Truyện gay: Tôi yêu em Em trai – Chương 6: Sinh Nhật
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Ngay từ sáu giờ chiều Thế Long đã ra khỏi nhà để đến địa điểm tổ chức sinh nhật, mà theo như Nhật Huy được biết thì đó là một nhà hàng năm sao nổi tiếng. Trước khi Thế Long ra khỏi nhà, Nhật Huy còn thấy bố cho anh hẳn một tờ chi phiếu. Tuy không tận mắt nhìn thấy số tiền ghi trong ấy nhưng cậu cũng đoán được giá trị của tờ giấy ấy là cả tá số 0 rồi.
– Chúc mừng sinh nhật, con trai!
Thế Long nhìn tấm chi phiếu trên tay ông Thế Hiển, chần chừ một lát rồi cũng nhận lấy, để lại một câu “cảm ơn bố” rồi xoay người rời đi. Đứng cạnh cửa sổ nhìn Thế Long bước vào xe, Nhật Huy không khỏi cảm thán trước hình ảnh cao lớn đĩnh đạc của anh lúc này. Một chiếc áo ghi lê đen ôm vừa người, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần Âu; chỉ đơn giản như thế thôi nhưng khi khoác lên cơ thể anh chàng lại trở nên đẹp đến lạ.
Mãi ngắm nhìn hình ảnh ấy mà Nhật Huy không biết rằng môi mình đang vô thức vẽ nên một nụ cười mỉm. Cậu chợt nhớ đến món quà buổi tối hôm qua đã cất công cùng Nhã Uyên chọn lựa. Lúc cùng nhau đi mua quà, cả hai đứa cứ hết cầm cái này đến cái kia săm soi, rồi còn tranh luận ỏm tỏi cả một góc siêu thị.
— flash back —
– Hay là tặng hắn cái này nhỉ?
Nhật Huy cầm một con gấu bông trên tay, bóp bóp chóp mũi của nó rồi quay mặt sang Nhã Uyên, tít mắt hỏi. Thời điểm quay đầu nhìn cái thứ Nhật Huy cầm trên tay, nhỏ thiếu điều muốn giật lấy nó mà chọi vào đầu thằng bạn. Nhỏ không hiểu cậu giả ngu hay là ngu thật nữa…
– Trời ạ! Con gấu bông này cậu mua về cho cậu ôm thì hợp lí đấy. Cậu mà tặng hắn cái thứ này á hả? Hắn không nhận là còn may chán, có khi hắn nhìn xong trực tiếp giật lấy rồi xé nát ngay trước mặt cậu cũng không chừng. Ai đời đi tặng quà sinh nhật là một con gấu bông vàng chóe thế này cho một đấng-nam-nhi 18 tuổi hả!
– Thế tặng cái gì bây giờ?
– Cậu đi kiếm cái gì nam tính hơn xem nào…
– Nam tính hả? — Nhật Huy đảo mắt, miệng lẩm bẩm một hồi, bỗng hai mắt sáng lên khi thấy thứ mà cậu nghĩ là hợp với điều kiện Nhã Uyên nói — Có dầu gội X-Men, sữa tắm X-Men, sữa rửa mặt Oxy For Men này… Hay lấy nguyên bộ đi nhỉ?
Nghe lô lốc cái thứ mà Nhật Huy đang kể ra, Nhã Uyên nghĩ cái quyết định đi chọn quà cùng Nhật Huy là một quyết định sai lầm nhất đời, mà đồng thời cũng đúng đắn nhất đời mình, ít nhất là cho đến hiện tại. Nhỏ thầm nghĩ nếu mình không đi cùng thì có khi nó lấy nguyên combo chăm sóc sắc đẹp cho nam giới gói lại rồi tặng người ta cũng không chừng.
*đến đau đầu với nó*
Đương lúc chẳng biết phải chọn cái gì tiếp theo, vô tình lại đập vào mắt nhỏ Uyên là một gian bán đồng hồ nam. Mỉm cười một cái mãn nguyện, Nhã Uyên nghĩ cuối cùng mình cũng có thể sớm giải quyết xong cái vụ này rồi mau mau mà thoát khỏi cái tên đang lóng ngóng đứng cạnh mình đây.
Bước tới gần, Nhã Uyên yêu cầu chị nhân viên cho mình xem một mẫu mà nhỏ cảm thấy sẽ hợp với Thế Long. Thấy thế Nhật Huy cũng tiến về phía đó.
– Cậu xem cái này có hợp với anh Thế Long không? Tớ thấy được!
Cầm trên tay chiếc đồng hồ màu bạc với thiết kế vát cạnh đa giác mười hai góc khá độc đáo, Nhật Huy phải trầm trồ trước nó. Bỗng nhớ ra điều gì đó, cậu ngước lên hỏi chị nhân viên bán hàng.
– Cái này có màu đen không hả chị?
Nhận được cái gật đầu mỉm cười của cô nhân viên, Nhật Huy nghĩ rốt cuộc mình cũng tìm được cho Thế Long một món quà. Cậu còn nhớ rõ có lần xếp đồ cho Thế Long, nhìn vào tủ đồ của anh toàn là hai màu đen trắng, vì thế nên Nhật Huy nghĩ có lẽ màu đen là màu ưa thích của anh. Nhận lấy chiếc đồng hồ màu đen cùng mẫu với cái ban nãy, Nhật Huy nhoẻn miệng cười rồi quyết định sẽ mua nó.
— end flashback —
Cầm hộp quà trên tay, cậu định đợi tối nay sau khi Thế Long xong tiệc mừng trở về thì sẽ tặng anh. Bỗng Nhật Huy lại buồn cười chính bản thân mình, từ khi nào mà cậu lại có cái cảm giác hồi hộp chỉ vì tặng một món quà sinh nhật cho hắn đến vậy, và từ khi nào mà cậu lại bất giác chờ đợi hắn như thế.
Đem món quà để cẩn thận lên bàn, Nhật Huy quyết định thôi đứng ngốc mãi chỗ này mà cầm tab rồi lăn mình ra giường, login vào Facebook kiếm nhỏ Uyên tán gẫu.
– Nâng ly nào. Chúc cho “bạch mã hoàng tử” của chúng ta thêm tuổi mới, ngày càng được các cô em xinh tươi để mắt tới nha.
Bữa tiệc tối hôm nay vô tình Duy Khang trở thành MC kiêm hoạt náo viên cho mọi người. Ở trường lớp, suốt từ năm cấp hai đến giờ, Thế Long luôn là thằng bạn thân duy nhất mà Duy Khang chơi được. Tuy tính tình của thằng bạn này thoạt nhìn không mấy “hợp rơ” với anh, nhưng cũng chẳng hiểu vì lí do gì mà tình bạn ấy đã kéo dài được từng ấy năm. Một khoảng thời gian đủ dài để anh hiểu được bên ngoài cái vỏ bọc lạnh lùng ấy là một con người ấm áp như thế nào, và đằng sau cái ánh mắt vốn lúc nào cũng sắc lạnh lại là một đôi mắt mà chỉ cần dùng tất cả sự chân thành thì sẽ nhận ra nỗi buồn man mác đâu đó. Duy Khang biết đây là thời điểm mà thằng bạn thân của mình buồn nhất. Có ai có thể vui vào cái ngày sinh nhật của mình, khi hình bóng của người mẹ đã sinh ra mình trông như thế nào cũng không thể nhớ rõ, chỉ có thể khơi lại qua những tấm ảnh trắng đen đã phai màu ít ỏi còn sót lại! Vì thế mà mỗi dịp sinh nhật của Thế Long, Duy Khang luôn cố gắng hết sức mình để đem lại cho Thế Long một bữa tiệc sinh nhật sôi động nhất có thể.
Hôm nay Tường Vy vận một bộ váy trắng cúp ngực, với phần đuôi váy xòe rộng và điểm nhấn là những cánh hoa hồng xanh kết bằng voan mỏng. Nhìn hình ảnh Tường Vy lúc này, ai không biết thì chắc chắn sẽ tưởng cô nàng là nhân vật chính của buổi tiệc; có khi còn tưởng tượng cao xa hơn rằng bữa tiệc này là dành cho đôi nam thanh nữ tú đang đứng cạnh nhau kia nữa mất. Mà nếu đã có Tường Vy thì ắt hẳn không thể thiếu sự có mặt của Trúc Linh, cô bạn thân luôn “sát cánh” bên Tường Vy trong mọi hoàn cảnh. Nếu ví bữa tiệc này là một đám cưới, Tường Vy là cô dâu, thì Trúc Linh hẳn là có thể đảm đương trọng trách phụ dâu, vì đêm nay cô ta cũng chưng diện không kém.
Nằm nói chuyện trời chuyện đất với Nhã Uyên một hồi, Nhật Huy bỗng dưng nhận được tin nhắn của Duy Khang.
[em ra ngoài đi, đến chỗ bọn anh đang mở tiệc này. Anh cho xe đến đón rồi nên em cứ ra thẳng cổng luôn nhé]
Đọc xong tin nhắn, Nhật Huy hết ngạc nhiên rồi lại đến phân vân. Cậu không hiểu sao Duy Khang lại gọi mình đến đó, nếu thế thì chứng tỏ đã có sự đồng ý của Thế Long, mà cậu thì lại không hề nghĩ như vậy. Vả lại nếu mà đến, chạm mặt với Tường Vy thì cũng là điều cậu không mong muốn. Xuống lầu nhìn vào màn hình giám sát camera ngoài cổng, Nhật Huy thấy đúng là có một chiếc xe hơi màu đen đỗ đằng trước. Chần chừ một lát, cậu cũng quyết định sẽ đến bữa tiệc. Nhắn cho Nhã Uyên biết mình phải đến tiệc sinh nhật của Thế Long, sau đó Nhật Huy mở tủ tìm cho mình một bộ đồ thật đẹp. Cậu không muốn làm mất mặt Thế Long, cũng như không muốn mình như một con vịt xấu xí giữa đám thiên nga, cậu biết chắc bạn bè của Thế Long đều là con nhà giàu có. Đứng trước gương mất năm phút, mỉm cười hài lòng với diện mạo hiện tại của mình trong gương, Nhật Huy cầm lấy hộp quà rồi ra khỏi phòng.
Trên đường ra cổng, khoảng cách vốn xa vì nhà cậu quá rộng, lại thêm cái cảm giác hồi hộp lúc này nên Nhật Huy có chút cảm thấy đường dài đến lạ. Trông thấy cậu từ đằng xa, hai bảo vệ gác cổng liền mở cửa cho cậu, và không quên kèm theo cái nhìn thân thiện. Đối với cậu chủ nhỏ này, người làm trong nhà ai ai cũng có thiện cảm; thậm chí bác bảo vệ lớn tuổi nhất ở đây còn dặn dò cậu nên trở về nhà sớm một chút.
Không đợi cậu ra đến tận nơi, người tài xế mà cậu đoán là lái xe riêng của Duy Khang đã đến trước mặt cậu chào hỏi.
– Cậu có phải là cậu Nhật Huy?
Gật đầu xác nhận rồi Nhật Huy theo anh ta vào xe.
… nhìn vào gương chiếu hậu, tài xế xe bỗng nở một nụ cười đầy ẩn ý.
– Này! Cậu có chắc là mọi chuyện OK hết rồi chưa?
Kéo Trúc Linh ra một góc khuất của nhà hàng, Tường Vy tỏ vẻ nôn nóng tra hỏi cô bạn.
– Cậu yên tâm, tên này làm được việc lắm, vừa nhắn tin trả lời tình hình rồi, cá đã cắn câu.
Nghe đến thế, Tường Vy đưa mắt ra ngoài nhìn dòng xe tấp nập trên đường phố qua lớp cửa kính, miệng kéo lên một nụ cười đầy thỏa mãn.
– Đó là cái giá mà mày phải trả khi phớt lờ lời cảnh cáo của tao.
Thoáng rùng mình với cái nụ cười của con bạn thân lúc này, Trúc Linh phải công nhận mình ác một thì con nhỏ này nó ác đến mười, vì toàn bộ là nó bày ra, mà mình thì chỉ là người làm theo chỉ thị.
Vài lần giục tài xế chạy nhanh lên một tí, vì Nhật Huy nhận thấy thời gian cũng đã trôi qua kha khá rồi. Cậu chẳng bao giờ thích cái cảm giác ngồi xe ô tô với tốc độ cao, nhưng đi chậm như cái xe này thì đến cậu cũng không chịu được.
– Này anh ơi! Anh có thể đi nhanh hơn một xíu nữa không? Em có thể trễ bữa tiệc mất.
Nhật Huy không biết là anh ta có nghe mình nói hay không, mà vẫn chẳng thấy động tĩnh gì cả. Chồm sang phía trước đập vào vai anh ta một cái để nhắc nhở, đến khi vô tình nhìn vào tấm gương chiếu hậu thì cậu thề là đã thấy anh ta vừa nhoẻn miệng cười đầy ma quái với mình. Nhật Huy cũng không có ngây thơ đến mức không định hình được chuyện gì đang xảy ra. Cảm nhận được có chuyện chẳng lành sẽ xảy đến với mình, Nhật Huy cũng không biết phải làm gì lúc này; nhưng cậu biết đã quá trễ để kêu cứu vì hắn đã cho xe tấp vào bên đường, mà điều đáng sợ là chỗ này vừa thiếu sáng lại chẳng có lấy một bóng người.
Xe vừa dừng, tên tài xế đó lập tức mở cửa ra ngoài. Nhật Huy nghe thấy hắn ta gọi cho hai tên đồng bọn đang ngồi trong góc tối.
– Tụi mày làm gì thì làm đi. Nhưng nhớ không được cho nó thấy mặt, cũng đừng để lại dấu vết gì trên người nó, ít nhất là những chỗ dễ thấy. Xong xuôi thì thả cho nó đi rồi quay về chỗ cũ nhận tiền, rõ chưa?
– Rõ rồi… ông anh cứ để đấy bọn này lo.
Dặn dò đồng bọn xong, tên tài xế quay lại xe, mở cửa sau lôi Nhật Huy ra ngoài; nhưng cậu vẫn cố bám trụ bằng cách nhích người qua phía ghế bên kia rồi dùng chân đạp loạn vào hắn. Dù biết xung quanh vắng đến độ không một bóng người, có kêu thì cũng là vô ích nhưng sự sợ hãi lúc này làm cho Nhật Huy không ngừng la hét.
—— o0o ——
– Mà này, cậu để cái đống bình xịt tuyết với pháo sáng lúc nãy tớ mua đâu rồi? Sao tìm mãi chả thấy vậy.
Nhớ lại lúc nãy khi Thế Long thổi nến bánh sinh nhật, cái tiết mục “màu mè” mình đã cất công lên ý tưởng, cuối cùng lại vì chẳng thấy “đạo cụ” đâu nên đành bỏ qua, Tường Vy ấm ức lắm. Thành công tiết mục đó thì hình ảnh cô bạn gái chu đáo mình tạo dựng sẽ đẹp biết là bao nhiêu, đằng này lúc ấy mình chỉ biết đứng trơ mắt ra mà nhìn, thật tức chết.
– Hình như tớ để quên trên xe rồi. Mà cũng tại cậu, biết tớ có cái tính hay quên mà cái gì cũng đẩy qua bắt tớ cầm. Đáng đời đi.
– Cậu…
– Thôi thôi được rồi! Chuyện nhỏ thôi mà. Quay vào trong đi, không chừng Thế Long đang đợi cậu đấy.
Nghe được câu mát lòng mát dạ từ Trúc Linh, Tường Vy cũng tạm không truy cứu việc ấy nữa.
—— o0o ——
Mãi giãy giụa nên được một lúc sau, Nhật Huy đã ngã nhoài hẳn ra cả băng ghế. Vì mất thăng bằng nên vô tình tay cậu chống xuống sàn ô tô rồi chạm phải thứ gì đó. Nhanh chóng quay lại nhìn thì thấy chúng là mấy bình xịt tuyết và pháo sáng. Vơ đại một vài thứ trong tay, Nhật Huy vội giấu vào áo của mình. Cuối cùng sau một hồi chống cự, cậu cũng bị bọn chúng lôi ra bên ngoài.
– Xin lỗi cậu em, anh đây được trả tiền để làm thế. Có trách thì hãy trách vận của cậu em không được tốt mà thôi.
Nói rồi hắn lên xe bỏ đi, hai tên còn lại ngay sau đó mỗi người một tay lôi Nhật Huy đứng dậy, kéo cậu đến gốc cây gần đấy rồi mạnh bạo quăng cậu xuống đất. Nhìn bọn chúng người thì vặn vặn tay, kẻ thì lắc cổ; từng tiếng răng rắc phát ra làm Nhật Huy cả người bỗng lạnh ngắt. Cẩn thận ngồi dậy lấy tư thế, Nhật Huy đưa tay vào trong áo, kéo ra bình xịt tuyết mà cậu kịp vớ được trên xe ban nãy.
– Hôm nay đổi món, thử cảm giác mấy em trai xem thế nào. Mày phía trên tao phía dưới, thỏa thuận nhé.
Nghe bọn chúng bàn bạc với nhau mà Nhật Huy không khỏi rợn người, nhưng ngay lập tức cậu tự trấn an bản thân mình rằng điều cần làm bây giờ là tìm cách rời khỏi đây chứ không phải là lúc để sợ hãi. Đợi đến khi bọn chúng tiến lại gần, Nhật Huy nhanh chóng giơ bình xịt ra, nhắm mặt cả hai tên mà phun tới tấp. Hai tên kia bị tấn công bất ngờ nên theo quán tính lấy tay che mặt lùi ra sau. Thừa cơ hội đó, Nhật Huy vơ nốt chiếc pháo sáng còn lại. Vì quá gấp nên cầm nó trên tay, loay hoay tìm cách mở mà cậu vài lần suýt đánh rơi. May mắn cho Nhật Huy, loại pháo này không cần dùng bật lửa châm ngòi mà chỉ cần rút đầu pháo ra là đã cháy. Nhìn cây pháo trong tay mình cháy sáng, Nhật Huy không ngần ngại nhắm thẳng mặt của hai tên đó mà lao vào. Cậu nghĩ trong đầu nếu bọn chúng không bị thương thì người đó sẽ chính là mình nên vì thế hành động cũng không chút ngần ngại. Nhận phải hai trận tấn công dồn dập liên tiếp, hai tên kia bị dần cho một trận. Bọn chúng bây giờ mắt đều cay xè, đang không ngừng dùng tay mà xoa, miệng la hét; một tên trong số chúng có vẻ còn bị thương nữa.
– Mẹ kiếp. Thằng chó đẻ. Tao giết mày.
Nhận thấy pháo trên tay rốt cuộc cũng cháy hết, Nhật Huy biết nếu không thừa cơ bỏ chạy lúc này thì mọi thứ đều thành công cốc. Xoay người bỏ chạy, cậu nhanh trí móc ra điện thoại trong túi quần bấm số, gọi Nhã Uyên cầu cứu. Mới chỉ ba tiếng chuông mà Nhật Huy cảm tưởng như nó dài vô tận, đến khi nghe được giọng Nhã Uyên, Nhật Huy mừng muốn rơi nước mắt, vội hét vào trong điện thoại.
– Uyên! Tớ đang bị bắt cóc. Cậu… mau gọi cảnh sát đến… cứu tớ.
Nhật Huy ra sức chạy, vì quá mệt nên thành ra nói không ra hơi.
– Cậu nói gì vậy? Đừng làm tớ sợ. Cậu đang ở đâu.
Chỉ mới một lát trước cậu còn bảo sẽ đi dự sinh nhật Thế Long, thế mà bây giờ đã gọi cầu cứu, Nhã Uyên không khỏi sửng sốt. Nghe câu hỏi của Nhã Uyên, Nhật Huy bất giác đưa mắt nhìn loạn xung quanh xem đây là nơi nào, nhưng cậu đành bất lực vì nơi này thực sự quá vắng vẻ.
– Tớ… không biết nữa. Ở đây… vắng lắm. Nó hình như là một… công viên.
– Đứng lại cho tao. Thằng chó. Để xem mày chạy đâu cho thoát.
– Aaaaaaaa!
– Alo. Nhật Huy… cậu còn đó không? Alo. Cậu nói gì đi…!
Nghe tiếng la hét của bọn chúng ngày một gần, Nhật Huy vô thức quay đầu lại nhìn mà không chú ý phía trước, không may vấp phải đống đá dăm nên ngã nhào xuống. Đầu va phải một viên đá khá sắc, tay chân lại vì đá dăm mà xây xước cả người, Nhật Huy đau đớn nằm đó giẫy giụa, nhìn bọn chúng ngày một tiến lại gần trong sự bất lực.
– Mày giỏi lắm. Dám chơi bọn tao à? Đáng đời mày…
– Định cho mày một đêm sung sướng. Mày lại không biết điều như thế, đừng trách bọn tao ra tay độc ác. Đánh nó đi.
– Aaaa!… Đừng đánh mà…
– Em nói gì cơ? Nhật Huy bị làm sao?
– …
– Em có biết chỗ đó là đâu không?
– …
– Được rồi. Bọn anh đến ngay.
Cả đám đang trong cuộc vui, bỗng điện thoại Duy Khang đổ chuông. Đến khi bắt máy thì lại xảy ra chuyện như vừa rồi, làm ai ai cũng dừng cười đùa mà nhìn anh chàng. Nghe Duy Khang nhắc đến tên Nhật Huy, Thế Long thoáng một chút ngạc nhiên.
– Long! Nhật Huy đang gặp chuyện. Nhã Uyên bảo trên đường đến đây cậu nhóc bị một đám nào đó bắt cóc. Cô bé còn nói đó là một công viên. Xung quanh phạm vi gần nhà mày có cái công viên nào không?
Nghe Duy Khang bảo Nhật Huy bị bắt cóc, Thế Long trong một thoáng trở nên mất bình tĩnh. Suy nghĩ một lát, cuối cùng Thế Long cũng đoán ra được địa điểm Nhật Huy xảy ra chuyện là ở đâu. Không nói không rằng, Thế Long chỉ lên tiếng nói một câu “tao đoán ra được chỗ đó” rồi vội vàng cùng Duy Khang chạy ra bên ngoài lấy xe. Địa điểm mà Thế Long nghĩ đến là một công viên đã bỏ hoang, nơi đó cách không xa nhà lắm, và nó cũng là cái công viên duy nhất trong phạm vi gần đó. Đoán trực giác của mình là đúng, Thế Long vội vã tăng ga lên hết mức có thể, mong tới kịp lúc. Nhìn chiếc xe Ferrari đen bóng đang lao trên đường với tốc độ kinh hồn, mọi người đi bộ xung quanh chỉ biết trố mắt nhìn theo, còn những chiếc xe đang lưu thông ngay lập tức tránh đường, thậm chí tấp hẳn vào lề.
– Tao biết mày gấp, nhưng mà chậm thôi. Nguy hiểm lắm!
Đáp lại Duy Khang là khuôn mặt Thế Long chăm chú vào con đường phía trước, ánh mắt thì đanh lại; nhưng Duy Khang trong phút chốc lại nhận ra được một tia lo lắng ở trong đôi mắt ấy.
– Gọi lại cho cô bạn của cậu ta thử xem.
Duy Khang lập tức làm theo lời của Thế Long, lấy điện thoại gọi lại cho Nhã Uyên lần nữa thì biết được Nhã Uyên cũng đang trên đường cùng bố và anh trai đến cái công viên bỏ hoang mà bố cô đã suy đoán.
Bạn bè của Thế Long thấy chủ nhân bữa tiệc như thế thì cũng chán nản bỏ về. Tường Vy và cả Trúc Linh sau khi thấy Thế Long và Duy Khang tức tốc lao ra khỏi nhà hàng mà không một lời giải thích thì đoán hai người ấy đã biết được chuyện đang xảy ra với Nhật Huy rồi. Vội chạy theo Thế Long nhưng không kịp, hai cô ta đành phải bắt taxi chạy theo.
Rất nhanh đã đến được công viên bỏ hoang đó, Thế Long và Duy Khang xuống xe rồi chạy trong đêm tối mong tìm được Nhật Huy.
– Nhật Huy… em có ở đây không? Anh Duy Khang đây. Lên tiếng cho bọn anh biết em đang ở đâu đi.
– Anh Duy Khang!
Không phải tiếng của Nhật Huy, mà là của Nhã Uyên. Nhỏ vừa mới đến, trong lúc cũng đang chạy xung quanh tìm Nhật Huy thì lại gặp được cả hai.
– Anh có tìm được Nhật Huy chưa?
– Vẫn chưa! Anh chỉ vừa mới đến thôi.
Nhã Uyên nghe thế thì càng trở nên lo sợ hơn. Cô nàng giờ thậm chí đã khóc loạn cả lên.
– Nó có làm sao không hả anh?… Nhật Huy! Cậu ở đâu? Lên tiếng cho tớ đi.
Cả ba cùng với bố và anh trai Nhã Uyên lại chia nhau ra tìm người. Mọi người dùng điện thoại mở đèn pin rồi chạy xung quanh tìm kiếm. Như có dự cảm gì đó, Thế Long tìm đến bên một gốc cây cổ thụ trong công viên, và không ngoài dự đoán của anh, Nhật Huy đang nằm bên cạnh một đống đá gần đó. Vội chạy lại đỡ người cậu lên, Thế Long đưa tai mình lại gần sát miệng cậu thì thấy hơi thở Nhật Huy giờ đã khá yếu, mặt thì chảy đầy máu, tấm áo mặc trên người cũng thấm đẫm màu máu.
Tỉnh lại giữa cơn mê, Nhật Huy chầm chậm mở mắt ra nhìn. Vì ở đây quá tối mà bản thân lại đang quá mệt, mắt dường như không thể mở nổi, cậu không biết người đang ôm mình là ai; nhưng cậu lại cảm thấy vòng tay ấy ấm áp lắm. Biết rằng mình cuối cùng cũng có thể an toàn rồi, Nhật Huy khẽ nhoẻn miệng cười trong bóng đêm một cách yếu ớt rồi ngất đi.
– Cậu ta ở đây. Mau đem xe đến, đưa đi cấp cứu gấp.
Duy Khang vội vã đi về nơi đậu xe rồi vòng xe đến chỗ Thế Long. Bế Nhật Huy trên tay, Thế Long yêu cầu Nhã Uyên mở cửa xe còn mình thì ôm cả người cậu vào trong.
Và rồi chiếc xe lại lần nữa lao đi trong màn đêm…
—— o0o ——
Sau khi Nhật Huy được đưa vào phòng cấp cứu, Thế Long đã gọi điện về nhà thông báo cho bố biết việc Nhật Huy gặp tai nạn. Không lâu sau đó liền thấy cả ông Thế Hiển và mẹ Nhật Huy tất tả chạy vào.
– Nhật Huy nó làm sao? Nó đâu rồi?
– Cậu ta được đưa vào phòng cấp cứu rồi.
Ông Thế Hiển còn giữ được một chút bình tĩnh, nhưng bà Tú Anh lúc này khi nghe tin con mình đã được đưa vào phòng cấp cứu thì đứng không còn vững nữa. Quỵ xuống trong vòng tay của ông Hiển, bà liên tục gào khóc kêu tên Nhật Huy.
Mọi người lúc này không ngừng đi qua lại trước cửa phòng cấp cứu. Nhã Uyên liên tục khóc lóc rồi lại cầu mong cho thằng bạn của mình không có việc gì. Cả hai chỉ mới thân thiết với nhau một thời gian, thật sự cô không hề muốn có bất cứ điều gì xảy ra với thằng bạn thân này, cho dù là nhỏ nhất.
Mỗi người ai cũng mang một tâm trạng khác nhau, ai cũng đứng ngồi không yên, riêng Thế Long lúc này chỉ trầm tĩnh mà nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.
*cậu phải ổn*
—— o0o ——
Một tiếng sau, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng vụt tắt. Cửa phòng bật mở, bác sĩ chỉ vừa bước ra thì bà Tú Anh đã vội lao tới níu lấy tay ông ta mà hỏi tình hình của Nhật Huy.
– Con tôi sao rồi bác sĩ? Thằng bé sẽ không có chuyện gì chứ!
Khẽ đẩy gọng kính, vị bác sĩ thông báo cho mọi người biết Nhật Huy may mắn không bị ảnh hưởng gì nghiêm trọng đến đầu hay phần cứng, chỉ bị xây xát phần mềm, và đầu thì chấn thương nhẹ một chút mà thôi, cánh tay trái có dấu hiệu bị trật khớp nên phải nẹp cố định. Nghe đến đây bà Tú Anh cả lòng nhẹ hẫng đi, rồi lại như kiệt sức mà quỵ xuống, phải nhờ ông Thế Hiển giữ lại.
– Cảm ơn bác sĩ. – Hướng vị bác sĩ già, Thế Long cảm ơn ông ấy đã cố gắng.
Nhìn Nhật Huy nằm trên giường đang được hai nữ y tá đẩy ra ngoài, mọi người đều chạy đến gần để nhìn cậu. Nhật Huy lúc này đầu thì băng trắng xóa, trên mặt chi chít vết thương vẫn đang còn ửng đỏ. Nhìn thấy hình ảnh đứa con trai nhỏ của mình như thế, bà Tú Anh lại lần nữa không kìm nén được, khóc nấc lên. Nhìn tình trạng thằng bạn thân của mình lúc này, Nhã Uyên cũng bất giác đưa tay che miệng ngăn lại tiếng khóc.
– Mời người nhà tránh ra để chúng tôi làm việc. Mọi người có thể đến trước phòng hồi sức để chờ cậu bé tỉnh lại.
Thế Long lúc này chỉ đứng cạnh đó lặng lẽ nhìn Nhật Huy được đưa đi. Trông thấy đôi mắt đang nhắm nghiền, lồng ngực phập phồng an tĩnh, Thế Long bỗng thấy lòng mình ẩn ẩn cái cảm giác… đau.
—— o0o ——
– Chuyện này là thế nào?
Lúc này mọi người đang tập trung chờ trước cửa phòng hồi sức mà Nhật Huy nằm. Vì sức khỏe cậu còn khá yếu nên bác sĩ chỉ cho một đến hai người vào quan sát bệnh nhân, bà Tú Anh thì nằng nặc đòi vào, ở đây mỗi Nhã Uyên là con gái nên nhỏ cũng vào theo. Mọi người lúc này ngoại trừ bố và anh trai Nhã Uyên đã ra về sau khi đưa Nhật Huy đến bệnh viện, còn lại Duy Khang và Nhã Uyên đều không ai muốn ra về. Tường Vy và Trúc Linh lúc này cũng đã xuất hiện tại bệnh viện.
– Là con…
Trông thấy vẻ mặt giận dữ của ông Thế Hiển lúc này, lại đang không ngừng lớn tiếng tra hỏi, Thế Long đành phải nhận rằng việc đó là do mình làm. Duy Khang nghe thấy thế liền tiến tới giữ vai Thế Long lại, ý bảo tại sao lại nhận bừa như thế. Thời điểm cứu Nhật Huy thì Thế Long là người lo lắng nhất, anh chàng cũng là người trực tiếp bế Nhật Huy đến phòng cấp cứu, đó là điều mà ai cũng biết.
Nghe Thế Long trả lời một cách điềm tĩnh như thế, sự tức giận của ông Thế Hiển như càng tăng lên đến đỉnh điểm. Vung tay đấm một đấm thật mạnh vào mặt Thế Long, rồi ông chỉ vào mặt đứa con của mình, không ngăn nổi sự tức giận.
– Mày làm thế với em mày, mày cảm thấy vui không? Thằng bé đó nó có tội gì với mày mà mày ra tay với nó như vậy? Mày có còn là con người không hả? Tao đánh chết mày.
Như không kìm nén nổi sự tức giận, ông lại lao vào Thế Long. Còn Thế Long thì lại không một chút phản kháng, không hề. Thấy vậy Duy Khang đành phải ra sức cản ông Thế Hiển lại với lí do đây là bệnh viện, không nên làm ồn.
Về phần Thế Long, anh chàng buộc phải nhận mình đã làm việc đó vì không muốn mọi chuyện đi quá xa. Nếu không tự mình đứng ra gánh vác trách nhiệm, Thế Long không nghĩ chuyện này sẽ dừng ở phạm vi giải quyết nội bộ gia đình, mà mọi thứ có thể đẩy lên đến mức độ pháp lý. Lý do Thế Long phải làm thế là vì sự thật đằng sau chuyện này, anh chàng đều đã biết tất cả…
— flash back —
– Cậu đã cam đoan với tớ như thế nào mà bây giờ mọi chuyện lại thành ra như thế này hả?
Tường Vy và Trúc Linh sau khi chạy theo đến bệnh viện, đến lúc thấy được Nhật Huy cả người đều là vết thương thì đâm ra bất ngờ. Rõ ràng như kế hoạch đã dặn với bọn chúng thì chỉ được cho nó “vui vẻ” một chút rồi thả nó ra , phải đảm bảo rằng trên người nó không được để lại một dấu vết nào. Mục đích của Tường Vy đó là muốn Nhật Huy phải chịu mặc cảm bản thân dơ bẩn mà thôi đi cái ý định theo đuổi Thế Long. Nhưng cô ta đâu có ngờ rằng cái bọn ngu xuẩn đó lại làm ra loại chuyện thế này.
– Tớ làm sao biết được chứ. Ai mà biết bọn đần đó nó không cần tiền như vậy. Chúng nó mà trở lại đòi tiền, tớ thề là sẽ không cho bọn chúng một xu nào.
– Cậu im đi. Tiền giờ là thứ quan trọng để nói à? Kế hoạch của tớ, cái kế hoạch trả thù mà tớ vắt óc ra chuẩn bị thế là đi toi rồi đấy cậu biết không hả?
Bực mình vì cái sự ngu ngốc của con nhỏ bạn này, Tường Vy nếu không phải tự nhắc bản thân nơi đây là bệnh viện, có lẽ đã trực tiếp tại chỗ này mắng cô ta một trận nên thân rồi.
– Mà cậu cũng thôi đi. Dù sao nó cũng đã thành ra cái dạng đó rồi, thế mà cậu vẫn chưa đủ hả hê sao?
– Cậu có ngu cũng ngu vừa vừa thôi. Ai bảo muốn nó thành ra như thế? Điều tớ muốn là nó bị mấy tên đó đè ra mà làm nhục kìa. Một mũi tên bắn trúng hai đích, hiểu chưa?
– Vẫn chưa hiểu…
– Nếu thế thì nó ắt sẽ tự động rời xa Thế Long của tớ. Mà tớ cũng được hả dạ sau cái vụ ngày hôm qua nữa. Thế không phải một mũi tên trúng hai đích thì là gì? Nhưng vừa rồi cậu còn chưa thấy hay sao? Nó bị như thế, đau một tí, nhưng đổi lại là được Thế Long quan tâm đó, tớ đang tức muốn điên lên đây!
Nhận thấy ánh mắt của Trúc Linh cứ nhìn mình chăm chăm, khóe mắt không ngừng giật giật. Những tưởng cô nàng đang cảm thán trước sự thông minh của mình, nên trong ruột có bao nhiêu thì Tường Vy hào hứng mà phun ra hết bấy nhiêu. Nhưng có lẽ điều mà cô ta nên làm tiếp theo đó là hối hận…
– Ra là vậy!
Đằng sau bức tường cạnh đó, Thế Long với khuôn mặt lạnh băng, chậm rãi bước ra…
Hết chương 6
————————
Thuộc truyện: Tôi yêu em Em trai
- Tôi yêu em Em trai - Chương 2 - Hiểu lầm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 3 - Cảnh Cáo
- Tôi yêu em Em trai - Chương 4 - Sự cố
- Tôi yêu em Em trai - Chương 5: Va Chạm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 6: Sinh Nhật
- Tôi yêu em Em trai - Chương 7: Thầm Lặng
- Tôi yêu em Em trai - Chương 8: Hơi Ấm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 9: Cơn Mơ
- Tôi yêu em Em trai - Chương 10: Nhận Ra
- Tôi yêu em Em trai - Chương 11: Bạn Mới
- Tôi yêu em Em trai - Chương 12: Rối rắm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 13: Đồng Điệu
- Tôi yêu em Em trai - Chương 14: Chớm Nở
- Tôi yêu em Em trai - Chương 15: Đụng độ
- Tôi yêu em Em trai - Chương 16: Uất ức
- Tôi yêu em Em trai - Chương 17: Sập bẫy
- Tôi yêu em Em trai - Chương 18: Trừng phạt
Leave a Reply