Truyện gay: Tôi yêu em Em trai – Chương 15: Đụng độ
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– A! Mẹ về rồi…
Cuối cùng sau một tuần công tác thì bố mẹ cả hai cũng trở về nhà. Thời điểm trông thấy chiếc xe vừa chạy vào đến sân, Nhật Huy vui đến mức bà Tú Anh vừa xuống xe là cậu đã chạy đến ôm chầm lấy bà.
– Con để cho mẹ thở chút đã nào!
– Sao rồi! Thời gian qua hai đứa ở nhà ổn cả chứ?
Nhìn Nhật Huy quấn quýt lấy mẹ, ông Thế Hiển không khỏi bật cười. Lại thấy Thế Long đang đứng phía sau cậu nãy giờ vẫn im lặng thì ông liền lên tiếng hỏi. Trông cả hai đứa cùng đứng chờ thế này, ông biết mối quan hệ giữa hai đứa con của mình đã ít nhiều có chuyển biến.
Nghe bố hỏi, Nhật Huy thôi không ôm lấy mẹ nữa mà quay sang nhìn Thế Long, rồi mỉm cười với ông.
– Ổn cả bố ạ!
Xoa đầu Nhật Huy tỏ vẻ hài lòng, ông Thế Hiển lại nhìn đến Thế Long, cốt là ông muốn nghe được câu trả lời từ chính thằng con trai lớn của mình.
– Thế còn con thì sao?
– Vâng… đều ổn!
Nở nụ cười hài lòng, ông cảm thấy đứa con trai của mình cuối cùng cũng đã dần mở lòng, và ông thì thực sự vui mừng vì điều đó. Nếu như là trước đây thì đã không thể có cái chuyện Thế Long đón ông đi công tác về như thế này. Đừng nói là nói chuyện với nhau, thậm chí việc hai bố con chạm mặt nhau ở nhà cũng đã là một chuyện khó khăn. Ông thì đi công tác triền miên, còn Thế Long thì ngoài giờ học không lái xe đi dạo một mình thì cũng là cùng cậu bạn Duy Khang đi vui chơi vài chỗ, đến gần khuya mới trở về nhà. Cho nên Thế Long như hiện tại đã là quá sức mong đợi của ông rồi.
Nói đi cũng phải nói lại, ông cũng không nghĩ là mối quan hệ của hai anh em sớm hòa hợp được để mà có thể đứng cùng nhau như thế này. Trông cái cách Thế Long nhìn Nhật Huy, nếu không phải bản thân nhìn lầm thì ông rõ ràng đã thấy được cái sự trìu mến đằng sau ánh mắt ấy. Nhưng rồi câu hối thúc của vợ mình cũng làm ông sớm quên đi việc đó…
– Thôi cả nhà vào đi. Ngoài này nóng quá đi mất!
—— o0o ——
Vừa vào thì bà Tú Anh liền bảo cả nhà tụ tập ở sofa trong phòng khách, kể cả những người làm trong nhà cũng thế. Nhật Huy nhìn mẹ loay hoay với đống đồ ở trong vali mà không thể nào rời mắt được. Từng gói quà nhỏ có lớn có đều được bọc cẩn thận làm cậu hứng chí lắm.
– Mẹ! Cái nào là của con thế???
– Con chỉ được cái cái đòi quà là giỏi…
Nhìn Nhật Huy chống hai tay vào đầu gối mà cúi người nhìn chòng chọc cái vali đầy ắp quà, mọi người đều không thể không cảm thấy buồn cười. Thật sự mà nói thì trong nhà này ai cũng cảm thấy thích cậu bé này cả, bởi nhờ có cậu mà cái không khí buồn tẻ bấy lâu cũng tan biến; khoảng cách chủ tớ như ngày càng được rút ngắn lại. Suốt một tuần ông bà chủ không có ở nhà, mỗi bữa cơm Nhật Huy đều vào bếp cùng với dì Lâm. Rồi những khi bác làm vườn đến nhà thì đều có cậu chào hỏi. Mấy cô người làm trong nhà đều đáng tuổi chị của Nhật Huy mà thôi cho nên kể từ khi chuyển đến tới giờ thì không khó để gặp cảnh cậu và mấy cổ đứng nói chuyện cười đùa với nhau.
Thế Long chứng kiến cái cảnh cậu vòi vĩnh mẹ như thế; trông cái biểu cảm, cử chỉ rồi cả lời nói ban nãy thì trong lòng thầm cười. Hình như đây là lần đầu tiên anh chàng thấy được cái vẻ trẻ con này của cậu thì phải.
– Đây… của con đây này.
Nhận lấy chiếc hộp quà từ tay mẹ mình, Nhật Huy không giấu nổi háo hức. Bằng chứng là cậu vừa cầm chiếc hộp là ngay lập tức mở tung nắp rồi lôi món quà ở bên trong ra ngoài.
– Ô! Gấu trúc…
Biết con trai mình đặc biệt thích mấy con thú mềm mềm tròn tròn dễ thương, đặc biệt là gấu trúc cho nên bà liền tìm mua cho cậu một chiếc mũ len hình chú gấu trúc với hai màu đen trắng sáng sủa.
Cầm chiếc mũ len trên tay, lật tới lật lui trong khi miệng thì đang toe toét cười, Nhật Huy thật sự thích thú với món quà mà mẹ dành tặng cho mình.
– Sao? Con có thích không?
Vừa gật gật đầu với mẹ, Nhật Huy vừa hớn hở đưa chiếc mũ đội lên đầu mình. Nhìn đứa con trai nhỏ của mình cứ vui vẻ hồn nhiên như thế, bà Tú Anh lại thấy vui trong lòng. Một tuần công tác xa, lại để Nhật Huy một mình ở căn nhà rộng lớn này cùng với người anh không mấy thân thiện với nó, bà thật không an tâm tí nào. Nhưng khi trở về đến nhà, thấy cái cảnh cả hai gần gũi với nhau hơn thì bà lại cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn.
Nhớ đến Thế Long, bà liền đưa mắt nhìn đến anh chàng hiện tại đang đứng sau Nhật Huy, khoanh tay mà nhìn con mình chằm chằm. Quay trở lại với đống quà trong vali, loay hoay một hồi thì bà lại lấy ra một hộp quà khác tương tự như chiếc ban nãy của Nhật Huy.
– Ừm… dì tặng con này!
Nhìn mẹ mình đưa món quà về phía Thế Long, Nhật Huy thôi không nghịch chiếc mũ của mình nữa mà nhìn sang anh. Bắt gặp ánh mắt của cậu, Thế Long cũng bất giác nhìn đến Nhật Huy, sau lại nhìn sang bố mình. Trông thấy cái ánh mắt có chút mong đợi điều gì đó từ cậu, lại nhận được cái gật đầu của bố; Thế Long chầm chậm bước gần lại về phía bà, đưa ra hai tay nhận lấy hộp quà của mình.
Không có cái vẻ hớn hở như Nhật Huy, Thế Long chỉ cẩn thận mở nắp ra rồi nhìn một hồi lâu. Bên trong là một chiếc áo len, và khi lấy nó ra thì không khó để nhìn thấy được hai chữ cái T.L bằng len trắng giữa cái nền vải đen của chiếc áo.
– Lúc đi dạo cùng bố con ở trên đấy, dì vô tình thấy quầy dệt áo tự chọn, thấy khá hay nên dì dệt tặng con chiếc áo này. Không phải cả cái áo đâu, dì chỉ dệt phần chữ ở dưới vạt áo thôi.
Biết bà đang nói đến cái gì, Thế Long liền chú ý đến hai chữ cái bên dưới áo. Cầm chiếc áo trong tay, Thế Long thừa nhận bản thân đã có một chút cảm kích. Phần vì trên đó có thêu tên của mình, phần vì đây là món quà đầu tiên mà anh chàng được nhận từ chính người trong nhà. Ngây người ra một lát rồi Thế Long mới chậm rãi nói ra hai tiếng “cảm ơn”.
– Của con cũng có đấy.
Bỗng bà lại quay sang Nhật Huy bảo rằng chiếc mũ của cậu cũng thế, cậu liền lật mặt trong của chiếc mũ lên thì đúng là có hai chữ N.H thêu tay bằng chỉ trắng trên nền đen giống hệt cái của Thế Long. Không biết vì cái gì nhưng bất giác Nhật Huy mỉm cười tủm tỉm rồi lại khẽ nhìn sang Thế Long nữa.
Rồi lần lượt từng người làm trong nhà đều có riêng cho mình một món quà nho nhỏ. Dì Lâm đầu bếp và bác quản gia thì mỗi người một chiếc khăn choàng vì cả hai cũng đã lớn tuổi. Mấy cô người làm chia nhau mấy chuỗi hạt gỗ nho nhỏ. Mấy anh bảo vệ thì nhận được mấy chiếc móc khóa cũng đều được làm từ gỗ.
Sở dĩ có quà cho từng người mà đều là những thứ quà lưu niệm đặc trưng của vùng cao là bởi vì chuyến công tác ở Đà Lạt kéo dài suốt một tuần dài mà thực tế thì chỉ có năm ngày cho công việc, còn lại thì là thời gian nghỉ ngơi cho cả tổ nhân viên. Vốn bà Tú Anh không nói cho Nhật Huy biết vì sợ cậu sẽ tị nạnh này kia, nhưng bà đâu có ngờ vì quãng thời gian cậu ở nhà một mình này cùng với người anh trai kia mà nhiều chuyện từ đó cũng đã thay đổi…
… Còn theo chiều hướng có tốt đẹp hay không thì chẳng một ai biết…
—— o0o ——
Cả buổi sáng hôm nay Nhật Huy với Nhã Uyên cứ cảm thấy Quỳnh Chi có điều gì đó là lạ. Nếu như mọi ngày thì cả ba sẽ cùng đang thảo luận bài học, nhưng từ lúc vào lớp cho đến khi tiết đầu tiên trôi qua rồi mà Quỳnh Chi vẫn không nói gì với hai đứa. Điều đó khiến Nhật Huy không biết có phải cô bạn bị ốm hay không nữa.
– Cậu không khỏe hả Quỳnh Chi? – đưa mắt nhìn ái ngại với Nhã Uyên rồi cậu quay sang hỏi Quỳnh Chi.
– Chi không sao… hôm nay Chi không có tâm trạng thôi. – Quỳnh Chi lắc đầu, trả lời Nhật Huy rồi lại cặm cụi vào sách vở của mình.
Mặc dù miệng nói không sao nhưng nhìn ánh mắt thoáng buồn bã của Quỳnh Chi, Nhật Huy biết thật sự là đã có chuyện gì đó không ổn ở cô bạn mình. Quay sang Nhã Uyên thì lại nhận được cái lắc đầu ngầm bảo để Quỳnh Chi yên tĩnh một mình của nhỏ, Nhật Huy thở dài thườn thượt.
Cuối cùng cả ba tiết học trôi qua mà cả hai cô cậu chẳng thấy Quỳnh Chi nói năng gì thì đâm ra lo lắng thật sự.
– Quỳnh Chi, cậu có muốn xuống canteen với bọn tớ không?
– Huy với Uyên đi đi, Chi không đi đâu.
Nghe Nhật Huy hỏi đến mình, Quỳnh Chi cũng chỉ khẽ ngẩng đầu lên đáp một câu ngắn ngủi rồi lại chúi đầu vào sách vở ghi ghi chép chép. Rõ ràng là hôm nay chẳng có bài vở gì để làm cả vậy mà suốt buổi cứ thấy cô nàng chăm chú vào đấy, không buồn bắt chuyện với mình và Nhã Uyên; Nhật Huy có chút buồn lòng.
Im lặng rồi cùng Nhã Uyên rời khỏi chỗ, Nhật Huy không ngừng thắc mắc, liền đem chuyện hỏi Nhã Uyên.
– Cậu có thấy Quỳnh Chi hôm nay là lạ không?
– Ui dào! Lạ thì lạ thật, nhưng mà con nhỏ cứ im như thóc thì người khác làm sao mà biết chuyện gì được. Mà cậu cũng kệ đi… nói ra thì có vẻ xấu tính, nhưng tớ thấy Quỳnh Chi không chơi được cho lắm, cứ xa cách thế nào ấy.
Ngẫm nghĩ lời Nhã Uyên, Nhật Huy thấy nhỏ nói cũng không sai. Một thời gian chơi với nhau rồi mà Quỳnh Chi vẫn chẳng thể cởi mở tuyệt đối với bản thân mình và nhỏ Uyên. Cậu biết những trăn trở trong lòng Quỳnh Chi, nhưng rõ ràng ràng cậu với Nhã Uyên cũng đã cố gắng hết sức để cô không nghĩ tới về cái khoảng cách giàu nghèo đó rồi. Nhật Huy chỉ mong rằng thời gian còn lại của quãng đời học sinh này, mình sẽ có hai đứa bạn thân thật sự chứ không phải chỉ một.
– Cậu đợi ở đây đi, tớ vào mua cho.
Mải suy nghĩ mà cả hai cũng đã lếch được đến canteen. Nhìn một đống người chen chúc nhau mua đồ ăn vặt để tranh thủ ba mươi phút ra chơi ngắn ngủi, Nhật Huy phải lắc đầu ngán ngẩm. Bình thường thì chỉ có mỗi Nhã Uyên mới chen lại nổi mà thôi, cho nên nhiệm vụ này luôn là nhỏ “đảm nhiệm”.
– Ừ! Tớ đứng đây chờ vậy.
Nhìn Nhã Uyên chen lấn trong cái đám người đó, Nhật Huy phải phục con nhỏ với cái châm ngôn sống “quyết tử vì bao tử quyết sinh” này luôn.
[renggg]
Nhã Uyên vừa rời đi chưa được vài phút thì bỗng điện thoại cậu đổ chuông. Nhìn vào màn hình điện thoại, nhìn thấy người đầu dây bên kia đang gọi là Quỳnh Chi thì Nhật Huy liền nghe máy.
– Alo…
– Huy ơi, Chi đang bị đám người nào đó kiếm chuyện. Chi đang ở bãi sân trống sau trường, Huy mau đến giúp Chi với!
[Tít tít…]
Mới chỉ bắt máy thì đã nghe giọng Quỳnh Chi, nhưng quan trọng là nội dung và sự hốt hoảng trong câu nói làm cho Nhật Huy biết Quỳnh Chi đang gặp phải chuyện gì đó. Cũng chưa kịp nói gì thêm thì cậu đã nghe tiếng tít tít ngắt máy chói tai vang lên.
Nhìn Nhã Uyên đã chen vào tận trong đám đông, Nhật Huy biết chờ nhỏ ra thì không chừng Quỳnh Chi xảy ra chuyện không hay mất rồi. Vặn vẹo chiếc điện thoại trên tay trong một thoáng rồi cậu quyết định sẽ một mình đi đến đó.
—— o0o ——
Chạy một mạch đến bãi sân trống sau trường như địa điểm mà Quỳnh Chi đã nói ban nãy thì Nhật Huy liền thấy cô bạn đang ngồi bó gối ở một góc sân, đầu tóc rũ rượi, cả người run lên bần bật.
– Cậu sao thế…
– …
– Ôi trời ơi! Ai đã đánh cậu?
Thời điểm Quỳnh Chi ngước lên thì Nhật Huy càng bàng hoàng hơn khi thấy mặt cô bạn mình giàn giụa nước mắt. Nhìn đôi mắt ầng ậng, cả khuôn mặt lấm lem vì nước, tóc mái dính bết cả vào trán làm Nhật Huy không cầm được lòng mình. Cậu không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra trong khi mình mới vừa đi cùng với Nhã Uyên đến canteen cũng chỉ có gần mười phút mà thôi.
– Cậu bình tĩnh nào. Nói cho tớ biết, ai đã đánh cậu?
Quỳnh Chi không nói gì mà chỉ liên tục lắc đầu làm Nhật Huy không khỏi bồn chồn trong lòng. Nhìn cả người nhỏ từ trên xuống dưới rồi ngẫm nghĩ một lát; Nhật Huy bèn rút điện thoại trong túi ra gọi cho Nhã Uyên đến. Nhưng chỉ vừa móc điện thoại ra thì Quỳnh Chi liền chộp lấy tay cậu, không ngừng lắc đầu tỏ vẻ không muốn.
– Ai cha! Mấy người tâm tình gì với nhau ở đây?
– …
– Ôi trời! Cậu ta đánh người?
Chẳng biết từ đâu mà Tường Vy và cả Trúc Linh lại xuất hiện ở chỗ này. Nghe đến hai chữ “đánh người” từ miệng Tường Vy, Nhật Huy không nhịn được mà đứng phắt dậy quát cô ta.
– Cô bớt nói nhảm đi.
Nhận ra sự xuất hiện của Tường Vy đúng lúc thế này, Nhật Huy bỗng chốc biết rằng sự việc chẳng hề bình thường tí nào cả; liền ngồi thụp xuống mà lay lay vai Quỳnh Chi.
– Khoan đã… có phải cô ta đã đánh cậu không?
Chỉ tay về phía Tường Vy, Nhật Huy không ngần ngại mà nói ra nghi vấn của mình trước mặt cô ta, nhưng Quỳnh Chi thì lại chẳng nói lấy một lời nào mà chỉ đưa cái ánh mắt đầy ái ngại nhìn ra sau cậu rồi lại kịch liệt lắc đầu.
– Đi! Cậu đi ngay đến phòng giám thị với tớ.
Nói rồi Nhật Huy đưa tay xốc người Quỳnh Chi dậy và không quên quay sang Tường Vy, yêu cầu cô ta đi cùng với mình. Cậu chắc chắn trong chuyện này trăm phần trăm có dính dáng đến cô ta. Một tay ôm lấy Quỳnh Chi, đưa tay còn lại giữ chặt lấy Tường Vy kéo cô ta theo mình, Nhật Huy gằn từng tiếng.
– Cô cũng phải đi với tôi.
– Buông ra! Tự tao đi, mày không cần phải ép.
Để lại ánh nhìn đe dọa với Tường Vy rồi Nhật Huy kéo theo Quỳnh Chi hướng phòng giám thị mà đi thẳng.
—— o0o ——
Nhã Uyên vừa “tậu” cho mình được hai cây kem cùng bịch snack to đùng thì tay xách nách mang chen chúc đi ra, nhưng khi ra đến nơi thì lại chẳng thấy bóng dáng Nhật Huy đâu. Đưa mắt nhìn quanh mà chẳng thấy, Nhã Uyên đành đưa bịch snack ngậm vào miệng rồi với tay lấy điện thoại trong túi.
[này! Cậu có biết tin cái con Tường Vy hot girl lớp A8 không? Nó vừa bị lên phòng giám thị đấy, nghe đâu là bị thằng nhóc nào đó lớp dưới tố đánh con nhỏ bạn cùng lớp của nó… cả đám kéo nhau lên đấy xơi nước rồi]
[ôi thật á! Ghê nhờ… lên tới phòng giám thị luôn cơ à]
Đang loay hoay với chiếc điện thoại trên tay thì lại nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện của hai nữ sinh đứng kế bên mình, Nhã Uyên bỗng có dự cảm chẳng lành. Vội nhét điện thoại trở lại vào túi, cầm lấy bịch snack, nhỏ mon men lại gần hai nữ sinh đó hỏi chuyện.
– Có phải hai chị nói có học sinh vừa bị lên phòng giám thị đúng không? Hai chị có biết cậu con trai đó học lớp nào, tên gì không?
Bỗng đâu xuất hiện một con nhỏ tay thì cầm đầy đồ ăn vặt, mồm thì liên tục hỏi loạn; nữ sinh kia liền không ngần ngại nhìn Nhã Uyên từ đầu tới chân, trưng ra ánh mắt như kiểu gặp thú lạ. Xem xét một hồi, trông thấy cái vẻ mặt có phần lo lắng của nhỏ thì cô nàng mới miễn cưỡng trả lời.
– Phải. Mới vừa nãy thấy mấy đứa khác bảo nhau thế. Thằng đó tên gì thì ai mà biết, chỉ biết nó học lớp 11 thôi… A5 thì phải…
Nghe đến đấy thì Nhã Uyên không thể nghi ngờ gì nữa, liền để lại một tiếng cảm ơn rồi vội chạy ra khỏi canteen. Thậm chí đồ ăn trên tay cũng bị cô nàng tiện tay cho vào chiếc sọt rác cạnh đó không thương tiếc.
—— o0o ——
– Tại sao trong trường mà lại có cái việc đánh nhau như thế này? Ai đó nói cho tôi biết là ai đã làm!
Chắp hai tay sau lưng, cúi người nhìn tình trạng của nữ sinh vẫn còn đang thút thít trước mặt mình, khẽ đẩy gọng kính lên, đằng hắng vài cái rồi ông thầy giám thị đưa mắt nhìn mọi người trong phòng lúc này. Cái giọng ồm ồm của ông ta không khỏi làm Quỳnh Chi sợ đến mức giật nảy người.
– Thưa thầy! Là cô… chị ta.
Sau câu hỏi ấy, Nhật Huy không ngần ngại xoay người chỉ tay về phía Tường Vy đứng đằng sau mình. Định gọi Tường Vy là “cô ta”, nhưng nghĩ nghĩ lại rằng ông thầy giám thị đang đứng kế bên mình nên cậu đành “chỉnh” lại đôi chút.
– Này! Cậu đừng có mà lật lọng như thế. Nếu như không có tôi vô tình đi ngang qua bắt gặp thì có lẽ giờ này nơi dành cho cô bé ấy là phòng y tế rồi nhé.
Tường Vy thấy Nhật Huy mạnh dạn tố cáo mình với thầy giám thị liền ngay lập tức lồng lộn lên. Nhưng thực tế thì đó chỉ là cái vẻ bề ngoài mà thôi, còn trong lòng cô ta thì chẳng có lấy một chút cảm xúc bất ngờ nào…
– Thưa thầy, cậu ta chính là người đã đánh cô bé này. Như thầy cũng vừa thấy, không những vậy mà cậu ta còn cố tình vu khống cho em.
Nhìn cả hai lời qua tiếng lại mà hai lời nói thì đối nhau chan chát, ông thầy giám thị nhăn cả mặt lại.
– Thế hai em có gì để chứng minh lời mình vừa nói?
– …
– Em… em không có…
Nhật Huy nghe thế thì nhận ra mình cũng quá sơ suất rồi, vì thực tế thì cậu cũng chẳng có bất kì cái gì gọi là chứng cứ cả.
– …
– … nhưng em chắc chắn việc này là do chị ta làm, bởi vì trước đây đã nhiều lần chị ta kiếm chuyện với bọn em thưa thầy.
– Cậu nực cười thật. Đó là cái mà cậu gọi là bằng chứng đó à? – biết rõ Nhật Huy đã vào thế bị động, Tường Vy trong lòng liền hả hê quay sang ông thầy giám thị rồi chỉ tay về phía Quỳnh Chi – muốn biết được ai là người gây ra chuyện này thì thầy chỉ việc hỏi nạn nhân là cô bé ấy thì sẽ biết được ai là thủ phạm thôi mà.
Nhận ra điều đơn giản như vậy nhưng mãi nãy giờ bản thân không nghĩ đến mà chỉ lo tra hỏi lung tung; ông thầy giám thị liền hướng Quỳnh Chi kèm theo cái nhướng mày thay cho câu hỏi của mình.
—— o0o ——
– Alo… anh Duy Khang, em Nhã Uyên đây. Nhật Huy nó có chuyện gì đó với Tường Vy mà bị gọi lên phòng giám thị rồi, em mới nghe vài người nói như vậy. Anh mau đến đó đi, em cũng đang trên đường đi đến đó này.
Tức tốc nhắm hướng phòng giám thị mà chạy, chợt Nhã Uyên nhớ đến việc này có lẽ nên cho Duy Khang và cả Thế Long biết nên nhỏ liền lấy điện thoại ra gọi báo tin. Vì sân bóng với lại phòng giám thị gần nhau cho nên khi Nhã Uyên chạy đến nơi thì đã thấy cả hai anh chàng cũng vừa đến.
Không biết có chuyện gì xảy ra ở bên trong nhưng khi cả ba vừa xuất hiện ở trước phòng giám thị thì đã thấy Tường Vy và Trúc Linh cùng nhau đi ra ngoài. Nhìn cái cười nửa miệng của cô ta cùng cái liếc mắt tỏ vẻ trêu ngươi, Nhã Uyên chắc chắc trong đầu rằng Nhật Huy đã có chuyện cho nên cô ta mới trông hả hê đến vậy.
– Em định biện minh cho hành động của mình như thế nào đây?
– Thưa thầy…
– Được rồi! Em có thể về lớp. Nhưng chuyện này sẽ được báo về lớp và phụ huynh của em. Em cũng nên chuẩn bị sẵn cho mình một bản tường trình đi.
Vì là phòng giám thị cho nên cả ba không ai dám bước vào đó mà chỉ đứng bên ngoài nghe ngóng sự việc ở trong. Nghe cái giọng rụt rè pha lẫn sự uất ức của Nhật Huy, cả cái giọng khiển trách của thầy giám thị; Nhã Uyên thật sự lo cho cậu.
Đến khi thấy Nhật Huy lầm lũi trở ra, nhìn cái vẻ mặt như chực trào nước mắt mà Nhã Uyên không khỏi chua xót, bất giác nhỏ nắm chặt lấy hai vai cậu hỏi dồn.
– Cậu có sao không?
Vừa bước ra khỏi căn phòng đó, nhìn thấy Nhã Uyên, còn cả Duy Khang và Thế Long đứng bên ngoài; Nhật Huy lòng muốn chực khóc mà mắt thì cứ trơ ra, dường như bản thân chẳng thể điều khiển được nữa. Cậu đâu có sao, cậu chỉ cảm thấy hỗn độn cảm xúc trong lòng mình lúc này mà thôi…
… Thậm chí cậu chẳng thể rõ rốt cuộc bản thân mình lúc này là nên mang cái cảm giác gì nữa…
Hết chương 15
————————
Thuộc truyện: Tôi yêu em Em trai
- Tôi yêu em Em trai - Chương 2 - Hiểu lầm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 3 - Cảnh Cáo
- Tôi yêu em Em trai - Chương 4 - Sự cố
- Tôi yêu em Em trai - Chương 5: Va Chạm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 6: Sinh Nhật
- Tôi yêu em Em trai - Chương 7: Thầm Lặng
- Tôi yêu em Em trai - Chương 8: Hơi Ấm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 9: Cơn Mơ
- Tôi yêu em Em trai - Chương 10: Nhận Ra
- Tôi yêu em Em trai - Chương 11: Bạn Mới
- Tôi yêu em Em trai - Chương 12: Rối rắm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 13: Đồng Điệu
- Tôi yêu em Em trai - Chương 14: Chớm Nở
- Tôi yêu em Em trai - Chương 15: Đụng độ
- Tôi yêu em Em trai - Chương 16: Uất ức
- Tôi yêu em Em trai - Chương 17: Sập bẫy
- Tôi yêu em Em trai - Chương 18: Trừng phạt
Leave a Reply