Truyện gay: Tôi yêu em Em trai – Chương 14: Chớm Nở
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Tao thích cậu nhóc ấy!
Một câu khẳng định chắc nịch. Nhìn ánh mắt cương nghị của Thế Long cùng với câu nói không thể nào chắc chắn hơn; Duy Khang biết đây không hề là một quyết định nhất thời. Hiểu rõ tính của Thế Long, điều gì nó đã quyết thì đều đã suy nghĩ kĩ càng; và hơn hết là sẽ không bao giờ rút lại lời đã nói. Chính vì điều đó mà Duy Khang cũng không có ý định ngăn cản.
Đứng thẳng người dậy, đi về phía trước mặt Thế Long, Duy Khang đặt tay lên vai thằng bạn mình, kèm theo một lời khuyên mà anh chàng nghĩ là cần thiết vào lúc này.
– Tao không ngăn cản. Với tư cách là một thằng bạn thân của mày, yên tâm là tao sẽ không có mấy cái cảm giác “ghê” gì gì đó như người khác. Tao chỉ khuyên mày một điều mà thôi, điều mà tao nghĩ chính mày cũng biết rõ kể từ lúc xác định sẽ dấn thân vào thứ tình cảm này; đó là miệng lưỡi con người không dễ dàng đâu. Nếu thực sự mày thích Nhật Huy, thì hãy chuẩn bị tinh thần để bảo vệ cậu nhóc khỏi những điều đó. Mày hiểu chứ…!
Nhận được cái gật đầu của Thế Long, Duy Khang mỉm cười hài lòng; thầm nghĩ trong lòng rằng tại sao phải ngăn cản trong khi chính sự xuất hiện của Nhật Huy đã dần thay đổi được thằng bạn mình cơ chứ. Người ta đã chẳng bảo “tình yêu sẽ làm con người sống tốt hơn” đó sao. Tình yêu nào cũng là tình yêu, cũng đều đẹp và thiêng liêng như nhau.
Nhưng nói gì thì nói, cứ nhìn một mặt tình si quá đáng của Thế Long, Duy Khang có phần chưa “tiêu hóa” kịp; thế là trong đầu bỗng nảy ra ý định chọc thằng bạn này một phen.
– Cứ tưởng mày “thẳng” đó giờ, hóa ra lại đi thích mấy em trai. Thế giờ không còn ai tranh mấy em gái xinh tươi với tao nữa à? Chán thế!
Đang trầm tư, bỗng nghe cái câu rửng mỡ ấy của Duy Khang, Thế Long ngay lập tức nhếch môi mình lên, miệng đánh “xì” một cái, lại còn giơ nắm đấm lên ra vẻ đe dọa. Duy Khang thì ngay lập tức trớ người ra sau, cười một trận hả hê rồi xoay người bỏ chạy.
Trông thấy vậy, Thế Long chỉ còn biết lắc đầu bật cười, nhìn lại một lần nữa tấm ảnh của cậu trong điện thoại rồi đem cất vào túi quần, cúi người cầm lấy balo để dưới đất lên sau đó rời khỏi sân thượng…
—— o0o ——
Chờ mãi mà không thấy Thế Long với Duy Khang đâu, mọi ngày đều là hai anh chàng ngồi chờ sẵn mà hôm nay đã tan học được mười phút rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng; Nhật Huy có chút thắc mắc. Lại nhớ đến việc sáng nay Thế Long bị đuổi giữa giờ học, Nhật Huy càng lo lắng hơn. Cậu không biết anh có xảy ra việc gì hay không nữa.
Đương lúc bồn chồn lo lắng đứng ngồi không yên thì thấy Thế Long với Duy Khang từ đằng xa đi đến, Nhật Huy thở phào nhẹ nhõm trong lòng, khuôn mặt cũng vì thế mà không giấu nổi nụ cười.
Thế Long ở đằng xa đã nhìn thấy cậu, từ lúc cậu cứ đứng lên ngồi xuống cho đến khi nhìn chằm chằm về phía mình, ánh mắt thì tít lại vì cười.
Hai ánh mắt chạm nhau một lúc thật lâu cho đến tận khi Nhật Huy cúi đầu xuống đỏ mặt ngượng ngùng. Thế Long trông thấy cảnh ấy thì không khỏi cảm thấy vui trong lòng, môi cũng vì vậy mà bất giác mỉm cười.
Vừa ngồi vào bàn, nhận ra lúc này chỉ có mỗi Nhật Huy ngồi ở đây nên Duy Khang liền thắc mắc. Chuyện Nhã Uyên bị bệnh Duy Khang có biết, nhưng anh chàng nhớ là cả hai vừa quen một cô bạn mới, mấy hôm trước vẫn hay đi cùng cậu. Nói cho gần thì là cô nàng ngồi cùng Nhật Huy – nguyên nhân mà Thế Long “quậy” thành một trận như sáng nay.
– Sao hôm nay em lại ngồi có một mình thế Huy? Cô bạn kia của em đâu? Mà cô bé tên gì ấy nhỉ???
– À! Quỳnh Chi để quên ví tiền ở trên lớp nên quay lại lấy rồi anh.
– Quỳnh Chi à, cái tên đẹp đấy chứ!… Nhành hoa Quỳnh.
Cố tình nhắc đến Quỳnh Chi trước mặt Thế Long, len lén nhìn sang thằng bạn mình; trông thấy một mặt đang nhăn lại không mấy vui vẻ của nó làm cho Duy Khang suýt tí nữa là không nhịn được cười. Cái biểu cảm của nó lúc này cũng như thái độ ban sáng khi thấy Nhật Huy và Quỳnh Chi ngồi cùng nhau đủ để cho Duy Khang biết Thế Long không mấy dễ chịu mỗi khi thấy Nhật Huy nói về cô bé ấy.
Từ trước đến nay, mang tiếng yêu đã không ít lần nhưng chưa từng một lần nào Duy Khang có thể thấy những biểu hiện mà một người đang yêu đáng ra nên có ở Thế Long cả. Thậm chí với Tường Vy là người mà Thế Long quen lâu nhất, Duy Khang cũng chưa từng thấy nó hờn ghen như thế này. Chính vì thế mà Duy Khang phải thầm công nhận một điều, tình yêu thật sự làm con người ta thay đổi đến không ngờ; và Nhật Huy thật sự đặc biệt khi có thể thay đổi được thằng bạn cũng đặc biệt không kém này của mình.
Vừa nhắc thì đã thấy Quỳnh Chi xuất hiện. Nhẹ gật đầu với Thế Long và Duy Khang một cách rụt rè, cô nàng quay sang Nhật Huy ra hiệu cả hai đi lấy cơm.
Cả hai vừa rời đi một lúc, Duy Khang liền quay sang Thế Long, nhếch môi cười nhẹ…
– Mày làm gì mà nhìn cô bé bằng ánh mắt như nhìn “tình địch” đó vậy?
Nhìn Duy Khang và cả cái cười trêu ngươi của nó, Thế Long chẳng nói gì mà chỉ tự mình ngẫm lại một lúc. Anh chàng nhận ra mình thế mà lại vô tình xem cô bé đó là tình địch. Mặc dù thật sự không thích sự xuất hiện của Quỳnh Chi bên cạnh Nhật Huy, nhưng Thế Long biết có lẽ mình đã phản ứng có phần thái quá rồi; vì dù gì thì cô cũng là con gái.
—— o0o ——
Nhận thấy cả hai đã quay lại, Duy Khang huých huých vào tay Thế Long, ra hiệu cho thằng bạn.
– Quỳnh Chi, cẩn thận!
Thế Long vừa ngẩng đầu lên thì chỉ kịp nghe Nhật Huy từ đằng xa gọi lớn một tiếng, còn sự việc phía sau thì…
[choanggggggg]
Cầm hai đĩa thức ăn trên tay, chỉ còn chưa đến hai bước chân nữa là đã đến được bàn mình thì bất ngờ cô bạn ngồi bàn kế bên đứng dậy, vô tình tông mạnh vào Quỳnh Chi làm cho hai đĩa thức ăn trên tay cô không còn khả năng nào khác là đổ ập xuống. Nhưng chuyện đã ít rắc rối hơn nếu “đích” đến của chúng không phải là người Thế Long…
– Em… em xin lỗi!
Quỳnh Chi nhìn thấy người Thế Long giờ dính dớp đầy thức ăn thì không ngừng dùng tay phủi loạn. Nhưng đáp lại là cái tránh người đầy hờ hững cùng khuôn mặt không mấy vui vẻ.
– Anh có sao không? Có bị bỏng không?
Nhìn Thế Long nhăn mặt thì Nhật Huy lại lo Thế Long có thể bị bỏng bởi vì cậu thấy thức ăn vẫn còn nóng hổi, cơm còn đang bốc khói nghi ngút.
Nghe Nhật Huy hỏi thế thì Quỳnh Chi lại càng bối rối hơn. Tuy không hoàn toàn là lỗi của mình nhưng dù gì thì đĩa cơm cũng là từ tay mình đổ xuống. Rụt rè nhìn sang Nhật Huy thì lại bắt gặp nụ cười cùng cái lắc đầu ý bảo không phải lỗi của mình, nhưng không vì thế mà Quỳnh Chi thôi áy náy.
– Tôi không sao… – Nhìn đến ánh mắt có phần lo lắng của Nhật Huy, Thế Long khựng lại đôi chút.
– Thôi mày đi vào nhà vệ sinh rửa sơ qua xem sao…
Cũng không còn cách nào khác, Thế Long đành vơ đống khăn giấy trên bàn lau tạm người rồi hướng nhà vệ sinh đi thẳng, để lại cái nhìn đầy lo lắng của Nhật Huy và ánh mắt bối rối của Quỳnh Chi.
– Xin lỗi mọi người.
– Không sao cả mà, cũng đâu phải lỗi của cậu!
– Nhật Huy nói đúng rồi đấy, không phải lỗi của em. Đừng lo! Thế Long nó không trách ai vì cái việc cỏn con này đâu. Em yên tâm…
Nắm lấy vai Quỳnh Chi, lay lay để trấn an cô bạn của mình; rồi Nhật Huy lại chợt nhớ ra gì đó…
—— o0o ——
Loay hoay với chiếc áo của mình mãi mà không sao làm bay đi mất cái mùi thức ăn được. Thậm chí tình hình càng tệ hơn, chiếc áo ướt nhẹp bám vào da thịt làm cho Thế Long phải cởi phăng ra ngay lập tức.
Quăng chiếc áo vào bồn rửa mặt, chống hai tay vào bệ đỡ, Thế Long biết có làm gì thì hiện tại vẫn sẽ chẳng thể mặc được. Nhưng cũng không thể đứng đây mãi thế này nên anh chàng đành móc điện thoại ra “cầu cứu” Duy Khang bên ngoài.
[Chụt… chụt…]
[Anh… từ từ đã nào!]
Đang lúc hí hoáy bấm số , chỉ vừa đưa điện thoại lên tai, chưa có lấy một tiếng chuông nào đổ mà thay vào đó thì lại nghe được những âm thanh này; và dĩ nhiên Thế Long hiểu những âm thanh đó là gì. Chuyện học sinh trong trường “tranh thủ” giờ nghỉ trưa đã không còn là chuyện lạ.
– Anh Thế…
Đang đưa mắt nhìn về căn phòng phát ra tiếng động đó thì chợt nghe tiếng bước chân phía ngoài cửa. Quay lại nhìn, nhận ra là Nhật Huy nên Thế Long vội bịt miệng cậu, đẩy vào căn phòng trống gần nhất rồi chốt cửa lại.
[Khoan đã… có người]
Tên con trai – một trong hai chủ nhân của đống âm thanh hỗn độn ban nãy, phát hiện bên ngoài có người nên len lén mở cửa ra nhìn. Lạ là mới vừa nghe thấy tiếng nói nhưng hiện tại thì bên ngoài lại chả có đến một bóng người, chỉ có một chiếc áo bẩn chẳng rõ ai vứt trên bồn rửa. Lắc lắc đầu mình, nghệch mặt ra một chốc suy nghĩ rồi hắn quay trở lại với “đại sự” vẫn còn đang dang dở…
Bịt chặt miệng Nhật Huy lại, đến khi nghe tiếng đóng cửa từ phía bên kia, Thế Long mới nhìn lại cậu nhóc đang bị mình ép đứng trong cái phòng bé tí teo này *đoán ra được phòng gì rồi phải không nào ^^*.
Nhìn khuôn mặt Nhật Huy đang ngày một đỏ lên, Thế Long biết mình đã không cho cậu thở cũng khá lâu rồi, bèn lập tức buông tay ra. Trông cậu tựa vào tường thở hổn hển, anh chàng bỗng dâng lên chút xót xa trong lòng. Rồi mãi một lúc sau Nhật Huy mới có vẻ ổn lại một tí.
– Anh…
– [xuyyyy]
Thế Long đưa tay lên miệng ý bảo cậu nói nhỏ lại. Thật ra thì anh chàng không muốn làm gián đoạn “cuộc vui” của người khác trong cái tình cảnh này vì dù sao thì cũng là chuyện không mấy hay ho; cũng không muốn họ cảm thấy e ngại…
Nhưng khi nhìn lại việc mình cùng với Nhật Huy đang chen chúc nhau trong cái không gian không mấy rộng rãi, nếu không muốn nói là quá đỗi chật hẹp thì Thế Long mới nhận ra ý tốt của mình đã vô tình kéo cả hai vào cái tình cảnh này.
– Sao cậu vào đây?
– Em mang áo cho anh.
—— Flashback ——
Nắm lấy vai Quỳnh Chi, lay lay để trấn an cô bạn của mình; rồi Nhật Huy lại chợt nhớ ra gì đó…
– À! Em nhớ rồi… trong balo của em còn một chiếc áo của anh ấy.
Nhật Huy chợt nhớ chiếc áo lúc trước mang cho Thế Long vẫn còn để trong balo mình. Tuy mấy hôm sau đó cậu không còn đem đến sân bóng mỗi giờ ra chơi cho anh nữa nhưng vẫn hằng ngày lấy ra giặt, sấy rồi cất cẩn thận vào túi bảo quản.
– May đấy… em mang vào cho nó thay đi.
Lấy ra chiếc túi nho nhỏ trong balo, Nhật Huy mỉm cười vì thật may là việc mình làm lúc trước hiện tại lại có dịp phát huy tác dụng.
– Huy này, giúp Chi xin lỗi anh Thế Long nhé!
– Được rồi. Cậu đừng để tâm đến việc đó nữa… tớ sẽ chuyển lời. Thế nhé!
Gật đầu với Quỳnh Chi, lay lay vai trấn an cô bạn của mình rồi Nhật Huy đứng dậy rời đi.
—— End Flashback ——
Nhìn chiếc áo trong tay Nhật Huy, Thế Long chợt nhớ đến lúc trước, khi mà cậu vẫn còn hằng ngày đến sân bóng rồi để khăn áo ở đó cho mình. Anh chàng không khỏi tự trách bản thân đã quá vô tâm khi từng có ý niệm khinh miệt cậu, để bây giờ chính mình lại cần chiếc áo ấy hơn bao giờ hết. À mà không, phải gọi là cần cậu thì có lẽ đúng hơn; bởi hiện tại Thế Long lại tha thiết muốn được cậu hằng ngày quan tâm đến mình như trước đây.
– Anh mau thay vào đi.
Thật tình mà nói thì Nhật Huy cảm thấy tình cảnh lúc này có chút không thoải mái cho lắm. Một phần vì không gian chật hẹp giữa cái mùa nóng nực làm trán cậu đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi; phần vì bản thân đang đứng sát vào người Thế Long, chỉ còn chưa đến một gang tay nữa thì mặt cậu dán hẳn vào ngực anh chàng luôn rồi.
Đỏ mặt vì cái tư thế này mà chẳng biết làm gì ngoài cố gắng nép mình vào tường, thậm chí Nhật Huy còn nghe rõ mồn một cái mùi nam tính từ người của Thế Long.
– Hay… để em đi ra ngoài nhé. Trong này chật quá.
Chỉ vừa mới xoay người định ra ngoài, tay còn chưa chạm vào nắm đấm cửa thì cậu đã bị Thế Long đưa tay ôm eo kéo lại phía sau, ngã hẳn vào người anh chàng. Vì bị kéo bất ngờ mà tay Nhật Huy cũng vô thức chạm vào tay của Thế Long hiện đang đặt trên bụng mình, thành ra nếu không tính toán chi li đến địa điểm không mấy đẹp đẽ thì chính xác là cả hai đang… ôm nhau đúng nghĩa; bởi cả người cậu đang tựa sát vào người anh, đầu thì tựa hẳn vào hõm cổ Thế Long. Không phải nói thì cũng rõ Nhật Huy đang bất ngờ thế nào. Cậu thật không biết nếu còn ở trong cái gian phòng chật chội này thì bao nhiêu tư thế ám muội còn diễn ra nữa.
Tuy nãy giờ ngượng lắm, mặt đã đỏ cả lên thế nhưng oái ăm thay là Nhật Huy không thể phủ nhận việc bản thân thật sự… thích cái cảm giác này: cái khoái cảm của sự va chạm trong lén lút. Giờ cậu mới hiểu tại sao những kẻ mèo mỡ gà đồng với nhau thường chọn những nơi chật chội và dễ bị phát hiện, hóa ra là vì cái cảm giác mới lạ ấy.
– Bọn họ còn chưa ra.
Biết rằng đó chỉ là cái cớ để giữ cậu bên mình lúc này thôi, biết rằng cái địa điểm như thế này hoàn toàn chẳng lý tưởng chút nào cho những cảnh mùi mẫn; nhưng Thế Long thật sự mong cho cái đôi kia mãi đừng ra. Sự tiếp xúc ở cự ly cực gần nãy giờ làm máu trong người Thế Long ngày một càng nóng lên, và điều đó càng làm cho anh chàng chắn chắn được một điều rằng việc thích cậu, muốn cậu là của mình không hề là lỗi giác…
Nhắm mắt lại để thưởng thức mùi hương từ mái tóc của Nhật Huy, mặc cho cậu đang co quắp cả người dường như để tránh sự tiếp xúc thân thể với mình; Thế Long cảm thấy cậu nhóc đang nằm gọn trong lòng mình thật nhỏ bé, khiến bản thân không ngừng dâng lên cái cảm giác muốn bảo vệ.
– Anh… anh sao thế?
– …
– Em ra ngoài đây…
Nhận ra mình đang làm cho cậu sợ, Thế Long vội buông Nhật Huy ra. Không biết vì ngượng hay là vì giận, chỉ thấy cậu cúi cúi đầu mà không nhìn thẳng vào mình, để lại một câu rồi nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.
—— o0o ——
– Mặt Huy sao lại đỏ như vậy? Huy không khỏe hả?
Trông thấy Nhật Huy ánh mắt cứ như mơ màng đâu đâu khác hẳn với cái vẻ xông xáo lúc ban nãy, cùng với khuôn mặt đỏ au khiến cho Quỳnh Chi cứ lo cậu có chuyện.
– Không… tớ không sao…
– Huy chuyển lời xin lỗi giúp Chi với anh Thế Long chưa?
Nhìn ánh mắt chờ đợi của Quỳnh Chi, Nhật Huy chợt nhớ ra là mình đã quên khuấy mất việc đó. Nhưng cậu chắc chắn là Thế Long sẽ chẳng để tâm đến chuyện này nên đành nói dối cô nàng.
– Anh Thế Long nói không có gì cả. Anh ấy không có để bụng cậu đâu.
Quỳnh Chi nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nãy giờ cứ nhăn lại vì áy náy cũng dần giãn ra. Mỉm cười với Nhật Huy, Quỳnh Chi cảm thấy vui vì anh chàng Thế Long đó không có ác cảm gì với mình. Bất giác nhớ lại lúc nãy bản thân vì cuống mà cứ động chạm loạn xạ trên người anh chàng, Quỳnh Chi thoáng một chút đỏ mặt. Đó là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với anh chàng đó như vậy.
Duy Khang thì không có hỏi gì, tận khi Thế Long một thân quần áo chỉnh tề trở ra cũng vẫn thế; đơn giản bởi không cần hỏi thì bản thân cũng biết điều gì xảy ra với cả hai trong đấy. Khẽ mỉm cười vì cái ý nghĩ trong đầu mình lúc này, Duy Khang nhìn sang Thế Long rồi đưa tay vỗ vỗ vai thằng bạn, miệng lầm bầm…
“khá lắm”
Nhật Huy tuy không có nghe thấy điều Duy Khang nói với Thế Long, nhưng ánh mắt của anh chàng đủ để cậu biết chắc chắn Duy Khang đang đề cập đến chuyện vừa xảy ra.
– Cảm ơn anh vì không trách em chuyện ban nãy.
Thế Long bất chợt nghe Quỳnh Chi lên tiếng, biết cô nàng đang nói với mình, nhưng vấn đề là câu nói có phần khó hiểu vì bản thân mình từ nãy đến giờ vẫn chưa có đá động điều gì đến việc ban nãy. Rồi khi nhìn sang Nhật Huy đang nháy nháy mắt ra hiệu, Thế Long mới lờ mờ hiểu được, bèn hướng Quỳnh Chi buông một câu nhẹ hẫng.
– Không sao.
Bữa trưa hôm đó cuối cùng cũng diễn ra suôn sẻ mà không có bất kì trở ngại nào nữa xảy ra. Nhưng có một điều mà cả bốn người không hề biết, đó là sự việc tưởng chừng như vô tình kia thì lại là một kế hoạch nhỏ đã được chuẩn bị từ trước…
—— Flashback ——
– Cậu thật sự chẳng được việc gì cả. Tớ đã bảo phải làm sao cho thằng nhóc kia ngã cơ, chứ không phải con nhỏ đó.
Trúc Linh sau khi thấy cô bạn “cấp dưới” của mình hớn hở chạy đến báo công, lại nhìn đến cái cảnh hỗn loạn cách mình vài bàn, nhận ra người bị tông phải không phải Nhật Huy mà lại là con nhỏ bạn mới của cậu thì liền nổi đóa.
Còn Tường Vy không tức vì hỏng kế hoạch, mà tức vì cái cảnh con nhỏ đó đang động chạm vào người của bạn trai mình. Sở dĩ cái kế hoạch nho nhỏ này bày ra là để có cớ cho Thế Long ác cảm với Nhật Huy hơn; nhưng hiện tại thì dường như đã phản tác dụng, bản thân lại phải chứng kiến cái cảnh khó chịu ấy.
– Các cậu thôi đi… kế hoạch nhỏ thất bại thì ta triển khai kế hoạch lớn. Không có gì có thể làm khó được Tường Vy này cả.
Chỉ mới như thế đã đủ để cô nàng lồng lộn lên, nếu biết được những việc đằng sau đó nữa, có lẽ cô ta sẽ không sống nổi cũng không chừng.—— End Flashback
—— o0o ——
Sau hai ngày nghỉ phép thì Nhã Uyên đã trở lại lớp. Giống như Nhật Huy lúc trước, vừa đến lớp gặp được Nhật Huy là cô nàng đã nhảy cẫng lên, lao ngay đến ôm chầm lấy cậu.
– Aigoo! Tớ nhớ cậu quá đi.
Bất lực nhìn Nhã Uyên “vồ vập” cơ thể bé nhỏ của mình, Nhật Huy thiếu suýt nữa nghĩ người vừa khỏi bệnh là mình chứ không phải là con nhỏ này mất.
*bệnh gì mà khỏe như voi vậy trời*
– Chúc mừng Uyên khỏi bệnh nhé!
– Cảm ơn cậu!
Nghe cô bạn Quỳnh Chi lên tiếng, Nhã Uyên đưa mắt sang nhìn, không quên đáp lại bằng một nụ cười nhẹ rồi lại quay sang tiếp tục huyên thuyên với Nhật Huy.
Đứng kế bên nhìn hai cô cậu đùa giỡn với nhau, Quỳnh Chi có chút buồn lòng. Thật sự cô biết dù cho cố gắng bao nhiêu thì bản thân mình và bọn họ sẽ chẳng thể nào hòa hợp được với nhau như mối quan hệ của Nhã Uyên và Nhật Huy. Nhìn hai người cười đùa với nhau một cách thoải mái, trong một thoáng Quỳnh Chi cảm nhận được sự hiện diện của bản thân mình trở nên thừa thải hơn bao giờ hết.
Mải “tay bắt mặt mừng” với nhau mà thậm chí khi Quỳnh Chi đã rời đi rồi, Nhật Huy và Nhã Uyên vẫn không phát hiện ra. Chính vì vậy mà cả hai cũng không nhận ra được ánh mắt buồn bã của cô bạn ấy.
Lặng lẽ xoay người về lớp, nhường lại không gian cho hai người bạn duy nhất ở lớp này của mình; Quỳnh Chi không giấu nổi ánh mắt ươn ướt. Bỗng cô nàng nghĩ trong lòng, rằng cuộc sống của bản thân mình liệu rồi có khi nào sẽ được cười hạnh phúc như người khác hay không. Nhìn nụ cười của Nhã Uyên, nhìn vẻ mặt vui vẻ của Nhật Huy, nhìn hằng ngày các cô chiêu cậu ấm ở trường này được bố mẹ đưa đón, nhìn người khác có bạn có bè; Quỳnh Chi thật sự tủi thân. Cuộc sống ở quê ai cũng nghèo khó như nhau nên bạn bè chơi với nhau rất chân tình; chính vì thế mà sự xa cách dường như là con số không. Còn ở đây, may mắn là Quỳnh Chi vẫn tìm thấy tình bạn từ hai người bạn này, thế nhưng bản thân đôi lúc vẫn không sao xóa bỏ đi được bức tường vô hình ngăn cách giữa mình với họ vì cái mặc cảm giàu nghèo còn phảng phất đâu đó.
Cuộc sống vốn vô vàn khó khăn dường như đã che lấp mất nụ cười trên khuôn mặt xinh xắn của Quỳnh Chi. Gánh nặng mưu sinh vẫn luôn là nỗi lo thường nhật đối với gia đình cô. Mỗi ngày cứ sau buổi học, chưa kịp để bản thân có thời gian nghỉ ngơi thì lại phải chạy thật nhanh về nhà, nấu nướng cho đứa em trai nhỏ của mình vì mẹ cũng chỉ có thể tối muộn mới xong công việc trở về. Xong xuôi hết thì cô nàng lại tất tả chạy đến nơi làm thêm, bắt đầu một ca làm việc bận tối mắt tối mũi. Rồi khi về đến nhà thì đã là mười một giờ khuya, cái thời điểm mà bao bạn bè cùng lứa đã có thể an giấc trên chiếc nệm ấm của mình thì lại là lúc cô nàng ngập đầu trong sách vở. Đêm đến chính là thời điểm duy nhất trong ngày mà Quỳnh Chi mới có thể yên tĩnh học bài.
Tuy nhiên chính vì thế mà trong người con gái tưởng chừng như nhỏ nhắn đó lại là một nghị lực rất lớn. Không vì hoàn cảnh mà đầu hàng trước cuộc sống, Quỳnh Chi luôn cố gắng để theo đuổi việc học. Cô biết chỉ có học đến nơi đến chốn mới có thể giúp mẹ và đứa em trai, cũng như chính bản thân mình rồi sẽ được một ngày thoát khỏi cảnh sống nghèo khổ đeo bám bấy lâu.
Quay trở lại với hiện tại, quay trở lại với nỗi buồn trong lòng mình lúc này; Quỳnh Chi lại nghĩ hóa ra thế mà lại hay…
…Ít nhất điều đó sẽ làm cho bản thân mình bớt đi cái cảm giác áy náy trong lòng…!!!
Ngước mắt lên nhìn những chiếc lá khô đang nhẹ rơi trong gió, nhìn từng đàn chim đang tự do sải cánh trên bầu trời; Quỳnh Chi lại tự đặt ra cho mình thêm một câu hỏi, rằng biết đến khi nào bản thân mới có thể được một lần tự làm chủ cuộc sống của mình đây…???
Hết chương 14
——————
Thuộc truyện: Tôi yêu em Em trai
- Tôi yêu em Em trai - Chương 2 - Hiểu lầm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 3 - Cảnh Cáo
- Tôi yêu em Em trai - Chương 4 - Sự cố
- Tôi yêu em Em trai - Chương 5: Va Chạm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 6: Sinh Nhật
- Tôi yêu em Em trai - Chương 7: Thầm Lặng
- Tôi yêu em Em trai - Chương 8: Hơi Ấm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 9: Cơn Mơ
- Tôi yêu em Em trai - Chương 10: Nhận Ra
- Tôi yêu em Em trai - Chương 11: Bạn Mới
- Tôi yêu em Em trai - Chương 12: Rối rắm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 13: Đồng Điệu
- Tôi yêu em Em trai - Chương 14: Chớm Nở
- Tôi yêu em Em trai - Chương 15: Đụng độ
- Tôi yêu em Em trai - Chương 16: Uất ức
- Tôi yêu em Em trai - Chương 17: Sập bẫy
- Tôi yêu em Em trai - Chương 18: Trừng phạt
Leave a Reply