Truyện gay: VALENTINE ĐỊNH MỆNH – Chương 18: HIỂU LẦM ĐÃ KHIẾN EM RA ĐI
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Chạy tới trước cửa nhà nó ,nhỏ Hà không khỏi lo lắng và bang khuân, tất cả các cánh cửa đều không khoá, đèn mở sáng trưng nhưng không nghe thấy tiếng nói nào, chỉ đơn giản là tiếng khóc sụt xịt của nó.
-Tại sao mày lại đi? Có chuyện gì vậy chứ?
Nhỏ vừa vào trong nhà thì đã thấy nó đang ngồi cho tất cả các bộ quần áo vào trong cái vali, gương mặt đỏ hoe giàn giụa nước mắt, nhìn thấy nó nhỏ đã đủ hiểu đã có chuyện gì sảy ra với thằng bạn của mình rồi.
-Đi thì đi. Nó trả lời một cách chậm rãi và từ tốn, đôi tay vẫn không ngừng cho quần áo vào trong vali.
Ngồi xuống bên cạnh nó, nhỏ Hà lo lắng hỏi:
-Vậy còn anh Hào thì sao, chẳng lẽ mày định đi mà không nói với ảnh một lời à? Không được tao phải gọi cho ảnh. Vừa nói nhỏ vừa lấy cái điện thoại trong túi ra bấm số.
Nhưng nhỏ chưa kịp bấm nút gọi thì đã có một bàn tay ngăn lại .
-Đừng mà, tao cầu xin mày, mày đừng gọi cho anh Hào biết mà. Nó nói trong nghẹn ngào.
-Vậy mày cho tao biết có chuyện gì đang sảy ra với mày có được không?
Nhìn vào ánh mắt tò mò và lo lắng của nhỏ bạn thân mình nó rất muốn nói, muốn kể cho nhỏ nghe rất cả mọi chuyện mà lúc nảy nó đã nhìn thấy, nhưng với tính tình của nhỏ thì liệu khi đã nghe nó kể nhỏ có bỏ qua cho anh hay không? Nó cứ nghĩ anh đã chán ghét nó nên nó sẽ không làm phiền đến anh nữa, nó sẽ ra đi để cho anh làm những gì mà mình yêu thích, để cho anh sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc bên Kiệt ( Ngốc đúng là ngốc, không tìm hiểu rõ mọi chuyện mà đã đùng đùng bỏ đi )
-Mày không cần biết, cũng đừng nên biết làm gì, điều mày cần giúp tao bây giờ là phụ tao thu dọn đồ đạc.
Ánh mắt khi nó nói với nhỏ Hà đầy sự đau khổ và tuyệt vọng, thừa biết bản tính của nó, sảy ra chuyện gì là cũng đều giấu trong lòng mình, nên lúc này nhỏ có hỏi đến mức nào đi nữa thì chưa chắc gì nó đã nói ra nên đành im lặng và làm theo lời nó nói.
-Cường, sang bên đó mày sẽ sống ở đâu? Ba mẹ mày sẽ cho mày làm gi?
-Tao sống ở thành phố Seoul, qua bên đó tao sẽ tiếp tục học, trong thời gian học thì tao phụ giúp mẹ quản lí shop hoa mà tao đã mở .
-Ừm….nhưng mà…khi nào mày về?
Hỏi từng câu mà đôi mắt của Hà đã ngấn lệ, nhưng nhỏ vẫn cố gắng kìm chế cảm xúc của mình lại, không để những giọt nước mắt tuôn trào ra, nhỏ biết nếu như mình khóc thì nó sẽ khóc nhiều hơn nữa.
-Tao cũng không biết nữa, có thể là 1 năm, có thể là 2 năm, có thể là 3 năm……nhưng chắc chắn tao sẽ quay trở về nơi đây ít nhất 1 lần trong cuộc đời.
-Ừm…tao biết rồi, qua bên đó khi nào sắp xế xong việc thì gọi về cho tao nha.
-Ừ….đương nhiên rồi, mày là bạn của tao mà…..
Cố gắng gượng cười nó nhìn vào ánh mắt nhỏ Hà rồi nói tiếp.
-Khi nào tao đi mày nhớ giúp tao gởi lời hỏi thăm anh Minh ,ba mẹ mày với mấy đứa trong lớp nha, con Bích, thằng Nghĩa, thằng Huy, con Cúc, thằng Toàn, thằng Trung,……..và cả Thái nữa.
Lúc này nó mới biết thế nào là luyết tuyết khi phải ra đi, những người ở nơi đây để lại cho nó quá nhiều kỉ niệm, nó sẽ nhơ cái lớp 12A2 thân yêu của nó, nhớ cái tính tinh nghịch hay chọc phá nó của Thái, nhớ cái nết khó tính của mấy ông thầy, nhớ sự yêu thương của ba mẹ nhỏ Hà dành cho nó, ………….
-Ừ….vậy còn anh Hào thì sao, mày không muốn nhờ tao nhắn gởi điều giừ với ảnh à?
-Tao không quan tâm, mày muốn nói với ảnh cái gì cũng được.Thôi đừng nói nữa phụ tao nhanh lên đi khuya rồi đó.
Nhìn vào người nó, nảy giờ Hà mới phát hiện ra cả cơ thể của nó ướt nhẹp vì lúc nảy đã dằm mưa quá lâu, sợ nó bệnh nhỏ nói:
-Mày nhìn lại mày coi, cả người ướt nhẹp hết rồi kìa, thôi đi tắm đi để tao giúp cho, để bệnh là ngày mai hết bay luôn đó.
-Ừ vậy tao phiền mày ha tao đi tắm đây. Nhìn lại mình nó mới nhớ cả người ướt sủng vì lúc nảy đã dằm mưa, nên nghe lời Hà đi tắm.
Cạch…..
Cánh cửa nhà tắm vừa đóng, Hà tranh thủ thời gian lấy cái điện thoại ra gọi cho Hào, nhưng đáng tiếc là điện thoại của anh không thể liên lạc được, nhỏ gọi mười mấy cuộc nhưng cũng chỉ là : Thuê bao quý khách…………
Lát sau cánh cửa nhà tắm mở ra, Hà luýnh huýnh nhét cái điện thoại vào trong túi, rồi tiếp tục xếp quần áo cho vào cái vali, miệng thì lầm bầm:
‘’Anh Hào ơi bây giờ anh đang ở nơi đâu vậy? anh làm ơn tới nhanh đi, nêu không thì không kịp nữa đâu’’
Những lời nhỏ nói thử hỏi có ai nghe cơ chứ? Bây giờ Hào vẫn còn đang trong giấc ngủ vì tác dụng của viên thuốc an thần vẫn còn, chiếc điện thoại của anh đã bị Kiệt tắt nguồn từ bao giờ, nếu mong thì chỉ mong bây giờ có kì tích xuất hiện mà thôi.
Trời đã khuya, không khí càng trở nên tỉnh lặng hơn, cảm giác u ám cứ bao quanh căn nhà…..đồ đạc của nó 2 đứa đã thu xếp xong từ nảy giờ, lúc này chỉ còn ngồi chờ đến ngày mai thôi. Lúc này bên ngoài thềm nhà nó Hà đang lén lút đi qua đi lại, cầm chiếc điện thoại trên tay mà gọi, nhưng gọi mãi mà chẳng thấy kết quả gì..và rồi nhỏ chỉ biết nhắn tin cho anh, chỉ mong khi anh mở máy sẽ nhận được tin nhắn của nhỏ…..những dòng tin nhắn gấp gáp nhanh chóng được gởi:
‘’Anh Hao oi anh den nhanh di, sang mai Cuong no se di Han Quoc roi ’’
‘’Anh Hao oi anh lam cai gi ma dien thoai an hem goi hoai khong duoc vay? Sang mai 7gio Cuong bay roi do, anh nhanh chong toi can no lai di’’
‘’Anh Hao oi khi nao anh mo may thi lien lac voi em gap nha, anh ma tre la anh se mat thang Cuong luon do’’
. . . . . . . .
Tin nhắn gởi thì nhiều nhưng hồi âm thì lại chẳng được 1 tin.
-Hà, mày làm cái gì mà đi qua đi lại ở ngoài đó vậy hả? Nó hỏi vọng ra từ bên trong nhà.
-À…không có gì, tại tao gọi cho mẹ xin đêm nay ở lại để sáng đưa mày ra sân bay thôi.
-Lúc nảy mày có gọi rồi mà
Câu nói của nó làm cho nhỏ ấp úng, thật ra nhỏ không dám nói với nó là nhắn tin cho Hào nên tìm và nói đại một việc nào đó, nhưng không ngờ đã nói việc mà mình đã làm rồi.
-Tại lúc nảy tao gọi không được nên gọi lại thôi..
-Thôi tao nghĩ mày nên về đi, ngày mai còn đi học nữa……Nó nói với nhỏ
-Không, mai tao sẽ đưa mày đi, nghĩ 1 bữa đâu có bị đuổi học đâu mà sợ.
Nói xong 2 đưa đến ngồi trên chiếc xích đu ngoài sân.
Nó buồn lắm, thật sự nó không muốn đi đâu, nơi đây còn rất nhiều thứ níu kéo nó ở lại, nhưng với những điều mà trước mắt nó nhìn thấy, những điều mà nó đang trải qua chắc có lẽ nó đành phải bỏ đi tất cả và bắt đầu lại một cuộc sống mới tại một xứ sở lạ lẫm.
Tiếng xích đu cứ đung đưa cót két cót két.Ngồi trên chiếc xích đu ấy, nó ngắm nhìn xung quanh ngôi nhà của mình, rồi nhìn sang vườn hoa hồng đỏ, hình ảnh của anh lại hiện lên trong đâu của nó, hình ảnh của người đàn ông mà nó yêu đang cần cù chăm sóc những bông hoa hồng vẫn đang còn năm trong suy nghĩ nó…..rồi hình ảnh 2 người cùng nhau tưới hoa, bón phân cho cây, anh hái tặng cho nó những bô hoa hồng đẹp nhất, thường hôn nó vào buổi sáng tại vường hoa hồng ấy…
-Hà nè, ngày mai tao sẽ đưa chiếc chìa khoá cửa nhà cho mày, khi tao đi phiền mày mỗi tuần đến đây chăm sóc vườn hoa hồng cho tao nha.Nó nói mà ánh mắt nhìn vào vườn hoa
-Được rồi, tao sẽ làm theo lời mày nói……Nhưng mà…….Nhỏ lưỡng lự nhưng rồi cũng cố gắng nói:
-Nhưng mà mày không có gì nhắn với anh Hào trước khi đi sao?
Nó không nói lời gì, chỉ ngoe nguẩy lắc đầu rồi ngước nhìn lên bầu trời , trăng đêm nay sáng lắm, vì thế mà nó có thể nhìn thấy được những áng mây đen u ám, u ám giống như cuộc đời của nó vậy……..cái sự u ám ấy cứ quay quanh mặt trăng mãi không rời, hi vọng sẽ có một cơn gió mạnh thổi đi những áng mây ấy, trả lại cho mặt trăng một cuộc sống bình yên, bình yên để toả sáng……
Hoàng Minh Hào,thật sực nó rất yêu anh nhưng nó cũng sẽ cố gắng hết mình để xoá đi cái tên này, xoá đi bóng hình anh trên con đường sắp tới, xoá đi nụ cười anh, xoá đi những hơi thở ấm áp mà anh đã trao cho nó từng ngày……những tháng ngày hạnh phúc bên anh đã hết rồi…….
Lại một đêm mưa trôi qua
Một đêm lang thang phố quen.
Mà sao có đâu ai hay, em chờ một bàn tay ai.
Chỉ mong con tim thôi đau, vượt lên sau bao hố sâu.
Để rồi những nỗi đau kia, ngủ sâu vụt quên.
Và ước chi chưa từng yêu anh bao ngày qua.
Ước chi ta thôi đừng lạc nhịp trái tim.
Một người đã buông tay
Một người khóc để tôi nhòe đi nước mắt rơi.
Phải tập xóa hết xóa hết nụ cười anh, xóa hết xóa hết hơi thở anh
Thì thầm bên tay em mỗi ngày.
Xóa đi dần đi trong con tim em.
Cùng ngọt ngào và lời nói.
Giờ còn lại chỉ là vấn vương.
Bóng anh cuối đường đi không anh bên em.
Nụ cười giờ thật mong manh bật khóc nói em nhớ anh thật nhiều.
Phải xóa làm sao làm sao khi con tim đã mang vết thương khó lành………….
6 giờ sáng hôm sau.
Tại sân bay Tân Sơn Nhất.
Suốt đem qua, 2 đứa bạn vẫn ngồi trên chiếc xích đu tám chuyện với nhau, hết chuyện trên trời rồi lại chuyện dưới đất , hết khóc rồi lại cười, 1 đứa thì ngồi mãi mê tám chuyện, còn đứa kia thì cũng tập trung tám nhưng lâu lâu lại lấy cái điện thoại ra nhắn tin cho một ai đó…..Mãi cho tới 5 giờ sáng, 2 dứa mới lật đật chuẩn bị ra sân bay, nó thì chỉ mặc một bộ đồ đơn giản thôi, 1 chiếc quần jean và cái áo thun trắng , đi trên đôi giày thể thao.
Lúc kéo 2 cái vali to đùng ra khỏi cửa, nó quay lưng lại ngắm nhìn ngôi nhà thân yêu của mình một lần nữa’’ Chắc có lẽ lâu lắm tao mới có thể quay về nơi đây, ngôi nhà thân yêu của tao, tao sẽ rất nhớ mày, nhất định một ngày nào đó tao sẽ về thăm mày’’
2 đứa đón chiếc taxi đến sân bay , trên suốt quảng đường đi nó không ngừng nhìn ngắm không gian của thành phố Sài Gòn, những ánh nắng vẫn chưa hé rọi nhưng đường phố đã đông nghẹt người, rất đông vui và nhộn nhịp’’ không biết ở Hàn Quốc có như thế này không nhỉ’’? Nghĩ đến Hào, nó tự hỏi: ‘’Lúc này anh đang làm gì vậy? nếu khi anh biết được em đi thì anh có buồn không anh? Hay là anh sẽ mỉm cười vui vẻ rồi sống một cuộc sống hạnh phúc với Kiệt’’
-Thôi ! mày về nhà đi, tao vào trong nhé !
Đặt 2 cái vali lên chiếc xe đẩy hành lý xong, nó đến ôm lấy nhỏ Hà rồi gượng cười, quay lưng lại đẩy đi.
-Khoang đã. Hà kéo chiếc xe lại, không cho nó đẩy típ.
-Có chuyện gì vậy ?
-Mày đợi thêm một lát nữa hả đi, tao muốn nói chuyện với mày thêm tí nữa, với lại cũng còn sớm mà.
Nhỏ nói với nó bằng một vẻ mặt nuối tiếng, miệng thì nói để cố gắng giữ nó ở lại càng lâu càng tốt , bàn tay thì không ngừng bấm nút gọi trên chiếc điện thoại.
-Hì hì hì….cái con nhỏ này, khi nào rãnh thì tao sẽ quay về thăm mày, với lại mày muốn gặp tao thì chỉ cần online yahoo là được……Cười tươi nó đặt ray lên vai nhỏ.
-Nhưng ….còn….anh…..Hào………
6 giờ 15 phút tại khách sạn Hoàng Long.
Hào từ từ chậm rãi mở mắt ra sau cơn mê dài, anh cứ nghĩ là mình đang ngủ bên cạnh bà xã, nên anh ôm cái người năm bên cạnh mình chặt hơn, nhưng chỉ trong phút chốc anh đã nhận ra sự khác biệt khi anh ôm cái người này……..
‘’Cơ thể này sao lại cao thể nhỉ? Bà xã của mình chỉ cao có 1m69 thôi mà’’
‘’Mái tóc này sao lại có mùi hương X-MEN? Bình thường bã xã mình vẫn thường dùng dầu gội mùi hương Enchanteur mà’’
‘’Còn cánh tay này? Sao lại dài và cứng cáp thế nhỉ? Cánh tay của bà xã mình không dài thế này nhưng lại rất mềm và mịn’’
Nhận biết được có quá nhiều sự kì lạ, Hào từ từ buông cái người mình đang ôm ra.
-KIỆT, TẠI SAO….TẠI SAO LẠI LÀ EM? Anh hốt hoảng ngồi dậy, nhìn lại cơ thể mình chỉ còn lại chiếc quần lót ( may mắn là đêm qua Kiệt chưa có làm gì anh), bây giờ mới nhìn xung quanh thì biết đây là căn phòng của khách sạn, anh không khỏi ngạc nhiên.
-Anh dậy rồi à? Đêm qua anh ngủ có ngon không? Kiệt ngồi dậy, xích lại gần anh, vòng tay ông lấy anh.
Nhớ lại kí ức của ngày hôm qua, thì ra đó là cái bẩy do Kiệt đã gài sẳn, anh cũng chính là con mồi của Kiệt, tức giận anh gở cánh tay đang ôm mình ra đẩy Kiệt ra phía sau.
-Tại sao em lại làm như vậy? Vừa nói anh vừa bước xuống giường nhặt quần áo của mình lên mặc lại cho chỉnh tề.
-Hahaha, anh làm gì mà nóng giận giữ vậy? em chỉ muốn cho Cường của anh biết đêm qua em và anh đã vui vẽ như thế nào thôi mà. Kiệt tựa lưng vào chiếc gối rồi phì cười.
-Cái gì….Cường……hào trố mắt khi nghe Kiệt nhắc đến tên nó.
-Thì hôm qua lúc em và anh bên nhau em có gọi điện cho người yêu của anh đến góp vui, nhưng em không ngờ nó đến không góp vui được gì mà lại bụm miệng khóc bỏ chạy ra ngoài, đúng là uke yếu đuối mà…chậc……chậc………..
BỐP-BỐP….
Vừa nói xong thì Kiệt đã nhận được 2 cái bạt tay từ anh. Cơn tức giận của Hào lúc này đã đi đến đỉnh điểm, nên anh không thể kìm chế được hành động của mình nữa,……Anh nhìn xuống dưới chân mình thì nhìn thấy một cái gì đó mà nảy giờ mình đã giẫm nên mà không hay biết, nhấc bàn chân lên, thì ra đó chính là 2 chiếc vé xem phim đã bị xé ra làm đôi, cầm những mảnh vé vụn lên anh nóng giận chỉ thẳng vào mặt Kiệt.
-Tôi đã cảnh cáo Kiệt một lần rồi nhưng dường như Kiệt không hiểu được ngôn ngữ của tôi nói…..bất kì ai làm tổn thương đến người tôi yêu thì cho dù có chết tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó…..từ đây trở về sau chúng ta không còn là anh em hay bạn bè gì nữa, chúng ta coi nhau như những người chưa từng quen biết đi.
Nói xong Hào đến bên chiếc bàn lấy cái điện thoại rồi bỏ đi.
Còn Kiệt, lúc này anh ta thật sự còn đang rất hoảng sợ vì bị ăn 2 cái tát cùng một lúc từ anh, nhưng không hiểu tại sao , từ lúc nào mà trên má của Kiệt đã xuất hiện 2 hàng nước mắt…..đó là nước mắt gì thế nhỉ? Là nước mắt của sự đau đớn bởi 2 cái tát của anh ư? Hay đó là nước mắt của sự sung sướng khi đã chia cắt thành công mối tình của Cường và Hào.
Chạy ra khỏi khách sạn, anh lấy xe rồi chạy nhanh đến nhà nó, anh nghĩ chắc là đêm qua nó buồn lắm, nó đau lắm, anh không ngờ mọi việc lại diễn ra như vậy, bây giờ anh chỉ muốn giải thích cho nó hiểu tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, anh muốn tát cho anh thật nhiều những cái bạt tay để hả giận, anh muốn nó mắng chưởi anh thật nhiều, muốn nó đấm vào ngực anh……và anh còn muốn được ôm nó thật chặt và lau khô đi những giọt ngước mắt của nó.
Nhưng đến nơi thì chiếc cổng đã khoá, anh đến nhấn chuông thì phát hiện ra chiếc chuông nhà đã tắt, nhìn kỉ lại anh mới phát hiện ra anh mới thấy chiếc ổ khoá nằm ở phía ngoài của chiếc cổng, anh nghĩ chắc là nó đã ra ngoài từ sớm rồi……Lo lắng anh lấy chiếc điện thoại ra gọi cho nó, nhưng lúc này anh mới biết chiếc điện thoại của mình đã bị tắt nguồn. Vừa mở máy lên, anh nhấn vào danh bạ, trong lúc đang tra số nó thì điện thoại anh lúc này điện thoại anh có hàng loạt tin nhắn thông báo cuộc gọi nhở từ nhỏ Hà và cả những tin nhắn của nhỏ……Nghĩ chắc là nó đang ở chỗ của nhỏ, nên anh mới mở tin nhắn ra đọc.
-KHÔNG-KHÔNG-KHÔNG THỂ NÀO………….
Vừa dứt lời thì chiếc xe của anh đã lăn bánh, anh chạy thật nhanh đến san bay, trong lòng vẫn hi vọng sẽ có cơ hội giữ nó lại……..nhưng Ông Trời không thương anh rồi………đoạn đường đến sân bay anh phải đi qua đến 5 cái ngã tư, đến mỗi ngã tư lại phải dừng lại đợi đèn đỏ…….mỗi con số trên cột đèn tính hiệu chạy giống như nhịp đập trái tim của anh vậy……Cuối cùng, sau hơn 20 phút anh cũng đã đến sân bay.
Gởi xe xong, anh chạy nhanh đến cầu thang ở sân bay, chạy lên tầng 3 tìm nó, nhưung anh cứ tìm mãi, tìm mãi mà chẳng thấy bóng dáng của nó đâu cả, đôi chân của anh không ngừng chạy trong khu vực ga đi quốc tế, nhưng sân bay thì rất rộng, người thì lại rất đông, việc tìm kiếm mộ người là một việc thất sự rất khó khăn.
Bổng nhiên đôi chân của anh dừng lại khi nghe thấy thông báo ở sânbay được phát:
‘’Chuyến bay…683….của hãng hàng không VietNam Airlines….từ Hồ Chí Minh đến….Seoul đã cất cánh……Flight ….683 ….of Vietnam Airlines from Ho Chi Minh City Airlines to Seoul…..took off ’’
-Em đã đi thật rồi sao? em đã bỏ anh đi thật rồi sao???
Muộn rồi …muộn rồi Hào ơi…nó đã đi rồi, đi đến một đất nước khác, một xứ sở khác, một cuộc sống mới không có tình yêu, …với hi vọng là mình có thể quên được anh……nhưng liệu mình có quên được anh hay không khi khoảng thoài gian nó đến Hàn Quốc lại chính là lúc bế tắt đi vào chặn đường nước rút.
5 tiếng sau tại sân bay quốc tế Incheon/인천국제공항 ,Seoul, Hàn Quốc.
-Cường………
-Cha-Mẹ…..Nó rất vui khi vừa bước ra đã nhìn thấy ba mẹ nó. 2 người đã thay đổi rất nhiều về ngoại hình và tiếng nói, cha nó thì có vẽ mập hơn lúc trước, còn mẹ nó thì cũng giống vậy nhưng tiếng nói của cả 2 đã khác biệt hoàn toàn vì đã quen với ngôn ngữ của Hàn Quốc
Bỏ hành lý sang một bên, nó chạy đến ôm 2 người , lâu lắm rồi nó mới có cơ hội ôm cha và mẹ mình.
-Cha mẹ có khoẻ không? Nó hỏi 2 người.
-Đương nhiên là cha mẹ khoẻ rồi! xoa đầu nó, cha nó nói.
-Nhưng sao con trai của mẹ lại ốm thế này? Mẹ nó nói rồi nhìn nó một lược từ trên xuống dưới.
-Hahaha chắc là con trai của cha học nhiều quá nên mới ốm đúng không? Cười hiền ông nói với nó.
-Dạ chắc là vậy. Nó cười tươi rồi gật đầu.
-Thôi chúng ta về nhà đi, về đến nhà mẹ sẽ nấu cho con ăn những món thật ngon.
-Đúng rồi chúng ta về thôi. Vừa nói cha nó vừa kéo 2 cái vali phụ nó.
Một gia đình 3 người cùng bước lên chiếc taxi, mỗi người điều cười nói vui vẽ, nhưng phía sau nụ cười đó lại có 2 tâm trạng khác nhau, tâm trạng của cha mẹ nó là rất vui vẻ vì gặp lại đứa con trai cưng của mình, còn tâm trạng của nó thì cũng rất vui nhưng khi gặp lại cha mẹ mình nhưng lại pha trộn một nỗi buồn vì những ngày tháng típ theo nó không còn nhìn thấy được người mà nó yêu nữa…..
-Cường, con thấy không khí ở đây như thế nào?
-Con thấy khí hậu ở đây lạnh quá…….Vừa nói nó vừa thổi vào 2 bàn tay rồi xoa xoa lên má.
Cha nó ngồi kế bên tháo chiếc khăn choàng trên người mình ra, choàng cho nó rồi nói:
-Con phải cố gắng tập quen là vừa, từ đây về sau con sẽ sống ở đây……và nơi đây cũng chính là nhà của con.
-Dạ..con biết rồi…….
—————
Thuộc truyện: VALENTINE ĐỊNH MỆNH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 2: LỜI CẦU HÔN KHÓ TỪ CHỐI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 3: LÀM SAO ĐỂ EM QUÊN ĐƯỢC ANH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 4: EM BIẾT LÀ ANH RẤT YÊU EM, EM CŨNG VẬY
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 5 : NGÀY CHỦ NHẬT XUI XẺO
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 6: CHÀNG DÂU TUYỆT VỜI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 7: GẶP LẠI EM CHỒNG
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 8: BÀ XÃ ƠI ANH BIẾT LỖI RỒI MÀ
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 9 : CÔNG VIỆC MỚI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 10: NGÀY SINH NHẬT BUỒN
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 11 : EM ĐÃ TIN ANH CÒN SỐNG
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 12: ĐÊM MẶN NỒNG
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 13 : BUỔI SÁNG NGỌT NGÀO
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 13: TÔI GHÉT ANH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 14: TÌNH ĐỊCH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 15: THA CHO ANH ĐI MÀ BÀ XÃ …. HUHU …..
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 16: RẮC RỐI ĐẾN RỒI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - CHƯƠNG 17: KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 18: HIỂU LẦM ĐÃ KHIẾN EM RA ĐI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 19: CUỘC SỐNG MỚI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 20 : THÀNH PHỐ KHÔNG CÓ ANH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 21: ANH ĐÃ GẶP ĐƯỢC EM
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 22: CAO THIÊN VŨ LÀ ANH SAO?
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 23: HÃY BUÔNG TAY EM
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 24 : ANH YÊU EM
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 25 :EM ẤY LÀ CỦA TÔI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 26: KHI KHOẢNG CÁCH XA KHÔNG CÒN NỮA?
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 27: HẠNH PHÚC ĐÁNH MẤT
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 28: Nơi Cuộc Chiến Bắt Đầu
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - CHƯƠNG 29: KẾ HOẠCH THẤT BẠI RỒI !!
Leave a Reply