Truyện gay: Tôi yêu em Em trai – Chương 10: Nhận Ra
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Nhật Huy không biết có phải bản thân mình đang mất trí tạm thời hay không, mà thậm chí cả khi Thế Long chậm rãi mở mắt ra, bắt gặp hành động đó của cậu; nhưng cậu dường như cũng không có tỏ ra một chút e dè nào mà chỉ biết nhìn thẳng vào đôi mắt của anh lúc này…
Thế Long đang ngủ bỗng cảm nhận khuôn mặt mình âm ấm, dường như đang được bàn tay của ai đó vuốt ve. Mở mắt ra thì anh chàng liền nhìn thấy khuôn mặt của Nhật Huy vẫn đang nhìn mình chăm chú với ánh mắt mơ màng như đang giữa giấc mộng. Thế Long bỗng chốc cũng không biết phải phản ứng như thế nào trong khung cảnh này. Tâm trí giằng xé hai ý nghĩ, nếu không thể cự tuyệt, không thể đẩy tay cậu ra, thì chỉ có thể là để Nhật Huy tiếp tục như thế. Cái xúc cảm nơi bàn tay nhỏ mềm mại trên đôi mày của mình, Thế Long thật không biết diễn tả nhưng thế nào nữa.
Cái cảnh ấy diễn ra trọn năm phút thì phải, rồi có vẻ như chính cả hai cũng thấy không khí lúc này không được đúng cho lắm, nên Nhật Huy thì chuyển mắt sang dán lên trần nhà, chốc chốc vẫn cứ len lén liếc mắt sang nhìn Thế Long; còn Thế Long thì ngồi thằng người dậy, nắm tay ho khan. Được một lúc Thế Long cũng đứng lên, ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ để bàn đầu giường Nhật Huy, cảm thấy đã không còn sớm nữa liền lên tiếng nhắc cậu.
– Cậu làm vệ sinh đi, tôi về phòng đây.
Nhìn theo bóng Thế Long rời khỏi phòng mình, trong đầu Nhật Huy không ngừng lởn vởn hàng tá câu hỏi.
*Anh ấy ngủ suốt đêm bên cạnh mình sao?*
—— o0o ——
Sáng hôm ấy sau khi cùng nhau ăn điểm tâm xong, Nhật Huy không ngờ rằng Thế Long vẫn nhớ lời hứa làm bài tập giúp mình. Thời điểm trông thấy anh sang gõ cửa phòng mình với lời đề nghị “để tôi vào làm bài giúp cậu”, Nhật Huy dường như lại khám phá ra được một góc khác của con người Thế Long. Không phải là một tên con trai vô tâm như trước đây cậu đã từng nghĩ, mà bây giờ là một người luôn để tâm đến mọi việc xung quanh, và đặc biệt là luôn giữ đúng lời hứa.
Khoảnh khắc ngồi cạnh Thế Long, cùng nhau làm bài tập, Nhật Huy cứ cảm thấy tim mình đập loạn, hơi thở gấp gáp mà lại chẳng dám biểu hiện chúng ra bên ngoài, cậu bất giác lại sợ Thế Long nhận ra được cái phản ứng không bình thường đó của mình. Nhiều lúc đang làm bài mà Nhật Huy không thể ngăn mình chú ý đến khuôn mặt của Thế Long. Người ta nói quả thật không sai, người con trai lúc chăm chú luôn là lúc hấp dẫn nhất. Nhật Huy rất thích những lúc Thế Long cười, mà cậu thích cả cái nét mặt điềm tĩnh của Thế Long lúc này nữa.
Thế Long biết rõ lúc nào thì cậu chăm chú làm bài, và biết cả khi nào thì cậu chăm chú… nhìn mình. Đôi khi không hiểu bài, cảm thấy cậu cứ ngồi mãi đó một lúc lâu, chốc chốc còn vô tình cắn đầu bút; Thế Long đều nhìn sang, không báo trước mà bất chợt chỉ vào vở, giảng giải cho cậu. Nhìn cái vẻ mặt nhăn nhó trông đến ngộ của cậu mỗi khi “bí”, trong lòng Thế Long lại thầm cười. Anh chàng không ngờ cái cậu nhóc lúc nào cũng rụt rè e dè với mình dạo trước, thật sự lại có thể tạo ra nhiều biểu cảm trên khuôn mặt đến vậy. Thế Long vẫn nhớ rõ cái khuôn mặt bình lặng mỗi khi ngủ; biểu cảm sợ hãi khi cậu mơ thấy ác mộng; nụ cười mơ hồ khi nằm trong lòng mình vào cái đêm cậu xảy ra tai nạn, cái nét buồn bã khi hai ánh mắt chạm vào nhau ở bệnh viện ngày đó; những khi cậu len lén nhìn chăm chú khuôn mặt mình; và cả cái biểu cảm buồn cười lúc này nữa. Thế Long cũng chú ý đến cái động tác “đặc trưng” của Nhật Huy mỗi khi cậu bối rối đó là gãi gãi sống mũi. Chẳng hiểu sao từng biểu cảm, từng cử chỉ của cậu nhóc này, bản thân anh chàng đều luôn bất giác ghi vào trong kí ức của mình.
Cả hai ngồi làm cùng nhau mất hai giờ đồng hồ thì cuối cùng cũng giải quyết xong đống bài tập về nhà của Nhật Huy. Nhìn đống bài tập cao ngất, Nhật Huy nghĩ nếu không có Thế Long làm giúp mình, có lẽ cả ngày hôm nay cậu phải chôn chân trong phòng với đống bài tập này mất.
– Cảm ơn anh!
Hướng Thế Long nói ra lời cảm ơn, Nhật Huy nhìn anh mỉm cười. Thế Long nhìn cậu, để lại một câu “không có gì” rồi xoay người rời khỏi phòng. Trước khi đóng cửa, Thế Long vẫn không quên nhắc cậu một câu.
– Cậu vừa khỏi bệnh, nên ra ngoài trời hóng gió. Đừng ở trong nhà mãi thế.
Nghe Thế Long nói vậy, Nhật Huy suy nghĩ trong tích tắc rồi tự dưng cũng trở nên bạo dạn hơn, nói với ra Thế Long đang còn ngoài cửa.
– Vậy buổi chiều anh dạy em tập bơi được không?
Nhật Huy thấy anh chàng chần chừ một lúc như để suy nghĩ điều gì đó, sau mới hướng cậu gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý rồi khép cửa lại, trở về phòng mình.
—— o0o ——
Cuối cùng thì ngày Chủ Nhật cũng trôi qua với hai anh em một cách bình lặng. Buổi sáng thứ Hai luôn là ngày mà đa số học sinh đều cảm thấy chán ghét, nhưng Nhật Huy ngược lại có chút hồi hộp. Cậu không biết với thái độ hiện tại của Thế Long, thì một ngày đi học chung sẽ là như thế nào.
Sau khi cùng nhau ăn điểm tâm rồi về phòng chuẩn bị quần áo, đến lúc trở ra thì Nhật Huy thấy Thế Long đang đứng tựa vào xe đợi mình. Nếu như trước đây thì chắc chắn sẽ không thể nào bắt gặp được hình ảnh này. Đừng nói là đợi, đến cả một cái nhìn chứng tỏ anh quan tâm đến sự có mặt của cậu cũng chẳng hề có nữa kia. Cảm thấy ánh mắt của Thế Long đang dán trên người mình, Nhật Huy chỉ biết cúi đầu len lén mỉm cười, chân bước thật nhanh ra xe.
Khi tới trường, Nhật Huy vừa xuống xe thì cũng vừa đúng lúc thấy Nhã Uyên đến. Một tuần không gặp ở trường làm cả hai lúc này thấy nhau mà như bắt được vàng vậy. Bỏ qua những ánh mắt của mọi người xung quanh lúc này, cả hai lao vào ôm chầm lấy nhau rồi nhảy cẫng lên, như sợ nếu không làm thế thì mọi người không biết rằng hai cô cậu đang vui mừng vậy. Sau một hồi quấn lấy nhau, thời điểm buông ra thì Nhã Uyên bất giác chú ý đến sự hiện diện của Thế Long đứng ngay sau Nhật Huy lúc này. Thề có trời là trong một khoảnh khắc tí ti, nhỏ đã liên tưởng đến hình ảnh một ông chồng theo sau bà vợ hôm họp lớp gặp lại bạn cũ vậy. Nháy mắt với Nhật Huy một cái đầy ẩn ý, mà nhìn cái vẻ mặt đang đỏ dần đều lên vì ngượng, nhỏ biết cậu cũng đã hiểu được ý của mình.
– Tạm biệt anh! Đầu tuần tốt lành
Nhật Huy nhìn sang Thế Long, miệng lắp bắp chúc anh một câu rồi cùng kéo Nhã Uyên đi thẳng về dãy lớp của mình. Thế Long đứng đó trông theo cái dáng thấp bé của cậu đang lon ton chạy cho kịp giờ, rồi cũng chầm chậm rảo bước đi về khu của mình.
—— o0o ——
– Này! Khai tớ xem… cậu với anh Thế Long ổn rồi có phải không?
– Tớ không chắc. Nhưng… có vẻ là thế.
Nhìn cậu bạn của mình với cái nhìn để lộ rõ sự tò mò, Nhã Uyên nghĩ cuối cùng thì thằng bạn của mình cũng không còn phải sống với một ông anh mặt lạnh như tiền, ánh mắt thì lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng phóng lao vào bất kì ai không vừa mắt như trước kia. Theo như biểu hiện trong cuộc gặp chớp nhoáng ban sáng, nhỏ thật sự không còn thấy hình ảnh của Thế Long khi trước nữa, ít nhất là mỗi lúc có Nhật Huy ở cạnh.
– Tớ biết là cậu sẽ làm được mà!
Nhật Huy nhìn cái biểu tình cứ như đang động viên tinh thần cho mình của Nhã Uyên lúc này, cậu lại thêm vui.
*phải! Rốt cuộc mình cũng làm được*
—— o0o ——
Hôm nay nhìn thấy Thế Long đã bắt đầu trở lại bình thường như mọi ngày, đã chăm chú nghe giáo viên giảng bài mà không còn chốc chốc nghệch mặt ra nữa; Duy Khang lại cảm thấy thằng bạn mình hôm nay… không bình thường. Duy Khang cũng tự hỏi bản thân mình có phải cũng lây “bệnh” từ nó rồi hay không khi lại có mấy cái ý nghĩ mà lúc ngẫm lại thì hoàn toàn chả bình thường tí nào.
– Này! Hôm nay hết chuyện gì để suy nghĩ rồi à? Chăm chú thế…
Nhìn sang Duy Khang với vẻ mặt chẳng tí biểu cảm rồi lại nhìn xuống sách vở của mình, Thế Long cũng vì câu nói đó mà rộn lên suy nghĩ trong lòng.
*vì hôm nay có cậu ta đi học cùng mình ư?*
– Không có gì! – mắt vẫn chăm chú vào bài vở, Thế Long miễn cưỡng đưa ra một câu trả lời.
Mỉm cười đắc ý, Duy Khang nhìn cái mặt hơi hơi ửng lên của Thế Long mà tự dưng lại thấy hả hê đến lạ. Duy Khang thầm nghĩ cuối cùng mình cũng có được dịp trông thấy thằng bạn nổi tiếng lạnh như băng này đỏ mặt. Anh chàng còn nghĩ nếu chụp cái cảnh này lại, mang lên forum học sinh của trường đấu giá chắc cũng được một số kha khá đấy chứ chẳng đùa. Nhưng điều làm Duy Khang cảm thấy vui hơn đó là cuối cùng cũng được thấy một Thế Long biết vui biết buồn; thay vì chỉ biết khép mình lại như trước đây.
—— o0o ——
Không biết có phải vì tâm trạng làm xúc tác hay không mà ba tiết học sáng nay lại trôi qua nhanh hơn mọi ngày, ít nhất là đối với Nhã Uyên và Nhật Huy. Bởi lẽ cả hai không nghĩ đến mới chỉ loay hoay buôn với nhau được vài ba chuyện vặt mà khi chú ý lại thì đã ba tiết trôi qua.
– Sao hôm nay nhanh quá vậy? Ngày nào cũng thế thì tốt biết mấy. Nào nào, nhanh lên! Đi ra canteen rồi kể chuyện tớ nghe xem.
Nhật Huy nhìn sang cái bộ dạng lăn xăn của Nhã Uyên mà muốn hoa cả mắt. Vốn nghỉ học khá lâu nên cậu định sẽ tranh thủ nhiều thời gian hơn nghe giáo viên giảng bài để đỡ bị hụt kiến thức, ai dè suốt ba tiết liền đều bị nhỏ đè ra hỏi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Thế mà giờ lại còn muốn hỏi tiếp, Nhật Huy tự hỏi mình có nên hối hận vì “nên duyên” bạn bè với con nhỏ không nữa. *Cho em chết =))*
Vì thời gian giải lao cũng không mấy dư dả, Nhã Uyên đành phải tận dụng hết mức. Lôi Nhật Huy xoành xoạch đến canteen trong vòng đúng hai phút, cố chen lấn vào đống học sinh trước quầy bán kem, nhỏ lấy cho mình hai cây rồi lại cố chen trở ra. Khi ra đến nơi, nhìn thấy Nhật Huy cứ lóng nga lóng ngóng ngoài cửa, mà ánh mắt theo như Nhã Uyên đoán thì trăm phần trăm đang hướng về cái sân bóng của trường chứ chả đâu cho thoát. Cô nàng lắc đầu ngán ngẩm rồi lại gần cậu, cố giở ra một câu đâm chọc…
– Ra sân bóng nhé?
Nhận được cái gật đầu kèm cái nụ cười chẳng giấu nổi vẻ háo hức, Nhã Uyên thề là bản thân lúc này muốn dọng nguyên cây kem đang cầm trên
tay vào mặt nó ghê gớm.
*đi với bổn cung mà dám lơ đãng*
– Này! Cầm lấy, lạnh quá đi mất. Đi thôi nào.
Trề môi mình ra để cố tình “trưng” rõ cái biểu cảm lúc này cho Nhật Huy thấy, kết cục là cậu chẳng chút để tâm, chỉ nhận lấy cây kem trên tay rồi quay đầu đi thẳng, để lại Nhã Uyên ở sau phải luống cuống chạy theo.
– Này! Cậu nhìn đủ chưa? Bộ ở nhà anh Thế Long ổng ở trong phòng riêng mãi, không được nhìn thấy mặt hay sao mà phải lên đây ngắm bù vậy?
Chịu không nổi với thằng bạn mình nữa, Nhã Uyên cố lớn giọng ra vẻ giận dữ.
– Cái gì mà ngắm? Con mắt nào của cậu bảo tớ đang ngắm anh ta? Tớ đang xem bóng rổ cơ mà.
– Thế sao anh Duy Khang đang giữ bóng kìa, cậu không nhìn mà đi nhìn theo anh Thế Long làm gì?
Nghe đến đây thì Nhật Huy cứng miệng. Chú ý lại thì cậu mới thấy quả thật lúc này người giữ bóng là Duy Khang. Đảo mắt để đè xuống cái cảm giác ngượng vì lời nói dối bị vạch trần lúc này, Nhật Huy cũng không biết phải nói cái gì tiếp theo. Nhìn cái khuôn mặt đang nhìn mình chăm chăm của Nhã Uyên, cậu biết nhỏ đang dỗi mình rồi.
– Kể tớ nghe xem. Tại sao cậu lại như vậy?
– Có gì đâu chứ. Tớ không có sao hết. Sao cậu lại hỏi thế?
Nhìn nét mặt của nhỏ Uyên giờ đã không còn cái vẻ giả vờ giận dỗi như khi nãy nữa, mà đã đanh lại, thật trầm tư như đang muốn nói điều gì đấy; Nhật Huy thậm chí lại càng hồi hộp hơn. Với cái biểu cảm lúc này, cậu biết hiện tại Nhã Uyên đang muốn nói chuyện nghiêm túc với mình, nhưng là về cái gì thì cậu vẫn không đoán ra được.
– Thành thật trả lời với tớ nhé…
Nhật Huy hướng Nhã Uyên gật đầu mà không nói gì, cổ họng khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Cậu bất giác cảm thấy có điều không ổn.
– Cậu thích anh Thế Long phải không?
Nghe câu hỏi của Nhã Uyên, Nhật Huy giật cả mình, liền xoay đầu xung quanh để chắc chắn rằng xung quanh không có ai. Im lặng một thoáng, đưa ánh mắt nhìn theo bóng dáng Thế Long trên sân bóng lúc này, lòng Nhật Huy bỗng chùng lại. Cậu biết điều mà Nhã Uyên nói cũng chính là điều đang xảy ra bên trong con người mình. Cậu không phủ nhận tình cảm mà cậu dành cho Thế Long là một điều gì đó vượt trên cả cái giới hạn của một đứa em dành cho một người anh. Nếu hỏi Nhật Huy rằng cậu nhận ra điều đó từ khi nào, Nhật Huy nghĩ có lẽ đó là cái khoảnh khắc cậu chạm vào khuôn mặt Thế Long; cũng chính là cái khoảnh khắc mà anh nhìn đáp lại cậu bằng ánh mắt ôn nhu buổi sáng ngày hôm qua. Chính khoảnh khắc ấy đã giúp Nhật Huy tìm được lời giải cho tất cả những cảm xúc mơ hồ trong cậu. Nhật Huy biết nếu điều đó là thật, đồng nghĩa với việc cậu là cái mà người ta gọi là “gay”. Nhưng bản thân Nhật Huy thậm chí cũng không có bất kì trăn trở nào, không có bất kì giằng xé nào sâu thẳm trong nội tâm mình về cái khái niệm đó. Trong lòng cậu hiện tại chỉ có một điều cứ luôn thường trực là cái cảm giác muốn ở cạnh, muốn quan tâm chăm sóc cho Thế Long; tất cả chỉ có thế.
– Tớ…
– Hahahahaha… nhìn mặt cậu thộn ra chưa kìa. Tớ đùa thôi…
Thật sự nếu mà nói thì bây giờ mặt Nhật Huy mới chính thức… “thộn”. Cậu đâu có ngờ trong lúc mình suýt tí nữa…, còn con bạn mình thì lại rắp tâm cho mình vô tròng rồi cười ha hả như con dở thế kia. Sượng mặt ra suy nghĩ một lúc, lại nhìn sang cái dáng cười ngặt ngẽo của nhỏ, Nhật Huy cũng thôi không suy nghĩ nữa mà cố hùa theo trò đùa của nó.
– Này con kia! Đùa kiểu đó đấy hả.
– Hahaha…
– …
– Vui quá nhỉ?
Cả hai đang vui vẻ, bỗng nụ cười trên mặt cũng tắt hẳn đi khi nghe thấy câu nói ấy. Không cần nhìn thì hai cô cậu cũng biết chủ nhân của cái giọng chua ngoa đó không ai khác ngoài cô ta.
Vốn đang đứng bên ngoài sân bóng cổ vũ cho Thế Long, bỗng Tường Vy dời tầm chú ý sang Nhật Huy và Nhã Uyên trong góc sân, mà nguyên do là vì trận đùa vừa rồi. Nhận ra sự có mặt của Nhật Huy lúc này, cô nàng biết chắc cậu đến đây là vì Thế Long, mà điều đó thì dĩ nhiên cô ta không thể chấp nhận được, bèn quyết định đi sang bên đó “chào hỏi”.
– Liên quan gì đến cô?
Nhã Uyên nghe cái câu hỏi sấc sược của Tường Vy, lại nhớ đến việc khi trước mà cô ta gây ra thì liền không giữ được bình tĩnh. Nhìn cái vẻ mặt cơn cơn của cô ta lúc này, Nhã Uyên thề nếu đây không phải trường học, bản thân đã không ngần ngại cho cô ta một cái tát đích đáng rồi.
Trái lại, Nhật Huy không mấy để ý đến Tường Vy. Cậu không hề quên những việc cô ta đã làm đối với mình, điều đó là chắc chắn. Nhưng cậu cũng có nguyên tắc riêng của mình, nếu như đã không thể là bạn, thì thà không xem nhau tồn tại; chứ cậu không có khái niệm ghi thù đối với ai. Ném về phía cô ta một cái nhìn không mấy quan tâm, Nhật Huy lôi Nhã Uyên đi khỏi chỗ đó, mặc cho nhỏ miệng vẫn không ngừng lầm bầm rủa xả Tường Vy.
Tường Vy nhìn thấy Nhật Huy không nói không rằng với mình, ban đầu thì cũng khá là không vừa mắt. Nhưng sau lại thấy hành động kéo người bỏ đi đó của cậu thì liền hả hê đến lạ. Khoảnh tay nhìn theo Nhật Huy với nụ cười nửa miệng, cô ta đắc ý rằng cậu vốn sẽ không thể nào là đối thủ của mình.
– Cậu ghê thật. Chỉ mới có thế mà nó bỏ đi mất tiêu rồi.
Trúc Linh nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của Tường Vy liền ra sức lựa lời tâng bốc. Gì thì gì, làm vừa lòng cô tiểu thư giàu có này luôn là một hành động mà Trúc Linh nghĩ rằng khôn ngoan nhất.
Suốt hai tiết học hôm ấy Nhã Uyên cứ mang tâm trạng buồn bực, mặc cho Nhật Huy có nói với cô nàng bao nhiêu lần là đừng nên để tâm cô ta làm gì. Một lần không được, lần thứ hai không xong, đến lần thứ ba cũng vẫn thế; Nhật Huy đành để mặc nhỏ lầm bầm trong lớp một mình như vậy cho đến tận khi trống báo hết tiết cuối cùng.
Đang lúc sắp xếp lại sách vở vào balo, chuẩn bị đến canteen thì bỗng Nhật Huy lại nhận được tin nhắn từ một số lạ.
“tôi đang ở bàn số 15”
Nhìn tin nhắn, không cần phải đoán già đoán non gì, Nhật Huy cũng biết người gửi tin là Thế Long dựa vào cái cách xưng hô “đặc trưng” đó của anh. Khẽ mỉm cười, cậu với tay nhanh chóng xếp hết sách vở vào rồi kéo Nhã Uyên đến canteen.
—— o0o ——
Duy Khang không ngờ là đã hơn một tháng ở chung mà hai người bọn họ còn không có cả số điện thoại của nhau. Thời điểm Thế Long hướng mình hỏi số Nhật Huy, Duy Khang phải hỏi lại Thế Long đến lần thứ ba để chắc chắn rằng thằng bạn mình thực sự không biết. Ai đời anh trai lại phải hỏi số điện thoại của em trai mình qua thằng bạn chứ.
Cả hai ngồi chờ một lúc thì Nhật Huy và Nhã Uyên cũng xuất hiện. Chờ hai cô cậu yên vị, Duy Khang nhìn Nhã Uyên đề nghị nhỏ cùng mình đi lấy cơm, và dĩ nhiên mục đích của anh chàng thì Nhã Uyên nhìn một phát liền đoán ra được. Mỉm cười với Duy Khang một cái đầy ẩn ý rồi cô nàng quay sang Nhật Huy.
– Tớ đi lấy cơm nhé, cậu vẫn như mọi lần đúng không?
Nhận được cái gật đầu của Nhật Huy, Nhã Uyên cùng Duy Khang liền rời bàn đi về phía quầy ăn, để lại Thế Long với cậu ngồi đó.
– Anh… làm sao… biết số của em?
– Tôi hỏi Duy Khang.
Nhìn Thế Long rồi gật gù tỏ vẻ mình đã biết, Nhật Huy lại bắt đầu… gãi mũi. Nhìn Nhật Huy lúc này, Thế Long biết chắc cậu lại đang bối rối rồi, vì anh chàng đã để ý cái hành động này của cậu những lần trước đây. Nhìn khuôn mặt đang hồng hồng lên, rồi lại cái kiểu cười ngây ngô đó, Thế Long lại suy nghĩ không biết cậu có phải là con trai không nữa. Hay ngượng, đỏ mặt, cười mỉm… thường thì chỉ có ở bọn con gái mà thôi. Nhưng cũng không biết vì cái gì mà Thế Long lại thấy thinh thích cái biểu cảm đó của cậu.
– Cơm tới rồi đây… nào nào đỡ giúp tớ.
– …
– Mà này, tại sao đàn ông con trai như cậu lại phải để tớ lấy cơm giúp nhỉ?Có bị ngược rồi không….!
Vừa gắp miếng thịt chuẩn bị đưa vào mồm, nghe đến câu nói của Nhã Uyên, Nhật Huy suýt nữa là cười sặc. Cậu thật không thể hiểu nổi cái tính khùng khùng này của nó…
– Này! Ai bảo cậu tự nhận đi rồi giờ la lối hả. Trả công miếng thịt nè.
– Thôi thôi! Hai cô cậu ăn đi cho tôi nhờ.
Nhìn cả hai om sòm với nhau, nhìn bộ mặt cười hóm hỉnh Nhật Huy lúc này, Thế Long cứ vô thức quan sát cậu một cách chăm chú, môi cũng vô thức vẽ nên một nụ cười nhẹ. Một khung cảnh vui vẻ biết bao, nếu như không có sự xuất hiện lần nữa của cô ta…
– Này! Hai người có thể cho tôi ngồi ăn trưa cùng với bạn trai mình không?
Nhã Uyên nhìn thấy mặt Tường Vy lần thứ hai trong ngày thì nổi quạu. Chuyện ban nãy nhỏ vẫn chưa hết tức, tự thề với bản thân nếu cô ta còn léng phéng lần nữa thì sẽ không để yên, không ngờ lại đến nhanh tới vậy.
– Cô có tí lịch sự tối thiểu nào không? Bàn kế bên còn trống, mời sang đó…
Nhã Uyên lúc này đứng hẳn cả dậy, sừng sộ giáp mặt với Tường Vy; còn Nhật Huy thậm chí cũng chẳng buồn can ngăn gì. Cậu thật sự cũng chán ghét cái việc phải chạm mặt cô ta rồi.
– Mày nói gì?
– Cô thử động vào bạn tôi thử xem.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, làm mọi người kể cả Thế Long lúc này cũng không biết nên phản ứng làm sao. Mọi người đều không tin được người nói ra câu vừa rồi lại là Nhật Huy. Vốn định sấn vào nắm lấy áo của Nhã Uyên vì dám lớn tiếng với mình, Tường Vy lại bị Nhật Huy đứng dậy trừng mắt ra đe dọa. Nhìn ánh mắt sắc lạnh của cậu, cô ta bỗng dưng lại thấy lạnh lạnh sống lưng. Tường Vy không ngờ rằng thằng nhóc mà cô tưởng rằng nhút nhát trước kia lại có thể kề sát mặt mình mà trừng mắt cảnh cáo.
– Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô. Cô làm gì tôi, tôi đều không để tâm. Nhưng cô đừng nghĩ tôi sẽ im lặng như trước một khi đã động đến bạn bè của tôi.
– Mày…
– Chỗ này tôi đã ngồi trước. Lần sau muốn ngồi cùng bạn trai thì hãy hỏi xem anh ta có chào đón cô không đã. Còn bây giờ thì mời cô sang bàn khác.
Nghe mấy lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại đầy tính hăm dọa đó của Nhật Huy, Tường Vy trong lòng tức anh ách. Vốn đã sấn lên định nắm lấy cổ áo của cậu nhưng lại bị chính cậu nắm chặt lấy tay mình rồi đẩy ra một cách không thương tiếc. Tường Vy khẽ liếc sang nhìn Thế Long, thấy anh chàng vẫn một mặt lạnh tanh thì trong lòng sôi đến cực điểm.
– Thôi! Đi thôi, sang bên kia…
Nhận thấy nếu không ngăn lại thì không chừng một trận đánh nhau sẽ xảy ra ngay tại đây, Trúc Linh đành nhẹ lời khuyên nhủ rồi kéo Tường Vy đi.
Duy Khang thì hướng Nhật Huy giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen cậu đã làm đúng, Nhã Uyên thì cười như được mùa vì hả hê. Nhật Huy nhìn mọi người rồi cúi mặt, tay ra sức gãi đầu ra vẻ ngượng ngùng. Riêng Thế Long nhìn một màn vừa rồi thì chỉ rút ra được một kết luận cho bản thân mình.
*cậu ta cũng khá là cá tính*
—— o0o ——
Cậu bị điên à? Làm to chuyện ở đó chẳng khác nào cho Thế Long thêm lý do để ghét cậu cả.
Được rồi. Nếu không thể đánh công khai, chi bằng ta đánh lén vậy.
Mày nên nhớ chính mày hôm nay đã khiêu chiến…
Hết chương 10
————————
Thuộc truyện: Tôi yêu em Em trai
- Tôi yêu em Em trai - Chương 2 - Hiểu lầm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 3 - Cảnh Cáo
- Tôi yêu em Em trai - Chương 4 - Sự cố
- Tôi yêu em Em trai - Chương 5: Va Chạm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 6: Sinh Nhật
- Tôi yêu em Em trai - Chương 7: Thầm Lặng
- Tôi yêu em Em trai - Chương 8: Hơi Ấm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 9: Cơn Mơ
- Tôi yêu em Em trai - Chương 10: Nhận Ra
- Tôi yêu em Em trai - Chương 11: Bạn Mới
- Tôi yêu em Em trai - Chương 12: Rối rắm
- Tôi yêu em Em trai - Chương 13: Đồng Điệu
- Tôi yêu em Em trai - Chương 14: Chớm Nở
- Tôi yêu em Em trai - Chương 15: Đụng độ
- Tôi yêu em Em trai - Chương 16: Uất ức
- Tôi yêu em Em trai - Chương 17: Sập bẫy
- Tôi yêu em Em trai - Chương 18: Trừng phạt
Leave a Reply