Truyện gay: Tôi yêu em Em trai – Chương 16: Uất ức
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
—— Previous chapter ——
– Cậu có sao không?
Vừa bước ra khỏi căn phòng đó, nhìn thấy Nhã Uyên, còn cả Duy Khang và Thế Long đứng bên ngoài; Nhật Huy lòng muốn chực khóc mà mắt thì cứ trơ ra, dường như bản thân chẳng thể điều khiển được nữa. Cậu đâu có sao, cậu chỉ cảm thấy hỗn độn cảm xúc trong lòng mình lúc này mà thôi…
———————————-
Lắc lắc đầu với Nhã Uyên, cố gượng cười một chút rồi Nhật Huy buồn bã bước đi. Nhìn Duy Khang và Thế Long đầy ái ngại, Nhã Uyên cũng không biết nên làm gì bây giờ với cậu nữa.
Khẽ theo sau Nhật Huy, nhìn đến cái dáng của cậu mà lòng Nhã Uyên cũng chùng xuống theo. Thật sự muốn hỏi điều gì đã xảy ra, nhưng nhỏ biết bây giờ nên để cho Nhật Huy an tĩnh một lúc.
Mãi đến khi trống báo hết giờ ra chơi thì cũng vừa lúc Nhật Huy lê bước về được đến lớp. Chuyện cậu bị gọi lên trên phòng giám thị có lẽ đã tới tai mấy đứa trong lớp cả rồi, vì cái cách tụi nó nhìn chằm chằm Nhật Huy lúc này đã cho Nhã Uyên rõ được điều đó.
– Này! Sao thấy cậu thân với con nhỏ quê mùa đó lắm mà. Sao giờ lại động tay động chân rồi?
– Nó thiếu tiền cậu hả? Hay là ăn cắp đồ của cậu?
Mấy đứa gần đó vừa thấy Nhật Huy ngồi vào chỗ thì liền buông lời cợt nhả. Biết lời của bọn nó chỉ nhằm vào Quỳnh Chi vì chúng chỉ ghét nhỏ mà thôi, nhưng nhìn cả đám vây quanh không ngừng hỏi dồn Nhật Huy giữa cái lúc cậu cần yên tĩnh nhất thì Nhã Uyên không sao nhịn xuống được.
– Này… các cậu có thôi đi không? Không thấy phiền người khác sao? Các cậu nhìn thấy người khác không được vui thì cũng nên tự biết mà giữ cho mình chút lịch sự đi chứ.
Đám ban nãy trông thấy ánh mắt Nhã Uyên đã trợn lên thiếu chút nữa muốn rớt con mắt ra, biết nhỏ chuẩn bị nổi cơn tam bành thì liền xua nhau về chỗ. Giáo viên cũng đã gần vào lớp cho nên chủ đề ấy cũng nhanh chóng bị cho vào quên lãng.
Thế nhưng cái việc Nhật Huy im lặng suốt từ lúc vào tiết cho đến tận khi hết buổi học mà vẫn chẳng khả quan hơn tí nào. Nhã Uyên biết Nhật Huy hiện không muốn nói chuyện với ai cả, mà lại đang giữa giờ học nữa nên nhỏ cũng chỉ ngồi im lặng suốt hai tiết liền, không quên chốc chốc là nhìn sang cậu.
Cuối cùng thì hai tiết ròng rã cũng trôi qua. Nhật Huy ngồi suốt thời gian ấy vẫn chẳng có chút chuyển biến nào. Trong đầu cậu chẳng thể suy nghĩ được gì khác ngoài những lời nói của Quỳnh Chi lúc ấy.
—— flashback ——
– Cậu nực cười thật. Đó là cái mà cậu gọi là bằng chứng đó à? – biết rõ Nhật Huy đã vào thế bị động, Tường Vy trong lòng liền hả hê quay sang ông thầy giám thị rồi chỉ tay về phía Quỳnh Chi – muốn biết được ai là người gây ra chuyện này thì thầy chỉ việc hỏi nạn nhân là cô bé ấy thì sẽ biết được ai là thủ phạm thôi mà.
Nhận ra điều đơn giản như vậy nhưng mãi nãy giờ bản thân không nghĩ đến mà chỉ lo tra hỏi lung tung; ông thầy giám thị liền hướng Quỳnh Chi kèm theo cái nhướng mày thay cho câu hỏi của mình.
Quỳnh Chi trông cái nhìn của thầy giám thị thì rối đến mức hai tay mình run bần bật, không ngừng đan vào nhau, vặn vẹo. Quỳnh Chi biết bản thân mình bây giờ chỉ có duy nhất một con đường là phải làm thế mà thôi. Tâm tí giằng xé từ lúc đấy cho đến bây giờ, Quỳnh Chi biết nếu mình làm vậy thì cũng chính là lúc bản thân mình cắt đứt đi tình bạn mà phải may mắn lắm mình mới có được. Thế nhưng cái gọi là hoàn cảnh thậm chí không cho Quỳnh Chi được có lấy một lựa chọn nào khác.
Len lén nhìn sang Tường Vy, bắt gặp cái ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ cùng cái cười nhếch môi của cô ta; rồi lại nhìn đến khuôn mặt đang mang cái vẻ trông chờ điều gì đó của Nhật Huy, Quỳnh Chi thật sự muốn buông xuôi tất cả. Nhưng rồi lí trí bảo cô rằng, nếu làm thế thì cơn thịnh nộ sẽ không chỉ trút xuống một mình mình, mà còn là cả gia đình của mình kia. Đứa em trai còn quá nhỏ, người mẹ sớm tối làm lụng đã vô cùng vất vả làm Quỳnh Chi không đành lòng để mọi chuyện liên lụy đến họ.
– Thưa thầy… là… là cậu ấy! – Quỳnh Chi cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Nhật Huy, đưa tay chỉ về phía cậu.
Trông thấy hành động đó của Quỳnh Chi, Nhật Huy bất ngờ đến mức miệng lắp bắp mà không nói nên lời, mắt thì trợn lên tưởng chừng như không thể hơn được nữa. Cậu hoàn toàn không hiểu cái gì đang diễn ra lúc này. Cảm giác mọi chuyện chắc chắn sẽ diễn ra theo cái chiều hướng mà bản thân nghĩ ắt hẳn nó phải như thế, không thể là như thế nào khác, nhưng rồi cái chỉ tay của Quỳnh Chi vào mình làm cho Nhật Huy đầu óc quay cuồng. Cậu dường như không thể tin giây phút này lại là sự thật.
– Cậu… cậu nói gì… gì vậy?
Nhìn Quỳnh Chi cúi đầu mà không phản ứng gì thêm, Nhật Huy không nhịn được bèn bước tới đưa hai tay không ngừng lay lay vai nhỏ.
– Cậu đang nói cái gì vậy hả?
Quỳnh Chi bị Nhật Huy lay người mà không biết nói gì ngoài im lặng một cách bất lực. Hai hàng nước mắt lại lần nữa chảy xuống mà không cách nào ngăn lại. Quỳnh Chi biết kể từ bây giờ mình đã đánh mất một thứ gì đó trong đời mình rồi. Nhỏ không mong cậu sẽ hiểu cho mình, chỉ mong rằng cậu sẽ không phải chịu cái cảnh đối đầu với Tường Vy nữa mà thôi.
– Thôi được rồi. Cậu đừng có giả vờ ngây ngô nữa.
Tường Vy trông cái cảnh cả hai đứng một chỗ, kẻ khóc lóc còn kẻ không ngừng hỏi loạn thì trong lòng vô cùng hả hê nhưng lại cố kìm nén không bộc lộ ra bên ngoài.
– Thưa thầy! Em có thể về lớp được chưa ạ?
Nhận được cái gật đầu của thầy giám thị, Tường Vy nhìn lần lượt cả hai với cái ánh mắt của kẻ thắng cuộc rồi ung dung bước ra khỏi phòng. Một chút bất ngờ với sự xuất hiện của Thế Long ở trước cửa phòng nhưng rồi Tường Vy hiểu bây giờ vẫn chưa phải lúc. Cô ta tin rồi sẽ có lúc Thế Long tự tìm đến mình một cách tự nguyện mà thôi.
—– end flashback ——
Nhớ lại cái khoảnh khắc đó, Nhật Huy không khỏi cảm thấy hụt hẫng trong lòng. Bản thân cậu giờ phút này không nghĩ tới cái tờ giấy tường trình mà mình phải viết, cũng không nghĩ đến chuyện sẽ bị báo về bố mẹ; mà cậu đang không ngừng nghĩ về bản thân mình. Nhật Huy không biết mình hiện tại nên hận ai và trách ai nữa. Hận thì có lẽ Nhật Huy sẽ không, bởi từ trước đến nay cậu chưa từng ghi hận trong lòng đối với ai bao giờ. Nhưng có lẽ cậu vẫn được quyền trách một ai đó, nhưng giờ cậu cũng chẳng rõ mình nên trách ai trong hai con người đó. Tường Vy? Dương như cô ta từ trước đã không còn xứng đáng để cậu trách nữa rồi. Thế còn Quỳnh Chi? Phải làm sao khi mà chỉ mới vài tiếng trước cậu còn xem nhỏ là bạn, còn lo lắng nhỏ có chuyện không vui, còn hốt hoảng khi thấy cái cảnh nhỏ bị đánh đến mức khóe môi bật máu?
Nhìn khuôn mặt đang không ngừng nhăn nhó, khóe mắt ươn ướt và cả ánh mắt vô hồn của Nhật Huy; Nhã Uyên biết cậu chắc đang phải mệt mỏi trong lòng mình lắm. Nhưng rốt cuộc thì hiện tại chính nhỏ cũng chưa thể biết được đã có chuyện gì ra. Vốn định đợi Quỳnh Chi vào rồi hỏi cho ra đầu ra đuôi nhưng cả hai tiết sau đó lại chẳng thấy Quỳnh Chi vào lớp. Vì vậy mà dù muốn lắm nhưng Nhã Uyên cũng chẳng biết mình nên an ủi cậu điều gì vào lúc này.
Trống đã đánh được vài phút rồi mà Nhã Uyên vẫn chỉ thấy Nhật Huy uể oải xếp sách vở vào ngăn bàn mà dường như không có ý định đến canteen ăn trưa.
– Sao cậu không xếp vào balo đi?
– Tớ không ăn trưa đâu. Cậu đi đi…
– Có chuyện gì thì cậu cũng không được bỏ bữa biết không hả? Trời có sập xuống cậu cũng phải lo cho cái thân mình trước. Cậu không nghĩ cho cậu thì ai sẽ nghĩ cho cậu hả?
Nghe Nhã Uyên lớn tiếng với mình, Nhật Huy cũng không buồn bất ngờ vì trong đầu đang vướng bận những suy nghĩ khác. Phải rồi! Nếu tự bản thân mình không nghĩ cho mình thì người khác làm sao mà nghĩ đến mình được. Giữa lúc cậu lo lắng cho người khác thì họ đâu có nghĩ đến cảm xúc của cậu. Ngước đầu lên nhìn Nhã Uyên, Nhật Huy thấy được ánh mắt của nhỏ tức giận thì ít mà phần nhiều là lo lắng. Rốt cuộc thì cũng chỉ có Nhã Uyên là người bạn thật sự của mình. Nghĩ nghĩ một lúc, Nhật Huy cũng chịu cho sách vở vào balo rồi đứng dậy đi cùng Nhã Uyên đến canteen.
—— o0o ——
Cả hai lúc này đang chậm rãi đi trên hành lang. Bởi vì đa số học sinh đều đã đổ về canteen hết rồi nên không khí khá im ắng. Nhìn cái vẻ trầm buồn của Nhật Huy, Nhã Uyên cuối cùng nghĩ không thể cứ để cậu như thế được, vả lại sự tò mò của bản thân nhỏ cũng đã đến cực hạn, bèn lên tiếng hỏi đầu đuôi mọi chuyện.
– Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Cậu kể tớ nghe xem nào? Tại sao lại dính tới Quỳnh Chi, rồi cả cái con Tường Vy kia nữa?
Khẽ nhìn sang Nhã Uyên, Nhật Huy thật không muốn nhắc đến chuyện đó một tí nào. Từ lúc đó đến giờ cậu không ngừng tự nhủ bản thân thôi đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, vì cứ mỗi lần nghĩ đến thì y như rằng trong lòng cậu lại thêm một chút mất mát. Nhưng rồi cậu lại nghĩ Nhã Uyên cũng có quyền được biết chuyện này, nên sau một hồi chần chừ thì cậu cũng chậm rãi mở lời.
– Lúc đang đứng đợi cậu ở canteen, bỗng tớ nhận được điện thoại cầu cứu của Quỳnh Chi, bảo rằng mình đang bị nhóm nào đó kiếm chuyện. Thấy cậu vẫn còn đang loay hoay trong đám đông, sợ chậm trễ thì Quỳnh Chi đã xảy ra chuyện rồi nên tớ đành đi một mình đến đó. Lúc đến nơi thì thấy Quỳnh Chi đang bó gối khóc thút thít, đầu tóc thì rối tung lên, thậm chí khóe miệng còn bị chảy máu chứng tỏ vừa bị ai đó đánh. Tớ gặng hỏi một hồi mà Quỳnh Chi mãi không chịu nói. Đúng lúc đó thì Tường Vy và bạn cô ta lại xuất hiện. Tớ biết chắc chắn là do cô ta làm nên kéo Quỳnh Chi và cả cô ta lên phòng giám thị. Nhưng chuyện thì thật sự nằm ngoài tưởng tượng của tớ, khi thầy giám thị hỏi Quỳnh Chi ai là người đã đánh cô ấy thì Quỳnh Chi lại chỉ sang tớ, ý bảo người đó là tớ.
Nhã Uyên nghe Nhật Huy kể chỉ mới nửa câu chuyện liền đoán được nửa còn lại. Thật sự nhỏ không ngờ Quỳnh Chi lại là “tay chân” của con nhỏ kia như vậy. Với cái thái độ của Quỳnh Chi mỗi khi đi cùng mình và Nhật Huy trước đây, nhỏ đã nghĩ trong đầu mình rằng Quỳnh Chi có cái gì đó không bình thường. Nhưng nhỏ đâu có ngờ sẽ có một ngày Quỳnh Chi lại phản bạn như thế này.
Nhìn sang Nhật Huy với cái ánh mắt không giấu nổi vẻ tức giận, Nhã Uyên lại nghĩ Nhật Huy cả hai tiết vừa rồi im lìm như thế là còn quá nhẹ nhàng. Nếu là bản thân nhỏ thì có lẽ đã tìm hai con người kia, thật sự đánh cho một trận vì dù gì cũng đã mang cái tội đánh người rồi còn gì.
– Thôi! Tớ cũng không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa. Tới canteen rồi kìa…
Vì đã đến cửa canteen rồi nên Nhã Uyên cũng đành nuốt xuống cơn tức mà theo sau Nhật Huy vào trong. Cả hai đến bàn của mình như mọi ngày thì đã thấy Thế Long và Duy Khang đang ngồi chờ sẵn với bốn phần cơm trên bàn.
– Sao mọi người nhìn em ghê vậy. Xin lỗi vì em đã đến trễ…
Trông thấy Nhật Huy với khuôn mặt tuy gượng cười với mọi người nhưng ánh mắt thì không thể che giấu được nỗi buồn, Thế Long có chút xót trong lòng.
– Em không sao chứ?
Duy Khang nhận ra sự gượng gạo trong câu nói của Nhật Huy nên lên tiếng hỏi, cũng xem như nói giúp thằng bạn của mình đang ngồi bên cạnh chỉ biết nhìn cậu một cách chằm chằm bất động.
– Em không sao cả. Cảm ơn anh!
– …
—— o0o ——
Mười phút trôi qua mà không ai nói với ai câu nào làm cho không khí mỗi lúc một tệ. Trông cái cảnh Nhật Huy thì cầm muỗng xóc xóc đĩa cơm mà chẳng vơi đi được bao nhiêu, lại liếc sau thằng bạn của mình cũng đang nhìn chằm chằm cậu nhóc thì Duy Khang càng trở nên bức bối trong lòng. Khẽ liếc sang Nhã Uyên đang quăng về phía mình cái nhìn khó hiểu, Duy Khang chậm rãi lên tiếng.
– Thật ra thì bọn anh lúc đó đã nói chuyện với Quỳnh Chi…
– …
– … và chuyện thì không phải như vậy đâu. Quỳnh Chi có nỗi khổ riêng của mình. Cho nên Nhật Huy, em đừng vội trách cô bé.
—— flashback ——
Nhật Huy đi được một lúc thì Quỳnh Chi mới chậm rãi từ phòng giám thị bước ra. Bắt gặp Thế Long và Duy Khang, cô nàng cúi đầu tránh ánh mắt của họ vì Quỳnh Chi nghĩ thể nào họ cũng trách mình vì chuyện vừa rồi.
Nhưng trái với suy nghĩ của Quỳnh Chi, Duy Khang chỉ đề nghị cô ra ngồi ở băng ghế đá gần đó rồi kể mọi chuyện đã xảy ra cho mình biết.
– Em xin lỗi mọi người… thật sự em không còn cách nào khác cả!
– Em cứ bình tĩnh. Trước tiên kể bọn anh biết đã có chuyện gì xảy ra đã.
Tĩnh lặng một lúc như để phân vân trong lòng mình rằng có nên nói ra hay không, mãi một lúc sau Quỳnh Chi mới ngước đầu lên bắt đầu kể. Theo lời kể của Quỳnh Chi, mọi chuyện đều là chủ ý của Tường Vy…
—— 5 phút trước khi ra chơi ——
Cắm cúi vào sách vở của mình để tránh phải tiếp xúc với Nhật Huy và Nhã Uyên, mỗi phút giây trôi qua là trong lòng Quỳnh Chi lại thêm một chút lo lắng bồn chồn. Cả buổi sáng hôm nay không khi nào là Quỳnh Chi thôi không nghĩ đến lời “đề nghị” của Tường Vy ngày hôm ấy.
Rồi cuối cùng cái thời điểm đó cũng đến. Chỉ còn năm phút nữa là trống đánh thì bỗng Quỳnh Chi nhận được tin nhắn của Tường Vy bảo mình ra bãi sân trống sau trường. Chính vì thế mà khi Nhật Huy rủ mình đi cùng đến canteen thì Quỳnh Chi không còn cách nào khác là từ chối.
Một mình đến địa điểm Tường Vy đã “chỉ định”, Quỳnh Chi cứ nơm nớp lo sợ không biết rồi cô ta sẽ làm gì mình ở cái nơi vắng vẻ này. Đứng lóng ngóng vài phút thì liền thấy Tường Vy cùng Trúc Linh, và lần này thì còn thêm hai cô bạn khác nữa đi đến. Nhìn cái cảnh cả đám bốn người hùng hục kéo về phía mình, Quỳnh Chi biết bản thân sắp hứng chịu điều mà chính nhỏ cũng không dám nghĩ đến thêm nữa.
– Không ngờ là lại sớm có cơ hội để mày chuộc tội nhỉ. Ngoài chuộc tội thì trước tiên để tao xử mày cái chuyện dám động chạm vào người yêu của tao trước đã.
Nói rồi Tường Vy đưa mắt ra hiệu cho ba cô bạn đứng đằng sau mình. Chỉ vừa nhận được “lệnh” thì cả ba liền lao vào Quỳnh Chi đánh tới tấp. Người thì giật tóc, người nắm áo, còn kẻ thì không ngừng dùng tay tát vào hai bên mặt Quỳnh Chi.
Chịu đựng những cái tát của bọn họ mà Quỳnh Chi không cách nào chống trả, bởi cô biết một mình nhỏ thì sẽ chẳng thể làm gì bốn con người này cả, và lý do của trận đánh này là vì ngày hôm đó mình đã vô tình đụng chạm vào người Thế Long. Ôm hai cánh tay vào người, cúi đầu mặc bọn họ giày xéo cơ thể gầy guộc của mình, Quỳnh Chi dường như chỉ chực khóc.
Năm phút trôi qua, nhìn Quỳnh Chi giờ đầu tóc tả tơi, quần áo nhăn nhúm cả lên mà Tường Vy hả hê trong lòng nên ra hiệu cho cả ba dừng lại. Bước lại gần Quỳnh Chi, nhìn cái vẻ khúm núm của cô mà Tường Vy suýt đã mềm lòng. Nhưng rồi lại nghĩ trong đầu cái việc “con nhỏ này dám chạm vào cơ thể của bạn trai mình” thì Tường Vy lại bừng bừng lửa giận.
– Cái này là do em gái mà thôi. Nếu em gái không chơi cùng cái thằng Nhật Huy đó, nếu em gái không động đến bạn trai chị thì có lẽ chị đã suy nghĩ đến việc kết nạp em gái vào nhóm của chị rồi đấy. Nhưng mà biết sao được…
– …
– Nói tóm lại, để trả giá cho việc này và cả khoản “nợ” hôm trước, em gái phải làm cho chị một việc…
– …
– … gọi thằng bạn của mày đến. Tao sẽ khích cho nó dẫn mày lên phòng giám thị, việc của mày hết sức đơn giản: tố cáo nó chính là người đã đánh mày ra cái dạng này. Hiểu chứ!
Quỳnh Chi nghe cái kế hoạch cô ta vừa nói ra thì không khỏi sửng sốt. Bắt mình phản bội bạn của mình?
– Không… tôi không làm được…
– Mày dám! Thế còn món “nợ” kia? Tao phải đòi ai đây nhỉ?
Đưa tay gãi gãi cằm giả vờ đăm chiêu suy nghĩ, mục đích chính là để đe dọa Quỳnh Chi, Tường Vy nghe câu từ chối mà lòng chẳng có lấy chút bực bội nào vì cô ta quá rõ chuyện này Quỳnh Chi sẽ chẳng thể có lựa chọn thứ hai. Và rồi thì đúng như cô ta dự tính, Quỳnh Chi cũng phải chấp nhận làm theo lời của Tường Vy.
Thời điểm Nhật Huy chạy đến, Quỳnh Chi không thể rõ lúc ấy lòng mình đã bao lần giằng xé nữa. Rồi lúc cậu định gọi cho Nhã Uyên đến, Quỳnh Chi liền ngăn cậu lại vì không muốn lôi thêm Nhã Uyên vào chuyện này. Mọi chuyện đổ lên đầu Nhật Huy dường như đã quá đủ để Quỳnh Chi cảm thấy bản thân tội lỗi chồng chất rồi.
————
– Anh hiểu rồi. Thế tại sao em không nói cho Nhật Huy biết chuyện này?
Nhìn Quỳnh Chi mang mặc cảm mà Duy Khang cảm thấy tội cho cô bé. Nếu như Nhật Huy buồn một, thì Quỳnh Chi có lẽ buồn đến mười. Không ai muốn cuộc sống của mình bị người khác điều khiển như vậy cả. Duy Khang cũng không hiểu sao Quỳnh Chi không chủ động giải thích chuyện này cho Nhật Huy rõ, vì như thế thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn rất nhiều. Bởi Duy Khang tin Nhật Huy sẽ thông cảm cho Quỳnh Chi.
– Cô ta bắt em không được nói chuyện này cho Nhật Huy biết.
Đứng cạnh đó, Thế Long nghe Quỳnh Chi thuật lại mọi chuyện mà sắc mặt không ngừng thay đổi. Hiện tại thì anh chàng đang vô cùng tức giận, không phải vì chuyện cô ta đã ép Quỳnh Chi, mà vì chuyện cô ta đã lên kế hoạch để đổ tội cho Nhật Huy. Trông cái ánh mắt trầm buồn khi rời đi của Nhật Huy, Thế Long quyết lần này không thể để yên.
– Không cần sợ cô ta nữa. Nếu gặp lại, cô ta có đưa ra bất cứ đề nghị nào thì cũng không được đồng ý. Chuyện này tôi sẽ giải quyết.
Thế Long nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng làm Quỳnh Chi thôi không cúi mặt nhìn vào hai bàn tay của mình đang không ngừng xoa vào nhau nữa mà chuyển sang nhìn anh. Quỳnh Chi biết việc Thế Long ra tay giải quyết không phải vì mình mà là vì Nhật Huy. Bỗng Quỳnh Chi lại dâng lên một chút ghen tị trong lòng đối với cậu.
Chuyện ngày trước Tường Vy một lần hại cậu, Quỳnh Chi đã từng được Nhã Uyên kể cho nghe. Quỳnh Chi ngẫm trong lòng mình, rằng những lúc cậu gặp chuyện đều có Thế Long ra tay giải quyết, ước chi bản thân mình cũng một lần được ai đó bảo vệ che chở như thế thì đã mãn nguyện lắm rồi. Nhưng ông trời có lẽ không nghe thấu tiếng lòng của Quỳnh Chi, vì những bất hạnh của người khác dường như đều đổ dồn lên số phận của người con gái yếu đuối ấy.
—— end flashback ——
Nghe Duy Khang thuật lại mọi chuyện, Nhật Huy đã buồn giờ lại càng buồn lòng hơn. Cậu đâu có biết giữa lúc Quỳnh Chi cần một người bạn hơn ai hết thì lại là lúc mình và mọi người đều quay lưng. Từ người xứng đáng để nhận một câu xin lỗi thì giờ đây Nhật Huy lại cảm thấy bản thân mình mới chính là người có lỗi nhất. Cậu nghĩ lúc ấy mình nên hỏi Quỳnh Chi đầu đuôi ngọn ngành cho ra lẽ mới phải.
Ngẫm nghĩ trong chớp nhoáng, Nhật Huy liền đứng dậy với ý định đi tìm Quỳnh Chi để cả hai nói chuyện với nhau; nhưng chỉ vừa mới đứng dậy thì Nhã Uyên đã giữ cậu lại.
– Cậu đi đâu đấy?
– Tớ đi tìm Quỳnh Chi.
– Có gì thì cậu cũng phải ăn cho xong bữa trưa đã chứ. Mà trong chuyện này cho dù thế nào thì cậu cũng mới chính là người bị hại, việc gì cậu phải “cọc đi tìm trâu” như thế!!!
– Nhưng mà…
– Nhã Uyên nói đúng đấy. Đợi một hai hôm nữa để mọi chuyện lắng xuống thì hai đứa hẵng nói chuyện với nhau một lần. Hiện tại cả hai ai cũng đang có khúc mắc trong lòng hết, anh nghĩ chưa phải lúc.
Những lời Duy Khang nói làm Nhật Huy phải ngẫm nghĩ lại. Rồi sau một chốc đứng tần ngần thì cậu cũng chịu ngồi trở lại chỗ của mình ăn nốt bữa trưa. Duy Khang với Nhã Uyên nhìn Nhật Huy mà không khỏi thở dài. Chỉ trong một thời gian ngắn mà hai lần liên tiếp cậu phải chịu cái cảnh người khác rắp tâm hãm hại. Nếu là người khác thì chỉ sợ đã sớm bỏ cuộc rồi.
Riêng Thế Long nhìn Nhật Huy như thế thì càng quyết tâm phải tìm ra cách để “minh oan” cho cậu. Ngẫm nghĩ một lúc, Thế Long nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng…
– Đưa tôi mượn điện thoại của cậu!
Nghe đề nghị của Thế Long, cả ba đều không hẹn mà ngước lên nhìn anh chàng. Nhật Huy tuy không biết anh định làm gì với cái điện thoại của mình nhưng sau một lúc nhìn anh chằm chằm thì cũng rút điện thoại ra đưa cho Thế Long.
Duy Khang với Nhã Uyên thì nhìn Thế Long chăm chú vào cái điện thoại mà chẳng biết rồi anh chàng sẽ làm gì với nó…
… chỉ thấy Thế Long sau một lúc bấm bấm thì khẽ nhếch môi một cái nhẹ hẫng…
—— o0o ——
Vì là giờ nghĩ trưa nên phòng y tế của trường vốn vắng vẻ càng trở nên lạnh lẽo hơn cùng với cái mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí. Quỳnh Chi bó gối ngồi quay lưng trên chiếc giường nệm trắng xóa trong góc tường mà nhìn ra bên ngoài chiếc cửa sổ – nguồn sáng của căn phòng. Khung cảnh tưởng chừng như tĩnh lặng đến thơ mộng nhưng phải đến khi thấy cánh tay gầy guộc kia chậm rãi nâng lên, lau đi những giọt nước mắt đã đầm đìa trên khuôn mặt buồn, ta mới có thể nhận ra người con gái ấy đang khóc.
Giờ là lúc mà mọi người đều đang say sưa ăn trưa, cùng bạn bè nói cười vui vẻ; nhưng còn bản thân mình thì lại phải ngồi đây với bao nhiêu đau thương trong lòng. Mắt nhìn vô định, không ngừng nghĩ về bản thân mình và cũng không ngừng khóc, Quỳnh Chi không biết rồi mình phải làm sao trong những ngày tháng tiếp theo khi phải đối diện với Nhật Huy, còn cả cô ta nữa.
Tiếng khóc thút thít cứ đều đặn vang lên trong căn phòng vắng lặng; thậm chí chốc chốc người ta lại thấy người con gái bé nhỏ đó ngước mặt lên, bàn tay đặt trước miệng như để kìm nén lại những tiếng nấc uất ức…
Hết chương 16
Thuộc truyện: Tôi yêu em Em trai
- Tôi yêu em Em trai - Chương 2 - Hiểu lầm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 3 - Cảnh Cáo
- Tôi yêu em Em trai - Chương 4 - Sự cố
- Tôi yêu em Em trai - Chương 5: Va Chạm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 6: Sinh Nhật
- Tôi yêu em Em trai - Chương 7: Thầm Lặng
- Tôi yêu em Em trai - Chương 8: Hơi Ấm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 9: Cơn Mơ
- Tôi yêu em Em trai - Chương 10: Nhận Ra
- Tôi yêu em Em trai - Chương 11: Bạn Mới
- Tôi yêu em Em trai - Chương 12: Rối rắm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 13: Đồng Điệu
- Tôi yêu em Em trai - Chương 14: Chớm Nở
- Tôi yêu em Em trai - Chương 15: Đụng độ
- Tôi yêu em Em trai - Chương 16: Uất ức
- Tôi yêu em Em trai - Chương 17: Sập bẫy
- Tôi yêu em Em trai - Chương 18: Trừng phạt
Đình Sa Hinh says
Truyện rất hay, cố lên nhé