cười trên môi Gia Huy cũng biến mất.
Sau khi lo cho cái bụng đang biểu tình dữ dội và chân đau của Hạ Vi, nó lại cùng Hạ Vi đi về lớp, tất cả học viên trong lớp đều dành cho nó những ánh mắt khinh khỉnh, một vài cái nguýt sắc lẻm chiếu về phía 2 người, nó nhếch môi tạo thành một nụ cười khinh bỉ lẫn thách thức, vẻ kiêu ngạo phơi bày ra thấy rõ.
“Chuyện mới xảy ra chưa đầy 15p’ mà đã tỏ thái độ rồi sao? xem ra trình độ nhiều chuyện của học viên học viện Hàn Lâm này cũng không phải loại tầm thường”.
– Trần Gia Huy, Hạ Vi! 2 người vừa làm ra chuyện hay ho gì có biết không hả?_giọng nói chua ngoa vang lên, nó dừng lại, ánh mắt hờ hững rơi trên người cô gái đang đứng khoanh tay trước mặt mình, nếu nó nhớ không nhầm thì đây chính là cô gái có mái tóc xù, nhuộm đỏ hoe đi cùng với cô công chúa Huyền Chân gì đó lúc nãy.
– Chúng tôi làm gì thì có liên quan đến cô sao?_nó dửng dưng
– Tất nhiên là có_Quỳnh Anh cười khẩy_2 người khá lắm, ăn gan hùm hay sao mà dám thất lễ với công chúa của học viện Hàn Lâm này hả?
– Cô ta là cha mẹ của cô sao?
– Cậu…!_Quỳnh Anh hai tay nắm chặt vào nhau, gằn từng tiếng_Dám ăn nói với tôi thế, chắc cậu chán sống rồi phải không?
Gia Huy nhướn đôi lông mày thanh tú lên nhìn người con gái đang tức sôi máu trước mặt mình
Tiếng chuông vào học vang lên đúng lúc, cắt ngang cuộc gây gổ giữa hai người. Mọi người ổn định chỗ ngồi, Quỳnh Anh cũng hậm hực ngồi xuống, không quên “tặng” cho Gia Huy một cái lườm như muốn ăn tươi nuốt sống. Còn Gia Huy, nó chỉ mỉm cười rồi thản nhiên đi về chỗ ngồi như không có chuyện gì xảy ra.
Những tiết học tiếp theo trôi qua khá nhẹ nhàng, vì đám học viên trong lớp chẳng cần làm gì ngoài công việc duy nhất là… ngủ. Cô giáo thì vẫn thao thao bất tuyệt bên trên, mặc dù chỉ còn duy nhất một nữ sinh ngoan ngoãn đến giờ vẫn kiên trì chăm chú lắng nghe, tuy không chép bài gì cả.
Nữ sinh đó chính là Hạ Vi
Cô nàng này không ngủ không phải vì hứng thú với bài giảng này, mà là vì cô ấy đang suy nghĩ một vấn đề đến nỗi không thể ngủ được. Lo lắng-sợ hãi-bồn chồn-thấp thỏm là mớ cảm xúc hỗn độn đang hiện diện trong đầu Hạ Vi lúc này. Vậy mà nó vẫn có thể gục mặt xuống bàn mà ngủ ngon lành được. Xem ra sự lo lắng của cô là thừa rồi.
Tiếng chuông tan học cuối cùng cũng vang lên, đám học viên bật dậy ngay tức thì, đứng lên chào cô giáo thật lễ phép, rồi lục đục xách cặp đi về. Sân trường lại được dịp chật cứng bởi những chiếc ô tô sang trọng tấp nập ra vào.
———————–
Thuộc truyện: Vợ Ngốc Em Là Của Anh (17+)
- Vợ Ngốc Em Là Của Anh - Chap 2
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 3
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 4
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 7
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 8
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 9
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 10
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 11A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 11B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 12A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 12B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 13
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 15
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 16
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 17
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 18
Leave a Reply